Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Công Chúa Đã Chết!
ăn Nhạc cung bao phủ một mảnh âm u tĩnh mịch. Đôi mắt Trương Thục phi hoảng sợ tột độ, tơ máu nổi lên, sắc mặt tái xanh tái mét, trán đổ đầy mồ hôi, miệng thì há hốc ra. Chỉ vì cảnh tượng ghê người trước mắt đây khiến nàng sợ tới mức hồn phi phách tán.
Thoáng chốc, máu trong người nàng như bị đảo ngược, người cứng lạnh như xác chết, trong lòng run sợ kinh hãi vô cùng!
Nàng vừa mới xông vào Văn Nhạc cung, đang muốn lấy chuyện người tỳ nữ bên cạnh mình bị trách phạt để tìm tới gây sự với Văn Nhạc công chúa. Vừa mới đi tới phòng khách thì... một cảnh tượng khiếp người bày ra trước mặt dọa nàng nói không nên lời.
Một trận gió thổi thê thảm gợi lên từ bốn phía được phủ đầy lụa mỏng, phía trên có một nữ nhân đang nằm. Nữ nhân này không phải ai khác chính là đương kim Đại Đường Văn Nhạc công chúa - Lý Vân Dung. Khuôn mặt công chúa tái nhợt, thất khiếu* đổ máu, bộ dáng làm cho người ta sợ hãi. *thất khiếu: 2 mắt, tai, lỗ mũi
- Thục...... Thục...... Thục phi.... nương nương... - cung nữ đứng bên phải lắp ba lắp nói, nghe như tiếng muỗi kêu, người run rẩy không ngừng.
- Này kia...... Là.. là.. là.. là.. là... công chúa điện hạ... - cung nữ đứng bên trái nói như bị thắt lưỡi, không nghe ra tiếng gì.
- Nàng.. nàng.. nàng.. nàng... - Trương Thục phi đứng ở giữa thì lưỡi như líu lại, lắp bắp kỳ cục, một chữ cũng run bần bật không yên. Hai nàng cung nữ đứng hai bên vẫn cố gắng nói tiếp:
- Nàng.... đã chết.
Tiếp đó, không gian trở nên tĩnh mịnh không tiếng động. Ba người đứng lặng, bất giác cảm thấy khí lạnh lướt qua người, nhịn không nổi rùng mình, mắt trừng mở lớn như thể sợ nếu nháy mắt một cái thì sẽ bị thứ gì đó vồ tới các nàng vậy.
Văn Nhạc công chúa đã chết?
Ba người trừng lớn tròng mắt.
Đã chết?
Ba người da đầu run lên.
Chết thật?
Cả ba người sợ tới mức lông gáy dựng thẳng ngược lên. Tiếng khóc kinh thiên kia vang lên như muốn hù chết người sống. Chuyện là thế nào...!
"A......"
Ba tiếng la hét thê lương sợ hãi tột độ vang lên xé rách không khí, phá tan sự uy vũ trang nghiêm của hoàng cung. Cho dù là ca kỹ nổi danh nhất trong thành Trường An này cũng không thể có được một chất giọng cao vút và trong đến thế này. Hơn nữa, lại còn là ba người cùng kêu lên như hợp xướng vậy.
Trương Thục phi sợ tới mức chân tay cứ mềm nhũn ra, ngay cả cách đi cũng quên mất tiêu, cơ hồ bây giờ chỉ có thể bò ra tới cửa phòng. Sớm quên sạch mục đích của mình khi tới đây, ba người một đường thét chói tai chạy vụt ra ngoài.
- Cứu mạng... Chết người... - Trương Thục phi cùng hai cung nữ vừa chạy vừa thét lớn giống như phát điên, chạy tới mức lảo đảo nghiêng ngả, như bị ma quỷ truy đuổi ở phía sau, chỉ thiếu một việc là... không tè ra quần thôi.
Trong phòng lại yên lặng như thường, gió lạnh vẫn thê thê văng vẳng vang lên như cũ, không khí âm âm lành lạnh chưa tan đi, thế này thì không dọa người ta chết đi mới lạ.
Đột nhiên, người chết nằm trên giường sống lại, bật cười to thành tiếng.
- Ha ha... Ha ha ha...... Cười chết ta mất thôi...
Cúc Hương và Khấu Nhi trốn ở phía sau rèm lụa cũng bước ra, tới nâng công chúa đứng lên.
- Công chúa, thành công rồi! - Cúc Hương cũng không nhịn được mà cười lớn, nàng và công chúa cười tới mức muốn đem mọi thứ thổi bay đi.
Chỉ có Khấu Nhi vẫn đứng đó, dù nàng cũng rất muốn cười nhưng còn có chuyện quan trọng phải làm, đó là "xóa dấu vết".
- Công chúa, muốn cười thì đợi lát nữa hãy cười. Trước hết phải tẩy lớp hóa trang xác chết này đi, nếu không lát nữa hoàng thượng giá lâm sẽ biết được quỷ kế của người.
- Nhưng mà... thật sự rất buồn cười. Từ trước tới giờ ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng luống cuống của Trương Thục phi như lúc nãy, giống như một chú chó con bị dọa chết vậy - nói tới đây, nàng lại cười, cười ra cả nước mắt.
- Đúng vậy, nhìn các nàng như thể chạy không nổi nữa vậy - Cúc Hương ở một bên lau lau nước mắt, một bên ôm bụng cười, cười tới mức cái thắt lưng muốn cong oằn xuống vậy. Khấu Nhi trời sinh tính tình rất sáng suốt lý trí, không giống như Cúc Hương lúc nào cũng ồn ào theo công chúa nên lo lắng nói:
- Công chúa, Thục phi nương nương vốn được hoàng thượng sủng ái nhất, nếu phát hiện công chúa bày trò dọa nạt thì nhất định không chịu để yên đâu - kế hoạch giả người chết để dọa Thục phi nương nương này ngay từ đầu nàng đã không đồng ý rồi.
Lý Vân Dung hoàn toàn không quan tâm:
- Thục phi kia rất đáng ghét, cậy hoàng huynh sủng ái mà tác oai tác quái khi dễ những phi tử, tỳ nữ nào không vừa mắt nàng ta. Chưa tính tới chuyện thường ngày nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ nghĩ tới yến tiệc lần trước, trước mặt các sứ thần của nước chư hầu mà nàng ta dám tố cáo chuyện của ta. Thiếu chút nữa là lộ chuyện ta trốn ra ngoài cung vào ban đêm, càng khoa trương hơn là đi khi dễ phi tử trong lãnh cung, nàng ta còn muốn bỏ đá xuống giếng... Bổn công chúa rất xem thường những loại tiểu nhân vô lại như vậy, lấy mạnh hiếp yếu, lấy ác gạt thiện.
Đáng ghét!
Trong cung, nàng và Trương Thục phi luôn luôn không vừa mắt nhau. Việc này mọi người đều biết, lần này nàng thật sự giận điên lên nên mới nghĩ ra kế hoạch "chỉnh đốn" này. Kế hoạch của nàng trước tiên lấy cớ giáo huấn một sủng tỳ* bên cạnh Trương Thục phi để Trương Thục phi tức giận tìm đến kiếm chuyện, sau đó nàng hóa trang thành một người chết nằm trong quan tài giả chết nhằm dọa Trương Thục phi sợ tới mức tè ra quần, biến nàng ta giống như một con cẩu mà chạy ra khỏi Văn Nhạc cung này. Và trước khi hoàng huynh đuổi tới, nàng sẽ nhanh chóng biến mình trở lại bộ dáng như thường, ngay cả hiện trường cũng sẽ được xóa sạch không một dấu vết.
* sủng tỳ: tỳ nữ được yêu thích, tin cậy
- Nhưng mà, nô tỳ lo lắng cho an nguy của công chúa... - Khấu Nhi còn muốn nói cái gì đó nhưng đã bị công chúa ngăn lại.
- Ta và hoàng đế ca ca là huynh muội, có tình cảm huyết mạch, Thục phi kia chỉ là một tiểu nhân được ân sủng. Ta nghĩ hoàng đế ca ca sẽ rất nhanh nhìn ra Thục phi kia, ta đoán chừng không bao lâu nàng ta sẽ thất sủng. Yên tâm đi Khấu Nhi.
Cúc Hương cũng lên tiếng:
- Đúng vậy, Khấu Nhi, mau giúp công chúa tẩy trang, tránh làm lộ kế hoạch.
Khấu Nhi lắc đầu, một khi công chúa bày trò thì không ai có thể ngăn cản được. Đành phải theo kế hoạch mà làm vậy, chỉ mong những điều nàng lo lắng không xảy ra.
Hai tỳ nữ này hầu hạ bên công chúa đã lâu nên sớm ăn ý với nhau. Không đợi công chúa phân phó, nào gương đồng, hộp son hoa, chậu nước, khăn mặt lụa... đầy đủ mọi thứ nhanh chóng được mang lên. Một người phụ trách giúp công chúa lau đi vết máu trên mặt được tạo nên từ son đỏ, một người phụ trách việc dọn dẹp hiện trường trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
- Được rồi, Cúc Hương, ta tự thay quần áo được. Ngươi đi ra ngoài nghe ngóng, nếu thấy hoàng thượng đến liền thông báo một tiếng. Khấu Nhi, vào phòng khách chuẩn bị, đừng quên ta thích ăn nhất là nho. Ta muốn ngồi ở đó thảnh thơi chờ hoàng thượng giá lâm.
- Dạ, công chúa!
Hai người cứ y như lời công chúa mà làm, đúng như những gì được phân công trong kế hoạch. Vì muốn chủ động nên không thể trì hoãn. Chuyện công chúa chết nhất định đã tới tai hoàng thượng rồi, người nhất định sẽ tới đây ngay. Và đây chính là chỗ phấn khích nhất trong toàn bộ kế hoạch.
Lý Vân Dung đẩy cửa bước vào khuê phòng của mình. Bây giờ việc cần làm là mau thủ tiêu chiếc váy có dính máu giả này đi.
Thình lình, một bóng dáng từ phía cửa sổ vọt vào và xuất hiện bên cạnh nàng. Giây tiếp theo, nàng đã rơi vào một vòng tay mạnh mẽ như làm từ sắt đồng.
- Là ngươi? - nàng hô nhỏ.
Vì hắn tới bất ngờ quá khiến nàng trở tay không kịp. Nàng trừng mắt nhìn người dám xâm nhập vào phòng mình, hắn lại còn dám ôm nàng vào trong ngực nữa chứ.
Tên Hách Khiếu Phong này...!
Nàng đang định mở miệng hỏi hắn vì sao lại vào đây thì hắn đã mở miệng trước.
- Người chảy máu? - bàn tay to lớn vắt ngang qua ngực nàng như có lực, khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên quần áo nàng, sắc mặt hắn loáng thay đổi.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, ngoài kinh ngạc ra, nàng còn bị cái vẻ tức giận như sắp bùng nổ của hắn dọa chết khiếp.
Ông trời ơi!!!!!
Những lúc người này tức giận thì đều khủng bố như vậy sao? Mày rậm nhanh chóng nhăn lại, biểu tình giống như là Diêm La dưới địa phủ lên đòi mạng người.
Lần trước nàng giả thích khách cũng chưa hề nhìn thấy sắc mặt đáng sợ này của hắn. Đột nhiên, hắn ôm nàng lên!!Thế này mới khiến nàng kinh hồn.
- Khoan.... Ngươi... ngươi... ngươi... làm gì?
- Người bị thương, phải cầm máu ngay! - hắn đặt nàng trên giường, vươn tay muốn kiểm tra vết thương trên người nàng.
- A... Đừng chạm vào - người này vừa đến liền lột áo nàng, lại còn động tay động chân.
Nàng vừa thẹn vừa sợ, ra sức tránh xa khỏi hắn nhưng có tránh thế nào cũng không tránh được. Bàn tay to lớn kia dò khắp người nàng kiểm tra, chạm vào da thịt mẫn cảm của nàng. Nam nữ thụ thụ bất thân... hắn... hắn sao có thể tùy tiện sờ thân thể của nàng chứ?
Tuy rằng nàng bối rối bực bội nhưng trong lòng lại có điểm mừng thầm... Hắn khẩn trương như vậy là vì lo lắng cho nàng sao? Đôi mày kia nhăn lại là vì thấy nàng chảy máu? Còn... vội vàng lao đến mà không để ý tới chừng mực lễ nghi là vì... nghe thấy việc nàng chết? Nhìn bộ dạng hớt hải mất bình tĩnh của hắn lúc này đúng là rất anh tuấn mê người khiến cho nàng choáng váng, khó thở.
Nàng không giãy dụa nữa, mà cũng vô pháp kháng cự. Nam nhân này một khi quyết định chuyện gì thì tuyệt không có ai ngăn lại nổi. Nàng cảm thấy những nơi trên cơ thể bị hắn chạm đến nóng lên như có lửa đốt...
Thân thể nàng chưa hề có nam nhân nào dám chạm qua... ngoài hắn!
Hách Khiếu Phong đúng là mất bình tĩnh thật. Khi nghe thấy cung nữ hét to công chúa bị hại thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là lao đến phòng nàng. Hắn không ngờ rằng nhìn thấy máu vương đầy trên mặt trên y phục của nàng lại làm cho hắn lo lắng và phẫn nộ như thế này. Huyết mạch toàn thân giống như muốn sôi trào lên vậy. Là ai làm nàng bị thương?
Khi trong đầu hắn hiện lên vấn đề này, lập tức, hắn hận không thể tự tay đem kẻ đó băm thây vạn đao nhưng hiện tại, những hành động của hắn hoàn toàn chệch khỏi dự tính.
Kỳ lạ!
Tìm không thấy vết thương nào, khí huyết bình thường, cũng không có nội thương. Hắn nhìn làn da tuyết trắng non mềm của nàng, trên dưới một lượt. Nếu nói có gì khác thường thì chính là mạch của nàng đập hơi nhanh một chút, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn bình thường. Không phải bệnh cũng không bị thương.
Giật nảy mình!
Một ý nghĩ xâm nhập vào đầu, hắn ngạc nhiên giương mắt nhìn thì vô tình gặp phải hai gò má phiếm hồng của nàng. Giống như một đóa mẫu đơn nở ra trên nên tuyết trắng vậy, đỏ tươi ướt át. Đôi mắt trong veo như nước mùa thu ngước lên, vừa có vẻ xấu hổ không biết phải làm sao vừa có vẻ sợ sệt, ánh mắt đang nhìn hắn. Hắn không khỏi liên tưởng tới cái câu "kiều nhân vô tội khiến cho người ta có thể trở thành một tội phạm", đúng, ánh mắt này chính là như vậy. Hai cánh môi đỏ mọng bóng loáng quật cường mà mím chặt lại vô tình làm cho đối phương lạc lối.
Thấy nàng không bị thương, lại nghĩ tới chính mình vừa rồi làm những hành động thất lễ vô cùng, hắn nên lập tức buông nàng ra, nhưng không... ngược lại, hắn giống như bị trúng tà vậy, cứ chăm chú mà nhìn nàng. Vẻ đẹp của nàng khiến hắn không thể rời mắt.
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan