I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 39
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Canh Bạc Trong Ngày Tận Thế
ần thứ hai trong tuần đó, tôi thức dậy trên ghế sofa ở trong phòng khách sạn mà không biết làm sao mình tới đó được.
Căn phòng không được đẹp đẽ như ở khách sạn Bốn Mùa Alexandria. Các bức tường trát vữa bong tróc. Những thanh xà gồ trơ ra, võng xuống dọc trần nhà. Một cây quạt đứng đang kêu ro ro trên chiếc bàn nước, nhưng không khí nóng nực như trong một cái lò. Ánh nắng buổi chiều rọi qua những cửa sổ mở. Từ dưới vọng lên âm thanh của những chiếc xe bấm còi inh ỏi, và những người bán hàng đang rao bán hàng hóa của họ bằng tiếng Ả Rập. Làn gió nồng nặc mùi khí thải, mùi súc vật ôi, và mùi sisha hương táo - thứ thuốc lá tấm hương hoa quả để hút bằng điếu. Nói cách khác, tôi biết là chúng tôi đã ở Cairo.
Bên cửa sổ, Sadie, Bes, Walt và Zia đang ngồi xung quanh bàn, chơi cờ như những người bạn cũ.cảnh tượng thật kỳ lạ, tôi nghĩ là mình vẫn đang mơ.
Thế rồi Saddie để ý thấy tôi đã thức.
"Nào, nào. Carter, lần sau anh làm một chuyến chu du với ba, hãy báo trước cho mọi người nhé. Khiêng anh đi ba tầng cầu thang chẳng thú vị tí nào."
Tôi xoa cái đầu đang đau nhức của mình. "Anh ngủ bao lâu?"
"Lâu hơn mình đấy," Zia đáp.
Trông cô ấy thật tuyệt - bình tĩnh và thư thái. Mái tóc mới gội của cô ấy vén ra sau tai và cô ấy mặc một chiếc áo không tay màu trắng mới khiến làn da màu đồng của cô ánh lên.
Tôi đoán là tôi đã nhìn cô ấy quá là chăm chú, bởi cô đưa mắt đi chỗ khác, cổ họng cô ấy đỏ lên.
"Ba giờ chiều rồi," cô ấy nói. "Mình đã dậy từ mười giờ sáng nay."
"Trông cậu "Khá hơn à?" Cô ấy nhướn mày, như thể thách tôi phủ nhận. "Cậu bỏ lỡ mất phần sôi nổi rồi. Mình đã cố gắng chiến đấu. Mình đã cố gắng trốn thoát. Đây là phòng khách sạn thứ ba của chúng ta."
"Phòng đầu tiên bị cháy," Best nói.
"Phòng thứ hai nổ tung," Walt tiếp lời.
"Mình đã nói là mình xin lỗi mà." Zia cau mày. "Dù sao, cuối cùng em gái cậu cũng đã khiến được mình bình tĩnh lại."
"Mất vài giờ đấy," Sadie đáp. "và mọi khả năng ngoại giao của em."
“Em có khả năng ngoại giao ấy à?” Tôi hỏi.
Sadie tròn mắt. "Làm như anh để ý ấy, Carter!"
"Em gái của cậu khá là thông minh đấy," Zia nói. "Cô ấy đã làm mình bảo lưu nhận định về kế hoạch của cậu cho tới khi cậu thức giấc và chúng ta có thể nói chuyện. Cô ấy khá là thuyết phục."
"Cám ơn chị," Sadie nói vẻ tự mãn.
Tôi nhìn cả hai bọn họ chằm chằm, và một cảm giác hoảng sợ trào lên. "Hai người làm thân với nhau à? Hai người không thể làm thân được! Cậu và Sadie không thể chịu được nhau."
"Đó là shabti, Carter à," Zia đáp, mặc dù cổ cô ấy vẫn còn đỏ rực. "Mình thấy Sadie.... đáng khâm phục."
"Anh thấy chưa?" Sadie nói. "Em thật đáng khâm phục!"
"Đây là cơn ác mộng." Tôi ngồi dậy và chiếc chăn rơi xuống. Tôi nhìn xuống và thấy mình vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ có hình Pokemon.
"Sadie," tôi nói. "Anh sẽ giết em."
Con bé chớp chớp mắt vẻ ngây thơ. "Nhưng người bán hàng ngoài phố đã bán bộ này với giá rất hời cho ta. Walt nói là anh sẽ mặc vừa."
Walt giơ tay. "Đừng có trách mình, anh bạn. Mình đã cố gắng che chở cho cậu rồi."
Bes xì một tiếng và bắt chiếc khá giống giọng của Walt: '"ít nhất cũng phải lấy bộ đồ có cỡ XL với hình Pikachu nhé. ' Carter, đồ của cậu ở trong phòng tắm. Giờ thì, chúng ta chơi tiếp cờ Ai Cập, hay không nào?"
Tôi loạng choạng đi vào phòng tắm và nhẹ cả người khi nhìn thấy bộ quần áo bình thường đang đợi mình - quần lót sạch, quần bò, và một chiếc áo phông không có hình Pikachu. Vòi hoa sen phát ra tiếng ồn như một con voi sắp chết khi tôi cố gắng mở nước, nhưng tôi cũng cố lấy được ít nước có mùi rỉ sắt vào cái chậu và rửa ráy hết mức có thể.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, tôi thực sự không có cảm giác tươi mới tinh tươm nhưng ít nhất tôi không còn bốc mùi như mùi cá chết và mùi thịt dê.
Bốn người đồng hành của tôi vẫn đang chơi cờ. Tôi có nghe nói tới trò chơi này - một trong những trò chơi cổ xưa nhất thế giới - nhưng tôi chưa bao giờ thấy tận mắt. Bàn cờ hình chữ nhật với các ô màu xanh lam và trắng xen kẽ, ba hàng như vậy, mỗi hàng có mười ô. Các quân cờ có hình tròn trắng và xanh lam. Thay cho quân xúc xắc, ta đổ bốn thẻ ngà như những que kem Popsicle, một mặt trơn và mặt kia đánh dấu "Cháu cứ nghĩ là luật chơi trò này đã bị thất truyền," tôi nói.
Bes nhướn mày. "Có thể là đối với người trần thì như vậy. Các vị thần thì lại không bao giờ quên."
"Trò này cũng khá dễ," Sadie nói. "Ta cần phải đi một đường chữ s trên bàn cờ. Đội đầu tiên đưa được tất cả các quân cờ về đích sẽ thắng cuộc."
"Ha!" Bes đáp. "Phức tạp hơn thế nhiều. Phải mất hàng năm mới chơi thạo được."
"Thật thế ư, thần lùn?" Zia tung bốn thẻ ngà, và cả bốn thẻ rơi xuống, mặt có ký tự ngửa lên trên. "Thạo này!"
Sadie và Zia đập tay vào nhau. Có vẻ, họ là một đội. Sadie di chuyển một quân màu xanh lam và đá quân màu trắng về chỗ xuất phát.
"Walt," Bes làu bàu. "Ta đã nói là cậu không được di chuyển quân cờ đó!"
"Đó không phải là lỗi của cháu!"
Sadie mỉm cười với tôi. "Đội nữ đấu với đội nam. Bọn em chơi để dành phần thắng là cặp kính râm của Vlad Menshikov."
Con bé giơ ra cặp kính râm màu trắng đã gãy mà Set đưa cho nó ở St. Petersburg."
"Sắp đến lúc thế giới này tận thê'," Tôi nói, "và mọi người cờ bạc để ăn cặp kính râm ư?"
"Này, ông bạn," Walt nói. "Chúng mình có thể làm nhiều việc đồng thời được mà. Chúng mình đã nói chuyện trong vòng khoảng sáu tiếng đồng hồ, nhưng chúng mình phải đợi cậu thức dậy để đưa ra bất kỳ quyết định nào, phải không?"
"Bên cạnh đó," Sadie nói, "Bes đảm bảo với bọn em rằng ta không thể chơi cờ Ai Cập mà không cá cược. Nó sẽ làm rung chuyển nền móng của Ma'at."
"Đúng thế đấy," người lùn nói. "Walt, xóc thẻ đi nào."
Walt đổ thẻ ngà và cả ba thẻ đều quay mặt trơn lên.
Bes rủa. "Chúng ta cần hai để có thể thoát khỏi Ngôi Nhà của Re-Atoum, các nhóc. Ta chưa giải thích chuyện đó à?"
"Xin lỗi!"
Tôi không biết còn phải làm gì nữa, nên tôi kéo ghế đứng lên.
Quang cảnh bên ngoài cửa sổ đẹp hơn tôi tưởng. Các đó chừng một dặm, Kim tự tháp Giza ánh đỏ trong ánh sáng buổi chiều. Chúng tôi chắc hẳn đang ở vùng ngoại ô phía tây nam của thành phố - gần E1 Mansoria. Tôi đã đi qua vùng này của thành phố hơn chục lần với bố tôi trên đường tới các khu vực khai quật khác nhau, nhưng các kim tự tháp ở quá gần thế này khiến người ta mất phương hướng.
Tôi có cả triệu câu hỏi. Tôi cần kể với các bạn tôi về cảnh mộng của ba. Nhưng trước khi tôi thu đủ can đảm, Sadis bắt đầu giải thích dài giòng về những gì họ đã làm trong khi tôi bất tỉnh. Chủ yếu là con bé tập trung tả xem tôi trông buồn cười ra sao khi tôi ngủ và những tiếng rên rỉ khác nhau mà tôi phát ra khi bọn họ kéo tôi ra khỏi hi phòng khách sạn bị cháy đầu tiên. Con bé đã miêu tả những chiếc bánh mỳ dẹt tuyệt vời mới nướng, món falafel [20], và món thịt bò với gia vị mà họ đã ăn trong bữa trưa, (ồ, xin lỗi nhé, bọn em không để phần anh tí nào.") và những món hời mà họ đã mặc cả được trong khi mua sắm trong khu chợ souk, chợ trời địa phương.
[20] Món đậu xay vỡ nắm lại chiên giòn
"Mọi người đi mua sắm à?" tôi hỏi.
"À, dĩ nhiên rồi," con bé đáp. "Đằng nào thì trước khi mặt trời lặn, chúng ta không thể làm gì được. Bes bảo thế."
"Ý ông là gì?"
Bes tung các thẻ ngà và di chuyển một trong những quân cờ của mình vào ô chuồng. "Xuân phân, cháu ạ. Giờ đây chúng ta đã đủ gần - tất cả các cửa vào thế giới sẽ bị đóng lại trừ hai thời điểm: mặt trời lặn và mặt trời mọc, khi ngày và đêm hoàn hảo cân bằng."
"Dù sao thì," Sadie nói, "Nếu chúng ta muốn tìm kiếm Ra, chúng ta sẽ phải đi theo hành trình của ông ấy, có nghĩa là đi tới Duat vào lúc hoàng hôn và trở về vào lúc mặt trời lên."
"Làm sao mà em biết điều đó?" Tôi hỏi.
Con bé lôi cuộn giấy phép thuật trong túi ra - một cuộn giấy cói hình trụ dày hơn hẳn những cuộn mà chúng tôi đã thu thập được. Các đường viền đang ánh lên như lửa.
"Cuốn sách của Ra," con bé tiếp. "Em đã kết hợp chúng với nhau. Bây giờ anh có thể cảm ơn em đấy."
Đầu tôi bắt đầu quay cuồng. Tôi nhớ là Horus đã nói trong cảnh mộng của tôi về chuyện cuộn giấy đã đốt cháy khuôn mặt Menshikov như thế nào. "Em muốn nói là em đã đọc nó mà không... không gặp rắc rối nào ư?"
Con bé nhún vai. "Chỉ phần mở đầu thôi: các lời cảnh báo, hướng dẫn, đại loại thế. Em không đọc các câu thần chú trước khi ta tìm được Ra, nhưng em biết chúng ta sẽ đi đâu."
"Nếu như chúng ta quyết định đi," Tôi nói.
Lời nói ấy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Nếu ư?" Zia hỏi. Cô ấy ở gần đau gần đớn, nhưng tôi có thể cảm thấy khoảng cách mà cô ấy cố ý tạo ra giữa chúng tôi. Nghiêng người ra xa tôi, đôi vai căng lên, cảnh báo tôi phải tôn trọng không gian của cô ấy. "Sadie nói với mình là cậu rất quyết tâm."
"Mình đã rất quyết tâm," Tôi nói, "cho tới khi mình biết được Menshikov đã lên kế hoạch điều gì."
Tôi kể với họ những gì tôi đã nhìn thấy trong cảnh mộng - về lực lượng tấn công của Menshikov đang tiến về Brooklyn trong hoàng hôn, và kế hoạch của ông ta đích thân đuổi theo chúng tôi qua Duat. Tôi giải thích những gì Horus đã nói về mối nguy hiểm của việc đánh thức Ra, và việc thay vào đó tôi có thể sử dụng cây móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại để chiến đấu với Apophis.
"Nhưng đó là những vật biểu tượng linh thiêng của Ra," Zia nói.
"Chúng thuộc về bất kỳ pharaoh nào đủ mạnh để dùng chúng," tôi nói. "Nếu chúng ta không giúp chú Amos ở Brooklyn "Chú cậu và tất cả các bạn bè của cậu sẽ bị tiêu diệt," Bes nói. "Theo như những gì cậu đã mô tả, Menshikov đã tập hợp một đội quân nhỏ hiểm độc. Uraei - những con rắn lửa - chúng tệ lắm. Thậm chí nếu Bast có kịp về để giúp đỡ "Chúng ta cần thông báo cho Amos biết," Walt nói. "ít nhất là báo trước cho chú ấy."
"Cậu có bát nước báo điềm không?" tôi hỏi.
"Còn tốt hơn thế." Cậu ấy lôi ra một chiếc điện thoại cầm tay. "Mình phải nói gì với chú ấy? Chúng ta có quay về không?"
Tôi nao núng. Làm sao tôi có thể bỏ mặc Amos và các bạn mình đơn độc chống lại một đội quân ác quỉ? Một phần trong tôi ngứa ngáy muốn cầm lấy những vũ khí của pharaoh và đạp tan kẻ thù. Giọng nói của Horus vẫn văng vẳng trong tai tôi, thôi thúc tôi lĩnh trọng trách.
"Carter, cậu không thể đi Brooklyn được." Zia nhìn vào mắt tôi, và tôi nhận ra 9
rằng nỗi sợ hãi và lo lắng chưa rời bỏ cô ấy. Cô ấy đã cố dồn nén những cảm xúc đó, nhưng chúng vẫn sôi sục dưới bề mặt. "Những gì mình đã thấy ở Cát Đỏ... đã ảnh hưởng đến mình nhiều lắm."
Tôi có cảm tưởng như cô ấy vừa dẫm huỳnh huỵch lên tim tôi. "Nghe này, mình xin lỗi về chuyện hóa thân, về cây móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại. Mình không có ý làm cậu sợ, nhưng "Carter, cậu không làm mình lo. Là Menshikov ấy."
"Ồ... phải."
Cô ấy hít một hơi run rấy. "Mình không bao giờ tin tưởng người đàn ông đó. Khi mình tốt nghiệp khóa đào tạo học viên, Menshikov đã yêu cầu chỉ định mình về vùng của ông ta. May sao, Iskandar đã từ "Vậy... tại sao mình không được đi Brooklyn?"
Zia quan sát bàn cờ Ai Cập như thể đó là tấm bản đồ. "Mình tin là cậu nói thật. Menshikov là kẻ phản nghịch. Theo những điều cậu mô tả trong cảnh mộng của cậu... Mình nghĩ là Desjardins đang bị ảnh hưởng bởi tà thuật. Chứ không phải Ma'at đang mờ dần đi làm cạn kiệt sức sống của ông ta."
