A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Coonardoo
Dịch giả: Nguyễn Cảnh Lâm
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1329 / 11
Cập nhật: 2016-04-22 16:57:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ôli trở lại Uytaliba sau chuyến đi đầu tiên về miền biển, trông người khỏe hẳn lên và chị cảm thấy mãn nguyện với đứa con nhỏ của mình, một cô bé mũm mĩm, có đôi mắt xanh.
Môli thấy mình bây giờ là người có quyền thế và toại nguyện với chính mình. Ở Gieronton chị nghĩ lại nhà bà cô. Rất nhiều người đến thăm chị và mang đến cho cô con gái quí của chị bao nhiêu quà! Nào là vợ chồng Pherethơ, Munrô, Caxơnri, Keuy, v v... Cô con gái quí Phili của chị được người ta tiếp bao nhiêu là nước ngọt, tặng cho mũ, ủng, giây len, đủ đùng cho hàng tá trẻ con như vậy. Bà Pherethơ săn sóc, giúp đỡ chị hết sức ân cần, hết đánh ô tô đưa đi chợ, lại mời chị đến dự tiệc trà giữa buổi chiều.
Sự quan tâm có thể nói là hơi quá, nhưng không đến nổi thiếu thành tâm. Hết thảy những người đã nuôi con đều khuyên bảo Môli cách cho ăn, cách mặc quần áo cho đứa trẻ, và chị rất đỗi vui mừng vì được quan tâm, chiều chuộng hết mực như vậy.
Về phép xã giao thì Môli của anh học nhanh đáo để, bà Pherethơ nhận xét trong thư gửi Hiu. Đấy chính là nét khác biệt giữa cúc cô gái ở đây và các cô gái ở Anh, nơi họ có lẽ đã học được điều đó từ lâu. Môli không hề có cảm giác tự ti, có thể vì chị từng rửa bát đĩa cho những người này. Chị biết sống cái lẽ sống thường tình, đôi khi rất tự nhiên thoải mái mặc dù địa vị hiện thời của chị đã khác trước. Lẽ dĩ nhiên chị vui lòng đón nhận mọi sự kính nể, thân thiện đối với chị một bà mẹ tuyệt vời, một phụ nữ nhỏ nhắn, khỏe mạnh và khiêm tốn nhưng chị cũng ý thức được đầy đủ quyền thế của mình hiện nay với tư cách là vợ của Hiu Oát, chủ trại Uytaliba.
Hiu đi Nuaieoara đón Môli và vui mừng nhận thấy chị phấn khởi khi trở lại Uytaliba; trông chị càng xinh đẹp. Lúc chị ra đi, để anh ta lại một minh, anh không nghĩ mình sẽ phải chịu đựng một nỗi cô đơn da diết như vậy. Lại còn đứa bé con gái anh nữa! Anh thương nó, yêu quí nó, nhớ nó đến mất ăn mất ngủ. Phải chăng nó thực sự là con gái anh, đứa trẻ mũm mỉm, nước da trắng mà Môli lót trong những tấm vải mỏng viền đăngien và rất đỗi tự hào về nó? Bao lâu nay anh vẫn day dứt bởi một ý nghĩ là tiếc không sinh được đứa con trai, nhưng bây giờ đây ý nghĩ đó đã biến mất..
Tất nhiên, đối với anh có được đứa con trai thì vẫn hơn. Trong đám trẻ da đen chơi trên sân trại có một đứa bé nước da bánh mật, trông sáng hơn những đứa khác. Cứ đêm đến là Hiu nghĩ về nó, lòng quặn đau, trán đổ mồ hôi hột. Còn đối Với Kunadu thì suốt cả một năm trời trước khỉ Môli đi về biển, hầu như chẳng bao giờ anh trò chuyện với cô. Vẻn vẹn chỉ một lần anh nói chuyện với người đàn bà da đen này. lúc đó anh đang làm việc trong túp lều cạnh lò rèn - Hiu ngắm nhìn Uyni rồi quay mặt về phía Kunadu,
Này, Kunadu, nhớ chăm sóc thằng bé thật chu đáo nhé.
Kunadu, với đối mắt đen kiên định nhìn anh, đáp lại:
- Vâng ạ!
- Nay mai khi nó đủ khôn lớn, tôi sẽ cho nó đi cùng, - Hiu nói. - Tôi sẽ dành cho nó một con ngựa, dạy nó cầm cương, cô bằng lòng chứ?
Đôi mắt Kunadu sáng lên. Cô biết Hiu rất gắn bó với đứa trẻ và nhất định sẽ chăm chút nó.
Vâng, - Kunadu khẽ trả lời rồi ngoảnh mặt đi về phía ngôi nhà.
Đứa con của Môli trắng trẻo, hồng hào dể thương đến kỳ lạ. Hiu rất yêu quí nó, nhưng đứa con trai của Thần Gió kia có một cái gì thực chất hơn, của riêng anh nhiều hơn. Và hễ bế con gái lên tay, vui đùa với nó, là anh lại nghĩ về Uyni. lòng yêu thương, quý mến nó lại xâm chiếm trái tim anh.
Phải chăng anh tự trách do mình mà có đứa bé? có thể. Nhưng có thực anh tự trách mình không? Sau khi bà Bêxi qua đời, Kunadu đã trở thành niềm tin vững chắc trong đời anh. Cô là nơi bấu víu, và hơn nữa là chỗ nương tựa duy nhất. Mặc dù anh luôn nhắc mình về màu da và chủng tộc, nhưng không bao giờ anh nghĩ cô là người xa lạ với anh. Cô là bạn thời niên thiếu, là sức mạnh hậu thuẫn cho đời anh, một cách lặng lẽ và tuyệt đối, một cái gì nguyên sơ, căn bản, gần gũi với anh.
Từ giờ phút Kunadu nhìn thấy đứa con của Môli chẳng có ai tận tâm với nó hơn cô.
Cô thốt lên, nhìn chằm chằm cái sinh linh bé bỏng dễ thương ấy. lúc đầu Môli không muốn đám đàn bà da đen đụng vào người Phili, nhưng sau một thời gian khi đứa bé quẫy nhiều vì đến thời kỳ mọc răng hoặc bị rối loạn tiêu hóa, thì chị lại vui lòng trao nó cho Kunadu bế.
Kunadu bế đứa bé đi dạo, cho nó ngủ, trong khi Môli nghỉ ngơi suốt cả buổi chiều. Kunadu giặt là tất cả các quần áo nhỏ xíu của đứa bé. Cả Mini và Badi không ai đám đụng đến những thứ ấy.
Phili vừa mới biết đi chập chững thì Môli lại mang thai. Mùa đông năm đó kéo dài, không khí khô hanh, Môli cảm thấy ngột ngạt đến khó thở, nên chị trở nên cáu kỉnh. Những ngày nắng chang chang kéo dài, cộng thêm bầu không khí im ắng, ngột ngạt và những cơn bão cát mù mịt - Tất cả như trút đổ lên Môli, khiến chị sẵn sàng tìm mọi lý do để tránh xa những cánh đồng khô bao la dưới bầu trời xanh trần trụi. Rồi chị tự nhủ phải tìm nơi khác để thở - đó là những cửa hiệu nho nhỏ, sáng sủa và những ngôi nhà ấm cúng ở Gieronton. Chị trông chờ cái giây phút được khoác lên mình chiếc áo dài mỏng và nhẹ để đi thăm, chuyện trò cùng những người đàn bà khác. Lần này chị hy vọng sẽ là con trai. Chị nghĩ là mình phải có một đứa con trai, và sau đó bắt tay vào chuyện làm ăn.
Khi đứa bé ra đời - hơn nữa lại là con gái - thì Môli vừa bực bội, vừa thất vọng. Mọi người đều thông cảm với chị. Khi bà Pherethơ đến xem mặt đứa bé, bà có vẻ hồ hởi. Bà an ủi chị: Chị yên tâm. lần sau sẽ sinh con trai.
Đẻ thêm nữa mà làm gì, bà ơi, - Môli nói.
Nhưng làm thế nào được, chắc phải đẻ thêm đứa nữa thôi. Chị không biết có đứa con trai thì anh ấy mói vui lòng hay sao?
Biết, nhưng em chẳng đẻ nữa đâu, Môli nói giọng rầu rĩ.
Âu cũng là lẽ tự nhiên, cô ạ, bà Pherethơ cúi xuống nhìn đứa bé, có đôi má phúng phính đang được mẹ cho bú. Trông cháu kháu khĩnh quá! Giá mà đổi được thì mất gì tôi cùng đổi. Có điều là đàn ông thì phải có con trai. Lúc già thì làm bạn, lúc trẻ thì cha con chung sức làm ăn, vả lại còn có người để phó thác cái trang trại Uytaliba này nữa chứ...
Uytaliba! - Môli thốt lên hờn dỗi. - Tất cả chỉ vì Uytaliba thôi ư?
Vâng, đúng thế, cô ạ, bà Pherethơ đáp. - bổn phận của cô là làm một người vợ hiền và một bà mẹ đôn hậu, thế thôi. Lẽ tự nhiên là vậy. Sinh ra là đàn bà thì phải làm mẹ. Chị lại là người khỏe mạnh. Hiu là người tốt bụng, ăn ở gọn gàng sạch sẽ. Có được những đứa con bụ bẫm, kháu khỉnh, chắc chắn chị phải lấy làm tự hào lắm chứ!
Những người không có con thì bao giờ chẳng nghĩ là mình thích có con, Môli nói giọng châm biếm.
Gương mặt nhạy cảm của bà vợ vô sinh của ông bác bỗng run run, biến sắc. Và chỉ trong chốc lát bà đã tự hỏi phải chăng Iuxtaxơ nói đúng, phải chăng cuộc hôn nhân của một cặp thanh niên khỏe mạnh - dù là không có những ràng buộc về tâm lý sẽ đẹp đẻ và hai bên cùng toại nguyện?
- Thưa bà, tôi biết mình là người bình dân dốt nát! - Môli nói bốp chát; sự thay đổi tình cảm một cách đột ngột của bà Pherethơ đang nung nấu sự uất ức mà chị phải chịu đựng lâu nay.
Lúc bọn trẻ còn nhỏ, Kunadu ít khi phải ra đồng chăn gia súc, mà phần nhiều ở nhà. Khi đứa con trai của cô lên năm thì Môli sinh đứa con gái thứ ba. Kunadu phải chăm sóc bọn trẻ con bà chủ, vất vả, bận bịu đến nổi không còn thì giờ để chăm sóc con mình. Mini và các bà già trong trại đều nhận xét như vậy.
Về phần mình, Kunadu thích dắt một trong hai đứa bé con bà chủ ra chỗ bờ suối chơi suốt buổi chiều. Cô hát cho nó nghe, dạy nó về những dấu chân gà tây rừng, Kănguru và chó rừng đingô.
Chẳng mấy khi Uyni cùng chơi với các cô con gái con bà chủ. Cậu bé thích chơi chiếc bumêreng làm bằng sắt tây hình cong cong lưỡi liềm, hoặc moi cát dưới nước, hoặc chơi trống bỏi với Chami và Bâylaba để mua vui cho cô bé Phili.
Hiu vừa nhìn thấy Kunadu chơi cùng bọn trẻ ngoài kia, bên bờ suối, và nghe cô hát cho chúng nghe bài ca về những con Kănguru.
Tauoera Chintina Pôđinya
Tauoera ginnơ mălơbina.
Một hôm Hiu bất ngờ xuất hiện trong khi Kunadu đang kể cho bọn trẻ nghe câu chuyện về con Êmu và giống gà tây rừng.
- Gà tây rừng tranh cãi với Êmu xem loại đàn bà nào tốt hơn, - Kunadu kể. Gà tây chê Êmu - đi khắp nơi hết ngày này qua ngày khác, nhưng chẳng có con. Êmu lại nói mình có khối con. Nói rồi Êmu đi vào rừng và dắt về một lũ con, trong khi gà tây rừng vẻn vẹn chỉ có hai đứa, Gà tây rừng lại chê Êmu không thể chạy nhanh. Êmu liền lao về phía suối rồi quay lại ngay, và thách gà tây rừng chạy nhanh được như vậy. Gà tây rừng chạy nhanh ra suối theo con rừng tắt. Nó bay tít lên trời và để lũ con ở lại với Êmu.
Nghe đến đây bọn trẻ phá lên cười khanh khách, Kunadu khúc khích cười theo, cũng tươi vui hồn nhiên như tiếng cười của bọn trẻ.
Gà tây rừng muốn bỏ đi thật xa, đúng không Kunadu? - Hiu hỏi.
Vâ-âng, cô khẽ trả lời, đôi mắt lim dim.
Môli cảm thấy mệt mỏi, chán chường và thất vọng, nhưng chỉ có Kunadu là người được chị thổ lộ tâm tình nhiều nhất.
- Trời ơi, không có cô thì tôi chết mất, Môli nói. Quả là tôi chẳng biết xoay xở thế nào nữa.
Kunađa đảm đương cả việc làm bánh mì. Cô trông nom, săn sóc bọn trẻ. Khi Môli đi về phía miền biển để sinh đứa con thứ tư, tất cả bọn trẻ nhỏ này đều giao lại cho Kunadu. Rồi đến lần sinh thứ năm, Môlị lại rời Uytaliba đi về miền biển cố sao sinh được một đứa con trai. Nhưng rồi lại thêm một cô con gái nữa cô Bêxi xấu số và đành chịu. Môli thề sẽ không bao giờ đẻ nữa, và quyết từ bỏ miền đất Tây Bắc này.
Kunadu ẵm đứa bé vào lòng dạo chơi. Trong khi Môli mệt nhoài, người uễ oải, vì suốt đêm qua không ngủ được thì Kunadu lại cho lũ trẻ vào vườn hay xuống xóm thổ dân chơi, rồi mới đưa chúng ra suối. Thường cô mang theo kim chỉ để tranh thủ khâu vá.
Dần dần Môli ỷ lại Kunadu trong mọi công việc. Hễ cần gì, Môli lại gọi: Kunadu! Kunadu! Cô lặng lẽ, từ tốn, kiên nhẫn, tận tụy phục vụ Môli một cách quên mình, lắm lúc không kịp nghỉ trưa cùng cô gái khác.
Mini nhìn Hiu vẻ trách móc, nhưng anh chẳng hiểu.. Cuối cùng anh mới biết là Mini lo lắng về Kunadu
Này, Môli, - một hôm anh nói với vợ, - em bắt cô ấy làm quần quật như vậy thì cô ấy đến chết mất. Em hiểu không?
- Ai cơ?
- Kunadu chứ còn ai nữa!
- Môli thốt lên, - thế ra lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến người ta. Có bao giờ anh nghĩ đến em đâu!,
- Thôi, cô đi ngủ một chốc, - Hiu nói với Kunadu trong khi cô dẫn bọn trẻ con đi dạo. Hôm nay để tôi trông chúng nó cho.
Hiu chơi cùng bọn trẻ con khá vui vẻ. Anh dựa lưng vào thân một cây bạch đàn to cao, cành sum suê, tỏa bóng râm trên nền đất đỏ.
Anh hết nhìn Uyni lại nhìn các cô bé líu lo chơi vui hớn hở. úyni có nước da bánh mật và mái tóc không đế nỗi nỗi đen so với màu tóc các cô con gái của Môli: nhưng nó thực sự vẫn mang dòng máu thổ dân, với đôi mắt màu hạt dẻ, và bộ lông mi cong ngược đen nhánh.
Năm tháng cứ thế trôi qua.. Những cơn nong bức hết giảm lại tăng, mây đen ùn ùn kéo đến như trời sắp đổ mưa, nhưng rồi lại tan biến.
Cũng có những cơn giông sấm vang chớp giật, nhưng chẳng bao giờ đủ nước để tưới mát hay làm sống lại miền đất nóng bỏng này.
Môli cố ở lại Uytaliba được một năm, nhưng rồi mùa hè chưa đến mà chị đã gói ghém lên đường. Chị đếm từng ngày, chờ đưa con cái về miền biển để tránh xa cái nắng như thiêu như đốt ở vùng này.
Một cơn bạn kéo dài đã đẩy Hiu đến chỗ hầu như suy sụp. Uytaliba lại rơi vào bàn tay nghiệt ngã của cái thiên nhiên mà Mămi đã từng vật lộn bao nhiêu năm trời.
Biết làm gì bây giờ? Có cơ sẽ thiệt hại thêm một số lớn gia súc. Anh buộc phải đào giếng để cứu vãn tình thế, giúp đàn gia súc vượt qua mùa hạn hán. Nhưng phải có tiền. Trong khi đó mỗi chuyến đi hàng năm của Môli về miền biển còn tốn kém hơn cả công đào một hai cái giếng. Khi có bọn trẻ con thì mọi chuyện đều rất tốt đẹp, và anh nghĩ về sau Môli có thể sẽ chịu đựng được qua mùa nóng bức.
Bọn trẻ con rất rắn rỏi, nắng hạn không ảnh hưởng đến chúng.
Nhưng rồi Môli đã cảm thấy rùng rợn trước cái nắng nơi đây. Chị muốn Hiu bán trại Uytaliba và mua một cửa hiệu ở Gieronton. Chị không thể hiểu nổi vì sao Hiu lại gắn bó, trung thành với mảnh đất này như vậy.
- Không, - anh nói. - anh sẽ không bao giờ bán hoặc từ bỏ mảnh đất này.
Cuối cùng hình như giữa hai người chẳng còn gì ngoài những trận cãi vã, những lời bốp chát khốn cùng.
Ông già Xôlơ cố hòa giải, nhưng những cố gắng của ông già rốt cuộc thường là những lời bên vực Hiu hay ca ngợi mảnh đất Uytaliba và cuộc sống nông trại nói chung, ông già gắn bó với ấp trại như keo sơn. Hiu chiều chuộng, bông đùa hóm hỉnh, trêu chọc ông già, khiến Môli khó chịu. tất nhiên Xôlơ cũng có những lối cư xử kiểu người già mà Môli không thích, mặc dù đối với chị và các con của chị thì không ai tốt bụng bằng ông.
Năm cô con gái của Hiu rất đỗi tinh nghịch nhưng Xôlơ hết lòng yêu quí chúng. Ông âu yếm gọi chúng là năm cô công chúa của Hiu, cho phép chung tha hồ quấn quít, trèo cả lên người ông mà nô đùa - thỉnh thoảng, chỉ khi nào chúng xé rách các giấy tờ của ông thì ông mới tỏ vẻ bực bội. Ông có tính mê đọc sách, đọc say sưa, đến nổi giấu cả điếu và thuốc đi để đọc, và lấy phấn màu vẽ tranh lên hầu hết các trang trong cuốn Những điều bí ẩn của vũ trụ.
Mấy cô con gái của Môli quá ư hiếu động, lúc nào cũng tinh nghịch tai quái và xem ra chẳng ngoan gì hơn bọn trẻ con dưới xóm thổ dân, đặc biệt là cô Phili Môli cũng phải thừa nhận như vậy. Chúng đánh đuổi nhau dọc hành lang, la hét ầm ĩ suốt ngày, đến nổi chị phải pho chúng ăn đòn về tội cấu xé nhau ngay trên sân trại, khi người lớn đang làm thịt bò, hoặc vì tội cùng Uyni Chami và Bâylaba rong chơi lêu lỏng dọc bờ suối.
Ngược lại, Xôlơ hễ nghe lũ trẻ khóc là không sao tự kiềm chế được.
Cô đánh trẻ như vậy là hơi quá tay đấy, - ông già phản đối.
- Chẳng việc gì đến ông, Môli trả lời bốp chát gay gắt. Chị nói như đay nghiến, nhắc đi nhắc lại mấy lần.- Con tôi, tôi phải dạy, phải đánh cho chúng nó chừa!
Buổi sáng hôm xảy ra va chạm giữa Môli và ông gìa, Hiu còn đi vắng xa, lên tận Karara. Ông già đuổi bọn trẻ con ra khỏi vườn rồi khóa cồng lại, vì chúng vừa xéo nát mất một số luống gieo hạt mà ông già đang hết lòng chăm nom.
Phili nhặt đá ném ông già, vừa ném vừa la hét giọng the thé, không khác gì một cô bé thổ dân:
Oali mari mintula nănki chăngi
Chăngi buketera. Cănđi căndi xpa!
Từ dưới mái hiên Môli nghe và nhìn thấy sự việc, liền gọi con gái về. Cô bé quay trở lại gặp mẹ rồi khóc to. Xôlơ vội can không cho Môli đánh con.
Nhưng chị la lập tức vồ lấy đứa bé rồi vừa quát tháo, vừa đẩy nó vào phòng, và chỉ trong phút chốc đã nghe thấy những thanh gỗ liên tiếp đánh vào mông đứa bé kêu đen đét.
Xôlơ ngồi xuống đầu hè, rút tẩu châm thuốc hút, vẻ đau khỗ. Ông già chưa hề yêu quí ai như Phili. Từ khi còn nó thường xuyên quấn quít bên ông. hết xoa đầu, vuốt râu lại ôm hôn lên khắp mặt ông. Vì vậy ông già thật sự đau lòng khi nghe tiếng khóc thảm thiết của cô bé, tưởng chừng như chính vì ông mà nó bị đòn oan.
- Chị không nên đánh con như vậy! -ông già nói, khi thấy Môli quay trở lại, Phili lại khóc rống lên, rồi nằm nhoài ra trên sàn nhà, sau lưng ông già và Môli.
- Tôi lạy ông, xin ông đừng can thiệp vào việc của tôi nữa! Môli nói như quát. - Lúc nào ông cũng chen vào được... việc gì đến ông cơ chứ! ông tưởng là tôi sẽ cho phép con bó ăn nối tục tĩu như vậy à? Tôi đã bảo với ông bao nhiêu lần là nó không được phép... thế mà nó vẫn chừng nào tật ấy.
Tất nhiên, chị nói đúng, - Xôlơ đáp - Con gái da trắng mà ăn nói tục tĩu như trẻ con da đen là không được. Nhưng nó có hiểu gì đâu, vả lại dù nó có biết vài tiếng thổ dân thì khi đến tuổi đến trường, nó cũng sẽ quên hết thôi mà.
- Chúng tôi đã chết đâu! Môli kêu lên vẻ thất vọng và nóng nảy. - Và cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không cho phép nó lớn lên rồi coi thường cả tôi như thế được.
- Chị nên bình tĩnh lại, - ông già nói chính vì chị hơi thiếu bình tĩnh nên đánh đập trẻ lung tung. Chúng nó đâu đến nổi hư hỏng. Trẻ con thường nghịch ngợm, Phần lớn chúng nó đều thế, làm gì mà đánh đập chúng như vậy. Chỉ cần...
- Thôi đi, ông già ơi! - Môi! lại nổi nóng, đến mức không còn biết mình đang nói những gì - Tôi đã phải dằn lòng ghê lắm rồi đấy. Ông bảo chính vì tôi thiếu bình tĩnh, nhưng sự thực là do ở ông đấy. Ông nhớ cho là từ nay trở đi tôi sẽ không cho phép ông can thiệp vào quan hệ giữa tôi và chúng nó. Ông nên hiểu điều đó càng sớm càng tốt.
- Tôi hiểu, - ông già tì tay lên hai đâu gối khẳng khiu rồi từ từ đứng dậy, và trước mặt Môli, lúc này trông ông thật nhỏ bé và đáng thương - chừng nào tôi còn quẫn quanh ra vào nơi đây, quanh ngôi nhà này, thì còn làm chị khó chịu. Tôi biết thế.
Đúng vậy, Môli nói, rồi quay lưng bỏ đi.
Buổi chiều, Môli nhìn thấy ông già thơ thẫn dạo quanh sân trại, và một lúc sau, một anh chàng thổ dân đã dắt vào cho Xôlơ con ngựa bạch già ốm yếu của ông. Ông lên ngựa và đi ra. Kunadu cho biết ông già vừa bảo lấy một ít bột mì và chè bỏ vào ba lô cho ông rồi dặn cô nói với Hiu rằng ông đi lên núi cùng Bốp lẻ một thời gian.
Mấy ngày sau, Hiu trở về, và Môli đã kể cho chồng nghe hết những chuyện đã xảy ra. Hiu hầu như không nói gì, nhưng lại chuẩn bị ra đi. lần này anh đưa õarieda theo cùng.
Anh không muốn xúc phạm đến tình cảm của ông già, Hiu nói với vợ. - Nếu ông già nghĩ chúng mình không cần ông già ở Uytaliba này nữa, thì không thể lường trước được những gì sẽ xảy ra. Ông già chẳng còn biết đi đâu. Vả lại, anh cũng đang cần ông già. Ở trại mà không có một người như ông già thì chẳng ra sao.
- Phải rồi! - Môli nói to. - Anh bao giờ chẳng nghĩ thế! Anh có biết đâu em phải chịu đựng đủ điều.
Một tuần sau, khi Hiu và, Oarieda trở về, Slôli vẫn còn khó chịu...
Bọn anh lần theo dấu vết ông già ra tận cuối dãy cồn cát, - Hiu nói, và thấy ông già đang ngồi gục đầu dưới một lùm cây gai. Bây giờ thì ông già sẽ không bao giờ còn theo Bốp lẻ ra tận miền đông, nơi người ta gọi là biên giới của hoang mạc. Rồi thả cho con ngựa muốn đi đâu thì đi nữa, mặc dù đó là ý định trước sau như một của ông già. Bọn anh đã chôn ông già ngay dưới lùm cây gai.
Năm ấy Hiu không kiếm đủ tiền cho vợ đi nghĩ miền biển.. Anh rất buồn, nhưng không thể làm gì hơn. Giá như cô ấy bớt nghĩ về mình mà nghĩ nhiều hơn về công việc của trại thì sẽ cảm thấy thoải mái! Hiu tự nhủ. Mẹ anh cũng đã từng làm việc liên tục hàng bao nhiêu năm ở đất ytaliba này, mặc dù rất gầy yếu.
Mùa hè năm ấy, sau khi Xôlơ qua đời, năm cô con gái của vợ chồng Hiu vẫn chạy nhảy, la hét ầm ĩ như trước. Quan hệ bố con vẫn đầm ấm. Hiu thực sự là người dễ dãi đối với những đứa trẻ tinh nghịch. Anh biết rõ tính mình như vậy mặc dù ở đây chúng bị chê trách và bản thân anh thì bị coi là nhu nhược. Nhưng suy cho cùng, anh còn có một nguồn an ủi thầm kín khác. đấy là cậu con trai của Thần Gió. lúc này cậu bé đã lên mười và đã có thể đi trại cùng anh. Riêng cái món quản và chăn ngựa thồ thì chú bé quả là thần đồng.
Hễ Hiu đi đâu là cậu bé đi theo đó. Mọi người đều thừa nhận Uyni đã trở thành người giúp việc đắc lực của Hiu. Cậu đã biết nhóm lửa, trải chăn cho Hiu nằm. Uyni bao giờ cùng ngủ chung với người da đen nhưng mọi người trong trại đều biết Hiu rất yêu quí cậu.
Cái Giếng Nước Cái Giếng Nước - Katharine S. Prichard Cái Giếng Nước