Số lần đọc/download: 1343 / 13
Cập nhật: 2015-11-21 05:49:54 +0700
Chương 18
V
ào ngày mùng chín Tết, bọn con trai Giác Anh, Giác Xuân và Giác Thạch hết sức bận rộn. Từ sáng sớm, chúng phải phụ giúp phu khiêng kiệu làm ống pháo.
Sáng hôm ấy, phu khiêng kiệu của Khắc Ðịnh chặt xuống hai cây tre lớn, và cưa thành từng khúc. Bên trong những khúc tre này chứa đầy thuốc pháo, ngòi nổ và những mẩu tiền bằng đồng - đó là phần cuối cùng trong ống pháo, bởi vì khi bắn ra, tiền đồng sẽ dính vào da thịt người ta và không rơi xuống. Mọi người hăm hở làm việc và vài chục ống tre như thế đã sẵn sàng. Những ống thuốc pháo này được trưng bầy tại cổng cho mọi người thán phục, và sẵn sàng chờ đợi nạn nhân.
Thời gian dường như kéo dài vô tận, nhưng cuối cùng đêm tối cũng đến. Sau buổi cúng lễ tại nhà từ đường chấm dứt, Khắc Ðịnh chỉ huy gia nhân làm những sắp đặt cuối cùng. Ở bên trong dinh cơ, vài cái bàn kê sát nhau, trên đặt những chiếc ghế làm thành một khán đài tạm. Khắc Ðịnh tự tay gói kín những bọc tiền cắc sẽ được ban thưởng cho những người múa rồng. Khắc Ðịnh đã sai gia nhân đi ra các góc phố để tìm thuê đoàn múa rồng, và thỉnh thoảng ông đi ra cổng chính để ngóng xem họ đã tới chưa.
Khoảng mười lăm phút sau đó, cả khuôn viên nhà họ Cao rất khích động. Lúc đó toàn thể mọi người, trừ Cao Ðại lão gia, đã ngồi sẵn trên khán đài. Ðoàn múa rồng tới, tiếng trống và tiếng chũm chọe inh ỏi đi vào khuôn viên. Cổng chính được đóng lại ngay, để không cho người bên ngoài lẻn vào trong lúc nhộn nhịp đông người.
Cuộc múa rồng bắt đầu theo tiếng trống và tiếng chũm chọe. Từ đầu tới đuôi, con rồng gồm có chín khúc, làm bằng giấy dầu dán lên khung bằng tre, và sơn cho giống những cái vẩy rồng. Mỗi khúc có một cây đèn cầy thắp sáng, và do một vũ công điều khiển, nâng lên kéo xuống nhờ một cái cán bằng tre. Dẫn đầu con rồng là một thiếu niên một tay múa một chiếc gậy, một tay tung hứng một trái banh nhiều mầu. Con rồng nhảy chồm theo trái banh, lăn trên mặt đất, hoặc vẫy đuôi hoặc lúc lắc đầu như thể là rất thoả mãn vừa lòng, nhẩy lên hoặc uốn khúc như một con rồng thật, trong khi tiếng chũm chọe và tiếng trống tăng thêm vẻ dễ sợ của con rồng.
Bỗng một tiếng nổ như tiếng súng xé bầu không khí. Những trái pháo bông bắt đầu nổ, và con rồng mỗi lúc một nhảy dữ dằn hơn, như thể tức giận. Khi pháo bông rơi và nổ trên mình nó, con rồng tránh bên phải bên trái và làm những cái nhẩy giật mình. Tiếng trống và chũm chọe gầm rú to hơn, giống như tiếng kêu của một con rồng bị thương.
Ðứng trên cái thang bắc vào tường, tên đầy tớ Cao Chung thò ra một cây sào dài bằng tre có một sợi giây lủng lẳng một bánh pháo, lên mình con rồng. Một vài phu khiêng kiệu đứng gần đó, chờ đợi tay cầm một ống tre nhồi đầy thuốc pháo, bây giờ đốt lên và thay phiên nhau hướng những tia lửa bay ra, nhắm vào thân mình cởi trần của những người múa rồng. Con rồng tuyệt vọng lăn lộn trên mặt đất, run rẩy từ đầu tới đuôi, cố gắng xua hất đi những tia lửa nóng bỏng. Người ta la hét trong khi tiếng trống và chũm chọe đập không ngừng. Phu khiêng kiệu khoái trí cười khanh khách. Cái gia đình trưởng giả ngồi trên khán đài cũng cười thỏa thích, nhưng dĩ nhiên cười một cách lịch sự hơn, trước sự đau đớn của đoàn múa rồng.
Bây giờ phu khiêng kiệu tấn công con rồng ở cả hai bên cạnh bằng bốn hoặc năm ống lửa, và con rồng không thể nào trốn tránh được. Dù nó lăn lộn thế nào thì các tia lửa cứ tiếp tục phun vào da thịt các vũ công, một vài người phải ngừng múa và kêu la khủng khiếp. Cuối cùng các vũ công đứng im lặng, đành liều để phu khiêng kiệu xịt tia lửa và người. Cách chống trả duy nhất của họ là lắc thân thể thật mạnh để hắt đi những tia lửa. Khán giả cười thích thú, và phu khiêng kiệu cầm ống lửa sát lại gần hơn nữa, quyết tâm bắt các vũ công phải cầu xin sự tha thứ.
Tuy là những người cực kỳ mạnh mẽ và có võ thuật, các vũ công không thể kháng cự được. Mặc dù đau đớn, họ hét lên những tiếng kêu hung dữ khinh thường.
Họ la lên, "Nếu các người còn ống lửa nữa, hãy đem cả ra đây!"
Nhưng các vũ công chỉ là da thịt và máu. Khi những ống lửa lại gần hơn, ho tản hàng và bỏ chạy; con rồng đáng sợ bây giờ chỉ còn lại chín bộ phận, khi mỗi vũ công bỏ chạy với bộ phận mình điều khiển. Vẩy rồng đã bị đốt cháy hết, từ đầu đến đuôi, và tất cả những gì còn lại chỉ là những khung bằng tre.
Vài vũ công vác cái khuôn rồng trống, chạy ra cổng chính. Nhưng cổng đã đóng lại rồi, và họ không còn lựa chọn nào khác hơn là gồng mình quay trở lại. Theo hiệu lệnh của chủ nhân, phu khiêng kiệu lại dùng ống lửa tấn công. Trong khuôn viên không có chỗ nào ẩn nấp được, và vài vũ công bỏ chạy vào cổng bên trong. Khi các vũ công lại gần, Khắc Ðịnh vội phun một ống lửa vào họ, và trúng người thiếu niên múa gậy với trái banh. Cậu bé bật ra một tiếng kêu đau đớn, và bỏ chạy, nhưng một gia nhân khác đã kịp đuổi theo với một ống phun lửa. Cậu bé vùng lắc mạnh người để hắt đi những tia lửa; trán cậu bé đầm đìa mồ hôi.
Khắc Ðịnh đang đuổi theo người vũ công điều khiển đuôi rồng, bỗng trông thấy cậu bé. Ông ta cười và hỏi, "Mày lạnh hả? Cái này sẽ làm mày ấm lại ngay!" Nói rồi ông ta phun ngọn lửa vào cậu bé.
Do bản năng, cậu bé giơ cây gậy để chống lại, lộ ra trái banh bằng giấy. Trái banh bốc lửa và trong nháy mắt bị cháy hết. Gia nhân và phu khiêng kiệu quay lại vây quanh vũ công điều khiển đuôi rồng và cậu bé múa gậy, nhất định bắt hai người phải lên tiếng năn nỉ cầu khẩn. Nhưng may mắn cho hai người là đúng lúc ấy, những ống phun lửa cháy hết và không còn ống dự trữ nữa. Vì thế bọn gia nhân và phu khiêng kiệu đành phải chấm dứt trò chơi độc ác của họ.
Cổng chính được mở ra. Ôm quần áo, các vũ công xếp hàng lại, vác lấy cái khung còn lại của con rồng, và mệt mỏi bước ra khỏi khuôn viên nhà họ Cao. Cậu bé múa gậy đau đớn tập tễnh bước theo sau cùng.
Khắc Ðịnh đã phát xong tiền thưởng cho đoàn múa rồng. Ông ta nói một cách tiếc rẻ, "Tiếc quá chúng tôi không có đủ ống lửa. Mọi người có thỏa mãn không? Tôi mời mọi người coi một cuộc trình diễn nữa vào tối mai."
Giác Tuệ lạnh lùng nói, "Con coi đủ rồi. Con không muốn coi thêm nữa."
Khắc Ðịnh nhìn chàng không hiểu. Những người khác nói một cách lịch sự hơn, "Thôi, không cần thiết nữa."
Ba đứa trẻ Giác Anh, Giác Xuân và Giác Thạch vui thích nhất, và đã lạc vào trong đám dông. Phần còn lại của cái gia đình trưởng giả rất vui thích, và đi vào bên trong, trong lúc gia nhân mau lẹ hạ cái khán đài tạm thời xuống.
Giác Dân và Giác Tuệ đi chậm lại phía sau với Ngọc Cầm. Giác Tuệ hỏi nàng, "Em có thấy thích không?"
"Em không thấy có gì hay ho cả."
"Hừ, phản ứng của em thế nào?"
"Không có gì đặc biệt."
Giác Dân xen vào. "Thực là tẻ nhạt. Trước kia anh thích trò chơi này khi còn bé; bây giờ không thích nữa."
Giác Tuệ hỏi, "Hai người có ý nói không hề có một xúc động nào?"
Giác Dân không biết Giác Tuệ muốn nói gì. Chàng phản đối. "Ðây chỉ là một trò chơi hạ cấp. Làm sao có thể cảm động được ai?"
Giác Tuệ nóng nẩy hỏi, "Anh không có lấy một chút thương xót nào ư?"
Ngọc Cầm dò hỏi, "Cảm tình thì có liên hệ gì tới trò chơi này? Cậu Khắc Ðịnh và các bạn của cậu vui thích lắm, và các vũ công đều có tiền thưởng. Mọi người đều thỏa mãn. Chuyện ấy thì có gì sai trái đâu?"
Giác Tuệ lạnh lùng cười. "Em nói đúng như con nhà giầu! Tại sao một người con gái thông minh như em lại không hiểu? Em có thực nghĩ rằng sự vui thích có cần phải gây đau đớn không? Em có nghĩ rằng chỉ cần trả tiền là người ta có quyền cắt da thịt người khác không? Em nói như em nhìn sự việc bằng nửa con mắt!"
Ngọc Cầm không trả lời. Thói quen của nàng khi gặp phải một câu hỏi nàng không trả lời được là im lặng và suy nghĩ, thay vì lao vào một cuộc tranh cãi. Nàng không biết rằng cái trí óc non trẻ của nàng không thể tìm được một giải đáp cho vấn đề này.