Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 19
M
ột giờ sau, họ băng qua chiếc cổng sắt đen xì được tô điểm thêm đôi bàn tay vàng đang cầu nguyện. Edward, lúc này đang ngồi giữa Gabe và Rachel trên ghế trước của chiếc xe tải, tỏ ra sững sờ khi nhìn thấy tòa lâu đài trắng bự chảng. “Con thực sự đã từng sống ở đây sao?”
“Đúng thế đấy.”
“Nó to khủng khiếp.”
Cô định nói rằng nó cũng thật xấu xí nhưng đã kịp kìm lại. Cô cố không đưa ra những nhận xét tiêu cực về Dwayne và về cuộc sống chung của họ với Edward.
Tiến sỹ Jane Darlington Bonner đón họ ngay ngoài cửa, đứa bé trong tay và chấm bột trên má khiến cô trông giống như một người tham dự vòng-chung-kết cuộc-thi-nướng-bánh của Pillsbury hơn là nhà vật lý học lừng danh trên thế giới. Cô có vẻ ngoài cổ điển như một người thuộc hàng dòng dõi trâm anh, nhưng qua những thông tin mà Gabe đã để lộ, Rachel biết xuất thân của cô dứt khoát chỉ là từ tầng lớp trung lưu. Mái tóc vàng của cô được búi lỏng ra sau theo kiểu Pháp, áo quây và quần soóc màu đào. Vẻ ngoài rất có phong cách của người phụ nữ này càng làm Rachel nhận thức một cách không thoải mái về chiếc váy caro xanh-trắng bạc thếch mặc ở nhà và đôi giày đen quái dị của mình.
Tuy vậy, Jane dường như chẳng hề chú ý. Cô chào Gabe bằng một nụ hôn, và trao cho Rachel một nụ cười ấm áp. “Thật vui vì cô đã đến. Còn con chắc là Edward rồi.”
“Chip.” Gabe xen vào bất chấp sự bực bội của Rachel. “Chip Stone.”
Jane nhướn một bên mày vàng nhạt lên với vẻ thích thú. “Cô rất vui được gặp con, Chip. Đây là Rosie. Con bé cứ cáu kỉnh suốt kể từ hôm qua.”
Nhưng Rosie trông không hề cáu kỉnh. Ngay lúc cô bé con chín tháng tuổi nhìn thấy Edward, nó đã kêu ré lên sung sướng để lộ bốn cái răng bé xíu. Cặp chân mũm mĩm bắt đầu quẫy đạp và môi dưới ánh lên đầy dãi khi nó vươn ra đòi thằng bé.
“Em ấy thích con.” Edward nói với vẻ ngạc nhiên.
“Chuyện này hay đây,” Jane nói, “vì lúc này con bé không thích ai khác đâu. Thậm chí cả bố nó cũng không thể làm gì được với nó. Cho con biết điều này. Tất cả mọi người đang ở trong bếp. Cô sẽ thử đặt con bé xuống sàn nhà, và có lẽ con có thể chơi với nó. Thế được không?”
Edward gật đầu hớn hở. “Em ấy thậm chí có thể chơi với cả Horse nữa.”
Rachel phải nể phục Jane. Nhà vật lý gần như không hề thất sắc khi nhìn thấy con thỏ chột-mắt, cáu-bẩn, nuôi-cả-ổ-vi-trùng đang được chìa ra cho đứa con bé bỏng mắt sáng rỡ, thơm tho, tóc vàng óng của mình.
“Ý tưởng tuyệt vời.”
Jane dẫn mọi người vào nhà bếp, ở đó Cal đang rót nước cam vào trong một cái bình, trong khi Ethan đứng bên cạnh anh đang mở nút một chai champange. Cả hai người đều gọi Gabe toáng lên trước khi nhìn thấy Rachel, và rồi vẻ mặt họ cùng đồng thời tối sầm lại.
Bàn tay Gabe đặt trên lưng cô đầy vẻ bao bọc. Anh gật đầu chào anh em của mình. “Cal. Eth.”
“Còn thứ gì khác chị muốn bày ra trên sàn gỗ nữa không, Jane?” Trước sự ngạc nhiên của Rachel, Kristy bước vào phòng sinh hoạt gia đình. “Chào Rachel. Hey, Edward.” Kristy trông tuyệt cú mèo với chiếc áo màu mận rộng rãi và một chiếc quần jean trắng bó rất sát. Đôi sandal màu vàng nhỏ nhắn sáng lấp lánh trên chân cô. Một vẻ mơ hồ không chắc chắn lướt qua trên mặt Ethan khi cô xuất hiện, nhưng Kristy dường như không nhận thấy, và Rachel có cảm giác bạn mình cố tình tránh nhìn vào vị Mục sư.
Trong khi Edward chơi đùa với Rosie trên sàn nhà đá hoa cương đen, còn Cal liên tục bắn cho Rachel những ánh mắt thù địch thì Jane bắt đầu chuyền những loại bát, bình đựng nước và khay khác nhau cho tất cả mọi người. “Chúng ta sẽ ăn trên sàn gỗ. Đó là một trong số ít chỗ trong khu lăng tẩm này có thể giúp chúng ta thấy thoải mái.” Cô nhận ra mình đang nói gì và quay ngoắt về phía Rachel. “Ôi trời ơi. Tôi xin lỗi. Quanh quẩn bên Cal quá lâu làm tôi quên mất cả cách giữ mồm giữ miệng.”
“Không sao đâu.” Rachel mỉm cười. “Đây đúng là môt khu lăng tẩm. Mọi người đều biết điều đó ngoại trừ Dwayne.”
Đồng hồ hẹn giờ trên bếp lò đã tắt làm Jane lãng đi. Cal bế Rosie lên từ sàn bếp trong lúc con bé đang khoái trá gặm cái tai bẩn thỉu của Horse. Con bé hét lên một tràng chói tai phản đối và đá mạnh đôi giày, trúng ngay đùi bố nó.
