Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
uối cùng thì họ cũng phải rời nhau ra họ không thể ôm ghì lấy nhau mãi như thế.
Nàng không muốn giây phút này chấm dứt, nhưng cuối cùng thì nó cũng phải chấm dứt.
Nàng đẩy nhẹ anh ra:
- Thôi anh, em cảm thấy đói bụng. Em muốn kiếm 1 tí gì bỏ vào bao tử cái đã.
Anh ngập ngừng khá lâu rồi nói:
- Anh không đói.
Nàng biết anh chẳng có tiền nên nói ngay:
- Anh đừng lo. Em vẫn còn tiền đây mà.
- Anh không muốn xài tiền của em nhiều quá. Hơn nữa mật ngọt môi em đà làm anh no quá rồi.
Nàng đấm mạnh vào vùng ngực rắn chắc của anh.
- Cái anh này! Chuyện ngượng miệng như thế mà anh cũng dám nói ra à.
Anh cười:
- Được hôn em và ôm em trong vòng tay thì có gì anh phải ngại ngùng chứ.
Nàng chỉ biết nhìn anh cười, 1 nụ cười thật hạnh phúc.
Anh nói:
- Nào, có đi ăn hay không? Hay là cứ ở đó mà cười hoài như khỉ mắc phong chứ.
Anh nắm lấy tay nàng kéo đứng dậy và nói tiếp:
- Nào, đi ăn ở đâu? Em chọn chỗ đi.
- Được thôi. Trong việc này em không tồi lắm đâu.
Họ siết chặt tay nhau bước đi trên con đường đầy lá vàng khô. Dưới ánh trăng 2 chiếc bóng nghiêng nghiêng đổ dài trên lối đi phủ kín hoa vàng. (167)
o O o
Vườn cây của tiệm ăn "Hoàn Mỹ" chìm trong ánh vàng huyền ảo của đêm trăng.
Bội Cầm trở nên mảnh mai, bé bỏng, nàng như 1 nàng tiểu thơ trong các lâu đài xưa.
Nàng cùng anh bước nhẹ đến chiếc xích đu đặt dưới vòm hoa thiên lý, bên cạnh là chiếc bàn ăn nho nhỏ chỉ dành cho 2 người.
Anh nói:
- Ngồi xuống đây đi, Bội Cầm.
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.
Người hầu bàn dong dỏng cao tiến về phía 2 người, lễ phép thưa:
- Anh chị dùng gì ạ?
Anh cầm lấy thực đơn và mỉm cười nói:
- Hôm nay, cho phép anh đi chợ nhé. Thử xem anh có chọn nhằm món em thích không?
Anh gọi nhỏ thức ăn vào tai gã bồi và nói:
- Anh cứ làm cho tôi như thế.
Người hầu bàn gật đầu rồi nói thêm:
- Anh chị có dùng thêm gì không?
Nhật Nam mỉm cười:
- Anh cho tôi 1 ly nước lọc là được rồi. Còn bạn gái của tôi, 1 ly kem Y nhé.
Khi gã hầu bàn dợm bước đi, Nhật Nam gọi giật ngược lại:
- À! Ngoài những thức ăn tôi gọi lúc nãy, anh cho tôi thêm 1 phần gà rán nữa đi.
Người hầu bàn bước vào trong. 5 phút sau, những phần thức ăn nghi ngút khói đã được đặt sẵn trên bàn.
Nàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy thức ăn là 1 đĩa há cảo nhỏ nhưng ớt thì thật nhiều và 1 củ khoai đỏ tươi nóng hổi.
Anh nói:
- Phần há cảo và ớt thật cay là của em. Còn củ khoai này là của anh. Anh thích ăn khoai lắm. Lúc không có tiền anh em của anh và mẹ thường ăn khoai.
Lời nói của anh làm cho nàng nhớ đến mẹ vô cùng. Làm sao nàng có thể quên được chuyện ngày xưa kh imẹ nhường củ khoai thật ngon cho nàng và dồn hết tất cả vỏ khoai vào miệng.
Nàng nói:
- Tại sao anh biết em thích ăn cay?
- Thế mới tài. Này nhé, những người thích ăn cay thường là ghen lắm đấy nhé.
Nàng đẩy đĩa há cảo sang anh và nói:
- Em cũng muốn ăn khoai.
Anh cười:
- Vậy chúng ta cùng chia nhau thức ăn nhé.
Họ vừa ăn vừa chuyện trò thật vui vẻ.
Nhật Nam dựa người vào thành ghế, chậm rãi hớp từng ngụm nước lọc, trong khi Bội Cầm đã bắt đầu chuyển sang thưởng thức vị ngon thơm của gà rán.
Nàng ăn rất ngon miệng. Chưa bao giờ nàng được ăn ngon như hôm nay. Cho đến khi ngẩng đầu lên thì Bội Cầm thấy Nhật Nam đang trố mắt nhìn nàng.
Anh có vẻ như cố nén nụ cười. Nàng vẫn thản nhiên ăn uống.
Nhật Nam không thể im lặng mãi, anh lên tiếng:
- Anh cũng thường đi ăn với các cô gái, nhưng không mấy khi gặp người thích ăn như em. Ngay cả cái phao câu gà em cũng không tha. Dường như em là người có tâm hồn ăn uống thật mãnh liệt đấy.
Bội Cầm ngã người ra ghế với vẻ no nê, nàng nhìn Nhật Nam rồi lên tiếng trả lời:
- Anh muốn em ăn uống 1 cách đài các hơn sao? Mẹ em thường nói lúc em còn nhỏ. Hãy làm theo cảm hứng thì tốt hơn bởi vì đó là bản chất thật của chúng ta.
- Em nói đúng đấy. Vậy ly kem đang còn trên bàn kìa, em ăn luôn đi. Bản chất thật của em mà.
Nàng hăng hái kéo ly kem về phía mình và ăn 1 cách ngon lành.
Nhưng mới chỉ bỏ vào miệng được 2 muỗng nàng bắt đầu vươn vai và lấy tay xoa nhè nhẹ bụng:
- Ôi! Em no quá rồi. Em không ăn nổi nữa đâu.
Vừa nói nhưng tay nàng vẫn vừa thò vào đĩa bốc lấy 1 miếng cà chua cho vào miệng.
Anh lại mỉm cười.
Nàng tròn mắt hỏi:
- Anh cười gì thế hả?
- Anh nghe người ta nói "nam thực như hổ, nữ thực như miêu". Nhìn em ăn anh nghĩ, nên đổi lại là "nữ thực như hổ" thì đúng hơn. Em ăn như thế không khéo có ngày thành cái thùng phuy biết đi bây giờ đấy.
Anh nhìn ly kem và nói:
- Em không ăn kem nữa, vậy anh ăn nhé? Kem ở đây ngon lắm. Nếu bỏ phí thì thật là uổng.
Vừa nói anh vừa cầm lấy ly kem ăn ngon lành. Đột nhiên nàng quý anh vô cùng. Anh chẳng ngại ngần mà ăn ly kem thừa của nàng.
Ăn xong, đột nhiên anh nhìn nàng hỏi:
- Ồ! Em có sợ dây chuyền bạch kim đẹp quá. Ai tặng em thế?
Nàng giả vờ như không nghe thấy, gọi người hầu bàn thanh toán tiền và hối thúc anh ra về.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm