Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Chương 17
B
a mươi đồng Hứa Ngọc Lan tước từ tay chồng, chị đã may sắm quần áo hết hai mươi mốt đồng năm hào. Chị may cho mình một chiếc quần vải ka ki màu tro, một chiếc áo bông hoa lốm đốm màu lam thẫm nền xanh nhạt, chị cũng may cho Nhất Lạc, Nhị Lạc và Tam Lạc mỗi đứa một chiếc áo bông mới, chỉ không may sắm gì cho Hứa Tam Quan, bởi vì cứ nghĩ đến chuyện giữa chồng và Lâm Phân Phương là chị lại tức anh ắch, tức đến lộn ruột lộn gan.
Thấm thoát đã bước sang mùa đông, trông thấy vợ, Nhất Lạc, Nhị Lạc và Tam Lạc đều mặc áo bông mới, Hứa Tam Quan nói với Hứa Ngọc Lan:
Tiền tôi bán máu tiêu trên người cô, tiêu trên người Nhị Lạc và Tam Lạc tôi đều rất vui, nhưng tiêu trên người Nhất Lạc, tôi không vui chút nào.
Hứa Ngọc Lan lúc này liền kêu lên:
Tiền tiêu trên người mụ Lâm béo thì anh vui sướng chứ?
Hứa Tam Quan cúi đầu, hơi buồn buồn, anh nói:
Nhất Lạc không phải con trai tôi, tôi đã nuôi nó chín năm, tiếp theo còn phải nuôi nó vài năm nữa, tôi đều chấp nhận. Tiền mồ hôi chở kén tằm tôi kiếm được ở nhà máy tơ, tiêu vào người Nhất Lạc tôi cũng bằng lòng, nhưng tiền tôi bán máu, lại đem tiêu cho nó, thì lòng tôi đau khổ.
Nghe chồng nói như vậy, Hứa Ngọc Lan đem tám đồng năm hào còn lại trong số ba mươi đồng, bỏ thêm hai đồng nữa, may cho Hứa Tam Quan một bộ Tôn Trung Sơn bằng vải ka ki màu xanh thẫm. Chị nói với chồng:
Bộ quần áo này may bằng tiền anh bán máu, em còn phải bỏ thêm vào đó hai đồng, bây giờ thì lòng anh hết đau khổ rồi chứ?
Hứa Tam Quan im lặng, sau khi bị Hứa Ngọc Lan bắt thóp, nắm mất chỗ yếu chí mạng, Hứa Tam Quan không thể lên mặt như trước. Trước kia mọi việc trong nhà đều do Hứa Ngọc Lan đảm nhiệm, mọi việc bên ngoài đều do Hứa Tam Quan gánh vác. Sau khi chuyện của Hứa Tam Quan và Lâm Phân Phương bị vỡ lở, Hứa Ngọc Lan đã lên mặt được vài hôm, thường xuyên mặc áo đan sợi mịn, tay nắm một vốc hạt dưa, la cà quanh hàng xóm, hết nhà nọ đến nhà kia, vừa cắn hạt dưa, vừa tán gẫu, mà đã tán là tán liền hai ba tiếng đồng hồ, trong khi đó ở nhà mình, Hứa Tam Quan xoay trần với việc thổi nấu, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hàng xóm thường hay chạy sang xem Hứa Tam Quan làm cơm, trông dáng anh tất bật, lóng ngóng, ai cũng cười, họ hỏi túi bụi:
Anh Hứa Tam Quan, anh đang thổi cơm à?
Anh Hứa Tam Quan, xào rau mà anh làm hăng thế, cứ y như bổ củi không bằng.
Anh Hứa Tam Quan, anh trở nên chăm chỉ cần mẫn từ bao giờ thế?
Hứa Tam Quan đáp:
Không biết làm thế nào hơn, bà xã nhà tôi nắm đằng chuôi mất rồi. Đúng như câu nói“ phong lưu nhất thời, chịu khổ cả đời”.
Còn chị Hứa Ngọc Lan thì nói với người ta:
Bây giờ tôi đã hiểu, trước kia việc gì cũng nghĩ đến chồng, nghĩ đến con trước đã. Chỉ cần chồng con ăn nhiều, mình thà ăn ít cũng đành, chỉ cần chồng con thoải mái dễ chịu, mình thà chịu khổ chịu mệt cũng xong. Bây giờ tôi đã hiểu, từ nay về sau phải nghĩ nhiều đến mình, không nghĩ cho mình, chẳng ai người ta nghĩ cho. Không thể tin vào chồng, trong nhà có một người vợ xinh đẹp như Tây Thi hẳn hoi, mà ra ngoài anh ta vẫn chơi bời lăng nhăng. Con trai cũng không tin được.…
Hứa Tam Quan về sau cảm thấy, đúng là mình đã làm một việc cực kỳ dở hơi, dở hơi là dở hơi ở chỗ mình đã mua cho Lâm Phân Phương bao nhiêu là xương là đậu, một đống tướng thức ăn như thế để trên bàn, làm sao mà chồng cô ấy chẳng đâm nghi, dù anh ta có ngu đần đến mấy đi chăng nữa.
Hứa Tam Quan lại nghĩ, anh cảm thấy chuyện của mình với Lâm Phân Phương, thật ra cũng chẳng có gì, dù có sao, thì mình và Lâm Phân Phương cũng chẳng thể lòi ra một đứa con, còn Hứa Ngọc Lan và Hà Tiểu Dũng đã phòi ra một thằng Nhất Lạc, mình vẫn phải nuôi Nhất Lạc đến bây giờ. Nghĩ thế, Hứa Tam Quan ấm ức trong lòng, anh gọi Hứa Ngọc Lan đến, tuyên bố thẳng thừng:
Từ hôm nay trở đi mọi việc trong nhà, mặc xác cô, tôi không làm nữa.
Anh nói với Hứa Ngọc Lan:
- Cô có một lần với Hà Tiểu Dũng, tôi cũng có một lần với Lâm Phân Phương, cô và Hà Tiểu Dũng lòi ra thằng Nhất Lạc, tôi và Lâm Phân Phương có lòi ra thằng Tứ Lạc đâu? Không có. Tôi và cô đều phạm sai lầm sinh hoạt, nhưng sai lầm của cô nặng hơn tôi.
Sau khi nghe chồng nói, Hứa Ngọc Lan oa oa kêu toáng lên, hai tay chị cùng chìa ra, xỉa xói vào chồng:
Anh đúng là kẻ không bằng loài cầm thú, tôi vốn đã quên tuột chuyện của anh với con mụ béo động cỡn, anh còn khới lại nhắc nhở tôi. Kiếp trước tôi gây nên tội lỗi, kiếp này đã báo ứng…
Vừa hờ vừa kể lể, Hứa Ngọc Lan lại ngồi phịch xuống ngưỡng cửa, Hứa Tam Quan vội vàng lôi vợ vào trong nhà, anh nói:
- Thôi, được rồi, được rồi, coi như hoà một đều, từ nay trở đi không khới lại chuyện ấy nữa.