Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Nhà Nguyện Cho Những Người Đã Khuất
ứa là hứa vậy, nhưng Morgan vẫn không thể nào bị xử lý ngay được. Hai tuần tiếp sau đấy thời tiết thật xấu, thầy trò tôi dường như không bước chân ra khỏi cửa. Các trận bão tuyết nối tiếp nhau quật lên hẻm núi, cuộn xoáy tuyết quất vào cửa sổ và chôn ngập phía trước nhà dễ lên ngang đến mức dãy phòng ngủ trên tầng trệt. Tôi bắt đầu tin rằng Golgoth quả thật đã thức dậy và bụng thầm biết ơn rằng Shanks đã nhìn xa trông rộng mà giao thêm lương thực. Khi ngày thứ Ba được Morgan chỉ định làm ngày chúng tôi phải gặp mặt đã đến, tôi bồn chồn và chừng như hy vọng được trông thấy hắn xuất hiện trước cửa nhà. Nhưng các cơn bão tuyết đang dữ dội đến mức chẳng ai có thể lội qua đồng hoang. Ấy thế nhưng, mỗi một giờ đồng hồ bị mắc kẹt trong ngôi nhà ấy mang lại cảm giác như một cơn nhục hình. Tôi tuyệt vọng chỉ muốn thoát ra ngoài tìm lấy Morgan mà đặt dấu chấm hết cho cơn khốn khổ của bố mình cho rồi.
Thầy tôi buộc tôi tiếp tục thực hiện các thói quen thường nhật như là ăn, ngủ và học tập trong suốt cơn bão tuyết, nhưng có một điều mới mẻ được thêm vào. Mỗi chiều thầy lại đi xuống tầng hầm trò chuyện với Meg và mang chút gì đấy cho bà ta lót dạ. Thường thì chỉ là vài ba tấm bánh quy, nhưng đôi khi thầy còn mang cả phần thức ăn trưa còn thừa của chúng tôi xuống đấy. Tôi thắc mắc không biết hai người họ nói chuyện gì khi thầy ở dưới ấy, mặc dù tôi hiểu tốt hơn là không nên hỏi. Thầy trò tôi đã đồng ý là không nên cất giữ thêm bí mật nào nữa nhưng tôi nhận ra là Thầy Trừ Tà vẫn muốn có được chút riêng tư.
Hai mụ phù thủy kia phải tự mình xoay sở hết cách thôi, phải ăn côn trùng, dòi bọ hay bất cứ thứ gì khác mà bọn họ có thể moi ra được từ lòng đất ẩm, nhưng Meg vẫn là trường hợp cá biệt. Tôi nửa như hy vọng rằng, rồi sớm có một ngày, Thầy Trừ Tà sẽ lại cho Meg dùng trà thảo dược rồi mang bà ấy ra khỏi hầm. Chắc chắn bà ta là tay đầu bếp cừ hơn hai thầy trò tôi rồi, nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra tôi không thể không cảm thấy an toàn hơn khi Meg vẫn còn ở dưới hố. Chẳng lẽ Thầy Trừ Tà đã mềm lòng? Sau bao nhiêu là lời cảnh báo của thầy về việc không nên tin tưởng phụ nữ, thì giờ đây thầy lại đang phá vỡ mọi quy tắc của chính mình. Tôi những muốn nói thẳng với thầy như thế, nhưng làm sao tôi mở miệng được khi tôi nhìn thấy thầy mình đang bận lòng về Meg chứ?
Thầy vẫn chưa ăn uống được bình thường trở lại và có một buổi sáng hai mắt thầy đỏ au sưng húp, như thể thầy đã mạnh tay chà xát lên hai mắt vậy. Tôi thậm chí còn nghĩ liệu có phải thầy đã khóc chăng, và điều ấy khiến tôi phải suy nghĩ đến bản thân sẽ cư xử thế nào trong tình huống tương tự. Lỡ như tôi là Thầy Trừ Tà, còn Alice thì đang ở dưới hố kia thì sao? Tôi sẽ hành xử như thầy chứ? Tôi cũng đang băn khoăn không biết Alice sinh sống thế nào. Nếu có khi nào mà thời tiết được tốt hơn, tôi quyết định sẽ xin phép thầy tôi cho tôi ghé xuống cửa hiệu ông Andrew để thăm Alice lần nữa.
Thế rồi, thật không lường trước được, một sáng nọ thời tiết đúng là có thay đổi. Tôi cứ mãi suy nghĩ đến mối đe dọa dành cho bố tôi, lòng hy vọng rằng, ngay khi có cơ may đầu tiên, thì thầy trò tôi sẽ lên đường săn đuổi Morgan ngay. Nhưng không phải thế. Khi ánh nắng mặt trời ló dạng là cũng đến lúc có việc trừ tà. Thầy tôi và tôi bị gọi đi sang hướng đông, đến nông trại Platt. Là việc về ông kẹ, hay hình như vậy.
Cũng phải đến hơn một giờ đồng hồ chúng tôi mới lên đường được vì trước tiên Thầy Trừ Tà phải đẽo cho mình một cây trượng gỗ thanh hương trà mới, và khi rốt cuộc chúng tôi cũng đến nơi, sau hai giờ đồng hồ bì bõm lội qua tuyết ngập lún, thì hóa ra chẳng hề có lấy một dấu hiệu nào về ông kẹ đã từng lai vãng quanh đấy và người nông dân phải xin lỗi thống thiết vì đã nhìn nhầm, ông ta đổ là tại vợ mình, bà này thường hay bị mộng du. Ông ta bảo bà ấy đã di chuyển đồ đạc trong bếp và khua nồi khua niêu loảng xoảng đánh thức cả nhà dậy, rồi sáng hôm sau thức dậy bà lại chẳng nhớ là mình đã làm thế. Ông ta dường như lấy làm xấu hổ vì đã cho gọi chúng tôi đến không vì việc gì cả và hầu như rất thật lòng muốn trả công cho Thầy Trừ Tà vì đã phiền đến thầy.