Tiếng kêu oai oái của Cal làm Ethan buồn cười. “Lần sau phải nhắm cao hơn, Rosie Posie. Như thế mới thực sự làm ông già của con chú ý.”
Edward nhặt lại con thỏ trên sàn và đưa nó cho Rosie, ngay lập tức con bé nín lặng. Tất cả bọn họ cùng chuyển từ phòng sinh hoạt gia đình ra ngoài sàn gỗ.
Khi Rachel bước ra ngoài, cô nhớ đến một ngày mưa cách đây hơn hai tuần khi cô và Gabe làm tình lần đầu tiên. Gabe hẳn cũng nhớ lại, bởi vì anh quay lại nhìn cô, và có điều gì đó thật ấm áp lấp lánh trong đối mắt xám bạc lạnh lẽo đó của anh.
Trái với lời cảnh báo của Cal, Jane không hề đãi họ bằng bánh nướng xốp bột mì hay đậu phụ. Thay vào đó, họ thưởng thức món trứng tráng trộn thịt hầm thơm phưng phức chứa những khoanh nấm mập mạp và những mẩu táo thơm lừng, cùng với mứt trái cây tươi, bánh cà phê trộn quả việt quất, và vài bông hoa mimosa tuyệt đẹp.
Trong khi người lớn tụ tập quanh chiếc bàn che ô, Edward ngồi cạnh mảnh sân chơi nho nhỏ rào lưới nơi Rosie đang bị quây lại để con bé không bị xây xước vì những mẩu gỗ trên sàn. Rachel thích ngắm con trai mình trong lúc thằng bé đung đưa những món đồ chơi trước mặt Rosie, cù vào bụng nó, và làm mặt xấu để làm nó cười.
Rachel không mất nhiều thời gian để nhận ra Cal và Jane quan tâm đến nhau nhiều đến thế nào. Vẻ mặt của cựu cầu thủ quarterback, cực kỳ kém thân thiện mỗi khi nhìn Rachel, lại trở nên bừng sáng bất cứ khi nào anh nhìn vợ. Họ dường như luôn kiếm cớ để chạm vào nhau: chạm nhẹ vào bàn tay ở chỗ này, vuốt ve lên cánh tay ở nơi khác, trao đổi những cái liếc mắt, gửi gắm những nụ cười. Và rõ ràng cả hai người họ cùng tôn sùng cô con gái tóc vàng vô cùng quấy phá của họ.
Nhưng cũng có những chuyện ngấm ngầm rất khó chịu xảy ra trên bàn ăn. Mặc dù cô đã quen với sự căm ghét của Ethan, nhưng thái độ thù địch của Cal dành cho cô còn khắc nghiệt hơn nữa, và cô ngờ rằng anh ta bảo bọc Gabe còn hơn cả cậu em út của mình. Để làm vấn đề trầm trọng hơn, Ethan và Kristy dường như đang cố gắng hết sức để không nhìn vào nhau, còn Gabe thì quá căng thẳng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng dây thần kinh của anh kêu tưng tưng. Cô biết thật khó khăn cho anh đến mức nào khi trở thành một phần của một gia đình đang tụ họp trong khi anh không còn gia đình riêng của mình nữa.
Chính Cal là người khơi mào chủ đề về bãi chiếu bóng. “Không thể tin được những gì em đã làm với nơi đó.”
Ethan nhảy vào. “Anh ấy đã nhổ bỏ được cái gai to nhất trong Hạt và biến nó thành một thứ gì đó.”
Hai anh em họ thao thao bất tuyệt bằng cái giọng nồng nhiệt giả vờ, khen ngợi Gabe rằng chuyện mở lại bãi chiếu bóng thì tuyệt vời thế nào và đó là một thành tựu cống hiến dành cho cả cộng đồng ra sao. Không ai trong số họ đề cập đến cuộc sống cũ của Gabe. Như thể chuyện anh chữa bệnh cho những con thú cùng với vợ và con anh chưa hề tồn tại vậy. Họ càng nói, Gabe càng căng thẳng cho đến khi Rachel không thể chịu đựng được thêm nữa.
“Gabe, kể cho họ nghe về Tweety Bird đi.”
“Có gì nhiều đâu mà kể.”
“Tweety Bird là một con sẻ non mà Gabe đang chăm sóc cho khỏe lại.”
Gabe nhún vai, và cử chỉ nhỏ thế thôi cũng đã đủ để cả hai anh em trai của anh lao vào cứu thoát anh khỏi cái chủ đề mà anh có thể không muốn bàn đến.
“Cuộc trình diễn pháo hoa đêm qua thật sự hoành tráng. Rosie rất khoái chí, đúng không Jane?”
Ethan gật đầu. “Đó là ý tưởng tuyệt vời. Em biết rằng những gia đình trong thị trấn sẽ rất cảm kích khi có một nơi như thế để dẫn bọn trẻ đến mà không phải trả một đống tiền.”
Hành động đơn thuần dựa trên bản năng, Rachel chồm người về phía trước.
“Gabe đã xây một chiếc chuồng chim phía sau nhà để giúp con chim làm quen với khí hậu ngoài trời.”
Gabe nhìn cô với vẻ bực bội. “Chuyện đó chẳng có gì to tát, Rachel.”
Giờ thì cô có cả thảy ba anh em nhà Bonner đang quắc mắt nhìn cô. Chỉ có Jane và Kristy quan sát cô với vẻ thích thú. “Em nghĩ là có đấy. Việc chăm sóc con chim còm cõi đó làm anh hạnh phúc. Còn bãi chiếu bóng thì không.”
“Tweety Bird không còm cõi!” Edward kêu lên phản đối.
Gabe đột ngột đẩy ghế ra sau. “Cà phê sắp hết rồi. Tôi sẽ đi làm bình mới.” Anh biến mất qua cửa hiên.
Cal ngả người ra sau ghế và trừng mắt nhìn cô bằng đôi mắt thép bạc. “Cô đang cố tình làm em tôi không vui đúng không?”
“Cal…”
Anh phản ứng trước lời xen ngang của vợ bằng một cái phẩy tay ra hiệu cho cô im lặng. Tiến sỹ Jane Darlington Bonner trông không giống kiểu phụ nữ có thể dễ dàng bị buộc phải im lặng, vì thế Rachel cảm thấy cái nhún vai chấp thuận của cô mang tính chất tự nguyện hơn. Có lẽ cô xác định cuộc đối đầu này là không thể tránh khỏi và rằng Rachel đủ cứng cỏi để thù tiếp Cal.
“Tôi đã nói với Ethan cùng một điều mà tôi sắp nói với anh đây,” Rachel nói. “Hãy ngừng cái việc nâng niu anh ấy lại. Điều hành bãi chiếu Niềm kiêu hãnh của Carolina không phải là thứ mà anh ấy nên làm trong cuộc đời của mình, và cả hai người các anh phải ngừng cư xử như thể anh ấy đang làm một điều gì đó thật kỳ diệu đi. Gabe là một bác sĩ thú y, và đó là chuyện mà anh ấy cần phải làm.”
“Cô nghĩ là cô hiểu em trai tôi hơn chính gia đình nó sao?” Cal lạnh lùng hỏi.
“Đúng thế, tôi đoán là tôi hiểu hơn.”
Gabe xuất hiện trở lại. “Cà phê sẽ có sớm thôi.”
Ánh mắt Ethan bắn từ Cal sang Gabe. “Có một quả bóng trong garage. Chúng ta hãy cùng chơi trong lúc Quý ngài Quarterback lau dọn nhà bếp. Con muốn đi cùng chúng ta không, Edward?”
Edward cân nhắc câu trả lời. “Con muốn lắm, nhưng nếu con đi, Rosie sẽ khóc bởi vì em ấy thích con rất nhiều, vì thế con nghĩ là con sẽ ở lại và chơi cùng em ấy.”
Rachel có thể thấy quyết định của con trai cô đã chiếm được cảm tình của bố mẹ Rosie. Cả hai người họ cùng mỉm cười và bảo nó có thể đi, nhưng Edward đã lễ phép từ chối.
Ethan và Gabe bước xuống khỏi sàn gỗ. Rachel định dọn dẹp bàn thì Cal đã xuất hiện phía sau lưng cô và nhẹ nhàng nói. “Cô có phiền vào phòng làm việc vài phút không? Tôi có một thứ muốn cho cô xem.”
Đi cùng anh là điều cuối cùng mà cô muốn làm, nhưng Jane và Kristy đã vừa mới biến mất vào nhà bếp, thế nên chẳng còn ai giải cứu cô. Cô nhún vai, hy vọng cử chỉ ấy đủ tạo ra vẻ bất cần và theo sau anh. Khi đến phòng làm việc, Cal đóng cửa lại phía sau lưng họ. Qua khung cửa sổ phía bên trái, cô thấy quả bóng bầu dục bay lên, rồi Gabe chạy vào trong tầm mắt của cô để bắt nó.
Cal bước ra phía sau chiếc bàn từng một thời thuộc về Dwayne và kéo ra một ngăn tủ. “Tôi có thứ này cho cô.” Anh rút ra một mảnh giấy và đưa nó cho cô. Thậm chí trước khi những ngón tay cô chạm vào tờ giấy, cô đã biết đó là một tấm séc. Cô liếc nhìn xuống và nín thở.
Nó được ký phát cho cô với số tiền là hai mươi lăm nghìn đô la.
Giọng cô nghẹn lại. “Cái gì đây?”
Anh ngồi xuống ghế và ngẩng lên nhìn cô. “Một khoản tiền cọc cho tương lai của cô.”
Cô nhìn trân trân vào nó, một cảm giác chìm nghỉm nhộn nhạo trong dạ dày, cô biết câu trả lời thậm chí trước cả khi cô lên tiếng hỏi. “Và đổi lại anh muốn gì?”
“Tôi muốn cô rời khỏi Salvation và không liên lạc với em trai tôi nữa.” Anh ngừng lại. “Cô có những trách nhiệm. Một đứa trẻ cần phải được nuôi dạy. Và cái này sẽ giúp cô dễ dàng hơn.”
“Tôi hiểu.” Một nút thắt đang hình thành trong cổ họng cô. Cô đã đến Salvation để tìm một kho báu, nhưng cô đã không hề tưởng tượng ra đây chính là kho báu đó. Cô nuốt mạnh xuống, cố làm cho nút thắt đó lỏng ra. “Tôi còn bao nhiêu thời gian?”
“Tôi biết là cô cần thời gian tìm một nơi để đi, vì thế tôi đã ký lùi ngày trên đó. Tôi hi vọng cô đi khỏi đây trong mười ngày nữa.”
Khi nhìn anh qua chiếc bàn, cô ngạc nhiên khi thấy một tia sáng của lòng trắc ẩn hiện lên trong mắt anh, và cô ghét anh vì điều đó. Cô chớp mắt thật mạnh. “Giờ Gabe đã biết cười. Không thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng. Ethan đã nói với anh điều đó chưa?”
“Việc mở lại bãi chiếu bóng có tác dụng tốt cho nó. Cuối cùng vết thương của nó cũng đang bắt đầu lành lại.”
Cô muốn tranh cãi với anh, muốn nói với anh rằng chính cô mới là nguyên nhân khiến Gabe bắt đầu lành lặn lại, nhưng anh sẽ không tin cô. Hơn nữa, cô cũng không rõ liệu đó có phải là sự thật hay không. Có thể cô không hề có ý nghĩa gì đối với Gabe ngoài một vài giờ ít ỏi của sự lãng quên khi họ ở trên giường cùng nhau.
“Cả Ethan và tôi đều tin rằng việc cô đi sẽ đẩy nhanh tiến trình bình phục đó.”
“Nếu Gabe phát hiện ra chuyện này, anh ấy sẽ nổi giận.”
“Đó là lý do vì sao cô sẽ không nói một lời nào cả. Cô hiểu chứ? Nếu cô có bất kỳ lời bóng gió nào về chuyện này, thỏa thuận sẽ chấm dứt.”
“Ồ, tôi hiểu. Tôi hoàn toàn hiểu rồi.” Cô kéo tờ séc qua những ngón tay. “Chỉ cần cho tôi biết một điều thôi. Chính xác là anh nghĩ tôi đang làm điều gì kinh khủng đối với anh ấy đến mức thế?”
“Tôi cho là cô đang lợi dụng nó.”
“Bằng cách nào.”
Mắt anh thu hẹp lại. “Đừng giở trò với tôi, cô nương, bởi vì tôi bắt thóp được cô rồi. Gabe là một người giàu có nhưng rất thờ ơ với tiền bạc. Cô muốn lấy của nó từng xu một, và rồi sẽ biến mất để tìm một vùng đất khác màu mỡ hơn.”
“Anh biết chắc chắn điều đó chứ?”
“Cô có nhận tấm séc hay không?”
Cô nhìn xuống tấm séc và tự hỏi liệu có khi nào cô có thể thoát khỏi quá khứ của chính mình không. “Có. Có, tôi sẽ lấy nó, anh Bonner. Anh đã cược bằng cả cuộc đời anh là tôi sẽ lấy mà.”
Cô nhét tấm séc vào trong túi của chiếc váy và quay ra cửa, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của anh đã ngăn cô lại trước khi cô có thể rời khỏi.
“Cô Snopes, cô sẽ không thích những gì sẽ xảy ra với cô nếu cô cố lừa bịp tôi đâu.”
Những ngón tay của cô siết lại trên nắm đấm cửa. “Tin tôi đi, anh Bonner, anh là người cuối cùng trên trái đất này mà tôi có ý định lôi lên giường.”
(Đoạn này chơi chữ, Cal dùng từ screw over chỉ ý lừa bịp. Nhưng screw cũng có nghĩa là quan hệ tình dục, và Rachel dùng từ đó để đáp trả.)
Cô buộc mình không được chạy ra khỏi phòng, nhưng cô đã run lẩy bẩy khi ra đến sàn gỗ, nơi Jane và Kristy đã bỏ rơi công việc dọn dẹp và đang ngồi tán gẫu với nhau.
Ngay lúc Jane nhìn thấy Rachel, vẻ mặt cô trở nên cảnh giác. “Anh ấy đã làm gì?”
Rachel không hoàn toàn kiểm soát được vẻ run rẩy trong giọng nói của mình. “Chị sẽ phải hỏi anh ta.”
Jane đứng dậy và cầm lấy tay Rachel. “Tôi xin lỗi. Người nhà Bonners họ - họ là một gia đình theo mọi ý nghĩa của từ đó. Họ chống lại cả thế giới vì nhau, nhưng đôi khi lòng trung thành đã làm cho họ mù quáng.”
Điều duy nhất mà Rachel có thể làm là khẽ gật đầu.
“Tôi sẽ cố nói chuyện với anh ấy lần nữa.” Jane nói.
“Chẳng có ích lợi gì đâu.” Cô nhìn thấy chùm chìa khóa của Gabe trên bàn liền vơ lấy chúng. “Tôi thấy không khỏe. Tôi chắc rằng Ethan sẽ không phiền khi phải đưa Gabe về nhà. Đi nào Edward, chúng ta phải về rồi.”
Edward phản đối trước mệnh lệnh của Rachel, còn Rosie thì như tan vỡ khi con bé nhận ra mình đang mất đi người bạn chơi cùng. Khuôn mặt nhỏ xíu của nó dúm dó khi Edward gỡ con Horse ra khỏi tay nó. Nó vươn cả hai cánh tay ra đòi thằng bé hay đòi con thỏ, Rachel không chắc là thứ nào, và bắt đầu rống lên.
Edward vụng về vỗ lên đầu con bé. “Không sao đâu, Rosie. Chỉ là em có một ngày tồi tệ thôi.”
Rosie ngừng khóc, nhưng đôi mắt xanh rưng rưng đầy nước mắt, và con bé nhìn Edward với vẻ mặt tội nghiệp đến mức có thể làm đá cũng phải tan chảy.
Edward nhìn xuống con Horse. Và rồi, trước sự kinh ngạc của Rachel, nó đưa con thỏ nhồi bông cho Rosie.
Rosie ôm chặt lấy con thỏ vào bộ ngực nhỏ xíu nhấp nhô và dán mắt vào Edward với vẻ biết ơn.
Rachel nhìn con trai lo lắng. “Con có chắc không, Edward?”
Thằng bé chỉ ngập ngừng có một giây rồi gật đầu. “Con hoàn toàn lớn rồi. Rosie cần Horse hơn con.”
Cô mỉm cười, siết lấy bàn tay nó và cố để không rơi nước mắt.
***
Gabe nhảy ra khỏi chiếc Camry của Ethan trước cả khi chiếc xe dừng hẳn và lao về phía cổng vòm nơi Edward đang xây một cabin gỗ xiêu vẹo bằng mấy chiếc gậy mà nó nhặt được. “Mẹ cháu đâu?”
“Cháu không biết. Bên trong, cháu đoán thế.” Mắt nó nhìn qua Gabe về phía Ethan và Kristy, cả hai vừa mới ra khỏi xe.
Gabe dợm bước về phía cửa chỉ để khựng lại khi anh nhìn thấy thằng bé làm một cử chỉ với tay qua bên cạnh, như thể nó đang cố cầm lên cái gì đó không có ở đó. Rồi tay thằng bé rơi lại xuống đùi, và nó buông một tiếng thở dài nghe như thể rơi xuống tận những ngón chân.
Gabe ước gì anh không hiểu cử chỉ ấy. “Cháu đang nhớ con thỏ của cháu đúng không?”
Edward cúi đầu xuống chiếc cabin gỗ và gãi gãi đầu gối.
“Ta nghe nói cháu đưa nó cho Rosie, nhưng mọi người sẽ hiểu nếu cháu muốn lấy lại nó.” Anh cố kiềm chế vẻ cộc cằn trong giọng nói, nhưng không thành công lắm.
“Rosie sẽ không hiểu.”
“Nó chỉ là một đứa bé. Nó sẽ quên thôi.”
“Horse không phải là thứ mà một đứa trẻ có thể quên.”
Thằng bé nói với vẻ hoàn toàn chắc chắn đến mức Gabe biết rằng sẽ là vô ích khi tranh cãi với nó. Về điểm này, trông nó giống hệt như mẹ nó.
“Mục sư Ethan! Kristy!” Thằng bé mỉm cười khi họ bước lên phía cổng vòm. “Cô chú có muốn xem cabin gỗ của con không?” Nó còn quá nhỏ để có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa họ, nhưng Gabe đã nhận thấy điều đó.
“Con biết là có mà!” Kristy nói.
Gabe quay bước vào trong nhà. “Rachel?”
Không có tiếng trả lời. Anh liếc nhanh qua các phòng, rồi tìm thấy cô ở bên ngoài trong lúc cô đang cúi xuống một cây cà chua đỏ mọc trong khu vườn đầy cỏ dại.
Cô đang mặc một chiếc váy màu cam mà cô đã vẽ lên. Ánh nắng rọi xuống lốm đốm trên mái tóc cô và nhảy múa dọc trên cánh tay mảnh mai, ánh lên màu nâu vàng. Chân cô để trần, và cô sục những ngón chân trong lớp đất mềm mại. Cô trông thật nhàn nhã và gợi cảm, như được sinh ra từ đất và lửa, và anh muốn yêu cô ngay tại đây trong khu vườn kém hoàn hảo này. Anh muốn bao phủ cơ thể cô bằng cơ thể chính mình, quên đi anh là ai hay cô là ai. Anh muốn đi cùng cô không cần cả quá khứ lẫn tương lai, không một chút ý nghĩ nào khác ngoài khoảnh khắc này.
Cô ngẩng lên. Một lớp mồ hôi sáng lấp lánh trải dài trên má, và môi cô hé ra với vẻ ngạc nhiên. “Em không nghe thấy tiếng anh.”
Cô không cười chào anh, không có dấu hiệu nào cho thấy cô vui vì được gặp anh cả. “Sao em lặng lẽ ra về như thế?” Anh quát lên.
“Em không khỏe.”
“Lúc này trông em rất khỏe.”
Cô không trả lời. Thay vào đó, cô cúi xuống và bắt đầu hì hụi nhổ một bụi cỏ gà.
“Nếu em muốn về, đáng lẽ em phải bảo anh. Em biết là anh không thích để em ở đây một mình.”
“Anh không thể ở cạnh em mỗi giây mỗi phút. Và tại sao anh phải cố gắng chứ?”
“Ý em là gì?”
“Ý em là anh không phải chịu trách nhiệm về em.”
Vẻ lấc cấc trong giọng nói của cô làm anh bực bội. Cô mới là người sai, không phải anh. Anh đang làm mọi thứ mà anh có thể để giữ cô được an toàn, nhưng cô không chịu hợp tác. “Anh chịu trách nhiệm về em trong lúc em còn ở dưới mái nhà này.” Anh thấy mình lên tiếng.
Nhưng cô không hề bị ấn tượng bởi sự quát tháo của anh. “Nếu anh muốn trở nên có ích, hãy lấy một cái xẻng và đào một cái rãnh quanh mấy bụi cây này thay vì gầm gừ với em.”
“Anh không gầm gừ.”
“Làm như em ngốc lắm không bằng.”
“Mẹ kiếp, Rachel, em bỏ đi mà không hề nói với anh! Anh không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh lo lắng.”
“Thật không?” Cô nghiêng đầu sang một bên và trao cho anh một nụ cười chậm rãi có thể làm anh tan chảy.
Anh kiên quyết rũ bỏ lớp bùa mê mà cô đang dệt lên quanh anh. “Em không cần phải trông có vẻ thỏa mãn quá như thế. Chính xác là lúc này anh đang rất không vui vì em, và không chỉ vì cái cách mà em đã biến mất.” Anh biết rằng anh nên bỏ qua chuyện này ở đây, nhưng anh không thể. “Từ giờ trở đi, anh sẽ rất cảm kích nếu như em không cố chơi trò phân tích tâm lý học về anh trước mặt gia đình anh.”
“Em không nghĩ ra được nơi nào tốt hơn để làm điều đó ngoài nơi có những người luôn muốn anh tốt lên.”
“Anh rất ổn! Anh nói thật đấy, Rachel. Anh không muốn nghe thêm bất cứ lời nhận xét tiêu cực nào về bãi chiếu bóng nữa. Mọi thứ đã rất tuyệt vào đêm qua. Em nên ăn mừng mới đúng.”
“Mọi thứ không tuyệt chút nào. Em yêu bãi chiếu bóng đó, nhưng anh thì không! Và cái ngày em tổ chức ăn mừng sẽ là ngày anh trở lại làm một bác sĩ thú y.”
“Tại sao em cứ phải thúc ép anh? Sao em không thể để mọi thứ tự nhiên tiếp diễn?”
“Bởi vì cái cách mọi thứ xảy ra đang xé tan anh ra thành từng mảnh.”
“Thì đúng, nhưng, đó không phải là chuyện của em.”
“Không, không hề, đúng không?”
Anh nhận ra rằng anh đang làm cô tổn thương, nhưng một tiếng cười ré lên đã cắt ngang họ trước khi anh có thể kịp sửa chữa. Anh tự động quay người lại, và những gì anh nhìn thấy khiến tóc gáy anh dựng đứng. Ethan đang chạy quanh hông nhà với Edward ngồi chễm chệ trên vai, phía sau Kristy đang chậm rãi bước theo.
Thằng bé trông như thể được ai đó trao tay cho cả cầu vồng. Mắt nó sáng rực, tóc mái lắc lư khi Ethan chúi về phía trước. Được cõng chạy loanh quanh theo cách đó chính xác là điều mà Edward đã mơ ước tại buổi tiệc thịt lợn nướng hôm nào khi nó nhìn thấy đứa bạn đang cưỡi trên vai bố, Gabe muốn cảm thấy dễ chịu về những gì anh đang nhìn thấy, nhưng thay vào đó, anh bị choáng ngợp trong cảm giác của một điều gì đó sai trái hoàn toàn.
Anh không thể hiểu được phản ứng của anh. Đứa trẻ này chỉ nhận được vài khoảnh khắc thư thái trong cuộc sống, và giờ Gabe lại đang ghen tị với nó chút niềm vui sướng giản đơn bé nhỏ này. Anh cảm thấy mình tầm thường và xấu xa, nhưng anh không thể đấu tranh với bản thân để thoát ra khỏi tâm trạng ấy – anh không thể từ bỏ được cái sự thật tuyệt đối chắc chắn rằng Edward Stone không thuộc về đôi vai của em trai anh.
Rachel đứng thẳng dậy. Nhưng thay vì tận hưởng niềm hạnh phúc của con trai hay tiến lên phía trước chào đón Kristy, cô lại đứng hoàn toàn yên lặng, cánh tay cô thõng xuống hai bên hông trong khi mắt cô nhìn Gabe.
Anh cảm thấy một cơn giá lạnh khi anh nhận ra cô biết chính xác anh đang nghĩ gì. Bằng một cách nào đó cô có thể nhìn xuyên qua đầu anh, và cô biết anh đang giận dữ đến thế nào. Anh muốn giải thích, nhưng làm sao anh có thể giải thích khi chính anh còn không thể hiểu được bản thân mình? Làm sao anh có thể lý giải cảm xúc của anh về một thằng bé mà cô yêu quý còn hơn cả cuộc sống của chính cô cơ chứ?
Anh quay đi, hướng về phía em trai anh. Không giống Rachel, anh có thể tin tưởng Ethan sẽ không phán xét anh. “Cảm ơn em đã chở anh về, Eth.”
“Không có gì.”
“Mọi người cáo lỗi nhé. Tôi phải làm cho xong mấy việc về sổ sách.” Anh quay đi, và khi hướng vào trong nhà, anh cố để mình trông không có vẻ như đang bỏ chạy.
Rachel nhăn mặt trước tiếng cửa đóng sầm lại. Cùng lúc đó, cô cảm thấy váng vất vì nỗi đau mà cô đã bắt gặp trong mắt anh. Tại sao anh không thể ngừng căm ghét Edward? Sự giận dữ mà anh không thể che giấu giống như một đòn giáng thẳng vào trái tim cô. Cô cảm thấy mình quay cuồng khi những hy vọng mỏng manh mà cô đã nuôi nấng lâu nay lúc này đang vỡ vụn xung quanh cô.
Cô nhận ra những con quỷ của Gabe đã không buông tha anh. Và tình yêu cô hằng khao khát cho bản thân và cho con trai cô sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Những năm vừa qua, cô tự hào vì mình đã trở thành một người thực tế, nhưng cô đã lẩn tránh sự thật nhiều tuần rồi. Tình cảm của anh sẽ không thay đổi, và mỗi khoảnh khắc ở bên anh sẽ chỉ khiến chuyện chia tay không thể tránh khỏi của họ trở nên trầm trọng hơn. Sẽ không có một tương lai màu hồng nào dành cho cô. Không một tấm vé đến gia tài bị giấu kín trong cuốn Kinh thánh của Dwayne. Không có tình yêu bất diệt. Và không một ai chăm lo cho Edward ngoài chính cô.
Thời gian của cô ở Salvation cuối cùng cũng đã hết.
***
Họ có một lượng khách đông hơn vào đêm thứ Bảy, nhưng Gabe trông có vẻ thậm chí còn buồn bã hơn và thu mình lại. Sau đó, khi anh đến phòng cô, họ đã không hề nói chuyện, và nỗi đam mê giữa họ dường như đã phai nhạt đi.
Vào chiều Chủ Nhật, cô nhìn qua cửa sổ phòng ngủ và thấy anh đang chuyển Tweety Bird vào trong cái chuồng mà anh đã xây. Đó mới đúng là công việc mà anh cần làm, nhưng nếu anh có bao giờ nhận ra được điều đó thì cô cũng chẳng còn ở nơi đây để mà chứng kiến nữa.
Vẻ oán giận cay đắng mà cô đã thấy trên gương mặt Gabe vào ngày hôm trước khi anh trân trối nhìn Edward cuối cùng cũng đã buộc cô phải hành động. Cô gọi Kristy vào sáng hôm đó và thảo ra một kế hoạch thực hiện. Lúc này đây, từng khoảnh khắc một đều trở nên quý giá hơn. Giá như cô có thể ghét anh vì anh đã làm cô thất vọng thì điều đó có lẽ đã không đau đớn đến thế, nhưng làm sao cô có thể ghét một người đàn ông mà lỗi lầm lớn nhất của anh ta lại bắt nguồn từ khả năng yêu thương vô điều kiện này chứ?
Cô đưa ngón cái lướt dọc tấm bìa thô ráp của quyển Kinh thánh. Cô đã đọc từng ghi chú bên lề, nghiên cứu từng dòng gạch dưới, thế nhưng tất cả những gì cô tìm được chỉ là cảm giác an ủi xưa cũ từ những câu thơ, một thứ mà cô cho rằng mình đã ngừng tin vào nó.
Tựa đầu vào khung cửa sổ, cô nhìn ra ngoài dõi theo người đàn ông mà cô đã yêu một cách vô cùng thiếu khôn ngoan. Lúc này, trong khi Edward đang bận rộn trên cổng vòm trước nhà, cô phải nói cho Gabe biết cô sẽ ra đi.
Những bậc thềm gỗ yếu ớt kêu lên kẽo kẹt dưới những bước chân khi cô bước xuống mảnh sân. Cô ngắm nhìn Gabe điều chỉnh bản lề trên cửa của cái chuồng bằng một chiếc kìm trong tiếng kêu chiêm chiếp của Tweety Bird. Anh ngẩng lên và mỉm cười khi nhìn thấy cô làm trái tim cô lạc vào một điệu nhảy nho nhỏ điên cuồng.
Cô hít vào một hơi thật sâu: “Gabe. Em sắp ra đi.”
“Được rồi.” Anh hoàn thành việc hàn xong chiếc bản lề. “Cho anh vài phút để cất dụng cụ, rồi anh sẽ đi với em.”
“Không, ý em không phải thế.” Đừng làm thế! Trái tim cô than khóc. Đừng nói những lời đó! Nhưng bộ não của cô tỏ ra khôn ngoan hơn. “Em... Em sắp rời khỏi Salvation.”
Anh trở nên tuyệt đối bất động. Trên cây mộc lan phía sau lưng anh, một con sóc đang líu ríu, trong khi một chú quạ kêu lên quà quạ từ trên chỗ đậu của mình trên đỉnh mái nhà bằng tôn cũ kỹ. “Em đang nói gì thế?” Anh từ từ đứng lên, chiếc kiềm đung đưa trong quên lãng trên tay anh.
“Em đã nói chuyện với Kristy sáng nay. Bố mẹ chị ấy đã van nài chị ấy nhiều tháng trời, bảo chị ấy đến Clearwater và giúp họ trông coi cửa hàng lưu niệm. Em sẽ thay chị ấy làm công việc đó.” Cô nhận ra mình đang cắm móng tay thật sâu vào trong lòng bàn tay liền buộc mình phải thư giãn. “Kristy bảo chị ấy cảm thấy khá hơn khi có em ở đó để để mắt đến bố mẹ chị ấy, và họ còn có một căn hộ nhỏ phía trên cửa hàng mà Edward và em có thể ở. Thêm vào đó, có ánh nắng mặt trời ở Florida.” Cô kết thúc câu một cách ngốc ngếch.
Giữa họ có một khoảng lặng dài. “Anh hiểu.” Anh liếc xuống chiếc kiềm trong tay anh, nhưng cô có cảm giác rằng anh không hề nhìn thấy nó. “Họ sẽ trả em bao nhiêu?”
“Khoảng cỡ anh – họ không thể trả được nhiều lúc này – nhưng việc kinh doanh sẽ khá lên. Em sẽ đảm bảo làm được việc ấy, nhất là khi em không phải đi thuê nhà.” Cô nghĩ đến tấm séc hai mươi lăm nghìn đô la nhét trong ngăn tủ đựng áo trên cùng của cô, và dạ dày cô xoắn lại. “Ngay khi Edward bắt đầu đi học nguyên ngày, em sẽ cố gắng kiếm một học bổng và trở lại trường học. Em chỉ có thể học được vài khóa trong một lúc, nhưng em muốn học về tài chính và kinh doanh.”
Anh nhét chiếc kiềm trở lại trong túi sau quần jean, và mắt anh lại xuất hiện cái nhìn nghiêm khắc như trước. “Anh hiểu. Em đã thu xếp hết chuyện này rồi, đúng không?”
Cô gật đầu.
“Không một cuộc thảo luận? Trong đầu em không hề xuất hiện ý nghĩ rằng có thể chúng ta cần phải bàn bạc về chuyện này trước khi em đưa ra quyết định đúng không?”
“Tại sao?” Cô nói một cách khẽ khàng bởi vì cô phải chắc chắn rằng anh biết cô không hề đổ lỗi cho anh. “Không có một tương lai nào cho chúng ta. Cả hai ta đều biết điều đó.”
Nhưng anh không ở trong tâm trạng để có thể dịu đi. Anh hùng hổ bước về phía cô, thu hẹp khoảng cách giữa họ chỉ bằng vài sải chân cực kỳ giận dữ. “Em sẽ không đi đâu cả.”
“Có đấy, em sẽ đi.”
Anh sừng sững trước mặt cô, và cô tự hỏi liệu có phải anh cố tình sử dụng tầm vóc của mình để dọa dẫm cô không. “Em nghe anh rồi đấy. Em sẽ ở lại ngay đây! Đến Florida là ý nghĩ ngu ngốc chưa từng có. Em sẽ kiếm được kiểu đảm bảo nào bằng cách làm việc để được trả công bằng những hạt đậu và dựa dẫm vào những người khác để tìm một mái nhà che mưa che gió chứ?”
“Đó là những gì em đang làm trong lúc này.” Cô chỉ ra.
Trong một thoáng anh dường như bị dội ngược lại, sau đó anh vung tay làm một cử chỉ thật cộc cằn. “Cái đó không giống nhau một chút nào. Em có những người bạn ở đây.”
“Em cũng có cả những kẻ thù.”
“Điều đó sẽ thay đổi một khi mọi người dần biết rõ về em và nhận ra em sẽ trở thành một phần của cộng đồng này.”
“Làm sao em có thể thành một phần của cộng đồng này chứ? Ở đây không có cơ hội nào dành cho em cả.”
“Và em nghĩ rằng sẽ có cơ hội cho em khi em làm việc để kiếm từng đồng lương theo giờ tại một cửa hàng bán đồ lưu niệm rẻ tiền nào đó ở Florida sao?”
