There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mười Bảy
a không thể chạy được xa với một đứa trẻ bốn tuổi trên tay. Chúng đã quá lớn, quá nặng, quá vướng víu để bế đi, dù với bất kỳ tốc độ nào.
Tôi muốn đưa Pat về nhà bằng ô tô, nhưng tôi loạng choạng ra khỏi công viên và biết rằng làm vậy sẽ không kịp.
Tôi xộc vào quán cà phê nơi chúng tôi ăn mì Ý xanh, Pat vẫn nhợt nhạt, im lặng và chảy máu trên tay tôi. Đang là giờ ăn trưa, và nhà hàng đầy các nhân viên văn phòng mặc veston đang ăn uống ngấu nghiến. Họ nhìn chằm chằm chúng tôi mồm há hốc, dĩa xoay sợi mì Ý xoăn lơ lửng trên không trung.
“Gọi cấp cứu!”
Không một ai cử động.
Rồi cửa bếp mở tung và Cyd bước ra, cái khay chất đầy đồ ăn trên một tay và sổ ghi món trên tay kia. Cô nhìn chúng tôi một giây, nao núng trước cảnh tượng cơ thể vô hồn của Pat, máu khắp tay và áo tôi, sự hoảng loạn mù quáng trên khuôn mặt tôi.
Rồi cô điệu nghệ đẩy cái khay lên bàn gần nhất và tiến về phía chúng tôi.
“Là con trai tôi! Gọi cấp cứu đi!”
“Để tôi chở cho nhanh,” cô nói.
Có những đường màu trắng trên sàn bệnh viện dẫn đến khoa cấp cứu, nhưng trước khi chúng tôi bén mảng đến gần thì đã bị vây quanh bởi y tá và những người đẩy xe cáng, họ đỡ lấy Pat từ tay tôi và đặt nó lên một cái xe đẩy. Đó là một cái xe đẩy cho người lớn, và trông nó thật nhỏ bé khi nằm trên đó. Thật quá nhỏ bé.
Lần đầu tiên mắt tôi mọng nước và tôi chớp mắt cố kìm nén những giọt nước mắt. Tôi không thể nhìn thằng bé. Tôi không thể không nhìn thằng bé. Đứa con của bạn trong bệnh viện. Đó là thứ tồi tệ nhất trần đời.
Họ đẩy nó vào sâu hơn phía trong tòa nhà, dưới những vệt ánh sáng vàng nhờn nhợt của những hành lang đông người, ồn ào, hỏi tôi những câu hỏi về ngày tháng năm sinh, tiền sử bệnh tật, căn nguyên chấn thương đầu của nó.
Tôi cố kể với họ về cái xe đạp trên ván nhảy phía trên cái bể bơi trống, nhưng tôi không biết họ nghe có hiểu được không. Tôi thì không hiểu cho lắm.
“Chúng tôi sẽ chăm sóc cháu,” một y tá nói, và cái xe đẩy đi thẳng qua cánh cửa xoay màu xanh.
Tôi cố bám lấy họ và thoáng nhìn thấy những người đàn ông và phụ nữ mặc áo bờ lu xanh lá cây đeo khẩu trang, màu crôm bóng loáng của dụng cụ y tế, và một tấm nệm nơi họ đặt nó xuống, tấm nệm trông mỏng và đầy điềm gở y như tấm ván nhún.
Cyd nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“Anh phải để nó đi,” cô nói, và dẫn tôi đến khu chờ nhỏ ảm đạm nơi cô mua cà phê trong cốc nhựa từ máy bán tự động cho chúng tôi. Cô đổ đầy đường vào cốc tôi mà không hỏi xem đấy có phải là cách tôi hay uống cà phê không.
“Anh có ổn không?” cô nói.
Tôi lắc đầu. “Tôi thật ngu ngốc.”
“Những chuyện này vẫn thường xảy ra mà. Anh có biết chuyện gì xảy ra với tôi hồi bằng tuổi đó không?”
Cô đợi lời đáp của tôi. Tôi ngước nhìn lên cặp mắt nâu cách xa nhau của cô.
“Chuyện gì?”
“Tôi đang xem mấy đứa trẻ con chơi bóng chày và tôi đứng ngay phía sau đứa đánh bóng. Ngay phía sau nó.” Cô mỉm cười nhìn tôi. “Và khi nó hất gậy về sau để đập bóng, nó suýt đánh bay đầu tôi. Cái gậy đó chỉ bằng nhựa gì đó thôi, nhưng nó làm tôi bất tỉnh hẳn. Tôi thực sự đã nhìn thấy sao đấy. Nhìn này.”
Cô vuốt vạt tóc mái màu đen của mình ra khỏi trán. Ngay phía trên lông mày của cô là một vết sẹo mảnh màu trắng dài tầm móng tay cái.
“Tôi biết bây giờ anh đang cảm thấy rất tệ,” cô nói. “Nhưng trẻ con cứng cáp lắm. Chúng vượt qua được những thứ này.”
“Chỗ đấy rất cao,” tôi nói. “Và nó ngã đau đến thế. Máu... ở khắp nơi.”
Nhưng tôi biết ơn vết sẹo mảnh màu trắng của Cyd. Tôi trân trọng việc cô bị đập bất tỉnh hồi còn nhỏ. Cô thật tốt bụng.
Một cô bác sĩ trẻ tuổi đến tìm chúng tôi. Cô khoảng hai mươi lăm tuổi, và trông như thể từ hồi ở đại học y đến giờ chưa có một giấc ngủ hẳn hoi nào. Cô tỏ vẻ cảm thông đôi chút, nhưng nhanh nhảu, chuyên nghiệp, thẳng thắn như một vụ xe đụng vậy.
“Patrick đang trong tình trạng ổn định, nhưng với một chấn thương trầm trọng vào đầu như vậy chúng tôi sẽ phải chụp X quang và quét não. Cái tôi lo là có khả năng cậu bé bị rạn ép sọ não - đấy là khi sọ bị nứt và những mảnh xương bị đẩy vào trong, tạo áp lực lên não bộ. Tôi không có ý nói rằng đấy là chuyện đã xảy ra. Tôi muốn nói đấy là một khả năng.”
“Chúa ơi.”
Cyd nắm lấy tay tôi ghì chặt.
“Sẽ mất một thời gian,” bác sĩ nói. “Nếu anh và vợ muốn ở lại với con trai mình tối nay, thì vẫn có thời gian để về nhà lấy vài thứ.”
“À,” Cyd nói. “Chúng tôi không phải vợ chồng.”
Bác sĩ nhìn tôi và đọc bảng thông tin của mình.
“Anh là cha của Patrick phải không anh Silver?”
“Đúng.”
“Tôi chỉ là bạn,” Cyd nói. “Chắc tôi nên đi,” cô nói, dợm đứng dậy. Tôi có thể thấy là cô tưởng mình đang làm vướng chân vướng tay. Nhưng không hề. Cô là người duy nhất giữ tôi khỏi bị suy sụp.
“Và mẹ của cháu bé đâu?” bác sĩ hỏi.
“Cô ấy ở nước ngoài,” tôi nói. “Tạm thời cô ấy ở nước ngoài.”
“Có lẽ anh nên gọi cho cô ấy,” bác sĩ nói.
Mẹ tôi đã khóc, nhưng bà sẽ không làm vậy giữa chốn công cộng. Bà luôn để dành những giọt nước mắt của mình cho những lúc riêng tư, chỉ để những người trong gia đình nhìn thấy.
Ở bệnh viện, bà một mực lạc quan cứng cỏi và khôn ngoan. Bà hỏi các y tá những câu hỏi thiết thực. Khả năng bị chấn thương vĩnh viễn ở mức nào? Đến bao giờ thì chúng tôi sẽ được biết? Ông bà có được ở lại qua đêm không? Có bà ở bên làm tôi thấy khá hơn. Cha tôi thì hơi khác một chút.
Người lính già trông có vẻ lạc lõng trong căng tin bệnh viện. Ông không quen ngồi chờ đợi. Ông không quen với những trường hợp ngoài tầm kiểm soát của mình. Cánh tay xăm trổ, đôi vai to bản, trái tim già không biết sợ của ông - chúng đều khá vô dụng ở đây.
Tôi biết ông sẽ làm mọi thứ vì Pat, biết ông yêu nó với tình yêu vô điều kiện ta chỉ có thể cảm thấy với một đứa trẻ, một tình yêu khó nhận ra hơn rất nhiều khi đứa trẻ hoàn hảo của bạn đã lớn lên thành một người lớn dễ sa ngã. Ông yêu Pat theo cái kiểu mà ông từng yêu tôi. Pat là tôi trước khi tôi có cơ hội làm hỏng mọi thứ. Lòng ông bị giày vò khi ông chỉ có thể ngồi và đợi.
“Có ai muốn uống thêm trà không?” ông nói, tuyệt vọng muốn làm điều gì đó, bất cứ điều gì để làm những người khốn khổ chúng tôi khá hơn được phần nào.
“Chúng ta sẽ có trà chảy ra từ tai mất,” mẹ tôi nói. “Cứ ngồi xuống và bình tĩnh đi.”
“Bình tĩnh?” ông khịt mũi, lườm mẹ, rồi quyết định bỏ qua.
Ông ngồi phịch xuống cái ghế nhựa đã nứt và nhìn chằm chằm vào bức tường. Có quầng thâm như màu hoa quả bị giập dưới đôi mắt ông. Rồi sau năm phút ông đi lấy thêm trà cho chúng tôi. Khi đợi tin về đứa cháu trai của mình và nhấm nháp món nước trà mà thực ra ông không muốn uống, tự dưng cha tôi trông thật già.
“Sao con không thử gọi lại cho Gina xem?” mẹ tôi hỏi tôi.
Tôi không biết mẹ đang mong chờ gì. Có lẽ là mong Gina sẽ lên ngay chuyến bay tới để trở về và không lâu sau gia đình nhỏ của chúng tôi sẽ lại đoàn tụ mãi mãi. Và có lẽ cả tôi cũng đã hy vọng điều đó.
Nhưng không ăn thua gì. Tôi ra khu lễ tân và gọi số Gina, nhưng tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng o o của một cái điện thoại Nhật Bản không ai nhấc máy.
Đang là nửa đêm ở London, nghĩa là tám giờ sáng ở Tokyo. Cô ấy phải ở đó chứ. Trừ phi cô đã đi làm rồi. Trừ phi tối qua cô không về nhà. Điện thoại của cô vẫn cứ kêu o o.
Từ bây giờ sẽ là thế này đây. Nếu tôi nói chuyện được với Gina, tôi biết là sức mạnh và lý lẽ của cô sẽ trấn áp được bất cứ sợ hãi hay hoảng loạn nào. Cô sẽ giống mẹ tôi hơn là cha tôi. Hay tôi. Cô sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra, nguy hiểm ra sao và bao giờ chúng tôi được biết. Cô sẽ tìm ra giờ của chuyến bay tiếp theo về nhà và cô sẽ có mặt trên chuyến bay đó. Nhưng tôi không tài nào liên lạc được với cô.
Tôi dập máy, hiểu rằng suốt phần đời còn lại chúng tôi sẽ như thế này, hiểu rằng mọi thứ đã quá sai lệch để có thể quay lại như trước, hiểu rằng chúng tôi quá xa nhau để có thể tìm được đường quay về.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con