Tôi cáu lắm vì chúng tôi đã phí phạm thời gian quý báu, nên tôi trút hết bực dọc ra với Thầy Trừ Tà trên đường quay về nhà. Thầy tôi cũng đồng ý thế. “Ta thấy có mùi ôi đây,” thầy bảo. “Anh bạn này, trừ phi là ta lầm, chứ thực ra chúng ta đã bị chơi khăm đấy. Có từng thấy ai cứ nằng nặc đòi rút túi ra trả công chưa nào?”
Tôi lắc đầu và thầy trò tôi tăng tốc gấp đôi, Thầy Trừ Tà dẫn đầu, nông nóng muốn trở về nhà. Chúng tôi về đến nơi thì thấy cửa sau nhà đã mở toang. Khóa đã bị nạy. Sau khi kiểm tra thấy rằng cửa tầng hầm và cánh cổng vẫn còn y nguyên, Thầy Trừ Tà bảo tôi đứng chờ trong bếp rồi thầy đi lên lầu trên. Năm phút sau thầy trở xuống và giận dữ lắc đầu.
“Cuốn thần chú đã bị đánh cắp!” thầy thốt lên. “Thôi, anh bạn này, chắc chắn chúng ta biết phải truy tìm ai rồi! Còn ai khác ngoài Morgan kia chứ? Hắn đã dùng quyền năng ảnh hưởng đến Golgoth để ngăn tuyết đổ, và rồi hắn bày mưu vẽ kế để trộm đồ của chúng ta.”
Tôi thấy cũng hơi lạ là tại sao trước đây Morgan đã không cố đánh cắp lấy cuốn thần chú kia. Trong bao nhiêu mùa hè qua thật là quá dễ dàng thôi mà, khi Meg bị nhốt trong xà lim dưới mấy bậc cấp xuống hầm và phần trên ngôi nhà lại hoàn toàn trống hoác ấy. Nhưng rồi tôi nhớ ra điều Thầy Trừ Tà đã kể với tôi – về lời hứa mà Morgan đã phải hứa với mẹ hắn rằng hắn sẽ không cố đánh thức Golgoth trở dậy nữa. Có lẽ hắn đã giữ lời của mình cho đến khi mẹ hắn qua đời; sau khi để tang mẹ, giờ hắn được tự do làm bất cứ chuyện gì hắn muốn.
“Thôi, hôm nay chúng ta chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc đi xuống Adlington gọi ông anh của ta lên sửa lại cánh cửa,” Thầy Trừ Tà lên tiếng. “Nhưng đừng nhắc đến cuốn thần chú nhé. Để tự ta kể riêng cho ông ấy nghe khi có dịp. Và trên đường đi, chúng ta sẽ ghé qua trang trại Cảnh Bờ Hoang. Ta không nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy Morgan ở đấy đâu nhưng ta còn có vài chuyện muốn hỏi ông bà Hurst.”
Tôi không rõ vì sao thầy lại không muốn kể cho ông Andrew nghe về cuốn thần chú chứ, nhưng tôi có thể nhận thấy thầy mình đang trong tâm trạng không muốn bị tra hỏi gì.
Chúng tôi khởi hành ngay đi đến nông trại Cảnh Bờ Hoang. Khi đến nơi, Thầy Trừ Tà một mình đi vào nông trang để nói chuyện với ông bà Hurst, bảo tôi đứng chờ ngoài sân. Chẳng thấy có dấu tích gì của Morgan cả. Thầy tôi nán lại trong nông trang một chốc rồi cau mày bước ra. Với môi mím chặt, thầy dẫn đầu đi trước tiến về cửa hiệu của ông Andrew.
Thầy Trừ Tà cư xử như thể đây chỉ là một chuyến anh em đến thăm hỏi nhau, thế là lại khiến cho tôi thắc mắc tại sao thầy lại chẳng đả động gì đến những chuyện đã xảy ra. Nhưng mà được gặp lại Alice cũng thật vui. Cô gái nấu bữa tối muộn cho chúng tôi và tất cả chúng tôi quây quần sưởi ấm trước lò sưởi hừng hực trong phòng khách trước khi ngồi vào bàn dùng bữa. Sau khi chúng tôi ăn xong, Thầy Trừ Tà quay sang bảo với Alice.
“Bữa tối ngon lắm, cô bé à,” thầy vừa nói vừa cười nhẹ, “nhưng giờ đây ta có chút việc riêng cần phải trao đổi với anh ta và Tom. Vậy nên tốt nhất con đi ngủ đi!”
“Tại sao cháu phải đi ngủ chứ?” Alice hỏi lại, xù lông giận dữ. “Cháu mới là người sống ở đây, chứ không phải là ông.”
“Thôi mà, Alice, làm theo lời bác John đi,” ông Andrew nhẹ nhàng bảo. “Ta chắc chắn là phải có lý do chính đáng để bác ấy không muốn cho con nghe những gì bác ấy sắp sửa nói ra thôi mà.”
Alice ném cho ông Andrew cái nhìn khinh miệt, nhưng đây là nhà của ông ấy nên cô phải vâng lời, rồi sém chút là Alice đã sập cửa đánh rầm và nện từng bước nặng trịch lên cầu thang.
“Con bé ấy biết càng ít càng tốt,” Thầy Trừ Tà bảo. “Tôi vừa mới thăm ông bà Hurst và trao đổi chút ít với bà vợ về lý do vì sao con bé Alice này bỏ đi. Hình như là nó cãi cọ gì đấy với Morgan rồi đùng đùng bỏ đi trong cơn nóng giận, nhưng mấy ngày trước đấy, hai đứa bọn chúng đã rất thân thiết và bỏ ra nhiều thời gian ở cạnh nhau trong căn phòng dưới lầu của hắn. Có thể là chẳng có gì. Có thể là hắn chỉ đang cố thuyết phục con bé theo cái cách mà hắn đã thử áp dụng với anh bạn này đây,” thầy hất hàm về phía tôi. “Thử rồi thất bại. Nhưng để phòng hờ, tốt hơn là con bé không nên nghe được chuyện này. Sáng nay Morgan đã đột nhập vào nhà tôi mà đánh cắp đi cuốn thần chú.”
Ông Andrew trông thật lo lắng mở miệng ra định nói nhưng tôi đã kịp cướp lời. “Thế là không phải ạ!” tôi bảo với Thầy Trừ Tà. “Alice ghét Morgan lắm cơ. Bạn ấy đã nói thế với con. Bằng không thì tại sao bạn ấy lại bỏ đi chứ? Không đời nào mà Alice lại đi giúp cho Morgan cả.”
Thầy Trừ Tà giận dữ lắc đầu. “Có những bài học cần phải mất nhiều thời gian hơn mới đóng được vào trong cái đầu bò đầu bướu của con ấy nhỉ!” thầy quát lên. “Qua từng ấy thời gian rồi mà con vẫn chưa học được rằng đừng bao giờ tin tưởng con bé ấy tuyệt đối sao. Nó luôn cần được trông chừng. Đấy là lý do vì sao ta phải đảm bảo là nó luôn ở gần bên. Chứ bằng không thì ta sẽ không bao giờ cho phép con bé ở quanh con đến mười dặm đâu.”
“Này, hượm đã nào,” ông Andrew xen vào. “Chú nói là tên Morgan đã lấy đi cuốn thần chú cơ mà! Sao chú có thể điên rồ đến thế vậy John? Lẽ ra chú đã phải thiêu rụi cuốn sách quỷ tha ma bắt ấy khi hãy còn cơ hội chứ! Nếu Morgan thử tiến hành các quỷ thức ấy lần nữa, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tôi lại đang hy vọng có thể được nhìn thấy thêm vài mùa hè nữa trước khi đứt bóng cơ đấy. Cuốn thần chú lẽ ra đã phải bị tiêu hủy rồi. Tôi thật không thể hiểu được tại sao chú lại cứ giữ lấy nó trong bao nhiêu năm qua làm gì!”
“Này anh Andrew, đấy là việc của tôi và anh chỉ việc phải tin tôi trong chuyện này. Thôi cứ cho là tôi có lý do của riêng tôi đi.”
“Là Emily chứ gì?”
Thầy Trừ Tà phớt lờ ông Andrew.
“Chuyện thì cũng đã xảy ra rồi, tôi vẫn mong là Morgan chẳng bao giờ lấy đi cuốn thần chú và nó vẫn còn nằm yên vị dưới mấy lần khóa ấy.”
“Tôi cũng mong thế cơ mà!” ông Andrew thốt lên, ông lên giọng và mỗi lúc một thêm tức giận. “Nhiệm vụ của chú là cả cái Hạt này. Chú cứ luôn miệng bảo thế thôi. Việc chú giữ lại cuốn sách chứ không chịu đốt đi thể hiện sự sao nhãng nhiệm vụ ấy rồi đấy!”
“À này, anh trai, tôi cảm ơn lòng hiếu khách của anh chứ không phải là mấy lời lẽ nặng nề kia đâu nhé,” Thầy Trừ Tà đáp lại, giọng thầy cũng bắt đầu có hơi hướm tức tối. “Tôi đâu có can dự vào việc của anh còn anh thì phải tin là tôi làm mọi việc vì lợi ích tốt nhất cho mọi người chứ. Tôi chỉ ghé qua đây để báo cho anh biết chúng ta đang trong tình hình như thế nào, nhưng hôm nay đã là một ngày quá dài và đã đến lúc chúng ta nên đi nghỉ trước khi phải nói ra những lời mà sau này chúng ta sẽ thật lòng hối tiếc đấy!”
Dứt lời, thầy trò tôi vội vã rời khỏi nơi của ông Andrew. Khi chúng tôi bước xuống phố tôi chợt nhớ ra lý do thoạt tiên vì sao chúng tôi lại ghé thăm.
“Ta chưa nhờ bác Andrew sửa khóa ạ,” tôi nói. “Con có phải chạy lại bảo với bác ấy không thầy?”
“Không cần đâu anh bạn,” Thầy Trừ Tà bực bõ đáp. “Ông ấy có là người thợ khóa cuối cùng trong cả Hạt này thì cũng chẳng cần! Ta thà tự mình sửa lấy còn hơn.”
“À mà, giờ thì thời tiết cũng khá lên rồi,” tôi dọ hỏi, “ngày mai chúng ta có thể bắt đầu lùng sục Morgan được không ạ? Con thật sự lo cho bố lắm...”
“Để việc này cho ta,” Thầy Trừ Tà bảo, giọng thầy dịu lại. “Ta đã nghĩ đến một vài chỗ mà Morgan có thể đến ẩn náu. Tốt nhất là ngày mai ta nên lên đường sớm trước lúc bình minh.”
“Con đi với thầy được chứ?” tôi hỏi.
“Không được đâu anh bạn. Đi một mình ta có nhiều cơ hội bất ngờ đánh úp hắn hơn. Tin ta đi. Làm vậy vì lợi ích tốt nhất thôi.”
Tôi quả là có tin tưởng Thầy Trừ Tà thật. Mặc dù tôi có thể nhìn ra chút lý lẽ trong những gì thầy đang nói, nhưng tôi vẫn muốn đi cùng thầy. Tôi cố thêm lần nữa để thuyết phục thầy nhưng rồi nhận ra là mình chỉ đang hoài công. Nếu Thầy Trừ Tà đã quyết chí, bạn chỉ còn nước phải chấp nhận lấy mà để cho thầy làm theo ý thầy thôi.
Buổi sáng hôm sau, khi tôi đi vào bếp, thì chẳng thấy bóng dáng Thầy Trừ Tà đâu cả. Áo choàng và trượng của thầy đã được lấy đi, và như đã hứa, thầy đã rời khỏi nhà trước khi trời rạng sáng từ lâu để tìm kiếm Morgan. Sau khi tôi dùng xong điểm tâm mà thầy tôi vẫn chưa trở về, tôi nhận ra sự vắng mặt của thầy đã đưa ra một cơ hội thật tốt khó mà bỏ lỡ được. Tôi tò mò về Meg và quyết định xuống thăm qua tầng hầm một cái để xem bà ta đang như thế nào. Thế là tôi tự tiện lấy chìa khóa trên đầu kệ sách, thắp nến lên rồi đi xuống các bậc thang. Tôi đi qua cánh cổng rồi khóa cổng lại sau lưng, tiếp tục bước xuống phía tầng hầm, nhưng khi tôi mới đến ngang phần đầu cầu thang nơi có ba cánh cửa thì một giọng nói đột nhiên vọng ra từ xà lim chính giữa:
“John! John à! Phải anh đấy không? Anh đã đặt vé cho chúng ta chưa?”
Tôi dừng sững lại. Là giọng nói của Meg. Thầy đã thả bà ta ra khỏi hố và nhốt bà vào xà lim, nơi mà bà ta có thể thấy thoải mái hơn. Vậy là thầy đã yếu lòng. Không nghi ngờ gì nữa, vài ngày nữa thôi là bà ta sẽ quay trở lại bếp. Nhưng mà bà ta bảo “đặt vé cho chúng ta” là sao ấy nhỉ? Bà ta sẽ làm một chuyến hành trình chăng? Liệu Thầy Trừ Tà có đi cùng không?
Thốt nhiên tôi nghe thấy Meg hít hà ầm ĩ ba lần. “Hừ, nhóc con, cậu đang làm gì dưới này thế? Đến gần cánh cửa để ta có thể nhìn cậu rõ hơn nào...”
Meg đã đánh hơi ra tôi nên có rón rén quay lại bậc thang cũng chẳng ích gì nữa. Chắc chắn rồi bà ta cũng sẽ nói cho Thầy Trừ Tà là tôi đã ở đâu thôi. Thế nên tôi bước đến cửa xà lim và thò mặt vào, cẩn thận để không đứng quá sát.
Gương mặt xinh đẹp của Meg mỉm cười với tôi qua chấn song. Đấy không phải là nụ cười tàn nhẫn mà bà ta đã cười với tôi khi chúng tôi chiến đấu chống lại nhau. Thật ngạc nhiên làm sao, nụ cười này gần như là thân thiện.
“Bà khỏe không vậy Meg?” tôi lịch sự hỏi.
“Cũng lúc này lúc khác thôi,” Meg đáp. “Không phải là do cậu đâu mà ta phải cám ơn. Nhưng chuyện cũng đã lỡ rồi và ta không trách cứ gì cậu cả. Cậu là người như thế. Cậu và John thật có lắm điểm chung. Nhưng ta sẽ cho cậu một lời khuyên nhé – nếu cậu có muốn nghe.”
“Dĩ nhiên là cháu sẽ lắng nghe ạ,” tôi bảo bà ta.
“Vậy thì lắng nghe cho kỹ những gì ta nói đây. Đối xử với cô bé ấy cho thật tốt. Alice quan tâm đến cậu lắm. Đối xử với con bé tốt hơn là cách John đã đối xử với ta rồi cậu sẽ không phải hối tiếc đâu. Chuyện không cần phải có kết cục như thế này.”
“Cháu thích Alice lắm và sẽ cố gắng hết sức ạ.”
“Ta cũng thấy thế.”
“Cháu có nghe bà hỏi về ‘đặt vé’, ” tôi nói, vừa quay lưng bỏ đi. “Ý là sao vậy bà?”
“Không phải chuyện của cậu đâu cậu nhỏ à,” Meg trả lời. “Cậu có thể hỏi John ấy nhưng ta nghĩ cậu chẳng cần phải làm thế làm gì vì cậu cũng sẽ chỉ nhận được cùng một câu trả lời như thế từ ông ấy mà thôi. Và ta không nghĩ ông ấy lại muốn cậu lai vãng dưới này đâu ấy nhỉ?”
Nghe thế tôi lẩm bẩm “tạm biệt ạ” rồi quay bước lên cầu thang, cẩn thận khóa cổng lại sau lưng. Vậy là dường như Thầy Trừ Tà vẫn còn giữ bí mật, và tôi cho là thầy sẽ luôn làm vậy. Tôi trả chìa khóa vào vị trí cũ chưa được bao lâu thì thầy tôi trở về.
“Thầy có tìm ra Morgan không thầy?” tôi hỏi, nhưng lòng thất vọng. Tôi đã biết được lời đáp rồi. Nếu mà thầy đã tìm ra, thì hẳn Morgan phải về cùng với thầy, bị trói quắp như một tên tù nhân ấy chứ.
“Không, anh bạn à, xin lỗi là ta đã không tìm ra. Ta tưởng sẽ tìm thấy hắn ẩn náu trong tòa tháp bỏ hoang ở Rivington,” Thầy Trừ Tà bảo. “Dạo gần đây hắn hay ở đó lắm – chắc hẳn là để làm trò sai quấy thôi. Nhưng hình như ta thấy là hắn không ở yên lâu dài tại một nơi nào cả. Nhưng thôi, con đừng lo, ngay sáng mai ta sẽ tìm tiếp. Mà này, trong thời gian ấy con có thể làm một việc cho ta. Chiều nay, quá bộ xuống Adlington và hỏi xem ông anh trai ấy của ta có phiền lên đây sửa giùm cánh cửa sau được không nhé,” Thầy Trừ Tà nói. “Và bảo với ông ấy là ta xin lỗi về những lời lẽ nóng giận giữa chúng ta, và rằng một ngày nào đấy ông ấy sẽ hiểu rằng ta làm mọi việc vì lợi ích tốt nhất thôi mà.”
Bài học buổi chiều kéo dài muộn hơn thường lệ và khi chỉ còn chưa tới hai giờ đồng hồ trời sẽ sụp tối thì cuối cùng tôi, tay mang trượng bằng gỗ thanh hương trà, mới khởi hành đi xuống Adlington.
Ông Andrew vui vẻ chào đón tôi vào nhà và gương mặt ông rạng rỡ nụ cười khi tôi chuyển lời xin lỗi của Thầy Trừ Tà: ông tức thì đồng ý lên sửa cửa trong khoảng một ngày gì đấy. Sau đấy tôi trò chuyện chừng mười lăm phút với Alice, mặc dù cô gái trông có vẻ hơi lạnh nhạt. Chắc hẳn là vì tối hôm qua cô ấy bị đuổi đi ngủ sớm. Sau khi nói lời chào tạm biệt, tôi quay bước trở về nhà Thầy Trừ Tà, nôn nóng muốn về đến nhà trước khi trời tối hẳn.
Tôi rảo bước chưa quá năm phút thì đã nghe thấy tiếng động khe khẽ sau lưng. Tôi quay lại trông thấy ai đó đang theo tôi leo ngược lên đồi. Là Alice, thế nên tôi đứng lại chờ cô ấy lên tới. Alice đang mặc chiếc áo choàng len, và khi tiến tới gần, đôi giày mũi nhọn của cô tạo ra những dấu chân nhỏ gọn trên nền tuyết.
“Mấy người đang âm mưu gì đấy,” Alice mỉm cười nói. “Chuyện tối qua mà bọn họ không muốn cho tớ nghe là chuyện gì thế? Cậu có thể nói cho tớ nghe mà, phải không Tom? Chúng mình chẳng có bí mật gì cả. Chúng mình đã cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện rồi mà.”
Mặt trời đã lặn và trời đang tối dần. “Phức tạp lắm cậu à,” tôi đáp, lòng nôn nóng chỉ muốn đi về. “Tớ không có nhiều thời gian đâu.”
Alice rướn người tới trước tóm lấy tay tôi. “Thôi nào, Tom, cậu có thể kể cho tớ nghe mà!”
“Thầy Gregory không tin cậu,” tôi kể ra. “Thầy nghĩ cậu đã quá thân thiết với Morgan. Bà Hurst bảo với thầy rằng cậu và Morgan đã trải qua nhiều thời gian cùng nhau trong căn phòng dưới lầu của hắn...”
“Chuyện lão Gregory không tin tớ thì chẳng có gì mới cả!” Alice chua chát thốt lên. “Morgan đang có kế hoạch cho chuyện gì đấy to tát lắm. Hắn bảo, một quỷ thức sẽ khiến cho hắn giàu có và hùng mạnh. Hắn muốn tớ giúp, rồi cứ lải nha lải nhải mãi cho đến khi tớ chịu không muốn nhìn thấy cái bản mặt hắn nữa. Chuyện chỉ có thế thôi. Mà thôi nào Tom. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Cậu có thể nói cho tớ...”
Và thế là, biết được rằng Alice sẽ không bao giờ buông xuôi, tôi đành đầu hàng, và Alice sánh bước bên tôi khi tôi miễn cưỡng giải thích chuyện gì đã xảy ra. Tôi kể cho cô nghe về cuốn thần chú và Morgan đã muốn tôi đánh cắp nó như thế nào và hắn đã hành hạ linh hồn của bố tôi ra sao. Rồi tôi kể cho Alice nghe chuyện thầy trò tôi bị trộm đột nhập và hiện giờ chúng tôi đang truy tìm Morgan.
Chí ít thì Alice cũng không được hài lòng cho lắm khi nghe thấy những gì tôi kể.
“Cậu đã dự tính chuyện chúng ta cùng nhau lẻn vào nhà lão Gregory mà lại không đề cập đến những gì cậu đã trù tính ư? Không đề cập đến một tẹo nào! Cậu định đi lên rầm thượng mà lại không nói với tớ. Thế là không được đâu Tom. Tớ đã mạo hiểm cả mạng sống của mình, và tớ xứng đáng được đối xử tốt hơn thế. Tốt hơn hẳn ấy!”
“Xin lỗi nhé Alice. Tớ thật lòng xin lỗi. Nhưng tớ đã chỉ có thể nghĩ đến bố tớ và đến những gì Morgan sẽ gây ra cho ông. Tớ đã không suy nghĩ chín chắn. Tớ biết, lẽ ra tớ đã phải tin tưởng cậu.”
“Giờ có nói thế cũng hơi muộn ấy nhỉ. Nhưng thôi, tớ nghĩ tớ biết tối nay cậu có thể tìm thấy Morgan ở đâu...”
Tôi sững sờ nhìn cô gái.
“Hôm nay là thứ Ba,” Alice nói, “và tối thứ Ba nào hắn cũng làm cùng một việc. Hắn đã làm việc này từ cuối hè rồi. Có một nhà nguyện trên sườn đồi. Nhà nguyện nằm trong nghĩa trang ấy. Người dân quanh đấy cả dặm lặn lội đến đấy và hắn thu tiền của họ. Tớ từng có lần đến nơi ấy cùng hắn. Hắn khiến cho những người đã khuất phải nói chuyện. Hắn không phải là cha cố nhưng hắn lại có cả một giáo đoàn đủ làm cả đống nhà thờ phải xấu hổ nhé.”
Tôi nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Morgan – khi tin tức của bố đến tai tôi và tôi đang trên đường quay về nhà. Hôm ấy cũng là thứ Ba. Tôi đã đi theo đường tắt băng qua nghĩa địa và lúc bấy giờ hắn đang ở trong nhà nguyện. Hẳn là hắn đang chờ giáo đoàn của hắn đến. Hắn cũng bắt tôi phải mang cuốn thần chú đến cho hắn vào thứ Ba ngay sau khi mặt trời lặn. Trời ơi tiếc quá. Tại sao tôi lại không biết kết nối các sự kiện với nhau cơ chứ?
“Cậu không tin tớ à?” Alice hỏi.
“Tất nhiên là tin chứ,” tôi đáp. “Tớ biết nhà nguyện đó ở đâu. Trước đây tớ từng đến đấy.”
“Vậy thì sao cậu không đi theo hướng ấy trên đường quay về nhà nhỉ?” Alice gợi ý. “Nếu tớ nói đúng và hắn đang ở đấy, thì cậu có thể về báo cho lão Gregory. Biết đâu lão ấy quay lại kịp lúc mà tóm hắn! Nhưng đừng quên nói lại chính tớ là người mách cho cậu biết hắn ở đâu đấy nhé. Biết đâu lại có thể làm cho lão ấy nghĩ tốt hơn về tớ. Nhưng tớ cũng chẳng trông chờ lắm đâu.”
“Đi với tớ nào,” tôi đề nghị. “Cậu có thể để mắt trông chừng trong khi tớ đi gọi Thầy Trừ Tà. Làm thế thì nếu thầy và tớ không quay lại kịp lúc, ta vẫn sẽ biết được là hắn nhắm đến hướng nào.”
Alice lắc đầu. “Không đâu Tom. Tại sao tớ phải đi sau những gì đã xảy ra cơ chứ? Tớ không thích không được tin tưởng. Không dễ chịu đâu. Vả lại, cậu có việc của cậu còn tớ có việc của tớ. Cửa hiệu hiện thời đông khách lắm. Tớ đã phải làm việc quần quật cả ngày rồi, nên giờ tớ sẽ đến ngồi sưởi ấm bên lò sưởi thôi, chứ không phải là bỏ thời gian ra ngoài này lập cập trong giá lạnh đâu. Cậu cứ đi làm việc cần làm còn hãy để cho lão Gregory xử lý tên Morgan đi. Nhưng hãy để tớ đứng ngoài chuyện này.”
Nói đoạn, Alice quay gót bỏ xuống đồi. Tôi thấy thất vọng và hơi buồn một chút nhưng tôi khó lòng mà trách cô ấy được. Nếu tôi đã giấu không cho Alice biết bí mật của mình, thì cớ gì cô ấy phải giúp tôi cơ chứ?
Lúc này trời đã gần như tối hẳn và bầu trời bắt đầu lấp lánh ánh sao. Thế là, không phí thời gian thêm nữa, tôi chọn đi theo con đường dẫn tôi thẳng lên đồng hoang rồi đi vòng ra sau bức tường đá chồng, đến nơi đám bụi cây mà tôi đã leo qua vào tối thứ Ba hôm ấy, khi tôi đang trên đường về nhà. Tôi tựa người vào bức tường thâm thấp mà nhìn về phía nhà nguyện. Có ánh nến chập chờn trên những cửa sổ kính màu. Rồi tôi để ý thấy thứ gì đó đằng sau bãi tha ma. Những đốm sáng rải rác đang di chuyển lên sườn đồi về phía tôi.
Là những ngọn đèn lồng! Các thành viên trong giáo đoàn của Morgan đang tiến đến. Dù tôi không được chắc lắm, hẳn là Morgan đang ở trong kia, chờ những người này đến.
Vậy nên tôi quay đi bước xuyên qua rừng cây, tiến ngược về phía nhà của Thầy Trừ Tà. Tôi cần phải tìm thầy mình, đưa thầy quay lại đây kịp lúc để tóm lấy Morgan. Nhưng tôi đi chưa được mươi bước thì có kẻ nào đó từ trong bóng tối trước mặt tôi đã bước ra. Một hình thù trong chiếc áo choàng đen. Tôi khựng lại khi hắn sải bước về phía tôi. Là Morgan.
“Mi đã làm ta thất vọng đấy Tom,” hắn lên tiếng, giọng hắn lạnh lùng tàn nhẫn. “Ta đã yêu cầu mi mang đến cho ta một thứ. Mi làm ta thất vọng để ta phải tự mình đến lấy. Yêu cầu thế đâu có nhiều nhặn gì đâu nhỉ? Nhiều nhặn gì đâu khi có quá nhiều thứ đang bị đe dọa chứ.”
Tôi không đáp lời và hắn tiến tới gần hơn một bước. Tôi quay mình bỏ chạy, nhưng trước khi tôi kịp nhấc bước, hắn đã chộp lấy vai tôi. Tôi vật lộn một hồi và cố giơ thanh trượng của mình lên để tấn công hắn thì bất thình lình cảm nhận được một cú đấm trời giáng vào ngay mang tai phải. Vạn vật bỗng tối sầm và tôi thấy mình đang rơi xuống.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong nhà nguyện. Đầu tôi đau điếng và tôi cảm thấy như thể mình sắp nôn thốc ra. Tôi đang ngồi trên hàng ghế sau cùng, lưng tựa vào bức vách đá lạnh ngắt, quay mặt vào phía buồng xưng tội. Hai bên buồng xưng tội là hai cây nến to tướng.
Morgan đang đứng trước buồng xưng tội ấy, đối diện tôi. “Này Tom, trước hết ta có việc phải làm đã. Nhưng sau đấy chúng ta sẽ nói đến chuyện này.”
“Tôi cần phải quay về,” tôi thốt lên, nhưng khó nhọc phát ra từng từ. “Nếu tôi không về, thầy Gregory sẽ thắc mắc là tôi đang ở đâu đấy.”
“Cứ để cho lão ta thắc mắc. Lão ấy nghĩ gì thì có quan trọng gì đâu cơ chứ? Mi sẽ không bao giờ quay về nữa... Giờ đây mi là chân học việc cho ta và tối nay ta có việc cho mi làm đây.”
Nở nụ cười khải hoàn, Morgan bước vào trong buồng xưng tội, theo lối cửa bên trái dành cho cha cố. Tôi không thể nhìn thấy hắn đâu nữa. Hai cây nến tỏa ánh sáng ra bên ngoài về phía nhà nguyện nhưng hai lối cửa vào chỉ tuyền là hai khối chữ nhật tối om.
Tôi cố đứng lên bỏ chạy nhưng lại thấy mình đuối sức quá đỗi và hai chân tôi vẫn chưa cử động được bình thường. Đầu tôi rần rật đau nhức còn tầm nhìn của tôi nhòe nhoẹt hẳn đi sau cú đấm vào đầu ấy, nên tôi chỉ có thể ngồi tại đấy, cố sức định thần lại và hy vọng là mình sẽ không ói mửa.
Chập sau người đầu tiên trong giáo đoàn của Morgan đến nơi. Hai người phụ nữ bước vào, và khi từng người bước qua ngưỡng cửa, tôi lại nghe thấy tiếng kim loại lanh canh va vào kim loại. Trước đây tôi không để ý thấy, nhưng bên phía trái cửa ra vào có một đĩa lạc quyên bằng đồng, và mỗi người đều thả một đồng tiền vào đĩa ấy trước khi đi đến chỗ ngồi. Thế rồi, chẳng hề liếc đến phía tôi, đầu thì cúi gằm, bọn họ ngồi xuống một trong những hàng ghế phía trước.
Các băng ghế bắt đầu đầy người nhưng tôi để ý thấy rằng bất cứ ai đi vào trong nhà nguyện đều để đèn lồng của họ lại bên ngoài. Giáo đoàn này chủ yếu là phụ nữ – một số ít các ông hiện diện tại đây đều khá là lớn tuổi rồi. Không ai nói năng gì. Chúng tôi chờ đợi trong im lặng, ngoại trừ âm thanh lanh canh loảng xoảng của mấy đồng bạc rơi vào đĩa lạc quyên. Cuối cùng, khi hầu như các chỗ ngồi đều đã kín người, dường như cánh cửa tự đóng lại. Hoặc là thế, hoặc là có ai đó bên ngoài đẩy cửa vào.
Giờ thì ánh sáng duy nhất là từ hai cây nến ở hai bên buồng xưng tội tỏa ra. Đôi ba tiếng ho húng hắng cất lên, ai đó trên băng ghế trước hắng giọng rồi tất cả nín lặng ngóng chờ đến nỗi bạn có thể nghe thấy được cả một tiếng động khẽ khàng nhất. Giống y như lúc ở trong căn phòng tối om tại nông trại Cảnh Bờ Hoang. Tôi cảm giác như tai mình sắp sửa lòi ra ngoài. Đột nhiên tôi rùng mình ớn lạnh. Một luồng hơi lạnh từ buồng xưng tội lần đến tôi. Morgan đang huy động toàn bộ quyền năng mà hắn có được từ việc thử đánh thức Golgoth.
Thốt nhiên giọng nói của Morgan lớn tiếng vang vọng vào bầu không khí tĩnh lặng. “Hỡi em gái của ta! Hỡi em gái, mi có đấy không?”
Đáp lại lời ấy là ba tiếng gõ lớn lên sàn nhà nguyện, lớn đến nỗi toàn bộ căn nhà dường như chao đảo, rồi theo sau đấy là tiếng thở dài sườn sượt rùng cả mình vọng ra từ bóng tối của lối vào xưng tội.
“Để ta yên! Để ta nghỉ!” một giọng nữ ai oán than van cất lên. Nghe chỉ như là một tiếng thì thầm, nhưng lại chất chứa đau thương, giọng nói người con gái ấy xuất phát từ lối vào xưng tội tối ám. Em gái của Morgan là một hồn ma lưu vấn và đang bị hắn khống chế. Cô ấy không muốn có mặt tại nơi này.
Morgan đang khiến cho cô gái này phải đau khổ, nhưng cả giáo đoàn lại không hề hay biết, và tôi cảm nhận được sự háo hức, sự ngóng chờ lẫn căng thẳng bồn chồn từ những người xung quanh tôi khi họ chờ đợi Morgan triệu gọi những thân bằng quyến thuộc mà họ đã mất.
“Hãy tuân lời ta đi. Rồi mi sẽ được yên nghỉ!” giọng nói Morgan vang dội.
Như thể để đáp lại những lời ấy, một bóng hình trắng toát từ trong bóng tối lướt ra choáng hết lối vào buồng xưng tội. Mặc dù Eveline đã trầm mình khi khoảng mười sáu tuổi, linh hồn của cô ấy trông không lớn tuổi hơn Alice là mấy. Mặt mũi, hai chân và hai tay để trần của cô gái cũng trắng bệch như màu chiếc váy cô đang bận. Váy áo dính bết vào người Eveline vì sũng nước và mái tóc của cô ướt đẫm rũ rượi. Hình ảnh này khiến đám đông giáo đoàn há hốc lên kinh ngạc, nhưng thứ khiến tôi chú ý đến lại là hai mắt cô. Đôi mắt thật to thật sáng và sầu muộn vô cùng. Tôi chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt nào lại chất ngất đau thương như khuôn mặt của Eveline cả.
“Ta đây. Mi muốn gì chứ?”
“Quanh mi còn có kẻ khác không? Những kẻ muốn nói chuyện với ai đó trong buổi tề tựu này ấy?”
“Cũng có vài người. Ngay sát đây là một linh hồn trẻ con tên là Maureen. Con bé muốn nói chuyện với Matilda, người mẹ thân thương của bé...”
Nghe thấy thế người phụ nữ ngồi trên hàng ghế trước đứng phắt lên chìa hai tay ra khẩn khoản. Có vẻ như bà ta đang cố thốt nên lời nhưng toàn thân bà đang run rẩy bần thần nên chỉ có một tiếng rên thoát ra khỏi môi bà. Hình thù của Eveline chìm vào trong bóng tối để cho thứ gì đó khác tiến ra.
“Mẹ? Mẹ ơi?” từ trong buồng xưng tội vọng ra một giọng nữ khác. Lần này là giọng nói của một đứa bé còn rất nhỏ. “Mẹ ơi, mẹ đến với con đi. Đi mà mẹ! Con nhớ mẹ quá...”
Nghe vậy, người phụ nữ rời khỏi chỗ ngồi và bắt đầu lảo đảo tiến về phía buồng xưng tội, hai tay vẫn chìa ra phía trước. Cả giáo đoàn bỗng nín thở há hốc, và tôi nhìn thấy ngay ra tại sao. Một hình dáng nhợt nhạt mờ ảo hiện ra trong bóng tối ngay lối vào bên phải. Trông như là một bé gái, không quá bốn năm tuổi, có mái tóc dài xõa xuống hai vai.
“Cầm lấy tay con đi mẹ! Mẹ ơi hãy nắm lấy tay con!” đứa bé khóc thét lên khi một bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch chìa ra từ bóng tối trên lối vào. Bàn tay ấy vươn đến chỗ người phụ nữ, khi bà ta lúc này đã sụm gối xuống sàn và siết chặt lấy bàn tay kia, nôn nóng chỉ muốn kéo bàn tay ấy đặt lên môi mình.
“Ôi, bàn tay nhỏ bé của con sao lạnh quá, cóng quá!” nguời phụ nữ nấc lên và bắt đầu khóc ngất, tiếng khóc lóc than van đau thương tràn ngập cả căn nhà nguyện. Điều này kéo dài đến bao nhiêu phút, cho đến khi cuối cùng bàn tay cũng rút về phía lối cửa và người mẹ loạng choạng quay trở lại chỗ ngồi.
Sau đấy là thêm nhiều chuyện tương tự. Có lúc là người lớn, khi là trẻ con hiện hình ra từ bóng tối trên lối cửa vào buồng xưng tội. Có loáng thoáng những dáng hình tăm tối, những gương mặt bệch bạc, và thi thoảng lắm, là một bàn tay vươn dài đến ánh nến. Và hầu như lúc nào cũng có những phản ứng thật mãnh liệt từ những người thân hay bạn bè kết nối được liên lạc.
Được một chốc thì tôi bắt đầu thấy phát ốm khi nhìn thấy khung cảnh ấy, tôi chỉ mong sao cho nó kết thúc đi. Morgan là một kẻ thông minh, nguy hiểm, sử dụng quyền năng của Golgoth để trói buộc các linh hồn này vào ý nguyện của hắn. Trong khi lắng nghe lấy sự thống khổ của những người sống lẫn nỗi dằn vặt của những kẻ đã khuất, tôi hồi tưởng trong đầu mình âm thanh lanh canh loảng xoảng của mấy đồng bạc rơi vào đĩa lạc quyên.
Cuối cùng thì trò ấy cũng chấm dứt. Giáo đoàn túa ra khỏi nhà nguyện và cánh cửa sập đóng lại sau lưng họ, trông như thể nó vừa được một bàn tay vô hình đẩy tới.
Morgan không bước ngay ra khỏi buồng xưng tội nhưng dần dà cái lạnh bắt đầu nguôi dần. Khi đến lượt hắn bước ra tiến về phía tôi, thì trên hàng chân mày của hắn lại lấm tấm mồ hôi.
“Lão bố già của ta như thế nào rồi từ sau vụ chơi khăm mà ta đã dựng lên ấy?” Morgan cười mỉa và hỏi. “Lão già gàn ấy có thích cuộc cuốc bộ đến nông trại Platt ấy không?”
“Thầy Gregory không phải là bố của ông,” tôi lẳng lặng đáp, rồi run rẩy gượng đứng lên. “Tên bố đẻ của ông là Edwin Furner, người thợ thuộc da trong vùng. Ai nấy đều biết sự thật cả rồi, chỉ có ông là không thể đối mặt được với nó mà thôi. Ông cứ dối hoài dối mãi. Ta hãy đi xuống Adlington mà hỏi thăm vài người xem nào. Hãy hỏi em gái của mẹ ông ấy – bà ấy vẫn còn sống dưới đấy đó thôi. Nếu như tất cả mọi người đều trả lời như ông kể thì may ra tôi mới bắt đầu tin ông. Nhưng tôi không nghĩ người ta sẽ trả lời như thế đâu. Bản thân ông cũng là một người cha đấy thôi – cha đẻ của các loại dối trá ấy! Và lâu nay ông đã nói dối quá nhiều rồi nên giờ đây ông đang dần dần tin vào những lời ấy!”
Phừng lên phẫn nộ, Morgan tung một quả đấm về phía tôi. Tôi cố né đi nhưng vì vẫn còn lơ mơ nên phản xạ của tôi thật quá chậm. Nắm đấm của hắn lại thoi thẳng vào mang tai tôi, vào gần như ngay tại chỗ khi nãy. Tôi ngã xuống, đập phía sau đầu mình đánh cốp xuống sàn đá.
Lần này thì tôi không hẳn là bất tỉnh đi, nhưng tôi bị lôi đứng dậy và gương mặt của Morgan dí thật sát mặt tôi. Tôi có thể nếm thấy vị máu trên miệng mình và một bên mắt của tôi dường như nhắm tít lại, sưng húp cả lên đến nỗi tôi không thể nhìn thấy gì bằng bên mắt này. Nhưng cái vẻ trên mặt Morgan thì sờ sờ ra đấy và tôi không thích thứ mà mình trông thấy lắm. Miệng hắn méo xệch, hai mắt sáng quắc hoang dại. Vẻ mặt ấy trông giống mặt một loài thú hung tợn hơn là mặt của con người.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn