Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Chương 19 - Hoa Hồng Trắng
T
rong khi các du khách rửa mặt và bà hiệu trưởng mặc chiếc áo đẹp nhất thì Josie đi về phía vườn hoa để hái cho cô dâu chú rể mới. Việc trở về bất ngờ của những con người hấp dẫn đó khiến cho cô bé lãng mạn này vô cùng thích thú. Đầu em đầy ắp những cuộc cứu hộ hào hùng và những hoàn cảnh bi thảm. Em đang hái những đóa hoa đẹp nhất trong bụi hoa hồng trắng thì bỗng nghe tiếng bước chân.
Anh trai của em đang đi đến, nét mặt vẻ xa xăm như một người đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Đang yêu rồi? Cô gái tinh mắt đoán ngay, môi nở nụ cười.
– Em làm gì đó, cô bé láu lỉnh kia? - Demi hỏi, bất ngờ bị quấy rầy trong giấc mơ.
– Em hái hoa cho hai đôi vợ chồng mới cưới. Anh có thích không? - Josie đề nghị.
– Cái gì? Thích cưới hay là thích hái hoa? - Demi bình tĩnh hỏi.
– Cả hai. Anh cưới vợ đi rồi em sẽ tặng hoa.
– Ồ, không phải là anh không muốn đâu.
Nói xong Demi hái một nụ hồng nhỏ với cái nhìn đi thẳng vào lòng Josie.
– Thế thì anh chờ đợi gì nữa? Thật là hay khi thấy có những người hạnh phúc như vậy. Đã đến lúc rồi đó, anh biết chị ấy sắp đi rồi mà.
– Thế à? - Demi hỏi, đỏ mặt vì ngượng.
– Đừng có giả bộ như vậy! Anh biết rõ em đang nói về chị Alice. Anh nên nghe theo lời khuyên của em: hãy nói chuyện và biết rõ tình cảm của chị ấy trước khi chị ấy ra đi.
Giọng nói của cô bé khiến Demi bật cười. Nhưng cậu thấy thích và đáp nhẹ nhàng mà không chế nhạo cô bé, khác với những gì cậu thường làm:
– Em thật là tử tế, em gái à. Nếu em sành đời như thế thì em có thể nói cho anh biết anh nên làm thế nào không?
– Vậy thì đây, có nhiều khả năng. Trong các vở kịch sân khấu, những kẻ đang yêu tỏ tình bằng cách quỳ gối xuống. Nhưng như thế không đẹp. Ta có thể nói: “Hãy là của anh!” như ngày xưa người ta hay nói thế. Hoặc, ta có thể viết một bài thơ nhỏ. Em nghĩ là anh đã thử rồi, nếu em không nhầm.
– Hãy nghe đây Josie, một cách nghiêm túc. Anh yêu chị Alice và anh nghĩ là chị ấy biết điều này. Anh muốn nói với chị ấy, nhưng anh rất bối rối khi định làm điều đó. Vậy thì em hãy giúp anh, em rất biết cách trong những chuyện như thế này!
Demi đã quên sự dè dặt thường ngày. Việc những người anh em họ đến chơi đã khiến cho cậu quên hết quyết định của mình. Buổi trình diễn đêm Giáng sinh đã đem lại cho cậu hi vọng, và cậu muốn nhanh chóng nói chuyện với Alice.
Daisy là người cậu hay tâm sự trong mọi việc, nhưng không phải trong trường hợp này: tình cảm anh em đã giữ không cho cậu nói với cô về những hi vọng của mình, vì những tình cảm của cô đã bị sự cấm đoán của mẹ làm trở ngại. Còn mẹ, thì cậu thấy dường như bà ghen tị với tất cả các cô gái mà cậu hâm mộ. Vì vậy cậu giữ bí mật cho riêng mình. Nhưng giờ Josie với mấy bông hoa hồng có vẻ như gợi ý một kết thúc nhanh cho sự bối rối của cậu. Cậu sẵn sàng nhận lấy sự giúp đỡ của em.
– Anh nghĩ là anh sẽ viết thư cho chị ấy. - Demi nói, vẻ suy nghĩ.
– Em có một ý hay hơn. Sẽ rất thích hợp với chị ấy, và cả anh nữa, vì anh là thi sĩ mà! -Josie thốt lên.
– Hãy nói nhanh lên, anh van em. - Kẻ đang yêu rụt rè nài nỉ.
– Em đã đọc một câu chuyện: đó là chuyện về một người đàn ông đã tặng ba đóa hoa hồng cho người anh ta yêu: một nụ, một hoa hàm tiếu và một hoa đã nở. Em không còn nhớ là cô ta đã chọn hoa nào, nhưng đó là một cách hay. Chị Alice biết câu chuyện này vì bọn em đã cùng đọc với nhau. Ở đây có đủ loại hồng; anh đã hái hai đóa rồi, giờ thì hãy hái đóa hoa đẹp nhất. Em sẽ lấy ruy băng buộc lại và sẽ đặt vào phòng chị Alice. Chị ấy đang đi thay quần áo cùng với chị Daisy, nên em có thể làm việc này thật kín đáo.
Demi do dự một chút, mắt nhìn lướt bụi hồng, rồi cậu mỉm cười một cách thật lạ khiến cho Josie cảm động quay đi chỗ khác, vì em nghĩ mình không có quyền chứng kiến sự nảy sinh của một đam mê lớn có thể khiến cho một chàng trai trẻ hạnh phúc không thua gì một vị thần!
– Đồng ý! - Cậu nói ngắn gọn.
Rồi cậu hái một đóa hồng tuyệt đẹp để hoàn tất thông điệp tình yêu của mình. Vui mừng vì đã dự phần vào câu chuyện lãng mạn này, Josie buộc một dải ruy băng và kết xong bó hoa trong khi Demi viết vài câu lên tấm thiếp:
Alice thân mến,
Em đã biết hoa nói lên điều gì. Em có thể cài một đóa tối hôm nay không? Làm cho anh hãnh diện hơn, yêu nồng nàn hơn và hạnh phúc hơn không?
Thương mến
John
Demi đưa cho em gái tấm thiệp và nói:
– Anh tin ở em, Josie à. Anh xin đặt tất cả số mệnh của anh vào tay em.
Để trả lời, Josie ôm hôn anh mình. Điều này còn nói lên nhiều điều hơn cả lời nói. Rồi em chạy đi làm việc của mình.
Mary và Ludmilla sung sướng với mấy bó hoa của họ. Josie cài một vài bông hoa vào mái tóc nâu và vàng của hai thiếu phụ, điều này an ủi em một chút vì đã không nhìn thấy hai chị trong bộ áo váy cô dâu.
Alice thay quần áo một mình. Daisy ở phòng bên cùng với mẹ cô, vì vậy cô không trông thấy cách đón nhận bó hoa nhỏ, cũng không trông thấy những giọt nước mắt và nụ cười xuất hiện khi Alice đọc bức thư. Câu trả lời mà cô gái muốn đáp lại rõ ràng đã có sẵn trong trí cô, nhưng bổn phận đã giữ cô lại. Vì một bà mẹ tàn phế và một người bố già đang chờ đợi cô, hơn nữa bốn năm học hành này đã cho cô phương tiện kiếm sống. Tình yêu thật tuyệt vời đối với cô. Một ngôi nhà nhỏ cho cô cùng với John, là một thiên đường dưới trần thế. Nhưng hiện giờ chưa phải lúc. Cô để rơi đóa hồng nở và cô ngồi trước gương suy nghĩ.
Có khôn ngoan và xác đáng khi đòi hỏi John chờ đợi không và cả việc nói ra bằng lời tình yêu mà cô cảm nhận được đối với anh nữa? Sẽ cao thượng hơn nếu ta nhận lấy sự hi sinh cho riêng một mình ta và tránh cho anh những hi vọng kéo dài. Anh ấy còn trẻ, anh ấy sẽ quên cô đi. Có thể cô sẽ hoàn thành bổn phận của cô tốt hơn nếu như không có bên cạnh một người yêu đang sốt ruột như thế. Thế là, cặp mắt buồn rười rượi, cô đặt đóa hoa hàm tiếu xuống và tự hỏi không biết có nên cài nụ hoa không. Trông nó thật nhợt nhạt và đáng thương bên cạnh hai đóa hoa kia, nhưng cô gái quyết định sẽ là quá nhiều nếu cô để cho anh tia hi vọng dù rất nhỏ này.
Trong khi cô đang chìm đắm trong những suy nghĩ buồn tẻ đó, thì cô nghe thấy một tiếng thì thầm vọng lại từ phòng bên.
– Ludmilla thật là dễ thương khi nó tặng cho tất cả chúng ta nước hoa Cologne! Đấy đúng là thứ mà chúng ta cần sau một ngày mệt nhọc như thế này. Mẹ tin chắc là John cũng có một lọ, cả nó nữa. Nó rất thích nước hoa này!
– Đúng thế mẹ à. Thế mẹ có trông thấy anh ấy chạy nhanh về phía Alice lúc nãy không? Anh ấy đã đến chỗ chị ấy rồi nếu như con không giữ anh ấy lại.
– Thế nó có nói gì với con không, con yêu?
– Thưa không, chàng trai thân yêu nghĩ là chuyện này có thể khiến cho con buồn. Nhưng con biết anh ấy đang nghĩ gì. Vậy thì chúng ta hãy chờ đợi và hi vọng mọi sự sẽ tốt đẹp với anh ấy.
– Cần phải như vậy. Không một cô gái có lương tri nào lại có thể từ chối tình yêu của John của chúng ta, mặc dù nó không giàu có. Daisy, mẹ chưa nói với con nó đã dùng tiền của nó vào việc gì. Tối hôm qua nó đã tâm sự với mẹ, và mẹ chưa kịp kể cho con nghe. Nó đã đưa anh chàng Barton đáng thương đến bệnh viện để người ta chữa trị đôi mắt của cậu ấy. Barton hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng cậu ấy quá kiêu hãnh để có thể ngửa tay xin. Chàng trai thân yêu của chúng ta đã giúp cậu ấy và đã chi đến đồng xu cuối cùng, mà không nói với ai, cả mẹ nó cũng không nói, ít nhất là đến lúc mẹ buộc nó phải nói ra.
Xúc động mạnh, cương quyết, Alice cài nụ hồng lên áo của mình.
Cuộc trò chuyện tiếp tục:
– Chính vì anh ấy không có gì để cho nên anh ấy im lặng, con nghĩ thế. Nhưng anh ấy đã quên tình yêu là tất cả, và con biết rõ anh ấy rất giàu tình yêu.
– Con hoàn toàn có lí, con yêu.
– Vậy thì con hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp. Nhưng chị ấy tốt và thuần hậu nên con sợ chị ấy sẽ từ chối hạnh phúc. Mẹ thích chị ấy chứ, thưa mẹ?
– Rất thích! Không có cô gái nào tốt hơn và thanh cao hơn. Cô gái là tất cả những gì mẹ ước mong cho con trai của mẹ. Trái tim cô gái sẽ đủ lớn để chứa đựng hết tình yêu và bổn phận. Cả hai có thể dễ dàng và hạnh phúc chờ đợi nếu như cùng nhau làm điều đó. Vì cả hai phải chờ đợi, chắc chắn rồi.
– Con vui vì mẹ bằng lòng với sự chọn lựa của anh ấy, mẹ à. Như vậy sẽ tránh cho anh ấy gặp thất vọng tồi tệ nhất.
Giọng nói của Daisy nghẹn lại; bỗng một tiếng sột soạt, tiếp theo là tiếng thì thầm khẽ cho ta biết cô gái đã núp trong vòng tay mẹ để tìm sự an ủi.
Alice không nghe thấy gì nữa. Cô khép cửa sổ lại, e thẹn xen lẫn vui mừng. Cô đã biết được nhiều điều hơn cô hi vọng. Mọi thứ bỗng thay đổi: thật vậy, tim cô đủ rộng cho tình yêu và bổn phận. Giờ đây cô biết rõ bà mẹ và cô con gái sẽ nồng nhiệt đón tiếp cô.
Nhưng khi nhớ lại số phận ít may mắn hơn của Daisy, thời gian thử thách của Nat, thời hạn kéo dài và sự chia tay vĩnh viễn có thể, tất cả những thứ đó hiện ra rất rõ trong tâm trí khiến cho sự thận trọng của cô đối với người yêu quả là không tốt.
Thế là đóa hoa hàm tiếu được cài bên cạnh nụ hồng…
Dừng lại một chút, Alice chậm rãi hôn đóa hoa đã nở và tự nói: “Mình sẽ yêu và sẽ chờ đợi cùng với John”.
Cô xuống dưới nhà để đến chỗ các khách mời.
John đang chuyện trò cùng với ông ngoại cậu và những người đáng kính về phương pháp sư phạm của triết gia hoặc nhà tư tưởng nào đó. Nhưng sự thật tâm trí và con tim cậu ở nơi khác, đầy ắp tình yêu và hoa hồng, hi vọng và lo sợ. Demi đưa mắt tìm kiếm người yêu. Mắt cậu bị thu hút - như kim chỉ nam bị thu hút bởi cực của trái đất - về phía góc phòng nơi một mái tóc nâu vượt hẳn mọi người. Phải, cô ấy cài một đóa hoa trên ngực; một, hai, ôi Chúa ơi! Demi không trông thấy đóa hoa đã nở, bị che khuất bởi mớ ren. Nhưng như thế tốt hơn với anh chàng đang yêu của chúng ta, lần này không có Daisy giữ vạt áo lại, đã lao như một thằng điên về phía Alice. Một quý bà to béo, đang khao khát thông tin, đã chụp lấy cậu ngay lúc quan trọng đó và cậu buộc phải cho bà biết thông tin về những người tai mắt có mặt ở đấy với sự nhẫn nại của một thiên thần.
Nhưng một sự lơ đãng nhất định và một chút rời rạc trong lời nói của chàng trai đã khiến cho quý bà phải tâm sự ngay với người bạn đầu tiên bà gặp được:
– Tôi không hề thấy món rượu nào trên bàn tiệc, nhưng rõ ràng là quý ông Brooke trẻ tuổi đã quá chén một chút. Rất lịch thiệp, nhưng chắc chắn cậu ta đang say rượu, bạn thân mến à.
Ồ, thật vậy! Đúng thật là cậu đã say! Nhưng đó là một thứ rượu tiên mà người ta không bao giờ uống, cả vào các dịp phát phần thưởng… một thứ rượu tiên mà nhiều học sinh trung học từng biết qua hương vị.
Alice đứng cạnh chiếc đàn dương cầm, uể oải lật trang một tập nhạc và chuyện trò với một vài người. Che giấu sự nôn nóng của mình, Demi lượn quanh cô, sẵn sàng đến gần khi thuận lợi, tự hỏi không biết vì sao những người lớn tuổi như vậy lại chiếm lấy một cô gái trẻ thế kia trong khi sẽ tốt cho cô hơn nhiều khi được ở cạnh những người cùng trang lứa.
Sau cùng thì những ông đáng kính cũng rút lui. Ngay lập tức được thay thế bởi hai chàng trai thật vui vẻ đến mời cô cùng họ đến Núi Thơ để khiêu vũ. Thế là John lại phải chờ đợi thêm một chút nữa.
Sau cùng thì họ cũng chia tay với Alice vì cô không tỏ ra vồn vã lắm với dự định đó. Trong khi cô lại đắm mình một lần nữa vào âm nhạc thì Demi trông thấy đóa hoa hồng thứ ba. Cậu nhanh chân đến bên cô trước khi những kẻ quấy rầy khác có đủ thời gian để chiếm chỗ.
– Alice, anh thật không thể tin ở mắt mình! Anh biết cám ơn em như thế nào đây? - Demi nói khẽ.
– Đừng làm điều đó bây giờ, em xin anh! Chúng ta phải chờ đợi, nhưng em hãnh diện và hạnh phúc, John à!
Chuyện gì sẽ xảy ra sau những lời lẽ dịu dàng đó nếu như Tommy Bangs không đến phân tâm hai kẻ đang yêu với lời nhận xét kiểu của cậu?
– Tớ không thể chịu được nữa. Khắp nơi tớ chỉ nghe nói về triết học, sư phạm, nghệ thuật… Tại sao chúng ta không chơi một chút nhạc? Alice, hay là bạn hát cho chúng tôi nghe một cái gì đó đi!
Cô gái thấy lời đề nghị đó là dịp để cô nói với John những gì cô chưa dám nói. Cô nhận lời và hát một bài hát cổ với sự rung cảm mà chỉ hai người có thể hiểu được.
Như vậy Alice đã nói với John là cả hai cần chờ đợi vì họ còn trẻ và hai người già yếu đang trông cậy vào cô để làm dịu đi giai đoạn cuối đời của họ.
Khi bài hát chấm dứt, John bước đến cạnh cô:
– Ở đây nóng quá, chúng ta ra ngoài hóng gió đi.
Cả hai ra vườn, và nói chuyện với nhau một lúc lâu. Nhưng những gì cả hai nói vẫn là một bí mật giữa hai người.
Tối hôm đó, John thông báo tin vui với gia đình. Josie tự hào đã thúc đẩy mọi việc và là người đem lại kết cục tốt đẹp này. Daisy vui mừng còn bà Meg thì thỏa mãn đến nỗi nói chuyện về Nat với con gái. Câu chuyện kết thúc với những lời sau đây:
– Con hãy chờ đợi ngày về của Nat, rồi cả con nữa, con cũng sẽ cài những đóa hoa hồng trắng.