In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Godfather
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Open Heineken
Upload bìa: Open Heineken
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 51
Cập nhật: 2023-11-05 19:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ó thể vì cùng đường, cũng có thể vì bản chất hung bạo đã đẩy Sonny vào cuộc đấu đẫm máu, dẫn đến cái chết của chính nó. Suốt mùa xuân và mùa hè năm đó nó mở những cuộc đột kích điên cuồng vào các cơ sở của kẻ thù. Đám ma cô của nhà Tattaglia ở khu Harlem bị bắn chết, tụi cai đầu dài ngoài cảng bị tàn sát, những thầy chú nghiệp đoàn trung thành với Ngũ Đại Gia được cảnh cáo là phải trung lập, nó cử Clemenza dẫn quân bắn phá thỏa thích dọc bến sông, nơi những tay thầu đề, cá cược của nhà Corleone bị làm khó dễ, cấm bén mảng.
Cuộc tàn sát trở thành vô nghĩa vì không giải quyết được gì. Thằng Sonny là một chiến thuật gia có tài. Nhưng điều cần thiết mà nó không có, là tài năng chiến lược của Ông Trùm. Việc bắn giết lung tung của nó tạo thành cuộc chiến du kích, làm cả hai phe đều hao người tốn của một cách vô ích. Nhà Corleone thì đành phải đóng cửa những ổ đề, phòng cá cược mang lại nhiều lợi nhuận nhất, kể cả cái điểm cá cược có con của thằng rể Carlo. Buồn tình vì mất mối làm ăn, thằng Carlo càng đâm đầu vào rượu và gái. Từ khi bị Sonny đập cho nhừ tử, nó không đánh, nhưng cũng không thèm ngủ với con Connie nữa. Con Connie quỳ lết, xin xỏ chút ái tình, nó cũng không thèm ban cho. Nó còn khinh bỉ, châm chọc: "Mày đi mách anh Sonny mày là tao đếch thèm ngủ với mày đi. Nó đánh tao, may ra tao nổi hứng lên đấy".
Carlo có ý nghĩ là thằng anh vợ thế nào cũng sẽ giết nó. Vì Sonny là loại người với bản chất dã thú, chuyện giết người chẳng khó khăn gì. Còn với Carlo, nếu phải giết ai, chắc nó phải vận dụng hết ý chí, can đảm may ra mới hành động được. Carlo không bao giờ nghĩ rằng chính vì vậy mà nó là một con người khá hơn thằng Sonny, nó lại còn ganh tị vì không có được cái dã man tàn bạo như Sonny.
Trong vai trò là một consigliori, Tom Hagen không tán thành chiến thuật của Sonny, nhưng nó cũng không trình kháng nghị với Ông Trùm. Vì trên một khía cạnh nào đó, thì phương pháp của Sonny cũng có kết quả. Phe năm gia đình đối nghịch dường như cũng e sợ, mức phản công yếu dần, để rồi cuối cùng hoàn toàn êm hẳn. Hagen rất nghi ngại sự đình chiến này của kẻ thù, nhưng Sonny lại tỏ ra phấn khởi, nó bảo Hagen:
– Tao cứ chơi tới, rồi thì mấy thằng con hoang đó phải bò đến mà năn nỉ điều đình.
Thời gian này Sonny không ớn địch quân, mà phát rầu vì mụ vợ. Chẳng là vợ Sonny nghe đồn nó bị con phù dâu Lucy Mancini bỏ bùa. Tuy cứ luôn miệng rêu rao là không chịu nổi sự "quá khổ và quá mức" của thằng chồng, nhưng bị Sonny lơ là quá lâu, mụ lại thèm, mụ bám riết thằng chồng mà cằn nhằn, kiếm chuyện.
Ngoài việc bị vợ hành, nó còn căng thẳng đầu óc, mệt mỏi khủng khiếp vì lúc nào cũng là đối tượng bị theo dõi. Nó phải thận trọng vô cùng trong mỗi sinh hoạt. Nó biết ngay cả việc nó lén lút đến với con Lucy, cũng bị kẻ thù lên lịch. Và nó cũng biết điểm hẹn hò với người đẹp thường là nơi lý tưởng để anh hùng dễ dàng "bỏ mạng sa trường". Vì vậy, dù Lucy Mancini không có điểm nhỏ nào để phải nghi ngờ, con bé cũng bị theo dõi suốt đêm ngày, và những phòng trống trên tầng hộ của Lucy, đều được đàn em tin cẩn nhất của Sonny thuê ở ngay, để bảo vệ sếp.
Ông Trùm bình phục dần và sắp có thể trở lại lãnh đạo việc nhà. Thời gian này Gia đình Corleone đang thắng thế. Sonny tin chắc điều đó. Đồng thời nó cũng tin rằng với việc bảo vệ vững chắc đế chế Corleone, ông già đã khâm phục tài năng nó, và chuyện thừa kế nó nắm chắc trong tay như đinh đóng cột.
Nhưng cũng chính thời gian đó phe bên kia cũng lên kế hoạch. Họ phân tích tình thế, và cùng đi đến kết luận là để thoát ra khỏi cảnh thua thiệt này, chỉ còn cách duy nhất là phải trừ khử Sonny Corleone. Họ hiểu rằng dù sao
thương thuyết với Ông Trùm vẫn tốt hơn, ông luôn là người biết điều hơn lẽ thiệt. Thằng Sonny khát máu quá, dã man quá. Lại không có tí đầu óc kinh doanh nào hết. Thời buổi này không còn ai muốn trở lại cái cảnh giết chóc, hỗn loạn như xưa nữa.
Thế là một buổi tối, con Connie nhận một cú phôn, giọng đàn bà hỏi thằng Carlo. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đú đởn:
– Mình là bạn anh Carlo. Mình chỉ gọi để báo cho anh ấy biết, là tối nay mình không gặp anh ấy được. Mình mắc đi chơi ngoài thành phố.
Con Connie tức điên, gào toáng lên:
– Tiên sư mày, con đĩ chó.
Thằng Carlo ngất ngờ về nhà, còn cặp theo nửa chai whisky uống dở. Nó đang bực vì vừa thua đậm ở trường đua về. Vừa thấy mặt chồng, con Connie toang tác chửi. Carlo tỉnh bơ, vào phòng tắm. Lúc trở ra, nó trần truồng lau mình trước mặt vợ, rồi lại sửa soạn đi nữa.
Mặt con Connie trắng nhợt vì tức. Nó thét vào mặt chồng:
– Không đi đâu hết. Con bồ mày phôn tới bảo tối nay nó cóc ngủ với mày đâu. Mày dám cho con điếm số phôn nhà tao hả? Tao giết chết mày.
Nó nhào lại, cào, đá thằng Carlo. Carlo gạt tay nó ra, bảo:
– Khùng vừa thôi. Con nào chọc mày đấy mà.
Thái độ thằng Carlo càng làm Connie tin thằng chồng mèo chuột lăng nhăng. Nó cào rách má Carlo. Thằng này, hôm nay lại nhẫn nhịn chỉ đẩy nhẹ nó ra.
Con Connie nhận ra thằng Carlo nhẹ tay với nó là vì cái bầu sắp tới tháng sinh. Biết thế nó càng hăng hái tấn công. Thật ra nó đang bị kích thích. Bác sĩ cấm liên hệ vợ chồng hai tháng trước khi sinh. Sắp tới thời hạn đó rồi, nên nó rất thèm muốn lúc này.
Nó lẽo đẽo theo thằng Carlo vào buồng ngủ, thấy thằng chồng có vẻ nể sợ, nó lên mặt khinh khỉnh:
– Mày ở nhà, không được đi đâu hết. Carlo lừng khừng bảo:
– Không đi thì thôi.
Nó vẫn mặc có mỗi cái quần đùi. Nó khoái cởi trần tới lui trong nhà, khoe thân hình chữ V, làn da nâu khỏe mạnh trước mặt con vợ. Con Connie thì cứ háu háu nhìn. Carlo cười nói:
– Í t nhất mày cũng cho tao ăn tí gì chứ?
Nó đánh đúng tâm lý vợ. Con Connie là tay nấu ăn giỏi, nó học từ bà Trùm mà. Nó làm món thịt bê sốt cà, trộn địa rau sà lách, trong khi thằng Carlo nằm ườn mình trên giường, nghiên cứu chương trình cuộc đua hôm sau. Kế bên nó là ly Whisky đá đầy.
Connie đứng nơi cửa phòng ngủ, ra điều nó không thèm đến gần cái giường nếu thằng chồng không mời mọc. Nó đỏng đảnh:
– Đồ ăn để trên bàn rồi đấy. Carlo vừa đọc vừa bảo:
– Tao chưa đói.
Connie ương ngạnh:
– Tao bảo đồ ăn ở trên bàn rồi.
– Tao bảo kệ mẹ đồ ăn – Thằng Carlo quát lại, nốc hết ly rượu, rồi với chai rót thêm. Nó không thèm ngó tới con vợ đang hằm hằm giận dữ.
