Số lần đọc/download: 7459 / 21
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 19 -
Một nhân viên của Nam Kha mang đến cho Bảo Phương tờ đơn ly hôn mà Nam Kha đã ký sẵn. Không cần đọc nội dung, Bảo Phương liền ký vào chỗ dành cho cô.
Thế là hết.
Khi tiếng chân của người nhân viên ấy xa dần, Bảo Phương ngồi khóc lặng lẽ. Sao anh có thể tàn nhẫn với em như thế, Nam Kha? Em sẵn sàng trả tự do cho anh mà. Cần gì phải có một buổi sinh nhật linh đình và mấy cuộn băng vidéo để làm bằng chứng trước tòa.
Em còn yêu anh mà Nam Kha.
Vũ Khôi xuất hiện trước mặt cô với bó cẩm chướng vàng. Nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của cô, anh khẽ hỏi:
- Sao vậy Bảo Phương?
Cô nức nở:
- Em khổ quá, Vũ Khôi ơi.
Cúi xuống bên cô với vẻ mặt đầy trắc ẩn, Vũ Khôi Trầm giọng:
- Anh có thể giúp gì cho em?
Bảo Phương nói trong nước mắt:
- Em vừa ký đơn ly hôn với Nam Kha...
Vũ Không gặng hỏi:
- Nam Kha đến đây à?
Cô lắc đầu:
- Không, anh ấy cho người ở công ty anh ấy mang đơn đến.
Vũ Khôi vuốt tóc cô:
- Nín đi Bảo Phương. Nam Kha không xứng đáng để em nhỏ những giọt nước mắt với hắn. Hắn dường như không có tính người nữa.
Bảo Phương nấc lên:
- Nhưng em yêu Nam Kha. Lẽ ra không có gì có thể chia lìa được em và anh ấy nhưng tại... cái chân này... tại cái chân tật nguyền này.
Vừa nói, cô vừa đấm mạnh lên hai chân đang bất động.
Vũ Khôi giữ hai tay cô lại. Giọng anh ấm áp:
- Bảo Phương... Em bình tĩng lại nào.
Cô vẫn tiếp tục tự đay nghiến mình:
- Nếu mày không tàn tật thì mày đã không mất Nam Kha. Bảo Phương... sao mày lãi tàn tật kia chứ. Mày đã làm Nam Kha thất vọng. Trước kia anh ấy yêu mày biết bao nhiêu. Nhưng tại mày tất cả. Mày đã làm khổ anh ấy, làm anh ấy phải xấu hổ với mọi người. Mày nên chết đi như lời anh ấy nguyền rủa mới phải chứ.
Vũ Khôi khẽ bảo:
- Em đừng như thế nữa, có được không Bảo Phương?
Cô đẩy anh ra:
- Anh đi về đi. Tôi không muốn Nam Kha hiểu lầm tôi. Cho dù Nam Kha có bỏ tôi thì một ngày nào đó anh ấy cũng phải hối hận, quay về với tôi. Tôi không muốn vì sự có mặt của anh mà Nam Kha lại càng căm ghét tôi nữa. Anh ấy và anh thù hận nhau. Vậy tại sao tôi lại phải thân thiết với anh. Anh đi về đi... Tôi van anh...
Vũ Khôi buồn rầu đứng dậy. Giọng anh chùng xuống:
- Nếu em muốn, em sẽ lập tức rời khỏi đây cho em hài lòng.
Cô vùi mặt vào hai tay, hét lên:
- And đi đi!
Vũ Khôi đi ra khỏi phòng và khép nhẹ cửa. Bảo Phương ôm mặt khóc nức nở.
Cô đang trong một trạng thái vô cùng kích động. Sự tỉnh táo đến lạnh lùng và tờ đơn ly hôn của Nam Kha đã làm cô muốn nổi điên. Ném tung những gì đang ở trong tầm tay, cô bật khóc nức nở.
Chỉ một lát sau trong phòng của Bảo Phương là một bãi chiến trường.
Thật lâu, chị Tư mới vào phòng, giọng rụt rè:
- Cô...
Quay phắt lại nhìn chị, Bảo Phương giọng rền rĩ:
- Chị hãy để tôi yên. Chị đi đi. Tôi chỉ muốn chết. Muốn chết.
Nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, chị Tư mềm mỏng:
- Tôi đẩy xe ra vườn cho cô chủ khuây khỏa nhé.
Bảo Phương vẻ mặt cay đắng:
- Khuây khỏa để làm gì? Tôi chỉ muốn chết thôi.
Lượm những mảnh vỡ trên sàn nhà, chị Tư an ủi:
- Cô chủ đừng nói gở. Sao lại chết được. Không có gì quý hơn sự sống cả.
Bảo Phương chán ngán:
- Thế có bao giờ chị bị phản bội, bị lừa dối chưa? Và làm sao chị hiểu được nỗi khổ của một kẻ tật nguyền như tôi.
Chị Tư nói khẽ:
- Cuộc sống mà cô chủ. Mỗi người có một nỗi khổ, một nỗi niềm riêng. Tôi hiểu những gì cô chủ phải gánh chịu. Hiểu để cảm thấy thương cô chủ hơn.
Khép nhẹ mắt, Bảo Phương nhớ lại gương mặt thất vọng của và đau đớn của Vũ Khôi lúc nãy. Cô điên rồi. Không có ai tốt với cô như anh, thế mà cô đã xúc phạm đến anh.
Giọng cô khắc khoải:
- Tôi thật có lỗi với Vũ Khôi. Có lẽ không bao giờ anh ấy đến đây nữa. Vũ Khôi là người duy nhất hiểu được tôi. Anh ấy rất tốt. Thế mà tôi đã phá hỏng tất cả.
Chị Tư trầm giọng:
- Cậu chủ của tôi cũng không trách gì cô đâu.
Bảo Phương lùa hai tay vào tóc:
- Tôi tự giận mình. Nam Kha có hiểu lầm tôi hay sao đó cũng mặc. Tôi đã sống phụ thuộc vào Nam Kha quá nhiều. Tôi không còn là chính mình nữa. Vì sợ Nam Kha, tôi đã nói với Vũ Khôi là từ nay anh đừng đến đây nữa. Chị thấy tôi có điên không?
Chị Tư nhỏ nhẹ:
- Cô đừng có day dứt nữa. Tôi biết là cậu của tôi hiểu cô mà.
Bảo Phương ràn rụa nước mắt:
- Nhưng Vũ Khôi sẽ không bao giờ đến đây nữa. Chính tôi đã yêu cầu anh như thế. Tôi thật đáng trách. Giờ tôi phải làm sao bây giờ?
Đặt tay lên vai Bảo Phương, chị Tư nghiêng đầu hỏi:
- Cô có thật sự mong cậu chủ tôi đến đây không?
Bảo Phương giọng buồn bã:
- Sao lại không? Mỗi lần nói chuyện với Vũ Khôi, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm rất nhiều. Chính Vũ Khôi làm cho tôi cảm thấy cuộc đời vẫn còn có ý nghĩa. Tôi vẫn có thể làm những điều có ích cho đời.
Chị Tư cười hiền:
- Nói thế chứ cậu chủ của tôi... chưa đi về đâu.
Bảo Phương kêu lên:
- Chị đừng xí gạt tôi nữa.
Chị Tư vui vẻ:
- Tôi nói thật đó mà. Cậu Vũ Khôi đang ở trong phòng khách đó.
Bảo Phương giận dỗi:
- Chị cứ đùa. Tôi thì đang đau khổ, chị lại còn trêu chọc tôi.
Chị Tư mỉm cười:
- Nếu không tin, cô cứ thử ra xem.
Vẻ mặt Bảo Phương đầu nghi ngại:
- Tôi bắt đền chị đó, nếu chị nói dối.
- Còn nếu tôi nói đúng thì như thế nào đây?
Nở một nụ cười hiền hậu, chị Tư lúi hú lượn những mảnh thủy tinh vỡ còn vương trên thảm.
Khẽ lắc đầu, Bảo Phương đẩy chiếc xe lăn ra phòng khách. Cô không tin vào mắt mình nữa.
Vũ Khôi đang ở đó. Anh đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng khách vì mọi thứ từ ngày mẹ cô đi xa đều ngổn ngang bụi bặm. Dù sao mẹ cô cũng đã vắng nhà hơn một tháng nay rồi.
Nghe tiếng động ở cửa, Vũ Khôi quay lại. Bắt gặp Bảo Phương với ánh mắt ngỡ ngàng, anh mỉm cười:
- Không thể để em hít thở một không khí ô nhiễm như thế này nên anh đã dọn dẹp và sắp xếp lại mọi thứ không biết em có bằng lòng hay không.
Cô ấp úng:
- Anh không giận em chứ?
Vũ Khôi cười:
- Không.
Cô tròn mắt:
- Vì sao?
Vũ Khôi lại cười. Một nụ cười mà chưa bao giờ Bảo Phương thấy ấm áp đến thế.
Giọng anh bao dung:
- Anh biết là em không cố ý nói như thế. Em đã nghĩ một đường nói một nẻo.
Cô ngắc ngứ:
- Anh... cứ đến đây chơi. Đừng chấp trách những lời xằng bậy của em.
Vũ Khôi cười lớn:
- Tất nhiên. Thả em sống ở đây một mình, anh cũng không an tâm chút nào.
Chợt nhìn thấy khuôn mặt bối rối của cô, Vũ Khôi bỗng sực nhớ là anh đang ở trần.
Vội chụp lấy chiếc áo đang mắc trên ghế, anh lúng túng:
- Xin lỗi.
Bảo Phương ngó lơ ra cửa.
Một tích tắc sau cô quay lại. Vũ Khôi đã mặc xong áo, anh đang dịu dàng nhìn cô. Ánh mắt anh bao dung đến nỗi Bảo Phương cảm thấy thật nhỏ bé đối với anh.