Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ohn ngồi trong quán trà Hardiman ngày hôm sau, lưng anh quay vào tường trong khi chờ người đàn ông anh đã không gặp hơn năm năm nay, người muốn anh phải chết. Anh được canh chừng từ phía sau, với Alex và Dunford đang ngồi tại một bàn kín đáo. John giữ mắt nơi ngưỡng cửa và đã muộn mười phút so với giờ hẹn.
George Spencer bước vào quán. John cảm thấy những năm qua lùi xa, và anh trở lại quán rượu ở Tây Ban Nha lần nữa, nhìn một người của anh hãm hiếp một cô gái vô tội. Spencer quét khắp phòng bằng đôi mắt xanh lạnh lẽo cho đến khi ánh mắt hắn ta rơi trên John. Hắn nghiêng đầu, đẩy mái tóc vàng thẳng ra khỏi mắt.
Hắn sải bước ngạo mạn qua ngưỡng cửa cho đến khi đứng cạnh John. "Blackwood." Giọng hắn lạnh lẽo. "Spencer. Anh phải thứ lỗi nếu tôi không thể chào cho phải phép." "Không sao. Tao nghe nói mày bị què. Tao không muốn mày gắng sức quá đà." Hắn đẩy ghế và ngồi xuống. John gật đầu nhã nhặn.
"Một vết thương trong chiến tranh. Vài người trong số chúng tôi vẫn gắng bó qua hết cuộc chiến. Anh đã ở đâu vậy, Spencer? Pháp? Thụy Sĩ?" Tay Spencer siết chặt trên bàn, và hắn gần như nhảy chồm lên trong cơn giận dữ. "Chết tiệt mày, Blackwood. Mày biết mày đã buộc tao phải giải ngũ.
Mày có biết trở lại Anh trong sự nhục nhã là thế nào không? Cha tao đã phải trả một đống cho chính phủ để tao khỏi bị bắt." John đấu tranh giữ cơn giận dữ của anh trong tầm kiểm soát. " Và mày nghĩ mày không xứng đáng bị bắt sau tất cả những gì mình làm sao?" anh rít lên. "Mày đáng lẽ phải bị treo cổ." "Tha cho tao cái sự nhạy cảm của mày đi, Blackwood.
Con bé đó chẳng là gì cả. Một đứa nông dân ngu ngốc, không gì hơn. Nó đã chia sẻ sự quyến rũ của mình với cả chục gã đàn ông trước tao." "Tao đã trông thấy máu trên đệm, Spencer. Và tao đã nghe cô ấy hét." "Vì tình yêu Chúa, Blackwood. Tao đã cho con bé đó một đặc ân đấy. Nó sẽ đánh mất cái đó sớm hay muộn thôi." John siết chặt bàn tay trong nỗ lực giữ bản thân không bóp cổ hắn ta.
"Cô ấy tự sát ba ngày sau đó, Spencer." "Thật sao?" Spencer trông không mấy quan tâm. "Mày không thấy hối hận chút nào sao?" "Dù sao thì cái thị trấn chết tiệt đó quá đông." Spencer đưa tay lên kiểm tra móng. "Những đứa Tây Ban Nha đó giống như lũ thỏ thôi mà." "Cô bé là một cô gái ngây thơ." John nói.
"Tao mãi mãi ấn tượng với tinh thần hiệp sĩ dũng cảm của mày. Nhưng một lần nữa, mày luôn mềm yếu trước phụ nữ. Tao có nên chúc cả chục lời mừng của tao tới cuộc hôn nhân thuận lợi của mày không? Rất xin lỗi nếu nó sẽ trở thành một cuộc hôn nhân ngắn ngủi." "Để vợ tao ra khỏi chuyện này," John phì ra.
"Mày không đáng được nói tên cô ấy." "Ôi trời, chúng ta có gì kịch tính ở đây nào? Tao hy vọng tình yêu không khiến mày trở nên mềm yếu, Blackwood. Hoặc có lẽ đầu gối của mày đã đảm nhận điều đó nhiều năm trước rồi." John hít một hơi thật sâu và buộc bản thân phải đếm đến năm trước khi lên tiếng lần nữa.
"Kế hoạch của mày là gì, Spencer?" "Gì chứ, giết mày. Tao nghĩ mày phải hiểu điều đó rồi cơ đấy." "Tao có thể hỏi tại sao không?" anh hỏi, giọng anh lạnh lùng lịch sự. "Không ai có thể chơi tao như một thằng ngốc, Blackwood, không một ai. Mày có hiểu không?" Spencer đang dần kích động, và lông mày hắn trở nên căng thẳng và ướt đẫm bởi mồ hôi.
"Điều mà mày đã -" "Điều tao đã làm là bắn vào mông mày." John ngả người ra sau và tự cho phép bản thân nở nụ cười đầu tiên trong ngày. Spencer chỉ một ngón tay vào John. "Tao sẽ giết mày vì điều đó. Tao đã mơ về nó hàng năm rồi." "Điều gì giữ mày lâu thế?" Sự bình tĩnh của John chỉ làm tăng sự giận dữ của Spencer hơn nữa.
"Mày có biết chuyện gì xảy ra với một kẻ đào ngũ không? Anh ta không hề được chào đón trở lại Anh. Vị hôn thê của anh ta quyết định rằng cô ta xứng đáng hơn ở nơi khác. Tên của anh ta bị loại khỏi danh sách quan trọng. Mày đã làm điều đó với tao. Mày." "Và có phải nước Anh đã chính xác là chào đón mày với vòng tay rộng mở? Tao nghe nói mày không được chào đón ở những buổi tiệc tốt nhất." Trong khoảnh khắc John nghĩ Spencer sắp sửa nhảy qua bàn và bóp cổ anh.
Nhưng, thật bất ngờ, gã đàn ông tóc vàng đã bình tĩnh lại. "Tất nhiên, giết mày sẽ không giải quyết được tất cả vấn đề của tao. Nhưng nó sẽ mang tới niềm vui lớn trong cuộc đời tao." John thở dài. "Xem này," anh nói nhẹ nhàng. "Tao cho là tao không thật sự cần phải nói với mày rằng tao mong đợi mày không giết tao." Spencer bật ra tiếng cười ngắn.
"Ăn nói thật tao nhã đấy, nhưng rồi, tao mong đợi mày đã chưa từng hủy hoại cuộc đời tao." "Thế sao mày lại tới đây hôm nay? Sao lại ngồi đây và nói chuyện nhàn nhã thế này?" "Chắc tao tò mò. Thế còn mày? Ai đó sẽ nghĩ mày đang do dự để gặp gỡ kẻ giết mày đấy." Hắn ngả người ra sau và trưng ra cho John nụ cười vui vẻ.
John bắt đầu tự hỏi Spencer có đang mất trí không. Hắn ta rõ ràng là bị ám ảnh, nhưng đồng thời, hắn dường như đang cố gắng duy trì vẻ bình thường, ngồi đây nói chuyện với John như thể họ là những người bạn cũ. "Chắc tao tò mò," anh trả lời. "Tình huống có một không hai.
Một người đàn ông may mắn được gặp gỡ kẻ giết người trong hoàn cảnh văn minh đến nhường này." Spencer mỉm cười và nghiêng đầu, ân cần thừa nhận những nhận thức của anh như một lời khen ngợi. "Giả sử mày nói với tao kế hoạch của mày, mày cũng không muốn điều này ít thách thức hơn chứ, phải không nào?" "Tao không quan tâm nếu nó có ít thách thứ hơn.
Tao chỉ muốn mày chết." John mỉm cười sít sao. Spencer chắc chắn không tin vào bài phát biểu gián tiếp đó. "Không gợi ý mày đang mong đợi gì sao?" "Thứ gì đó nhanh chóng và dễ dàng, tao nghĩ thế. Không cần phải khiến mày đau khổ đâu." "Mày thật tốt bụng làm sao." "Tao không phải quái vật, chỉ là một người đàn ông nguyên tắc thôi." Trong khi John cân nhắc tới tuyên bố khó tin đó, Spencer tập trung vào thứ gì đó qua vai anh.
"Có phải tao trông thấy người vợ đáng yêu của mày không, Blackwood? Tao khá khen cho cuộc hôn nhân thành công của mày đấy." John cảm thấy người lạnh toát. Anh xoay người tại chỗ, ánh mắt nhìn quanh cho đến khi nó rơi trên Belle, cô vừa bước vào cửa hàng cùng Emma và Persephone. John hít sâu một hơi, cố gắng kiểm soát bản thân.
Anh sẽ giết cô. Anh sẽ đặt cô trên đầu gối và phát vào mông cô. Anh sẽ khóa cô trong phòng một tuần. Anh - "Không quá vui mừng khi thấy cô ấy, tao hiểu." John quay lại phía Spencer và ngắt lời, "Một lời nữa từ mày, và tao sẽ siết cổ mày ngay tại chỗ." Spencer ngả người ra sau và cười khúc khích, tận hưởng bản thân vô cùng.
"Cuộc trò chuyện của chúng ta kết thúc." John đứng dậy và bước ngang qua căn phòng mà không ngoái nhìn. Alex và Dunford chắc chắn sẽ không để hắn tấn công anh. Anh nắm lấy cánh tay Belle trước khi cô thậm chí ngồi được xuống, rít vào tai cô. "Em sắp trở thành một người phụ nữ vô cùng kém hạnh phúc." Belle khôn ngoan ngậm miệng lại.
Hoặc chỉ bởi cô đang nhìn trực diện thẳng vào George Spencer, người vừa đứng dậy rời đi ngay sau John. Hắn băng ngang qua phía bên phải của họ trên đường ra ngoài, chạm tay vào mũ chào cô và thì thầm, "Phu nhân." Điểm sáng duy nhất trong cơn ác mộng của John là biển hiện điên tiết trên gương mặt Belle.
Anh ngờ rằng cô sẽ cào mặt Spencer ra bằng móng tay nếu anh đang không ôm chặt cánh tay cô. Một khi Spencer đã an toàn ra khỏi cửa hàng, John kéo cô đối diện anh và nói. "Em nghĩ em đang làm cái chết tiệt gì vậy?" Trước khi cô có cơ hội trả lời, Alex xuất hiện ngay bên cạnh, nắm lấy cánh tay Emma tương tự và rít lên.
"Em nghĩ em đang làm cái chết tiệt gì vậy?" Persephone nhìn sang Dunford và mỉm cười, chờ đến lượt mình, nhưng hơn cả thất vọng, anh chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm ba người phụ nữ. "John," Belle nói. "Em không nghĩ đây là đúng thời điểm đâu." Cô quay sang nhóm người họ và nở nụ cười rộng mở nhưng yếu ớt.
"Rất xin lỗi, nhưng bọn em phải đi." John gầm gừ. Persephone coi đó như là một sự đồng tình và vẫy tay với anh. "Hẹn gặp lại," bà nói vui vẻ. John gầm gừ lần nữa và lần này Persephone không nói gì. Belle ngước lên nhìn chồng. "Chúng ta đi chứ?" Anh bước ra ngoài, và bởi cánh tay cô đang neo chặt cứng dưới bàn tay anh, cô phải bước cùng anh.
Khi họ ra đến ngoài phố, John quay sang cô và nói cộc lốc. "Em có mang theo xe ngựa không?" Cô lắc đầu. "Chúng em đã thuê xe." Điều này dường như không khiến John hài lòng, và Belle không nói thêm gì trong khi anh gọi một chiếc xe khác Họ trở về nhà trong im lặng tuyệt đối. Cô liếc nhìn trộm biểu hiện của anh và nhận thấy một bên cơ má anh đang co giật dữ dội.
Anh đang điên tiết. Cô lén nhìn anh lần nữa. Sự co giật mạnh hơn. Còn hơn cả giận dữ. Anh chỉ đang chờ cho đến khi họ về nhà để anh không gây rắc rối cho cô trước mặt người đánh xe. Cô cho rằng cô nên cảm ơn ân huệ đó. Cỗ xe dừng trước biệt thự nhà Blydon, và Belle ào ra trong khi John trả tiền cho người đánh xe.
Cô chạy vội lên bậc thang phía trước, qua sảnh chính và vào phòng khách phía sau. Cô không cố gắng tránh John - à thì, có lẽ cô sẽ cố gắng nếu cô nghĩ cô có bất kỳ cơ hội nào với nó. Tuy nhiên, như vốn thế, cô chỉ đơn giản là cố gắng lựa chọn một căn phòng càng xa những người hầu càng tốt.
John chỉ cách vài bước phía sau cô, cơn giận khiến anh gần như không hề khập khiễng. Anh đóng sầm cửa lại phía sau. "Em nghĩ em đang làm cái chết tiệt gì vậy?" "Em lo cho anh." "Vậy nên em đi theo anh đến cuộc gặp với Spencer? Thứ lỗi cho anh nếu như anh không thể khen ngợi ý kiến đó của em." "Nhưng - " "Em không hiểu Spencer là loại người nào sao?" John bùng nổ.
"Hắn ta đã hãm hiếp phụ nữ. Hãm hiếp đấy. Em có hiểu ý nghĩa của từ hãm hiếp không?" Belle khoanh tay lại. "Em rất ghét mỗi khi anh châm biếm." "Quen dần đi." Cô nghiến răng kèn kẹt và quay đi. "Chết tiệt, đúng là đàn bà! Em vừa đặt mình vào một tình thế nguy hiểm đấy. Và kéo cả Emma cùng Persephone theo.
Em đã nghĩ gì về chuyện này?" "Em đã nghĩ là anh có thể cần đến em," cô nhảy dựng. "Cần em? Dĩ nhiên là anh cần em. An toàn và khỏe mạnh trong nhà. Không phải đi lang thang trước mũi một tên giết người." Belle xoay người. "Em sẽ không bỏ qua sự giúp đỡ dù là nhỏ nhặt nhất để mà ngồi nhà trong khi anh lang thang khắp thành phố.
Và nếu anh nghĩ chỉ một phút rằng em sẽ không làm bất kỳ điều gì trong khả năng để giữ anh an toàn, vậy thì anh là đồ ngớ ngẩn." "Nghe anh này, Belle," John nói bằng một giọng thấp. "Chúng ta không biết nhiều về Spencer. Chúng ta không biết hắn định làm gì. Với tất cả những gì anh biết, hắn có thể quyết định rằng cách tốt nhất để tóm được anh là qua em.
Hắn có thể đã tóm được em chiều nay rồi." "Em tưởng anh đã nói anh đảm bảo Spencer sẽ không có làm bất cứ điều gì trong một cửa hàng đông đúc. Vậy là anh nói dối em? Phải không? Anh đang cố nói dối để em không lo lắng cho anh?" "Chết tiệt tất cả, dĩ nhiên anh không nói dối em.
Anh không nghĩ Spencer sẽ làm bất kỳ điều gì ở Hardiman. Như nhau cả thôi, anh không thể đảm bảo một trăm phần trăm được, và anh không thấy bất cứ lý do gì để đặt em vào vòng nguy hiểm cả." "Em sẽ giúp anh, John, dù anh có muốn hay không." "Chúa ơi, đúng là đàn bà, đừng có bướng bỉnh nữa.
Chuyện này cần có kế hoạch và sự khéo léo. Nếu em xông bừa vào mà không nhìn xem mình đang đi đâu, em sẽ chỉ đến thế mà thôi." "Ôi, làm ơn đi, John. Em sẽ không xông vào bất kỳ đâu nếu anh chỉ cần gộp cả em vào." "Anh sẽ không đặt em vào một tình huống mà em không thể tự thoát thân." "Đừng có kẻ cả thế, John.
Tự lo cho mình đi. Em có thể chạy nhanh lắm. Nhanh hơn cả anh." John nhăn mặt như thể bị đánh. "Anh không biết vết thương của mình lại khiến anh kém đàn ông hơn trong mắt em đấy." "Ồ, John, anh biết em không có ý đó mà," Belle vòng tay quanh người anh và ôm anh thật gần. "Em chỉ đang quá tức giận và sợ hãi, tức giận với người đàn ông này." Belle ngừng lời và bắt kịp hơi thở, ngạc nhiên nhận ra rằng cô giận dữ hơn là sợ hãi.
"Em đang tức giận, và em sẽ đánh anh, và nó thật không công bằng. Chỉ bởi em yêu anh quá nhiều, và -" "Belle, làm ơn đi." Cô rời ra và giận dữ đẩy anh đi. "Làm ơn cái gì? Làm ơn đừng nói với anh em yêu anh? Làm ơn đừng yêu anh?" "Anh không thể chấp nhận nó, Belle." "Anh bị làm sao thế?" cô bật ra.
"Tại sao lại không thể -" "Anh bị làm sao," anh nói sắt đá, hai tay nắm chặt cánh tay cô như một loại gông cùm. "anh đã hãm hiếp một cô gái." "Không," cô nghẹn lời, "Không, anh không làm thế. Anh nói với em anh không làm thế." "Cũng cùng một giuộc thôi," anh nói, vô thức lặp lại lời mẹ Ana.
"John, đừng có nói những điều như thế. Đó không phải lỗi của anh." Anh buông cô ra đột ngột và sải bước về phía cửa sổ. "Anh đã phải nghĩ về căn phòng đó cả nghìn lần rồi." Tay Belle kinh hãi đưa lên miệng. "Ôi, John, chuyện này đã làm gì với anh thế này?" cô thì thầm.
"Nó có khiến anh ít đàn ông hơn không? Có. Nó có bôi đen tâm hồn anh không? Có. Nó có -" "Dừng lại!" Cô bịt tai, không thể chịu đựng được lời anh nói. "Em không muốn nghe." Anh quay lại. "Em chết tiệt phải nghe nó." Khi cô không di chuyển, anh túm lấy cô và giật tay cô khỏi tai. "Đây là người đàn ông em đã kết hôn, Belle.
Bất kể hậu quả ra sao. Đừng nói rằng anh không cảnh báo em." "Khi nào anh mới hiểu rằng em không quan tâm đến những gì đã xảy ra ở Tây Ban Nha? Em rất tiếc về nó, và em cầu nguyện cho linh hồn cô bé tội nghiệp đó, nhưng ngoài ra, em không quan tâm! Nó không khiến anh trở thành ác quỷ được, và nó không khiến em yêu anh ít đi." "Belle," anh nói thẳng thừng.
"Anh không muốn tình yêu của em. Anh không thể chấp nhận nó." Trước khi cô thậm chí nhận ra cô làm gì, bàn tay cô bay lên, và cô tát anh. "Sao anh dám?" cô thở ra, toàn thân cô run lên giận dữ. "Sao anh dám coi thường em theo cách này?" "Em đang nói cái quái gì vậy?" "Em chưa bao giờ, chưa một lần trong đời, đem tình yêu của em tặng cho một người đàn ông nào khác.
Và anh ném nó trở lại mặt em như thứ đồ vặt vãnh." Bàn tay anh siết chặt quanh cổ tay cô. "Em hiểu lầm anh rồi. Bởi anh quá coi trọng tình yêu của em để mà không thể chấp nhận nó." "Anh không chấp nhận nó bởi anh không muốn chấp nhận nó. Anh đang sa lầy trong mặc cảm tội lỗi và sự tự thương hại bản thân.
Sao em lại nghĩ có thể xây dựng cuộc sống với một người đàn ông không thể bỏ lại quá khứ phía sau chứ?" Anh thả rơi tay cô, cảm thấy thấp hèn và xấu xa chỉ đơn giản bằng việc chạm vào cô. "Làm sao em cho phép bản thân tiếp tục yêu một người đàn ông sẽ không bao giờ yêu lại em chứ?" Anh nhìn chằm chằm cô, toàn bộ cơ thể anh đột nhiên vô cùng kỳ lạ.
"Nhưng Belle," anh thì thầm. "Anh có yêu em." John không chắc anh mong đợi cô đáp lại thế nào, nhưng chắc chắn không phải theo cách cô đã làm. Cô lùi lại như thể bị đánh, và trong khoảnh khắc cô hoàn toàn không thốt nên lời. Cô đưa một ngón tay ra, chỉ vào anh trong khi cổ họng cô làm việc dữ dội.
"Không," cuối cùng cô cũng thở hổn hển. "Không, đừng nói thế. Đừng nói thế." Anh chỉ nhìn cô, mọi cảm xúc anh từng cảm thấy với cô đều hiện rõ trên mặt anh. Tình yêu, tội lỗi, hy vọng, khao khát, sợ hãi... Tất cả đều ở đó. "Anh không thể làm thế," cô nói, mỗi từ thốt ra đều đau đớn.
"Anh không được phép. Anh không thể nói thế và không để em nói thế. Thật không công bằng." Anh với lấy cô. "Belle -" "Không!" cô nhảy lùi lại. "Đừng chạm vào em. Em - đừng chạm vào em." "Belle, anh không biết phải nói gì." Anh nhìn xuống. "Em không thể nói chuyện với anh," cô nói dữ dội.
"Không phải bây giờ. Em không thể nói chuyện với anh. Em...em...em..." Lời nói của cô lộn xộn trong cổ họng. Toàn bộ cơ thể cô quá xúc động để có thể thốt nên lời. Cô nuốt xuống khó nhọc, kéo cửa mở, và lướt khỏi phòng. "Belle!" John gọi theo. Cô không nghe thấy anh. Anh chìm vào một chiếc ghế.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)