Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
18. Con Cún Của Con? Con Cún Nào?
hính Pa-ri đã chia rẽ Bé Táo và Cún Bụi. Cho đến lúc đó Bé Táo đã rất tuyệt vời. Cô tỏ ra vô cùng dễ thương với Cún Bụi đến nỗi Cún Bụi nhà ta cứ đinh ninh đã thuần hóa được Bé Táo. Nó vẫn tự nhủ “Trước đây có lẽ Bé Táo đã có một con cún nào đấy. Tay này đã thuần hóa Bé Táo rất cừ!”
Không, Bé Táo chưa từng nuôi một con vật nào trước Cún Bụi. Ngay khi vừa bước vào căn hộ ở Pa-ri. Cún Bụi đã nhận thấy ngay điều này. Chưa từng có một con cún nào sống ở đây. Mèo cũng không, chim chóc lại càng không. Nếu có hẳn phải có mùi lưu lại. Trong căn hộ chỉ có mùi người, ngoài ra không có mùi nào khác. Không, Cún Bụi đã hiểu rất nhanh: khi đến trại chó hoang tìm Cún Bụi, Bé Táo đã nghe theo một sở thích nhất thời. Bây giờ, khi trở về với ngôi nhà của mình, về căn phòng quen thuộc, gặp lại những đồ chơi cũ, bạn bè cũ, những thói quen cũ, Bé Táo có lẽ đã hoàn toàn quên Cún Bụi.
Giá mà có một ngôi nhà đúng nghĩa, với một mảnh vườn thì có lẽ mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng đến vậy. Cún Bụi sẽ chơi ngoài đó suốt ngày. Chỉ một chút gì đó cũng đủ làm nó khuây khỏa: mấy con chim, một chút gió thổi qua vòm lá, hai ba tiếng động khả nghi để có dịp sủa vu vơ mấy tiếng, một vài dấu vết để có thể nghếch mũi dò tìm và nó sẽ không biết thời gian đang trôi đi. Chỉ có điều: các căn hộ ở Pa-ri làm gì có sân ngoài. Tất cả mọi người đều sống bên trong. Mà sống bên trong thì còn đâu là thú vị. Trước hết, phải nói là quá chật. Đối với chó thì càng chật hơn là đối với con người. Do có quá nhiều chỗ bị cấm. Không được trèo lên tràng kỷ hay ghế bành, không được nằm trên thảm ở “phòng khách”, và thảm ở phòng khách cũng có nghĩa là toàn bộ “phòng khách”! Không được bén mảng vào phòng của ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay … Không gian còn lại chỉ là lối ra vào cửa chính (hai mét vuông), gian bếp nhỏ xíu (khi bà Tiêu Cay không có mặt ở đó để trổ tài nấu nướng), đoạn hành lang (nhưng ở đấy thì lại bị người trong nhà giẫm lên) và phòng của Bé Táo (trừ ban đêm). Nhưng, chính Bé Táo lại không muốn Cún Bụi ở phòng mình.
-Ra ngay… Để tao chơi yên tĩnh một lát, hãy ra chỗ của mày ấy!
Cún Bụi tiu nghỉu ra chỗ hành lang. Nó thở dài nằm xuống trước cánh cửa của phòng Bé Táo.
Nhưng như đã có sắp đặt từ trước, đúng lúc ấy, bà Tiêu Cay từ trong phòng riêng đi ra, vấp vào nó và bắt đầu la hét bằng giọng vô cùng chói tai:
-Ôi, cái con chó này! Lúc nào cũng luẩn quẩn bên chân tao ! Mày không thể ra chỗ khác nằm được à ?
Cún Bụi đứng lên, đầu cúi gằm, lủi thủi chui dưới gầm bàn trong nhà bếp. Nó nằm ở đó cho đến giờ ăn trưa thì bà Tiêu Cay lại đuổi một lần nữa.
-Trong lúc tao nấu ăn thì không thể có chó trong bếp được, mất vệ sinh quá đi mất ! (“ vệ sinh” và “mất vệ sinh” là những từ thường dùng của bà Tiêu Cay và Cún Bụi bị xếp vào loại “mất vệ sinh”).
Thế là nó lại đứng lên, rời nhà bếp để chạy lánh nạn ở cửa ra vào, nó nằm cuộn tròn dưới chân cây móc áo mà rên ư ử. Nhưng bất thình lình, cánh cửa mở toang: Ông Bồ Hôi đi làm về. Ông treo áo măng-tô lên cây móc áo. Khoảng hai lít nước đổ ào xuống người Cún Bụi. Nước của cơn mưa ban nãy vẫn đọng lại trên áo. Hoảng hốt, Cún Bụi nhảy ngay vào phòng khách, và nó vẫy lông lia lịa như vịt vừa lặn dưới ao lên. Những giọt nước long lanh bắn ra bốn phía khơi mào cho cuộc cãi vã nảy lửa. Bà Tiêu Cay kêu lên một tiếng rụng rời:
-Phòng khách của tôi!
Lúc đó bà đang dọn bữa. Mắt bà long lên. Bà chĩa một ngón tay đang run run vì giận dữ về phía ông Bồ Hôi:
-Lại nước trên áo mưa của anh đổ xuống con chó chứ gì! Đã bao nhiêu lần tôi bảo anh là nếu gặp mưa thì phải giũ áo cho khô rồi hằng bước vào nhà?
-Thế cô có nhớ bao nhiêu lần tôi bảo cô không cho con chó nằm ở cửa ra vào không? Đấy có phải chỗ cho chó nằm đâu? Ông Bồ Hôi nói với giọng ầm ầm.
-Thế ai đã bằng lòng đưa con chó này về nhà? Tôi chắc?... Anh cũng biết là tôi luôn phản đối kia mà!
-Đã nói thế thì hãy nói luôn một thể! Nếu hôm đó tôi mà không ngăn lại thì cô đã rước con béc-giê có bộ lông xù ấy rồi. Của nợ ấy mà án ngữ ở cửa thì hết mong mở cửa! Ông Bồ Hôi cười khẩy.
-Không, thưa ông! Nếu lúc ấy ông chịu nghe tôi thì hôm nay đã không có con chó nào trong nhà cả. Chính ông đã chiều theo sở thích nhất thời của con bé, như mọi khi ông vẫn làm đấy!
-Này, bố mẹ không thể ngừng cãi nhau được à? Giọng thứ ba vang lên. Bố mẹ làm con không đọc sách được và đó là tấm gương xấu cho con búp bê của con đấy.
-À! Con ra thật là đúng lúc, con gái ạ ! Con không thể để mắt đến con chó CỦA CON một chút à ?
Ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay đang liên kết để đối phó với Bé Táo. Bé Táo tay vẫn cầm quyển sách, đứng tựa vào phòng khách, điềm nhiên nhìn bố mẹ. Cún Bụi ngồi ở giữa ba người, không biết phải có thái độ như thế nào. Nó hoảng lên trước phản ứng của ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay. Nhưng Bé Táo làm nó thất vọng. Hôm đó, Bé Táo khiến nó đau lòng hơn bao giờ hết. Bởi vì khi hai người lớn bảo “Con phải để mắt đến con chó của con chứ!”, Bé Táo đã đáp lại bằng một câu rất bất ngờ. Cô ấy đưa mắt tò mò nhìn khắp phòng khách như định tìm cái gì đó rồi nhìn vào phòng ăn : cô ấy cũng giả bộ liếc cửa ra vào và nhìn vào nhà bếp rồi vừa mở to hai mắt vừa hỏi một cách lạnh lùng :
-Chó nào kia ?
Và cô ấy quay thẳng về phòng.
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời