Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: John Dickson Carr
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Lệ Thanh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 378 / 33
Cập nhật: 2020-07-09 16:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ọ đang đứng trong phòng ngủ, gần bên khung cửa nhìn ra vườn. Chàng ôm nàng vào lòng và cả hai đều cảm thấy bình yên. Mưa đã ngưng rơi nhưng ở bên ngoài vẫn còn sương khói trắng xóa.
- Em chẳng hiểu sao em chẳng kể hết cho anh, Marie thì thầm và nép sát hơn vào người chồng. Đôi khi em thấy nó quá kỳ cục, nhưng thỉnh thoảng thì lại thấy nó thật khủng khiếp... Nhưng người ta đâu dễ thoát khỏi mưu mô của một người đàn bà như dì Adrienne, dẫu em bỏ đi khi vừa chớm...
- Marie, thôi em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Nhắc lại nào có ích gì.
- Nhưng không, em phải nói chứ, bởi chính sự im lặng của em mà cái ác đã xảy ra. Đã bao lần em cố tìm ra sự thật! Anh còn nhớ lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta tại Paris?
- Nhớ chứ, số 16 đường Neuve-Saunt-Paul.
- Tại nhà của... (nàng im tiếng). Em đến đấy và ngồi lại nơi sân để xem có cảm thấy điều gì không. Bây giờ em mới thấy làm như vậy là phi lý, nhưng nếu anh biết dì Adrienne cũng như ngôi nhà mà em đã sống... Có một ngọn đồi phía sau và...
Nàng ngả đầu ra sau và chàng thấy ngấn cổ trắng của nàng run lên nhè nhẹ, nhưng chẳng phải vì sợ hãi: Marie cười.
- Em tin rằng em đã được chữa khỏi tất cả những chuyện đó. Nếu có bao giờ em trở lại tình trạng cũ, nếu chẳng may em mơ thấy ác mộng, thì anh chỉ việc nói nhỏ vào tai em: Maggie Mac Tavish và thế là em hồi phục ngay.
- Maggie Mac Tavish là sao?
- Vì đó là tên thực của em. Một cái tên đáng yêu, một cái tên huyền diệu. Một cái tên mà anh không thể nào thay đổi và hoán chuyển nó. Nhưng, anh thấy không, lỗi là do gia đình Despard mà ra cả. Ngôi nhà của họ y hệt ngôi nhà nơi em đã lớn lên, và nó đánh thức trong em tất cả những gì mà em tin rằng anh đã chữa khỏi cho em. Thật lạ lùng, em thấy như mình bị cuốn hút bởi ngôi nhà đó. Nó ám ảnh em và em thích lui tới... Và anh biết không, chuyện asenic là có thật đấy. Em thực sự có hỏi nơi bán asenic. Đó là điều khủng khiếp nhất. Em chẳng hiểu...
- Maggie Mac Tavish, Stevens nói.
- Ồ! không, em vẫn bình thường, nhưng em nhớ lại cái tối đêm thứ bảy, khi bỗng nhiên anh kể chuyện ma quỉ, nhất là câu chuyện mà Mark đã... Ồ! em cố kềm để khỏi thét lên. Em thấy mình cần phải quên đi tất cả những chuyện này, dẫu chỉ trong chốc lát, nếu không em sẽ điên mất. Và chính vì vậy em đã đánh cắp lọ mócphin. Nhưng, này Ted, em không ngạc nhiên về những ý nghĩ nhen nhúm trong đầu óc của anh. Ngay chính em cũng tự hỏi liệu với bao lý lẽ buộc tội như thế, em có thoát khỏi việc đinh ninh rằng có phải chính mình phạm tội. Chỉ cần ít hơn thế, người ta đưa lên giàn thiêu bao nhiêu người.
Chàng buộc nàng nhìn thẳng và chàng hôn lên trán nàng:
- Anh muốn hỏi cho biết thế thôi: vào tối hôm sau, em có bỏ thuốc vào cốc của hai chúng ta? Chuyện này làm anh thắc mắc hơn cả. Tối đó, anh hết sức buồn ngủ và ngủ ngay từ mười giờ rưỡi...
- Không, em thú thật với anh là hoàn toàn không có chuyện đó. Hơn nữa, em không làm thế được vì em chỉ lấy một viên trong lọ và sử dụng mới phân nửa...
- Một viên! nhưng theo nghi vấn thì mất hết ba viên!
Nàng có vẻ sững sờ:
- Vậy thì ai đó đụng đến lọ thuốc, nàng thành thật nói. Em không dám lấy nhiều vì sợ lạm thuốc. Ted, em tự hỏi thật ra có chuyện gì đằng sau vụ này. Ai đó ám hại bác Miles, nhưng em tin rằng chẳng phải em. Em không thể can dự vào tội ác đó, ngay cả trong giấc mơ, bởi vì đêm hôm đó em không chợp mắt trước mười một giờ rưỡi. Em không uống thuốc ngủ cũng không say rượu, em nằm bên cạnh anh và hiện em còn nhớ rõ. Anh chẳng thể nào hiểu là có ích biết bao, một sự hồi tưởng từng chi tiết như thế!
Nhưng em nghĩ rằng có ai đó ở Despard Park cũng nghi ngờ như anh. Anh nói là Edith...
Nàng ngưng ngang và nói sang đề tài khác:
- Ồ! Ted, lúc này em cảm thấy rất thoải mái, nhưng nếu có ai có thể giải thích được tất cả vụ này thì em còn sung sướng biết là chừng nào. Anh biết không, án mạng này... Có lẽ nào... Anh bảo em rằng ông Cross... Thật ra, anh nghĩ sao về ông ta?
- Theo anh, Stevens nói sau một lúc đắn đo, ông ấy quả đúng là một lão già đểu cáng. Qua lời tự thú, ông là một tên sát nhân, ăn trộm và chẳng hiểu còn là gì nữa? Rõ là ông ta chẳng hề quan tâm đến chuyện luân lý đạo đức và nếu có những chứng cứ xác thực trong những chuyện đầu thai đó, anh sẵn sàng tin rằng ông ấy là một người không...
- Anh đừng nói thế!
- Nào Marie! Anh muốn nói thêm rằng, dẫu thế nào, anh nhận thấy ông ta là một người dễ mến và hình như ông ta cũng thích làm bạn với em. Ngoài ra, nếu biết đâu ông khám phá được những bí ẩn của vụ án này, anh sẽ nâng tiền tác quyền của ông lên hai mươi lăm phần trăm, cho số ba ngàn ấn bản đầu tiên!
Marie rùng mình và đành lòng mở cánh cửa sổ.
Họ hít thở không khí tươi mát của bên ngoài.
- Sương xuống nhiều! nàng nói. Tưởng chừng như nghe mùi khói... Ô! Ted, bao giờ xong xuôi cả, anh có thể xin nghỉ để chúng ta làm một chuyến viễn du? Hay tốt hơn là em mời dì Adrienne đến đây, để xem bà như thế nào khi rời khỏi Guibourg và để em có thể tin chắc rằng bà chẳng là gì khác hơn là một mụ già xấu xí. Anh biết không, em có thể đọc anh nghe kinh nhật tụng của thánh lễ đen. Em đã từng tham dự và thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Chuyện này, em sẽ nói anh sau. Nó làm em nghĩ rằng... Anh chờ em một phút thôi!
Nàng lao ra phía hành lang và Stevens nghe tiếng nàng bước lên lầu. Khi nàng trở vào nàng cầm ở đầu ngón tay, như thể nàng sợ bị cháy bỏng bởi món đồ, chiếc vòng đeo tay bằng vàng có chạm đầu con mèo. Nàng thở hổn hển:
- Đây, vật duy nhất của bà mà em còn giữ. Em giữ nó vì thấy nó đẹp và nghĩ rằng sẽ mang lại may mắn. Nhưng bây giờ, sau khi em thấy nó ở trong bức ảnh của người đàn bà năm 1860, em muốn nung chảy nó ra vàng hoặc là...
Nàng không nói tiếp và nhìn ra cửa sổ.
- Đúng đấy. Hãy vứt nó ra cửa sổ đi.
- Có điều... nó rất có giá, Marie do dự nói.
- Mặc kệ! Anh sẽ mua cho em chiếc khác đẹp hơn - Hãy đưa cho anh...
Hình như tất cả mọi tức giận của Stevens đều tập trung vào chiếc vòng, như thể nó là một biểu tượng. Chàng ném mạnh nó ra ngoài cửa sổ. Chiếc vòng chạm nhẹ vào một cành tiểu du rồi mất hút trong sương mù. Cùng lúc đó, có tiếng gào thật dài của một chú mèo giận dữ.
- Ted, đừng... Marie kêu lên. Rồi nàng nói: Anh thấy không?
- Đương nhiên, chàng nói. Chiếc vòng này đâu có nhẹ hơn nữa, em phải biết là anh quăng rất mạnh tay. Nếu một chú mèo lãnh đủ, hẳn phải kêu lên vì đau đớn!
- Có ai đến... Marie nói sau một hồi lặng im.
Họ nghe tiếng bước chân trên lối đi trải sỏi, rồi một bóng người dần đần ra khỏi sương mù.
- Đúng, chàng nói, nhưng đây chẳng phải là hồn ma hiện về mà chỉ là Lucy Despard.
- Lucy! Marie nói bằng giọng xa lạ. Lucy à? Nhưng sao chị ấy lại đến bằng cổng sau?
Họ ra mở cổng trước khi Lucy kịp gọi. Lucy bước vào căn bếp, cởi chiếc mũ ướt đẫm và vội vã sửa lại mái tóc. Đôi mắt nàng đỏ hoe nhưng đã thôi không còn khóc nữa.
- Xin lỗi vì đến quấy rầy các bạn, nàng nói, nhưng tôi không còn chịu đựng nổi trên ấy.
Nàng tò mò nhìn Mary rồi rũ rượi bởi những phiền muộn!
- Ted, hãy rót tôi chút rượu... Ở trên ấy xảy ra nhiều chuyện khủng khiếp. Này Ted... Marie... Mark đã bỏ trốn.
- Bỏ trốn? Tại sao thế?
Lucy lặng im, mắt nhìn sàn nhà. Marie dịu dàng đặt tay lên vai nàng.
- Ồ, cũng chỉ vì tôi và nhiều chuyện khác nữa, Lucy đáp. Mọi việc đều ổn thỏa cho đến buổi ăn trưa. Chúng tôi muốn viên thanh tra dễ mến đó - anh chị biết Brennan chứ? - ở lại dùng cơm với chúng tôi, nhưng ông ấy từ chối. Cho đến lúc này, Mark vẫn bình thản. Anh chẳng nói năng gì, không hề tỏ vẻ cáu kỉnh, nhưng chính vì thế tôi có linh cảm không ổn. Chúng tôi vào phòng ăn và ngay khi chúng tôi kịp ngồi xuống, Mark bước đến, đấm thẳng vào mặt Ogden và nện cậu ấy một trận nhừ tử. Ồ! thật khủng khiếp nhưng chẳng ai có thể can gián. Anh chị biết Mark là người ra sao rồi! Sau đó, anh lặng lẽ sang phòng đọc sách, hút thuốc.
Nàng thở dài ngẩng cao đầu. Marie cảm thấy bối rối và không ngớt liếc nhìn Stevens rồi lại Lucy.
- Này Lucy, tôi không muốn xen vào chuyện của chị nhưng thật ra, có gì đâu mà chị phải xúc động đến như thế. Theo ý kiến của tôi thì Ogden đáng bị trừng trị!
- Đúng, nhưng thật là điên rồ khi đụng đến Ogden.
- Thật ư? Vậy thì tôi sẵn sàng đụng đến hắn ta, Marie tuyên bố. Hắn từng tán tỉnh tôi một cách sàm sỡ và tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi không mảy may quan tâm...
- Để tôi kể tiếp, Lucy nói, chưa hết đâu. Edith và tôi lau chùi vết thương trên mặt cho cậu ta và cuối cùng cậu hồi tỉnh. Ngay khi gượng dậy được, cậu ấy gọi tất cả chúng tôi lại và có điều muốn khai với chúng tôi. Cậu ta bước sang phòng bên cạnh, nơi Mark đang ngồi, và cố tình nói cho anh nghe... Chẳng hiểu anh chị có hay gì về bác sĩ Partington? Dạo trước ông ta có hứa hôn với Edith, nhưng vì can dự vào một vụ phá thai nên ông ta phải trốn khỏi Hoa Kỳ. Edith vẫn ngỡ người con gái trong vụ này là tình nhân của Partington. Thật ra, tôi không tin rằng Edith si mê anh chàng này. Nàng khá lạnh lùng và không quan tâm lắm đến chuyện hôn nhân. Nói tóm lại, nàng viện cớ vụ Jeannette White để cắt dứt với Partington. Có điều chỉ đến bây giờ, Ogden mới cho chúng tôi biết sự thật. Jeannette White không phải là tình nhân của Tom mà là của Mark!
Một lúc sau Lucy nói tiếp, cũng với cái giọng mất hồn đó:
- Mặc dầu Tom là bạn thân của Mark, nhưng Mark không hề thổ lộ. Anh vẫn để mặc Edith muốn nghĩ sao cũng được; Tom không hề biết sự thật bởi Jeannette White không nói tên người cha. Và Mark cứ tỉnh bơ, không hề quan tâm tới mối tình say đắm mà Tom dành cho Edith. Anh chị biết không, dạo ấy Mark là chồng sắp cưới của tôi nên anh ấy phải rất sợ để nói ra.
Stevens đi lui tới trong căn bếp. Chàng nghĩ:
- Mọi chuyện ở dưới cõi trần này đều rắc rối và khó hiểu! Nếu Mark mà như thế thì anh ta còn tệ hơn Ogden nữa, tuy vậy thái độ của mình đối với anh vẫn không thay đổi. Mình vẫn kính trọng Mark và không chịu nổi Ogden.
Chàng ngạc nhiên khi thấy Marie cũng có những ý nghĩ như chàng.
- Như thế là, nàng nói với vẻ khinh miệt, Ogden đã khui cái hũ mắm đó!
- Nhưng Partington? Ông ấy nghĩ sao? Ông có hiện diện tại đó?
- Ồ! có chứ, Lucy đáp, nhưng ông ta chẳng mấy xúc động. Ông chỉ nhún vai và nói, rất chín chắn, rằng biết bao nhiêu nước trôi qua cầu kể từ dạo đó, và giờ đây ông ham mê rượu hơn cả phụ nữ. Không, chẳng phải Tom phẫn nộ mà chính tôi. Tôi quá giận và nói với Mark rằng tôi không muốn thấy anh nữa. Thế là Mark tin ngay!
- Trời! Marie thốt lên trước sự ngạc nhiên của chồng nàng. Sao chị lại nóng nảy như vậy? Phải chăng vì Mark ăn ở với người con gái đó cách đây những mười năm? Lucy thân mến, chị hãy kiếm cho tôi một người đàn ông không hề biết lăng nhăng và tôi cam đoan với chị rằng đó chẳng phải là một người chồng lý thú! Và hơn nữa, chuyện đó quá xa xưa rồi! Sở dĩ Mark xử sự như thế với Partington (đúng, hành động như thế thì tệ thật) là cũng chỉ vì anh quá nể chị. Đó là điều mà theo tôi là đáng kể nhất trong toàn bộ vụ này!
Stevens pha cho Lucy một cốc martini. Nàng vội vã cầm lấy và trước khi kịp uống, nàng ngập ngừng:
- Tôi sợ rằng từ bấy lâu nay, nhà tôi vẫn liên hệ với cô ấy.
- Có phải Jeannette White?
- Vâng.
- Và hẳn nhiên là Ogden, Stevne nói với vẻ khôi hài chua chát, đã gieo vào đầu chị ý tưởng này? Theo tôi thì cần phải nhốt hắn lại. Từ lâu nay, hắn che giấu bản chất hung ác của hắn dưới một vẻ bề ngoài hiền hòa hầu được hưởng phần gia tài của ông bác và giờ đây, sau khi đạt được ý nguyện, hắn không còn kềm chế nữa.
Lucy lo lắng nhìn chàng và nói:
- Này Ted, anh còn nhớ cú điện thoại bí mật suýt nữa khiến tôi phải rời bỏ buổi dạ vũ ở St-David và mất đi chứng cứ vắng mặt? Đó là một cú điện thoại nặc danh...
- Như thế nghĩa là Ogden?
- Vâng, tôi nghĩ vậy và bây giờ thì tôi tin chắc bởi vì dẫu sao, Ogden là người biết rõ chuyện. Cú điện thoại báo cho tôi biết rằng Mark chắp nối lại với Jeannette White. Vào lúc đó, tôi không biết - hay, cũng có thể là tôi đã quên - cái tên của thiếu nữ dính dáng tới vụ Partington. Nhưng, chỉ cần một người đàn bà thôi cũng đủ đối với tôi... bởi tôi không còn xem Mark như xưa.
Nàng rất đau buồn khi phải kể lể. Cuối cùng, nàng uống cạn một hơi cốc rượu và nhìn chăm chăm vào bức tường.
- Kẻ nặc danh báo cho tôi biết rằng, ngay tối hôm đó, lợi dụng buổi dạ vũ hóa trang, Mark quay trở lại nhà để hẹn hò với tình nhân. Ngay tại ngôi nhà chúng tôi đang sống. Hắn nói tiếp là nếu tôi quay về Crispen, hẳn tôi có thể bắt quả tang. Thoạt đầu, tôi chẳng thể nào tin, sau đó tôi đi tìm Mark trong đám khách mời. (Sau này, tôi được biết là nhà tôi chơi bi da với hai người bạn ở phòng sau nhà.) Tôi tính quay về Crispen nhưng rồi lại nghĩ chẳng qua chuyện này thật lố bịch và tiếp tục tham dự buổi dạ vũ. Nhưng vào chiều nay khi Ogden nhắc lại cái tên Jeannette White như là người dính líu đến vụ Partington, tôi... tôi...
- Nhưng chị có tin chắc điều đó là thật? Stevens hỏi. Nếu không có cú điện thoại trong tối hôm đó thì những lời tố cáo của Ogden chỉ là láo khoét.
- Tôi tin chắc bởi Mark đã thừa nhận! Và bây giờ, anh ấy đã bỏ đi. Ted, anh phải kiếm anh ấy hộ tôi! Nếu lỡ đại úy Brennan biết được chuyện Mark ra đi, ông ta sẽ suy đoán đủ điều...
- Thế thì ông Brennan chưa hay?
- Chưa. Ông vắng mặt một lúc rồi trở lại với một lão già nhỏ con, khoác một chiếc áo dạ, trông khá ngộ nghĩnh, nhưng tôi chẳng còn đầu óc để quan tâm tới chuyện đó. Brennan hỏi tôi có thể cho ông lão ấy - hình như tên là Croft hay Cross gì đó - tạm trú ít hôm tại Despard. Ông còn nói thêm rằng ông ấy là một người rất am tường về vấn đề tội ác. Họ cùng đi xuống hầm mộ và khi trở lên, đại úy Brennan thì đỏ mặt tía tai trong khi lão già nhỏ con cười ngất. Tôi chỉ biết có một điều là họ không hề phát hiện một lối đi bí mật nào ở nơi đó. Tôi hỏi Joe Henderson về công việc của họ.. Anh chị có biết cánh cửa cũ kỹ ở bên dưới những bậc thang dẫn xuống hầm mộ, cánh cửa không thể nào đóng kín?
- Vâng.
- Joe thuật lại với tôi rằng Cross bật cười và chuyển dịch được cánh cửa. Tôi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng tôi thấy sợ... Ồ! sau đó đi lên hàng ba, ăn thông với phòng bác Miles bởi một cánh cửa kính. Họ kéo màn và nhìn qua những khe hở. Điều này coi bộ làm cho ông lão nhỏ con thích thú. Anh nghĩ xem như thế là thế nào?
- Tôi chẳng hiểu, Stevens đáp, nhưng này Lucy, tôi nghĩ rằng chị đang lo lắng về một điều gì đó. Chị có thể cho biết?
- Đúng ra thì tôi chẳng lo lắng gì, nàng trả lời với một vẻ liếng thoắng lạ lùng. Chuyện này có thể xảy ra trong bất cứ một ngôi nhà nào, chính đại úy Brennan nghĩ thế sau khi ông phát hiện được cái đó. Nhưng, nếu chúng tôi không có những chứng cứ vắng mặt hợp lý trong đêm thứ tư thì cũng rắc rối lắm đấy. Chuyện là sau khi anh vừa ra về, ông đại úy tìm thấy asenic ở trong nhà.
- Asenic! Trời! ở đâu thế?
- Trong nhà bếp. Lẽ ra tôi khai với ông ấy nếu tôi còn nhớ. Nhưng nào ai có để ý, có phải thế không, bởi từ trước tới nay chẳng ai đề cập tới chuyện asenic...
- Vậy ai mua?
- Edith. Để giết chuột đấy mà. Nhưng chị ấy cũng chẳng nhớ.
Họ lặng im. Lucy vô tình đưa cốc rượu cạn lên môi. Marie rùng mình khi bước đến cánh cửa phía sau và mở ra.
- Gió đã đổi hướng, nàng nói. Hẳn phải còn một cơn bão nữa trong đêm.
Căn Phòng Rực Lửa Căn Phòng Rực Lửa - John Dickson Carr Căn Phòng Rực Lửa