"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Arundhati Roy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The God Of Small Things
Dịch giả: Thanh Vân
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
17.Bến Cuối Của Cảng Cochin
rong căn phòng sạch gọn của anh ở Ngôi nhà Ayemenem bẩn thỉu, Estha (không già, không trẻ) ngồi trên giường, trong bóng tối. Anh ngồi rất thẳng. Đôi vai vuông vức. Hai bàn tay đặt trên lòng. Cứ như anh là người sắp bị kiểm tra. Hoặc đang đợi bị bắt giam.
Quần áo đã là xong, xếp thành một chồng gọn gàng trên bàn. Anh đã là cả quần áo cho Rahel.
Mưa vẫn rơi đều đều. Trận mưa ban đêm. Chỉ còn một người đánh trống lẻ loi còn gõ mãi, sau khi cả ban nhạc đã đi ngủ từ lâu.
Trong hồi nhà, bên lối vào riêng rẽ của “Nhu cầu Đàn ông”, cái đuôi mầu vàng của chiếc Plymouth cũ kỹ loé sáng mỗi khi có chớp. Trong những năm sau khi Chacko bỏ đi Canada, Baby Kochamma vẫn thường xuyên rửa xe. Mỗi tuần hai lần với số thù lao ít ỏi, người em rể Kochu Maria lái chiếc xe chở rác mầu vàng ở Kottayam đến Ayemenem (báo trước bằng mùi hôi thối của những thứ phế thải ở Kottayam, thứ mùi còn lưu lại rất lâu sau khi ông ta đã đi), ông nhận khoản lương của bà, rồi lái chiếc xe và khu vườn cùng một lúc. Tutti-frutti.
Cứ mỗi mùa mưa, chiếc xe cũ kỹ càng lún sâu vào trong đất. Giống như một bà già gầy guộc, viêm khớp vẫn đứng trên đôi chân của mình. Không có ý định đi đâu. Cỏ đã mọc kín cả vành xe. Bảng hiệu Thiên đường Hoa quả dầm mục nát, đổ nhào vào bên trong như một cái ngai vàng sụp đổ.
Một con thằn lằn liếc trộm bóng mình trong mảnh gương vỡ một nửa, lốm đốm của người lái xe.
Một con chim sẻ nằm chết trên ghế sau. Nó tìm thấy lối vào qua lỗ thủng trên cửa kính, cám dỗ nó làm tổ trên những chỗ lồi lõm. Nó không tìm được lối ra. Không ai chú ý đến con chim nhỏ sợ hãi, bị cửa kính ôtô lôi cuốn. Nó chết trên ghế sau, đôi chân chổng lên trong không khí. Giống như một trò hề.
Kochu Maria thiếp đi trong phòng khách, cuộn tròn như một dấu phẩy trong ánh sáng nhấp nháy của chiếc tivi vẫn còn bật.
Baby Kochamma trong phòng bà, ngồi trên giường, đang điền vào cuống tờ phiếu báo giảm giá hai rupi một chai Listerine, để lấy một chai 500ml mới và hai ngàn rupi tiền thưởng cho người may mắn trúng xổ số của hãng.
Những cái bóng to tướng của những con côn trùng nhỏ nhào xuống trên tường và trần nhà. Baby Kochamma đã tắt hết các ngọn đèn và thắp một cây nến to, đặt trong một chậu nước để bẫy chúng. Nước đã dầy đặc xác côn trùng cháy xém. Ánh sáng nến làm nổi thêm đôi má đánh phấn hồng và cái miệng tô son của bà. Thuốc bôi lông mi của bà nhoè nhoẹt. Đồ nữ trang của bà lấp lánh.
Bà kéo tờ cuống phiếu vào gần ngọn nến.
Loại nước súc miệng nào bạn hay dùng?
Listerine, Baby Kochamma viết bằng bàn tay nhăn nheo vì tuổi tác.
Cho biết lý do lựa chọn của bạn:
Bà không hề ngập ngừng. Mùi vị hấp dẫn. Hơi thở tươi mát. Bà đã học được cách nói khéo léo và sinh động của những người rao hàng trên ti vi.
Bà điền tên và nói dối tuổi.
Dưới chữ Nghề nghiệp:, bà viết, Trang trí Vườn (Tú tài), Mỹ.
Bà cho cuống phiếu vào phong bì in hàng chữ RELIABLE MEDICOS, KOTTAYAM. Đến sáng, Kochu Maria sẽ mang vào thành phố lúc đến hiệu bánh lấy bánh nhân nho cho bà.
Baby Kochamma cầm cuốn nhật ký mầu nâu, buộc sẵn cái bút lên. Bà giở đến ngày 19 tháng Sáu và ghi một mục mới. Công việc hàng ngày của bà. Bà viết: Em yêu anh em yêu anh.
Mỗi trang nhật ký đều có một mục riêng. Bà có một hộp đựng đầy những cuốn nhật ký với nhiều mục riêng. Một vài ghi những tính toán hàng ngày, những việc phải làm, những đoạn đối thoại ưa thích trong những loại xà phòng ưa thích. Nhưng ngay cả những mục này cũng bắt đầu bằng những từ y như thế: Em yêu anh em yêu anh.
Cha Mulligan đã mất từ bốn năm trước vì virut viêm gan, tại một tu viện khổ hạnh vùng bắc Rishikesh. Những năm thưởng thức kinh Ấn độ giáo đã gây cho cha một sự hiếu kỳ về thần học, nhưng cuối cùng cha thay đổi đức tin. Mười lăm năm trước, Cha Mulligan trở thành một Vaishnava. Một tín đồ của Vishnu[17] Cha vẫn giữ liên lạc với Baby Kochamma, ngay cả khi cha đã vào tu viện. Cha viết cho bà từng lễ Diwali, gửi thiếp mừng mỗi khi đến Năm Mới. Cách đây vài năm, cha gửi cho bà một bức ảnh chụp cha giữa các góa phụ Punjabi trung lưu, tại một trại tôn giáo. Tất cả những phụ nữ đều mặc đồ trắng, kéo sari lên che đầu. Cha Mulligan mặc đồ mầu vàng nghệ. Một lòng đỏ trứng giữa một biển những quả trứng luộc. Râu cha đã bạc trắng, tóc cha dài nhưng chải mượt và tề chỉnh. Một bông nghệ tây Santa, trán rắc tro nguyện. Baby Kochamma thể tin được. Nó là thứ duy nhất cha gửi cho bà, mà bà không thể giữ. Bà bực bội vì thực ra cha đã thực sự từ bỏ lời nguyền, nhưng không phải vì bà. Mà vì những lời nguyền khác. Giống như một người đang giang rộng tay chào đón, chỉ để thấy cha bước thẳng tới vòng tay của người khác.
Cái chết của cha Mulligan không thay đổi các đề mục trong nhật ký của Baby Kochamma, vì về phía bà, giá trị của cha không thay đổi. Bà phải sở hữu cha lúc đã chết, theo kiểu bà không bao giờ có được lúc cha còn sống, ít nhất thì những kỷ niệm về cha cũng là của bà. Của bà toàn bộ. Một cách dữ dội, tàn bạo, của bà tất. Không chia sẻ với Đức tin, với những đồng - tu nữ, với các đồng - thánh nhân hoặc bất cứ thứ gì khác mà họ tự phong. Các đồng - thần tượng.
Việc cha từ chối bà trong đời sống (tuy dịu dàng và say đắm), đã được cái chết trung hoà. Trong hồi ức của bà, cha đã ôm bà. Chỉ mình bà thôi. Theo kiểu một người đàn ông ghì chặt một người đàn bà. Giờ đây cha đã chết, Baby Kochamma lột bỏ bộ váy mầu vàng nghệ tức cười kia đi và mặc lại cho cha bộ áo thầy tu mầu Coca-Cola mà bà hằng yêu dấu. (Các giác quan của bà thoả thuê trên tấm thân mảnh dẻ, lõm như hình hài chúa Giê-su, giữa bao thay đổi). Bà quẳng cái bát khất thực của cha đi, chữa đôi bàn chân Hindu chai cứng của cha và trả lại cho Người đôi xăng đan thoải mái. Bà biến đổi cha lại thành con lạc đà cao cẳng, đến ăn trưa vào những ngày thứ N
Và đêm đêm, hết đêm này sang đêm khác, hết năm này sang năm khác, hết quyển này đến quyển khác, bà viết: Em yêu anh em yêu anh.
Bà cài bút vào cái vòng và gập quyển nhật ký lại. Bà bỏ kính, dùng lưỡi tháo bộ răng giả. Rồi thả vào cái cốc đựng Listerine. Hàm răng chìm xuống đáy cốc, làm nổi lên những cái bọt nhỏ, như những lời cầu khẩn. Chiếc mũ ngủ của bà. Một nụ cười móm mém. Những chiếc răng giả vào buổi sáng.
Baby Kochamma ngả lên gối và đợi nghe Rahel ra khỏi phòng Estha. Chúng bắt đầu làm bà khó chịu, cả hai đứa. Mấy sáng trước, bà mở cửa sổ (để Hít thở Không khí Trong lành) và đã bắt quả tang hai đứa Đang Từ Đâu Đó Trở về. Rõ ràng là chúng nó ra ngoài suốt đêm. Cùng với nhau. Chúng có thể đi đâu? Chúng có nhớ lại gì và nhớ đến chừng nào không? Bao giờ chúng đi? Chúng làm gì mà ngồi cùng nhau trong bóng tối lâu đến thế? Cảm thấy buồn ngủ, bà dựng gối lên, cho rằng có lẽ vì tiếng mưa rơi và tiếng tivi nên bà không nghe thấy tiếng phòng Estha mở. Chắc Rahel đã ra và đi ngủ từ lâu.
Cô chưa ngủ.
Rahel vẫn đang nằm trên giường Estha. Lúc nằm, trông cô gầy hơn. Trẻ hơn. Nhỏ nhắn hơn. Mặt cô quay ra cửa sổ cạnh giường. Mưa rơi chênh chếch đập vào những song cửa và… thành những hạt nhỏ li ti lên mặt và cánh tay để trần của cô. Chiếc áo phông cộc tay mềm mại của cô sáng một vệt vàng trong bóng tối. Chiếc quần jean xanh tan trong bóng tối.
Hơi lạnh. Hơi ẩm ướt. Hơi yên tĩnh. Bầu Không khí ấy.
Nhưng nói gì ở đó?
Từ chỗ đang ngồi tận cuối giường, Estha không cần ngoảnh lại cũng có thể nhìn thấy cô. Những đường nét lờ mờ. Nét sắc sảo của quai hàm cô. Những xương đòn như đôi cánh xoè từ cuối họng ra đến cuối bờ vai cô. Một con chim bị lớp da ghìm xuống.
Cô quay đầu và nhìn anh. Anh ngồi rất thẳng. Đang đợi kiểm tra. Anh đã là xong quần áo.
Anh thấy cô thật đáng yêu. Tóc cô. Má cô. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, khéo léo của cô.
Em gái của anh.
Một thứ tiếng mè nheo xuất hiện trong đầu anh. Tiếng những đoàn tầu đang chạy qua. Ánh sáng và bóng tối trùm lên người bạn, nếu bạn ngồi bên cửa sổ toa tầu.
Anh ngồi thẳng hơn lên. Lặng lẽ, anh có thể nhìn thấy cô. Cô lớn lên trong làn da của mẹ. Mắt cô lấp lánh trong bóng tối. Mũi cô thẳng và nhỏ. Miệng cô, đôi môi đầy đặn. Trông cứ như một vết thương. Dù nó đang mím lại vì một điều gì đó. Cứ như từ lâu lắm rồi, một người đàn ông đeo nhiều nhẫn đã đánh vào miệng cô. Một khuôn miệng đẹp và bị thương.
Khuôn miệng tuyệt đẹp của mẹ họ Estha nghĩ. Miệng của Ammu.
Cái miệng đó đã hôn lên bàn tay Estha, qua thanh chắn cửa sổ của toa tầu. Toa hạng nhất, trên Tầu chở thư đến Madras.
- Tạm biệt con, Estha. Chúa phù hộ con - Miệng Ammu nói. Khuôn miệng cố không khóc của Ammu.
Lần cuối cùng Estha nhìn thấy mẹ.
Chị đứng trên sân ga của bến cuối, Cảng Cochin, mặt chị ngửa lên cửa sổ toa tầu. Trong ánh đèn nêon trên sân ga, nước da chị nhợt nhạt, xanh tái, mất hẳn vẻ rạng rỡ. Ánh sáng ban ngày bị các đoàn tầu chắn hết ở phía bên kia. Những cái nút lie dài giữ bóng tối vào trong. Chuyến Tầu chở thư Madras.
Một tay Ammu nắm chặt tay Rahel. Một con muỗi bị xích. Một Người lánh nạn Gầy gò đi xăng đan Bata. Một bộ váy áo Airport trên sân ga tầu hỏa. Giậm chân trên sân ga, những đám mây lộn xộn của một sân ga bẩn thỉu. Cho đến lúc Ammu tóm lấy em và bảo em Ngừng lại, em mới ngừng. Một đám đông hối hả quanh họ.
Công nhân khuân vác hành lý đẩy xe, người đi lại, mua, bán, chạy lon ton, vội vã, hối hả, trẻ con đi ị, người lớn nhổ bọt, đến, đi, ăn xin, mặc cả, kiểm tra v
Những tiếng động chói tai của nhà ga.
Những đứa trẻ hốc hác, vàng vọt vì thiếu ăn, bán những tạp chí khiêu dâm và thức ăn mà chúng không thể ăn được.
Sôcôla đã chảy. Thuốc lá thơm.
Nước cam.
Nước chanh.
Coca-Cola, kem sữa.
Những con búp bê da hồng. Những cái trống lúc lắc. Tình yêu-ở-Tokyo.
Những con vẹt giả bằng nhựa, đầu có thể vặn ra được, đựng đầy những kẹo.
Những cặp kính râm mầu đỏ, gọng vàng.
Đồ chơi đang nhìn thời gian sơn mầu lên chúng.
Một cái xe chở những bàn chải răng bị hỏng.
Bến cuối của Cảng Cochin.
Tái nhợt trong ánh đèn nhà ga. Những con người hốc hác. Không nhà cửa. Đói khát. Vừa bị nạn đói năm ngoái. Không trung dầy đặc những ruồi.
Một người mù không có mi mắt và mắt xanh như mầu quần jean đã bạc, da mặt rỗ chằng chịt vì bệnh đậu mùa, đang chuyện gẫu với một người hủi cụt hết ngón tay, khéo léo kéo những đầu thuốc lá lọc nằm thành đống bên cạnh mà hít.
- Cậu thế nào? Cậu đến đây bao giờ?
Họ có vẻ đã chọn lựa. Hình như họ chọn nơi này, từ những ngôi nhà sang trọng, rộng mênh mông đăng ký trong cuốn danh bạ hào nhoáng, làm nhà ở cho h
Một người đàn ông ngồi trên chiếc xe đẩy mầu đỏ, có cái chân giả (từ đầu gối trở xuống), đi giầy ống mầu đen và tất ngắn. Bụng chân hõm vào, có u nhỏ mầu hồng, giống bụng chân thực. (Khi giải trí với hình ảnh con người, sao cứ lặp lại những sai lầm của Chúa?). Bên trong bụng chân, ông ta để những tấm vé. Cái khăn mặt. Cái cốc bằng thép không rỉ. Mùi của ông ta. Những hy vọng của ông ta. Tình yêu của ông ta. Sự điên rồ của ông ta. Hy vọng của ông ta. Niềm vui vô tận của ông ta. Bàn chân thực sự của ông ta để trần.
Ông ta mua một cốc trà.
Một bà lão nôn mửa. Một vũng lổn nhổn.
Cuộc sống của nhà ga. Những trò huyên náo của xã hội. Nơi đây, ào đến buôn bán, rồi thất vọng về nhà ngủ và chai sạn dần thành sự nhẫn nhục.
Nhưng lần này, Ammu và hai đứa con không còn cửa ôtô mà nhìn qua nữa. Không còn lưới giữ họ khi họ nhẩy qua đám đông ồn ào.
Gói ghém đồ đạc của mày và xéo đi, Chacko đã nói vậy. Anh giẫm lên cánh cửa bị đạp vỡ. Một cái cán búa trong tay. Còn Ammu dù bàn tay run bắn, vẫn không rời khỏi việc viền không cần thiết. Một hộp đựng rubăng mở, nằm trên lòng chị.
Nhưng Rahel ngẩng lên. Và thấy Chacko đã biến mất, để lại chỗ đó một con quái vật.
Một người đàn ông môi dầy đeo nhiều nhẫn, mát mẻ trong bộ đồ trắng, mua những điếu Scissor của một người bán rong trên sân ga. Ba gói. Hút ngoài hành lang toa tầu.
Ông là người đi kèm Estha. Một người bạn của gia đình, bất chợt có việc đi Madras. Ông Kurien Maathen.
Vì muốn thể nào cũng phải có một người lớn đi cùng Estha, Mammachi nói chẳng cần phí tiền mua thêm một vé nữa. Bố nó mua vé Madras-Calcuta. Ammu mua Cơ hội. Chị cũng đóng gói đồ đạc của chị và ra đi. Bắt đầu một cuộc sống mới, trong đó chị có thể giữ được các con. đến lúc này, đành quyết định để một trong hai đứa lại Ayemenem. Không phải cả hai. Có nhau, chúng sẽ là một mối phiền toái. Quỷ Sa tăng trong mắt chúng. Phải tách chúng ra.
Có thể họ đúng, Ammu thì thầm lúc đóng gói vali và túi xách cho con trai. Có lẽ một cậu bé cần có một người cha.
Người đàn ông môi dầy đang ở trong ngăn cạnh Estha. Ông ta nói ông ta sẽ cố đổi chỗ cho một ai đó khi tầu đã chuyển bánh.
Còn lúc này, ông ta để chú bé lại một mình.
Em biết có một vị thần ghê gớm đang lơ lửng trên đầu họ. Đi lúc họ đi. Dừng lại lúc họ dừng. Nhỏ những giọt sáp từ một cây nến cong.
Ai cũng biết.
Mọi chuyện đã đăng báo. Tin tức về cái chết của Sophie Mol, về cảnh sát “bắt gặp” tên Paravan bị quy tội bắt cóc và giết người. Thiên đường Hoa quả dầm bị bao vây. K.N.M. Pillai tuyên bố là Ban giám đốc đã dính dáng vào vụ cảnh sát dựng chứng cứ giả cho một người Paravan.
Những chuyện đó đều đăng trên báo. Bản chính thức.
Dĩ nhiên người đàn ông môi dầy kia không hề nghĩ lại có một bản khác.
Trong bản đó, một đội cảnh sát vũ trang vượt sông Meenachal, dòng sông chảy lờ đờ và phình to ra vì trận mưa vừa qua, tìm đường xuyên qua những bụi cây ướt át, còi cọc, vào Heart of Darkness.
Chúa Trời Của Những Chuyện Vụn Vặt Chúa Trời Của Những Chuyện Vụn Vặt - Arundhati Roy Chúa Trời Của Những Chuyện Vụn Vặt