Cô quay người khỏi anh. “Em chắc chắn là nó không rẻ tiền, và em không muốn tranh cãi với anh về chuyện này. Em phải đi.”
“Không.”
“Làm ơn. Đừng làm chuyện này khó khăn thêm nữa.” Cô bước đến bên chiếc ghế vải gấp và túm lấy nó để tìm chỗ tựa. Tấm lưới bằng nylon cào vào lòng bàn tay cô. “Kayla có thể điều hành quầy thực phẩm. Em sẽ làm việc đến hết tuần sau để cô ta có thời gian làm quen với công việc và anh kiếm được người khác giúp cô ta.”
“Anh cóc quan tâm đến cái quầy thực phẩm chết tiệt đó!”
Cô muốn chỉ cho anh thấy điều đó đúng đến thế nào, nhưng cô kiềm chế cái lưỡi của mình lại. Trong chuồng, Tweety Bird vẫn tiếp tục kêu lên chiêm chiếp. Ngoài Gabe, liệu có ai lại chịu quá nhiều phiền toái để cứu lấy một con chim sẻ như thế hay không?
Anh thọc hai tay vào túi quần như thể nó đã trở thành kẻ thù của anh vậy. “Em sẽ không đến Florida.”
“Em không có lựa chọn.”
“Có đấy.” Anh dừng lại và trừng mắt nhìn cô. Đường nét trên quai hàm anh trở nên bướng bỉnh hơn. “Chúng ta sẽ cưới nhau.”
Tim cô lỡ mất một nhịp, và sau đó bắt đầu nện thình thịch. Cô nhìn anh trân trối. “Cưới nhau? Anh đang nói cái gì thế?”
“Anh nói rồi đấy.” Anh rút tay ra khỏi túi quần và bước về phía cô, vẻ mặt anh như gây hấn. “Chúng ta hòa hợp nhau. Không có lý do nào khiến chúng ta không kết hôn cả.”
“Gabe, anh không yêu em.”
“Anh quan tâm đến em nhiều hơn rất nhiều so với những gì G. Dwayne đã từng quan tâm đến.”
Anh đang làm trái tim cô tan nát. “Em biết là anh quan tâm đến em. Nhưng em không thể cưới anh.”
“Hãy cho anh một lý do hợp lý.”
“Em đã nói rồi. Lý do hợp lý nhất.”
Có điều gì đó thật vô vọng thoảng qua trong mắt anh. “Em muốn gì từ anh?”
Cô muốn cái mà anh đã dâng tặng cho Cherry và Jamie, nhưng sẽ thật tàn nhẫn nếu nói ra điều đó. Và có nghĩa lý gì chứ? Anh đã hiểu điều đó rồi. “Không gì nhiều hơn những gì anh đã cho em.”
Nhưng anh không để mình bị chặn lại. “Anh có thể chăm lo cho em. Một khi chúng ta đã cưới nhau, em sẽ không phải lo lắng bữa ăn tối tiếp theo sẽ đến từ đâu hay chuyện gì sẽ xảy ra nếu như em bị ốm.” Anh dừng lại. “Em sẽ có sự đảm bảo cho Edward.”
Điều đó không công bằng. Anh biết cô có thể bán linh hồn mình vì con trai, và cô cố ngăn lại những giọt nước mắt. Cùng lúc đó, cô nhận rằng ra đây là điều mà cuối cùng họ cũng phải nói đến. “Anh phải biết rằng đó chính là lý do lớn nhất giải thích vì sao em không thể làm điều này. Có nhiều kiểu đảm bảo khác nhau. Trải qua thời niên thiếu với một người đàn ông không thích nó còn tồi tệ cho Edward hơn cả sự đói nghèo.” Đó. Cuối cùng chuyện đó cũng đã được phơi bày ra.
“Anh không phải không thích thằng bé.” Nhưng anh vẫn không thể nhìn vào mắt cô, và giọng anh thiếu đi sự thuyết phục cần có.
“Em đang chân thành với anh. Hãy làm như thế đối với em.”
Lưng quay về phía cô, anh bước về phía cái chuồng. “Chỉ là cần một chút thời gian, chỉ thế thôi. Em cứ muốn mọi thứ phải xảy ra ngay tức thì.”
“Ngay lúc này anh ghét nó cũng nhiều như ngày đầu tiên khi anh nhìn thấy nó.” Sự tức giận nổ tung trong cô. “Và điều đó thật không công bằng. Nó không thể thay đổi được sự thật rằng nó không phải là Jamie.”
Anh quay người lại. “Em không nghĩ rằng anh đã tự nhủ với bản thân điều ấy hàng ngàn lần rồi sao?” Anh hít vào một hơi rời rạc và đấu tranh để kiểm soát bản thân. “Nghe này, chỉ cần cho anh chút thời gian, và mọi chuyện sẽ ổn. Anh biết là anh đã làm em bất ngờ, nhưng một khi em nghĩ kỹ về điều đó, em sẽ nhận ra việc chúng ta lấy nhau là điều tốt nhất.”
Cô muốn cuộn người lại đâu đó trong bóng tối và rú lên. Thay vào đó, cô buộc mình phải ở lại nơi cô đang đứng và chấm dứt chuyện này. “Em sẽ không thay đổi ý định. Em sẽ không lấy anh. Kristy đã gọi cho bố mẹ chị ấy, và họ sẽ gửi cho em hai tấm vé xe bus. Em sẽ làm việc đến hết tuần sau, và sau đó Edward và em sẽ chuyển đến Florida.”
“Không!”
Cả hai người họ nhảy dựng lên khi Edward vòng qua góc nhà, nước mắt chảy ròng ròng trên gương mặt thằng bé.
Cô cảm thấy trái tim mình chìm nghỉm xuống dạ dày. Cô đã làm gì thế này? Cô đã dự định sẽ báo tin này một cách nhẹ nhàng, không phải như thế này.