Số lần đọc/download: 3973 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:20 +0700
Chương 19
S
au khi bàn bạc và thống nhất ý kiến, ông Lâm yêu cầu Quý Hải và Triệu Minh nên âm thầm điều tra. Đừng làm bứt dây đng rừng.
Ông và Quý Hải đã đến công ty Hoa Thị gặp ông giám đốc bên ấy điều đình. Và đã thành công ngoài ý muốn.
Ông Lâm nghiêm nghị nói:
- Chúng ta đều là những nhà kinh doanh. Ông chắc cũng nắm luật pháp rành rẽ. Qua chuyện này tôi có thể kiện ông lên nhà chức trách. Nhưng tôi không làm thế vì nghĩ 2 bên còn qua lại làm ăn.
Quý Hải trong sắc phục công an giọng cứng rắn:
- Theo hồ sơ điều tra được, ông đã gián tiếp tiếp tay với ông Long vi phạm luật pháp. Đáng lẽ tôi mời ông về đồn điều tra. Nhưng vì ông Lâm đây muốn giải quyết ni bọ nên ông tạm thời được tại ngoại. Ông có đồng ý hợp tác hay không?
Ông Phi, giám đốc công ty Hoa Thị cám ơn rối rít:
- Được, được. Các ông hỏi gì tôi xin nói hết. Chỉ mong ông Lâm đừng làm lớn chuyện. Tôi không muốn ngồi tù.
Rồi ông thật thà thuật lại ông Long đến năn nỉ ông mua lại hợp đồng đó. Cũng vì muốn công ty có thêm lợi nhuận ông đã đồng ý mua. Chứ ông cũng biết làm như thế là vi phạm kinh tế.
Nét mặt hối hận ông nói:
- Những gì tôi biết tôi đã nói hết. Tôi cũng chưa được xem qua hợp đồng của ông. Nếu ông ấy đem tới, tôi sẽ báo cho các ông ngay.
Ông Lâm và Quý Hải đã biết rõ những gì cần biết nên đứng lên cáo từ:
- Chúng tôi cám ơn ông đã thành thật nói ra. Bây giờ xin phép cáo từ, có gì cần thiết, chúng tôi liên hệ ông sau.
Ông Phi còn phân vân:
- Ông không truy cứu chuyện này ra pháp luật chứ?
Ông Lâm khoát tay, trấn an:
- Ông yên tâm. Tôi hứa thì sẽ giữ lời.
Quý Hải chở ông Lâm về thẳng công ty. Cô thư ký cho biết có ông Đình Bảo và Triệu Minh đang đợi ở phòng tiếp khách.
Ông đến thẳng đó. Nhật Huy đang tiếp 2 người. Ông vồn vã bắt tay ông Bảo:
- Sao hôm nay có nhã hứng đến thăm tôi đột xuất thế ông bạn?
Ông Bảo vỗ vai ông:
- Nghe Triệu Minh nói ông gặp rắc rối nên đến hỏi thăm và coi có giúp được gì không ấy mà.
- Cám ơn ông, có cháu Minh hỗ trợ rồi không phải phiền đến ông.
Nhật Huy nhìn bạn nói nhanh:
- Mấy bữa nay hắn như con lật đật. Hối cháu và Quý Hải chạy muốn đứt hơi luôn. Đến khi bọn Tư Thẹo khai ra hết nó mới để tụi cháu thở. Nó lo còn hơn là chuyện của nó nữa.
Quý Hải nháy mắt với Nhật Huy:
- Anh tỏ ra có trách nhiệm với em nuôi như vậy là đáng mừng chớ Huy.
Ông Lâm cười ngó Triệu Minh:
- Nó thường kể với tôi, nó có bà mẹ nuôi tuyệt vời nhưng chưa có cơ hi gặp mặt. Tôi cám ơn Triệu Minh đã nhiệt tình với cha con tôi mà giúp đỡ trong vụ bê bối của ông Long.
Triệu Minh khiêm tốn:
- Thưa bác, chuyện của Hoàng Trinh cũng là chuyện của cháu. Cháu thấy mình có trách nhiệm lo lắng cho cổ. Bác đừng cám ơn, cháu ngại lắm.
Nhật Huy kê bạn:
- Chú Lâm à! Thằng bạn của cháu không xem Hoàng Trinh đơn thuần là 1 cô em gái đâu. Cháu đọc được trong mắt nó đấy.
Ông Lâm nhướng mày hỏi:
- Là sao hả Huy?
Triệu Minh cướp lời bạn:
- Thằng khốn kia! Mày định nói bậy bạ gì thế?
- Tao mà nói bậy à? - Nhật Huy cãi - Mày thương Hoàng Trinh thì nói là thương đi. Bày đặt giấu giếm. Tao xúi chú Lâm gã cổ cho người khác thì mày đừng trách sao tao vô tình với bạn bè.
Triệu Minh dứ dứ nắm tay với bạn:
- Ai móc miệng mày vậy thằng lẻo mép? Từ nay mày đừng hòng gặp được Ngọc Khánh. Tao không gả em tao cho thằng lắm mồm như mày.
Nhật Huy trợn mắt:
- Mày định lấy quyền làm anh rể để đàn áp người khác chắc. Mày không thấy làm vậy là tội lỗi sao hở... thằng quân tử dỏm?
- Với ai thì khác còn riêng mày không thể dùng 2 từ quân tử.
Quý Hải xen vào:
- 2 ông cho tôi xin, đây không phải chổ cãi nhau.
Ông Bảo cũng nói với ông Lâm:
- Nếu đúng như lời cháu Huy nói thì tôi và ông chuẩn bị uống rượu được rồi.
Ông Lâm vỗ vai Triệu Minh:
- Mình là nam nhi có gì cứ nhận. Bác rất yên tâm khi con bé có được người yêu như cháu. Bác sẽ làm hậu thuẫn cho.
- Dạ. Cháu cám ơn bác.
Nhật Huy nói to:
- 2 chú và anh Hải thấy không, cháu có nói sai đâu. Đúng là làm ơn mắc oán.
Cả 5 người đàn ông cười vui vẻ. Ông Bảo đứng lên bắt tay ông Lâm.
- Thôi, tôi về để ông còn giải quyết công việc. Xong rồi nhớ điện thoại cho tôi với nhé.
Ông Lâm gật đầu tiễn ông Bảo ra cửa. 3 người đàn ông cũng kéo nhau xuống căn tin.
Sáng nay ông Lâm cho họp đột xuất ban lãnh đạo công ty. Ông Long và Mỹ Hằng cũng được tham dự. Cả 2 hí hửng chắc mẫm ông Lâm định tuyên bố với mọi người là Mỹ Hằng có cổ phần ở công ty.
Mỹ Hằng đến phòng họp với gương mặt đậm son phấn. Cô chả thèm chào hỏi ai dù những người trong ban lãnh đạo đều là những cô chú lớn tuổi.
Ông Long và Mỹ Hằng đều biến sắc khi ông Lâm đứng lên nói:
- Hôm nay, tôi cho họp lãnh đạo công ty gồm 2 việc. Việc thứ nhất là đánh giá chung tình hình kinh doanh của công ty ở thời điểm cuối năm, mà từ nãy giờ các vị đã nghe.
Ông ngừng lại, đưa đôi mắt nghiêm khắc về phía ông Long, ông tiếp:
- Việc thứ hai là hành vi trực tiếp phá hoại công ty của ông Long và Mỹ Hằng. Cả 2 đã đánh cắp bản hợp đồng phân loại giá cả các linh kiện điện tử để bán cho công ty Hoa Thị. Nhưng vì tôi phát hiện, kịp thời ngăn chặn nên chưa có điều đáng tiếc xảy ra.
Cả hội trường ồ lên bàn tán sau câu nói của tổng giám đốc. Ông Long đỏ mặt tía tai đứng lên đập bàn.
- Ông đừng ngậm máu phun người. Dù sao tôi cũng là thành viên có cổ phần gần bằng ông. Thì lý do gì tôi phải bán đứng công ty chứ?
Ông Lâm từ tốn:
- Tôi đã cho điều tra và bên công an cũng đưa qua bằng chứng ông phạm pháp. Ông còn gì để nói không?
Hơi chột dạ, nhưng ông vẫn nói cứng:
- Tôi không biết bản hợp đồng gì hết. Ông đừng trù dập cá nhân, chẳng qua ông ghét tôi nên đổ tất cả cho tôi.
Cả phòng dự họp hơi bất mãn trước thái đ xem thường lãnh đạo của ông Long. Nhật Huy lúc này mới đứng lên nói:
- Nếu ông khăng khăng không nhận thì tôi sẵn sàng đưa ra bằng chứng.
Nhật Huy kể lại toàn bộ câu chuyện và nói bọn Tư Thẹo cùng công ty Hoa Thị đã khai báo tất cả sự thật, kể cả việc Mỹ Hằng đã lẻn vào phòng ông Lâm.
Anh kết thúc câu chuyện:
- Tổng giám đốc nghĩ tình ông Long đã bao năm làm việc cho công ty. Nên đã can thiệp với bên công an không đưa vụ này ra pháp luật, mà chỉ giải quyết nội bộ.
Ông Lâm buồn buồn trầm giọng:
- Tạm thời đình chỉ công tác của ông Long và Mỹ Hằng. Đợi ban lãnh đạo có hình thức kỷ luật chính thức sẽ thông báo sau.
Mỹ Hằng và ông Long gục đầu xấu hổ trước bao cặp mắt khinh bỉ. Cả 2 hằn học tuôn ra những câu chửi bới thậm tệ rồi lao ra khỏi phòng họp.
Qua mấy ngày sau Mỹ Hằng bắt đầu gọi điện tìm Triệu Minh. Cô cả quyết phá Hoàng Trinh tới cùng.
- Alô. Có phải văn phòng của anh Triệu Minh không?
Hoàng Trinh trả lời máy:
- Vâng. Xin lỗi, chị từ đâu gọi đến.
Giọng bên kia đầu dây gắt gỏng:
- Không cần biết tôi là ai. Nhiệm vụ của cô là gọi anh ấy nghe máy.
- Anh ấy vừa ra ngoài, chốc chị gọi lại.
1 tiếng cộc vang lên. Hoàng Trinh nhún vai ngán ngẩm, không biết ai mà bất lịch sự thế. Vừa lúc Triệu Minh đẩy cửa bước vào.
Từ hôm xảy ra chuyện ở nhà hàng Hoàng Gia, tình cảm của 2 người tiến triển tốt đẹp. Nhờ ba và mọi người phân tích nên cô đã hiểu được tình cảm anh dành cho cô. Phần cô cũng để tự con tim mình réo vui đón nhận anh.
Cô nũng nịu nói với anh:
- Anh Minh! Có cô nào vừa điện kiếm anh đấy.
Nheo nheo đuôi mắt anh trêu cô:
- Không có chuyện giận hờn nữa chứ cô bé?
Hoàng Trinh chu môi:
- Lúc trước thì có nhưng bây giờ thì không.
- Ây da! Hôm nay em tiến bộ dữ. Đỡ mất công anh xin chú Bảo tuyển thư ký mới.
Cô trợn mắt phùng má:
- Anh có ý đồ gì mà xin thư ký mới. Thành thật khai báo mau lên.
Triệu Minh làm vẻ đau khổ:
- Để thay em chứ chi. Mỗi lần khách hàng nữ liên hệ công việc là em lại giận hờn. Anh năn nỉ thiếu điều muốn hụt hơi. Người ta có người yêu sao sướng thế. Còn anh mỗi lần nghe chuông reo là thót tim.
Cô buồn cười khi nghe anh than thở:
- Ráng chịu, ai bảo anh đào hoa làm chi.
Triệu Minh đến bên Hoàng Trinh, anh vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cô. Lòng anh thương quá là thương. Rồi không dằn được lòng anh cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán bướng bỉnh. Hoàng Trinh mắc cở với cử chỉ thân mật của anh. Cô xô nhẹ vai anh.
- Anh ẩu quá đi, lỡ ai bắt gặp họ cười xấu hổ lắm.
Triệu Minh cụng trán cô bé:
- Anh hôn bà xã mình, ai dám cười em chứ?
Hoàng Trinh véo vào hông anh:
- Ai là bà xã anh?
Triệu Minh la lên:
- Em chứ còn ai vào đây.
Cô trợn mắt:
- Anh còn nói nữa hả?
Triệu Minh nâng cằm cô, thì thầm:
- Hoàng Trinh! Em đồng ý làm vợ anh nghen?
Dụi đầu vào ngực anh cố ngăn xúc động. Nói mà đỏ hồng 2 má.
- Vâng. Em nhận lời.
Siết chặc cô vào lòng anh reo lên:
- Ngày mai anh về thưa chuyện với mẹ. Anh nôn lắm rồi bé yêu ơi.
Hoàng Trinh trề môi:
- Anh đừng để người ta biết anh muốn vợ dữ lắm nghe.
Triệu Minh vuốt chóp mũi cô:
- Chứ còn gì nữa, bà xã.
Rồi hơi cúi xuống anh đặt môi mình lên 2 cánh môi hồng đang hé mở. Nụ hôn say đắm ngọt ngào làm cả 2 như quên đi hiện tại.
Thời gian rất lâu Triệu Minh như không muốn rời môi cô. Cô hơi nhích người rời anh.
- Anh làm em chết ngộp mất.
Triệu Minh bẹo má cô:
- Môi em ngọt quá, cô bé ơi.
Hoàng Trinh mắc cỡ đấm liên tục lên người anh. Đến khi có tiếng chuông điện thoại reo vang, cô mới tạm tha cho anh.
- Alô. Triệu Minh nghe đây.
- Thưa phó giám đốc, có cô gái xưng tên Mỹ Hằng đòi gặp ngài gấp.
- Tôi đâu có hẹn với cổ. Nhờ cô nói lại tôi bận không tiếp cổ được.
- Cổ nằng nặc không gặp được ngài dứt khoát cổ không chịu về.
Triệu Minh nhíu mày khó chịu:
- Thôi được. Đưa cổ qua phòng khách tôi xuống liền.
Triệu Minh gác máy. Hoàng Trinh hỏi anh.
- Có gì mà anh bực bi vậy?
Anh đặt tay lên vai cô âu yếm:
- Mỹ Hằng đòi gặp anh, không biết cổ muốn gì ở anh. Anh nghĩ rồi, anh phải giáp mặt cổ 1 lần để nói rõ mọi chuyện. Em không buồn chứ Hoàng Trinh?
Cô nắm tay anh trấn an:
- Em tin anh mà, dù sao Mỹ Hằng cũng ở chung nhà với em. Anh cứ đi gặp cổ xem cổ nói gì. Em không sao đâu.
Nhẹ hôn lên trán cô, anh nói:
- Cám ơn em yêu. Trong trái tim anh duy nhất chỉ có hình bóng em mà thôi. Em ở đây chờ anh, trưa nay anh đưa em đi dùng cơm.
Hoàng Trinh gật đầu:
- Dạ. Em chờ anh.
Ra đến phòng khách Triệu Minh đã thấy Mỹ Hằng với dáng ngồi khêu gợi trên salon. Cô cười thật tươi khi thấy anh. Triệu Minh lịch sự hỏi.
- Cô tìm tôi có gì không Mỹ Hằng?
Mỹ Hằng cảm thấy quê vì tiếng "cô" vừa thoát ra khỏi bờ môi, cùng với khuôn mặt hơi hạnh của Triệu Minh.
Mỹ Hằng thầm nghĩ, chắc anh đã nghe con nhỏ Trinh tọc mạch nói xấu cô. Nhưng không sao, đàn ông thì rất thích ngọt.
Cô lúng liếng mắt nhìn anh:
- Anh Minh! Đừng đối xử với em như người xa lạ. Em đâu làm gì để anh buồn.
- Cô thì không nhưng tôi sợ người yêu của tôi hiểu lầm. Mong cô thông cảm.
Mỹ Hằng thổn thức:
- Anh Minh! Chẳng lẽ anh không yêu em?
Triệu Minh cau mày:
- Mỹ Hằng! Cô lại nói bừa gì vậy? Tôi có bao giờ nói yêu cô chứ.
Mỹ Hằng trân tráo lắc đầu:
- Không. Em không tin. Những lời hứa hẹn của anh lúc trước và những điều em đọc được trong mắt anh. Anh cũng có yêu em kia mà.
- Tôi khuyên cô hãy nhìn rõ sự thật đi. Tôi và cô chỉ bước trên 2 đường thẳng. Cô đã có ông Long và tôi cũng có vợ hứa hôn. Từ đây về sau mong cô đừng làm phiền tôi nữa.
Mỹ Hằng bật khóc:
- Anh tàn nhẫn lắm.
Triệu Minh cau mày:
- Tôi chưa từng hứa hẹn gì, chỉ là những câu xã giao bình thường, mong cô hiểu cho.
Mỹ Hằng lau nước mắt nhìn thẳng anh:
- Điều anh nói là sự thật chứ. Em có nên tin không?
- Tùy cô. Tin hay không điều đó cũng đâu ảnh hưởng đến tôi.
- Em muốn biết người yêu của anh là ai?
- Cổ không lại gì với cô. Chính là Hoàng Trinh.
Mỹ Hằng nghiến răng lẩm bẩm:
- Hừ! Cũng lại là con quỷ cái đó à. Không được. Cô không thể để nó cướp Triệu Minh trên tay cô, ăn không được thì đạp đổ. Nó không được quyền hạnh phúc bên Triệu Minh.
Triệu Minh đứng lên:
- Nếu không còn gì để nói. Tôi xin phép đi trước, vì còn việc cần giải quyết.
Biết không thể níu kéo đưọoc anh. Mỹ Hằng quàng bóp lên vai, nện mạnh gót giày xuống nền gạch. Lúc đi ngang Triệu Minh cô khẽ vuốt má anh với thái độ khiêu khích.
- Anh và nó chờ đi, em chưa bỏ cuộc đâu.
Nói rồi hầm hầm bước thẳng. Triệu Minh chỉ còn biết nhìn theo lắc đầu. 1 cô gái xinh đẹp nhưng không có 1 chút gì là lòng tự trọng.