Số lần đọc/download: 2228 / 44
Cập nhật: 2016-04-12 16:57:16 +0700
Chương 19: Nghĩa Vợ Tình Chồng
C
ũng đã gần tháng kể từ ngày vạch chia đất sống đất chết, làng yên ắng, đêm đêm chỉ thi thoảng nghe tiếng đì đùng trong núi như ai nổ mìn. Rằm tháng tám năm đó, ông Bách từ Thiểm Tây sang thăm thằng Việt, vợ con tôi và hai mẹ con Ngọc Anh cũng về, nhưng Linh thì đột nhiên không từ mà biệt.
Căn biệt thự vốn ít hơi người giờ bỗng chốc vui vẻ, đầm ấm vô cùng. Đám trẻ nhỏ cứ xúm vào ông Bách, đòi ông kể truyện ma. Nghe xong đứa nào cũng rúm lại rúc vào bố mẹ mà vẫn thích. Một hôm, hai đứa bé đang chơi ngoài sân với ông Bách thì đột nhiên hai đứa đồng loạt chạy vào trong nhà, túm áo người lớn chỉ ra ngoài, bảo:
- Bố ơi! Chú Việt ơi! Cụ bị người lạ bắt nạt! Hứ Hứ Hứ!
Hoảng quá, cả bọn vội chạy cả ra ngoài sân xem sự thể. Ngoài sân, ông Bách đứng chắp tay sau lưng, bình thản nhìn hai người đàn ông lăm le trước mặt. Hai người đó một già một trẻ, người trẻ thì cơ bắp cuồn cuộn, nhìn đô con không kém gì thằng D, người già hơn trông lùn, béo, đầu trọc lốc. Ông già đầu trọc lên tiếng:
- Gọi thằng Việt ra đây cho ta dạy bảo!
Đậu xanh rau má! Lão nhiều tuổi thì nhiều tuổi thật mà sao ăn nói hách dịch thế. Thằng D gằm ghè, sấn lên quát:
- Ông kia! Ông là ai mà đến đây gây sự? Đừng tưởng nhiều tuổi mà tôi nể mãi nhé!
Ông già kia khinh khỉnh:
- Người lớn đang nói chuyện! Đừng có chen ngang. Biết khôn thì ra đây ông dạy bảo cho nhiều điều hay. Mà thằng Việt đâu sao không ra đây? Nó sợ quá trốn rồi hả?
Lúc này thì đúng là không nhịn được nữa rồi, tôi đang định bước lên nói lí thì ông Bách khẽ đưa mắt ra hiệu, tôi vội lùi lại. Ông Bách cười gằn, tay vuốt chòm râu bạc, nói:
- Con cháu nhà tôi tự khắc tôi biết đường dạy bảo! Không phiền đến lão Đinh nhà anh. Xét thứ bậc tôi hơn cả anh đấy.
Chợt người đàn ông trẻ hơn sấn sổ lên, quát lớn:
- Ông già biết cái quái gì mà lên mặt! Thầy tôi từ trước đến giờ nói ai thì người đó cấm có cãi. Ông đứng vào hàng nào mà đòi hơn thầy tôi?
Ông Bách quát giật:
- Im ngay!
Gã kia nghe thấy,giật mìnhngười lùi ra sau, lão Đinh quay ra bảo:
- Chỉ giỏi trò bắt nạt trẻ con! Thử cho hai đứa đọ sức xem thế nào, còn ta và lão thì chơi đánh cược.
Ông Bách cười ha hả, đáp:
- Nghe cũng được đấy! Nhưng lão chỉ còn bộ khung già này làm vật cược thôi, anh có gì làm vật cược?
Lão Đinh kia thoáng cau mày, ngẫm một lúc, lão ngần ngừ đáp:
- Được rồi! Vậy ta cũng lấy mạng già mình ra để cược! Nhưng trò của ta chỉ mới học đến Nhân Đẳng, tư chất lại đần độn, không thể nào bằng cháu lão được. Vậy ta đấu sức nhé!
Ông Bách chột dạ, còn chưa kịp đáp thì lão kia bồi thêm:
- Hay là lão sợ, thằng cháu lão cũng sợ! Thôi không sao! Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà! Ông nội như thế thì thằng cháu làm sao khá khẩm hơn!
Thằng Việt nóng máu, bước ra thì đột nhiên thằng D khoành ta gạt lại bước lấn lên, nói to:
- Tôi Việt đây! Muốn đọ võ theo kiểu nào? Cứ thoải mái, tôi chấp cả?
Lão kia nhìn chăm chú hồi lâu, hỏi:
- Thằng này là thằng Việt?
Thằng Việt định trả lời thì thằng D khoát tay cản, ra hiệu mặc nó lo hết. Nó trả lời:
- Chẳng thật thì giả? Già đâu mà sao dốt thế?
Lão Đinh lừ mắt, cười hô hố đáp:
- Thế mà ta cứ tưởng truyền nhân nhà họ Trương tài giỏi thế nào? Cái danh Thần đằng hóa chỉ là danh hão! Trông tướng tá thế này mà cũng theo nghề được? Đúng là chưa đi chưa biết, đời có lắm trò bịp bợm!
Thằng D nóng máu xông vào, lão già lùi ra sau, phất tay bảo gã sau lưng đi lên. Giờ là trận chiến giữa thằng D và tên lạ mặt, chúng tôi ở ngoài vòng thì cứ thấp thỏm lo sợ, thằng Việt lại càng lo ác. Hai người giao đấu chừng hai hiệp thì gã kia bị trúng hai thoi quyền của thằng D vào vai và lưng, nhưng sao gã khỏe quá, trúng hai đòn của cột đột mà vẫn chưa ngã. Sang hiệp thứ năm, thằng D đổi thế bộ pháp từ cương mãnh sang âm nhu, di chuyển nhẹ nhàng đến sát bên người gã kia. Nhẹ nhàng tách vòng thủ của gã kia, đưa tay trái vào trong rồi bất ngờ chuyển thế cương, vỗ mạnh vào mạng sườn. Nhân lúc gã kia còn ngạt thở vì đòn, thằng D tung liền mười bảy đòn cầm nã, móc vào gân, quặp vào bắp, kết thúc bằng một đòn hiểm móc thẳng vào yết hầu gã. Bỗng nhiên, một cái bóng trắng vụt vào trong, hất thằng D lùi ra ngoài, thế nhẹ như bông. Thì ra lão Đinh đã lọt vào vòng chiến, thấy đệ tử mình gặp khốn liền ra tay cản đòn lại. Thằng D đang hăng máu đánh, chửi đổng:
- Ê thằng già! Sao mày lại chơi bẩn thế hả?
Rồi nó tuôn ra một loạt từ tục tĩu hết sức, nào là con bà mày hấp nhau trên bàn thờ đẻ ra thằng đầu trọc, rồi thằng bố mày ăn ở thất đức nên thằng con không có lông đầu. Mợ nhà nó, mày mà mình để ý, thấy nó hung hung lên là đã phải kéo hai đứa bé vào, đưa cho vợ bịt tai chúng nó ôm vào trong nhà, không thì hôm nay hai đứa bé ăn no toàn lời hay ý đẹp. Nghe thằng D chửi, gã kia đang nằm dưới đất cũng chửi giả lại, càng điên tiết thằng D lại càng chửi tợn. Nó lôi hết cả ông bà ông vải nhà kia ra xỉ vả, mà giọng thằng này thì oang oang như sấm, nghe váng cả óc. Bên kia, lão Đinh đỡ thằng đệ tử dậy rồi lão cũng xen vào chửi, hai cái mồm mà không đọ lại một cái mồm của anh cốt đột. Một bên thì chửi chơi bẩn, một bên thì chửi đánh đòn hiểm, không bên nào chịu nhương bên nào. Tiếng chửi đùm, chửi lấp kinh động khiến hàng xóm bu lại xem, thật là nhục mặt. Nhưng mấy người đang chửi thì không thấy gì, cứ đứng đó chửi cho sướng mồm. Ông Bách giờ ngớ người ra nhìn thằng D, chắc ông không ngờ thằng lầm lì ít nói này lại có vốn từ phong phú đến thế. Còn Ngọc Anh thì chau mày lại, bước ra túm tay áo thằng D giật giật, nói:
- Anh ơi đừng chửi nữa mà, vô văn hóa lắm!
Nghe vợ ngọt nhạt, thằng D im re, mặt nó từ đỏ bừng bừng, mắt trợn tròn như Trương Phi giờ chuyển ngay sang kiểu mềm yếu, nói:
- Anh nóng quá! Anh xin lỗi vợ! Thôi mình về, anh lại làm ông chồng đức độ nhá!
Trông thằng cốt đột thay đổi 180 độ, ông Bách lại ngớ ra nhìn ngạc nhiên, chòm râu rung rung nhìn vào hai đứa, không hiểu cô cháu gái mình có sức mạnh gì mà khiến thằng to đùng kia nó ngoan ngoãn như con mèo. Phía ngoài hàng xóm xem thấy hai người đi vào thì cũng về sạch, hết hứng xem. Còn về phần anh cốt đột thì vẫn đang hăng, quay lại chửi thêm vài câu mới chịu yên, dắt tay Ngọc Anh đi vào chỗ bọn tôi. Hai vợ chồng đang đi về thì tự nhiên gã kia, rút ra hai mũi dao, phóng thẳng vào Ngọc Anh. Nghe tiếng rít gió, thằng D vội quàng tay ra sau gạt hai mũi dao, nhưng nó chỉ gạt được có một, còn tay thì bị trúng dao. Đột nhiên thằng D đổ vật người ra, Ngọc Anh vội rút mũi dao, đè chặt tay vào cầm máu, hét to:
- Dao có độc! Anh H, Anh Việt lên giúp em với!
Hai thằng kinh hoảng, vội lao lên cứu. Gã kia nhân lúc loạn ném liên tiếp sáu mũi tiêu nữa. Thằng Việt quay tròn sợi nhuyễn tiên, gạt hết tiêu, đứng sấn ra che cho em gái. Tôi thì vung thiết côn lên tấn công gã kia, dùng Bát quái côn vây lại, câu giờ cho cứu thằng D về. Nhưng mình cũng chẳng cầm cự được bao lâu, sử hết chiêu mà vẫn phải lùi dần lùi dần. Đột nhiên cây côn bị chặn lại rồi rụt khỏi tay, chưa biết chuyện gì xảy ra thì cả tôi và thằng Việt ăn ngay một đòn côn vào bụng, ngã lăn ra đất, thở như nghẹn lại. Lúc lấy lại hơi thở thì thấy ông Bách đang vờn quanh lão Đinh, liên tiếp ra đòn nhẹ nhàng, hóa giải thế cương mãnh của đòn lão đánh ra. Bên phía Ngọc Anh thì cuống cả lên, thằng D đã tỉnh nhưng không tài nào ngồi dậy được. Ngọc Anh khóc nói:
- Anh đừng có cử động mạnh! Độc càng lan nhanh! Anh Việt ơi anh xem chồng em thế nào!
Thằng Việt lật đật chạy ra, còn tôi lại ra đứng canh, đề phòng gã kia giở trò đánh lén. Nghe thằng Việt bảo độc này phải để yên một lúc rồi mới uống thuốc chữa được, cử động mạnh là càng lan nhanh, khó chữa. Đang chú ý đến ông Bách, lo ông tuổi cao mà phải đánh thế này ắt sẽ mệt nhanh, đột nhiên có tiếng ù ù, liếc ra thấy ngay một viên đá bay thằng vào sau gáy thằng Việt. Không kịp suy nghĩ gì, tôi vội chạy ngay ra, gống người lên đỡ viên đá, may mà trúng vào bắp tay, nhưng ê ẩm cả người, nằm vật ra đất. Thằng Việt vừa quay ra sau thì trúng một viên vào ngực, cũng nằm nốt. Tình thế loạn vô cùng. Ông Bách thấy nguy vội chạy về cứu cháu. Đột nhiên, gã kia phóng một mũi dao vào lưng thằng D, định kết liễu luôn nó. Nhưng bất ngờ, Ngọc Anh lao vòng ra, lấy lưng che chắn cho chồng. Mũi tiêu găm ngập vào sau vai, máu tuôn xối xả. Mấy thằng nằm đó như người vô dụng, tức trào máu mà không làm gì được. Chưa hả dạ, gã lại bồi thêm hai mũi dao nữa, nó định giết cho tiệt đây mà. Bỗng một cánh tay giương lên, dùng tay trần bắt lấy một mũi, còn một mũi thì giơ cả bàn tay ra hứng.Thì ra thằng D dốc nốt sức tàn, lấy tay chặn đòn lại. Nó cắn răng nhặt mũi tiêu trên đất lên, ném mạnh về phía gã kia, ném xong nó cũng ngất lịm đi. Tôi và thằng Việt trông thấy bạn bị vậy, gào lên, cố sức vùng dậy mà không được, cả người cứ như tê bại đi. Ông Bách quay ra nhìn, thấy bọn trẻ đều gục hết cả, bị phân tâm, liền dính ngay một cước vào chân, lùi lại ngồi phịch xuống đất. Thôi thế là hết! Hết thật rồi!
Bỗng nhiên có tiếng sáo, hai đứa kia thoáng nghe thấy vội lủi mất, có vẻ sợ người này lắm. Ông Bách gọi to một tiếng đáp trả thì tiếng sáo dứt. Ông bước ra chỗ chúng tôi, đỡ hai thằng dậy, bấm bấm vài cái vào người thì tự nhiên khỏi. Vừa khỏi là chúng tôi lao ngay ra chỗ hai vợ chống Ngọc Anh. Lúc này hai người đã yếu lắm rôi, Ngọc Anh ngất vẫn ôm chặt chống, vết dao găm vẫn rỉ máu làm ướt cả lưng áo, còn thằng D thì mắt lờ đờ, nước mắt lưng tròng, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tái nhợt của vợ. Mặt nó cũng chẳng khá hơn, hai môi tím ngắt lại, da mặt sạm đi, nhìn hệt như người chết. Hai thằng bọn tôi đau lòng, khóc rống lên, ông Bách cũng không cầm được nước mắt, cố quay đi để không ai nhìn thấy. Ba người khiêng vợ chống thằng D vào nhà, cố tìm mọi cách cứu chữa, quyết giành hai người về từ tay thần chết. Thằng Việt xem mạch, băng bó chu toàn xong, quay ra bảo:
- Mạng của chúng nó giờ như chỉ mảnh treo chuông, sống chết khó nói được. Giờ mày thử đi quanh nhà, tìm xem có miếng vụn vải nào màu đỏ vứt quanh chỗ nhà không?
Tôi vội ra ngoài, mắt căng ra tìm bất kì vết đỏ nào có thể thấy được, hi vọng đó là thuốc, là bùa chú gì đó để có thể cứu lấy vợ chống thằng D. Được một lúc thì tìm được hơn chục mảnh vải vụn màu đỏ tươi, đem vào đưa. Thằng Việt và ông Bách xem xong, tái xanh mặt mày, lẩm bẩm:
- Thôi thế thì đúng rồi! Không lẽ đâu tự nhiên chúng nó lại mò đến!
Đêm hôm đó, thằng Việt và tôi gần như lật tung cả phòng sách nhà nó lên, tìm bất cứ trang, tờ nào có cách giải độc. Đang tìm thì thằng Việt reo lên, kêu to: "Ơ rê ka rồi mày ơi!". Tôi vội bổ ra, cắm mặt vào quyển sách nó đang bê, toàn là chứ Nho, đọc chẳng hiểu gì cả, thằng Việt phải chỉ tay vào dòng chữ, cắt nghĩa ra thì tôi mới hay. Hóa ra cách trị bệnh thực đơn giản đến không ngờ, chỉ cần giữ ấm cho bệnh nhân, đắp thuốc ba hôm theo chỉ dẫn trong sách là khỏi, nếu có thể kết hợp châm cứu và sử dụng thuốc Nam kết hợp thuốc Bắc thì tốt, nhưng cần nhất là tránh lạnh. Nghe đến từ tránh lạnh là tôi thở phào nhẹ nhõm, đang mùa thu, thời tiết dễ chịu, mát mẻ, vừa không nóng quá vừa không lạnh quá, thế này thì hai đứa nó được cứu rồi. Thằng Việt xé luôn trang sách đó, gấp gọn bỏ vào túi áo rồi cùng tôi ra hiệu thuốc nhà chú S, lấy thuốc Bắc, trên đường về nó còn mua thêm cả đậu xanh và rau muống nữa. Về đến nhà, cứ y theo sách làm, không dám sai một ly, đến khi châm cứu thì tôi và ông Bách phải đi ra ngoài, tránh làm thằng Việt mất tập trung. Ở trong một lúc lâu thằng Việt mới bước ra ngoài, nó lau mồ hôi trán, bảo:
- Qua cơn nguy kịch rồi! Giờ chỉ cần giữ ấm, nếu giờ hai vợ chồng nó mà gặp lạnh chừng năm mười phút là sẽ vỡ tim chết ngay. Bằng mọi giá phải giữ thế này cho đến ngày kia.
Chuyện đó quá đơn giản, trời này mà lạnh thêm được tý nào thì tôi đi bằng đầu. Đến cả ông Bách xem thiên văn xong cũng nói là trời còn mát mẻ hơn tuần mới trở rét, không phải lo.
Tối ngày hôm sau, ba người đang ngồi canh bên ngoài, vợ tôi thì ở trong trực, lo tắm rửa cho Ngọc Anh. Ba người ngồi nói chuyện phiếm, tôi nhân tiện hỏi:
- Này! Thế hôm qua cái vải đỏ đỏ đấy là cái gì mà hai người sợ thế?
Ông Bách đáp:
- Hai thằng kia trước vốn là người cùng phái với ông, nhưng vì danh lợi làm mờ mắt nên phản bội lời thệ, giết thầy ta rồi cướp luôn sách. Hôm qua tự nhiên chúng nó đến gây sự, ắt phải có người sai bảo, dự tính kĩ càng rồi.
Tôi ngạc nhiên nhìn, thằng Việt giải thích:
- Mày thử nhớ kĩ xem hôm qua có điều gì bất thường không!
Tôi lục trí nhớ, quả quyết:
- Ngoài việc thằng kia đánh lén ra thì làm gì có gì lạ.
Thằng Việt đáp:
- Quê mình vốn trọng tình làng nghĩa xóm, nghe nhà mình có động là sẽ kéo sang giúp ngay. Thằng chủ mưu nó biết thế nên ngấm ngầm đặt dây từ trước, chăng dây vải đỏ đó vào thì đất nhà mình sẽ thành nửa hư nửa thực mà không ai hay biết.
Nghe sao mà khó hiểu, tôi hỏi:
- Thì sao? Hôm qua vẫn bình thường, làng xóm sang xem lúc thằng D chửi rồi kéo về hết còn gì.
Thằng Việt mỉm cười đáp:
- Chính là ở chỗ đó, đất mình thực hư lẫn lộn, những thứ mình nhìn thấy ngoài đó chỉ là ảo ảnh thôi, mà lúc bên mình chửi nhau, đánh nhau với chúng nó có to đến nổ trời cũng chẳng ai biết, hàng xóm nhìn vào từ bên ngoài chỉ thấy cái sân vắng không có ai.
Tôi kinh ngạc, kêu:
- Thì ra là nó tính toán hết cả rồi. Vậy mà mình rơi vào bẫy dễ dàng như trẻ con.
Thằng Việt thở dài, nói:
- Lúc đó mình ngu quá, lão kia là thầy phù thủy cao tay, lẽ nào lão không biết ai có cốt ai không, đâu dễ nhầm lần giữa tao với thằng D. Đến kiếm tao chỉ là cái cớ, cái chúng nó thực sự muốn là mạng thằng D!
Tôi sực nhớ ra, hỏi:
- Là con âm tướng kia phải không?
Ông Bách nói chen vào:
- Nó là tướng võ, chỉ giỏi ma pháp chứ không thể nào nghĩ được mưu kế thâm sâu như vậy. Nếu chỉ đơn giản là con âm tướng thì dễ đối phó, nhưng ắt là còn có kẻ khác đang giúp nó, mà kẻ này thì không tầm thường. Mình ở ngoài sáng nó ở trong tối, muốn đánh cũng khó lắm!
Tôi suy nghĩ hồi lâu, giờ mới thấy hết cái quỷ quyệt của kẻ nấp trong bóng tối kia. Thì ra tất cả đều được sắp đặt hoàn toàn, con âm tướng, lũ âm binh tinh nhuệ, bọn tôi, người dân làng,…tất cả đều chỉ là trò chơi trong tay nó. Đang suy tư thì chợt có một vật bay vèo về chỗ tôi ngồi. Ông Bách đưa tay chụp lấy, thằng Việt và tôi vội đứng bật dậy lao ra ngoài sân quán sát bốn phía.Bốn bề lặng ngắt như tờ, không có lấy một bóng người, ngay cả tiếng chó sủa mèo kêu cũng không, một sự im lặng đáng sợ bao trùm vạn vật. Bước trở vào trong, thằng Việt vội cùng tôi đi đóng hết tất cả cửa kính lại, bật lò sưởi lên giữ ấm. Đi vòng vòng khắp các phòng xem xét tỉ mỉ xong, rồi dán cả bùa trấn môn vào tất cả các cửa. Vậy là tạm yên tâm được chút.
Ngồi xuống hiện, ông Bách đưa cho hai thằng xem vật vừa ném vào, là một quân cờ tướng, quân Tượng xanh. Cả ba băn khoăn, cố tìm lời giải đáp. Tượng là voi, chẳng lẽ lại là có voi vào đây giày xéo. Không! Không thể như thế được, quá ngớ ngẩn. Hay là chiết tự một chữ Hán nào đó, mà cũng có thể là liên quan đến một điển tích gì đó. Nghĩ mãi đau cả đầu mà vẫn không nặn ra được cái gì. Bống nhiên, thằng Việt hỏi giật:
- Có ai cảm thấy nhiệt độ hạ nhanh không?
Nghe nó nhắc tôi mới nhớ, nhưng có lẽ tại đêm nên sương xuống chút. Ông Bách như đọc được ý nghĩ của tôi, nhận xét:
- Đúng rồi! Lạnh này rõ ràng là lạnh sương đêm nhưng sương đêm đang mùa thu thì làm sao lạnh đến mức này được.
Ông Bách lang bạt từ trẻ, lại học khí công nên không bị ảnh hưởng khí lạnh là mấy. Tôi thì đi phượt trên núi quen rồi nên cũng chẳng thấy lạnh lắm. Duy có thằng Việt sức khỏe yếu hơn hẳn mới cảm nhận được. Không nghe nó nhắc thì cũng chịu, tôi sực nghĩ ra, khẽ bảo:
- Hình như có đứa giở trò phá phách!
Chưa dứt câu thì đột nhiên lại có một vật bay thẳng về phía tôi, tốc độ khá châm nên tôi quơ tay ra chụp được. Lại là một quân cờ tướng, là quân Mã xanh. Đưa cho hai người xem, cũng lại chỉ có lắc đầu và suy nghĩ miên man. Bỗng nhiên có tiếng vi vu vi vu, lên bổng xuống trầm, hòa vào trong không gian. Chính là tiếng sáo lúc chiều, âm thanh đặc biệt này không lẫn vào đâu được. Nghe tiếng sáo sao mà u uất, ai oán, hệt như tiếng khóc của ngàn vạn cây liễu rủ. Hình như từ lúc có tiếng sáo thì càng ngày càng lạnh, sương đêm xuống nhanh đến vậy sao? " Huỵch! Huỵch!", hai tiếng động phát ra từ phía cổng, có hai bóng đen nhảy phốc từ ngoài bờ tường vào. Cả ba vội đứng dậy thủ thế, dàn ngang chặn cửa chính lại. Hai bóng đen kia cứ thản nhiên bước vào sân, đến gần hiên. Qua ánh đèn hắt ra từ nhà, trong khoảng tranh sáng tranh tối đó, tôi kinh hoàng nhận ra: Đó là hai con hình nhân giấy mà người ta hay đốt cho người chết, một còn còn ôm vòng hoa tang. Mặt con nào con nấy được vẽ cười toe toét, tô má đỏ hồng, híp cả mắt lại. Nhưng cái nụ cười của chúng nó làm tôi ghê rợn, nụ cười quái đản, dị hợm như mỉm cười mời người ta theo chúng về âm phủ.
Hai con hình nhân vẫn đứng sừng sững đó, nhìn chăm chăm vào nhà. Bất ngờ, con hình nhân áo hồng bay vọt về phía bọn tôi, giơ tay tính tát vào mặt thằng Việt. Thằng Việt vội thụp người né, con kia giơ chân đạp mạnh vào cửa, cánh cửa gỗ nặng trịch bị nó đạp mà rung lên bần bật, tưởng như sắp rời ra đến nơi. Trong nhà, tiếng hai đứa bé khóc thét lên, vợ tôi gọi vọng ra:
- Bên ngoài có chuyện gì vậy! Cửa bị đạp làm gió lạnh lùa vào mất!
Nghe nhắc đến gió lạnh, cả ba hoảng hốt, vội lao ra, đồng loạt tay đấm, chân đá gạt con hình nhân kia ra.Khỉ thật, hình nhân giấy gì mà cứng thế, ăn từng ấy đòn mà không rách sờn, chỉ bị đẩy lùi ra sau. Ông Bách hô to:
- Hai đứa lên cầm chân hai con hình nhân, để ông đối phó thằng đầu sỏ, nó dùng tiếng sáo điều khiển hình nhân.
Hai thằng vội vớ lấy vũ khí, xông lên đánh hai con hình nhân giấy. Bọn này tuy khỏe hơn người nhưng lại lù đù chậm chạp, phản ứng rất chậm và gượng gạo, tuy nhiên chúng nó khá lì đòn, ăn bao nhiêu côn, nhuyễn tiên vào người mà vẫn chẳng thấm tháp gì. Tôi chợt nghĩ ra cách là dùng lửa đốt, vội rút trong túi quần ra cái bật hộp, mở nắp rồi ném thẳng vào người con hình nhân. Ngay lập tức, lửa cháy bùng lên, con hình nhân kêu ré lên một tiếng rồi ngã ra, nằm chày phừng phừng dưới đất. Tôi vội quay sang trợ chiến cho thằng Việt, con hình nhân này giờ cứ dùng vòng hoa tang mà đỡ đòn, không tài nào đánh vào người nó được, mà người điêu khiển thì đã toàn tâm toàn ý điều khiển nó nên đánh rất hăng, cứ dần lấn lướt hai thằng. Bên phía ông Bách, ông đã rút cây sáo ra, thổi một bài khác với tiết tấu nhanh, dồn dập, ý muốn dùng tiếng sáo của ông để làm rối loạn tiếng sáo trầm buồn hiệu lệnh cho con hình nhân. Hai bên cầm cự nhau được nửa tiếng thì tôi lách đầu côn đâm xuyên qua vòng hoa, thúc một côn đẩy lùi con hình nhân. Thằng Việt nhân cơ hội vội lấy mũi chân gạt tàn lửa le lói dưới đất lên con hình nhân. Trong phút chốc thì nó cũng bắt lửa vào đầu gối, nhưng cháy tan cái chân thì lửa bị dụi mất. Con hình nhân bò lết trên đất, cố chạy ra cổng, ông Bách chợt ngưng thổi, hô to;
- Giữ nó lại để tra hỏi!
Thằng Việt vội quăng nhuyễn tiên quấn người con hình nhân, gồng sức kéo giật lại, tôi chạy lên đón đầu, lấy mũi côn điểm chặt xuống lưng không cho di chuyển thêm. Tôi cười hà hà, quát:
- Đồ hàng mã, để xem mày chạy đi đâu nào?
Đột nhiên, tiếng sáo kia đang u uất sầu thảm lại trầm dần xuống, rồi lại cao vút đến chói tai, váng óc. Một tiếng sáo hoét, dứt khoát, âm thanh nghe chừng quãng tám vang lên. Tiếng sáo vừa dứt thì con hình nhân rục rịch, người giật giật lên rồi ta ra thành giấy bột. Bên trong chứ toàn lông gà vit, xương thú. Tôi và thằng Việt vừa chán nản vừa căm phẫn tên kia, con hình nhân thì cũng hết lòng trong thành với hắn, vậy mà hắn kết liễu nó như vậy, ra tay với cả thủ hạ của mình. Con người này thực là thâm hiểm, tàn độc, khó mà đoán được. Hai thằng quay lưng đi vào trong, bỗng sau gáy tôi có gió, thằng Việt vội đưa tay ra chụp lấy. Thì ra là một mảnh giấy, bên trong có bọc một vật... lại là một quân cờ tướng, quân Sĩ xanh. Mảnh giấy có mấy chữ: "Thú vị lắm! Hẹn hôm khác mình chơi tiếp!". Đọc xong mảnh giấy, ba người nổi giân bừng bừng, nó là đứa nào mà dám đem tính mạng người ra làm trò chơi, rốt cục thì thứ nó muốn chẳng phải là mạng thằng D hay thù oán gì, thứ nó muốn là một trận cờ kịch tính, và nó sẽ là người điều khiển bàn cờ. Nhưng ý nghĩa của 3 quân Tượng - Mã - Sĩ là gì? Kẻ kia có là ai? Vì sao nó lại để mắt tới hội chúng tôi?... Có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều nghi vấn. Người trong bóng tối đó đúng là không thể xem nhẹ được, một trí tuệ quá siêu việt, sắp xếp kế hoạch hoàn hảo đến từng chi tiết, thông minh như thằng Việt, lão luyện như ông Bách mà cũng trở thành đồ chơi của hắn.
Trong nhà, vợ chồng thằng D vẫn bình an vô sự, đêm nay chúng tôi đã giữ vững, nhưng liệu giữ được bao lâu trước tên thâm hiểm kia?
Sáng ngày hôm sau, tôi, Việt và ông Bách vẫn cứ ngồi thần mặt ra trước hiên, dùng hết bộ não để suy nghĩ cách giải ba con cờ. Chợt ông Bách nói:
- Ba quân cờ này có lẽ tượng trưng cho ba người ta, mỗi quân là tính cách mỗi người. Nhưng chuyện không thể đơn giản thế được. Chắc chắn phải có ý nghĩa sâu xa gì đó ẩn trong mỗi quân cờ.
Chán chế rồi lại nghĩ đến cái ý nghĩa sâu xa gì đấy, đau hết cả đầu. Tôi ngán ngẩm đứng dậy rồi đi dạo quanh vườn cho thư thái đầu óc, cả ngày hôm đó, tôi cứ lang thang mãi trong vườn, lục lọi trong trí nhớ về bất kì một điển tích, câu chuyện hay một nhân vật nào đó, hi vọng tìm ra một mảnh ghép cho câu đố này. Chiều về, ánh tà dương buông xuống, nhuộm vàng mọi vật, nhìn khung cảnh xung quanh, bỗng chốc tôi thấy bình yên lạ thường. Chợt tôi nhớ đến một chi tiết nhỏ trong trận chiến tối qua, liền lao như bay ra thùng rác, bới tung tất cả lên. Cuối cùng thì cũng tìm ra cái vòng hoa tang mà con hình nhân cầm đánh nhau với bọn tôi, trên vòng vẫn còn một lỗ thủng ở góc sát vành nan. Cầm cái vòng hoa trên tay, tôi cố lắc mạnh hết sức cho hoa rơi ra mà không được, phải đem vào sân gỡ từng bông hoa ra. Khi bông hoa cuối cùng được gỡ ra, lộ ra giữa hai lớp nan tre là một bàn cờ tướng nhỏ, chắc cùng một bộ với mấy quân cờ kia. Tôi như mở cờ trong bụng, cười:
- Có thế chứ! Tý nữa thì vứt mợ nó mất!
Hí hửng rước cái của báu vào trong nhà, tôi đàng hoàng đặt nó lên bàn, gọi ông Bách và thằng Việt ra để khoe về cái sự thông minh của mình. Nhưng kì lạ là trông mặt hai người khang khác, gặng hỏi thì thằng Việt đưa ra hai quân cờ: Xe xanh và Pháo xanh. Tôi ngạc nhiên hỏi nó lấy ở đâu, nó trả lời:
- Sáng nay lúc tao dọn đầu giường thằng D thì thấy quân Pháo, còn lúc tao mới ngủ dậy thì thấy quân Xe ở trên gối tao.
Tôi hỏi tiếp:
- Sao trên gối mày lại có quân Xe? Đúng ra quân Sĩ mới là biểu tượng cho mày chứ!
Thằng Việt đáp;
- Tao không rành chơi cờ lắm, nhưng tao nghĩ quân Pháo là thằng D, quân Sĩ là con em tao thì quá hợp. Vào lúc cuối trận thì hai quân này có thể hỗ trợ lẫn nhau!
Ông Bách cũng gật gù xác nhận, chợt ông chỉ tay vào bàn cờ, hỏi:
- Bàn cờ này cậu kiếm đâu ra?
Tôi trả lời ông về cái vòng hoa giấu bàn cờ. Ông Bách nói:
- Đây không phải bàn cờ bình thường, nó nhẹ hơn so với bàn cờ bằng đồng cùng loại, chắc bên trong là bàn cờ hai đáy, hơn nữa nó cũng dày hơn so với bàn cờ thường.
Tôi cúi sát mặt xuống, nhìn kĩ thì thấy các đường ngang dọc trên bàn cờ như là đường rãnh nhỏ ly ti. Lấy tay sờ lần quanh các góc cạnh bàn cờ thì thấy có ba cái cửa được che kiểu ổ khóa xe máy, chắc phải có chìa khóa mới mở được. Hai người kia xem xong, cũng tán thành với ý kiến của tôi. Nhưng lại nảy sinh thêm vấn đề là chìa khóa đâu? Thằng Việt suy nghĩ mãi không tìm ra cách mở, nó lấy một sợi dây thép, uốn lại rồi thò vào trong khe, cố mở khóa theo kiểu ăn trộm. Nhưng vẫn vô ích, bỗng ông Bách kêu:
- Lấy mấy mũi dao và tiêu mà hôm kia gỡ ra từ người hai vợ chồng con Ngọc Anh xem sao.
Thằng Việt nghe ông nói vội chạy vào trong, bưng ra một cái khay, trên đó là mấy mũi ám khí hôm trước. Ông Bách quấn vải vào tay, cầm một mũi tiêu, khẽ chọc vào ô khóa, xoay một vòng. Vẫn chưa có gì xảy ra. Cho tiếp hai mũi tiêu còn lại vào ổ khóa, xoay nửa vòng, rồi phần tư vòng thì trong bàn cờ phát ra tiếng lạch cạch rất nhỏ. Tôi hoảng hồn, vội hô to:
- Tất cả nằm xuống!
Lúc nghe tiếng lạch cạch, tôi cứ sợ là trong bàn cờ sẽ bắn ra tiêu độc hay lia lưỡi dao ra. Nhưng nằm rạp sát đất đến hơn mười phút vẫn chẳng có gì. Tôi mới ngẩng lên, nhìn bàn cờ. Trên mặt bàn cờ giờ đã lộ rõ những rãnh trên đường đi của quân cờ, còn ở vị trí các quân cờ bên xanh thì có mấy que tròn cỡ quân cờ nhô lên. Ráp lần lượt các quân cờ vào vị trí, đột nhiên bàn cờ thụt xuống xuống từng ô, mép bàn cờ lại thụt xuống hai ô nữa, giờ nhìn bản cờ như một tấm ghép hình. Nhưng phải ghép hình gì mới được chứ? Còn đang suy nghĩ thì đột nhiên các quân cờ, hay đúng hơn là các ô bàn cờ rục rịch chuyển động, tráo đổi vị trí cho nhau. Nhìn mặt bàn cờ lúc này trông hệt như những cảnh mở khóa cửa bí mật trong phim, kẻ làm ra cái bàn cờ này cũng phải có một bộ óc tinh vi, thông minh đến lạ thường mới làm nổi. Chuyển động chừng một phút thì các quân cờ dừng lại, xếp thành hình sao năm cánh, mỗi quân đứng về một góc, tạo thành một hình ngũ giác hoàn hảo. Chợt khoảng ô cờ giữa năm quân đột ngột mở ra như một cánh cửa thang máy, phía trong lòng hình như là một quân cờ nữa. Tôi vội lấy đèn pin trên điện thoại ra rọi vào trong, là quân Tướng đỏ. Nhưng ô bàn cờ bé thế thì khó lấy đây, mà cũng chẳng sao, luồn ngón tay vào là gắp lên được mà. Nghĩ sao làm vậy, tôi thò hai ngón tay xuống ô hổng, định bụng gắp quân Tướng kia lên, chợt thằng Việt nắm chặt lấy tay tôi kéo lại, nó bảo:
- Khoan đã, chuyện không ngon ăn thế này được!
Nói rồi nó lấy một mũi gắp trên khay y tế, thò vào gắp quân cờ ra. Bỗng "Keng!", tiếng kêu chói tai vang lên, mũi kéo gắp tự dưng tóe lửa. Thằng Việt rút mũi gắp lên, thật không ngờ là mũi gắp đã bị lia cụt như miếng đất sét bị lạt cắt! Tôi kinh ngạc không biết chuyện gì vừa xảy ra, thằng Việt nhăn mặt, ái ngại:
- Nó thâm thật, chơi cả trò này! Đây mày xem kĩ lại này!
Nói rồi nó đưa một cái que gỗ vào trong, que gỗ từ từ thò vào, nhưng khi vừa xê dịch quân cờ là có ngay hai lưỡi dao sắc lẹm, lia ập vào cắt phăng cái que. Nghĩ lại lúc nãy mà cứ đưa ngón tay vào gắp ra thì chắc tay mình cũng chẳng hơn gì cái que hay mũi gắp kia. Rồi sau đó, tôi và thằng Việt nghĩ ra cách là chặn ngay hai tấm sắt vào hai cạnh lỗ hổng, lưỡi dao lia qua mà không có đủ khoảng cách để phát huy lực thì cũng vô dụng. Loay hoay mãi rồi cũng lấy được quân Tướng ra ngoài, vừa nhìn đã thấy ngay là quân cờ này rỗng ruột, trong lượng nhẹ hơn hẳn mấy quân kia thường, dưới đáy lại còn có một khấc khóa giữ nắp. Lần này mở quân cờ ra, chúng tôi lại càng thận trọng hơn, phải đính chặt quân cờ xuống đất bằng keo dính sắt, rồi dùng mũi nhuyễn kiếm của thằng Việt lùa vào cái khấc bé tí, bẩy lên cho bung ra, trái với dự tính của chúng tôi, quân cờ chẳng có bẫy gì cả. Bên trong ruột quân cờ là một mảnh giấy gấp gọn, tôi cầm kẹp nhíp gắp lấy mép giấy, nhẹ nhàng giở ra. Khi nhìn vào tờ giấy, một cảm xúc hụt hẫng xen lẫn bực tức, uất ức trào lên trong tôi, bên trong là một khuôn mặt Joker, và một hàng chữ tiếng Anh: " Why so serious? There 's no fucking rule!
Tôi điên tiết túm lấy tờ giấy, vò nát rồi ném mạnh xuống đât, chửi đổng:
- Mẹ kiếp! Nó nghĩ nó là ai? Tính mạng vợ chồng thằng D nó đem ra làm trò chơi! Dụ mình nghĩ nát óc về cái mật mã khỉ gió của nó!
Thằng Việt thất thần, ngồi phịch xuống ghế, thở dài não nề:
- Chuyện âm binh âm tướng lo chưa xong! Giờ ở đâu lòi ra một thằng loạn trí thích Joker với Kaito Kid.
Riêng ông Bách lại rất bình tĩnh, ông chờ hai thằng hạ hỏa rồi trầm ngâm:
- Không! Nó không điên chút nào! Rất thông minh, mưu lược là khác! Nó bày ra đủ trò để chọc tức mình, khiến mình rối trí rồi nó sẽ thừa cơ hội tấn công, dẫn dụ mình vào trò khác của nó. Bây giờ phải thật bình tĩnh, bĩnh tĩnh hết sức để phán đoán mọi việc. Nhưng bề ngoài thì phải tỏ ra mình tức lắm rồi, điên cuồng lắm rồi để nó nghĩ mình tức thật, nó sẽ sinh chủ quan, lộ ra yếu điểm của nó!
Đúng là người già trí tuệ cao, mình cậy trẻ mà nóng quá, không có ông ở đây thì làm hỏng hết việc. Đột nhiên, vợ tôi trong nhà hớt hải chạy ra, gọi ba người:
- Anh H, Anh Việt với cụ mau vào trong xem thế nào đi. Cô Ngọc Anh cô ý tỉnh rồi! Nhưng mà lạ lắm!
Chúng tôi hốt hoảng chạy vào trong phòng. Ngay trước mặt tôi là Ngọc Anh, đang ngồi chải tóc, trang điêm ở bàn phấn. Nhưng đó không phải là con bé Ngọc Anh nhút nhát, e lệ em tôi, lúc này nhìn Ngọc Anh vẫn hoạt động bình thường,..chỉ…chỉ có khuôn mặt là khác. Đó không còn là khuôn mặt trắng hồng, cười mỉm ngày nào, giờ chỉ còn một khuôn mặt vô hồn vô cảm, đôi mắt đăm đăm nhìn xa xăm về nơi nào đó. Thằng Việt còn bàng hoàng hơn tôi nhiều, nó lại gần Ngọc Anh, lắc lắc vai, run run hỏi:
- Em ơi! Em ơi em! Mày sao rồi? Anh Việt đây, anh ruột mày đây! Kìa ông nội kìa, cả anh H nữa kìa.
Nói đoạn nó chỉ tay vào hai người.
Ngọc Anh nhẹ nhàng quay đầu lại, đáp bằng giọng thờ ơ:
- Anh Việt à! Chồng em sao rồi?
Thằng Việt đáp:
- Thằng D không sao! Nó mất máu nhiều và bị trúng độc, giờ hôn mê tạm thời thôi! Thở oxy thế là không sao đâu! Anh xem kĩ rồi!
Ngọc Anh chẳng nói chẳng rằng, rẽ bốn người bọn tôi ra, bước vào ngồi cạnh giường thằng D, nắm lấy tay chồng, nói lí nhí:
- Mình ơi! Dậy đi mình! Sao mình ngủ lười thế? Dậy đi kìa! Sắp trưa rồi!
Vừa nói nước mắt Ngọc Anh lại chảy dài trên má, vậy mà khuôn mặt vẫn cứ vô hồn không chút cử động. Tôi không còn đủ cứng rắn để nhìn cảnh này nữa, túm tay thằng Việt kéo vội nó ra ngoài, hai thằng cố quay mặt đi giấu nước mắt, cắn chặt môi ghìm tiếng nấc lại. Ra ngoài phòng khách, tôi hỏi:
- Ngọc Anh sao bỗng dưng lại thay đổi như thế?
Thằng Việt buồn thiu, đáp:
- Có thể trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng nó nhìn thấy là thằng D đang chống chọi lại chất độc, bản tính con bé nhút nhát, người nó yêu nhất lại là thằng D. Việc nhìn thấy cảnh đó đối với nó là cú sốc lớn. Bây giờ muốn nó trở lại bình thường thì cách duy nhất là thằng D tỉnh lại, tự khắc con bé sẽ hoạt bát như cũ.
Tôi sốt sắng:
- Thế bây giờ làm cách nào để cho thằng D tỉnh lại?
Thằng Việt đáp:
- Không cần làm gì cả, với sức khỏe của nó thì chỉ cần đến sáng ngày kia là tỉnh hoàn toàn. Hiện tại nó tuy hôn mê nhưng vẫn nghe được, cảm nhận được những gì xảy ra xung quanh. Hiểu được tình cảm con em tao dành cho nó, nghị lực sống sẽ thúc đẩy thêm, thậm chí tối nay hoặc sáng mai là tỉnh luôn.
Rồi nó tiếp:
- Giờ cái tao lo là thằng loạn trí kia nó sẽ giở trò gì tiếp theo. Một con người có trí tuệ vượt bậc nhưng lại có trái tim lạnh thì sẽ thành một con quỷ nguy hiểm vô cùng. Rốt cục thì thực sự nó muốn gì, mình vẫn không rõ!
Tôi thở dài, dựa lưng vào ghế, trong đầu cố nghĩ ra cách ứng phó cho mấy ngày tiếp theo. Việc Ngọc Anh tỉnh dậy sớm hơn dự kiến là một chuyện tốt, nhưng như người lạc hồn tán phách thế kia thì sao mà tôi yên cho được.
Đêm hôm đó, ba người bọn tôi lại ra canh bên ngoài, lần này thằng Việt và ông Bách phải cùng hợp sức bắt quyết, dán bùa chú kép, hi vọng thằng kia không thể mở được. Đúng như dự đoán, tầm 9h, lại có động, cái "la bàn ma" của thằng Việt cứ xoay tít như chong chóng, cuối cùng kim chỉ thẳng về hướng Nam nhà. Nhưng kim chỉ một hồi mà vẫn chẳng có gì xảy ra, không một bóng đen nhảy qua tường, không một tiếng kêu hú,…im lặng một cách đáng sợ. Ông Bách trấn an bọn tôi:
- Gặp biến không được rối, gặp nguy không được hoảng! Tạm thời cứ bình thản như không, ngày mai hẵng diễn!
Nhấp ngụm trà, hương trà thơm lan đều trong họng khiến tôi thư thái được phần nào, ánh trăng mờ, gió hiu hiu thổi đưa cành liễu phất phơ, đưa hương hoa trong vườn vào tận hiên. Nhìn khung cảnh này chẳng ai nghĩ là sắp có chuyện xảy ra, quá yên bình.
Đột nhiên, cánh cổng mở toang ra, một đám người áo xanh áo đỏ kiểu ngày xưa xộc vào trong sân, mặt ai nấy đen xì, u ám, rõ ràng đứng nhìn thằng mà tôi không tài nào nhìn rõ mặt ai, vậy mà cứ có cảm giác mình đang nhìn mặt một người bình thường. Ông Bách duỗi chân, khoan khoái ngồi tựa vào tường, nói:
- Giặc tràn vào thành, lão Tượng xông pha đánh địch!
Dứt lời, ông nhẹ nhàng rút cây sáo ra, thổi khúc Mai Hoa Tam Lộng, âm điệu thanh cao, khí tiết, đám áo xanh áo đỏ kia vừa nghe tiếng sáo thì dạt hết cả ra, được một lúc lại cố chen vào, ông Bách vẫn thổi, tiếng là thổi đánh nhau nhưng ông như thả hồn vào khúc nhạc, không quan tâm đến sự vật xung quanh. Đám kia nháo nhào lên, phần bỏ chạy, phần thì loạn trong sân. Một lúc sau, bỗng ở đâu một đàn chó xồ đến, mắt đỏ ngầu, sủa váng lên, cố át đi tiếng sáo. Ông Bách ngưng thổi một chút, cầm sáo trỏ vào đám chó, đánh mặt sang phía tôi:
- Mã xung kích, tả xung hữu đột!
Tôi liền vớ lấy cây thiết côn, thuận thế Tam Thao Tùy Hình Pháp, đánh câu năm câu sáu, lao vào vung tít cây côn. Đám chó này đúng thật không bình thường, vụt côn liên hồi, đánh bao nhiêu đòn mà không còn nào biết sợ, gục rồi thì thôi chứ còn sức là cố lao vào tớp tay chân tôi cho bằng được. Nói là đánh chó mà tôi muốn bở hơi tai, trường côn vung ngang, quật dọc, bẻ trái., lật nam, liên tục không nghỉ tay mới đủ để phòng thủ, phải dựa thế vào ao nước phía sau để tránh bị đánh lén, cứ lừa lừa con nào lao vào là quật luôn. Trong lúc đánh, tôi vẫn cố gắng quan sát ngoài vòng chiến, thấy đám người áo xanh áo đỏ đã bị đánh chạy đâu mất, ông Bách và thằng Việt đáng chăm chú theo dõi tôi, thằng Việt mấy lần định xông ra nhưng ông Bách lắc đầu, ý bảo sức tôi lo được. Đánh mãi cũng hết đám chó, kỳ lạ là lúc nãy mình quật ngã chục con là ít, giờ chẳng thấy con nào nằm dưới đất, mà chúng nó chạy đi đâu cũng không biệt cứ tan như sương khói. Chống cự được nửa tiếng thì tay, vai, hông, bắp chân tôi mõi rã rời, phải lấy côn làm gậy chống vào, ngồi phệt xuống hè mà thở dốc. Thằng Việt lấy nước trà cho tôi uống, cạn cả ấm mà vẫn không hết khát.
Ngồi nghỉ chừng dăm phút thì có một làn gió man mát thổi vào, cảm giác lâng lâng dễ chịu chỉ muốn ngủ. Thằng Việt thấy tôi lim dim mắt thì quát to gọi dậy, đột một cục thuốc mùi ngai ngai, dí vào mũi cho tôi ngửi, thế tôi mới tỉnh dược. Sau đó, một người điềm nhiên bước vào từ cổng chính, bịt mặt kiểu thích khách, tay cầm kiếm thép, người mặc áo đen kịt, nhìn mái tóc dài và dáng người cũng đoán ra được là nữ. Tôi cười cười bảo thằng Việt:
- Fan cuồng của truyện kiếm hiệp hay game Ninja đến kìa, thời buổi này còn chơi trò giả ma nhát thánh.
Chợt người kia đang đứng giữa sân đã tiến tới sát chỗ chúng tôi ngồi từ bao giờ, nhanh không kịp thấy. Ông Bách quay sang bảo thằng Việt:
- Xe ngang dọc, tung hoành khắp bàn cờ!
Dứt lời, thằng Việt cầm nhuyễn kiếm, choàng đạo bào lên, lao ra nghênh chiến. Hai người lao vào vờn nhau, thằng Việt rung mạnh nhuyễn kiếm, đâm vào ngực cô gái kia, cô gái nhẹ nhàng lướt người tránh sang trái, thuận thế rút chủy thủ dưới cổ chân lên đâm ngang vào sườn thằng Việt. Thấy thế đánh hiểm, Việt vội thu kiếm về, uốn cong lưỡi kiếm rồi búng mạnh vào cây chủy thủ, dưới tác động của đàn hồi vào lực đánh, mũi chủy thủ bị tạt đi, cô gái vội cúi người xuống né kiếm, đưa chân quét mạnh vào ống đồng đối phương, tay phải thì đâm thằng kiếm lên cổ Việt. Thế đánh hiểm ác quá, thằng Việt phải giật lùi về sau, rung nhuyễn kiếm trả đòn, dần dần lấy lại thế cũ. Hai bên kẻ đâm người đỡ liền tay, trông hoa cả mắt, đột nhiên, cô gái rút trong người ra một xấp đống xu, lướt ngang mày, tay chỉ ấn chú rồi ném thằng vào mặt thằng Việt. Thụp người xuống để tránh nắm xu, thằng Việt đấm một đấm vào bụng cô gái, phía sau lưng nó, mấy đồng xe ném hụt nổ đoành đoành nhưu phim chưởng. Cô gái bị trúng một đòn vào bụng, hụt hơi nên yếu đi, đang định đâm một kiếm hiểm ra để đẩy lui thằng Việt, lấy thời gian nghỉ thì Việt rút trong bọc áo ra ba lá bùa, phẩy phẩy vài cái, đọc chú xong ốp thằng vào tay cầm kiếm của cô gái. Không biết bùa gì mà vừa chạm vào cô gái đã hét lên, buông kiếm rồi quay đầu chạy, trước khi chạy ném một mũi chủy thủ về phía ông Bách. Ông Bách khươ cây sáo gạt đi, lấy tay chộp được cán chủy thủ. Tôi tức giận vì đòn đánh hiểm vừa rồi, lại nhằm vào người già cả, liền lấy hết sức còn lại, vớ lấy thiết côn, quăng mạnh vào chỗ cô gái sắp chạy qua. Đúng theo tính toán của tôi, cây côn quạt ngang, quét ngã cô gái, nhưng cô ta đứng dậy ngay, tập tễnh chạy thẳng ra ngoài cổng rồi mất hút. Tôi và thằng Việt định đuổi theo thì ông Bách ngăn lại, bảo:
- Người ta thân gái, lâm vào đường cùng! Đừng nên dồn vào chỗ chết!
Hai thằng nghe lời, thôi không đuổi nữa. Trong lúc ngồi nghỉ, nói chuyện về trận đánh vừa rồi, tôi chợt thấy có gì lấp lánh trên mặt sân gần đường ra cổng. Nghĩ là mảnh thủy tinh nhưng nhân ra kiểu lóe sáng đó không thể là thủy tinh được, tôi liền đứng dậy, ra nhặt về xem có ích gì không. Lúc cúi xuống, cầm lên tay, phủi sạch bụi đất bám quanh đi, xem kĩ thì ra là một cái lắc chân con gái bằng bạc. Nhìn kĩ cái lắc chân hơn, tôi bàng hoàng, toát cả mồ hôi hột, lật đi lật lại, săm soi từng nét chạm khắc, từng quả lục lạc trên cái lắc. Đúng là nó rồi… cái lắc này chính tay tôi đi đặt làm… chính tay tôi vẽ mẫu hoa văn, mẫu chữ. Không thể nhầm được, chính là cái lắc đó, nhưng người có cái lắc chân tôi tặng này thì trên đời chỉ có một,.. là người đó…. người đó…. nhưng… nhưng tại sao người đó lại làm chuyện này?