"Đó là do Menshikov," Sadie đoán.
"Mình tin là thế..." Giọng Zia khàn đi. "Và mình tin rằng người đỡ đầu cũ của mình, Iskandar, đã cố gắng bảo vệ mình khi ông ấy đặt mình vào ngôi mộ đó. Không phải là vì nhầm mà ông ấy để mình nghe được giọng nói của Apophis trong những giấc mơ của mình. Đó là một cách báo động nào đó - một bài học cuối cùng, ông ấy giấu cây móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại là có lý do.
Có lẽ ông ấy biết rằng cậu sẽ tìm thấy mình. Bằng giá nào, cũng phải chặn được Menshikov."
"Nhưng cậu vừa mới nói rằng mình không được tới Brooklyn," tôi phản đối.
"Mình muốn nói rằng cậu không được bỏ dở cuộc tìm kiếm của cậu. Mình nghĩ rằng Iskandar đã dự đoán trước lối đi của ông ấy. ông ấy tin rằng các vị thần cần phải đoàn kết với Ngôi Nhà Sự Sống, và mình tin vào phán đoán của ông ấy. Cậu phải đánh thức Ra."
Nghe Zia nói vậy, lần đầu tiên tôi cảm thấy rằng cuộc tìm kiếm của chúng tôi là có thật. Và thiết yếu. Và rất, rất điên rồ. Nhưng tôi cũng cảm thấy một tia hi vọng le lói. Có lẽ là cô ấy không hoàn toàn ghét bỏ tôi.
Sadie nhặt những chiếc thẻ ngà lên. "Vậy là quyết nhé. Vào lúc hoàng hôn, chúng ta sẽ mở cánh cổng trên đỉnh Đại Kim Tự Tháp. Chúng ta sẽ đi theo hành trình cũ của chiếc thuyền mặt trời xuôi Dòng Sông Đêm, tìm thấy Ra, đánh thức ông ấy, và đưa ông ấy trở ra ngoài vào lúc bình minh. Và có lẽ tìm một chỗ nào đó để ăn tối dọc đường, bởi vì em lại đói rồi."
"Sẽ nguy hiểm đấy," Bes nói. "Liều lĩnh. Có lẽ là chết người."
"Thì, là một ngày bình thường của chúng cháu mà," tôi tóm lại.
Walt cau mày, vẫn cầm chiếc điện thoại. "Vậy thì cháu phải bảo gì với Amos nào? Chú ấy chỉ có một mình à?"
"Không hẳn," Zia đáp. "Mình sẽ đi Brooklyn."
Tôi suýt nghẹn. "Cậu á?"
Zia nhìn tôi tự ái. "Mình giỏi phép thuật, Carter à."
"Mình không có ý đó. Chỉ là..."
Mình sẽ tự nói với chú Amoscô ấy tiếp. "Khi quân của Ngôi Nhà Sự Sống xuất hiện, có lẽ mình có thể can thiệp, cầm chân họ để kéo dài thời gian. Mình có một vài ảnh hưởng với một số pháp sư khác... ít nhất mình đã từng có, khi Iskandar còn sống. Một vài người trong số họ có lẽ sẽ nghe lẽ phải, đặc biệt là nếu Menshikov không có ở đó để hối thúc họ."
Tôi nghĩ tới đám đông tức giận mà tôi đã thấy trong cảnh mộng. Vừa phải không phải là từ thứ nhất đến trong đầu.
Dường như Walt cũng nghĩ y như vậy.
Nếu cậu dùng phép biến hiện vào lúc hoàng hôn," Walt nói. "Cậu sẽ tới cùng một lúc với bọn tấn công. Sẽ rất hỗn loạn, không có nhiều thời gian để trò chuyện đâu. Nếu cậu phải chiến đấu thì sao?"
"Hãy hi vọng," Zia nói, "là sẽ không tới mức đó."
Chẳng phải là một câu trả lời chắc chắn, nhưng Walt gật đầu. "Mình sẽ đi cùng cậu."
Sadie đánh rơi các thẻ ngà xuống sàn nhà. "Cái gì cơ? Walt, không! ở tình trạng của anh Cô ấy ngậm chặt miệng lại, nhưng quá muộn.
"Tình trạng gì thế?" tôi hỏi.
Nếu Walt có phép thuật Mắt Quỉ, tôi nghĩ cậu ấy sẽ sử dụng cho em gái tôi ngay lúc đó.
"Chuyện gia đình mình," cậu ấy nói. "Vài điều mình đã kể với Sadie... kể riêng với cô ấy."
Không vui vẻ gì, nhưng cậu ấy đã giải thích về lời nguyền lơ lửng trên gia tộc nhà cậu, về dòng máu của Akhenaton, và điều ấy có ý nghĩa như thế nào với cậu ấy.
Tôi chỉ biết ngồi đó, ngỡ ngàng. Hành tung bí ấn của Walt, những cuộc trò chuyện của cậu ấy với Jaz, tâm trạng thất thường của cậu ấy, giờ đã rõ ràng cả. Những vấn đề cá nhân của tôi bỗng trở nên ít to tát hơn rất nhiều.
"Ồ, ông bạn," tôi lắp bắp. "Walt "Nghe này, Carter, mình hoan nghênh tình cảm của cậu, dù cậu định nói gì chăng nữa. Nhưng không cần phải thông cảm đâu. Mình đã sống với căn bệnh này nhiều năm rồi. Mình không muốn mọi người thương hại mình hay đối xử với mình như thể mình đặc biệt. Mình muốn giúp đỡ các cậu. Mình sẽ đưa Zia về Brooklyn. Như thế, chú Amos sẽ biết là cô ấy đến với thiện chí hòa bình. Bọn mình sẽ cố gắng chống đỡ vụ tấn công, cầm chân chúng cho đến tận bình minh để các cậu kịp trở về với Ra. Bên cạnh đó..." Cậu nhún vai. "Nếu các cậu thất bại, và chúng ta không chặn đứng được Apophis, đằng nào thì ngày mai tất cả chúng ta cũng sẽ chết."
"Cách nhìn lạc quan đấy," tôi nói. Thế rồi có điều gì đó xuất hiện trong đầu tôi: một ý nghĩ khiến tôi choáng váng như thể có một vụ nổ hạt nhân nhỏ trong đầu tôi. "Khoan đã. Menshikov nói ông ta là hậu duệ của các giáo sĩ ở Amun-Ra."
Bes tỏ vẻ miệt thị. "Ghét mấy lão đó thế. Chúng thật tự cao tự đại. Nhưng có gì liên quan chứ?"
"Chẳng phải cũng chính những giáo sĩ đó đã chiến đấu với Akhenaton và nguyền rủa tổ tiên của Walt sao?" tôi hỏi. "Nhỡ đâu Menshikov lại nắm giữ bí mật của lời nguyền? Nhỡ đâu ông ta có thể chữa "Thôi nào." Sự tức giận trong giọng nói của Walt khiến tôi ngạc nhiên. Hai bàn tay cậu run rấy. "Carter, mình đã chấp thuận số phận của mình rồi. Mình sẽ không hão huyền hi vọng bất cứ điều gì. Menshikov là kẻ thù. Thậm chí nếu ông ta có thể giúp, ông ta sẽ không giúp đâu. Nếu cậu có gặp ông ta, đừng cố thỏa thuận gì cả. Đừng có cố dùng lý lẽ với ông ta. Làm điều cậu cần phải làm. Hạ gục ông ta."
Tôi liếc nhìn Sadie. Mắt con bé sáng rực, như thể cuối cùng tôi cũng làm được điều gì đúng đắn.
"Được, Walt," tôi nói. "Mình sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa."
Nhưng Sadie và tôi đã có một cuộc thảo luận câm lặng hoàn toàn khác hẳn.ít ra lần này, chúng tôi hoàn toàn nhất trí với nhau. Chúng tôi sẽ viếng thăm Duat. Và khi chúng tôi ở đó, chúng tôi sẽ thay đổi kế hoạch đối với Menshikov. Chúng tôi sẽ tìm ông ta, tấn ông ta ra trò, và buộc ông ta phải nói cho chúng tôi cách chữa trị cho Walt. Bỗng dưng tôi cảm thấy phấn chấn hơn nhiều khi thực hiện cuộc tìm kiếm này.
"Vậy là chúng ta sẽ đi lúc hoàng hôn," Zia nói. "Walt và mình đi Brooklyn. Sadie và cậu tới Duat. Quyết định thế nhé."
"Trừ một điều." Bes liếc nhìn những chiếc thẻ ngà Sadie đã đánh rơi xuống sàn nhà. "Cháu không thể tung thẻ được như vậy. Không thể nào!"
Sadie nhìn xuống. Một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt con bé. Sadie đã tình cờ đổ được ba thẻ, đúng số lượng con bé cần để thắng.
Sadie đi quân cờ cuối cùng về chuồng, rồi nhặt cặp kính trắng của Menshikov lên và thử đeo vào. Trông cặp kính thật rờn rợn trên mặt con bé. Tôi không thể không nghĩ về giọng nói bị bỏng của Menshikov và đôi mắt sẹo của ông ta, và những gì có thể xảy ra với em gái tôi nếu con bé cố gắng đọc Cuốn Sách của Ra.
"Những điều không thể là đặc sản của em," con bé nói. "Đi nào, anh trai thân mến. Hãy sẵn sàng cho Kim Tự Tháp Lớn."
Nếu có bao giờ bạn đi thăm kim tự tháp, hãy nhớ lời khuyên này: tốt nhất nên ngắm các kim tự tháp từ khoảng cách xa, như đường chân trời chẳng hạn. Càng đến gần, bạn càng thất vọng.
Nghe có vẻ khắc nghiệt, nhưng trước tiên, ở gần, trông các kim tự tháp nhỏ hơn là bạn tưởng. Ai nhìn thấy chúng rồi cũng nói vậy. Chắc chắn, chúng từng là những cấu trúc cao nhất trên trái đất trong hàng ngàn năm, nhưng so với các toà nhà hiện đại, trông chúng không ấn tượng lắm. Đá lát trắng và vàng kim, đã từng khiến kim tự tháp trông thật ấn tượng thời cổ đại, đã bị bóc đi. Chúng vẫn còn đẹp đẽ, đặc biệt là khi chúng sáng lên trong hoàng hôn, nhưng các bạn sẽ chiêm ngưỡng chúng tốt hơn từ khoảng cách xa và không bị kẹt với du khách.
Điều thứ hai chính là: đám đông du khách và những người bán hàng. Tôi không quan tâm đến chuyện bạn đi nghỉ ở đâu: Quảng Trường Thời Đại [21], Rạp xiếc Piccadilly [22], hay Đấu Trường La Mã [23]. Chỗ nào cũng vậy cả, đầy những người bán rong rao bán những chiếc áo phông rẻ tiền, dây đeo chìa khóa và những nhóm du khách nhễ nhại mồ hôi, phàn nàn và chạy qua chạy lại cố gắng chụp ảnh. Các kim tháp cũng chẳng khác gì, ngoại trừ một điều là còn đông người hơn và những người bán rong đeo bám thực sự dai dẳng. Họ biết rất nhiều từ tiếng Anh, nhưng lại không hề biết đến từ “no [24]”
[21] Ở New York
[22} Ở London
[23] Ở Rome
[24] No: có nghĩa là không
Trong khi chúng tôi chen lấn qua đám đông, những người bán hàng cố gắng mời chào chúng tôi cưỡi ba con lạc đà, cả tá áo phông, nhiều bùa hộ mệnh hơn chỗ mà Walt đang đeo (Giá đặc biệt! Phép thuật tốt! ), và chừng mười một ngón tay thật của xác ướp mà tôi đoán được sản xuất ở Trung Hoa.
Tôi hỏi Bes liệu ông ta có muốn dọa dẫm để xua đuổi đám đông, nhưng ông ấy chỉ cười vang. "Chẳng bõ công, nhóc ạ. Du khách đã có mặt ở đây cũng gần như cùng thời với các kim tự tháp. Ta sẽ đảm bảo là họ không nhìn thấy ta. Hãy lên đỉnh đi."
Những người bảo vệ đi đi lại lại ở dưới chân Kim Tự Tháp Lớn nhưng không có ai cố gắng chặn chúng tôi lại. Có lẽ Bes đã làm cho chúng tôi trở nên vô hình thế nào đó, hoặc có lẽ những người gác đã lờ chúng tôi đi bởi vì chúng tôi đi cùng với vị thần lùn. Dù sao, tôi sớm nhận ra tại sao người ta cấm trèo lên các kim tự tháp: rất khó khăn và nguy hiểm. Kim Tự Tháp Lớn cao chừng bốn trăm năm mươi bộ. Kích cỡ các phiến đá không được tính để tiện cho việc leo trèo. Trong khi chúng tôi leo lên, hai lần tôi suýt ngã. Walt bị trẹo chân. Một vài khối đá rất lỏng lẻo và chực vỡ vụn. Một số "bậc" cao chừng năm bộ, và chúng tôi phải kéo nhau lên. Cuối cùng, sau hai mươi phút mồ hôi mồ kê, khó nhọc, chúng tôi đã lên đến đỉnh. Khói và sương mù bao phủ Cairo khiến mọi thứ ở phía đông trở nên mờ ảo, nhưng ở phía tây, chúng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng mặt trời đang lặn ở phía đường chân trời, khiến xa mạc trở nên đỏ thắm.
Tôi cố gắng tưởng tượng xem năm nghìn năm trước quang cảnh nhìn từ đây trông ra sao, khi kim tự tháp vừa mới được xây dựng. Liệu pharaoh Khufu có đứng đây trên đỉnh ngôi mộ của mình và thán phục đế chế của mình không? Có lẽ là không, ông ấy có lẽ quá thông minh nên đã không trèo lên đây.
"Rồi." Sadie quẳng túi của mình lên tảng đá gần nhất. "Bes, canh chừng nhé. Walt giúp em vụ cánh cổng chứ?"
Zia chạm vào tay tôi, khiến tôi giật nấy mình.
"Chúng ta có thể nói chuyện được chứ?" cô ấy hỏi.
Cô ấy leo xuống thấp hơn một chút.
Mạch tôi đập nhanh, nhưng tôi cố gắng đi theo cô ấy mà không trượt chân hay trông giống như một thằng ngốc.
Zia nhìn ra sa mạc xa xa. Khuôn mặt cô hồng lên dưới ánh sáng của hoàng hôn. "Carter, đừng có hiểu lầm. Mình rất cảm kích vì cậu đánh thức mình dậy. Mình biết trái tim của cậu đặt đúng nơi mà."
Tôi không cảm thấy tim mình ở đúng nơi, đúng chỗ, tôi cảm tưởng như nó mắc vào thực quản. "Nhưng...?" tôi hỏi.
Cô vòng tay quanh người mình. "Mình cần thời gian. Chuyện này rất kỳ lạ đối với mình. Có lẽ một ngày nào đó chúng ta có thể... gần gũi hơn, nhưng bây giờ "Cậu cần có thời gian," tôi nói, giọng khản đi. "Giả sử trường hợp ta sẽ không chết đêm nay."
Mắt cô ấy lóng lánh như vàng. Tôi tự hỏi liệu đó là màu sắc cuối cùng mà con bọ nhìn thấy khi bị dính vào nhựa hồ phách - và liệu con bọ có nghĩ, ôi, đẹp quá, trước khi bị đông cứng vĩnh viễn.
"Mình sẽ làm hết sức để bảo vệ nhà của cậu," cô nói. "hãy hứa với mình, nếu phải chọn, cậu sẽ nghe theo trái tim của chính mình, chứ không phải là theo ý chí của các vị thần."
"Mình hứa," tôi nói, mặc dù tôi nghi ngờ bản thân mình. Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng Horus trong đầu, thúc giục tôi cầm lấy vũ khí của pharaoh. Tôi muốn nói nhiều hơn, muốn kể cô ấy nghe tôi cảm thấy gì, nhưng tất cả những gì tôi có thể thốt ra là "ừm, ừ."
Zia cố gắng nở nụ cười khô khan. "Sadie nói đúng. Cậu... cô ấy nói thế nào nhỉ? Vụng về một cách khả ái."
"Tuyệt quá. Cám ơn nhé."
Có ánh sáng lóe lên bên trên chúng tôi, và một cánh cổng mở ra ở đỉnh kim tự tháp. Không có cột cát xoáy giống như các cánh cổng khác. Nó tỏa ánh sáng tím - cánh cổng đi thẳng tới Duat.
Sadie quay về phía tôi. "Đây là cánh cổng dành cho chúng ta. Anh đi chứ?"
"Bảo trọng nhé," Zia nói.
"ừ," tôi nói. "Mình không giỏi bảo trọng lắm, nhưng - mình sẽ làm."
Trong khi tôi lao lên đỉnh, Sadie kéo Walt lại gần và thì thầm điều gì đó vào tai cậu ấy.
Cậu ấy gật đầu nghiêm nghị. "Anh sẽ làm."
Trước khi tôi có thể hỏi đó là chuyện gì, Sadie nhìn Bes. "sẵn sàng chưa?"
"Ta sẽ đi theo hai người," Bes hứa. "Ngay sau khi ta đưa Walt và Zia qua cổng của họ xong xuôi. Ta sẽ gặp hai người ở Dòng Sông Đêm, ở Nhà Bốn."
"Cái gì bốn ạ?" Tôi hỏi.
"Cậu sẽ thấy," ông ấy hứa. "Giờ thì, đi đi!"
Tôi nhìn Zia lần nữa, tự hỏi liệu đây có phải là lần cuối tôi nhìn thấy cô ấy. Rồi Sadie và tôi nhảy vào cánh cửa màu tím đang cuộn xoáy.
Duat là một chốn kỳ lạ.
[Sadie vừa mới gọi tôi là Thuyền Trưởng Dĩ Nhiên - nhưng, này, đó vẫn là điều đáng nói chứ. ]
Những dòng chảy của thế giới của các linh hồn tương tác với những ý nghĩ của bạn, kéo bạn đi nơi này, nơi khác, định hình những gì bạn thấy cho phù hợp với những gì bạn biết. Thế nên mặc dù chúng tôi bước vào một cấp độ hiện thực khác, trông nó không hề khác phía bến tàu của dòng sông Thames bên dưới căn hộ của ông bà.
"Thô bạo thật," Sadie nói.
Tôi hiểu ý con bé. Trở lại London đối với con bé là một việc khó khăn sau chuyến sinh nhật thảm họa. Thêm nữa, mùa Giáng Sinh năm trước, chúng tôi đã khởi đầu chuyến đi đến Brooklyn ở đó. Chúng tôi đã đi dọc những bậc thang dẫn tới cầu tàu cùng với Amos và lên con thuyền kỳ diệu của chú ấy. Lúc đó, tôi còn đang tiếc thương cha mình, sốc vì ông bà đã trao chúng tôi cho một người chú mà chúng tôi thậm chí không hề nhớ, và hoảng sợ vì phải đi thuyền tới một nơi chưa hề biết. Giờ đây, tất cả những cảm xúc đó lại trào lên trong tôi, sắc nhọn và đau đớn như thuở nào.
Sương phủ mờ dòng sông. Không có ánh đèn thành phố, không có quầng sáng huyền bí trên bầu trời. Đường chân trời của London dường như đang trôi - những tòa nhà đang di chuyển xung quanh, trồi lên và tan chảy như thể chúng không thể tìm được một chỗ thuận tiện để lưu lại.
Phía dưới chúng tôi, sương mù trôi xa khỏi cầu tàu.
"Sadie," Tôi nói. "Nhìn kìa."
Một con thuyền buông neo ở bậc thang dưới cùng, nhưng đó không phải là con thuyền của chú Amos. Đó là một chiếc thuyền của thần mặt trời, giống y như chiếc tôi đã nhìn thấy trong cảnh mộng - một con thuyền từng có thời tráng lệ với buồng lái trên boong và chỗ ngồi cho hai mươi tay chèo - nhưng giờ đây chỉ còn có thể hơi nổi được trên mặt nước. Buồm tả tơi, mái chèo gãy, thanh truyền động phủ đầy mạng nhện.
Đứng giữa đường xuống mấy bậc thang, chắn lối chúng tôi, là ông bà.
"Lại họ nữa," Sadie gầm lên. "Nào."
Con bé đi thẳng xuống mấy bậc thang, cho tới lúc chúng tôi đứng đối diện với những hình ảnh lung linh của ông bà chúng "Lui ra," Sadie nói với họ.
"Cháu gái." Mắt bà lấp lánh. "Ăn nói với bà thế đấy à?"
"Ồ, xin thứ lỗi," Sadie đáp. "Chắc hẳn đây là lúc tôi phải nói 'Trời, sao răng bà to thế' ngươi không phải là bà của ta, Nekhbet! Bây giờ, tránh ra nào!"
Hình ảnh của bà tan biến. Chiếc áo khoác hoa mặc nhà của bà ta đã biến thành bộ lông vũ đen ngòm bóng mỡ. Khuôn mặt bà ta rúm lại thành một chiếc mặt nạ chảy thõng và nhăn nheo, và phần lớn tóc của bà ta rụng xuống, khiến bà ta đạt 9.5 trên thang điểm Xấu Xí, cùng hạng với Bes.
"Nhóc con, lễ phép hơn đi nào," nữ thần thủ thỉ. "Chúng ta chỉ có mặt để cảnh cáo các ngươi một cách thân tình thôi. Các ngươi sắp sửa bước qua Điểm Vô Đáo. Nếu các ngươi bước lên con thuyền này, sẽ không có chuyện quay trở lại nữa - không dừng lại cho tới khi các ngươi đi qua Mười Hai Nhà của Đêm, hoặc cho tới khi các ngươi chết."
Ông sủa lên, "Aghh!"
Ông gãi gãi nách, chứng tỏ có thể ông bị Babi thần khỉ đầu chó ám hồn - mà cũng có thể không, bởi vì hành động kiểu này cũng không xa lạ gì với ông cả.
"Nghe lời Babi đi," Nekhbet giục. "Các ngươi không biết điều gì đang chờ đợi các ngươi trên dòng sông đâu. Nhóc con, ngươi khó nhọc mới chống đỡ được hai chúng ta ở London. Đội quân của Sự Hỗn Mang còn tệ hơn thế nhiều!"
"Lần này cô ấy không đơn độc." Tôi bước lên với cây móc và côn xích gắn cầu gai kim loại. "Giờ thì, biến đi."
Ông gầm gừ và lùi lại.
Nekhbet nheo mắt. "Ngươi sẽ sử dụng các vũ khí của pharaoh? Giọng bà ta thấp thoáng sự ngưỡng mộ miễn cưỡng. "Dũng cảm đấy, nhóc ạ, nhưng cũng chẳng cứu được các ngươi đâu."
"Bà không hiểu rồi," tôi nói. "Chúng tôi sẽ cứu cả các người nữa. Chúng tôi sẽ cứu tất cả chúng ta khỏi Apophis. Khi chúng tôi trở lại cùng với Ra, các người sẽ hỗ trợ chúng tôi. Các người sẽ tuân theo mệnh lệnh, và các người sẽ thuyết phục các vị thần khác cũng làm như vậy."
"Nực cười," Nekhbet rít lên.
Tôi giơ cây móc lên, và quyền năng của nó tuôn chảy trong tôi - quyền năng của một vị vua. Cây móc là công cụ của một người chăn chiên. Một vị vua dẫn dắt thần dân của mình như một người chăn chiên dẫn dắt đàn gia súc. Tôi vận dụng ý chí của mình, và hai vị thần quì sụp xuống.
Hình ảnh của Nekhbet và ông tôi bốc hơi, làm lộ diện hình dạng thật của vị thần.
Nekhbet là một con chim kền kền khổng lồ với một vương miện bằng vàng trên đầu và một trang sức kiểu cổ áo công phu quanh cổ. Hai cánh của bà ta vẫn là màu đen và bóng mỡ, nhưng chúng óng ánh như thể bà ta đã lăn mình trong đám bụi vàng. Babi là một con khỉ đầu chó màu xám khổng lồ với đôi mắt đỏ rực, răng nanh như những thanh đại đao, và hai cánh tay lực lưỡng như hai thân cây.
Hai bọn họ dều nhìn tôi với ánh mắt căm ghét. Tôi biết nếu mình chỉ cần nao núng trong khoảnh khắc, nếu tôi để quyền năng của cây móc lung lay, bọn họ sẽ xé xác tôi.
"Hãy thề sẽ trung thành," tôi ra lệnh, "khi ta trở lại với Ra, các người sẽ phục tùng ông "Ngươi sẽ không bao giờ thành công," Nekhbet nói.
"Vậy thì các người thề cũng chẳng làm sao," tôi nói. "Thề đi!"
Tôi nâng cây côn xích gắn cầu gai kim loại lên, và các vị thần co rúm lại.
"Agh," Babi lẩm bẩm.
"Chúng ta thề," Nekhbet đáp. "Nhưng đó chỉ là một lời hứa trống rỗng. Ngươi đang đi vào chỗ chết."
Tôi chém mạnh cây móc vào không khí, và các vị thần biến mất trong làn sương.
Sadie hít một hơi thật sâu. "Được lắm. Anh có vẻ rất tự tin."
"Hoàn toàn là đóng kịch."
"Em biết," con bé đáp. "Giờ là phần khó khăn: tìm được Ra và đánh thức ông ấy dậy. Và tốt hơn là kiếm được một bữa tối tử tế trên đường. Và không chết."
Tôi nhìn xuống con thuyền. Thoth, vị thần của trí tuệ, một lần đã nói với chúng tôi rằng chúng tôi luôn luôn có quyền năng để triệu hồi một con thuyền khi chúng tôi cần đến nó, bởi vì chúng tôi là dòng dõi của các pharaoh. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đó sẽ là con thuyền này, và trong tình trạng tệ thế này. Hai đứa trẻ và một con thuyền nát, rò nước, một mình chống lại các sức mạnh của Sự Hỗn Mang.
"Lên thuyền nào," tôi nói với Sadie.
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa