Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ô lại gần anh với một chiếc khăn bông nhưng anh đẩy cô ra và rít qua khẽ răng, cảm thấy cơn đau đang túa vào mắt, thiêu đốt trong đầu, máu anh tuôn xuống bồn rửa và anh cảm thấy muốn khóc. Không phải vì đau. Không phải vì cơn ngây ngất. Mà bởi anh không biết chuyện gì đang xảy ra với vợ mình, với cô gái lần đầu khiêu vũ cùng anh tại Cocoanut Grove. Anh không biết cô đang biến thành gì, thế giới này đang biến thành cái gì với những thương tổn từ các cuộc chiến tranh vặt vãnh, bẩn thỉu, những thù hận điên cuông, những trò gián điệp ở Washington và Hollywood, những mặt nạ chống hơi độc ở trường học, những hầm trú bom bằng xi măng dưới gầm nhà. Và tất cả những thứ ấy, vì một lý do nào đó đều liên quan tới nhau, tới vợ anh, thế giới này, sự nghiện rượu của anh, cuộc chiến mà anh tham dự chỉ bởi anh thực lòng tin rằng nó sẽ giúp chấm dứt tất cả chuyện này…
Máu anh tiếp tục chảy ròng xuống bồn rửa và Dolores nói, "Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi," Anh cầm lấy chiếc khăn bông khi cô chìa ra lần thứ hai nhưng anh không thể chạm vào cô, không thể nhìn cô. Anh có thể nghe thấy nước mắt trong giọng nói cô và anh biết còn có cả nước mắt trong mắt cô, trên mặt cô; anh thấy căm giận sự suy đồi và hỗn loạn đang bao trùm lên mọi thứ và lên cái thế giới này.
Trên báo chí, người ta trích câu nói cuối cùng của anh với vợ mình rằng anh yêu cô.
Một lời dối trá.
Điều cuối cùng mà anh thực sự đã nói là gì?
Khi anh với tay chạm vào nắm đấm cửa thì chiếc khăn bông thứ ba áp vào má anh, và mắt cô dõi lên khuôn mặt anh.
"Chúa ơi, Dolores, em phải bình tâm trở lại. Em cũng có một số trách nhiệm. Thỉnh thoảng nghĩ tới chúng một tí, được không? Và chỉnh đốn lại cái đầu óc quái gở của em nữa."
Đó là những từ cuối cùng vợ anh nghe thấy từ miệng anh. Anh đóng cửa và bước xuống cầu thang, dừng lại ở bậc cuối cùng. Anh nghĩ tới việc quay trở lại. Anh nghĩ tới việc leo lên cầu thang, trở về căn hộ và bằng cách nào đó sửa chữa mọi chuyện. Hoặc, nếu không sữa chữa được, ít nhất cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhẹ nhàng hơn. Như thế hẳn sẽ tốt đẹp.
Một người phụ nữ có vết sẹo lớn màu đỏ lằn ngang cổ lạch bạch tiến về phía họ trong hành lang, cổ tay và cổ chân bà ta bị xích, hai hộ lý đi kèm hai bên. Trông bà ta có vẽ hân hoan, bà bắt chước tiếng vịt kêu và cố vỗ vỗ hai cùi tay vào nhau.
"Bà ta đã làm gì?" Chuck hỏi.
"Bà này hả?" một hộ lý lên tiếng. "Đây là Old Maggie. Chúng tôi gọi bà ta là Maggie Bánh Trung thu. Bà ta phải đi tới phòng Thủy liệu bây giờ. Mà dù sao thì cũng chẳng moi được cái gì từ bà ta đâu."
Maggie đứng sựng lại trước mặt họ, hai người hộ lý miễn cưỡng cố gắng kéo bà ta đi nhưng bà ta vùng ra và đứng chôn chân xuống đất. Một người hộ lý khẽ thở dài, mắt đảo lên trời.
"Bà ta lại chuẩn bị lên cơn đấy, nghe này."
Maggie nhìn vào mặt họ, đầu ngẹo sang phải và chuyển động giống như một con rùa đang cố thò đầu ra khỏi mai.
"Ta là con đường," bà ta nói. "Ta là ánh sáng. Và ta sẽ không nướng những cái bánh khốn kiếp của các người. Ta sẽ không làm đâu. Hiểu chưa?"
"Rồi," Chuck nói.
"Theo ý bà thôi," Teddy nói. "Không bánh trái gì cả."
"Anh đã và đang ở đây. Anh sẽ còn ở đây." Maggie hít một hơi. "Đó là tương lai của anh và quá khứ cửa anh, chúng quay theo chu kỳ giống như mặt trăng quay quanht trái đất."
"Vâng, thưa bà."
Bà ta cúi về phía họ và hít hít từng người một. Đầu tiên là Teddy, sau đó là Chuck.
"Họ có những bí mật. Đó là cách duy trì cái địa ngục này."
"Bí mật và những cái bánh trung thu."
Bà ta cười với anh và trong giây lát dường như có một người tỉnh táo nhập vào cơ thể bà ta, khiến mắt bà ta sáng lên.
"Cười lên," bà ta nói với Chuck. "Điều đó tốt cho tâm hồn."
"Được thôi," Chuck nói. "Tôi sẽ làm thế, thưa bà."
Bà ta chạm vào mũi Chuck bằng một ngón tay cong cong. "Ta muốn nhớ về anh như thế - tươi cười."
Và rồi bà ta quay lưng và bỏ đi. Hai người hộ lý lẽo đẽo theo sau rồi cả ba người bọn họ biến mất sau một cánh cửa bên dẫn vào bệnh viện.
Chuck nói, "Một cô gái vui tính."
"Kiểu con gái cậu sẽ mang về giới thiệu với mẹ."
"Và rồi cô ta sẽ giết mẹ sau đó chôn ở nhà kho, nhưng mà vẫn…" Chuck châm một điếu thuốc. "Còn Laeddis?"
"Hắn giết vợ tôi."
"Sếp nói rồi. Nhưng như thế nào?"
"Hắn là kẻ phóng hỏa."
"Cái này cũng nói rồi."
"Hắn là nhân viên bảo trì trong tòa nhà chúng tôi ở. Hắn cãi nhau với chủ tòa nhà. Chủ nhà đuổi việc hắn. Hồi đó, tất cả chúng tôi đều biết đám cháy không phải là một tai nạn. Có người đã phóng hỏa đốt nhà. Laeddis có trong danh sách bị tình nghi nhưng họ mất khá nhiều thời gian để tìm ra hắn và khi họ tìm ra thì hắn lại xoay xở được một bằng chứng ngoại phạm. Mẹ kiếp, lúc đó, ngay cả tôi cũng không dám chắc đó là hắn."
"Thế cái gì đã khiến anh thay đổi suy nghĩ?"
"Một năm trước, tôi thấy hắn trên báo. Hắn đốt một trường học nơi hắn từng làm việc. Vẫn vở xưa, tích cũ - bị sa thải, quay lại, phóng lửa dưới tầng hầm, kích nhiệt khiến bể nước nóng nổ tung. Cách thức hoàn toàn giống như vụ trước. Y hệt. Không có đứa trẻ nào trong trường, chỉ có bà hiệu trường hôm đó ở lại làm muộn. Bà ta chết. Laeddis ra tòa, nói rằng hắn nghe thấy những giọng nói lạ hay các triệu chứng tương tự, vì thế họ tống hắn vào trại tâm thần ở Sharttuck. Rồi ở đó xảy ra chuyện, tôi không rõ là chuyện gì nhưng kết quả là hắn bị thuyên chuyển về đây sáu tháng trước."
"Nhưng không ai nhìn thấy hắn."
"Không ai ở Khu A hay B."
"Nghĩa là hắn ở Khu C."
"Đúng thế."
"Hoặc đã chết."
"Cũng có thể. Thêm một lý do để phải tìm ra cái nghĩa địa."
"Nhưng cứ cho là hắn ta chưa chết đi."
"Ừ…"
"Thế nếu tìm thấy hắn, Teddy, sếp sẽ làm gì?"
"Tôi cũng chẳng biết nữa."
"Đừng có giả vờ, sếp."
Hai cô y tá xuất hiện, đi về phía họ, gót giày kêu lách cách, vừa đi vừa nép vào tường để tránh nước mưa.
"Các anh ướt rồi," một cô nói.
"Ướt nhẵn à?" Chuck nói và cô gái đi phía trong, một cô gái nhỏ nhắn tóc đen, cắt ngắn, bật cười.
Khi đã đi qua chỗ họ, cô y tá tóc đen quay đầu lại nhìn hai người bọn họ và nói thêm. "Đặc vụ các ah, luôn thích tán gái vậy sao?"
"Còn tùy," Chuck nói.
"Vào cái gì?"
"Chất lượng nhân sự."
Câu trả lời khiến hai cô y tá sững lại một thoáng, và khi hiểu ra thì cô gái tóc đen rúc mặt vào vai cô bạn gái rồi cả hai phá lên cười trước khi tiếp tục đi về phía của bệnh viện.
Chúa ơi, Teddy cảm thấy ghen tị với Chuck biết bao. Với việc cậu ta luôn tin vào những gì mình nói. Với những trò tán tỉnh ngu ngốc của cậu ta. Với khả năng đối lập lanh lẹ những câu vô thưởng vô phạt kiểu nhà binh của cậu ta. Nhưng hơn cả là với sự quyến rũ trời sinh của cậu ta.
Sự quyến rũ chưa bao giờ dễ dàng tìm tới Teddy. Sau chiến tranh thì lại càng khó. Và sau Dolores thì hết hẳn.
Sự quyến rũ là một phẩm chất xa xỉ chỉ có ở những người vẫn còn tin vào tính bản thiện của vạn vật. Vào sự trong sạch và sự kiên định.
"Cậu biết không," anh nói với Chuck, "buổi sáng cuối cùng bên vợ tôi, cô ấy nói với tôi về đám cháy ở Cocoanut Grove." 1
"Vậy sao?"
"Đó là nơi chúng tôi gặp nhau. Câu lạc bộ Grove. Cô ấy có cô bạn cùng phòng là con nhà giàu và tôi lọt được vào đó vì họ có một suất giảm giá cho nhân viên phục vụ. Ngay trước hôm tôi lên tàu đi tham chiến. Khiêu vũ với cô ấy suốt đêm. Thậm chí nhảy cả điệu foxtrot."
Chuck thò đầu ra nhìn vào mặt Teddy. "Sếp nhảy điệu foctrot hả? Tôi đang cố hình dung, nhưng…"
"Này cậu," Teddy nói, "nếu cậu nhìn thấy vợ tôi đêm đó? Cậu sẽ sẵn lòng nhảy lò cò quanh sàn nhà như một con thỏ, nếu cô ấy yêu cầu."
"Thế ra sếp gặp cô ấy ở Cocoanut Grove."
Teddy gật đầu. "Và nó bị thiêu trụi khi tôi đang ở - Ý thì phải? Ừ đúng thế, lúc đó tôi đang ở Ý - và cô ấy cho rằng chuyện đó, tôi không biết nữa, có một ý nghĩa nào đấy, tôi đoán thế. Cô ấy đâm ra sợ lửa."
"Và cô ấy đã thiệt mạng trong một đám cháy," Chuck nhẹ nhàng nói.
"Rối tung tất cả, đúng không?" Teddy cố nhớ lại hình ảnh cô sáng hôm đó, gác chân lên bức tường buồng tắm, trần truồng, toàn thân loang lổ vệt xà phòng màu trắng chết chóc.
"Teddy?"
Teddy nhìn anh ta.
Chuck xòe hai tay ra. "Tôi ủng hộ sếp trong chuyện này. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Sếp muốn tìm Laeddis và giết hắn? Tôi chiều sếp luôn."
"Chiều?" Teddy cười. "Tôi chưa hề nghe thấy từ này kể từ khi…"
"Nhưng sếp,tôi cần biết sếp định làm gì? Tôi nghiêm túc đấy. Chúng ta phải thu xếp mọi việc ổn thỏa nếu không chúng ta sẽ lại kết thúc ở một Phiên tòa Kefauver 2 kiểu mới hay cái gì đó tương tự. Những ngày này ai cũng nhòm ngó, sếp biết không? Nhòm ngó tất cả những gì chúng ta làm. Trông chừng chúng ta. Thế giới này nhỏ đi từng phút."
Chuck đưa tay gạt một lọn tóc xòa xuống trán. "Tôi nghĩ sếp biết rõ cái chỗ này. Tôi nghĩ sếp biết những thứ sếp chưa nói với tôi. Tôi nghĩ sếp tới đây để gây chuyện."
Teddy vỗ vỗ một tay lên trái tim.
"Tôi nói nghiêm chỉnh đấy, sếp."
"Chúng ta ướt hết rồi," Teddy nói.
"Thì sao?"
"Ý tôi là cậu có ngại nếu ướt thêm tí nữa không?"
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng