Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Nick Vujicic
Dịch giả: Nguyễn Bích Lan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 93
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2552 / 33
Cập nhật: 2016-06-09 04:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Tận Hiến
ôi may mắn nhận được rất nhiều thư như thế. Kể cũng kỳ lạ bởi ngày bé có nhiều lúc tôi chán nản, không thể sống vui, cũng ít nghĩ tới việc giúp đỡ người khác thêm lạc quan trong cuộc sống. Cuộc tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống của bạn có thể đã bắt đầu rồi. Nhưng tôi nghĩ bạn không thể có được cảm giác thoả mãn nếu không có sự tận tâm vì người khác. Mỗi người chúng ta đều hy vọng được sử dụng tài năng và kiến thức không chỉ để thanh toán các hoá đơn hàng ngày, mà còn vì những mục đích cao cả hơn.
Trong thế giới ngày nay, dù nhận thức một cách đầy đủ về lỗ hổng giá trị tinh thần trong cuộc tìm kiếm vật chất, chúng ta vẫn cần được nhắc nhở rằng sự thoả mãn không phụ thuộc vào việc bạn giàu hay nghèo. Không ít người thường thử những sự lựa chọn lạ lùng nhất để đạt được sự thoả mãn. Có người uống chìm đắm trong bia rượu. Có người quên đời bằng ma tuý. Có người sẵn sàng sửa đổi hình thể để đạt được một tiêu chuẩn tuỳ tiện nào đó về sắc đẹp. Có người làm việc cả đời để đưa mình tới đỉnh cao thành công, để rồi thấy thành tựu ấy bị cưỡng đoạt trong nháy mắt. Nhưng hầu hết những người nhạy cảm đều biết rằng không có con đường nào dễ dàng dẫn chúng ta tới hạnh phúc bền lâu. Nếu bạn đặt cược bản thân vào trò vui trước mắt, bạn sẽ chỉ tìm thấy sự thoả mãn chóng vánh và tạm thời. Bạn sẽ phải trả giá cho những thú vui rẻ tiền – nay còn đó mà mai đã rã nát.
Cuộc sống không quan trọng ở sự tự sở hữu, mà quan trọng ở sự tồn tại. Bạn có thể chất đầy quanh mình tất cả những thứ mà tiền có thể mua được, nhưng chắc gì làm như thế bạn đã hạnh phúc. Có khi với tất cả núi vật chất ấy thì bạn vẫn cứ khổ sở như bất cứ người nào. Tôi từng biết những người có cơ thể hoàn hảo mà chẳng có nổi một nửa niềm vui hạnh phúc như tôi. Trong các chuyến đi, tôi đã được thấy nhiều niềm vui tại khu ở chuột ở Mumbai và trại trẻ mồ côi ở châu Phi hơn là ở những cộng đồng của người giàu và những khu bất động sản rộng mênh mông trị giá hàng triệu đôla.
Tại sao vậy?
Bạn sẽ có được cảm giác thoả mãn khi tài năng và niềm đam mê của bạn được sử dụng một cách có hiệu quả. Hãy nhìn nhận sự tự thoả mãn tạm thời theo đúng bản chất của nó. Hãy chống lại cám dỗ vật chất, chẳng hạn chiếc xe hơi đời mới nhất. Hội chứng nếu tôi có X, tôi sẽ hạnh phúc là ảo tưởng của đa số. Khi bạn tìm kiếm hạnh phúc trong những đối tượng vật chất thuần tuý, thì vật chất chẳng bao giờ là đủ cả.
Hãy nhìn ra xung quanh. Hãy nhìn vào bên trong.
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi cứ nghĩ rằng nếu Chúa cho tôi tay và chân thì tôi sẽ hạnh phúc suốt đời. Nghĩ như thế dường như không ích kỷ chút nào bởi hầu hết mọi người ai mà chẳng có chân tay. Tuy nhiên, như bạn biết đấy, tôi khám phá ra rằng không có những bộ phận phụ mà hầu hết ai cũng có ấy, tôi vẫn có thể sống hạnh phúc và mãn nguyện. Daniel đã giúp tôi khẳng định điều đó. Những trải nghiệm khi tìm đến với cậu bé ấy và gia đình cậu để giúp đỡ và khích lệ họ vượt lên nghịch cảnh đã nhắc tôi nhớ tại sao mình có mặt trên cõi đời này.
Khi cha mẹ tôi đến California, chúng tôi gặp gia đình Daniel và tôi đã chứng kiến một điều thật đặc biệt. Cha mẹ và tôi dành nhiều thời gian trò chuyện với cha mẹ cậu bé, so sánh những trải nghiệm, thảo luận về cách đương đầu với thách thức đang đợi cậu ở phía trước. Ngay từ những ngày đầu ấy, hai gia đình đã hình thành một mối dây gắn bó thân thiết và tồn tại đến tận hôm nay.
Khoảng một năm sau cuộc gặp đầu tiên của tôi với Daniel, chúng tôi gặp nhau lần nữa, và trong một buổi tâm sự, cha mẹ Daniel cho chúng tôi biết rằng các bác sĩ cảm thấy rằng cậu có vẻ ngại, không sẵn sàng sử dụng xe lăn được thiết kế riêng cho cậu, một chiếc giống xe của tôi.
”Tại sao?”, tôi hỏi. ”Khi bằng tuổi Daniel, anh đã bắt đầu tự điều khiển xe lăn để di chuyển rồi đấy”.
Để chứng minh điều đó, tôi di chuyển ra khỏi xe và để cho Daniel ngồi vào chỗ của tôi. Bàn chân cậu bé rất vừa vặn để sử dụng cần điều khiển. Cậu thích lắm! Cậu đã thực hiện một cuộc diễn tập sử dụng xe lăn rất ấn tượng. Bởi có mặt chúng tôi ở đó, Daniel được dịp chứng minh cho cha mẹ thấy rằng cậu hoàn toàn có thể điều khiển một chiếc xe lăn được thiết kế phù hợp. Đó là một trong nhiều cách mà tôi biết tôi có thể ở bên cậu, giúp soi sáng con đường của cậu dựa trên những trải nghiệm của chính mình. Tôi không thể nào diễn tả nổi cảm giác vui sướng khi được hướng dẫn, giúp đỡ Daniel vượt qua khó khăn và trở ngại.
Ngày hôm đó chúng tôi đã mang đến cho Daniel một món quà hiếm hoi, nhưng cậu bé cho tôi món quà còn lớn hơn. Đó là cảm giác mãn nguyện, vui sướng khi tôi cảm nhận được niềm vui của cậu. Không một chiếc xe hơi sang trọng nào, không một ngôi biệt thự nào, không gì có thể so sánh được với cảm giác mãn nguyện khi bạn thực hiện được sứ mệnh của mình.
Quà tặng đó cứ tiếp tục được trao. Trong chuyến thăm tiếp theo tới gia đình Daniel, cha mẹ tôi đã chia sẻ với họ cảm giác lo lắng mà cha mẹ tôi đã trải qua khi tôi mới chào đời, rằng tôi có thể dễ dàng đuối nước trong bồn tắm bởi tôi không có tay chân để giữ cho người khỏi bị chìm. Lo lắng như vậy nên khi tôi còn là một đứa trẻ, cha mẹ rất thận trọng khi tắm cho tôi, và lúc tôi lớn hơn, cha tôi thường đỡ tôi dưới nước, chỉ cho tôi cách giữ cơ thể khỏi bị chìm. Qua thời gian, tôi trở nên tự tin và thích mạo hiểm, và tôi đã học được cách giữ cho người nổi trên mặt nước một cách dễ dàng miễn sao tôi giữ được không khí trong phổi. tôi thậm chí còn biết sử dụng bàn chân bé xíu như một cái chân vịt để di chuyển dưới nước. Thử nghĩ xem, cha mẹ tôi đã sửng sốt như thế nào khi tôi trở thành một tay bơi đầy háo hức, sẵn sàng nhảy xuống bất cứ bể bơi nào tôi nhìn thấy!
Sau khi chia sẻ câu chuyện của tôi với gia đình Daniel, chúng tôi vui mừng được biết rằng một trong những cụm từ đầu tiên cậu bé nói với cha mẹ mình khi cậu đủ lớn để nói một cách rành rọt là: “Bơi giống như Nick!”. Bây giờ Daniel cũng là một tay bơi hăng hái lắm. Việc nhận thấy mình có thể giúp được Daniel thông qua cách chia sẻ những trải nghiệm càng khiến cho cuộc sống của tôi có ý nghĩa sâu sắc. Nếu câu chuyện cuộc đời tôi không giúp được gì cho ai thì chỉ riêng quyết tâm ”Bơi được như Nick” của Daniel cũng đã đủ khiến cuộc sống và tất cả những khó khăn mà tôi gặp phải trở thành có ý nghĩa.
Nhận ra mục đích sống của bạn là điều cực kỳ quan trong. Tôi xin cam đoan rằng bạn cũng có điều gì đó để đóng góp cho cuộc đời này. Lúc này bạn có thể chưa nhận ra điều đó, nhưng tôi khẳng định rằng nếu điều ấy không đúng thì bạn đã không tồn tại trên hành tinh này. Tôi biết chắc chắn rằng Chúa không sai lầm đâu. Người tạo ra những điều kỳ diệu. Tôi là một điều kỳ diệu. Bạn cũng là một điều kỳ diệu của cuộc sống.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Cuộc Sống Không Giới Hạn - Nick Vujicic Cuộc Sống Không Giới Hạn