You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hương 19.
Hai mươi tư giờ tiếp đó là những giờ bận bịu nhất mà Christopher từng trải qua. Mọi người triệu tập một Hội đồng chiến tranh trong văn phòng tranh tối tranh sáng của Gabriel, ở đó Christopher phát hiện ra một số phiến gỗ thẫm màu quay được để nối nó với các căn phòng ở cả hai phía. Christopher yêu cầu đẩy cái bàn và chiếc máy chữ sát vào tường và biến toàn bộ chỗ đó thành một phòng làm việc lớn. Sắp xếp như vậy căn phòng sáng sủa hơn nhiều và mỗi lúc một trở nên đông đúc bận rộn hơn khi những kế hoạch được đặt ra.
Mọi người nói với Christopher là có rất nhiều cách để đoán định xem một người có hiện diện ở một thế giới nào đó không. Ông Wilkinson có cả một danh sách các phương pháp. Mọi người thống nhất sẽ sử dụng những phương pháp đó để thu hẹp dần phạm vi tìm kiếm Gabriel của Tacroy. Một trong những phương pháp đó đã được thiết lập nhưng vì không một ai biết chắc là từng mạng sống riêng lẻ của Gabriel có được tính là một người hay không nên tất cả các phương pháp đều được chuẩn bị ở mức cao nhất, và hoá ra ngoài Christopher thì chỉ có Nữ thần là có pháp lực đủ mạnh để vận hành những biện pháp ấy từ Dãy này sang Dãy khác. Nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn họ. Chẳng mấy chốc căn phòng đã đầy những phụ tá căng thẳng nhìn chằm chằm vào các quả địa cầu, gương, vũng thủy ngân hay vũng mực và những mảnh vài phủ thuỷ tinh lỏng, trong khi Nữ thần bận rộng điều chỉnh các loạibùa và căn cứ vào kết quả của các cố vấn để lên các biểu đồ bằng nét chữ là lạ của cô.
Cô Rosalie khăng khăng muốn hội đồng chiến tranh cần quyết định cả việc sẽ nói thế nào với bộ về những sự việc đang diễn ra, nhưng không sao đi đến được quyết định bởi vì Christopher cứ luôn bị gọi đi. Đầu tiên Tiến sĩ Simonson gọi nó xuống sảnh để nói với nó kế hoạch làm cái lồng chim. Tiến sĩ Simonson coi việc này là nghiêm túc hơn Christopher nghĩ nhiều:
-Việc này rất không chính thống, nhưng ai bận tâm đến chuyện đó nếu nó bắt được gã kia?
Christopher mới quay lên được nửa chừng cầu thang thì ông tổng quản đến để nói với nó rằng họ đã làm tất cả những gì nghĩ ra để bảo vệ khu vườn, Công tử Christopher có muốn đến xem qua không? Vậy là Christopher đi ra – và kinh ngạc. Cổng chính và tất cả các cổng nhỏ khác đều được chăng kín bởi các lời nguyền và thuốc độc nhỏ giọt. Những bụi mâm xôi có gai nhọn đến sáu inch được trồng men tường, còn bờ dậu thì khiến Christopher nghĩ đến Người Đẹp ngủ trong Lâu đài vì nó rất cao, rất dày và đầy gai nhọn, đầy tầm ma và cỏ độc. Những cây kế cao đến mười feet và những bụi xương rồng khổng lồ canh gác ở hàng rào. Tất cả những chỗ yếu đều được anh chàng đánh giày đặt bẫy. Anh ta dùng con chồn cưng của mình để mô tả cách làm thế nào để bất cứ vật gì bước vào chỗ này thì sẽ biến thành sâu, hoặc bước vào chỗ kia thì sẽ rơi xuống đáy cống, bước vào chỗ kia nữa thì sẽ bị những cái càng của tôm hùm khổng lồ tóm giữ, hay chỗ này thì… đủ thứ, anh ta đã đặt mười chín cái bẫy, cái nào cũng tai quái hơn cái trước nó. Christopher chạy trở lại Lâu đài và nghĩ rằng nếu có thể tìm được Gabriel thì nó sẽ đề nghị ông ta cất nhắc anh chàng đánh giày. Anh ta quá giỏi, để đánh giày thì phí lắm.
Quay lại phòng điều hành, Christopher yêu cầu đặt một bộ gương thần, mỗi cái soi vào một bộ phận khác nhau của hệ thống phòng vệ, như vậy nếu có kẻ nào định tấn công thì sẽ biết ngay. Flavian vừa bày cho nó cách sử dụng các bùa được sơn ở phía sau gương thì đến lượt người quản gia chen vào:
-Công tử Christopher, Lâu đài này không dự trữ đủ để cầm cự một cuộc bao vây. Làm thế nào để người đưa thịt, đưa bánh và đưa sữa vào được? Có bao nhiêu cái miệng phải ăn ở đây!
Christopher phải lên một danh sách khi nào đồ cung cấp tới để nó và Nữ thần có thể hoá phép lấy chúng vào ở thời điểm thích hợp. Nữ thần phải ghim tờ danh sách bên cạnh bản phân công theo dõi gương, biểu đồ tiên tri, lịch trực, lịch đi tuần - bức tường trở nên dày đặc với các danh sách.
Giữa tất cả những cái đó, hai người phụ nữ tên là Yolande và Beryl (Christopher vẫn không phân được ai là ai trong hai người này) ngồi vào máy tính và bắt đầu gõ. Beryl ( nếu không thì là Yolande) nói:
-Có thể chúng tôi không còn là phù thuỷ nữa, nhưng điều đó không thể ngăn chúng ta không cố gắng giữ cho công việc chạy đều như thường. Ít nhất thì chúng tôi cũng có thể giải quyết những nhu cầu hoặc tư vấn cấp bách.
Một lát sau họ cũng bắt đầu gọi Christopher. Yolande ( nếu đó không phải là Beryl) thổ lộ:
-Vấn đề là thường thì Gabriel ký mọi thư từ, chúng tôi không nghĩ là cậu nên giả mạo chữ ký của ông ấy, nhưng chúng tôi nghĩ hay là cậu cứ ký chữ Chrestomanci không thôi…?
-Trước khi cậu hoá phép gửi mấy cái túi thư này xuống bưu điện hộ chúng tôi – Beryl ( cũng có thể là Yolande) nói thêm.
Họ chỉ cho Christopher cách đặt dấu hiệu của một pháp sư có chín mạng sống trên từ Chrestomanci để giữ cho không ai có thể sử dụng nó chống lại Christopher về mặt phép thuật. Christopher rất thích thú nghĩ ra một kiểu ký thoắng, kêu xèo xèo với những chỗ đánh dấu của pháp sư để giữ cho nó an toàn ngay cả với cậu Ralph. Lúc đó nó chợt thấy từ bé đến giờ nó chưa bao giờ khoái chí thế này. Ba nói đúng. Nó thật sự được sinh ra để làm Chrestomanci kế tiếp. Nhưng giả sử không phải thế thì sao? Christopher nghĩ và ký một chữ ký nhún nhảy nữa. Chỉ đơn giản may mà nó được sinh ra như vậy. Vậy thì khi đó sẽ phải làm một cái gì khác thôi, Hoàn toàn không cần thiế phải có cảm giác mình bị mắc kẹt.
Từ phía cuối phòng có người gọi:
-Tớ nghĩ tớ được nhận một việc khá nhàn hạ - Tacroy nằm trên chiếc đi văng ở giữa phòng cười với nó, anh đang nằm đó chuẩn bị bị thôi miên. Mọi người thống nhất là Tacroy cần làm một loạt những đợt thôi miên ngắn để đi hết các thế giới, càng nhiều càng tốt. Và cô Rosalie đã đồng ý ngồi chơi đàn harp cho anh, mặc dù chẳng có tí phép thuât nào. Cô ngồi ở một đầu đi văng. Lúc Christopher đi qua, Tacroy nhắm mắt và cô Rosalie đang gẩy một hợp âm dịu dàng thánh thót. Tacroy mở choàng mắt ra:
-Cái cô này, to lên xem nào! Cô định nhét linh hồn tôi chết kẹt vào kẹo cứng hay sao thế? Cô không biết bài nào có lý hơn à?
-Theo như tôi nhớ thì anh luôn luôn phản đối bất cứ bài nào tôi chơi! – Cô Rosalie vặn lại - Vậy thì tôi sẽ chơi bất cứ cái gì tôi thích, bất kể!
-Tôi ghét cái thẩm mĩ âm nhạc của cô quá!- Tacroy gắt lên.
-Yên đi, nếu không anh sẽ không thể bị thôi miên đâu. Tôi không muốn phải bị sưng cả ngón tay mà chẳng được tích sự gì! – cô Rosalie quát lại.
Hai người này khiến cho Christopher nhớ đến một cái gì đó, hay ai đó. Nó vừa đi đến chỗ vũng mực nơi Flavian đang vẫy, vừa ngoái lại. Tacroy và cô Rosalie đang nhìn nhau chằm chằm, người này đang cố làm cho người kia biết tình cảm của mình đang bị xúc phạm sâu sắc. Trước đây mình đã nhìn thấy ai như thế nhỉ? – Christopher tự hỏi. Nó có thể nói rằng Tacroy và Rosalie đều mong ước mình không thô lỗ với người kia, nhưng cả hai đều quá tự hào không muốn hạ mình trước. Ai giống thế nhỉ.
Khi Christopher cúi xuống nhìn vũng mực thì nó hiểu ra. Ba và má! Ba má đúng hệt như thế này!
Vũng mực chỉ Thế giới C ở Dãy Tám. Christopher quay về chỗ Yolande và Beryl đang ngồi đánh máy, nó đi ngang qua và thấy Rosalie đang bừng bừng nhìn thẳng về phía trước gảy một điệu jig. Christopher hỏi:
-Tôi có thể gửi một bức thư riêng không?
-Cậu cứ đọc – Yolande ( hay có thể là Beryl) nói, những ngón tay sẵn sàng trên bàn phím.
Christopher đọc địa chỉ Tiến sĩ Pawson.
-Thưa ngài – Christopher đọc, giống như mọi bức thư mà nó vẫn viết – Văn phòng này sẽ rất biết ơn nếu ngài làm ơn tìm giúp ngài Cosimo Chant hiện ở đâu. Gần đây nhất ngài Cosimo Chant có ở Nhật. Sau đó gửi địa chỉ của ông ta cho bà Miranda Chant, nghe nói gần đây có ở Kensington.. – Hơi đỏ mặt, nó hỏi – Như thế có được không?
-Với Tiến sĩ Pawson thì cậu cần phải thêm là “Phí theo thông lệ sẽ được chuyển tới” – Beryl( hoặc Yolande) nói – Tiến sĩ Pawson chẳng bao giờ làm cái gì mà không tính phí. Tôi sẽ chuyển yêu cầu qua phòng Kế toán cho cậu. Bây giờ ông Wilkinson cần cậu đến chỗ bát thủy ngân.
Trong khi Christopher chạy bổ trở lại đầu kia phòng thì Nữ thần nhắc nó là lúc này con mèo con Proudfoot chắc phải đói lắm rồi. Nó hoá phép đưa cả con mèo, cả cái ổ làm bằng tấm khăn quàng cùng chai sữa từ phòng tháp tới. Một trong các trợ lý chạy đi tìm sữa. Anh ta đi khá lâu khiến Proudfoot sốt ruột vì sự chậm trễ, nó mở đôi mắt trông như hai viên ngọc sapphire và hấp háy nhìn quanh. Mi…i…iu! Nó hỏi, bằng cái miệng hồng hồng rộng một cách kinh ngạc.
Mặc dù tất cả mọi con mèo con đều có lần đầu mở mắt, nhưng đây là một khoảnh khắc thật đặc biệt. Bởi vì Proudfoot là một con mèo của Đền thờ Asheth nên tác động thật kinh ngạc. Đột nhiên nó có một tính cách riêng mạnh ít nhất cũng bằng tính cách Throgmorten, có điều ở chiều ngược lại. Nó được mọi người chuyền tay nhau nựng nịu và cho ăn. Flavian mê muội vì nó đến nỗi sẽ không chịu buông ra nếu Tacroy không tỉnh dậy sau cơn thôi miên và rất thất vọng vì không thể nào cảm thấy Gabriel trong ba thế giới mà anh vừa tới. Flavian đưa cho anh con Proundfoot để làm anh vui len. Tacroy áp con mèo vào cằm và rù rù với nó, nhưng cô Rosalie lấy đi để đưa cho Tacroy một tách trà đặc, rồi chính cô ngồi vuốt ve Proundfoot suốt nửa tiếng đồng hồ.
Những ưu ái này khiến Christopher cảm thấy mọi người không công bằng với Throgmorten. Nó bèn đi ra cầu thang để nhìn xem Throgmorten ổn không. Ra tới nơi, Christopher chợt dừng chân, giật mình vì mọi sự thay đổi ghê quá. Màu xanh lá cây của máu rồng đã nhạt đi nhưng ánh sáng từ vòm trần hắt xuống vẫn còn nhuốm màu xanh ấy. Bên dưới đó, tiến sĩ Simonson, Frederick Parkingson và một đám đông những phụ tá mặc áo cụt tay đang cưa, đóng đinh và hàn. Gian sảnh ngổn ngang với những súc gỗ, dụng cụ và những thanh kim loại. Nhiều phụ tá khác đang tiếp tục khiêng thêm gỗ và dụng cụ vào qua cửa trước. Nhiều người ngồi trên ghế uống trà trong khi chờ đến lượt trước mấy tấm bùa tiên tri. Nếu chỉ một tuần trước đây thôi có ai nói với Christopher rằng Lâu đài Chrestomanci có thể trông giống một xưởng thợ bừa bộn thế này thì nó sẽ không bao giờ tin được – Christopher nghĩ.
Những cây nến vẫn đang cháy, chiếu sáng phía bên trong cửa chính. Bên trong ngôi sao năm cánh, Throgmorten ngồi im phăng phắc như một pho tượng và nhìn chằm chằm vào cái lỗ chuột của cậu Ralph của nó. Christopher hài lòng thấy quanh nó là tất cả những cái gì một con mèo mong muốn: Một khay đất, một tô sữa, một chảo cá, một miếng thịt và một cái cánh gà đã được cẩn thận đẩy qua các chân nến vào tận rìa ngôi sao. Nhưng Throgmorten phớt tất.
Rõ ràng là không ai muốn làm phiền mạng sống của Gabriel. Nó vẫn nằm yên trên sàn, nơi cậu Ralph vứt xuống, yếu ớt và trong suốt. Có ai đó đã cẩn thận quây nó lại bằng một sợi dây màu đen chằng qua bốn cái ghế lấy từ thư viện xuống. Christopher nhìn xuống nó. Thảo nào Tacroy không thể tìm thấy và không một bùa tiên tri nào có thể chỉ ra cái gì, nếu tất cả các mạng sống của Gabriel đều như thế này – Christopher đang nghĩ thế thì một trong những người làm vườn từ cửa chính chạy vào và vẫy rối rít:
-Cậu có thể đến nhìn xem được không? – Anh ta thở hổn hển – Chúng tôi không biết đấy có phải là Hồn Ma hay không. Có hàng trăm tên mặc ăn mặc rất lạ đang vây quanh vườn.
-Tôi sẽ nhìn qua gương –Christopher gọi lại. Nó chạy ù về phòng điều hành và chạy tới những chiếc gương thần. Chiếc gương chiếu về phía cửa chính cho thấy toàn cảnh rõ ràng những người lính kỳ dị đang nhìn vào qua song sắt. Họ mặc áo chẽn ngắn, đeo mặt nạ bạc và tất cả đều cầm thương. Nhìn thấy thế Christopher thót cả bụng và nhìn sang Nữ thần. Mặt cô trắng bệch.
-Đó là Cánh tay của Asheth! – Cô thì thầm - Họ đã tìm ra em.
-Để tôi ra và đảm bảo cho họ không thể vào được – Christopher nói. Nó chạy trở lại xuống cầu thang rồi cùng người làm vườn đi ra vườn. Trên bãi cỏ, ông MacLintock đang tập hợp toàn bộ các công nhân làm việc ngoài trời xếp hàng lại và kiểm tra xem mỗi người có một cái kéo tỉa cây hoặc một cái cuốc sắc chưa.
-Tôi sẽ không cho bất cứ một tên lính dị giáo nào kia bước vào khu vườn của tôi!
-Vâng, nhưng những cây thương kia rất nguy hiểm. Anh phải bảo mọi người giữ ngoài tầm của chúng – Christopher nói. Chỉ nghĩ thế thôi nó đã cảm thấy đau nhói ở ngực.
Christopher cùng ông McLintock đi quanh vườn và và chỉ dám đi sát hàng rào trong chừng mực có thể. Những người lính Cánh tay Asheth chỉ đứng bên ngoài tựa như các bùa phòng vệ giữ chân họ ở ngoài đó, nhưng để an toàn Christopher gia cố từng cái bùa cho mạnh gấp đôi. Chỉ nhìn những chiếc mặt nạ bạc và những mũi thương từ đàng xa đã khiến nó phát ớn.
Trong khi quay lại và vội vã trở về Lâu đài Christopher nhận ra nó không còn khoái chí vì mình tí nào nữa. Nó cảm thấy mình yếu ớt, bé nhỏ và lo âu. Cậu Ralph là một chuyện, nhưng Christopher biết mình không biết phải đương đầu như thế nào với Cánh tay của Asheth. Giá có Gabriel ở đây! Gabriel biết mọi thứ về Đền thờ Asheth. Có thể ông sẽ đuổi được đội quân kia đi chỉ bằng vài từ lạnh lùng, khô khan. Và sau đó ông sẽ trừng phạt mình vì tội đã giấu Nữ thần đây mặc dù ông đã cấm – Christopher – Nhưng dẫu có như thế cũng đáng thôi.
Christopher quay lại qua sảnh. Chiếc lồng chim vẫn chỉ là một đống gỗ đã cưa và ba thanh sắt uốn cong. Christopher biết đêm nay mọi việc sẽ chưa thể sẵn sàng, mà Cậu Ralph thì nhất định đêm nay sẽ cố trở lại. Nó đi ngang qua mạng sống yếu ớt trong suốt được quây dây của Gabriel, lên cầu thang và vào phòng điều hành. Đến đây nó thấy Tacroy vừa tỉnh dậy sau một đợt thôi miên khác và đang lắc đầu buồn bã. Nữ thần thì trắng bệch và run bần bật, những người khác đều vô cùng thất vọng vì không một bóng đen hay nhấp nháy nào trên tấm bùa tiên tri cho thấy một dấu hiệu gì có liên quan đến Gabriel.
-Tôi nghĩ có lẽ cần phải hoá phép ra một bức điện tín gửi cho bộ để yêu cầu gửi cử quân đội đến – Christopher buồn bã nói.
-Cậu không được làm chuyện như vậy! – Cô Rosalie quát lên. Cô bảo Christopher và Nữ thần ngồi xuống đi văng cạnh Tacroy và bắt chúng uống tách trà ngọt nóng hổi mà Erica vừa rót.
-Christopher, cậu nghe đây – Cô nói – Nếu cậu để cho bộ biết điều gì đã xảy ra với Gabriel thì họ sẽ kiên quyết cử đến một pháp sư người lớn đến để tiếp nhận, và như thế sẽ chẳng có gì là tốt cả bởi vì pháp lực của ông ta sẽ không thể mạnh như của cậu. Cậu là pháp sư có chín mạng duy nhất còn lại. Chúng tôi cần cậu để khi tìm được Gabriel cậu sẽ ghép các mạng sống của ông lại. Cậu là người duy nhất có thể làm được điều đó. Và bây giờ có vẻ như Cánh tay của Asheth có vẻ sắp đột nhập được vào vườn rồi hả?
-Không! Em đã gia cố để mỗi cái bùa mạnh gấp đôi rồi – Christopher nói.
-Tốt lắm – cô Rosalie nói - Vậy thì cũng chẳng có gì tồi tệ hơn đâu. Christopher, tôi đâu có tranh cãi với tiến sĩ Simonson chỉ để rồi cậu làm tôi thất vọng! Không lâu nữa chúng ta sẽ tìm thấy Gabriel và khi đó mọi chuyện sẽ ổn, cậu sẽ thấy.
-Mẹ Bàn chân Tự hào thường nói là trước khi trời sáng bao giờ cũng là những giờ đen tối nhất - Nữ thần chêm vào. Nhưng có vẻ như cô cũng không tin lời mình lắm.
Như để chứng minh rằng Mẹ Bàn chân Tự hào nói đúng, Christopher chưa uống xong tách trà thì Flavian kêu lên:
-Ồ, bây giờ tôi hiểu rồi!
Flavian đang ngồi ở chiếc bàn to màu đen cố tìm hiểu những bóng đen và chập chờn hiện ra trên những tấm bùa tiên tri. Tất cả mọi người ngồi rải rác trong phòng đều nhổm dậy và nhìn anh ta đầy hy vọng. Flavian nói:
-Phải mất nhiều thời gian để cho các mạng sống của Gabriel ổn định lại. Có những dấu hiệu rõ ràng là một mạng đang trôi dạt đâu đó ở Dãy Chín, và một mạng nữa ở Dãy Hai, nhưng chưa có mạng nào rơi xuống một thế giới nào cả. Tôi nghĩ chúng ta có thể tìm thấy những mạng khác vẫn còn bồng bềnh quanh Rìa Thế giới nếu điều chỉnh các bùa lại một chút.
Tacroy đứng phắt dậy và đi tới nhìn qua vai Flavian:
-Có lẽ cậu nói đúng! – anh nói – Cái lần tớ nghĩ hình như thoáng thấy Gabriel là lúc tớ đang ở Rìa Thế giới gần Dãy Một. Có thấy gì ở đó không?
Rìa Thế giới nghĩa là Chỗ Trung Gian – Christopher nghĩ trong khi cùng Nữ thần vội vã đi tới điều chỉnh các thiết bị tiên tri.
-Tôi có thể đi tới trèo quanh đó và đem chúng về - Christopher nói.
Ngay lập tức có tiếng phản đối ồn ào:
-Không – Flavian nói – Tôi vẫn còn là thầy giáo của cậu và tôi không cho phép điều đó.
-Chúng tớ cần cậu ở đây để xử lý cậu của cậu – Tacroy nói.
-Anh không thể để mặc em ở đây với Cánh tay Asheth được! - Nữ thần kêu lên – Hơn nữa, nếu anh bị mất thêm một mạng nữa thì sao?
-Chính xác – cô Rosalie nói - Mạng cuối cùng của cậu được cất kỹ trong két an toàn dưới những bùa chỉ một mình Gabriel mới có thể mở được. Cậu không được mạo hiểm đánh mất thêm một mạng nữa. Chúng ta chỉ cần chờ cho đến khi các mạng của Gabriel ổn định xuống. Khi đó chúng ta đã có thể lập nên một Cổng bảo vệ và đưa cậu qua đó để thu thập chúng về.
Ngay cả Nữ thần cũng phản đối nên Christopher tạm thời chịu thua. Nó biết nếu cần thiết thì nó lúc nào cũng có thể lẻn đến Chỗ Trung Gian. Nhưng hiện nay Cậu Ralph quan trọng hơn Gabriel và có lẽ còn nguy hiểm hơn cả Cánh tay Asheth.
Christopher cùng Tacroy và ông McLintock sắp xếp việc trực và tuần đêm. Người ta đã đặt nhiều chỗ tạm thời để ăn tối trong sảnh và trên tầng trên, dưới những thang và ván mà tiến sĩ Simonson dùng để hạ bộ đèn chùm xuống. Tới lúc này chiếc lồng vẫn chỉ là một đống gỗ và những thanh kim loại. Các đầu bếp mang những vạc thức ăn và các nồi thịt hầm đến tận chỗ đội quân của tiến sĩ Simonson đang làm việc, như vậy họ có thể làm việc đến tối, nhưng Christopher biết họ sẽ không thể nào làm xong trong ngày hôm nay. Throgmorten rời khỏi nhiệm vụ trong một thời gian đủ lâu để ăn hết một đĩa trứng cá nhằm đủ sức cho công việc ban đêm. Proundfoot đã được đem vào bếp để cho an toàn và để được nựng nịu ở đó. Mọi người ngồi xuống, căng thẳng chờ đêm đến.
Christopher đã sắp xếp những người trực để đảm bảo luôn có cả người khoẻ mạnh lẫn người có phép thuật. Nó tự mình ngồi trực phiên đầu tiên. Nữ thần trực phiên thứ hai. Christopher đang nằm ngủ trong thư viện bên cạnh Frederick Parkinson thì có chuyện xảy ra vào giữa ca trực của Nữ thần. Nữ thần thở hổn hển và cuống quýt và nói là cô tin chắc Cậu Ralph đã cố chui vào qua ngôi sao.
-Em đã hoá phép xua ông ta đi – cô nói đi nói lại. Rõ ràng Throgmorten đang làm huyên náo ở đó. Nhưng khi Christopher đến nơi thì chỉ thấy một làn hơi bốc lên từ cái lỗ chuột và Throgmorten thì đi lồng lộn đi quanh như một con hổ đang thất vọng.
Nhưng rất lạ là không thấy mùi máu rồng. Có vẻ như Cậu Ralph hoặc là chỉ thử xem bọn họ phòng bị đến đâu, hoặc là đang cố gắng đánh lạc hướng bọn họ. Cuộc tấn công thật sự chỉ xảy ra vào lúc rạng sáng vào ca trực của Tacroy và cậu bé đánh giày. Và nó xảy ra bên ngoài hàng rào Lâu đài. Chuông rung inh ỏi khắp Lâu đài chứng tỏ các bùa đã kinh động. Trong khi chạy hết tốc lực qua bãi cỏ đẫm sương Christopher nghĩ nếu chuông không rung thì những tiếng la hét và tiếng kim khí loảng xoảng từ phía các bức tường cũng sẽ đánh thức mọi người dậy. Một lần nữa Christopher đến muộn. Nó tới nơi và chỉ thấy Tacroy cùng anh chàng đánh giày đang lẩm bẩm như điên những câu thần chú để bịt kín hai kẽ hở trong bờ dậu cao ngất bằng cây kế của ông McLintock. Christopher chỉ lờ mờ thấy vài bóng người cầm khiên bạc đang nhoà đi phía sau những kẽ hở đó. Christopher vội vã ráng hết sức gia cố lại các bùa.
-Có chuyện gì thế? – Christopher thở hổn hển.
-Hình như bọn Hồn Ma đã vớ phải Cánh tay Asheth – Tacroy nói và rùng mình trong làn sương sớm – Gió độc quá.
Trong khi những người làm vườn vội vã cầm những nhánh xương rồng đi tới để lấp vào lỗ hổng và anh chàng đánh giày yểm bùa cho chúng, Tacroy nói hình như có một nhóm nhỏ bọn Hồn Ma đã cố đột nhập vào vườn. Nhưng chắc hẳn Cánh tay Asheth tưởng bọn Hồn Ma tấn công họ nên tình cờ lại bảo vệ cho Lâu đài. Dẫu sao đi nữa bọn tấn công cũng chạy trối chết.
Christopher hít hít mùi máu rồng còn vương lại trong sương và nghĩ chắc chắn Tacroy nói đúng.
Tới lúc Christopher quay về Lâu đài thì trời đã sáng rõ để tiến sĩ Simonson và các cộng sự lại làm việc. Flavian loạng choạng bước ra khỏi phòng điều hành, xanh nhợt và ngáp ngắn ngáp dài vì đã thức suốt đêm. Anh vui vẻ nói:
-Tôi nói đúng về các mạng sống của Gabriel! Bây giờ tất cả đã rơi xuống ổn định ở các Thế Giới Cùng Họ. Bây giờ tôi đã xác định được khoảng sáu mạng rồi - mặc dù chưa thấy mạng thứ bảy đâu cả. Tôi nghĩ là dù sao cậu cũng nên đi thật sớm để thu thập sáu mạng đó về ngay sau khi họ làm xong cái nồi tôm hùm đó của cậu.
Ngay sau bữa điểm tâm, chiếc Nồi Tôm Hùm – như mọi người gọi – đang được treo một cách thắng lợi trên không trung bên trên ngôi sao năm cánh. Christopher tự mình nhảy vào ngôi sao để thử. Lẫy bùa được giật xuống đúng như dự định và cái lồng lao sầm sầm xuống quanh Christopher. Throgmorten cáu kỉnh ngước lên. Christopher cười và cố hoá phép đẩy cái lồng lên. Cái lồng không nhúc nhích. Christopher đưa tay lướt qua những thanh nan mỏng mảnh cố lách lấy một khẽ hở nhưng cũng không thể làm chúng nhích đi chút nào. Hơi hoảng hốt, Christopher nhận ra mình không thể nào thoát ra khỏi cái lồng này mặc dù nó đã tự mình đặt hầu hết các bùa trên đó.
-Mặt anh rất chi là nghiên cứu - Nữ thần nói và khẽ cười khúc khích –Chắc anh sẽ thấy nhẹ nhõm khi người ta kéo cái lồng đó lên.
Nhưng Nữ thần không hẳn vui vẻ. Mặc dù cố đùa nhưng cô xanh nhợt và lo lắng.
Cô ấy chỉ có một mạng duy nhất, và Cánh tay Asheth đang chờ ở ngoài kia – Christopher tự nhủ.
-Tại sao cô không đi cùng tôi để thu thập các mạng của Gabriel về nhỉ? – Christopher nói – Cánh tay Asheth sẽ vô cùng bối rối nếu cô cứ nhảy hết từ thế giới này sang thế giới khác.
-Ồ, tôi có được đi không? - Nữ thần vui vẻ - Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải đi.
Mọi người bàn tán rất nhiều, một số người biết rõ về cách thu thập các mạng của Gabriel, trong số những người này có Flavian, Beryl, Yolande và ông Wilkinson. Christopher không hề biết là có rất nhiều cách cử người tới một thế giới khác như thế. Cô Rosalie kết thúc bằng câu nói ngắn gọn:
-Chúng ta sẽ thiết lập một Cổng ở trong phòng này và cử Mordecai thôi miên với một dấu vết tinh thần để có thể chiếu Cổng vào anh ấy ngay khi anh ấy tìm ra Gabriel. Sau đó Christopher và Millie sẽ tới và thuyết phục Gabriel rằng Lâu đài cần có ông. Còn gì có thể đơn giản hơn thế?
Rất nhiều thứ có thể đơn giản hơn thế này – Christopher nghĩ trong khi cùng Nữ thần làm theo lời hướng dẫn kiên nhẫn và lê thê của Flavian về những bùa phức tạp cài ở Cổng. Dẫu sao nó cũng thấy chậm chạp và miễn cưỡng. Thậm chí mặc dầu chỉ có Gabriel là người duy nhất có thể trả lại cho nó mạng sống thứ chín, mặc dù Gabriel là tối cần thiết nhưng Christopher cũng không muốn ông ta trở về. Lúc đó mọi vui thú sẽ chấm dứt. Mọi việc ở Lâu đài sẽ trở lại yên tĩnh và tôn kính và người lớn như cũ. Duy nhất chỉ có việc Christopher luôn thích làm phép thuật mới thật sự giữ nổi nó tiếp tục thực hiện đúng các thao tác trên Cổng.
Khi mọi việc đã xong, quả thực Cổng trông rất đơn giản. Đó chỉ là một cái khung bằng kim loại rất cao hình vuông với hai chiếc gương dựng vào nhau để tạo thành một tam giác ở phía sau cái khung ấy. Nhìn cái Cổng, không ai có thể biết được để dựng nên được nó phải khó khăn đến thế nào.
Christopher để Tacroy nằm trên đi văng với cái đốm màu xanh lơ đánh dấu linh hồn trên trán, nó đi ra cổng trong tâm trạng khá nặng nề để hoá phép cho giỏ bánh mì được đưa vào bên trong Lâu đài. Đây là lần cuối cùng người ta cho phép mình làm điều này, vì Cánh tay Asheth đang giận dữ chĩa mũi thương vào người đưa bánh.
Khi Christopher quay lại thì Tacroy đã xanh nhợt, im phăng phắc, chăn đắp ngang người và cô Rosalie đang ngồi dịu dàng chơi đàn harp.
-Anh ấy ở trong Cổng kia rồi – Flavian nói.
Hai chiếc gương đã tở thành một hình ảnh hơi bí ẩn của Dãy Một. Christopher thấy rõ một hàng cột cao đỡ các đường ray tàu hoả vươn ra tít đàng xa. Tacroy đang đứng cạnh chiếc cột gần nhất, mặc bộ vét màu xanh lá cây rất quen thuộc với Christopher. Chẳc hẳn đó là bộ quần áo tinh thần mà Tacroy luôn mặc. Linh hồn Tacroy xòe hai tay vẻ thất vọng.
-Hình như có chuyện gì không ổn? – Flavian nói.
Mọi người đứng phắt dậy khi hình người nằm trên đi văng đột nhiên nói bằng một giọng khàn khàn kỳ lạ:
-Tôi bắt được ông ta rồi – Xác Tacroy nói – Ông ta đang đứng nhìn đoàn tàu. Ông ta vừa mới nói với tôi là có thể sáng tạo ra đoàn tàu tốt hơn nhiều. Sau đó tự nhiên biến mất. Tôi phải làm gì bây giờ?
-Đi và thử tìm Gabriel ở Dãy Hai – cô Rosalie nói và gảy một hợp âm êm ái thánh thót.
-Mất một lúc đấy – Xác Tacroy nói ồm ồm.
Bức tranh trong Cổng tan biến. Christopher hình dung Tacroy đang bò lồm cồm và trèo qua Chỗ Trung Gian. Mọi người xung quanh lo lắng không hiểu có chuyện gì không ổn.
-Có thể linh hồn Gabriel không tin tưởng Mordecai – Flavian nói.
Hai chiếc gương lại tạo nên thành một bức tranh. Lần này mọi người đều nhìn thấy mạng của Gabriel. Nó đang đứng trên một cái cầu cong nhìn xuống dòng sông bên dưới. Trông nó mỏng mảnh và cong queo và già lạ thường, già đến nỗi Christopher hiểu rằng cái ông Gabriel nó biết đâu có già như nó nghĩ. Linh hồn của Tacroy cũng ở đó, nhẹ nhàng nhích tới đỉnh cây cầu về phía mạng của Gabriel, giống hệt như Throgmorten rình một con chim lớn màu đen. Dường như Gabriel không nhìn thấy Tacroy. Ông ta không nhìn quanh. Rồi đột nhiên cái bóng lòng khòng màu đen không còn đấy nữa, chỉ còn mỗi Tacroy đứng trên cầu trố mắt nhìn vào chỗ Gabriel vừa ở đó.
-Mạng đó cũng đi mất rồi – xác Tacroy trên đi văng bật ra – Cái gì thế này?
-Giữ nguyên thế! –Falvian nói và chạy đến kiểm tra cái bùa tiên tri gần nhất.
-Mordecai, ở nguyên đó một lát – cô Rosalie dịu dàng nói.
Trong gương, linh hồn Tacroy đứng từ khuỷu tay vào thành cầu và cố tỏ ra kiên nhẫn.
-Tôi không thể tin được điều này! – Flavian kêu lên - Mọi người kiểm tra đi, nhanh lên! Dường như tất cả các mạng sống đều biến mất! Rosalie, tốt hơn hết là gọi Mordecai về đi, nếu không anh ấy chỉ phí sức một cách vô ích thôi.
Mọi người chạy bổ đến các quả cầu, những cái bát thủy ngân, gương và vũng mực. Cô Rosalie vuốt cả hai tay lên mặt cây đàn harp, và Tacroy hiện ra trong Cổng, trông có vẻ ngạc nhiên rồi biến mất giống như Gabriel. Cô Rosalie nhoài tới và lo âu nhìn cơ thể Tacroy đang cựa quậy. Mặt anh hồng lại. Anh mở mắt:
-Có chuyện gì thế? – anh nói và gạt chăn ra.
-Chúng tôi không biết – cô Rosalie nói - Tất cả các mạng sống của Gabriel đều biến mất…
-Không, không biến mất đâu – Flavian vui vẻ nói - Tất cả đã tụ thành một bó, và đang đi đường này, cả bó bọn chúng.
Thêm nửa giờ căng thẳng, sợ hãi và hy vọng bấp bênh. Bởi vì niềm hy vọng và nỗi sợ hãi của Christopher hoàn toàn ngược lại với mọi người nên nó nghĩ không có con mèo con Proudfoot nó sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Erica đã bế Proudfoot đi cùng lúc cô vội vã bưng khay trà vào để Tacroy uống cho hồi sức. Proudfoot trở nên bận rộn khi lần đầu tiên làm một cuộc dạo chơi dài đầu tiên của mình, dưới chiếc bàn lớn thẫm màu của Gabriel, đuôi nghiêng ngả để giữ thăng bằng. Christopher đang nhìn con mèo thì Flavian kêu lên “Ôi!” rồi quay đi khỏi vũng mực.
-Có chuyện gì thế? – Christopher hỏi.
Hai vai Flavian xệ xuống. Anh rút tuột cà vạt, vò nhàu cổ áo và vứt xuống sàn nhà:
-Rất mờ, nhưng đúng là chúng. Tôi e là chúng đang ở Mười một. Tôi nghĩ là có bảy mạng tất cả. Vậy đấy, hy vọng của chúng ta.
-Tại sao? – Christopher hỏi.
-Không một ai có thể tới đó được – Rosalie nói. Trông cô như sắp khóc – Ít nhất thì cũng chưa có ai tới đó mà trở về được.
Christopher nhìn Tacroy. Tacroy bệch đi, thậm chí còn bệch hơn cả khi đang bị thôi miên. Mặt anh giống như màu sữa với một tí cà phê trong đó.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị