Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3347 / 45
Cập nhật: 2017-08-30 02:57:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 -
ơn mưa kéo dài từ lúc sáng sớm, Khôi đội áo mưa đến tìm tôi. Hai đứa đi uống cà phệ Hôm nay cũng là ngày có kết quả của dì Hạnh và Thục.
Khôi nhìn ra ngoài mưa bảo tôi:
- Hạnh và Thục bao giờ lên nhỉ?
- Chưa biết.
- Cũng phải lên để biết kết quả chứ.
Tôi im lặng nhìn ra một khoảng sông trắng xóa. Mưa giăng mờ những ngọn cây bên sông, dì Hạnh và Thục về quê đã hơn một tuần. Quê ngoại của Thục cách tỉnh hai trăm cây số đường xe đò. Hôm đi tôi quên hỏi bao giờ hai người lên. Tuy nhiên chắc chắn có lẽ phải lên nội trong tuần này vì kết quả đã có. Tôi mong cho cả hai đều đỗ. Chuyện gia đình của dì Hạnh tôi tưởng đùa thế mà quan trọng. Mấy hôm tôi nhận được bức thư của ba dì Hạnh gửi về. Tôi đã xem bức thư đó và biết rõ mọi chuyện mà dì Hạnh chưa nói hết. Sau khi có kết quả đậu hay rớt, dì Hạnh cũng phải lên Sài Gòn làm lễ hỏi. Đọc bức thư tôi đờ người. Chuyện tôi nói chơi với dì Hạnh hôm nay tự nhiên thành sự thật. Tôi không hiểu dì Hạnh sẽ phản ứng ra sao khi đọc bức thư đó. Tôi không mong dì Hạnh trở lên. Tôi muốn kéo dài thời gian còn lại với một sự tiếc nuối nào đó khó hiểu. Hình như tôi không muốn mất dì Hạnh.
Khôi nói:
- Tao vừa biết tin của thằng Ẩn. Nó đã đi xa thật sự. Nó vừa biên thư cho Phiến.
- Mày gặp Phiến?
- Một dịp rất tình cờ.
- Rồi sao?
- Phiến sắp sửa đi về quê với Thủy ngay sau khi biết kết quả thi.
Tôi cười :
- Rồi chỉ còn tao với mày ở lại tỉnh lỵ buồn tẻ này. Mọi người đều bỏ nó mà đi.
- Rồi cũng đến lượt mình. Tao và mày.
- Hình như đã hết mùa hè. Phải không?
Khôi nhìn tôi:
- Hôm qua tao còn nghe tiếng ve kêu.
- Những con ve cuối cùng đã chết trong cơn mưa sáng hôm nay rồi.
Khôi chép miệng:
- Mưa to nhỉ.
Tôi dụi mẩu thuốc vào cái gạt tàn. Cơn mưa nào hình như cũng đều báo hiệu cho một thứ thời tiết chờ thay đổi. Hết mùa hè, mùa thu sẽ tới, nhưng mưa vẫn không ngớt trong từng buổi sáng, buổi chiều và trong những đêm khuya bất ngờ tỉnh giấc. Tôi mơ hồ nhớ lại những trang nhật ký của dì Hạnh. Tại sao tôi không đọc được nó sớm hơn. Tôi nghĩ rằng dì Hạnh là một người buồn nhất nếu nỗi buồn đó có giữa tôi và Thục. Dì như một chiếc tàu khép kín cuộc đời của mình chờ mùa thu tới. Khi tôi biết thương màu lá hơi thu đã bàng bạc thổi về. Giữa tôi và dì Hạnh là một khoảng thời gian không gian im lặng còn lại những ngày tháng tới, dì Hạnh không nói, nhưng nụ cười của dì tôi thấy lồng lộng từng giọt nước mắt. Những ngày sau này dì thức dậy sớm không phải để học bài mà để nhìn con tàu lướt chầm chậm qua khoảng đường ngang nhà. Tiếng còi rú trong sương lạnh của buổi sáng tỉnh lỵ êm đềm cũng đánh thức tôi dậy để nằm nghe cho đến khi nó mất hút. Tôi buồn muốn khóc, bên cạnh tình yêu của Thục. Tôi sợ hai đôi mắt của dì Hạnh. Tôi đi qua phòng dì mà không dám nhìn vào đôi mắt mở lớn ra một khoảng trời của dì. Tôi yếu đuối hơn tôi nghĩ.
Khôi bỗng nói:
- Tao với mày đi tìm Ẩn.
- Biết nó ở đâu mà tìm?
- Nó vào làm trong một xí nghiệp.
- Vào đó thăm nó à?
- Nếu tìm ở nhà nó không gặp.
- Như thế cũng là một cách giải quyết. Thằng Ẩn can đảm hơn tụi mình nhiều.
- Tao sợ nó hiểu lầm.
- Rồi sẽ tính.
Tôi và Khôi ngồi nhấp từng ngụm cà phê im lặng nhìn ra ngoài mưa. Những ngày dì Hạnh và Thục về quê tôi không biết làm gì. Bà giúp việc lo lấy tất cả mọi công việc. Tôi chỉ đi chơi rồi về ăn, hai bữa cơm tôi còn nhớ dì Hạnh từng nụ cười, từng câu nói đùa. Nhớ đôi mắt dì thắp sáng, làm nồng ấm căn nhà. Rồi những bản nhạc trong máy nghe chung với nhau. Tôi tưởng dì Hạnh đã rời khỏi hẳn căn nhà này. Và không bao giờ trở về nữa. Những lúc ấy tôi muốn khóc.
- Tại sao mình không đi về quê nhỉ?
Tôi cười:
- Về làm gì?
- Nghỉ hè.
- Tụi mình ở đâu cũng thế thôi.
- Nhưng đi xa chắc phải khác hơn là ở mãi trong tỉnh lỵ này với những con đường nhuộm vàng quá khứ, buồn chán và vô vọng.
Tôi tưởng rằng Khôi khóc, nhưng không, nó vân tỉnh bơ, mắt mở lớn nhìn tôi. Trời mưa giăng mù mịt bên ngoài và nước sông dâng trắng xóa với sóng lớn gió mạnh. Tôi cũng ngạc nhiên với giọng nói của Khôi. Tôi nghĩ nếu có một lúc nào đó Khôi chán nản, chính là lúc này. Chúng tôi đã thấy đời sống mở một cánh cửa lớn, không còn nhỏ hẹp và mơ hồ như ngày xưa nữa. Chúng tôi đã lớn và không vui như hồi còn nhỏ. Những đứa học trò năm đệ nhị là những đứa học trò nhìn xuống cuộc đời với một đôi mắt buồn rồi sao?
- Về quê tao không?
- Đi đâu cũng được, tao đang cần đi.
- Nhưng phải đợi xem kết quả đã chứ.
Khôi nhả khói thuốc. Nó thở dài:
- Nhìn quanh lại chỉ còn có hai đứa. Buồn quá.
- Làm cái gì cho bớt buồn đi bạn, than hoài sao?
- Chui vào cine, mày à.
- Phim gì?
- Tao không biết.
Tôi và Khôi đội áo mưa ra rạp cine gần đó. Nhận ra một phim đã cũ. Tôi không thích xem phim cũ nhưng để giết thì giờ tôi và Khôi chui vào mua vé ngồi cho đến tận trưa. Hình như trong rạp cine tôi ngủ lơ mơ một lúc cho đến khi đèn bật sáng Khôi lay tôi dậy. Ra đường, cơn mưa đã tạnh từ bao giờ. Nhưng bầu trời vẫn ẩm ướt mù đục, đầy hơi nước. Hai đứa hai chiếc xe đạp đến trường xem kết quả giùm dì Hạnh và Thục. Tôi gọi Kim và Uyển. Hai cô bé nhìn thấy, đi tới. Tôi nói:
- Xem được chưa?
Kim lắc đầu cười:
- Đông quá không chen vào được.
- Tới đây bao giờ?
- Trời ủ dột quá. Có lẽ không đẹp trời cho những người đi xem kết quả thi.
Uyển giọng buồn buồn:
- Chắc Uyển rớt quá.
- Đợi xem đã rồi hãy thất vọng, cô bé.
Khôi nói:
- Mình chen vào đi Đông.
Tôi và Khôi biên số ký danh của Kim và Uyển rồi chen vào đám đông. Chen mãi gần vào tới nơi thì có một trận đánh vì chen lấn sau đó. Tiếng la hét, tiếng cãi vã vang cả sân trường. Tôi trở ra, không thấy Khôi đậu Tôi lắc đầu nói với Kim:
- Ngày mai mới xem được. Bây giờ tụi nó đánh lộn.
- Khôi đâu Đông?
- Không thấy, chắc nó chen vào được rồi.
Phiến và Thủy cũng tới nói chuyện. Tôi ngồi trên yên xe đạp nhìn lơ ngơ, đám đánh lộn tan dần. Mấy giọt nước từ trên cây bị gió đùa rớt xuống lạnh buốt.
Tôi hỏi Thủy:
- Bao giờ về quê, Thủy?
- Khi xem được kết quả.
- Phiến nữa, phải không?
Phiến cười:
- Cần đi xa.
- Ai cũng cần đi xa hết.
- Thủy nhìn tôi:
- Tưởng anh Đông là người vui nhất trong bọn.
- Người vui nhất đôi khi là người buồn nhất mà không ai hay.
Mấy người con gái cùng cười. Kim đùa.
- Đông nói cứ như thật không bằng. Anh buồn tụi này chết hết rồi còn gì.
Phiến bỗng nói, đầy ngạc nhiên:
- Ừ nhỉ, tại sao hôm nay không hẹn mà gặp đông đủ cả.
- Thiếu Thục và Hạnh.
- Hai bà ấy đi về quê lâu rồi.
- Thích nhỉ?
- Hai bà ấy chắc đậu.
Tôi nói:
- Đậu, các cô khao lớn đấy nhé. Phải tổ chức tiệc đàng hoàng cho tụi này ké với.
- Còn anh Đông thì sao, đậu cũng khao lớn nữa chứ?
- Hạ hồi phân giải.
- Khôn.
- Người ta sửa soạn làm ông tú rồi mà.
Thủy cười lớn:
- Đậu, Thủy khao ngay rồi về quê ở luôn.
- Giận ai vậy bồ?
Thủy im lặng trước những cái nhìn của bạn bè. Tôi thấy Thủy tội nghiệp như một con chim gãy cánh, Phiến đứng ủ rũ nhìn lên những chiếc lá trên đầu. Uyển lo lắng nhìn vào đám đông. Chỉ có Kim là vô tư, lúc nào cũng ồn ào và cười đùa được. Lâu tôi cũng mới gặp lại Kim. Tôi nghĩ tới một cuộc đi chơi xa với Ẩn hôm nào. Sau những cuộc vui là một nỗi buồn, điều đó đúng.
Khôi từ trong đám đông đi ra. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Khôi. Tuy không ai hỏi câu nào. Khôi có vẻ bất ngờ khi gặp Phiến. Tôi nhận thấy mặt Khôi bối rối hẳn.
- Thế nào, xem được bảng chứ?
- Được, vất vả lắm.
- Dì Hạnh và Thục đậu hay rớt?
- Cả hai cùng đậu, Thục đậu bình thứ lận.
Kim hỏi:
- Còn tụi này. Kim, Thủy, Uyển, Phiến.
- Không thấy. Đông quá chưa coi hết được, mới coi được mình Hạnh và Thục thôi.
Kim thở dài:
- Không lẽ lại đi cả tàu mấy đứa một lúc.
- Chưa xem mà, ngày mai đi.
- Chắc Uyển rớt rồi, khỏi xem cũng biết.
Tôi cười:
- Hy vọng lên chứ cô bé, chưa chi đã vội than.
- Bây giờ Khôi trở vào xem giúp một lần nữa đi, tụi này sốt ruột rồi. Hạnh và Thục đậu, gồ ghề quá, Thục bình thứ lận sao?
Khôi gật đầu, nói luôn:
- Bây giờ Đông vào xem đi, chen mệt phờ cả người.
Thủy lo lắng hơn cả:
- Thủy chắc gần với Thục. Vần T cả đấy. Đông nhớ nhé.
- Nhớ chứ.
Tôi chen vào đám đông. Một lúc lâu mới nhìn vào tấm bảng. Tôi dò theo số ký danh từng người một. Chỉ có mình Thủy đậu. Ba người kia không thấy tên. Tôi trở ra nói:
- Thủy đậu, ba người kia không thấy tên.
Tôi thấy sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt Uyển. Kim thẫn thờ, còn Phiến im lặng như sắp khóc. Thủy nở một nụ cười:
- Trời ơi may quá.
Khôi an ủi Phiến. Tôi dỗ dành Kim và Uyển. Những giọt mưa không ngớt rơi xuống từ cây lá trên đầu. Tôi thấy ba cô gái như sắp khóc. Mặt người nào cũng thẫn thờ méo xệch. Tôi không biết khi có kết quả kỳ thi tôi và Khôi sẽ như thế nào. Tôi buông thõng:
- Yên chí, kỳ tới thi lại. Lo gì.
Nhưng Uyển đã khóc. Những giọt nước mắt lăn dài. Kim dỗ dành bạn. Tôi và Khôi bối rối nhìn nhau. Kim nói:
- Thôi để Kim đưa Uyển về.
Hai người dắt xe đạp chậm trên đường, những giọt mưa rơi theo lá phía sau lưng. Chưa bao giờ tôi thấy hình ảnh của hai người con gái đẹp như thế. Cái dáng buồn rầu của họ như làm chùng cảnh vật, màu sắc bị che lấp bởi hai cái bóng lướt chậm trên đường. Hai người con gái thi rớt lần đầu tiên. Họ khóc.
Tôi nói:
- Bây giờ người thi đậu tính cái gì đi chứ. Bao giờ khao tụi này?
Thủy cười:
- Để xem.
- Nhanh lên không tụi này đi mất.
Thủy chớp mắt:
- Bây giờ khao kem trước, được không?
- Gì mà chả được.
Khôi chở Phiến còn tôi chở Thủy tới quán kem. Quán ở bên bờ sông. Lúc chúng tôi tới không có ai trong quán ngoài mấy người hầu bàn thảnh thơi ngồi nhìn ra ngoài đường, và tiếng nhạc trong quán buồn buồn. Bốn người ngồi quanh cái bàn vuông kê sát lan can nhìn xuống mặt sông. Mặt bàn lạnh băng như nước sông lờ đờ ngầu đục bên dưới. Trời lạnh đi ăn kem. Tôi thấy một nỗi kinh ngạc với chính mình. Nhưng tôi thích con sông trưa này. Và một bầu trời nặng nề hơi nước. Khôi ngồi bên Phiến. Tôi nghĩ rồi hai người phải yêu nhau. Còn tôi làm sao yêu được Thủy. Tình cảm lạ lùng, buồn cười không thể giải thích được.
Tôi nghe Khôi hỏi Phiến:
- Thi rớt buồn không?
Phiến mỉm cười. Tôi đùa:
- Cười sao mà như khóc vậy?
- Đang khóc đấy.
Khôi nói:
- Sang năm thi lại. Lo gì. Con gái không bao giờ mất dịp may nhìn ra mặt sông trắng xóa ngàn trùng.
Những ly kem ngó thấy lạnh băng. Tôi nhìn Thủy đưa chiếc muỗng nhỏ vào miệng với chút kem màu hồng. Thủy cắn muỗng giữa hai hàm răng nhìn tôi.
- Anh Đông và Thục ra sao?
Tôi đáp không vui không buồn:
- Bình thường.
- Vui vẻ chứ, Thủy nghĩ như vậy.
- Tại sao lại nghĩ như vậy?
- Vì Thủy mong như thế.
Tôi thấy Thủy nhỏ bé và tội nghiệp quá trong câu nói. Tôi không muốn nhắc chuyện đó, tôi không muốn gợi lại ơ?
Đường Phượng Bay Đường Phượng Bay - Từ Kế Tường Đường Phượng Bay