Con Connie chạy vào bếp, vơ mấy đĩa đầy đồ ăn ném vào chậu rửa chén. Nghe tiếng loảng xoảng, Carlo cũng chạy vào bếp, nhìn dầu, mỡ, thịt thà văng tung tóe từ trên tường đến sàn bếp. Nó gầm lên:
– Con ranh mất dạy, lau chùi sạch sẽ ngay, tao đập cho phọt cứt ra bây giờ.
Con vợ nó xòe móng vuốt như định cho cách ngực nó ra, mà quát lại:
– Tao đếch lau, mày làm gì tao.
Thằng Carlo vào phòng ngủ, xách ra sợi dây nịt chập đội to tổ bố. Nó dứ dứ vào mặt vợ, bảo:
– Lau ngay.
Con Connie đứng ì ra, lì lì ngó nó, thế là nó quất một phát vào cặp mông nung núc thịt của con vợ. Connie nhào vào bếp, vớ con dao cắt bánh, chạy ra sẵn sàng nghênh chiến. Thằng Carlo cười hô hố:
– Gớm thật, một ai con cái nhà Corleone cũng có máu sát nhân kia à?
Nó bỏ dây thắt lưng lên bàn, xông tới. Con vợ cũng không vừa, nhưng vướng cái bụng bầu, nên dễ dàng bị thằng chồng khóa tay, cướp vũ khí. Rồi thằng Carlo thủng thẳng tát bôm bốp lên mặt vợ, nó tát vừa đủ đau, nhưng không đến nỗi gây thương tích. Nó và liên tục, trong khi con vợ cố nén đòn, chạy quanh nhà bếp. Nó dồn con Connie vào phòng ngủ. Con Connie ráng đớp một miếng vào tay nó. Nó nắm tóc vợ, lật ngửa mặt ra, và tiếp cho đến khi con vợ chịu hết nổi, khóc hu hu như trẻ con. Nó khinh bỉ quẳng con Connie lên giường, quơ chai rượu tu ừng ực. Đôi mắt xanh là của nó trông như mắt thằng điên. Nó say quá rồi. Lúc này con Connie mới thực sự khiếp đảm.
Carlo đứng dạng hai chân, dốc ngược chai tu rượu. Rồi nó cúi xuống, cứ vế non của Connie mà véo. Con vợ nó đau quá, kêu ầm lên mà lạy van. Véo chán nó bảo:
– Mày béo như con lợn xề ấy.
Rồi nó loạng quạng ra khỏi phòng.
Vừa đau vừa sợ, Connie nằm im thin thít. Mãi sau mới dám mò dậy, dòm qua khe cửa ra phòng ngoài. Thằng Carlo lại khui thêm chai rượu nữa. Như vậy một lát nữa nó sẽ xỉn không ngóc đầu lên nổi, lúc đó Connie mới lẻn được vào bếp, điện thoại về nhà được. Sẽ nói với mẹ cho người đến đón. Nó hy vọng Sonny đừng nghe phôn. Những trường hợp như thế này, tốt nhất là chỉ nên cho mẹ và Tom Hagen biết thôi.
Gần mười giờ đêm chuông điện thoại trong bếp nhà ông Trùm mới reo. Một gã bảo vệ trao ống nghe cho bà Trùm, nhưng con Connie vừa sợ chồng biết, vừa vì cái miệng bị xưng tù vù, nên thì thào, lắp bắp mãi mà bà mẹ chẳng hiểu con gái nói gì. Bà ra dấu cho gã bảo vệ qua phòng bên gọi Sonny, nó đang có việc bàn với Hagen bên đó.
Nhưng vừa nghe tiếng Sonny: "Anh đây, Connie." là con bé phát hoảng.
Nó lắp bắp:
– Anh Sonny, cho xe đến đón em về. Không có gì đâu, em sẽ kể sau. Không, anh đừng đến. Em van anh đấy, để anh Tom đi được rồi. Không có gì đâu, em chỉ muốn về thăm nhà thôi mà.
Lúc này Tom đã vào bếp. Ông Trùm đã uống thuốc và ngủ trên lầu. Tom theo dõi từng cử động của Sonny. Cả bà Trùm và hai thằng bảo vệ cũng lom lom nhìn Sonny nghe điện thoại.
Rõ ràng bản chất bạo tàn đang cuồn cuộn trỗi dậy trên toàn thân Sonny. Những gân máu trên cổ nó căng phồng, mắt nó mờ đi vì thù hận, từng múi thịt trên mặt nó căng ra, rồi rúm lại, xám ngoét như một con bệnh đang đấu tranh cùng thần chết, đến nỗi hai tay nó run lên. Nhưng nó kềm giọng lại, bình tĩnh bảo em gái:
– Được rồi, em đợi nhé. Cứ ở yên đó đợi anh. Nó đứng lặng một lúc mới bật nói:
– Thằng chó đẻ. Thằng chó đẻ khốn nạn.
Rồi nó vùng chạy ra khỏi nhà.
Nhìn mặt Sonny, Hagen biết lúc này nó không còn biết phải trái gì nữa. Hagen hy vọng một cuốc xe phóng vào thành phố sẽ làm Sonny dịu lại, suy nghĩ bình tĩnh, hợp lý hơn. Nhưng cũng có thể khi nó tỉnh táo, sự thể còn nguy hiểm hơn, vì nó có đủ lý trí để tìm cách làm thỏa cơn căm giận cho đích đáng. Nghe tiếng xe rú ngoài sân, Hagen vội bảo hai thằng vệ sĩ:
– Chạy theo ông ấy ngay. Hagen gọi phôn cho đàn em của Sonny đang sống trong thành phố, đến gấp nhà Carlo Rizzi, đưa nó ra khỏi nhà trước khi thằng anh vợ nó tới. Cứ mấy thằng ngồi với Connie, Hagen tìm cách cản đường Sonny, vì nó biết Ông Trùm chắc sẽ đồng ý. Hagen ngại nhất Sonny giết chết thằng em rể trước mặt bất kỳ ai, như vậy là có nhân chứng. Nó không muốn kẻ thù biết những vấn đề rắc rối này. Phe Ngũ Đại Gia đang án binh bất động, rõ ràng họ đang tìm cách hòa giải.
Lúc phóng xe ra khỏi nhà, Sonny đã bình tĩnh lại đôi chút. Nó nhận thấy hai thằng vệ sĩ lái xe theo sau nó. Nó chấp nhận. Nó mong không có gì nguy hiểm xảy ra, phe địch hồi này êm re, không hề có một cuộc phản công. Trong hộc bí mật trên xe, có một khẩu súng. Nhưng xe đứng tên đàn em nó, như vậy bản thân nó không có gì đáng ngại với pháp luật. Nhưng Sonny chẳng biết dùng súng làm gì, thậm chí nó cũng chưa biết sẽ làm gì thằng Carlo đây.
Sonny biết nó không thể giết một người cha của một đứa bé chưa chào đời. Mà người cha đó lại là chồng của em gái nó. Thằng Carlo là một thằng tồi, và Sonny cảm thấy nó có trách nhiệm trong vụ này, vì em gái nó gặp gỡ thằng Carlo là do nó.
Điều mâu thuẫn trong bản chất tàn bạo của Sonny là không bao giờ nó có thể đánh đập một phụ nữ, cũng không thể làm hại một đứa trẻ hay một kẻ thế cô dưới cơ nó. Khi nó đập thằng Carlo, chính thái độ xuôi tay chịu trận của thằng em rể làm nó không nỡ ra tay sát thủ. Ngày nhỏ, nó từng là một thằng bé tốt bụng. Lớn lên định mệnh đẩy đưa nó thành gã sát nhân
lạnh lùng Sonny tự nhủ lần này phải thu xếp cho xong vụ thằng Carlo. Nó hướng xe về ngả New York qua đường để từ Long Beach sang bờ Jones Beach bên kia. Mỗi lần đi New York, Sonny vẫn sử dụng đường này vì vắng vẻ, ít xe.
Nó tính toán sẽ cho mấy thằng vệ sĩ đưa Connie về nhà, nó sẽ ở lại nói chuyện với Carlo. Nếu thằng khốn đánh em nó đau quá, chắc nó sẽ đập cho thằng này tàn tật luôn cho nhớ đời. Gió biển mát lạnh lồng lộng qua cửa xe để ngỏ, làm cơn giận của nó dịu bớt. Nhưng thời điểm này suốt dọc đường vắng ngắt, và nó phóng quá nhanh, đã bỏ xa hai thằng đàn em phía sau.
Từ xa Sonny thấy cái chóp màu trắng của trạm thu thuế cầu đường. Kế bên đó còn một trạm nữa, nhưng trạm này chỉ hoạt động ban ngày, trong giờ cao điểm. Sonny cho xe đi chậm lại, lục túi tìm tiền lẻ. Không có. Nó rút bóp, lấy ra tờ bạc lớn. Nó lái xe vào vùng sáng của trạm và ngạc nhiên thấy một cái xe đậu lù lù chắn ngang lối. Hình như thằng tài xế xe kia đang hỏi thăm đường. Sonny nhấn còi, xe kia lách qua một bên để Sonny lái xe vào trạm.
Sonny đưa tiền cho gã thu thuế cầu đường và chờ lấy tiền thối lại. Lúc này gió biển lùa vào xe lạnh ngắt, Sonny sốt ruột vì muốn kéo cửa kính lại cho kín gió. Nhưng gã kia cứ rề rề, lúng túng rớt cả tiền. Thằng khốn ngồi thụp xuống để lượm tiền.
Sonny chợt nhận ra cái xe phía trước vẫn chưa dời đi, mà đậu chắn ngay giữa đường, cách xe nó hơn một thước. Đồng thời Sonny thoáng thấy một bóng người trong cái trạm tối thui gần đó. Rồi hai gã từ trong xe kia ra khỏi xe, đi về phía nó. Thằng nhân viên trạm thuế vẫn chưa ló đầu lên. Một thoáng giây trước khi sự việc xảy ra, Sonny biết là nó chết rồi. Trong khoảnh khắc đó tâm trí nó tỉnh táo, bao nhiêu hung dữ, bạo tàn trôi chảy hết, dường như nỗi hãi sợ ngấm ngầm giờ đây hiển hiện thanh lọc toàn thân xác nó.
Vậy mà với chút sinh lực cuối cùng, cả thân hình đồ sộ của nó nhào mạnh vào cửa xe, làm bật tung ổ khóa. Ngay lúc đó, bóng đèn lúp ló trong cái trạm bỏ trống, nhả đạn lên đầu, cổ Sonny Corleone. Hai thằng trên xe kia lừ lừ tiến tới nã đạn tới tấp lên cái xác Sonny sõng soài trên mặt lộ, một chân còn vướng trên xe. Rồi cả hai thằng cứ mặt Sonny mà đá.
Chỉ vài giây sau, ba thằng sát thủ và thằng nhân viên trạm giả đều lên xe, phóng về hướng Meadowbrook Parkway. Nếu có kẻ nào rượt theo chúng thì đã bị xác và xe của Sonny nằm lù lù giữa đường làm vật cản. Nhưng khi mấy thằng vệ sĩ tới nơi phát hiện ra xác cậu cả, chúng đâu còn tâm trí để rượt theo tụi sát nhân, chúng cấp tốc cua ngược đầu xe tìm đến một trạm điện thoại công cộng gọi về gấp cho Tom Hagen:
– Sonny chết rồi. Bị bắn ngay trạm thuế cầu đường Jones Beach. Giọng Hagen thật bình tĩnh:
– Được. Chúng mày đến nhà ông Clemenza, nói ông tới đây ngay. Ông ấy sẽ cho tụi mày biết phải làm gì.
Hagen đang ở trong bếp với bà Trùm. Bà đang lăng xăng dọn mấy món ăn, chờ con gái về. Nó ráng giữ bình tĩnh để bà già không thấy có gì khác thường. Nếu cố tình để ý, tất nhiên bà cũng sẽ thấy, nhưng sau bao năm làm vợ Ông Trùm, bà học được một điều: tốt hơn là đừng biết gì hết. Hay có gì đau đớn mà bà cần được biết, họ sẽ sớm cho bà biết đúng thời điểm, hoặc cũng là chuyện đau khổ, mà bà biết cũng vô ích, họ sẽ không cho bà biết. Bà hoàn toàn hài lòng, vì không phải chia sẻ khó khăn, đau khổ với chuyện của đàn ông, tóm lại thì họ cũng đâu có sẻ chia những khổ đau của cánh đàn bà? Bà bình thản pha cà phê, dọn đồ ăn lên bàn. Sợ hãi, đớn đau gì cũng không làm người ta bớt đói, trái lại, bà thấy đồ ăn làm người ta bớt khổ đau. Bà cảm thấy như bị xúc phạm khi bác sĩ bắt uống thuốc an thần, thà ăn miếng bánh, uống tách cà phê lại hơn, dù sao bà cũng thuộc thế hệ xưa mà.
Vừa chuồn được vào phòng hội, Hagen run đến phải ngồi xuống ghế, hai tay ôm chặt gối. Lúc này nó mới thấy rõ, nó không xứng đáng là một cố vấn, consigliori trong thời chiến của gia đình. Nó đã bị tụi Ngũ Đại Gia lừa bằng thái độ e dè, nhút nhát của chúng. Chúng đã lẳng lặng đặt cái bẫy khủng khiếp. Chúng lên kế hoạch và chờ đợi thời cơ. Mặc cho bị khiêu khích, chúng em nhẹm bàn tay khát máu. Đợi đúng lúc mới tung ra đòn quyết tử. Và chúng đã thành công. Lão cố vấn Genco Abbandando không bao giờ bị qua mặt như vậy, chắc chắn lão đã đánh hơi, đã hun khói để bắt lũ chuột phải xuất đầu lộ diện. Lão đã cảnh giác gấp ba lần Hagen, để sự việc không được xảy ra như thế này. Hagen ân hận quá. Sonny như anh em ruột thịt, là cứu tinh, là bậc anh hùng của nó suốt bao năm tháng trẻ dại sống bên nhau. Sonny chưa bao giờ xử tệ với nó, luôn thương yêu nó. Khi được thằng Thổ Sollozzo thả về, chính Sonny đã vui mừng hớn hở ôm lấy nó. Vậy mà lớn lên nó trở thành một con người hung bạo, khát máu, Hagen nghĩ: thật là một điều không thể nào tin được.
Hagen không thể báo hung tin cho bà Trùm được. Nó chưa bao giờ coi bà là mẹ, dù nó coi ông già như cha đẻ, Sonny như anh em ruột. Tình thân ái nó dành cho bà, cũng như tình thân nó đối với Michael, Freddie và Connie thôi. Cái tình đối với những người đã tử tế với nó chứ không phải lòng yêu thương. Nhưng nó không nỡ báo tin đứa con ruột của bà bị bắn chết. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, bà đã mất cả ba người con trai. Fred ẩn náu ở Nevada, Michael trốn tránh bên Sicily, bây giờ đến lượt Sonny bị bắn chết.
Vài phút sau Hagen lấy lại bình tĩnh, nó phôn cho con Connie. Đợi một lúc mới nghe tiếng con Connie thì thầm trả lời. Hagen bảo:
– Connie, anh Tom đây. Kêu chồng em dậy. Anh có chuyện nói với nó. Connie sợ hãi nói nhỏ:
– Anh Tom, anh Sonny sắp tới đây hả?
Connie trấn an nó:
– Không, đừng lo, anh Sonny không đến đó đâu. Cứ gọi Carlo, bảo anh có chuyện quan trọng.
Connie nức nở:
– Tom ơi, nó đánh em. Em sợ nó lại đánh em, nếu biết em gọi về nhà. Hagen dịu dàng bảo:
– Yên tâm, anh sẽ nói chuyện với nó. Bảo nó là có chuyện quan trọng, rất quan trọng. Được chưa?
Gần năm phút sau mới nghe tiếng thằng Carlo vừa ngái ngủ, vừa say xỉn, Hagen nói cứng rắn, dứt khoát cho thằng kia phải tỉnh táo ra:
– Nghe kỹ đây, Carlo. Tao sắp cho mày biết một chuyện rất kinh khủng. Tao muốn mày phải thận trọng trả lời tao, đừng để con Connie hoảng. Cứ bảo nó là gia đình quyết định bắt tụi mày phải dọn về nhà, để trao cho mày một việc làm ăn lớn. Ông già đã nghĩ lại, nên cho chúng mày có dịp phất lên. Mày hiểu chứ?
Giọng thằng Carlo hí hơn:
– Hiểu, hiểu.
Hagen tiếp tục:
– Mấy phút nữa vài thằng đàn em tao sẽ đến nhà mày, để đưa vợ chồng mày về đây. Nhưng nhớ bảo tụi nó phôn cho tao trước đã. Cứ bảo thế thôi. Đừng nói gì thêm. Hiểu chứ?
Cuối cùng thì giọng nói căng thẳng của Hagen cũng làm Carlo nhận ra có điều gì đó thật sự quan trọng. Lúc này Hagen mới nói thẳng:
– Carlo, Sonny vừa bị tụi nó hạ tối nay. Mày cứ im lặng, nghe tao nói nhé. Vợ mày gọi Sonny lúc mày ngủ, Sonny đã vọt gấp tới nhà mày. Tao không muốn cho Connie biết chuyện này, cho dù nó cũng đoán vậy. Tao
không muốn nó biết rõ chi tiết. Nó sẽ nghĩ là hoàn toàn do lỗi nó. Tao muốn mày phải ở bên nó suốt đêm nay, và đừng cho nó biết gì hết. Mày phải tỏ ra một người chồng hoàn toàn cho đến khi nó sinh nở. Sáng mai sẽ có người, có thể là Ông Trùm, hay bà già nói cho vợ mày biết vụ anh nó. Ráng nghe lời tao, từ nay tao sẽ lo cho mày. Mày hiểu chứ?
Carlo run run nói:
– Tôi hiểu Tom. Anh và tôi vẫn hiểu nhau mà. Tôi biết ơn anh nhiều.
Anh biết mà.
Hagen khích lệ nó:
– Tao hiểu. Đừng lo. Không ai trách mày đập vợ để dẫn đến vụ này đâu.
Chuyện này để tao lo. Bây giờ hãy lo cho vợ mày đi.
Ông Trùm đã dạy nó đừng bao giờ hăm dọa ai. Nhưng thằng Carlo cũng đủ hiểu rằng, mạng nó bây giờ như chỉ mành treo chuông.
Hagen gọi cho Tessio, bảo lão đến gấp. Nó không nói lý do và lão Tessio cũng không hỏi. Hagen thở dài. Lúc này là phần làm nó lo sợ nhất.
Nó phải đánh thức Ông Trùm, phải báo với ông, con người mà nó thương yêu nhất đời, con người mà nó không làm trọn được lời hứa, nó đã thất bại trong việc bảo vệ lãnh địa và mạng sống cho người con cả của ông. Nó phải trình bày để ông biết mọi mất mát, trừ phi chính ông lâm trận mới cứu vãn được tình thế. Hagen không thể tự dối mình, nó biết chỉ Ông Trùm mới có thể xoay ngược được thế cờ. Cho dù bác sĩ có ra lệnh hành động đó sẽ nguy hiểm cho sức khỏe và mạng sống của Bố Già, nó vẫn cứ phải nói hết với người cha thương yêu của nó, để được ông khuyên dạy phải làm gì. Lúc này ý kiến gì của bác sĩ cũng đều vô ích, tất cả đều chẳng còn nghĩa lý gì. Ông Trùm cần được biết tất cả, để rồi ông đứng lên chỉ huy hay ra lệnh đầu hàng cũng được.
Tận đáy lòng Hagen lo sợ nhất giờ phút sắp tới đây. Thái độ của nó phải ra sao? Nếu nó nghiêm khắc tự kiểm tất cả lỗi lầm, càng tự trách mình nó
càng gây thêm gánh nặng cho Ông Trùm. Nó càng đau khổ, ân hận càng chỉ thêm làm Ông Trùm đau khổ, vì đã chỉ định một con người như nó vào một nhiệm vụ quan trọng nhường kia, một consigliori thời chiến.
Cho nên theo Hagen, nó chỉ nên trình bày sự việc, phân tích, rồi im lặng. Sau đó phản ứng của nó còn tùy thuộc phản ứng của Ông Trùm. Nếu ông bắt nhận lỗi, nó sẽ nhận lỗi. Nếu ông bắt đau khổ, lúc đó nó sẽ thật sự bộc lộ hết nỗi ân hận, đớn đau của nó.
Hagen nghe có tiếng xe tiến vào sân. Vậy là các caporegime đang tới rồi. Nó sẽ nói sơ qua vấn đề với họ trước, rồi lên đánh thức Ông Trùm. Nó đứng dậy lấy chai rượu và cái ly. Nhưng nó cứ đứng lặng, thẫn thờ không rót được ly rượu. Nghe tiếng mở, khép cửa nhà nhẹ phía sau. Nó quay lại. Ông Trùm. Từ hôm bị bắn, đây là lần đầu tiên ông ăn vận chỉnh tề.
Ông Trùm bước qua phòng, ngồi xuống cái ghế bành lớn của ông. Dáng ông đi hơi cứng, ông hơi gầy đi. Nhưng Hagen vẫn thấy ông oai vệ như thuở nào, mặt ông vẫn nghiêm nghị, đầy nghị lực. Ông ngồi thẳng, dựa lưng vào ghế, lên tiếng bảo:
– Cho ta chút rượu.
Hagen đổi chai, rót cho cả hai chút rượu nồng mùi cam thảo. Đó là thứ rượu quê, cất tại nhà, quà biếu của người bạn cũ.
Ông bảo Hagen:
– Bà ấy tấm tức khóc mãi, rồi mới ngủ. Rồi qua cửa sổ ta lại thấy mấy ông caporegime lục đục đến vào cái giờ khuya khoắt này. Vậy thì, ông cố vấn, hãy cho Ông Trùm của ông biết chuyện mà mọi người đã biết rồi đi.
Hagen lặng lẽ nói:
– Cháu không cho bác gái biết chuyện gì. Cháu đang định lên đánh thức và thưa với bác mọi chuyện.
Ông Trùm bình thản bảo:
– Nhưng mi cần có chút men mới nói được chứ gì? Vậy thì, uống rồi đó, nói đi.
Giọng ông thoáng chút trách cứ vì sự yếu ớt của thằng cố vấn. Hagen đành nói:
– Chúng bắn Sonny trên đường đê. Nó chết rồi.
Ông Trùm chớp mắt. Chỉ một thoáng giây bức tường ý chí của ông tan rã, nét nghị lực như kiệt quệ. Rồi ông lấy lại ngay vẻ bình thản. Ông chắp hai tay trên bàn, nhìn thẳng mắt Hagen bảo:
– Hãy kể hết những gì đã xảy ra coi. À, thôi, đợi Clemenza, Tessio đến đã. Như vậy khỏi phải mất công nói lại.
Khi bảo vệ hướng dẫn hai ông caporegime vào, hai lão thấy ngay là Ông Trùm đã biết tin về cái chết của Sonny. Hai lão ôm lấy Ông Trùm chia sẻ nỗi đau. Rồi Hagen rót cho mỗi người một ly, trước khi bắt đầu kể lại sự việc xảy ra đêm đó.
Cuối cùng Ông Trùm chỉ hỏi một câu:
– Chắc chắn là con tôi chết thật rồi chứ? Clemenza trả lời ông:
– Vâng, chính tôi lấy mấy thằng đàn em của Sonny đi bảo vệ nó. Chúng nhìn rõ thi thể cháu dưới ánh đèn của trạm thuế. Với những vết thương như thế, không thể nào sống nổi.
Ông Trùm ngồi lặng thinh, không biểu lộ chút xúc cảm. Rồi ông nói:
– Không một ai được dính vào vụ này. Không một ai được có hành động trả thù hay truy lùng thủ phạm nếu không có lệnh của tôi. Không được gây chiến với năm nhà kia, nếu tôi chưa yêu cầu. Nhà ta sẽ ngưng hết mọi hoạt động làm ăn, chỉ lo bảo toàn các cơ sở đó, cho đến khi xong việc tang của con tôi. Sau đó chúng ta sẽ họp lại tại đây. Còn đêm nay tôi còn phải lo cho
cháu, gia đình tôi sẽ an táng cháu theo luật Công giáo. Bạn bè tôi sẽ thu xếp mọi công việc khác với cảnh sát và các giới chính quyền. Clemenza, ông phải luôn ở bên tôi như một vệ sĩ vậy, cả đám lính của ông nữa. Còn Tessio lo bảo vệ những người khác trong gia đình tôi. Tom, bác nhờ cháu gọi ông chủ nhà hàng mai táng Bonasera, bảo là đêm nay bác có việc nhờ ông ấy. Bảo ông ấy đợi bác tại cửa hàng. Có thể một, hai hoặc ba tiếng nữa. Cháu hiểu ý bác chứ?
Cả ba đều gật đầu. Ông Trùm nói thêm:
– Clemenza, ông lấy xe và đem theo mấy đứa đợi tôi. Tôi sẽ sẵn sàng vài phút nữa. Tom, cháu đã làm tốt mọi việc. Bác muốn sáng nay con Connie phải ở bên bà già nó. Thu xếp cho vợ chồng nó dọn về đây. Bảo vợ cháu rủ thêm mấy cô bạn đến chơi với nó. Bác sẽ nói chuyện với bà già, để bà ấy báo tin Sonny cho nó. Cánh đàn bà sẽ thu xếp việc đến nhà thờ dự lễ cầu hồn cho Sonny.
Khi Ông Trùm và mọi người đứng dậy, lão Tessio và Clemenza lại ôm ông lần nữa. Hagen mở cửa cho Ông Trùm, ông ngừng lại, nhìn nó một lúc, rồi ông vuốt má nó, nói bằng tiếng Ý:
– Con có hiếu lắm. Chính con đã an ủi ta nhiều.
Ý ông muốn nói trong thời điểm khủng khiếp này, hành động như nó là chính xác.
Ông lẳng lặng lên lầu báo tin buồn cho vợ. Tom Hagen quay số điện thoại nhà ông chủ trại hòm Amerigo Bonasera.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già