Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
nh tỉnh giấc trong cảm giác thanh thản lần đầu tiên trong suốt mười hai năm qua, vươn tay về phía Mara, háo hức muốn kéo cô vào vòng tay và làm tình với cô ngay lập tức. Muốn chỉ cho cô thấy tất cả những điều đúng đắn về cuộc hôn nhân của họ và những cách mình khiến cô hạnh phúc. Những cách mình sẽ yêu thương cô. Và anh sẽ yêu cô theo cái cách kỳ lạ và nhẹ bẫng hệt như lời nói, nhiều như anh chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ diễn ra trong cuộc sống của mình. Anh sẽ yêu cô.
Anh sẽ bắt đầu ngay hôm nay. Nhưng cô không còn trên giường nữa. Chỉ có tấm ga giường trống rỗng trong tay, quá lạnh lẽo để có khả năng là cô chỉ vừa mới rời đi.
Chết tiệt. Cô đã bỏ chạy. Chưa đầy mấy giây sau, anh đã rời khỏi giường, gần như kéo theo chiếc quần cô đã giúp anh tháo bỏ đêm hôm trước, gắng hết sức để ngăn kí ức rời bỏ tâm trí. Không muốn lí trí hay sự phán xét của mình bị che mờ bởi những cảm xúc cô mang tới cho anh. Đam mê. Lạc thú. Nỗi thất vọng hoàn toàn và thuần túy.
Trong giây lát, anh đã mặc xong quần áo rồi bước xuống cầu thang, ra đến chuồng ngựa để thắng yên và đã ở trước số 9, đường Cursitor trong vòng ba mươi phút. Anh bước ba bước một lên cầu thang dẫn tới trại trẻ mồ côi và vào trong trước cả thời gian mà hầu hết mọi người chỉ có thể gõ cửa. Thật tốt khi cửa không khóa, nếu không, anh có thể đã phá tan nó. Lydia đang băng qua sảnh chính khi anh bước vào và chặn cô ấy lại. Anh không hề lưỡng lự. Cũng chẳng có thời gian để pha trò. “Cô ấy đâu rồi.”
Người phụ nữ này đã được dạy dỗ bởi một bậc thầy. “Thứ lỗi cho tôi, Đức ngài, ý ngài là ai ở đâu ạ?” Anh đã sống hơn ba mươi năm mà chưa bao giờ bóp cổ một phụ nữ, và anh sắp sửa bắt đầu hành động đó ngay bây giờ. Song anh chỉ sử dụng vóc dáng to lớn của mình để đe dọa. “Quý cô Baker, tôi không có tâm trạng để đùa giỡn đâu.”
Lydia hít vào một hơi thật sâu. “Cô ấy không có ở đây.” Sâu thẳm trong lòng, anh biết đấy là sự thật, nhưng anh không muốn tin vào điều đó. Bởi vậy, thay vì tiếp tục cuộc trò chuyện vô ích, anh tiến đến văn phòng của Mara và mở cửa, hy vọng tìm được cô ở đấy, phía sau bàn làm việc với bím tóc nâu buộc gọn gàng sau lưng.
Nhưng chẳng hề thấy cô. Bàn làm việc mới tinh, như thể nó đã được bố trí hoàn hảo cho sân khấu của London, mà không dành cho bất kỳ mục đích hữu ích nào.
Anh quay đi, nhìn thẳng vào ánh mắt buồn bã và đầy trung thực của Lydia. “Hãy đưa tôi đến buồng ngủ của cô ấy.” Lydia cân nhắc việc từ chối. Anh nhận ra ý định ấy. Nhưng có gì đó đã khiến cô ấy thay đổi suy nghĩ, và thay vào đấy, Lydia xoay người leo lên sáu đợt cầu thang rồi bước xuống một hành lang dài cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa gỗ sồi đóng chặt. Anh không đợi sự cho phép của cô ấy mà liền mở toang cánh cửa. Sau đó bước vào.
Căn phòng đượm mùi chanh. Chanh, và Mara.
Căn phòng nhỏ gọn gàng, sạch sẽ, hệt như anh mong đợi. Có một tủ quần áo nhỏ, quá nhỏ để đựng được nhiều hơn các vật dụng cần dùng tối thiểu, và một chiếc bàn nhỏ với cây nến đã cháy hết một nửa, cùng một chồng sách. Anh tiến đến để quan sát chúng. Những cuốn tiểu thuyết. Cũ rích và đáng yêu. Và một chiếc giường nhỏ xíu mà chẳng nghi ngờ là cô phải co người khi ngủ trên đó, chỉ một phần của căn phòng này là không hoàn hảo, vì hiện giờ, nó đang được bao phủ trong tấm vải lụa màu ngọc lục bảo. Chiếc váy cô đã mặc vào đêm trước khi tiết lộ mình trước tất cả mọi người, bên cạnh là chiếc áo choàng bằng lông chồn phù hợp, còn nằm trên cái giá nhỏ gọn gàng là đôi găng tay anh đã đưa cho cô.
Cô đã bước ra thế giới ngoài kia mà không có lấy một đôi găng tay nào. Anh cầm lấy chúng và đưa lên mũi, ghét sự trơn mượt của lớp lụa, ước chi đó là làn da cô. Hơi ấm của cô.
Anh quay sang đối mặt với Lydia. “Cô ấy đâu?” Có nỗi buồn hiển hiện trong đôi mắt của cô ấy. “Cô ấy đi rồi.”
Không. Anh đã mất hết kiên nhẫn. “Đi đâu.”
Cô ấy lắc đầu. “Tôi không biết. Cô ấy không nói.” “Khi nào cô ấy trở lại.”
Lydia nhìn xuống sàn nhà và anh nghe thấy câu trả lời trước cả khi cô ấy nói ra. “Không bao giờ.” Anh muốn hét lên. Anh muốn mắng nhiếc người phụ nữ ngốc nghếch ấy và cả số phận nghiệt ngã. Nhưng thay vào đó, anh chỉ hỏi. “Tại sao vậy?”
Lydia hướng ánh nhìn về phía anh. “Vì chúng ta.” Quả là điều hết sức vô nghĩa.
Những lời đó gần như được nói to khi Lydia tiếp tục. “Cô ấy nghĩ rằng tất cả chúng ta sẽ sống tốt hơn khi không có cô ấy.” “Bọn trẻ cần cô ấy. Cô cần cô ấy. Ngôi nhà này cần cô ấy.”
Lydia mỉm cười, khẽ khàng và buồn bã. “Anh hiểu lầm rồi. Cô ấy nghĩ anh cũng sẽ sống tốt hơn nếu không có cô ấy.” “Cô ấy sai rồi.” Anh sẽ sống tốt hơn khi ở bên cô ấy. Nhất định là như vậy.
“Tôi đồng ý. Nhưng cô ấy tin rằng chẳng có quý tộc nào muốn giao những đứa con của họ cho một ai đó có quá khứ đen tối như cô ấy. Không có nhà tài trợ nào quyên góp từ thiện cho trại trẻ mồ côi được điều hành bởi một kẻ nói dối. Và sẽ chẳng có công tước nào được trở lại xã hội thượng lưu với một vụ tai tiếng giống như tai tiếng cô ấy đã treo trên người anh.” “Xã hội thượng lưu chết tiệt.”
Lẽ ra những lời thô tục đó nên khiến Lydia thấy sốc, nhưng thay vào đó, cô ấy lại cười toe toét. “Đúng lắm.” “Làm thế nào để gặp được cô ấy?” Temple hỏi, không biết câu hỏi đó đến từ đâu, nhưng vẫn tuyệt vọng muốn biết nhiều hơn về người phụ nữ anh đã yêu rất nhiều.
Lạy Chúa. Đáng lẽ anh nên nói với cô rằng anh yêu cô. Có lẽ sau đó, cô sẽ ở lại. Lydia mỉm cười. “Đó là cả câu chuyện.”
“Hãy nói cho tôi biết.” “Có một ngôi nhà ở North Country, nơi an toàn cho những phụ nữ đang tìm cách thay đổi số phận. Những cô con gái và chị em của họ. Những người vợ. Gái điếm. Ở ngôi nhà đó, những người phụ nữ sẽ có được cơ hội thứ hai.”
Temple gật đầu. Anh chưa từng nghe nói có nơi nào như vậy tồn tại. Phụ nữ không phải lúc nào cũng được đánh giá cao như họ xứng đáng được nhận. Anh nghĩ về mẹ của Mara, người đã bị chính chồng mình sát hại. Nghĩ về cô, bị đánh đập và ép buộc vào cuộc hôn nhân với một người đàn ông gấp ba lần tuổi mình. Lẽ ra anh sẽ bảo vệ cô.
Nhưng anh sẽ chẳng thể làm thế. Không thể, khi cô đã kết hôn. Và khi anh đã trở lại trường học. Anh luôn ghét cha mình vì đã cưới người phụ nữ trong mộng của anh.
Lydia vẫn đang nói. “Mara đã ở trong ngôi nhà ấy nhiều năm trước khi cô ấy được trao cơ hội quay trở lại London và thành lập Trại trẻ MacIntyre’s. Tôi cũng từng ở đó một năm. Có lẽ ít hơn. Nhưng cô ấy từng nói rằng nơi này có ý nghĩa hơn chỉ đơn giản là một mái nhà cho những cậu bé. Tôi nghĩ đối với cô ấy, nó có ý nghĩa nhiều hơn thế, rằng nó có nghĩa là tất cả.” Lydia nhìn vào mắt Temple. “Tôi nghĩ cô ấy đã cố gắng bù đắp cho vụ tai tiếng mà mình đã gây ra cho con trai của một quý tộc bằng cách giúp đỡ rất nhiều những đứa trẻ khác.” Dĩ nhiên, cô đã làm thế. Sự thật trong những lời nói ấy đang đe dọa sẽ phá hủy anh.
Và những đứa trẻ đó là điều quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Khi nào tìm được cô, anh sẽ mua cho bọn trẻ hẳn một trang viên ở thôn quê, với những chú ngựa, đồ chơi và những mảnh đất rộng lớn để chúng tha hồ chạy nhảy và trưởng thành. Anh muốn trao cho từng đứa trong số chúng cơ hội được sống cuộc sống mà cô mơ ước.
Nhưng trước tiên, anh sẽ trao cơ hội này cho cô. “Tôi đã đề nghị cô ấy kết hôn với mình.” Mắt Lydia mở to. “Thật tốt.”
Đúng vậy. “Tôi đã đề nghị cô ấy làm công tước phu nhân của mình cũng như trao cho cô ấy mọi thứ cô ấy muốn. Nhưng cô ấy lại bỏ chạy.” Anh rê những ngón tay trên đôi găng tay cô bỏ lại. “Cô ấy thậm trí còn không mang theo đôi găng chết tiệt này.”
“Cô ấy không mang theo bất cứ thứ gì.” Anh quay sang nhìn Lydia. “Ý cô là sao?”
“Cô ấy nói mình không thể mang theo bất cứ thứ gì nhiều hơn từ anh. Cô ấy để lại toàn bộ. Cô ấy không cầm theo cả quần áo, hay thậm chí là áo choàng.” Anh bất động, nhớ lại cái cách cô xé tờ giấy anh đưa cho mình. Số tiền cô kiếm được trong giao dịch ngu ngốc của họ.
“Cô ấy không có tiền sao?” Lydia lắc đầu. “Vài shilling, nhưng chẳng đáng kể.”
“Tôi đã tặng cô ấy số tiền đủ để nuôi sống bản thân trong nhiều năm. Đó là một may mắn.” Lydia lắc đầu. “Cô ấy sẽ không lấy tiền của anh. Cô ấy sẽ chẳng lấy bất cứ thứ gì từ anh. Không phải bây giờ.”
“Tại sao không?” “Anh chẳng hiểu nổi những người phụ nữ đang yêu, phải không?”
Đang yêu. “Nếu yêu tôi, cô ấy đã không bỏ tôi lại đây.” “Anh không thấy sao, Đức ngài?” Lydia giải thích. “Chính vì yêu anh nên cô ấy mới rời đi. Vì điều gì đó liên quan đến một gia tài.”
Một người vợ. Những đứa trẻ. Một gia tài. Anh từng nói với cô đó là những gì mình muốn. Và cô tin anh.
“Tất cả những gì tôi muốn là cô ấy.” Lydia mỉm cười. “Chà, cô ấy chính là cả gia tài.”
Anh không thể nghĩ đến việc cô yêu anh. Nó sẽ làm anh phát điên. Anh sẽ phải giữ mình tỉnh táo nếu muốn tìm thấy cô ấy. Rồi sau đó, anh sẽ nhốt cô trong phòng và không bao giờ để cô ra đi, để cô đe dọa đến sự tỉnh táo của anh. “Cô ấy đã rời khỏi đây giữa mùa đông lạnh giá mà chẳng có găng tay hay chút tiền bạc nào.” “Tôi không chắc lý do tại sao găng tay lại trở nên quá quan trọng...”
“Chúng đúng là rất quan trọng.” “Tất nhiên rồi.” Lydia biết tốt hơn là không nên tranh luận. “Vì vậy, anh có thể thấy lý do tại sao tôi đã hy vọng anh sẽ xuất hiện và sẽ tìm được cô ấy.”
“Tôi sẽ tìm ra cô ấy.” Lydia thở phào nhẹ nhõm. “Thật tốt.”
“Sau đó, tôi sẽ cưới cô ấy.” Cô ấy mỉm cười. “Tuyệt vời.”
“Đừng quá vui mừng. Tôi có thể sẽ bóp chết cô ấy sau đó đấy.” Lydia gật đầu, vô cùng nghiêm túc. “Hoàn toàn hợp lý.”
Anh cúi chào thật nhanh và đại khái rồi quay gót rời khỏi căn phòng, bước xuống cầu thang dẫn đến lối ra. Khi đi được nửa đường xuống những bậc thang cuối cùng, một giọng nói rất nhỏ vang lên từ bóng tối, khiến anh phải dừng bước. “Cô ấy đi mất rồi.”
Temple quay lại và nhìn thấy một nhóm các cậu bé đang đứng nơi đầu cầu thang phía trên anh, đứa này trông lại lo lắng hơn đứa kia. Daniel đang kẹp Lavender dưới cánh tay. Temple gật đầu. “Ta biết.”
Daniel quắc mắt nhìn anh. “Lúc rời đi, cô ấy đã khóc.” Ngực Temple thít chặt trước lời nói ấy. “Cháu đã nhìn thấy cô ấy ư?”
Thằng bé gật đầu. “Cô MacIntyre chưa từng khóc.” Temple nhớ đến đôi mắt nhòa lệ của cô vào tối đó khi anh để lại cô khỏa thân trên võ đài, nỗi xấu hổ liền dâng trào trong anh.
“Ngài đã làm cô ấy khóc.” Những lời buộc tội thật gay gắt và trung thực. Temple không phủ nhận nó. “Ta sẽ tìm cô ấy về. Để chuộc lỗi.”
Henry lên tiếng, vẻ thất vọng và giận dữ hiển hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa hồ đang sẵn sàng để trả thù cho người phụ nữ của mình. “Ngài đã làm gì cô ấy.” Anh đã làm cả ngàn điều.
Ta đã không tin tưởng cô ấy. Ta đã không đặt hy vọng vào cô ấy.
Ta đã không nói cho cô ấy rằng ta yêu cô ấy biết nhường nào. Ta đã không bảo vệ cô ấy.
Anh quyết định nói. “Ta đã phạm sai lầm.” George gật đầu. “Ngài nên xin lỗi cô ấy.”
Những đứa trẻ khác dường như cũng đồng tình. “Các cô gái thich những lời xin lỗi.” Henry nói thêm. Temple gật đầu một cái. “Ta nhất định sẽ làm điều đó, nhưng trước tiên ta phải tìm cô ấy đã.”
“Cô ấy rất giỏi lẩn trốn,” Henry nói. Một đứa khác gật đầu. “Giỏi nhất trong số chúng ta.”
Temple chẳng nghi ngờ gì về điều đó. “Ta cũng rất giỏi lẩn trốn. Và một người giỏi lẩn trốn cũng là người săn lùng lợi hại.” Trông George có vẻ hoài nghi. “Lợi hại như cô ấy không ạ?”
Anh gật đầu một cái. “Lợi hại hơn thế.” Anh hy vọng đó là sự thật. Daniel không tin điều đó. “Cô ấy đã bỏ rơi chúng cháu. Cháu không nghĩ cô ấy sẽ quay trở lại.”
Nỗi sợ hãi trong án mắt thằng bé vang vọng trong lồng ngực Temple và anh nhớ lại lý do tại sao anh lại nghĩ Daniel chính là con trai mình. Thằng bé nhìn xuống con heo nhỏ trong vòng tay. “Cô ấy đã bỏ rơi Lavender.”
Cô đã bỏ rơi tất cả họ. Cô đã rời xa bọn trẻ vì nghĩ rằng đó là điều tốt nhất cho chúng. Cô rời xa Lydia vì nghĩ rằng cô ấy sẽ dễ dàng điều hành một trại trẻ mồ côi mà không phải chịu gánh nặng từ vụ tai tiếng của cô. Và cô rời xa Lavender, vì chặng đường đến bất cứ nơi nào cô sẽ tới đều chẳng có chỗ cho một con heo nhỏ. Sau đó, một đứa khác lên tiếng, lặp lại ý kiến ấy. “Cô ấy đã quên Lavender rồi.”
Anh bước lên cầu thang, cúi thấp người để đối mặt với lũ trẻ, cuối cùng vươn tay ra đón lấy Lavender. Cô đã quên Lavender.
Anh biết con heo màu hồng bé nhỏ này cảm thấy thế nào. Bọn trẻ cũng thế. Cô cũng đã quên anh.
“Ta có thể mượn nó vài ngày không?” Bọn trẻ cân nhắc câu hỏi, hội ý riêng với nhau để đi đến quyết định nhất trí trước khi Henry quay lại đối mặt với Temple. “Vâng ạ, nhưng ngài phải trả lại nó đấy.”
Daniel bước về phía trước và chìa con heo nhỏ ra. “Ngài phải mang cả nó và cô ấy trở lại.” Tim Temple đập thình thịch trong lồng ngực, và anh gật đầu trịnh trọng với bọn trẻ. “Ta sẽ làm như vậy.”
Nếu anh có thể. ~*~
“Cô ấy không có ở đây.” Temple ghé qua văn phòng của Ducan West trên đường Fleet, nhất quyết không tin vào điều đó. “Cô ấy nhất định đang ở đây.”
Anh đã trở nên hiểu rõ cô. Cô sẽ không rời khỏi London khi chưa thực hiện đúng giao kèo của họ và trả lại sự trong sạch cho danh tiếng của anh. Từng phân trên cơ thể anh đều tuyệt đối tin tưởng như vậy. Anh phải tin. Bởi vì nếu không làm thế, anh buộc phải chấp nhận khả năng rằng cô đã ra đi, và rằng anh sẽ mất rất nhiều thời gian mới tìm ra cô. Anh không thích phải bỏ thời gian để tìm cô. Anh muốn cô ngay lập tức. Trong vòng tay mình. Trên giường của mình. Trong cuộc sống của mình.
Anh muốn bắt đầu cuộc sống mà cả hai lẽ ra nên có từ mười hai năm trước. Cuộc sống đã bị tước đoạt khỏi cả hai người họ. Anh muốn họ có được hạnh phúc. Niềm vui. Và tình yêu. Lạy Chúa, ngay bây giờ, cô có thể đang mang thai.
Con của anh. Và anh sẽ bị nguyền rủa nếu không muốn đứa trẻ ấy, một bé gái xinh đẹp với đôi mắt kỳ lạ cùng mái tóc nâu vàng. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu không muốn ở bên họ từng phút nếu có thể.
Nhất định là cô đang ở đây. Anh quay về phía West, người đang ngồi thẳng sau chiếc bàn bày đầy giấy tờ, những mảnh ghi chú, các bài báo và những thứ mà chỉ Chúa mới biết. “Đáng ra cô ấy sẽ đến đây. Để nói chuyện với anh. Để cung cấp cho anh câu chuyện anh muốn.”
West ngả lưng ra sau ghế, tay dang rộng. “Temple, thề với anh là tôi không muốn gì hơn việc cánh cửa bật mở và Mara Lowe thơ thẩn bước vào từ ngoài phố, mang theo những tin tức đáng giá trong suốt một thập kỷ.” Anh ta dừng lại, ánh mắt lấp lánh khi quan sát cánh tay lành lặn của Temple. “Nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một công tước với con heo nhỏ trên tay.” Temple nhìn xuống Lavender đang ngủ ngon giấc.
“Tại sao anh lại mang theo con heo nhỏ này thế?” Temple cau mày nhìn nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt West. “Không phải chuyện anh cần bận tâm.”
Anh chàng nhà bào nghiêng đầu. “Nó đủ lạ để trở thành câu chuyện nhỏ thú vị ngoài lề.” “Tôi sẽ khiến anh trở thành câu chuyện nhỏ thú vị ngoài lề nếu anh không nói cho tôi sự thật.”
West dường như không quan tâm đến lời đe dọa ấy. “Anh định chế biến vài món ăn sao?” Temple áp chặt Lavender vào mình, không thích hàm ý rằng con vật nhỏ bé này có thể trở thành bữa tối. “Không. Tôi... giữ nó giúp một người khác.”
West nghiêng đầu. “Giữ nó ư?” Temple lắc đầu. “Quên con heo chết tiệt này đi. Anh không gặp Mara thật sao?”
“Tôi không hề gặp cô ta.” “Nếu anh...”
West nhướng mày. “Tôi đảm bảo với anh là toàn thể London sẽ biết ngay nếu tôi có cơ hội nói chuyện với người phụ nữ đó.” Temple lại cau có. “Anh sẽ không viết bài nhạo báng cô ấy.”
“Công bằng mà nói, cô ta đã hủy hoại cuộc sống của anh. Cô ta có thể đáng phải nhận sự nhạo báng dàng cho chính mình. Những người minh họa đã bắt tay vào việc thuật lại đêm trước rồi.” Temple chồm qua bàn, cơn phẫn nộ dâng trào trong anh. “Anh. Sẽ. Không. Viết. Bài. Chỉ trích. Cô ấy.”
West nhìn anh một lúc lâu, sau đó lên tiếng, “Tôi hiểu rồi.” Temple không quan tâm đến lời nói ấy. “Anh hiểu gì?”
“Anh quan tâm đến cô ta.” Không phải ngày nào Temple cũng bị lột trần như thế. Bởi một thành viên của giới truyền thông. “Tất nhiên tôi quan tâm đến cô ấy. Tôi sẽ kết hôn với cô ấy.”
West vẫy một bàn tay trong không khí. “Chẳng có ai để ý tới một cuộc hôn nhân cả. Buồn thay, chuyện vu cáo ở London và đánh người mới đáng để bận tâm. Vấn đề là anh quan tâm đến cô gái đó.” Temple nhìn xuống Lavender đang say ngủ trong vòng tay mình. Nó là sinh vật duy nhất trên đời không gây phiền nhiễu cho anh lúc này.
“Lạy Chúa. Temple bất khả chiến bại, không thể hạ gục lại bị hạ gục và đánh bại bởi một người phụ nữ.” Anh nhìn vào mắt anh chàng nhà báo, dồn tất cả những gì u ám nhất vào cái nhìn ấy. “Nếu cô ấy đến đây, hãy báo cho tôi biết. Ngay lập tức!”
“Tôi có thể nhốt người phụ nữ đó lại cho đến khi anh tới chứ?” “Nếu đó là việc cần làm.”
Cô không có bất cứ của cải gì và chỉ có một mình trên đường phố London. Anh muốn cô được an toàn. Anh muốn cô ở bên mình. Và sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy cô. Anh quay gót để rời khỏi căn phòng. “Tôi sẽ làm như vậy với một điều kiện.”
Tất nhiên anh lẽ ra nên đoán trước được điều đó. Nên biết rằng West sẽ muốn có một nửa món hời cho riêng mình. Anh xoay người lại. Chờ anh ta lên tiếng. “Nói cho tôi biết tại sao cô ta lại quá quan trọng đến vậy. Suy cho cùng, cô ta đã khôi phục danh tiếng cho anh. Cả thế giới đều tin rằng cô ta còn sống. Tôi thấy có đến nửa tá phụ nữ trong phòng khiêu vũ đêm trước nhận ra cô ta. Cô ta trông già dặn hơn, nhưng vẫn rất xinh đẹp. Và tất cả mọi người đều nhớ đôi mắt ấy.”
Nỗi giận dữ vô cớ xuyên qua anh trước lời đề cập của West về đôi mắt Mara. Anh không muốn mọi người để ý hay nghĩ về chúng. Chúng không phải để mọi người ngắm nhìn. Chúng là dành cho anh. Anh là người duy nhất từng nhìn vào đôi mắt ấy và nhận ra nhiều điều hơn thay vì chỉ thấy màu sắc bất tương xứng kỳ lạ của chúng. Anh đã nhìn vào chúng và hiểu thấu cô. West nhấn mạnh. “Tại sao anh quan tâm tới việc cô ta ở lại hay ra đi?”
Anh nhìn vào mắt West. “Một ngày nào đó, khi người phụ nữ anh yêu tuột khỏi tầm tay anh, tôi sẽ hỏi anh những câu tương tự.” Anh rời khỏi phòng, để lại West tự mình suy xét về những hàm ý trong lời tuyên bố ấy.
~*~ Anh chàng nhà bào chờ đợi một lúc lâu, lắng nghe tiếng cánh cửa khép lại bên ngoài, đánh dấu sự dời đi của Temple, trước khi quay sang cửa sổ và quan sát Công tước Sát nhân trèo lên lưng ngựa rồi phi nước đại tới điểm đến tiếp theo trong hành trình tìm kiếm tình yêu của mình.
Chỉ khi tiếng vó ngựa xa dần, anh ta mới nói chuyện với căn phòng trống vắng. “Bây giờ cô có thể ra ngoài được rồi.” Một bên cửa tủ quần áo nhỏ mở ra, và Mara bước vào phòng, hai má đẫm nước mắt. “Anh ấy đi rồi sao?”
“Anh ta đang đi tìm cô.” Cô gật đầu, nhìn xuống chân mình, nỗi buồn chẳng giống với bất kỳ điều gì cô từng cảm thấy trước đó chiếm ngự khắp cơ thể. Và cả khát khao. Anh yêu cô. Anh đã nói như vậy. Anh đã đến tìm cô và thú nhận tình yêu dành cho cô.
“Anh ta sẽ tìm thấy cô thôi.” Cô ngước lên trước câu nói ấy. “Có lẽ là không đâu.”
Ngay cả khi lời nói đó thoát ra khỏi miệng, cô vẫn nghe thấy những lời hứa hẹn của Temple vọng về. Nếu cô bỏ chạy, tôi sẽ tìm ra cô. West lắc đầu. “Anh ta sẽ tìm thấy cô, vì anh ta sẽ không ngừng tìm kiếm cho đến khi thu được kết quả.”
“Có lẽ là không đâu,” cô nói, hy vọng đó là sự thật. Hy vọng anh có thể hạ quyết tâm rằng cô không đáng để anh phải nhận về rắc rối. Hy vọng anh có thể tìm thấy một cuộc sống khác. Một người phụ nữ khác. Một người nào đó xứng đáng với anh. West mỉm cười. “Cô nghĩ một người đàn ông chỉ đơn giản là từ bỏ việc tìm kiếm người phụ nữ anh ta yêu hay sao?”
Người phụ nữ anh yêu. Nước mắt cô tuôn rơi trước câu nói ấy, nóng hổi và cay đắng, và cô không thể ngăn chúng lại. Anh yêu cô. “Đây chính là phần mà tôi không hiểu,” cô nghĩ West đang tự nói với chính mình thay vì nói với cô. “Cô cũng yêu anh ta.”
Cô gật đầu. “Khá tuyệt vọng.” “Vậy vấn đề là gì?”
Cô không thể ngăn mình bật cười. “Vấn đề là gì ư? Tất cả đều là vấn đề. Tôi đã hủy hoại anh ấy. Tôi đã phá hủy mọi thứ thuộc về anh ấy. Tôi đã tước đoạt cuộc sống của anh ấy. Anh ấy xứng đáng có một người vợ cao quý, những đứa con hoàn hảo cũng như một gia tài không bị tổn hại thanh danh vì tôi.” West đưa những ngón tay lên vuốt cằm. “Anh ta có vẻ chẳng quan tâm chút nào đến tất cả những điều đó.”
Mara lắc đầu. “Nhưng tôi quan tâm! Cả London quan tâm! Anh ấy sẽ không bao giờ trở lại là Công tước của Lamont một cách hợp pháp, nếu gánh trên vai người phụ nữ chịu trách nhiệm cho tất cả những điều hoen ố liên quan đến danh tiếng của mình.” “Danh tiếng,” West giễu cợt
Đôi mắt cô mở to. “Anh kiếm sống dựa vào nó đấy.” Anh ta cười toe toét. “Điều đó có nghĩa là tôi hiểu được chính xác nó độc đoán đến mức nào.”
Cô lắc đầu. “Anh sai rồi.” “Tôi cho là cô đã rời xa xã hội thượng lưu quá lâu rồi,” anh ta nói. “Cô đã quên rằng các công tước, dù có hay không những người vợ tai tiếng, đều sẽ được xã hội hoàn toàn tha thứ nhanh nhất có thể. Suy cho cùng, họ là những người duy nhất có thể sinh ra các công tước. Tầng lớp quý tộc cần họ, vì sợ rằng nền văn minh sẽ sụp đổ xung quanh chúng ta.”
Có lẽ anh ta nói đúng. Có lẽ Temple có thể vượt qua cơn bão của tai tiếng mà chẳng nghi ngờ gì là sẽ kéo đến cùng việc cô tiết lộ mình trước toàn thể London. Những anh sẽ không thể nào quên những gì cô đã gây ra cho mình?
Cô lắc đầu. “Anh có tất cả những gì mình cần từ tôi rồi đúng không, anh West?” Duncan West biết cuộc trò chuyện này đã tới hồi kết khi anh ta trả lời. “Đúng vậy.”
“Và anh sẽ không nói với anh ấy tôi đã ở đây chứ?” “Không, cho đến khi câu chuyện này được tung ra.”
“Khi nào vậy?” Anh ta kiểm tra cuốn lịch của mình. “Ba ngày nữa.”
Ngực cô đau nhói trước câu trả lời ấy. Ba ngày để rời khỏi London. Để đi xa nhất, nhanh nhất và bí mật nhất trong khả năng của cô. Ba ngày để trao cho anh sự tự do. Và sau đó, cô sẽ phải bắt đầu học cách quên anh. Vì lợi ích cho cả hai người.
Cô rời khỏi văn phòng của West, cẩn thận quấn chặt chiếc áo choàng quanh mình và kéo chiếc mũ thật thấp để che hết khuôn mặt trước khi bước ra đường, nơi sương mù ẩm ướt và lạnh lẽo giăng kín khắp London, tiết trời mùa đông tồi tệ nhất ở Anh quốc. Cô lập tức đông cứng người, ước chi có một đôi giày ấm áp hơn. Một chiếc áo choàng dày dặn hơn. Khí hậu bớt khắc nghiệt hơn. Ước chi có Temple, người luôn luôn ấm áp, ở bên. Ấm áp như lò sưởi.
Cô khao khát anh. Nhức nhối vì anh. Cô đi bộ khoảng nửa dặm, có lẽ xa hơn, trước khi nhận ra một chiếc xe ngựa đang đi theo mình, gần ngay vai mình, di chuyển với cùng tốc độ như cô: nhanh khi cô tăng tốc, chậm khi cô trì hoãn. Cô dừng bước và quay sang cỗ xe ngựa màu đen đồ sộ, không có biển đề tước vị hay bất kỳ dấu hiệu nào để nhận biết. Cỗ xe cũng dừng theo.
Một người hầu nhảy xuống từ phía sau và mở cửa xe, hạ bục đỡ xuống trước khi anh ta chìa tay giúp cô bước vào trong. Cô lắc đầu. “Tôi sẽ không vào đó đâu.” Người thanh niên trông đầy vẻ bối rối cho đến khi một chiếc mạng che mặt bằng lụa màu tím ló ra ngay cửa vào. “Đừng đi vội. Quý cô Lowe,” một giọng nữ quen thuộc từ bên trong vọng ra, và Mara không thể ngăn mình tiến lại gần hơn. “Toàn bộ hơi ấm sẽ thoát khỏi xe ngựa mất.”
Mara thò đầu vào ô cửa. Anna, người phụ nữ mà cô quen tại Thiên Thần, đang ở bên trong. Hai mắt Mara mở to. “Là cô.”
Anna mỉm cười. “Đúng là tôi. Tôi không xúc phạm cô đâu, nhưng tôi sẽ thích một cuộc trò chuyện ấm áp hơn là lạnh lẽo.” Mara ngập ngừng. “Cô không ở đây để đưa tôi quay lại chỗ Temple đấy chứ?”
Người phụ nữ kia lắc đầu. “Không, trừ khi cô quyết định là mình muốn quay lại chỗ anh ấy.” “Tôi sẽ chẳng quyết định như thế đâu.”
“Thế thì cứ vậy đi.” Cô ấy khoác chiếc áo choàng của mình cho Mara và rõ ràng đang rùng mình vì lạnh. “Bây giờ thì vui lòng lên xe và đóng cửa lại.” Cô làm theo, mặt sàn ấm áp của cỗ xe ngựa quá hấp dẫn để có thể lờ đi. Anna gõ vào nóc xe, cỗ xe màu đen đồ sộ bắt đầu lăn bánh xuống phố.
“Làm thế nào cô lại tìm được tôi ở đây vậy?” Mara bắt đầu với câu hỏi hiển nhiên nhất. Đôi môi người phụ nữ kia cong lên thành nụ cười đáng yêu. “Tôi không biết. Nhưng Temple thì có.”
“Cô theo anh ấy.” “Anh ấy có thể biết rõ cô hơn tôi, nhưng tôi lại hiểu phụ nữ hơn.” Cô ấy dừng lại, “Ngoài ra, tôi nghi ngờ việc bất kỳ người phụ nữ nào sẽ bỏ qua cơ hội dành cả buổi sáng với Duncan West.”
Mara lắc đầu. “Tôi không hiểu.” Anna trợn mắt nhìn lên trần nhà. “Bất kỳ người phụ nữ nào không điên cuồng vì tình yêu với Temple.”
“Tôi không...” cô bắt đầu nói, nhưng dừng lại trước khi lời phản đối kịp hoàn tất. Suy cho cùng, cô đúng là đang điên cuồng vì tình yêu với Temple. “Tôi biết cô yêu anh ấy.” Anna nói, “Đó là lý do tại sao tôi ở đây.”
Mara nhíu mày, còn Anna vẫy vẫy tay. “Ai đó hẳn đã cho cô biết sự thật. Chúng tôi đều nghĩ rằng Temple sẽ tự mình nói ra, nhưng anh ấy dường như đã quá u mê để có thể suy nghĩ sáng suốt.” Cô chờ đợi, khá tuyệt vọng với bất cứ điều gì có thể thốt ra từ miệng người phụ nữ này. Thành thực mà nói, cô không rõ mình đang mong đợi những gì nhưng biết rằng mình đã không mong cô ấy nói. “Cô không hề hủy hoại cuộc sống của Temple.”
Mara đã quá mệt mỏi với việc bị rất nhiều người xa lạ nói với cô rằng cô đã sai. “Tôi cho rằng cô là một chuyên gia về chủ đề hủy hoại?” Khóe môi Anna nhếch lên. “Thực tế thì đúng là vậy.”
“Cô đã không hề có mặt ở đó.” “Đúng là tôi đã không. Không, khi cô vấy máu lên giường và khiến anh ấy phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cô. Không, khi anh ấy bị cha đày đọa và phần còn lại của tầng lớp quý tộc xa lánh. Tôi cũng không ở đó khi anh ấy trải qua đêm đầu tiên của mình dưới Temple Bar, khi anh ấy bắt đầu dấn thân vào con đường đấu đá hay khi anh ấy cùng Bourne lên kế hoạch ngốc nghếch là mở những bàn chơi xúc xắc giữa nơi tồi tệ nhất London.”
Mara thấy lạnh thấu xương trước những lời nói ấy, ghét việc người phụ nữ này biết quá nhiều về quá khứ của Temple. Nhưng Anna dường như chẳng bận tâm, thay vào đó, cô ấy chỉ hăng hái nói tiếp, “Nhưng tôi đã ở đó khi họ lập ra Thiên Thần. Khi anh ấy bắt đầu cuộc đời mình như bây giờ, là võ sĩ dành nhiều chiến thắng nhất Anh quốc như mọi người vẫn thấy. Tôi đã ở đó khi anh ấy thắng trận đầu tiên của mình trên võ đài tại Thiên Thần. Và cũng ở đó khi túi tiền của anh ấy, chỗ đứng của anh cùng sự tôn trọng dành cho ấy ngày càng lớn mạnh trên khắp London.”
“Đó không phải sự tôn trọng,” Mara sửa lại, từ ngữ gay gắt chực thốt ra trên đầu lưỡi. “Đó là nỗi sợ hãi. Và là nỗi sợ hãi chẳng hề xứng đáng. Họ nghĩ anh ấy là Công tước Sát nhân, vì tôi đã khiến anh ấy phải gánh chịu điều đó.” Anna mỉm cười. “Tôi thấy thật thú vị khi cô nghĩ rằng anh ấy chưa bao giờ làm một điều chết tiệt gì đó trong cuộc đời để đạt được danh hiệu ấy.”
Mara nhíu mày. “Không có gì giống như những gì anh ấy nghĩ mình đã làm.” Anna khẽ nhún vai. “Dù thế nào đi nữa, sự tôn trọng hay nỗi sợ hãi. Nếu chỉ có một điều trong số đó, sẽ chẳng đáng giấy mực để viết ra.” Cô ấy dừng lại, cỗ xe lắc lư dưới chân họ, cơn mưa phùn lạnh giá chuyển sang mưa tuyết rơi bên ngoài cửa sổ. “Bất kể thế nào, Temple vẫn thích nó.”
Có lẽ đó là sự thật. “Anh ấy có tiền, những người bạn và một câu lạc bộ mà bất kỳ nguời đàn ông nào cũng sẽ khao khát có được. Và anh ấy có cả nửa London hậu thuẫn bên cạnh, điều đó đáng giá với một người đàn ông làm công việc này nhưng không muốn đổ máu. Và anh ấy vô cùng thích nó.”
Người phụ nữ bí ẩn, kỳ lạ này nói có đúng không? Anh có thích thú với cuộc sống mình đang có không? Hay anh sẽ hối hận từng giây từng phút vì không có được cuộc sống đã bị cô đánh cắp? “Thứ duy nhất còn thiếu là cô.” Mara bất động trước lời nói ấy, và Anna nhìn ra điều đó. Thúc giục cô. “Hãy trở lại Thiên Thần. Đích thân hỏi anh ấy.” Cô ấy nghiêng người về phía trước. “Hãy trở lại, và để anh ấy chứng minh cho cô thấy anh ấy yêu cô nhiều đến thế nào.”
Đề nghị đó khiến cô đau nhói song cũng vô cùng cám dỗ. Cô không muốn bỏ chạy. “Tôi có nghĩa vụ phải rời xa anh ấy. Tôi có nghĩa vụ phải trả lại anh ấy tất cả những gì mình đã tước đoạt. Phải xóa sạch mọi vết nhơ.” “Ngay cả khi cô đúng, ngay cả khi điều đó là có thể,” người phụ nữ kia nói, “chẳng phải cô vẫn nợ anh ấy cơ hội mang đến cho anh ấy niềm hạnh phúc hay sao?”
Anh đã gọi cô là người phụ nữ anh yêu. Và anh cũng chính là người đàn ông cô yêu.
Đó chẳng phải là tất cả những gì cần có để được hạnh phúc hay sao? Lạy Chúa lòng lành, nếu cô nghĩ mình có thể khiến anh hạnh phúc, cô sẽ lao vào vòng tay anh. Cô nhìn vào mắt Anna trong ánh sáng lờ mờ. “Đôi khi chỉ tình yêu là không đủ.”
Anna gật đầu. “Chúa biết đó là sự thật. Nhưng trong trường hợp này, cô không chỉ có mỗi tình yêu, phải không?” Thật khó để tưởng tượng rằng họ thậm trí còn có nổi điều này. Sau một thập kỷ sống trong hận thù, dối trá và tai tiếng. Lâu hơn thế. Nhưng họ đã san sẻ với nhau sức mạnh. Cùng một quá khứ lớn hơn chính bản thân họ.
Anna đặt một bàn tay đeo găng lên tay Mara, siết chặt chúng trong lòng mình. “Anh ấy từng nói với tôi rằng cô chẳng hề có bạn bè.” Mara lắc đầu. “Tôi không biết. Không thực sự như vậy.”
“Cô có anh ấy.” Những lời nói đó một lần nữa khiến nước mắt cô tuôn trào. Cô gõ vào nóc toa xe theo cách người phụ nữ kia vừa làm trước đấy. Như thể bị buộc dây, cỗ xe đi chậm lại rồi dừng hẳn, và người hầu tiến đến mở cửa, hạ bục đỡ xuống. Mara bước ra khỏi xe, tự hứa với lòng rằng mình sẽ không quay trở lại.
Ngay cả khi Anna gọi với theo. “Hãy cân nhắc những gì tôi vừa nói, Quý cô Lowe. Cô luôn được chào đón tại câu lạc bộ bất cứ lúc nào.”
Đam Mê Và Thù Hận Đam Mê Và Thù Hận - Sarah Maclean Đam Mê Và Thù Hận