Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Tây Tước
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2244 / 65
Cập nhật: 2017-03-02 20:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 3 – 7 – Sự Ngang Bướng Của Tuổi Trẻ.
hỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, Mao Mao toàn tâm toàn ý vào làm luận văn, cô chỉ viết luận văn mà không để ý đến những chuyện linh tinh khác. Cả tháng này cô đều không gặp Tô Tuân, có lẽ là cô đã thay đổi hoàn toàn tuyến đường đi của mình, quán ăn trước đây đã từng mua bây giờ nhất định không vào nữa, chỉnh sửa luận văn, bảo vệ luận văn đều đi những con đường khác, cho nên, cô cũng coi như nói được, làm được. Trừ việc bữa cơm chia tay sau lễ tốt nghiệp, do hai lớp chín và mười cùng làm. Bạn của Mao Mao luôn nhiều và đủ kiểu, nam sinh rất thích xung hô huynh đệ với cô, cho nên các bạn nam tìm cô để uống rượu là không thể thiếu, Mao Mao cười ha hả, lấn át quần hùng.
Khi mời thầy cô, Mao Mao cùng thầy chủ nhiệm lớp mười uống liền ba cốc, thầy nói: “Mao Hiểu Húc à, thầy rất lo em không thể tốt nghiệp được, có quá nhiều chuyện xảy ra, đến hôm nay đã tốt nghiệp thuận lợi, thầy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.” “Ha ha, mang lại nhiều phiền phức cho thầy, em thật ngại quá!” Mao Mao hình như uống hơi nhiều, lúc quay người đi lại nhìn thấy thầy giáo ngồi ngay cạnh thầy chủ nhiệm lớp mình, cảm giác cô nên đối xử bình đẳng, do đó cô vẫy vẫy tay kêu huynh đệ bên cạnh rót rượu, kính đối phương: “Thầy… Tô, em kính thầy, vậy đi, chúc thầy vạn sự như ý. Em xin cạn trước, thầy tự nhiên.”
Bạn nam bên cạnh lay lay vai A Mao: “Mao, có được không vậy?” “Được! Tôi mới say có hai phần, muốn chuốc tôi gục hãy còn sớm.” “Ha ha, vậy thì được!”
Mao Mao uống say, nôn thốc trong phòng vệ sinh, An Ninh đứng đằng sau giúp cô vuốt lưng, “Tửu lượng không tốt bằng tôi lại còn giúp tôi đỡ rượu, chút nữa đừng uống nữa, biết không?” Mao Mao úp mặt vào bồn rửa mặt: “Meo Meo ơi, thật khó chịu!” An Ninh thở dài, lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt: “Tôi sẽ không nói ra đâu, bà khóc đi.”
Từ nức nở biến thành gào khóc, An Ninh ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan nào, Mao Mao rất dũng cảm, Mao Mao lợi hại nhất, Mao Mao là vô địch, cái gì cũng không sợ…” An Ninh ra trước, để cô yên tĩnh một mình, Mao Mao rửa mặt, lúc đi ra có chút uể oải, vừa bước ra khỏi cửa liền bị va vào người khác, lập tức ngã xuống đất. Đối phương hình như ngây người giây lát, lập tức quỳ xuống, nắm lấy tay cô, muốn đỡ cô lên.
“Được rồi, cảm ơn thầy, em có thể làm được.” Mao Mao rút tay lại, vịn vào tường đứng dậy. Đi được mấy bước, Mao Mao quay đầu lại, mặc dù có say bí tỉ, nhưng ý chí rất minh mẫn, “Thầy Tô, hình như sau khi em tốt nghiệp sẽ không có cơ hội gặp thầy, món mỳ xào, mỳ nước mà thầy thích, là của một cửa hàng ở khu vắng vẻ chỗ cổng Bắc, gọi là “Quán mỳ mẹ béo”, những loại rau mà thầy thích, là mua ở cửa hàng ăn ở cổng sau của trường, tên là “Món ngon Giang Nam”, mặc dù tên nghe rất hoành tráng, nhưng diện tích quán lại rất nhỏ, có điều thức ăn vừa ngon vừa rẻ.” Mao Mao nói xong liền nắm lấy tóc: “Ồ, còn một câu nữa, con người em dù không phải là lương thiện, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nói dối… y, thầy tin hay không thì tùy.” Mao Mao loạng choạng đi ra hành lang, Tô Tuân đứng bất động một chỗ.
Tháng Sáu, Mao Mao khoác ba lô quần áo ngồi lên tàu về Bắc, vinh quy bái tổ. Cô đứng ở ga tàu với Tường Vy, Triều Dương, An Ninh khóc lóc tạm biệt nhau, vừa mới rời đi đã nhớ phòng 315. Sau này sẽ không có người mua vịt quay cho cô ăn, sau này không có người đấu khẩu với cô, sau này không có người cùng cô nghiên cứu AV… Nhưng, một vài người, đến một lúc nào đó cũng phải chia tay. Mao Mao nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ: “Tốt nghiệp rồi, sao lại cảm thấy cái gì cũng hết.”
Trong đám bọn cô, người kết hôn sớm nhất là An Ninh, chưa tốt nghiệp đã đăng ký kết hôn, sau đó một năm đã sinh đôi. Tường Vy ở lại thành phố X làm việc, vẫn đi tìm hiểu, hẹn hò với mấy người, nhưng đều không quá nửa năm, cô ấy nói: “Luôn thiếu một chút kích thích”, Triều Dương thi đỗ tiến sĩ, vẫn ở lại thành phố X, nghe nói bạn trai ở quê vẫn đợi cô ấy quay về. Mỗi người đều có chuyện muốn người khác biết và không muốn người khác biết, hoặc vô vị, hoặc vui vẻ, còn cuộc sống của cô - Mao Hiểu Húc - chính là trong lúc ăn tạp chờ chết có xen vào một vài trò lưu manh vô độ, chỉ là, sau khi tốt nghiệp có giở trò lưu manh cũng không lấy gì làm hưng phấn nữa. Sau đó Mao Mao nghe Triều Dương nói, thầy ấy sắp kết hôn. Lúc đó cô đang chơi trộm điện tử ở công ty, bị giật mình, mà “Thiên Gian Mao Mao Vũ” trong trò chơi cũng bị người chơi đồ sát.
“Cảm thấy thế nào?” Triều Dương hỏi đểu. “Hô, bị đồ sát rồi! Có gan đừng chạy để chị đồ sát em một trăm lần, một trăm lần!” Sau đó Mao Mao nói: “Bà mẹ nó, làm sao làm được chuyện lớn?” “Bà nghĩ thoáng thế là được.” Triều Dương cười nói: “Đối tượng của thầy Tô, cũng chính là cô gái bị bà đánh, có thai rồi, do đó mới vội vã kết hôn, à, không biết là con của ai, Tô Tuân thật là rộng lượng.”
Mao Mao ngửa đầu dựa vào ghế: “Haizz, cuộc sống chỉ như một trò chơi.” Buổi tối, A Mao đi xe đạp điện về nhà, tắm xong, mở máy tính, suy nghĩ, đăng nhập hòm thư điện tử, trong một năm qua, cô nhận được thư của anh hai lần, một bức nói là: “Xin lỗi.” Một bức hôm qua nhận được, anh nói: “Anh sắp kết hôn, Hiểu Húc. Tử Yến có em bé rồi, anh không thể bỏ cô ấy. Nếu em đến, anh đợi em.” Mao Mao cảm thấy buồn bực, cô đến đấy làm gì, anh ấy kết hôn, có liên quan gì đến cô!
Trong một năm, anh có rất nhiều đêm không vui, uống say, sự nghiệp không như ý, khi anh và Tử Yến cãi nhau, anh đều gọi điện thoại cho cô, lúc mới đầu chỉ nói một, hai câu, cuộc gọi đầu tiên anh gọi đến là lúc anh đang say, anh nói, Hiểu Húc, xin lỗi. Mao Mao từ trong mơ như bị dọa cho tỉnh, cô nổi cáu: “Trong đầu anh có bệnh à, nửa đêm canh ba toàn nói những lời vô nghĩa!”. Anh chỉ cười. Sau đó, hai người kể cho nhau nghe mọi chuyện. Cô vẫn nghe, cũng nói chuyện, Mao Mao nói chuyện rất thoải mái, cái gì cũng dám nói, đối phương nghe xong chỉ cười. Mao Mao luôn nghĩ, mình là thuốc cứu mạng, mặc dù người ta là trai tài gái sắc, nhưng người nổi tiếng cũng rất mệt. Cứ coi như cô là một cái thùng rác, cũng có lúc chứa đầy đến mức không chứa nổi nữa. Cô tắt máy tính, chuông điện thoại reo, bên trên hiện lên: Tô A Tuân.
Mao Hiểu Húc cô dù dũng cảm, dù lợi hại, dù vô địch thật nhưng cũng có thể bị thương, cũng có thể buồn, bởi cô đâu phải là người chết! Mao Mao lần đầu tiên không nghe điện thoại của anh, đợi chuông ngắt, cô gửi một tin nhắn: “Thầy Tô, chúc mừng thầy kết hôn, khi em bé chào đời, em sẽ đến uống rượu đầy tháng, hôn lễ em không đến được, gần đây rất bận.” Đối phương rất lâu sau mới trả lời lại: “Anh biết.”
Mao Mao nằm lên giường, nhìn trần nhà, cô hát bằng giọng hát sai nhịp: “Em là một con chim nhỏ, muốn bay nhưng bay không cao, em đang tìm kiếm, tìm kiếm một vòng tay ấm áp, yêu cầu như vậy có được coi là quá lớn lao…” Hôm sau, Mao Mao tỉnh dậy, nhanh chóng đi làm, vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhã đứng dưới gốc cây ngô đồng trên con dường trước mặt. Mao Mao ngơ ngác nhìn anh, tiến lại gần, sau đó nói: “Shit! Sao anh lại đến đây?!”
Anh nghe thấy cô nói mấy lời thô tục cũng không chau mày, cười hỏi: “Trên đường đến đây anh luôn nghĩ tại sao? Em nói cho anh biết được không?”.
Bức Thư Bị Lãng Quên Bức Thư Bị Lãng Quên - Cổ Tây Tước Bức Thư Bị Lãng Quên