Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 19
P
hòng ăn nhỏ hẹp mà chiếc bàn thì lại to quá nên trông thật vướng. Trên tường treo những bức tranh mầu kể tích trong Kinh Thánh và những đoạn lời sấm giảng có những hình vẽ nhỏ kèm theo.
Waddington cắt nghĩa:
- Các mục sư bao giờ cũng sắm những chiếc bàn thật to. Cứ mỗi đứa con sinh ra là lại được thêm lương. Do đó khi lấy vợ họ chọn những bàn ghế như thế này phòng khi có đông con trẻ.
Một ngọn đèn dầu thật lớn lủng lẳng trên trần nhà và Kitty nhìn kỹ Waddington. Cái đầu hói chứng tỏ ông ta không còn trẻ, nhưng Kitty nhận thấy ông ta hãy còn xa cái tuổi bốn mươi. Trán tròn, khuôn mặt nhỏ nhưng tươi và không có nếp nhăn nào. Người thì trông xấu như khỉ, nhưng phải nói là Waddington có duyên. Mũi và miệng giống hệt trẻ con, đôi mắt nhỏ mầu xanh xoi mói, vẻ mặt hay hay. Lông mày vàng và thưa. Cứ tưởng ông ta là đứa trẻ con già trước tuổi. Ông ta rót rượu uống không ngừng và dần dà cái tính vô độ hiện rõ ra. Nhưng nếu ông ta say thì lại say một cách vui vẻ, theo kiểu một vị thần tinh nghịch đi đánh cắp cái bong bóng rượu của gã mục đồng mê ngủ trong truyện thần thoại mà thôi.
Waddington nhắc đến bạn bè ở Hương-cảng. Bây giờ họ ra sao nhỉ? Năm ngoái Waddington có đi xem đua ngựa nên rất thích ngựa và chủ các chuồng ngựa.
Rồi bỗng Waddington hỏi đột ngột:
- À, mà Charlie dạo này làm gì nhỉ? Hắn đã lên chức tham vụ chưa?
Kitty đỏ bừng mặt, nhưng Walter không nhìn nàng, chỉ đáp:
- Hắn có làm tham vụ cũng không đáng ngạc nhiên lắm.
- Charlie, hắn thuộc hạng người chóng phát.
Walter hỏi:
- Ông có quen với Charlie?
- Quen chứ! Có một lần, hắn và tôi cùng từ Anh sang đây một lượt.
Bên kia bờ sông nghe có tiếng chiêng, tiếng pháo nổi lên vang dậy. Gần đấy là cả một thành phố lớn đang nằm lặng im vì khiếp đảm. Cái chết nghiệt ngã và bất thần len đi thoăn thoắt giữa những đường phố ngoằn ngoèo. Nhưng Waddington đã bắt đầu nói đến Luân-đôn và các nhà hát. Ông ta kể lại những vở kịch đã được xem trong kỳ nghỉ phép vừa rồi, cười khi nhắc đến một anh đóng tuồng có biệt tài trào phúng, và xuýt xoa khi tả tỉ mỉ nhan sắc của một ngôi sao nhạc kịch. Một ông anh họ Waddington đã kết hôn với một nữ danh ca và Waddington cho đó là một điều vinh dự. Trong một buổi tiệc Waddington đã được bà chị dâu tặng ảnh. Lúc nào có dịp mời vợ chồng Walter đến sở đoan ăn tối, Waddington sẽ đưa ảnh cho xem.
Walter soi mói nhìn ông khách bằng đôi mắt mỉa mai và lạnh lùng. Tuy không thích nhưng chàng vẫn lịch sự tỏ ra chú ý đến những câu chuyện mà Kitty biết rõ là chàng mù tịt. Trên miệng chàng thoáng một nụ cười. Nhưng cái sợ vẫn đè nặng Kitty. Trong ngôi nhà của vị mục sư quá vãng và đối diện với cái thành phố khủng khiếp, họ có vẻ bị tách biệt ra ngoài cuộc sống. Ba con người lẻ loi và xa lạ hẳn nhau.
Bữa ăn đã xong. Kitty đứng lên.
- Xin cho tôi được phép vào trong. Tôi phải đi nằm.
Waddington đáp:
- Tôi đi về đây. Ông bác sĩ cũng cần nghỉ ngơi để lấy lại sức. Sáng mai ta còn phải đi sớm.
Kitty bắt tay Waddington. Ông ta vẫn còn đứng vững nhưng hai mắt thì long lanh hơn bất cứ lúc nào. Ông ta nói với Walter.
- Ngày mai tôi đến đưa bác sĩ đi giới thiệu với ông chánh án và đại tá Ngọc. Sau đó ta lại đằng tu viện. Xin báo trước là bác sĩ sẽ có rất nhiều việc để làm.