Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 19
N
gồi trong phòng bếp sáng trưng, Carver Hampton chơi trò bói bài, cố quên đi nỗi ám ảnh và hổ thẹn. Nhưng những lá bài không thể nào xua nổi điều đó. Carver nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, bị ám ảnh bởi một sự hiện diện khó tả, trong vùng tăm tối ngoài kia.
Nỗi ân hận dày vò Carver. Là một Hougan, gã biết mình có một số trách nhiệm cần phải gánh vác, nếu không gã sẽ bị đày đọa do lỗi lầm không thể cứu vãn.
Carver sang phòng khách, lấy một cuốn sách trên kệ, cố đọc hai trang nhưng không hiểu gì vì chẳng thể tập trung tâm trí. Cuối cùng, gã đành trả sách về lại chỗ cũ.
Rồi trở lại vô bếp, gã đến bên chiếc điện thoại, đặt tay lên máy, tần ngần do dự. Gã liếc mắt về phía cửa sổ và rùng mình: đêm đen như bị khuấy động bởi quỷ dữ.
Carver nhấc ống nghe, áp vào tai và đứng sững một lúc. Trên một mảnh giấy đặt cạnh máy là số điện thoại nhà riêng và số cơ quan của trung úy Jack Dawson. Carver nhấn số điện thoại nhà riêng của Jack. Ở đầu dây bên kia chuông cứ reo mãi; Carver chực gác máy. Chính lúc đó, máy bên kia được nhấc lên. Nhưng không ai lên tiếng.
Carver đợi một lúc rồi nói:
- Allo!
Không có tiếng trả lời.
- Có ai ở đó không?
Im lặng.
Lúc đầu, Carver nghĩ đường dây bị hỏng. Nhưng khi định cúp máy, gã bỗng sững sờ vì một cảm giác lạ lùng và đáng sợ đang xâm chiếm đầu óc gã. Gã linh cảm có một sự hiện diện mà sự hắc ám của nó đa lan truyền qua cả đường dây điện thoại.
Tim đập thình thịch, người ướt đẫm mồ hôi, Carver cảm thấy buồn nôn. Gã cảm thấy như mình vừa bị ô uế.
Đặt mạnh ống nghe xuống, Carver chùi hai tay ướt đẫm vào quần rồi đến bên bồn rửa chén rửa tay thật kỹ, như thể việc cầm máy điện thoại đẽ làm gã phải tiếp xúc với con vật dơ bẩn gớm ghiếc vậy.
Carver biết rằng kẻ vừa nhấc máy là một trong những âm binh do Lavelle sai khiến, nhưng nó đến nhà Jack làm gì chứ? Vì sao như vậy? Hay lavelle đã quá điên đến nỗi sai âm binh không những tiêu diệt gia đình Carramazza mà còn cả cảnh sát nữa? Carver thầm nghĩ, nếu điều gì xảy đến cho Jack Dawson, thì đương nhiên gã sẽ là người có lỗi vì không chịu giúp đỡ người ta.
Dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt và cổ, Carver suy nghĩ về những việc mà gã cần phải làm.
o O o
Vì chỉ có hai người trong chiếc xe Jeep nên vẫn còn đủ chỗ cho Penny, Davey, Rebecca và Jack.
Gã tài xế tên Burt, có khuôn mặt tươi vui, mũi dẹt, hai tai lớn. Sau khi xem kỹ thẻ cảnh sát của Jack, gã đồng ý đưa nhóm Jack về sở cảnh sát.
Bên trong xe thật ấm cúng và khô ráo.
Jack cảm thấy nhẹ nhõm khi xe lao đi và mọi cửa đã khóa chặt.
Nhưng rồi, khi xe quay đầu trên đại lộ vắng tanh, người đồng hành với Burt, một chàng trai trẻ tuổi tên Léo, nhìn thấy một vật gì đó di chuyển trong tuyết và đang băng qua đường, đi về phía chiếc xe.
Léo quay sang nói với Burt:
- Này, chậm lại chút đi. Có phải đằng kia là con mèo không?
- Thì sao nào? - Burt hỏi.
- Không nên để nó ở ngoài gió tuyết như vậy.
Burt nói:
- Lũ mèo muốn đi đâu mặc chúng chứ! Là người thích nuôi mèo, chắc cậu phải biết chúng là loài không thích lệ thuộc chứ nhỉ.
- Nhưng nó sẽ chết rét mất!
Quay đầu xong, Burt chạy chậm lại để đích thân quan sát. Jack liếc nhìn cái hình dáng âm u đang mềm mại phóng đi trên tuyết kia. Anh biết, ở đằng kia, sau những bức màn tuyết, chắc lũ quái vật đang tiến về phía họ. Tuy vậy, lúc này họ chỉ nhìn thấy con vật đầu tiên, con âm binh - mèo, cách họ khoảng chục thước và đang tiến nhanh đến.
Léo nói:
- Này cậu, hãy ngừng xe lại để tôi cứu con mèo tội nghiệp nào!
Vừa nghe vậy, Jack đã nói ngay:
- Đừng ngừng xe! Chạy ngay đi! Đó không phải là mèo đâu!
Ngạc nhiên, Burt liếc nhìn Jack. Ngay sau đó, Penny gào lên. Áp mặt vào kính xe, Léo kêu lên:
- Ừ ha! Không phải mèo!
Jack hét lớn:
- Coi chừng!
Con vật nhảy lên và đập mình vào kính xe, phía Léo. Tấm kính rạn nứt, nhưng không vỡ hẳn. Léo gào lên và né người ra sau, chạm phải Burt khiến gã ta nhấn vào chân ga. Chiếc xe trượt bánh.
Con vật quái đản vẫn bám vào tấm kính rạn nứt. Penny và Davey hét lên trong khi Rebecca cố ngăn không để chúng thấy cảnh tượng khủng khiếp đó.
Con yêu tinh nhìn chòng chọc vào những người trong xe bằng ánh mắt bốc lửa. Jack hầu như có thể cảm nhận cái nóng bỏng của ánh mắt yêu dị đó. Anh muốn xả súng vào con vật dù biết không có tác dụng gì.
Burt đã làm chủ được tay lái, chiếc Jeep không còn trượt bánh nữa. Một tay giữ bánh lái, tay kia Burt cố đẩy Léo ra xa nhưng Léo vẫn không nhúc nhích. Anh ta không muốn phải sáp lại gần con vật - mèo đó.
Con yêu tinh thè cái lưỡi đen ngòm ra liếm lên tấm kính rạn nứt. Chiếc Jeep lệch sang một bên và lại trượt bánh.
- Mẹ kiếp! Giữ vững tay lái xem nào!
- Tôi không thể cầm lái khi thằng cha này ép lên đùi như thế này được! - Burt nói.
Sau đó, gã thúc mạnh vào sườn của Léo để hắn ta phải nhích ra một chút. Con vật - mèo nhe hàm răng nhọn hoắt, bóng lưỡng trong khi Burt kịp đưa chiếc Jeep lách sang một bên để khỏi tông vô cột điện.
Máy xe rú lên.
Quanh họ, tuyết vẫn không ngừng rơi.
Léo thốt lên những tiếng khò khè lạ lùng xen lẫn với tiếng khóc của hai đứa trẻ. Trước tình huống này, Burt buộc phải bấm còi hụ, hy vọng tiếng còi đinh tai có thể đuổi được con vật kỳ quái đi.
Cuối cùng, con vật quỷ quái rời khỏi tấm kính và rơi xuống trên tuyết.
- Cám ơn trời! - Léo thốt lên, nép mình vào một góc.
Jack nhìn ra cửa kính đằng sau. Trong cơn bão tuyết, những con vật khác cũng đã xuất hiện, phóng theo xe Jepp nhưng không đuổi kịp. Chúng khuất xa dần.
o O o
Thứ tư 23 giờ 2 - Thứ năm 2 giờ 3
Hệ thống chiếu sáng của bãi đậu xe dưới tầng hầm sở cảnh sát không đủ để đẩy lùi những cái bóng đang núp trong những góc hầm giữa những cái bánh xe, trên trần, đang theo dõi những gì đang xảy ra tại nơi đây.
Đêm nay, Jack cảm thấy sợ hãi khi đứng trong tầm hầm này. Anh cảm thấy như những cái bóng âm u đang lén lút bò đến. Rebecca và hai đứa bé cũng có cùng cảm giác như vậy. Họ đứng sát bên nhau, đảo mắt nhìn quanh, lo âu, sợ hãi.
Nhân viên trực đêm, một gã tên Ernie Tewkes, có mái tóc rậm đen chải ngược ra sau và bộ ria mép tỉa mỏng trên đôi môi dày.
Vỗ vỗ vào cuốn sổ, Ernie nói:
- Quý vị đã được cấp mỗi người một xe rồi mà?
- Đúng là thế, nhưng mà chúng tôi lại cần thêm hai chiếc nữa.
- Trái với quy định, tôi ...
Rebecca nôn nóng:
- Quy định hay không, chúng tôi không cần biết. Anh hãy giao ngay cho chúng tôi hai chiếc xe mau! Chúng tôi đang cần gấp!
Ernie hỏi:
- Chứ hai chiếc kia đâu rồi? Hay hai người đã đụng nát cả hai rồi hả?
- Không đâu, Chúng bị kẹt!
- Hỏng máy hay sao?
- Không phải, bị kẹt bởi tuyết đó mà - Jack nói dối.
- Tuyết à? Chỉ vậy thôi sao? - Ernie hỏi. Chúng tôi sẽ cho xe đến kéo chúng về. Hai người cứ chờ ở đây đi.
Jack nói, liếc mắt về những cái góc âm u của căn hầm:
- Chúng tôi không có thời gian. Chúng tôi cần gấp hai chiếc xe ngay bây giờ.
- Nhưng mà theo quy định thì ...
Rebecca nói ngay:
- Này, ở đây có một số chiếc xe dược giành cho lực lượng can thiệp nhanh đặc trách vụ án Carramazza và, như cậu biết đó, chúng tôi chuyên trách vụ án đó. Chúng tôi có việc khẩn cấp liên quan đến vụ án và cần có xe để đi.
- Nhưng hai người đã được cấp xe rồi mà, và theo quy định thì hai người phải viết báo cáo về tai nạn hoặc mất xe trước khi ...
- Hãy quên chuyện đó đi! Nghe đây Ernie, cậu có chịu đi lấy xe hay tôi phải đích thân đến lấy chìa khóa treo trên bảng hả?
Rồi bước về phía Ernie, Rebecca nói:
- Cậu hãy đi lấy xe ngay đi!
Ernie tuận lệnh.
Gã lái chiếc Chervolet màu xanh ra khỏi bãi đậu, giao cho Rebecca rồi đi lấy chiếc nữa.
Jack và Rebecca thận trọng xem xét phía dưới các băng ghế, đề phòng loài thú quỷ quái. Theo kế hoạch, Rebecca sẽ lái xe đi suốt đêm với hai bé, theo những trục đường chính của thành phố, nơi các xe dọn tuyết đang liên tục làm việc, để tránh nguy cơ mắc kẹt trong bão tuyết. Trong lúc đó, Jack sẽ đến khi Harlem để gặp Carver Hampton, nhằm có thể truy tìm Lavelle.
Khi lái xe ra khỏi tầng hầm, Rebecca ngoái cổ nhìn lại. Jack vẫy tay chào cô. Đối với Penny, bé tưởng như đó là hình ảnh cuối cùng của cha.
o O o
Đã quá nửa đêm.
Jack lái xe đến khu Harlem và đậu xe gần cửa tiệm Rađa. Biết Carver Hampton sống trong một căn hộ bên trên cửa tiệm nên Jack đi ra sau nhà tìm một lối để đi lên. Cuối cùng, Jack cũng tìm thấy một cánh cửa có bảng số.
Ở tầng trên, đèn đuốc sáng trưng. Mọi cửa sổ trên đó đều được thắp sáng. Quay lưng với con gió dữ dội, Jack nhấn mạnh chuông cửa. Ở bên trong, tiếng chuông vang lên, nhỏ lúc đầu rồi sau đó lớn dần, chát chúa. Anh thầm nghĩ, nếu Carver vẫn lì lợm không chịu mở cửa, thì hắn sẽ phải điên cái đầu đây. Chỉ cần kéo dài khoảng mười phút là tai y sẽ bị ù. Còn nếu y vẫn tiếp tục ngoan cố, Jack sẽ tìm đâu đây vài viên gạch hoặc chai lọ để ném vào những ô cửa.
Nghĩ đến đó, Jack ngạc nhiên khi chỉ sau bao mươi giây nhấn chuông, thì cửa mở ra và Carver Hampton xuất hiện. Trái với dự đoán của Jack, Carver không cau có, cũng không xua đuổi và lại còn vui vẻ và tươi cười nữa.
Trước khi Jack kịp lên tiếng, Carver đã nói ngay:
- Thật may mắn anh vẫn bình an vô sự! Cám ơn Trời! Nào, vào đi. Tôi rất mừng khi gặp lại anh. Vào đi! Vào đi!
Cánh cửa mở rộng ra và Jack bước vào. Carver đóng ngay cửa lại, nói tiếp:
- Chúa tôi! Anh biết không, tôi điếng người vì lo lắng. Ổn cả chứ? Anh không sao chứ? Nào, anh hãy nói cho tôi biết là anh vẫn ổn đi!
- Thì tôi vẫn ổn, nhưng chút chút thôi. Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh đấy ...
- Tôi biết. Tôi cảm nhận thấy điều đó mà. Đêm nay là đêm cực kỳ xao động.
Cởi bỏ đôi ủng bám đầy tuyết rồi bước theo Carver, Jack nói:
- Tôi đến đây để xin anh giúp đỡ. Và anh phải giúp tôi dù cho anh có muốn hay không!
- Tôi rất vui mừng khi được giúp trung úy - Carver đáp.
Câu nói đó càng làm Jack ngạc nhiên hơn.
Họ bước vào phòng khách được trang trí khá đẹp với những hàng kệ chứa đầy sách chạy dọc theo bức tường. Có bốn ngọn đèn với chụp đèn bằng kính màu xanh. Lục, vàng thật vui mắt cùng với hai cây đèn cạnh hai chiếc ghế bành, tất cà đều được thắp sáng.
Vậy mà Carver còn đốt thêm khoảng năm mươi cây nến nữa. Trước vẻ ngạc nhiên của Jack, Carver giải thích:
- Trung úy à, đêm nay có hai thứ bóng tối đang phủ xuống thành phố này. Một, chỉ đơn giản là vì không có ánh sáng. Và hai, là do sự hiện hữu - sự thể hiện đích thực - của Satan. Thứ bóng tối ma quỷ đó bám vào thứ bóng tối thông thường để dùng nó làm vỏ bọc. Chính vì vậy mà đêm nay tôi phải thắp sáng nhà cửa.
Rồi nhìn Jack, Carver nói tiếp:
- Trung úy có vẻ đang bị lạnh đó, để tôi rót một ly cognac cho anh nhé.
Jack nói ngay:
- Tôi không có thời gian để uống đâu. Tôi muốn đi tìm Lavelle.
- Để đi tìm và khống chế hắn, trung úy cần phải có thời gian để chuẩn bị chu đáo mới được. Chỉ có những tên ngốc mới chạy lung tung trong cơn bão tuyết như thế này khi mà y không biết đi đâu và làm gì. Tôi có thể giúp anh nhưng không thể nóng vội được.
Vài phút sau đó, Jack đã ngồi xuống ghế bành, cầm trong tay ly Rémy Martin, đối diện với Carver.
- Nhằm đề ra những biện pháp thích hợp, tôi muốn trung úy kể hết ...
- Trước hết tôi cần nêu ra một số câu hỏi - Jack cướp lời.
- Được thôi. Trung úy hỏi đi!
- Trước đây, vì sao anh lại từ chối giúp đỡ tôi?
- Như tôi đã nói, tôi sợ.
- Bây giờ anh hết sợ rồi à?
- Không phải.
- Vậy thì vì sao bây giờ anh lại đồng ý giúp tôi?
- Vì tôi ân hận. Và vì tôi cảm thấy xấu hổ. Là một Hougan, tôi thường cầu xin các vị thần Rađa phù hộ và ban ơn lành cho các khách hàng của tôi. Và dĩ nhiên, chính các thần linh ấy đã giúp cho bùa phép của tôi phát huy tác dụng. Để đền đáp, tôi có bổn phận phải đương đầu với cái ác, phải chiến đấu chống lại những thế lực xấu xa của Congo và Pétro. Thế mà tôi lại chạy trốn trách nhiệm.
- Vì vậy mà anh đã quyết định giúp tôi à? Ít ra tôi đã thấy yên lòng khi biết điều đó.
- Ngoài ra, còn có một lý do khác nữa. Hồi chiều khi đuổi trung úy ra khỏi cửa tiệm, tôi đã không hiểu hết mức dộ nguy hại của sự việc đang xảy ra. Như trung úy đã biết, nhằm để tiêu diệt gia đình Carramazza, Lavelle đã mở ra cánh cửa địa ngục, để một số âm binh có thể thoát ra và thực hiện ý đồ của hắn. Lavelle là một kẻ kiêu căng đến độ cuồng điên. Hắn là một tên ngu xuẩn, điên loạn dù cho hắn có là một Boko quyền năng nhất. Bây giờ cửa địa ngục đã được hé mở và Lavelle vẫn còn có thể kiểm soát được nó. Nhưng, vì là một gã điên, hắn có thể mở toang cửa trong phút bốc đồng. Hoặc cũng có thể do hắn mệt mỏi và suy yếu mà không giữ được cửa. Khi đó, vô số những con vật quỷ quái sẽ thoát ra và tiêu diệt những người hiền lành công chính. Lúc ấy, chỉ còn có cái ác là tồn tại và thế gian này sẽ biến thành địa ngục.
o O o
Rebecca đi theo America Avenue để đến Central Park rồi quay xe trở về lộ trình cũ. Chỉ có vài chiếc xe hơi đang dọn tuyết, xe cấp cứu, ba chiếc taxi, ngoài ra, đường phố vắng tanh.
Ở băng ghế sau, Davey đã ngủ say vì mệt. Ngồi cạnh Rebecca, Penny cũng chìm vào giấc ngủ.
o O o
Jack kể cho Carver nghe về những chuyện đã xảy ra, từ cú điện thoại của Lavelle cho đến khi anh, Rebecca cùng hai đứa bé được Burt và Léo cứu thoát. Carver tỏ vẽ sững sờ khi nghe câu chuyện. Rồi khi Jack kể xong, Carver chớp chớp mắt, cầm lấy ly cognac và uống cạn một hơi.
Jack nói:
- Như anh thấy đó, khi anh nói những con vật đó xuất phát từ địa ngục, hẳn có nhiều người sẽ chế giễu anh, nhưng tôi thì không. Tôi đã tin anh dù cho tôi không hiểu chúng ra khỏi địa ngục bằng cách nào.
Carver đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng khách:
- Tôi có biết đôi chút về cái nghi thức mà Lavelle đã cử hành. Chỉ một bậc thầy Boko mới có thể thực hiện được chuyện này. Nếu Lavelle không đủ quyền năng thì hẳn các Cổ Nhân sẽ không lên tiếng trả lời. Để làm được chuyện này, trước tiên một Boko sẽ phải đào một cái hố sâu khoảng một thước. Sau đó, hắn phải ngâm nga một số tụng ca ... sử dụng một số ngải ... đổ vào hố ba loại máu: máu mèo, máu chuột và máu người. Rồi kết thúc nghi lễ bằng một bài tụng ca dài. Lúc đó, đáy hố sẽ biến đổi một cách thần kỳ, một cách ... không thể giải thích nổi. Cái hố tự nó sẽ sâu thêm một thước nữa, nối liền với cửa Địa Ngục để trở thành nhịp cầu nối giữa thế gian và âm ti. Lúc này, nhiệt độ sẽ dâng lên cùng với mùi xú uế của địa ngục và đáy hố sẽ giống như một lò luyện kim. Một khi thấy mo Boko đã gọi lên những âm binh mà y đã chọn thì bọn chúng sẽ ra khỏi cửa địa ngục để lên miệng hố. Trong khi tiến lên như vậy, bọn chúng sẽ có được một hình dạng. Theo lời mô tả về những con vật mà trung úy đã nhìn thấy, tôi có thể nói chúng chỉ là loài yêu tinh cấp thấp, là những kẻ chỉ mới tiến vào địa ngục, những linh hồn đang trong thời gian đọa đầy ngắn ngủi. Quỷ sứ cấp cao là những linh hồn đã ở đó lâu dài, chúng to lớn, hùng mạnh, và gớm ghiếc hơn nhiều.
- Loài yêu tinh mà tôi đã thấy đã quá ghe gớm rồi! - Jack nói.
- Nhưng đám Cổ Nhân thì còn rùng rợn hơn và chỉ cần nhìn thấy thôi là ta đủ chết khiếp!
Jack uống một ngụm rượu:
Carver nói tiếp:
- Hình dáng nhỏ bé của những con vật mà trung úy đã thấy giúp tôi khẳng định rằng Cửa Địa Ngục chỉ mới hé mở mà thôi. Loài quỷ sứ cấp cao còn chưa ra được.
- Cám ơn Trời!
- Đúng vậy. - Carver gật đầu. Nhưng cũng không còn lâu nữa đâu!
o O o
Davey và Penny vẫn say ngủ. Rebecca cảm thấy cô đơn khi phải lái xe trong đêm thanh vắng một mình. Cần gạt nước vẫn quét đều trên kính chắn gió. Gió thổi mạnh làm chiếc xe rùng mình, buộc Rebecca phải giữ vững tay lái hơn.
Rồi, bỗng nhiên, có một tiếng động phía dưới sàn xe.
Toc, toc.
Như thể khung gầm bị chạm phải một cái gì đó. Rebecca giật mình.
Lại một lần nữa: Toc, toc.
Rebecca liếc mắt kiểm tra gương chiếu hậu để xem xe có cán phải một vật gì hay không, nhưng không thể nào nhìn thấy gì vì băng tuyết đã phủ kín kính và bánh xe làm văng tung tóe quá nhiều tuyết.
Bồn chồn, cô liếc mắt kiểm tra những chiếc đồng hồ trong xe: xăng, dầu, nhớt, bình, tất cả đều ổn. Tiếng máy xe vẫn nổ đều.
Xe vượt qua một khu phố nhưng không còn nghe thấy tiếng toc toc đó nữa. Rồi khi đến một khu phố khác, Rebecca cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm. Cô thầm nghĩ, như vậy chắc là ổn rồi. Không có gì phải lo lắng cả. Hai đứa trẻ vẫn ngủ say, xe vẫn chạy êm ...
Toc, toc, toc.
o O o
Jack thắc mắc:
- Vì sao loài thú quỷ quái đó không cắn tôi? Vì sao ma thuật của Lavelle lại không phát huy tác dụng với tôi vậy?
- Chỉ có một cách giải thích duy nhất đối với thắc mắc của trung úy - Carver nói. Đó là một Boko dù có quyền năng đến đâu, cũng không thể nào ám hại người Công Chính được. Ngườ Công Chính là người hùng mạnh.
- Anh muốn nói gì? Tôi không hiểu.
- Tôi muốn nói trung úy là người Công Chính. Trung úy là người có đức độ. Linh hồn của trung úy không bị vấy bẩn bởi những trọng tội.
- Anh đang nịnh tôi đó hả?
- Không hề. Nhờ có cuộc sống lương thiện nên trung úy được miễn nhiễm trước tất cả những bùa phép, ma thuật của những thầy mo như Lavelle. Hắn ta không thể nào động đến truy úy được.
Cảm thấy có chút khó chịu khi bị gọi là Người Công Chính. Jack phản đối:
- Anh nói nghe khó tin quá.
- Tôi không đùa đâu, bởi nếu không công chính, trung úy đã bị Lavelle ám hại rồi.
- Tôi không phải là một thiên sứ.
- Thì tôi có nói trung úy là thiên sứ đâu! Tôi cũng đâu có nói anh là một thánh nhân đâu! Anh chỉ là một Người Công Chính, thế thôi. Như vậy là đủ rồi.
- Thật phi lý! Tôi không phải là Người Công Chính hay ...
- Nếu tự cho rằng mình là Người Công Chính thù trung úy đã phạm tội kiêu ngạo rồi. Nếu trung úy cảm thấy mình là người hoàn hảo, và tin rằng mình đạo đức hơn người khác, thì sự mãn nguyện làm lu mờ đi những thói hư tật xấu, đó là những yếu điểm mà trung úy không mắc phải.
Jack cau mày:
- Anh nói quá lời rồi!
- Trung úy thấy chưa, anh đâu phải người kiêu căng!
Jack nâng ly rượu lên:
- Và còn thứ này? Tôi biết uống mà!
- Trung úy có uống nhiều không?
- Không. Tôi vẫn nguyện lòng phải né tránh rượu. Gặp những lúc phải nhậu nhẹt, tôi luôn cầu xin Thượng Đế giúp tôi đừng quá sa đà.
- Rượu là cái xấu.
- Tôi không đi nhà thờ.
- Điều đó đâu liên quan gì đến đức độ. Điều thật sự quan trọng đó là cách cư xử của trung úy đối với những người xung quanh kìa. Chẳng hay trung úy có lấy cắp của ai bao giờ không?
- Không.
- Trung úy có lừa gạt ai trong kinh doanh?
- Về chuyện làm ăn, tôi rất nghiêm túc và luôn tôn trọng chữ tín.
- Là một sỹ quan cảnh sát, trung úy có nhận hối lộ không?
- Không. Đã nhận hối lộ thì không thể nào trở thành một người cảnh sát tốt. Nhưng tôi luôn nghĩ tôi chỉ là một người bình thường như bao người khác, không quá tốt cũng không quá tệ.
- Trung úy sẽ luôn nghĩ như vậy. Khiêm nhường là một trong những đức tính không thể thiếu của một Người Công Chính. Nhưng để đối phó với Lavelle, Chỉ cần trung úy là Người Công Chính là đủ rồi, anh không cần thắc mắc suy nghĩ nhiều đâu!
- Nhưng Dâm dục là một tội xấu mà! - Jack thất vọng la lên.
- Dâm dục là một tội lỗi khi nó là một sự ám ảnh, là ngoại tình hoặc là hiếp dâm. Sở dĩ nói ám ảnh tình dục là một tội lỗi vì nó vi phạm sự tiết chế. Trung úy có bị tình dục ám ảnh không?
- Không ... nhưng tôi rất thích tình dục mà.
- Nhưng có bị nó ám ảnh dẫn đến hành động bị chi phối không?
- Vậy thì không.
- Ngoại tình là một tội lỗi vì nó vi phạm sự giao ước giữa vợ và chồng. Nó là sự phản bội, một sự nhẫn tâm có chủ ý. Khi chưa góa vợ, có bao giờ trung úy ngoại tình hay không?
- Không hề có chuyện đó. Tôi rất yêu Linda.
- Trước khi kết hôn hoặc sau khi vợ mất, có khi nào trung úy qua lại với một người phụ nữ đã có chồng hay không?
- Tuy tôi không phạm phải tội đó, nhưng tôi không xem mình là người có đức độ gì hết.
- Như tôi đã nói với anh, để tìm thấy Lavelle và khống chế được y thì anh chỉ cần đích thật là Người Công Chính là được, anh không cần phải tin đâu.
o O o
Rebecca lắng tai nghe những tiếng động phát ra từ dưới gầm xe cùng với nỗi khiếp đảm càng lúc càng tăng. Giờ đây, có nhiều tiếng động khác vang lên từ bên dưới, không chỉ có những tiếng động quái lạ mà còn có cả những tiếng lách cách, tiếng rè rè, tiếng cào cấu. Những thứ tiếng đó tuy âm ỷ, nhưng rất đáng sợ.
Rebecca nín thở, nghĩ rằng chẳng mấy chốc, chiếc xe sẽ tắt máy.
Nhưng rồi những tiếng động đó lại ngưng hẳn. Không có gì khác ngoài tiếng gầm rú của gió lốc trong khi xe vẫn lao về phía trước. Tuy nhiên, lần này Rebecca không an tâm chút nào. Cô biết có điều gì đó không ổn và những tiếng động đó sẽ lại tiếp tục thôi.
o O o
Vẫn đang liên kết qua tâm linh với những con vật khát máu đã thoát ra từ cái hố đó, Lavelle động thình thịch hai chân vào tấm nệm và cào cấu trong bóng tối. Cả người y ướt đẫm mồ hôi, cả khăn trải giường cũng ướt sũng nhưng y không hề hay biết.
Giờ phút quyết định đã rất kề cận rồi. Chỉ vài phút nữa thôi. Chỉ cần chờ đợi trong phút chốc là sự giết chóc sẽ tiến hành.
o O o
Đặt ly cognac xuống sau khi đã uống cạn, Jack nói:
- Còn có vấn đề trong lời giải thích của anh đấy!
- Vấn đề gì? - Carver hỏi.
- Nếu vì tôi là Người Công Chính nên Lavelle không thể nào hại được tôi, vậy thì vì sao y có thể hại các con tôi? Chúng không hề hư hay phạm phải lỗi lầm gì.
- Đối với những người ở cõi âm, trẻ con không phải là Người Công Chính, mà chỉ là những sinh vật ngây thơ vô tội. Chúng ta không sinh ra với đức độ sẵn có, đó là một hồng ân mà chúng ta nhận được sau bao nhiêu năm tuân thủ một cuộc sống có đức hạnh. Chúng ta chỉ có thể trở thành Người Công Chính khi biết lựa chọn một cách có ý thức cái thiện giữa muôn ngàn cái ác xuất phát từ những tình huống trong cuộc sống hằng ngày.
- Tranh luận với anh thật đau đầu!
- Thì đó là lĩnh vực của tôi mà! Tôi là một nhà thần học, chính vì vậy một số lập luận của tôi đã khiến trung úy khó hiểu.
- Thế vì sao Rebecca, đồng nghiệp của tôi, lại bị cắn bởi một trong bọn chúng? Cô ấy cũng đâu phải người gian tham hay hư hỏng gì đâu?
- Có nhiều cấp độ khác nhau trong sự tốt lành và trong sạch. Người ta có thể, về cơ bản, là người tốt nhưng không phải công chính. Tựa như trung úy là người công chính nhưng không phải là một vị thánh, chẳng hạn. Tuy tôi chỉ gặp cô ấy có một lần vào ngày hôm qua, nhưng theo tôi nhận định, Rebecca có vẻ cách biệt với con người; và như thế, trong một mức độ nào đó, cô ấy cũng xa cách với cuộc sống này. Các thần linh Rađa sẽ không giúp đỡ những ai né tránh những tình huống đòi hỏi họ phải lựa chọn giữa cái thiện và cái ác, cái thật và cái giả như vậy đâu. Chính những lựa chọn đó giúp cho ta đạt được hồng ân mà.
Jack sưởi ấm tay trước lò sưởi. Nhưng rồi đột nhiên những ngọn lửa khiến anh liên tưởng đến những hốc mắt trống rỗng của loài vật kia. Anh quay đi và hỏi:
- Thôi được rồi. Cứ cho tôi là người công chính gì đó đi. Vậy ... điều đó có giúp tôi tìm được Lavelle hay không?
- Trước hết, chúng ta phải đọc một số kinh cầu. Rồi trung úy phải qua một nghi thức thanh tẩy. Chỉ sau khi thực hiện những điều đó, các thần linh Rađa mới dẫn dắt trung úy.
Caver đứng dậy:
- Trung úy không nên nóng vội. Chúng ta nên tiến hành một cách thận trọng thì tốt hơn.
Chợt nghĩ đến Rebecca và hai đứa bé vẫn đang phải chạy trốn, Jack nói:
- Thận trọng hay không thì nào có cần thiết gì bởi như anh nói đó, Lavelle đâu thể làm hại tôi đâu.
- Tôi đồng ý là các thần linh đang bảo vệ trung úy trước những bùa phép và ma thuật cũng như trước những quyền năng xấu xa của bóng tối. Mọi tác hại của Lavelle về mặt đó đều không ảnh hưởng gì đến anh. Nhưng như vậy không có nghĩa là trung úy được an toàn trước những nguy hiểm từ cõi trần gian này. Nếu cảm thấy có nguy cơ bị bắt giữ vì tội giết người, Lavelle có thể dùng súng để hạ gục trung úy mà.
o O o
Khi xe đến Fifth Avenue, những tiếng động dưới gầm xe lại nổi lên, mãnh liệt hơn nữa. lần này, hai đứa bé đã thức giấc. Tiếng động không những xuất phát ở sàn xe phía dưới mà còn từ phía đầu xe, dưới nắp capô.
Ngồi thẳng người lên, Penny hỏi:
- Tiếng gì thế dì Rebecca?
- Có lẽ máy xe bị trục trặc - Rebecca đáp, dù chiếc xe vẫn lăn bánh.
Davey nói, giọng run run vì khiếp sợ và thất vọng:
- Là bọn chúng đó!
Rebecca nói:
- Không có đâu! Từ khi rời khỏi bãi đậu xe, chúng ta đã chạy liên tục mà. Bọn chúng làm sao có thể bò được lên xe chứ?
- Nếu vậy thì bọn chúng đã bò lên ngay từ đầu lúc xe còn trong bãi đậu rồi.
- Thế vì sao bọn chúng không tấn công khi chúng ta đứng trong tầng hầm của bãi giữ xe chứ? - Davey hỏi.
- Hay là bọn chúng sợ ba? - Penny nói.
Davey góp ý:
- Có lẽ chúng sợ bị ba tóm được như khi chúng ta vừa rời khỏi nhà dì Faye đó.
- Và chúng đã bám vào xe để chờ dịp tấn công chúng ta khi không có ba ở bên cạnh.
Rebecca biết hai đứa bé có lý, tuy nhiên, cô không muốn chấp nhận điều đó.
Tiếng động, tiếng va chạm và sự chộn rộn dưới nắp capô xe càng lúc càng dồn dập và lớn dần.
Penny nói:
- Bọn chúng đang phá nát mọi thứ rồi kìa!
- Bọn chúng sẽ làm hỏng động cơ xe mất! - Davey lo lắng.
- Thôi đủ rồi! Các con đừng nói nữa. Bọn chúng sẽ không làm gì được chúng ta đâu!
Đèn hiệu màu đỏ phía sau tay lái đột ngột sáng lên báo hiệu dầu máy xe đã cạn. Chiếc xe hơi giờ đây không còn là nơi trú ẩn mà đã trở thành một cái bẫy. Cơ may thoát khỏi cái chết bỗng chốc xem chừng vô vọng như đêm đông bên ngoài.
Sau tấm màn tuyết, khoảng vài thước trước mặt họ là thánh đường St Patrick, sừng sững trong cơn bão như con tàu lớn trên đại dương âm u và lạnh lẽo.
Rebecca thầm nghĩ, liệu loài âm binh Vaudou có dám xâm nhập vào thánh đường không nhỉ?
Lại một đèn hiệu nữa sáng lên sau vô-lăng: máy xe đang nóng lên.
Mặc cho hai ánh đèn hiệu màu đỏ đang lóe sáng, Rebecca vẫn nhấn mạnh ga. Chiếc xe lao vào thánh đường St Patrick. Máy xe kêu lên ọc ọc.