Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Dark Arena
Dịch giả: Nguyễn Hoài Thu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 77
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ần đầu tiên Hella đến căn cứ không quân, Mosca ra ngoài cổng đón nàng, đưa qua các trạm kiểm soát lính gác. Nàng mặc bộ đồ mà Mosca đã dùng thẻ tiếp liệu của bà Anne Middlelon để mua trong chợ quân đội. Trông nàng gầy và sang trọng với chiếc áo trắng, mũ trắng và khăn voan che bên má sưng, nàng nắm tay Mosca khi bước qua cổng căn cứ. Hella có một chiếc răng bị đau từ lâu, chân răng sưng làm cho nàng đau nhức không ăn uống gì được. Hôm nay Mosca đưa vào bệnh viện của căn cứ nhờ các bác sĩ khám bệnh.
Nhờ Eddie, Hella mới được đặt chân vào bệnh viện của căn cứ vì bệnh viện này chỉ chữa cho quân đội Mỹ.
Tại văn phòng, nhân viên dân chính Inge đứng lên chào Hella. Hai người bắt tay giới thiệu tên nhau. Herr Tepp, văn phòng trưởng, từ phòng ngoài mang giấy tờ vào phòng Eddie ký. Inge đã tỏ ra thật lễ độ. Ở đây vị trí kẻ chinh phục và kẻ bị chinh phục thật rõ ràng, không có sự dễ dãi tình cảm cá nhân. Sự kiện đó khiến nàng e ngại trước Eddie và Mosca. Nàng nói:
— Bác sĩ Đức đã chịu thua.
Eddie nói cho nàng yên tâm:
— Chúng tôi có thuốc mà các bác sĩ Đức không có. Đại úy Adlock hàn răng không đau chút nào.
Ông bảo Mosca:
— Anh có thể đưa nàng vào ngay.
Hella và Mosca rời văn phòng nhân viên dân chính. Ở phòng ngoài các thư ký Đức ngừng công việc, ngạc nhiên trước một người Mỹ xấu trông có vẻ thô bạo, tàn ác lại chọn một cô gái e lệ, dịu dàng, mảnh khảnh, thật là hoàn toàn trái ngược.
Hai người đi vào giữa căn cứ, vượt qua các con đường dẫn đến các xưởng chứa máy bay tên lửa, toà nhà hành chính và sau cùng đến một trại thấp dùng làm bệnh viện trong căn cứ.
Không có ai trên ghế bọc da đen trong phòng khám răng sơn trắng. Một bác sĩ mặc áo choàng trắng bước ra, nói:
— Đại úy Adlock bảo tôi chữa cho bà. Đại úy đang bận. Xin mời bà. - Ông ta chỉ chiếc ghế da.
Hella bỏ mũ và khăn voan trao cho Mosca, nàng đưa bàn tay lên hàm sưng, ngồi lên ghế. Mosca đứng tựa bên. Nàng thò tay nắm cánh tay chàng. Đôi mắt bác sĩ nheo lại khi nhìn má sưng, ông giúp nàng mở to miệng, nhẹ nhàng nhưng cương quyết banh hai hàm răng ra. Rồi quay lại Mosca, ông nói:
— Hiện tại chúng tôi không thể làm gì được, đang sưng. Bây giờ phải tiêm Pénicilline và về đắp nước nóng. Chỉ khi nào hết sưng tôi mới chữa được.
— Ông có thể tiêm cho nhà tôi được không.
Bác sĩ đứng lên nhún vai:
— Tôi không thể làm gì được. Pénicilline ở trong tủ khoá, chỉ các bác sĩ Mỹ mới có quyền sử dụng. Ông nên nói với đại úy Adlock?
Mosca gật đầu, bác sĩ bước ra khỏi phòng. Hella nhìn lên mỉm cười với Mosca như xin lỗi đã làm bận rộn chàng.
Mosca cười bảo:
— Yên chí. Đâu sẽ vào đấy, em đừng lo.
