Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 19
N
gài Wood chớp chớp mắt, rồi rít lên một tiếng gớm ghiếc. Trong bóng tối nơi đầu cầu thang, nụ cười gỗ của nó trở nên nhăn nhở, khinh khỉnh đến ghê gớm.
Lucy sợ hãi đè mạnh lên vai ngài Wood rồi lấy tay túm chặt lấy vai áo sơ mi:
— Thật… thật không thể như thế được!
Con rối tiếp tục chớp mắt và mở miệng cười hềnh hệch. Nó ra sức vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay của cô bé nhưng không được.
— Nhưng… mày chỉ là một con rối thôi cơ mà! – Lucy nói bằng một giọng nghèn nghẹn.
Con rối lại cười hềnh hệch mà rằng:
— Mày cũng thế! – Nó gào lên bằng một giọng như con chó đang nhe nanh ra gầm gừ.
— Mày không thể bước đi được! Mày không thể là một sinh vật sống được! – Lucy kêu lên.
Con rối ra lệnh bằng một giọng tỉnh khô:
— Câm mồm! Bây giờ hãy để cho ta đi ngay!
Lucy càng nắm chặt tay lại rồi lẩm bẩm:
— Mình đang mê ngủ. Rõ ràng là mình đang mê ngủ.
— Ta không phải là một giấc mơ. Ta là một cơn ác mộng! – Con rối vừa đáp lại vừa cười phá lên.
Lucy không rời mắt khỏi con rối trong bóng tối ngoài cầu thang, trong khi tay nó vẫn túm chặt lấy áo sơ mi của con búp bê tưởng chừng như vô tri vô giác đó. Đêm nay trời nóng quá. Lucy cảm thấy ngột ngạt và rất khó thở. Tiếng động gì nữa không biết? Đó chẳng là tiếng động gì cả mà chính là tiếng hổn hển của chính Lucy.
— Thả ta ra! Nếu không ta quẳng mày xuống chân cầu thang bây giờ! – Con rối nhắc lại. Con rối cố vùng vẫy một lần nữa hòng thoát khỏi bàn tay của cô chủ nhỏ.
— Không! Tao… tao sẽ lại nhét mày vào trong tủ tường. – Lucy vừa trả lời vừa nhấn mạnh ngài Wood xuống.
Con rối há miệng cười sằng sặc, rồi nó áp cái mặt gỗ vào sát mặt Lucy.
— Mày sẽ không thẻ nhốt tao ở trong đó được đâu.
— Tao sẽ nhét mày vào đấy. Tao sẽ nhét mày vào trong một cái hòm, hoặc trong bất cứ một cái gì đó có thể được! – Lucy đáp bừa bởi lúc này nó chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Nó cảm thấy như bóng đêm như đang bao bọc lấy nó, đè nặng lên cái thân hình bé nhỏ của nó.
— Hãy để cho ta đi! – Con rối vẫn vừa nhắc lại vừa tìm cách thoát thân. Lucy lấy bàn tay còn lại luôn qua người con rối cho chắc chắn.
— Hãy buông ta ra ngay! – Con rối gầm lên bằng một giọng khàn khàn. – Bây giờ ta chính là chỉ huy ở đây. Mày phải tuân lệnh ta.
Nó lại tiếp tục ra sức vùng vẫy. Lucy đẩy nó chúi người về phía trước rồi bẻ quặt tay nó ra sau lưng. Bằng một sức mạnh phi thường, con rối đã gỡ được tay ra đằng trước và tặng luôn cho cô chủ nhỏ một cú đấm trời giáng vào đúng chỗ bao tử.
— Ối! – Cô bé rên rỉ rồi nấc lên một tiếng.
Con rối tranh thủ ngay lập tức cái khoảnh khắc choáng váng này của cô bé. Một tay nó bám chặt vào tay vịn cầu thang rồi cố bước qua người Lucy, tuy nhiên nó đã bị cô bé túm chặt lấy một chân.
Lucy hổn hển lật ngửa ngài Wood ra rồi ghì chặt nó vào một bậc cầu thang.
— Ôi!
Lucy buột miệng kêu lên khi đèn trần ở cầu thang chợt bật sáng. Nó phải nhắm nghiền mắt lại vì ánh sáng chói lòa đang chiếu thẳng vào mặt. Con rối vẫn tiếp tục vùng vẫy bên dưới, song lúc này nó có vẻ như đã bất lực bởi cô chủ nhỏ đã đè cả trọng lượng của cơ thể lên người nó.
— Lucy! Nhưng… cái quỷ quái gì thế này! – Caro đứng hét lên trên cầu thang.
— Ngài Wood…! Nó đang… sống!
— Nhưng chị đang làm cái trò gì vậy? Chị không sao chứ?
— Không, chị không sao cả! Đi gọi ba mẹ ngay! Ngài Wood đang… sống đấy!
— Thôi đi! Nó chỉ là một con rối! – Caro vừa nói vừa miễn cưỡng đi lại gần phía cô chị. – Đứng dậy đi, chị Lucy! Chị bị điên hay sao đấy?
— Em hãy nghe chị nói đi! – Lucy năn nỉ vẻ thất vọng. – Hãy đi gọi ba mẹ đi! Hãy đi gọi trước khi nó trốn thoát!
Nhưng Caro vẫn đứng ì ra đấy. Nó khoanh tay đứng nhìn bà chị đầu bù tóc rối đang nằm bò ra dưới đất với nét mặt hoảng hốt đến nực cười.
— Chị Lucy, em xin chị hãy đứng dậy đi. Đứng dậy và về giường ngủ ngay đi.
— Nhưng chị đã nói với em rằng nó đang sống mà! – Lucy nhắc lại. – Hãy tin chị đi! Chị xin em đấy. Caro, chị xin thề với em đấy.
Lúc này, con rối đã bị đè sấp mặt xuống thảm, tay chân xòe rộng ra bất động.
— Chị đã gặp phải một cơn ác mộng rồi. – Caro vừa nói vừa đi lại gần cầu thang. – Đi ngủ đi chị. Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi mà.
Lucy thở ngăn thở dài quay lại nhìn cô em gái. Nó đưa một tay nắm lấy tay vịn cầu thang rồi hơi nhổm người dậy.
Chỉ đợi có thế, con rối đưa hai tay ra tì vào mép bậc cầu thang rồi vùng dậy, giằng ra khỏi tay cô chủ và lao xuống phía dưới.
— Không! Không! Không thể như thế được! – Caro hét lên khi trông thấy con rối đang lẩn trốn.
— Đi gọi ba mẹ đi! Nhanh lên!
Caro đứng há hốc mồm ra. Nó sợ và kinh ngạc đến nỗi không hề động đậy được một chút nào.
Lucy giơ tay nhoài người ra phía trước. Nó chộp lấy vai ngài Wood rồi luồn tay ra ôm chặt lấy cái thân hình gỗ của con rối.
Cái đầu gỗ của con rối bị đập đánh bộp một cái xuống cầu thang khi cả hai bị mất đà và cùng lăn cả xuống dưới.
Con rối rú lên một tiếng đau đớn. Nó nhắm nghiền hai mắt lại, người nằm yên bất động.
Lucy từ từ đứng dậy. Toàn thân nó run lên bần bật, mặt mũi tái mét, thở không ra hơi. Bất chợt, nó đặt chân thật mạnh lên lưng con rối và cứ giữ nguyên như thế.
— Mẹ ơi! Ba ơi! Tới đây nhanh lên! – Nó gào lên.
Ngài Wood cố nghển cổ lên. Nó lại bắt đầu lẩm bẩm và ra sức giẫy giụa để thoát thân.
Lucy dồn tất cả sức nặng lên bàn chân đè vào lưng con rối.
— Hãy để cho ta đi! – Con rối lại rống lên.
Lucy nghe có tiếng nói trên tầng.
— Mẹ ơi! Ba ơi! Xuống đây đi! – Nó gân cổ ra gọi.
Hai ông bà Lafaye xuất hiện, vẻ lo lắng.
— Ba mẹ hãy xem này! – Lucy vừa thở hổn hển nói vừa chỉ tay vào con rối đang nằm bẹp dưới chân.