Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3247 / 8
Cập nhật: 2015-11-24 21:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
ĩnh Nghi đứng từ mái hiên bên kia căn nhà đối diện, anh đội nón sùm sụp, để chờ đợi một bóng người từ trong căn nhà sơn màu xanh và không đầy mười lăm phút, một cái bóng bé nhỏ đi ra.
Vĩnh Nghi xúc động ngây người ngắm thằng bé. Mắt to đen như hòn bi, nó mang hình ảnh của anh. Tim Vĩnh Nghi run lên, anh cố dằn cơn cảm xúc của mình lắng xuống, kéo nón che cao lên và đưa tay ngoắc bé Sơn:
- Em bé, lại đây cho chú hỏi, con tên Sơn phải không?
Nó giương to cặp mắt ngây thơ trong vắt nhìn Vĩnh Nghi cười, khoe hàm rằng nhỏ rít trắng bóng:
- Sao chú biết?
- Con là Vĩnh Sơn, chú còn biết như vậy nữa, con của cô giáo Phương Mai.
- Ơ...
Thằng bé lùi lại một chút, Vĩnh Nghi đã đưa tay về phía trước, anh kéo nó vào lòng mình âu yếm:
- Mẹ con đâu?
- Mẹ con đi dạy chưa về.
- Sao hôm nay con không đi học?
- Con bị nóng hôm qua, ngoại không cho đi học, nói là con bệnh.
Vĩnh Nghi sờ trán con:
- Con còn hâm hấp nóng đây nè, ngoại có nhà không? Chú muốn vào chào ngoại...
- Có bà ngoại thôi hà.
Vĩnh Nghi dắt tay con vào nhà, thằng bé nắm tay Vĩnh Nghi kéo lại hỏi:
- Mà chú là ai vậy?
- Con vào trong mời ngoại đi, ngoại biết chú mà.
- Dạ.
Thằng bé ù vào trong gọi to:
- Ngoại ơi ngoại.
Tiếng bà Phương khàn đục:
- Gì đó, ngoại biểu con nằm yên coi nhà mà.
- Có chú nào tìm ngoại, biết cả ngoại và mẹ tên Phương Mai nữa.
- Ừ, để ngoại ra xem.
Bà Phương lệch bệch đi ra, bà khựng lại khi thấy Vĩnh Nghi:
- Thưa mẹ.
- Ủa Vĩnh Nghi, con mới về à?
- Dạ, được thư của Vĩnh Xuân, con vội về.
Không hẹn họ cùng quay lại nhìn bé Sơn, Vĩnh Nghi ngồi thụp xuống anh bế con ngồi trong lòng mình xúc động.
- Thằng bé giống con quá phải không mẹ?
Anh thơm nhẹ lên má con:
- Mẹ vẫn mạnh?
- Mạnh.
- Còn Phương Mai cô ấy...?
- Nó vẫn đi dạy, chắc cũng sắp về, hôm nay thằng bé bệnh, nó cũng tranh thủ về sớm thôi. Còn con nghe cô Xuân nói lên Tây Nguyên ở, vợ con gì chưa?
Vĩnh Nghi kéo con nép vào ngực mình:
- Con vẫn chưa có vợ, mẹ cho phép con nhìn bé Sơn.
- Mẹ không hẹp lượng đâu, bé Sơn là máu thịt của con mà, nhưng phải tùy Phương Mai, xem ra nó vẫn còn giận con.
Vĩnh Nghi thở dài:
- Con vẫn ân hận mãi không nguôi.
Vĩnh Nghi nâng mặt con trai:
- Con có biết... là ai đây không Sơn?
- Da.... con không biết.
Bà Phương cảm động, giọng bà nghẹn lại:
- Là ba của con đó Sơn.
- Ba con?
Thằng bé nhìn Vĩnh Nghi trân trối, rồi nó vụt ôm chầm Vĩnh Nghi khóc òa:
- Ba!
- Nín đi con trai, ba đã về đây mà.
- Mẹ nói ba đi làm ăn xa lắm.
Vĩnh Nghi ôm chặt con vào lòng bồi hồi, thì ra Phương Mai vẫn nghĩ về mình.
- Mẹ con về kìa Sơn.
Lập tức thằng bé tuột khỏi lòng Vĩnh Nghi nó chạy ra cửa reo:
- Mẹ Ơi!
- Con hết bệnh chưa Sơn?
- Dạ hết rồi mẹ.
Phương Mai lui cui đẩy xe vào nhà, cô không thấy Vĩnh Nghi đứng một góc lặng lẽ nhìn mình.
- Mẹ Ơi!
Phương Mai dựng chống xe, cô quay sang bế bé Sơn lên tay, đồng thời cô cũng kịp phát hiện ra Vĩnh Nghi tiến về phía mình, đôi mắt anh sâu thẳm, lồng trong đó một nỗi vui mừng khó tả.
Họ đứng nhìn nhau thật lâu, không gian như lắng đọng, thằng bé cũng im lặng không dám cử động, mãi một lúc chừng quá lâu, nó không chịu được khẽ cựa mình:
- Mẹ!
Phương Mai sực tỉnh, cô bối rối làm vẻ lạnh lùng.
- Anh mới đến?
- Anh đến lâu lắm đã gặp mẹ và con. Phương Mai, em còn giận anh lắm sao?
Phương Mai nín thinh, cô lách người đi thẳng vào trong.
- Tại ba lâu về, mẹ giận ba rồi đó.
Thằng bé thật thông minh, nó sớm nhận ra khuôn mặt của mẹ, Vĩnh Nghi âu yếm nắm lấy tay nó.
- Con năn nỉ mẹ phụ ba đi.
- Con năn nỉ cho.
Thằng bé lôi tay Vĩnh Nghi đi.
Phương Mai ngồi thừ như hóa đá, lòng cô hỗn loạn. Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm tay chân cô vừa run vừa lạnh, trống ngực đập thình thình.
Ba năm qua cô đã sống bằng hình ảnh anh, chờ đợi bước chân anh quay về khi anh ly dị Hồng Yến. Nhưng anh vẫn đi miệt mài, cô ấp ủ hình ảnh anh với nỗi nhớ nhung tuyệt vọng, từng đêm từng đêm khóc thầm với một tình yêu còn nguyên vẹn như thuở nào. Và khi mà cô hết mong chờ, trái tim khép kín lại để sống với đứa con thơ thì anh lại về, đôi mắt anh sâu thăm thẳm. Nhưng tình yêu, trời ơi còn hay hết? Sao vòng tay anh lạnh lùng không mơ mộng? Cô với tay ôm chiếc gối của con vào lòng trấn áp ngọn sóng lòng, cứ muốn trào dâng. Anh về đây để làm gì, để báo tin lần nữa, anh sắp cưới vợ ư?
Nước mắt Phương Mai dâng lên, trào ra khóe mắt, lăn thành dòng trên má.
- Mẹ Ơi!
Vĩnh Nghi nắm tay bé Sơn, anh đứng lựng khựng trước phòng vợ, anh không nhìn thấy được cô, hình như đôi vài cô đang rung động và tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ họng.
- Mẹ giận ba hả?
Bé Sơn choàng qua người mẹ, cậu bắt gặp đôi má đầy lệ của mẹ thì kêu lên:
- Ba ơi, mẹ khóc.
- Phương Mai!
Anh đứng sát vào cô, và khẽ khàng đặt tay lên vai cô, kéo cho cô quay lại nhìn mình.
- Anh đây này, em mắng nhiếc hay nói gì đi cho thỏa lòng, rồi cho phép anh được gần con.
- Anh đã có vợ còn về đây chi nữa?
- Không, em mới chính là vợ anh.
Anh siết chặt cô vào lòng, dịu dàng lau những giọt nước mắt trên má cô.
- Khóc đi em, ba năm qua chưa bao giờ anh quên em.
Phương Mai ngả vào vai Vĩnh Nghi, tiếng khóc cô oà vỡ, anh siết cô thêm nữa vào đôi cánh tay mạnh mẽ của mình.
Bé Sơn nhẹ nhàng rời bố mẹ bé đi thật khẽ từng bước chân rón rén, rồi chạy ù té ra ngoài với bà ngoại.
- Được thư Vĩnh Xuân, anh về ngay, vừa gặp con, anh đã nhận được ngay.
Phương Mai dụi mặt vào ngực Vĩnh Nghi, như muốn hít lại mùi hương quen thuộc ngày nào.
- Cám ơn em cho anh một đứa con tuyệt vời.
Anh nâng mặt cô lên cho nhìn sâu vào mắt mình:
- Nói với anh cái gì đi.
- Em ghét anh.
Vĩnh Nghi sung sướng cúi xuống thật gần cô, anh say đắm tìm môi cô.
Tình yêu hãy còn ngày nào, còn thật đầy và nguyên vẹn.
Bé Sơn bên ngoài hát véo von.
- Cháu lên ba, cháu đi mẫu giáo, cô khen cháu vì cháu không khóc nhè...
- Anh về sống luôn ở Sài Gòn?
- Em chịu thì anh mới về.
- Còn không?
- Anh vẫn cố lì ở đây.
Phương Mai cấu vào tay chồng mỉm cười.
- Vậy mà còn hỏi người ta nữa
- Anh thề mai mốt anh không uống rượu.
Phương Mai dịu dàng đưa tay lên môi anh.
- Anh không cần phải thề, em tin sau ba năm xa nhau, chúng ta cùng chín chắn để tạo lại một mái gia đình... Hôm gặp anh và Hồng Yến hôn nhau em chỉ muốn chết đi cho rồi.
Vĩnh Nghi cọ má vào mặt cô:
- Quên đi em.
Họ lại hôn nhau, những nụ hôn ngọt ngào và say đắm nhất.
Bé Vĩnh Sơn vẫn hát vang:
- Cháu lên ba, cháu đi mẫu giáo, cô khen cháu vì... cháu không khóc nhè...
Đôi vợ chồng Vĩnh Nghi, Phương Mai nhận được thiệp mời đám cưới của Hoàng Dũng và Băng Tâm, cùng một lúc với đám cưới của Thân và Vĩnh Xuân
Vĩnh Nghi tính toán.
- Chúng mình đi đám cưới Hoàng Dũng buổi trưa, chiều về ăn cưới Vĩnh Xuân
Phương Mai ngập ngừng.
- Em cần may gấp một cái áo.
- Em mặc áo dài vẫn đẹp chán mà!
- Anh không thấy em thay đổi ư?
Phương Mai e ấp, hai má cô đỏ hồng Vĩnh Nghi chợt hiểu, anh bế bổng cô lên cánh tay mình thì thầm.
- Em sắp cho anh một cô công chúa phải không?
- Anh thích không?
Vĩnh Nghi sung sướng siết mạnh cô vào ngực mình, anh hôn lên khắp khuôn mặt yêu dấu.
- Mẹ Ơi, cô Út, chú Thân lại.
Bé Vĩnh Sơn chạy lạch bạch vào, thằng bé lém lỉnh lấy hai tay che mặt mình lại.
- Con không thấy gì hết trơn nghen mẹ.
Vĩnh Nghi buông vợ ra, anh cốc nhẹ lên đầu con trai:
- Chó con, mày bắt chước cô Út mày đó hả.
Vĩnh Xuân và Thân ồn ào đi vào, sau lưng của hai còn có hai người nữa, Băng Tâm và Hoàng Dũng. Vĩnh Nghi kêu lên:
- Trời ơi, hôm nay phúc đức quá, rồng đến nhà tôm, em ơi mau lấy nước mang ra.
Băng Tâm nguýt Vĩnh Nghi, giữa họ những tiếng cười giòn tan. Thân đề nghị:
- Anh Vĩnh Nghi, mình gầy tiệc nhậu đi.
Vĩnh Xuân nhăn mặt:
- Em chúa ghét nhậu.
Vĩnh Nghi cười to:
- Em gái ơi đừng ghét, ghét của nào trời trao của đó, phải không cô Băng Tâm?
Băng Tâm tủm tỉm cười:
- Em tán thành, còn anh?
- Bằng lòng hai tay và cả tay chân.
Phương Mai chen vào:
- Em sẽ lo đồ nhậu, nào Vĩnh Xuân đi chợ đi.
Thân nháy mắt với người yêu, anh nhìn thấy Vĩnh Xuân dễ thương hơn bao giờ...
Vĩnh Nghi đề nghị:
- Dũng hát một bài lúc chờ đợi đi, lâu quá không nghe Dũng hát.
Hoàng Dũng nhăn mặt:
- Già rồi anh.
- Cậu không hát rôi hát đấy, bài chùm phượng hôm nào ấy.
- Anh lấy đàn đi, tôi cũng xin múa rìu trước ngày chấm dứt quãng đời solo của mình.
Khi cô giáo nhỏ?
Về lại ngôi trường những ngày cuối
Tháng năm mùa thi tốt nghiệp
Bao năm rồi phượng ơi
Em về lại trường xưa
Nghe rụng từng cánh nhỏ.
Phượng mỉm cười với em
Gốc Phượng em thường ngồi
Bây giờ có một cô bé áo học trò
Trắng quá - Cho anh nhìn ngơ ngẩn
Phượng ơi! Em cứ ngỡ không già tí nào
Mặc cho bao năm tháng đi qua
Trong sân trường
Giữa lời cho em năm xưa
Cất vào trong vòm lá
Thả vào trong trang vở.
Cô bé ngồi ôn thi
Em ngày xưa cũng thế
Nữa mai em vào lớp nhỏ.
Mắt học trò ngây thơ
Trang giáo án thường ngày
Có thêm chùm phượng đỏ.
- Hay quá! Hay quá!
Bé Vĩnh Sơn cười tít mắt, cậu vỗ tay theo cha của mình.
Hoàng Dũng bế Vĩnh Sơn, anh nghịch ngợm tung cậu bé lên cao, bé Sơn cười to giòn giã.
Dĩ vãng đi qua nhưng hình như vẫn còn đó nỗi nhớ. Với chút tình đầu vụng dại như giọt mực tím loang trên trang giấy.
Chút Tình Đầu Chút Tình Đầu - Thảo Nhi Chút Tình Đầu