Chàng đặt mũ và khăn voan lên ghế. Họ chờ một lúc lâu. Cuối cùng đại úy Adlock bước vào. Ông hãy còn trẻ mập, vụng về trong bộ đồ nhà binh.
Ông cho mấy ngón tay tách hai hàm răng Hella ra, nhìn vào vui vẻ bảo:
— Xem nào. Phụ tá của tôi đã nói đúng.
Ông gật gù với bác sĩ Đức.
— Nào, bước vào phòng. Bà cần tiêm Pénicilline và đắp nước nóng. Hết sưng sẽ nhổ dễ dàng.
Biết trước kết quả, nhưng Mosca hỏi:
— Bác sĩ có thể cho Pénicilline cho nhà tôi được không?
Chàng thấy câu hỏi của mình vụng về và giọng nói bực bội. Hella siết mạnh bàn tay chàng.
Bác sĩ Adlock lắc đầu:
— Tôi rất tiếc. Ông biết nội qui. Tôi không ngại vi phạm nội qui, nhưng nếu tôi giúp ông thì tất cả lính chiến sẽ đưa những cô bạn gái của họ đến. Mà Pénicilline thì thật hiếm.
Mosca nói:
— Tôi đã nộp giấy tờ xin kết hôn. như thế chúng tôi có được hưởng những quyền lợi nào không?
Bác sĩ nói:
— Tôi rất tiếc.
Mosca thấy rõ bác sĩ thành thật thông cảm, ông ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
— Nếu giấy tờ từ Frankfort tới thì ông cho tôi biết ngay. Tôi sẽ săn sóc cho bà nhà mà không cần chờ hôn lễ. Tôi không thích chờ đợi khi vết thương sưng to như thế này.
Hella đội mũ và chít khăn voan. Nàng nói mấy lời cảm ơn đại úy. Bác sĩ vỗ vai nàng, bảo Mosca:
— Nhớ về đắp khăn nóng. Có thể vết sưng sẽ giảm. Sưng răng nặng như thế này có thể chết người chứ không phải thường đâu. Anh nên đích thân lấy giấy tờ về. Ô kê?
Trở về văn phòng Nhân viên Dân chính, Mosca kể lại mọi việc cho Eddie nghe. Hella ngồi một ghế ở bàn Mosca, có vẻ không còn đau nhức nữa.
Eddie bảo:
— Sao cậu không đến văn phòng Đại úy phụ tá để nhờ ông ta xúc tiến việc giấy tờ?
Mosca hỏi Hella:
— Em chờ một chút hay muốn về nhà ngay?
— Em chờ. Nhưng đừng đi quá lâu.
Nàng siết mạnh tay chàng, mồ hôi rịn ra.
— Em có chịu nổi không?
Nàng gật. Mosca ra ngoài.
Sĩ quan phụ tá Chỉ huy trưởng đang nói điện thoại, giọng lễ độ, nét mặt nhã nhặn. Thấy Mosca ông khoát tay làm hiệu sẽ nói xong trong giây phút. Khi đặt điện thoại xuống, ông hỏi:
— Tôi có thể giúp anh được gì?
Mosca lúng túng:
— Tôi muốn hỏi thăm về giấy tờ hôn nhân của tôi.
— Chưa được đâu. - Giọng đại úy thật lễ độ.
Ông ta với tay kéo quyển sổ to về nội quy quân đội.
Mosca lại do dự:
— Có cách nào xúc tiến nhanh không đại úy?
Sĩ quan phụ tá không nhìn lên đáp:
— Không.
Mosca toan ra đi, nhưng lại hỏi thêm:
— Đại úy có nghĩ rằng nếu tôi đến Frankfort thì giấy tờ sẽ đến nhanh hơn?
Đại úy xếp sách lại, ngước nhìn lên Mosca, giọng ông ta cộc lốc:
— Mosca. Anh đã sống với cô gái đó cả năm rồi. Anh chỉ xin cưới sáu tháng sau khi lệnh cấm được huỷ bỏ. Rồi bây giờ anh lại hấp tấp vội vàng. Tôi không thể cản anh đến Frankfort nhưng tôi biết chắc là hành động đó không đem lại kết quả nào. Anh biết, tôi không ưa những cuộc vận động ngoài lề lối.
Mosca không bực mà chỉ thấy lúng túng và nhục nhã. Sĩ quan nói tiếp, giọng ôn tồn hơn:
— Khi giấy tờ về tới tôi sẽ cho anh hay liền, ô kê?
Mosca rời văn phòng sĩ quan phụ tá trở về văn phòng Nhân viên Dân chính. Chàng cố gắng không nản chí hay lo nghĩ, biết rằng Hella sẽ nhìn mặt chàng để đoán kết quả.
Hella và Inge đang uống cà phê trò chuyện với nhau. Hella chỉ có thể uống từng ngụm nhỏ. Nhìn ánh mắt, Mosca biết nàng đang nói chuyện về đứa con.
Eddie đang tựa vào ghế lắng nghe và mỉm cười. Thấy Mosca về, anh hỏi:
— Thế nào?
Mosca cười:
— Tốt, ông ấy bảo sẽ cố gắng.
Chàng cười với Hella, định sau đó sẽ nói thật với Eddie.
Hella đội mũ chít khăn, bắt tay từ giã Inge rồi nắm tay Mosca. Ra khỏi văn phòng, rời cổng căn cứ, Mosca nói:
— Anh rất tiếc.
Nàng ngoảnh mặt lại, xiết mạnh tay chàng, Mosca nhìn nơi khác làm như không đủ can đảm để đương đầu cái nhìn ấy.
Vào lúc bốn giờ sáng, Mosca thức giấc, nghe Hella rên và khóc thầm. Chàng kéo nàng thật sát để nàng úp đầu lên vai mình.
— Đau lắm hả?
Nàng bảo:
— Nhức chịu không nổi.
Nàng khóc như một đứa trẻ sợ hãi. Cơn đau nhức hiện rõ lên mặt. Nàng lo vì Mosca.
Mosca cảm thấy hổ thẹn vì chàng đã tỏ ra hoàn toàn bất lực trước cơn đau của nàng. Chàng đã không thể làm được gì hết cho nàng khi đưa nàng tới bệnh viện của căn cứ. Nỗi hổ thẹn làm chàng hứa hẹn bừa:
— Anh sẽ lo cho em có Pénicilline trong ngày hôm nay. Đừng sợ.
Nắng đã lên nhưng sương đêm vẫn còn quyến luyến trong các vòm cây.
Ngồi trên tảng đá to trên đống điêu tàn ngoài thành phố, con gái của Yergen cho mấy ngón tay vào hộp trái mận. Mùi điêu tàn của thành phố bốc lên trong hơi sương buổi sáng. Cô bé bốc lên trái mận vàng giống như sáp, liếm nước ngọt trên mấy đầu ngón tay. Yergen ngồi trên tảng đá kế bên. Y đưa con đến thung lũng hoang vắng này để con bé có thể nếm những món ngon mà không phải chia cho chị vú Đức.
Nhìn nét mặt hân hoan của con, Yergen vừa vui lẫn buồn. Đôi mắt con bé hiện rõ sự tan vỡ trong bộ óc non nớt của nó. Bác sĩ khuyên: “Chỉ có một hy vọng duy nhất là đưa nó đi khỏi nước Đức hoặc ra khỏi châu Âu.” Yergen lắc đầu. Tất cả tiền làm chợ đen đều chi cho con bé. Nhưng bác sĩ bảo là chưa đủ.
Ngay lúc này, y phải quyết định, y sẽ mua giấy tờ giả để qua Thuỵ Sĩ. Phải mất nhiều tháng và tốn rất nhiều tiền. Nhưng con bé sẽ mạnh khỏe, lớn lên và sống trong hạnh phúc.
Cô bé đưa quả mận sáng ngời lên. Để con vui, y há miệng cho nó đút vào. Nó cười với y. Y nựng má nó như để che chở, bảo vệ. Ở thung lũng hoang tàn này, con gái y giống như một cây nhỏ bé yếu ớt vừa bén rễ. Không khí ban mai lạnh giá. Mùa thu làm tia sáng mặt trời mất sức ấm và mặt đất mất màu sắc, đất xám với cỏ nâu khô cằn.
Yergen bảo con:
— Giselle, lại đây. Cha đưa con về. Cha còn phải đi làm.
Cô bé làm rơi hộp mận, nước ngọt bắn tung toé. Nó khóc ré lên. Yergen bế con lên, ôm đầu nó sát vào ngực:
— Cha sẽ về sớm đêm nay, đừng khóc. Cha sẽ mang quà về.
Nhưng y biết con bé sẽ tiếp tục khóc. Trên đường về ở phía tháp nhà thờ, bỗng Yergen thấy một người đi trên đống hoang tàn, lúc ẩn lúc hiện, tiến về phía y. Yergen đặt con gái xuống. Con bé ôm lấy chân y. Người ấy vượt qua ngọn đồi cuối cùng, y hết sức ngạc nhiên khi nhận ra người đó là Mosca.
Mosca mặc sắc phục màu xanh với phù hiệu dân chính. Dưới ánh sáng ban mai, nước da sậm của chàng ánh lên một màu xám. Nét mặt chàng thật uể oải, Mosca bảo:
— Tôi tìm anh khắp nơi.
Yergen nựng đầu con. Y không ngờ, không hiểu tại sao Mosca biết y ở đây mà đi tìm. Mosca hiểu ý:
— Người giúp việc của anh cho tôi biết anh thường đến đây vào sáng sớm.
Trời đã sáng rõ. Yergen nghe tiếng còi xe Strassenhalm.
— Ông tìm tôi có việc gì?
Mosca đổi chỗ vì thấy đất lún dưới chân.
— Tôi cần một ít Morphine hoặc Codeine và một ít Pénicilline cho Hella. Anh biết, nhà tôi đau răng. Nhức nhiều lắm. - Chàng ngừng lại rồi lúng túng, tiếp tục, - Tôi cần ngay ngày hôm nay thuốc Morphine. Nàng nhức không chịu nổi. Tôi sẽ trả tiền, bao nhiêu cũng được.
Yergen bế con lên, bắt đầu bước trên những đống điêu tàn. Mosca đi bên cạnh. Yergen nói:
— Khó kiếm ngay được. - Nhưng trong trí y nghĩ đến giấc mơ có thể đạt với áp phe này. Y có thể đưa con đi Thuỵ Sĩ dưỡng bệnh. Y nói, - Đắt kinh khủng.
Mosca đứng lại. Nắng mai không nóng, nhưng mặt chàng toát mồ hôi:
— Đỡ quá. Tôi tưởng anh không kiếm được chớ. Bao nhiêu tiền cũng trả. Anh cứ việc xiết cổ tôi. Cố gắng chạy thuốc cho tôi đêm nay nhé.
Ba người đứng trên ngọn đồi, trước mặt họ là khu thành phố chưa hoàn toàn bị thiêu huỷ và ngôi nhà thờ mà Yergen ở. Yergen bảo:
— Đến tôi vào nửa đêm. Đừng tới vào đầu hôm vì con tôi ở nhà một mình. Nó bị bệnh tâm thần, không nên làm cho nó sợ.
Yergen chờ Mosca có một cử chỉ thân ái nhưng cảm thấy chua chát vì Mosca quá lạnh lùng. Y nghĩ: “Người Mỹ này quá lo cho vợ, tại sao hắn không đưa vợ về Mỹ.” Sự kiện Mosca có thể lo cho vợ trong khi y không thể lo cho con gái làm cho Yergen xót xa cay đắng. Y nói tiếp:
— Ông đến trước 11 giờ thì không có thuốc đâu.
Mosca đứng trên đồi nhìn Yergen đi xuống hai tay bế con. Chàng gọi theo:
— Nhớ đừng quên. Giá bao nhiêu cũng mua.
Yergen quay lại gật đầu. Đứa bé nhìn sững bầu trời mùa thu.
Đấu Trường Đen Đấu Trường Đen - Mario Puzo Đấu Trường Đen