Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 11
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hảo ngồi bên cửa sổ vừa đan áo cho con, vừa nhìn Thu Mai gợi chuyện:
- MAi à! Ba tháng nay mi tận tình giúp đỡ, ta mừng lắm, nhưng ở hoài không tiện cho mi mà cả ta nữa.
Thu Mai ngước mắt gặng hỏi:
- Sao vậy? Hẹp quá mi bực mình à? Hay là ở đây lòng mi không vui?
Thảo lắc đầu đáp:
- Tao sắp sinh rồi, mi không thấy bụng tao mỗi ngày một lớn sao? Vả lại, mỗi lần anh Tiền đến chơi, tao không biết trốn đâu nữa. Mang cái bụng to ra phố thì kỳ, còn ở lại làm kỳ đà tao không thích. Tao định ra ngoài ở, rộng rãi cho mi vfa ta không áy náy nữa.
Thu Mai trầm ngâm một lúc rồi đáp bằng cái gật nhẹ:
- Tao sợ chật chội khi thằng bé ra đời thôi chứ chuyện anh Tiền không có gì, nếu cần tụi tao có thể gặp nhau nơi khác mà. Mình là bạn thân... Mi có tìm được chỗ trọ chưa?
Mỉm cười, gật đầu, Thảo đáp:
- Có rồi. Chị bếp tìm giùm,tao có đến đó thấy cũng được. Bà chủ nhà cô giáo, nhà ven bờ biển, đẹp, sạch sẽ, nhất là cô giáo đó bằng lòng cho tao ở để dinh nở... với tao như thế là quá đủ. Còn ý mày thì sao?
Thu Mai cười dễ dãi:
- Chỉ cần họ không cữ kiêng vấn đề sinh nở của mình là mừng rồi. Mày ở đấy chứ phải tao đâu mà hỏi vừa ý hay không?
Thảo thành thật bảo:
- Tao chưa hỏi ý kiến của mi nên chưa có dự định nào. Mi bằng lòng thì tao tiến tớ.
- Mi sắm đồ cho con đủ chưa?
- Tạm đủ, có gì không?
- Tao hỏi để sắm cho đủ... Đừng để con thiếu thốn tội nghiệp nó.
- Đúng vậy! Nó đã thiếu cha rồi, tao không muốn nó thiếu thêm gì nữa.
Thu Mai đưa mắt nhìn Thảo như dò hỏi:
- Nhắc đến ba nó tao mới nhớ, từ lúc ra đây đến nay, mi có tin tức gì về nhà mình và cả Tú nữa không?
Thảo cúi đầu đan tiếp chiếc áo trên tay. Giọng bùi ngùi, nàng bảo:
- Không. Tao không muốn gia đình biết gì về tao cả. Tao sợ Nhất Chi và ba tao sẽ cho Tú biết tao ở đây, rồi mọi chuyện xảy ra không giải quyết được gì nữa thêm phiền muộn.
Thu Mai phân vân:
- Biết đâu Tú cùng gia đình có chuyện gì xảy ra thì sao? Mi phải nhắn tin về cho Nhất Chi. Nếu không ba có chuyện gì mi sẽ hối hận đó.
Thảo ngập ngừng đáp:
- Ư, để về nhà mới tao sẽ cho Nhất Chi hay.
- Nhớ nghe! Ba trông mi, nhớ mi có khi ngã bệnh làm sao?
Thảo chớp mắt buồn bã:
- Tao biết ba rất yêu thương và hiểu tao lắm. Có dịp về Sài Gòn, mày ghé bệnh viện gặp Nhất Chi dò tin tức giùm tao nhé.
- Dĩ nhiên rồi. Yên trí đi, việc ấy để tao lo.
- Cám ơn nha!
- Đừng khách sáo, chúng mình là bạn mà.
Mỗi người chìm theo dòng suy tưởng riêng mình. Thảo vẫn nhớ Tú như đêm đêm Tú đưa tay sờ vết mổ là anh nhớ em vậy.
o0o
Thảo đến ở nhà cô giáo Năm hơn hai tháng nay. Bà ngoài bốn mươi vui vẻ, cỏi mở vfa thương Thảo như một người thân... Cô chưa có gia đình, sống trong ngôi nhà thênh thang trống vắng, nên cô cho Thảo ở để bớt đi nỗi quạnh hiu của ngôi nhà vốn dĩ trang nghiêm, trầm mặc. Điều này đem lại cho Thảo niềm vui, sự ấm áp cho nàng trong tháng ngày chờ đợi sợi dây thiêng liêng ấy chào đời.
Chiều nay, Tiền đến thăm Thảo, nàng vui vẻ mời chàng vào phòng khách. Căn phòng được cô giáo trang trí mỹ thuật màu sắc hài hòa... nhìn vào, người ta cảm thấy vui, nhẹ nhõm giữa không khí thoải mái... không chê được.
Tiền nhìn nàng dò hỏi:
- Em mua sắm đồ cho con đủ chưa? Giờ con còn hành em không Thảo?
Thảo ngạc nhiên nhưng lấy lại nét tự nhiên đáp:
- Dạ, cũng tạm đủ... chứ lương em đâu có bao nhiêu mà sắm sửa như con nhà giàu được. Anh xem, thằng bé gần chào đời rồi, tuần nữa thôi, nó phải vui vẻ cho em ăn uống dưỡng sức chứ. Nếu không, em làm sao đây? Mai mốt anh và Thu Mai cưới nhau có con, anh sẽ thấy. Nhiều lúc vui, em cười một mình.
Tiền nhỏ giọng mắt nhìn Thảo ánh mắt lạ lẫm:
- Anh muốn cười với em những lúc đó, em thấy sao Thảo... Em có vui lòng cho anh chia sẻ buồn vui với em không?
Thảo giật mình trố mắt ngập ngừng thật lâu trong cái mím môi rồi đáp:
- Anh không nói lộn chứ? Em là Thảo có thai hoang, chứ không phải Thu Mai dễ thương và thầm mến yêu anh từ lâu đâu nhé!
Tiền gật đầu, giọng trầm ấm:
- Anh biết, biết rất rõ về quá khứ cũng như hiện tại của em. Anh chấp nhận tương lai, nếu em cho anh chỗ đứng trong cuộc đời mình. Thảo à, anh đã suy nghĩ rất kỹ trước khi đến đây! Anh phải thổ lộ, nhất định phải cho em biết tình yêu mà anh dành trọn cho em bấy lâu nay... rồi tùy em định liệu.
Thảo chớp mắt, mím môi thở dài đáp:
- Anh cho em tình thương một người anh, người bạn, em xin nhận. Ngược lại, em không dám nhận gì thêm nữa, bởi em chưa quên người ấy... và anh ấy cũng quý em nhất tển đời. Hoàn cảnh chia cắt nhưng chúng em không bao giờ quên nhau. Đứa con em mang là chứng tích nhắc cho em nhớ anh ấy hằng đêm...
Tiền ngọt ngào đáp:
- Những gì không đáng nhớ, chúng ta hãy xóa nó đi. Thảo ạ! Em phải nghĩ đến tương lai của em chứ? Anh tin rằng bản lĩnh anh có được sẽ giúp em quên đi những hình ảnh không đáng nhớ ấy.
Giọng cứng rắn mà lời ngọt ngào. Nàng hướng về Tiền đáp:
- Chính vì tương lai của con mà tim em không thể tiếp nhận bất cứ hình ảnh nào khác, nhất là anh. Anh là thần tượng mà Thu Mai đã tôn thờ yêu dấu. Anh không có quyền phá vỡ chiếc bình pha lê quý giá mà Thu Mai đã trân trọng dành cho anh, Tiền ạ!
- Anh không yêu Thu Mai, anh đến cư xá vì em thôi. Thảo! Nhìn trong mắt anh, em phải biết điều đó chứ?
- Em không hiểu và em không cần phải biết. Anh phải biết em không có gì hơn Thu Mai về phong cách giao tế, khả năng làm việc, và hoàn cảnh của em không cho phép em thương yêu ai ngoài hình ảnh cũ. Anh hãy quên đi những lời vừa rồi chúng ta. Anh hãy cưới Thu Mai, tình cảm trọn vẹn, nỗi tức bực về dĩ vãng của vợ không có, dấu vết đen hằn trong hiện tại cũng không làm anh ray rứt đau khổ. Tiền, anh hãy suy nghĩ ký đi!
Tiền nhăn mặt nhìn Thảo tah thiết hơn. Giọng chàng trầm buồn:
- Anh cũng biết Thu Mai yêu anh, trước ngày em đến đây, nhưng anh không yêu, anh cũng không biết tại sao nữa. Ở Thu Mai không có gì trê trách. Còn em, dĩ vãng đau thương, chứng tích này không biết anh có đủ sức chịu đựng khi chung sống với em không nữa. Thế mà tim anh cứ gọi tên em, đôi chân anh cứ hướng về em mà bước tới, anh biết phải làm sao đây hở Thảo?
Thảo dịu dàng mỉm cười:
- Tại anh thấy hoàn cảnh bơ vơ của Thảo, anh thương nên lúc nào anh cũng nghĩ đến em. Đó không phải là tình yêu, mà là sự thương hại, ai cũng có thể cho Thảo được kia mà. Anh cưới Thu Mai, tự nhiên ý nghĩ ấy chuyển biến, anh đừng nghĩ Thảo cô độc. Vì trong tim, trong hồn Thảo lúc nào cũng nghĩ đến người ấy, làm sao Thảo cô đơn được chứ?
Thảo biết Tiền chịu nghe lời mình, nàng càng thuyết phục hơn:
- Anh không bao giờ chịu nổi khi em hôn con và gọi thầm tên ba nó khi nằm bên anh. Từng đêm đi qua như thế, dù anh có yêu em thế mấy anh cũng không thể kéo dài tình trạng ấy. Anh Tiền, hãy quay về với Thu Mai đi! Mai đang chờ lời cầu hôn của anh đó. Ở nơi đây, em nghĩ anh không thể chọn ai tốt hơn ngoài Thu Mai.
Tiền lặng yên mắt đăm đăm nhìn Thảo. Chàng lặng lẽ đứng lên. Thảo tiễn khách bằng nụ cười hiền hòa trên môi, Tiền thiết tha bảo:
- Anh vẫn yêu em, dù lý do khước từ tình yêu của em rất chính đáng. Em dễ thương, anh khó mà quên em nổi... Còn Thu Mai, với sự nồng nhiệt của nàng anh sẽ nghĩ lại. Anh về nha Thảo!
- Anh thương em như một cô em gái, đâu có hại gì. Em vui lắm và giữ mãi tình cảm cao thượng ấy của anh. Chúc anh tìm được bến bờ thương yêu tốt đẹp hơn.
Tiền cười buồn đáp:
- Chỉ có em mới là bến mà anh ao ước vui vẻ đem lại hạnh phúc miên viễn trong trái tim anh. Anh về nhé Thảo!
- Dạ, anh về.
Thảo nhìn Tiền lầm lũi bước trên đường khuya, lòng ngậm ngùi thương cho Tiền và cũng xót xa cho mình.
Nếu trái tim biết yêu đúng chỗ thì hồn em đâu lạc lõng như đêm nay. Trên xứ người, em vẫn hoài nhớ anh. Có đau khổ nào hơn khi em bơ vơ mang con anh lạc loài trên đất khách thì anh đêm đêm ngủ vùi bên người con gái mà gia đình cho phép, pháp lý bằng lòng. Tú ơi! Đêm nay anh có nhớ gì về em không?
Trong khi Thảo ngậm ngùi cho thân phận... nàng đâu biết chuyện gì xảy ra từ lúc nàng xa nhà. Tú ra sao? Gia đình thế nào?
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng