In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tranh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1848 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 04:19:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
nh biết chứ.” Lăng Lệ đứng thẳng dậy, kéo Giản Minh, họ tiếp tục rảo bước trong ánh đèn lung linh, “Anh biết, em là một anh hùng, dũng cảm nhất.”
Giản Minh khẽ nói, “Em cứ nghĩ rằng anh sẽ nổi cơn giận lên với em, trách móc em.”
“Làm sao có thể thế được?” Cánh tay đang khoác trên khuỷu tay Lăng Lệ của Giản Minh bị anh kéo xuống nắm vào lòng bàn tay, sau đó nhét vào trong túi áo khoác, “Tay em lạnh quá, sao không mang theo khăn quàng và găng tay?” Anh cởi khăn quàng đang quàng trên cổ ra, quấn lên cổ Giản Minh. Nào ngờ có một con chó con ở đâu bỗng nhiên nhảy xổ ra, sủa gâu gâu vào Giản Minh và Lăng Lệ, trong khi Lăng Lệ ngay lập tức tỏ ra hào hứng, Giản Minh trốn ra sau lưng Lăng Lệ, thét lên, “Đừng để nó chạy qua đây.”
Lăng Lệ ngạc nhiên như vừa phát hiện ra một châu lục mới, “Ủa? Em sợ chó hả? Nó nhỏ vậy cơ mà?”, rồi vô cùng hào hứng, vỗ tay với con chó con, “Ê, bên này…”
Giản Minh căng thẳng, níu lấy áo của bác sĩ, “Đừng để nó qua đây mà.”
Lăng Lệ sửng sốt, “Em sợ chó thật à?” Lúc này con chó con tỏ ra hứng chí vì được chơi đùa với Lăng Lệ, chạy nhảy, chơi đùa xung quanh anh, Lăng Lệ không biết rốt cuộc Giản Minh sợ đến mức độ nào, tiếp tục trêu chó con, “Này, ở đây có một cô gái rất xinh đẹp sợ mày này, mày tỏ ra thân thiện với cô ấy một chút đi.” Con chó này không thật chứ, nó nhảy chồm lên người Giản Minh, Giản Minh kêu thất thanh một tiếng, “Cứu tôi với…” Nhào vào trong lòng Lăng Lệ, một cái ôm vừa chân thành vừa mạnh bạo, Lăng Lệ giơ hai cánh tay ra ôm lấy cô, giả vờ như ném đá về phía chó con, chó con sủa ăng ẳng chạy đi mất. Anh ôm lấy Giản Minh, “Được rồi, đừng sợ đừng sợ, sao nhát gan thế.”
Giản Minh ôm chặt cứng vòng eo của Lăng Lệ, nhắm nghiền mắt lại, trốn trong lòng anh, dụi đầu vào ngực anh, “Đi thật chưa vậy ạ?”
“Đi thật rồi.” Lăng Lễ vỗ vỗ bàn tay to lên sau đầu Giản Minh, khẽ dỗ dành, “Không sao đâu, không sao đâu.” Lúc này đây anh vẫn không quên trêu ghẹo cô, “Nhìn em nhát gan thế kia, mà còn dám bảo từ nay về sau chẳng sợ cái gì nữa chứ? Ôi trời ơi, lúc nào mới đạt được mục đích cơ chứ?”
Giản Minh vẫn ôm chặt bác sĩ không buông, vẫn còn sợ hãi, giọng nói nghe có vẻ rất tủi thân, “Vậy mà anh còn trêu em được ư? Không lẽ chỉ sợ một thứ cũng không được sao?”
“Cô gái ngốc nghếch này.” Thực ra Lăng Lệ muốn hù dọa cô một chút, trêu đùa cho cô vui, cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ đấm anh, ai ngờ cô ấy tin tưởng lao vào lòng anh để dựa dẫm như thế. Một tay ôm chặt lấy Giản Minh, một tay kia vuốt mái tóc cô, Lăng Lệ cười, cười nữa, cười mãi, có thể dùng bốn chữ để hình dung tâm trạng bây giờ của anh, vô cùng hài lòng, lên tiếng, “Giản Minh, đợi sau này, cái gì em cũng không sợ nữa, chỉ sợ chó, anh cứu em. Nói không chừng, sau này anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ em thôi, đến lúc đó em cứu anh, được không?”
Giản Minh hình như muốn thoát ra khỏi vòng tay Lăng Lệ, nũng nịu, xấu hổ đỏ mặt, “Ai thèm nói chuyện sau này với anh chứ.”
Lăng Lệ đâu dễ dàng buông tay như thế, “Thêm một chút nữa thôi, mười phút được không?”
Giản Minh tiếp tục loay hoay, “Mười phút ư? Anh điên rồi à?”
“Mười giây.” Lăng Lệ ra sức ôm chặt lấy Giản Minh, “Ngoan nào, đếm đến mười.” Anh ôm Giản Minh trong lòng, dán cằm vào trán cô, nhắm mắt lại, bên tai là tiếng sóng vỗ bờ, hơi thở của Giản Minh ấm áp, cảm nhận từng nhịp tim của cô, từng nhịp từng nhịp, đếm từ một, đến mười, cô không động đậy, thế là, đếm đến hai mươi. Trái tim của Lăng Lệ trôi theo từng giây, từng giây đó, mềm dần rồi vỡ vụn ra, chỉ cần thổi một hơi sẽ biến thành tro bụi. Anh buông lỏng Giản Minh ra, nâng khuôn mặt cô lên, ánh mắt cô như nước hồ thu, đôi môi mím lại, e lệ, yếu đuối, giống như một con thỏ vừa bị làm cho kinh sợ, đây chính là vẻ đẹp có thể làm tan chảy băng đá trong suy nghĩ của anh, đôi môi của Lăng Lệ áp vào môi của Giản Minh, ngày đó, trên ban công lộ thiên, khi cô cười rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời, anh đã muốn làm như vậy rồi.
Giản Minh cúi đầu xuống, lại nhanh chóng rúc vào lòng Lăng Lệ, vẫn dán mặt vào ngực anh, giọng nói rầu rĩ phát ra từ phía quần áo anh, “Không được, không được.”
Lăng Lệ dở khóc dở cười, “Tại sao lại không được?”
Đôi tay của Giản Minh vẫn ôm chặt lấy vòng eo của Lăng Lệ, giống như trốn con chó con ấy, sợ rằng có người nào đó kéo cô ra khỏi nơi trú ngụ an toàn này vậy, “Em đã đồng ý với anh cái gì đâu, cho nên không được.”
Lăng Lệ thở dài, dí cằm vào trán của Giản Minh, “Thật sự phải đợi đến ngày mai sao? Giây phút tiếp theo được không?”
“Không được, để em suy nghĩ thêm một chút nữa đi mà.”
“Thế tối ngày mai, chúng ta vẫn đến đây nhé?”
“Được.” Giản Minh trả lời.
Lăng Lệ ôm Giản Minh, ngước mắt ngắm bầu trời đêm, hồ nước sâu thăm thẳm, những nơi có ánh đèn chiếu rọi lên thì lóng lánh sóng sánh như dát vàng, phía xa xa kia, sương đêm giăng đầy, không khí đượm mùi hương của tuyết, lạnh nhưng trong lành, trong lòng Lăng Lệ vừa cảm thấy tĩnh tại vừa cảm thấy bình yên, có cảm giác, thế giới này, thật sự rất tươi đẹp.
Giản Minh rầu rĩ trong lòng anh, “Anh Lệ, lúc nào thì chúng ta về bệnh viện đây?”
Cũng đúng, nếu còn tiếp tục lừng khừng, về đến bệnh viện chắc nửa đêm mất, “Được, đi thôi.” Cho tay của Giản Minh vào túi áo, tiếp tục rảo bước. Giản Minh lặng lẽ đi mấy bước, bỗng nhiên hỏi, “Ma có biết đánh rắm không?” Ồ, lại là đối thoại giữa Da Rim và Jung Won, Lăng Lệ cười vang. Đây là những lời nói trong tình yêu, chẳng có một ý nghĩa gì đặc biệt, chẳng có bất kỳ công năng nào, nhưng lại làm cho mỗi giây mỗi phút đều trở nên ấm áp.
Và họ đi bộ về bệnh viện như thế thật, Lăng Lệ muốn gọi taxi, Giản Minh không cho, bởi vì đi bộ là kiểu vận động tốt nhất, có thể điều tiết đường huyết. Họ vừa đi vừa trò chuyện, từ phim ảnh cho đến những ca khúc thịnh hành, cho đến ma cà rồng, xác chết và cả cơ thể con người teo tóp lại sau khi chết, đến việc già yếu và kiếp sau… Đi bộ rồi cũng xong, họ đi túc tắc, chủ đề nói mãi không hết, sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn, vẫn có thể đi tiếp được nữa, đi cho đến khi mắt mờ, tóc bạc, đến khi biển cả biến thành đồng xanh.
Đến dưới tòa nhà nội trú của khoa Nội, Giản Minh không để cho Lăng Lệ tiễn lên trên, bị y tá và bệnh nhân nhìn thấy sẽ ngại ngùng lắm. Lăng Lệ không muốn Giản Minh bị khó xử nên tạm biệt ngay ở dưới lầu, ba lần bảy lượt dặn dò, “Nhớ là ngày mai phải chờ anh đến mới được xuất viện, anh với em đi gặp Đông Đông.”
Giản Minh gật đầu đồng ý, Lăng Lệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thực ra đây chính là câu trả lời của cô dành cho anh, nếu như Giản Minh không để ý gì đến anh, sẽ không đồng ý dẫn anh đi gặp Đông Đông. Xoa xoa bàn tay trong bóng tối, lần này phải chuẩn bị cho chu đáo, ngày mai gặp em bé bảy tám tuổi kia mới gọi là quan trọng, nếu đứa em bé kia không thích, Giản Minh sẽ càng do dự nhiều hơn, lúc đó chắc chắn sẽ bị nếm mùi đau khổ.
Xách lấy túi quà Lăng Lệ tặng, Giản Minh chia tay, “Em lên trước đây.”
“Ừ, ngày mai gặp lại.”
“Mai gặp lại.” Giản Minh chưa đi được mấy bước thì điện thoại réo vang, nhấn nút nghe, là giọng nói của Lăng Lệ, “Đây là số điện thoại của anh, em phải nhớ kĩ đó.”
“Được, em biết rồi.” Giọng nói của Giản Minh ngọt ngào như trộn mật hoa đào.
“Đợi một chút, khoan đừng đi.”
Giản Minh cầm điện thoại, quay đầu, nở nụ cười, “Lại muốn gì nữa đây?”
Lăng Lệ bước về phía trước, đặt tay lên vai cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, ấm áp như một giấc mơ ngọt ngào, đặt lên trán cô, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon”, hai bên gò má Giản Minh lại bắt đầu nóng ran lên, dưới ánh đèn, khuôn mặt ánh lên sắc hồng của bông hoa hồng phấn.
Khuôn mặt này, con người này, Lăng Lệ cảm nhận được một cách rõ ràng, anh không muốn rời xa cô.
La Thế Triết ngồi trên xe, nhìn thấy Giản Minh và Lăng Lệ đi qua trước mắt, hai người rảo bước không nhanh không chậm, nhẹ nhàng thư thả. Không biết Lăng lệ nói gì, trên khuôn mặt ánh lên vẻ rạng ngời, vẻ rạng ngời đó, đối với La Thế Triết mà nói, đã lâu không nhìn thấy rồi. Còn Giản Minh, cô hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nghe anh nói, kiểu nghe chăm chú và thích thú đó, đã từng là sở hữu của La Thế Triết. Có thể vì quá chăm chú nghe Lăng Lệ nói, chân Giản Minh vấp vào cái gì đó, Lăng Lệ kéo lấy cô, họ cùng cười vang, nụ cười đó làm cho bàn tay đang để nhẹ nhàng trên vô lăng của La Thế Triết vô duyên vô cớ siết chặt lại, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Tòa nhà khu nội trú của khoa Nội cách bãi đậu xe cũng khá xa, khó có thể nhìn rõ ràng được, nhưng La Thế Triết có thể tưởng tượng ra giây phút chia tay, Lăng Lệ sẽ hôn tạm biệt Giản Minh như thế nào, thậm chí anh có thể tưởng tượng ra việc Giản Minh đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt sẽ hơi ửng hồng lên, làm người ta hồn xiêu phách lạc. Không lâu sau đó, anh nhìn thấy Lăng Lệ ra về một mình, từ nay về sau, ở bên cạnh Giản Minh, sẽ là tên ngốc này sao? Một luồng hơi lạnh khó phát hiện thở hắt ra từ mũi La Thế Triết.
Giản Minh quay trở về khoa Nội tiết, trước hết đến phòng y tá, đưa máy đo đường huyết Lăng Lệ mua cho y tá. Khi đi dạo, cô đã dùng máy này để đo đường huyết, y tá căn cứ vào mẫu máu trên máy đo đường huyết đó ghi chép lại lượng đường sau bữa ăn, vừa chọc Giản Minh, “Đây là máy đo đường huyết có độ nhạy cảm và chính xác cao nhất, chị nhìn coi, chủ nhiệm Lăng đúng là biết chọn thật.” Giản Minh chỉ mỉm cười. Y tá nhắc nhở, “Có người đang chờ chị trong phòng bệnh, vừa mới đến một lúc.”
Đã muộn thế này rồi, là ai cơ chứ? Giản Minh vội vàng quay về phòng bệnh, nhìn thấy người đợi là Thế Hoa, “Ủa, em về rồi à?”.
Thế Hoa quan sát Giản Minh, “Cũng được mà, tinh thần có vẻ rất tốt, khuya như thế này rồi, còn ra ngoài với ai thế?” Giường số 37 và 38 cũng hùa theo, “Đúng đó, đi ra ngoài với ai vậy? Bọn tôi chưa nói gì hết đâu đấy.”
Việc của cô và Lăng Lệ, Giản Minh thực sự muốn suy nghĩ kĩ thêm, không dám nói thẳng ra với mọi người, “Tạm thời không thể khai báo, hạ hồi phân giải.” Cô hỏi Thế Hoa, “Muộn thế này rồi còn đến thăm chị à?”
Thế Hoa nói, “Không phải, anh trai và Tô Mạn sáng sớm ngày mai phải đáp chuyến bay đi Washington sớm, đêm nay chắc phải ở lại nhà của Tô Mạn để bàn thêm về tình hình của cha Tô Mạn, anh bảo em đến đón chị, tối hôm nay qua ở với Đông Đông được không, nếu như đêm nay chị không xuất viện được, thì em sẽ đến ở với Đông Đông, có điều sáng sớm mai em phải vào Đài truyền hình sớm…”
“Đêm nay chị ở với Đông Đông cho.” Giản Minh suy nghĩ, giấy xuất viện cũng đã cầm trong tay, thuốc chích cũng đã kê đơn rồi, chỉ đợi một kết quả xét nghiệm của sáng sớm ngày mai nữa thôi, xét nghiệm kiểm tra đó không phải quan trọng lắm, đến lúc ấy hỏi Lăng Lệ là được, thế là Giản Minh qua trao đổi với y tá một tiếng để xuất hiện, sau đó quay lại phòng bệnh, thu dọn đồ đạc, nói lời tạm biệt với hai bệnh ở cùng phòng, đi theo Thế Hoa ra khỏi khu nhà nội trú của khoa Nội, “Em lái xe đến à?”
“Không ạ, anh trai đưa em đến.”
Giản Minh cảm thấy ngạc nhiên, “Sao không thấy lên cùng em?”
Thế Hoa trả lời ngay, “Em không cho, để Tô Mạn khỏi cằn nhằn.”
Giản Minh thẳng thắn, chẳng giấu giếm điều gì, “Làm gì đến nỗi, đi lên với em chắc chắn là không phạm giới chứ nhỉ?”
La Thế Hoa chớp chớp mắt, “Có chứ, em và chị tốt với nhau, trong mắt của cô ta, cũng đã bị coi như tội phạm chín đời rồi đó.”
Vợ chồng với nhau mà cứ như thế thì cũng căng thẳng quá, Giản Minh nhân tiện hỏi luôn, “Giữa hai người họ thật sự có vấn đề sao?”
Thế Hoa quàng vai Giản Minh, thân thiết, “Chị quan tâm à? Chị dâu, nếu như họ không sống với nhau nữa, chị về lại với anh trai em đi.”
Giản Minh cười sợ hãi, “Thế Hoa, em điên rồi à, làm sao mà được?”
La Thế Triết bước ra từ một khoảng tối, nghe được mỗi câu này, “Làm sao mà được?” Anh ta làm như không nghe thấy, cầm lấy túi xách trong tay của Giản Minh và em gái mình, “Cứ thế mà xuất viện sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Tâm trạng Giản Minh không tồi, việc này có nghĩa là sẽ được ở với Đông Đông một thời gian rồi, mỗi ngày đều được nhìn thấy con trai, trong lòng đang cảm động, mỉm cười nói với La Thế Triết, “Phiền anh đưa tôi về nơi tôi ở trước, quần áo tôi ở đây chưa đủ, có tiện đường không.”
“Được thôi.” La Thế Triết cất xong hành lý, giúp Giản Minh mở cửa xe, bàn tay chắn trên cửa xe. Thuở mới mua xe hơi, Giản Minh chưa quen, bị đụng đầu mấy lần, cho nên mỗi khi La Thế Triết đưa đón vợ sẽ có động tác như thế.
Giản Minh đã không còn cảm giác gì về việc đó, cảm ơn qua quýt. La Thế Hoa phát biểu một câu, “Chị Giản Minh này, anh trai em vẫn chu đáo như trước đây nhỉ?”
Giản Minh trả lời qua loa, “Anh trai em lúc nào chẳng lịch sự chu đáo.”
Về nơi ở của Giản Minh, vẫn là Thế Hoa đi lên cùng Giản Minh. Chủ nhà của Giản Minh là một đôi vợ chồng già, nói với Giản Minh rằng người thuê nhà kia đã về quê ăn Tết trước rồi. Đợt này Giản Minh quay về, họ nhắc luôn chuyện hợp đồng thuê nhà, nhắc nhở rằng đã đến hạn, Giản Minh có cần thuê tiếp không? Giản Minh trả lời có khả năng sẽ không thuê nữa, bởi vì đã thôi việc, không biết sau này làm việc ở đâu, phải thuê nhà gần nơi làm việc mới được. Thương lượng có thể tiếp tục cho thuê thêm một thời gian ngắn không, một thời gian nữa sẽ chuyển đi? Chủ nhà không vui vẻ lắm, xét cho cùng đâu phải thuê lâu dài, hơn nữa con cái của hai ông bà làm việc ở những thành phố khác cũng sắp về ăn Tết…
Thế Hoa thấy thế, trao đổi với Giản Minh, “Hay là cứ chuyển đi, anh trai em ở dưới kia, nhờ làm cu li luôn. Sau Tết em phải đổi nhà khác, nhà trọ hiện em đang thuê rất tốt, ở gần trung tâm thương mại, chị có thể tìm việc ở gần xung quanh đó, hơn nữa lại hiểu nơi ở đó quá rõ, em chuyển đi, chị dọn vào ở, quá tiện.” Nhìn thấy Giản Minh còn ngập ngừng, La Thế Hoa hiểu tâm trạng của cô, nhích gần về phía cô nói khẽ, “Chị yên tâm đi, cha của Tô Mạn, cho dù phẫu thuật thành công hay không thành công, anh trai em và Tô Mạn không thể nào có thể ngày một ngày hai từ Mỹ về được, kéo dài ra sau Tết là ít nhất ấy. Cho dù về trước thời hạn, chị cũng có thể dọn qua ở với em một thời gian, em đang còn chờ chị chỉ cho em hầm món chân giò kho tàu, hơn nữa, nếu như em xin nghỉ phép được, Tết này em cũng sẽ về quê thăm mẹ em…”
Giản Minh yên tâm rồi, nói rõ với chủ nhà, không thuê nữa, chuyển nhà bây giờ luôn. Chuyển nhà lúc nửa đêm, có lẽ là lần đầu tiên trong đời, thậm chí không cần La Thế Triết lộ diện, mấy thùng giấy và một túi lớn đựng đồ đạc, xách máy tính xách tay lên, vào thang máy xuống tầng trệt, đã đến lúc Giản Minh say bye bye với nơi ở hai năm vừa rồi của cô.
Về đến nhà của Thế Triết, Tô Mạn đã về nhà mẹ đẻ chăm sóc cha, không có nhà. Đông Đông vốn đã ngủ rồi, có thể trong người không thoải mái lắm nên chưa ngủ say, bị tiếng ồn đánh thức. Giản Minh nhìn thấy con trai gầy đi nhiều, La Thế Triết giải thích, “Khoảng thời gian gần đây bọn anh đều ở bệnh viện, cho nên hơi sơ suất, để bị đau bụng.” Không ngờ lại phá lệ nhắc lại thêm một lần nữa, “Xin lỗi, không chăm sóc tốt cho Đông Đông.”
Giản Minh lắc đầu, “Đừng nói như thế, thời gian này anh và Tô Mạn đã đủ vất vả lắm rồi.”
Đã lâu lắm đã lâu lắm rồi, Đông Đông mới thật sự được tận hưởng thời ở cùng bên cha, mẹ và cô mà không có sự góp mặt của Tô Mạn, hào hứng, nhõng nhẽo với mẹ mình đủ kiểu, đòi được ngủ với mẹ, đòi mẹ kể chuyện, đòi kể chuyện cho mẹ, đòi gấp giấy cho mẹ xem, đòi đi ăn Pizza Hut với mẹ, có một yêu cầu như cô Thế Hoa là đòi ăn món chân giò kho tàu và mì sợi mẹ làm… Lần này con trai sướng điên lên, Giản Minh gần như trả lời không kịp. La Thế Hoa cũng đùa chơi theo cháu, La Thế Triết ngồi yên lặng trên ghế sofa, chỉ cười không nói gì.
Chẳng mấy chốc, Đông Đông đòi vào nhà vệ sinh vì đau bụng, tiếp tục nhõng nhẽo, bắt Giản Minh phải vào nhà vệ sinh với nó, La Thế Triết nghiêm mặt, “Không được, chuyện của con, con tự giải quyết.”
Cha đã lên tiếng, Đông Đông đúng là có chút sợ hãi, mặt mày bí xị đi vào nhà vệ sinh. Giản Minh thực ra không ngại đi vào nhà vệ sinh một chút với con trai, có điều về mặt giáo dục con cái, trước đây đã thống nhất quan điểm với La Thế Triết, không để tình trạng một người dạy, một người dỗ xảy ra, bắt buộc phải đứng trên cùng một chiến tuyến, Giản Minh suy nghĩ một lúc, thôi thì giống như ngày Đông Đông còn nhỏ, đưa di động của cô cho con trai chơi game trong điện thoại, “Này, đây là trò chơi của mẹ, nó vào nhà vệ sinh với con được không?” Lúc này đây Đông Đông mới lại nở nụ cười toe toét.
La Thế Triết vừa nghe điện thoại của Tô Mạn gọi đến thúc giục, chuẩn bị đi cùng với Thế Hoa, để lại một bì thư màu da bò lớn, trong đó có không ít tiền mặt, còn có thẻ ngân hàng, mật mã đưa luôn cho Giản Minh, “Bọn anh đều không có nhà, trong nhà nhỡ khi xảy ra chuyện gì, trong tay có tiền vẫn tiện hơn một chút.” Việc này giống như thời họ còn là vợ chồng, mỗi một lần La Thế Triết đi công tác đều nói câu này với Giản Minh.
Giản Minh không từ chối, đồng thời yêu cầu La Thế Triết, “Khóa cửa phòng ngủ lại đi.”
“Khóa rồi em ngủ ở đâu?” La Thế Triết trả lời, “Chị Phương ngủ ở phòng dành cho khách rồi.”
“Em ngủ với Đông Đông.”
Thế Hoa ủng hộ Giản Minh, “Để chị ấy ngủ với Đông Đông đi, nếu không khi Tô Mạn quay về phải đổi giường, lại dày vò nhau.” Cô lẩm bẩm, “Em cảm thấy mệt thay cho hai người đó.”
La Thế Triết cũng đành thôi, “Được, trong phòng chứa đồ có một cái giường xếp…” Họ chưa nói xong, nghe Đông Đông hét lên trong nhà vệ sinh, “Ui cha, mẹ, cha, cô ơi…”
Ba người lớn cùng chạy vào nhà vệ sinh, Đông Đông sợ sệt vì đã gây ra lỗi lầm, “Con đi vệ sinh xong, để điện thoại của mẹ ở đây…” Nó chỉ vào nơi đó, “Xé giấy lau đít, sau đó xả nước, đụng vào máy di động nên nó rớt xuống, trôi theo nước xả mất rồi…” Trong bồn cầu trống trơn, Giản Minh trố mắt đờ đẫn, di động cũng say bye bye với cô rồi.
La Thế Hoa vô tư, “Đông Đông, cháu nghịch quá.” Cô ôm lấy cháu trai, “Ai cũng không được nạt mình cả nhỉ, nửa đêm rồi…”
La Thế Triết hỏi Giản Minh, “Trong máy di động có thứ gì quan trọng không?”
Có chứ, quan trọng nhất là số điện thoại của Lăng Lệ, Giản Minh vẫn chưa kịp nhớ hết dãy số đó, cô không giỏi lắm về số má, làm thế nào đây, tối hôm nay không thể nào gọi điện báo cho anh, cô đã xuất viện, có điều sáng mai có thể vào bệnh viện tìm anh, ánh mắt cuối cùng cũng có thể rời khỏi bồn cầu trống trơn đó, nhìn sang La Thế Triết, lắc lắc đầu, “Không có.”
La Thế Triết rất nhanh nhẹn, ngay lập tức lôi ra mấy cái di động trông cũng khá, để lên bàn học của Đông Đông, nói với Giản Minh, “Tự chọn một cái mà dùng.”
Giản Minh dắt tay Đông Đông, “Được, cảm ơn.” Nghe điện thoại của La Thế Triết đổ chuông, cô biết là Tô Mạn gọi đến thúc giục, “Mau về đi, kẻo người nhà lại sốt ruột, nào Đông Đông, chào tạm biệt cha và cô đi.”
Tiễn hai anh em Thế Triết ra đến cửa, Đông Đông ngoan ngoãn, “Cha, cô út, tạm biệt!”
La Thế Triết nhìn hai mẹ con đứng ở cửa, trong phút chốc, cổ họng nghèn nghẹn, sống mũi cay cay, nghĩ rằng thế nào cũng có một ngày sẽ quên lãng đi tình yêu đó, quên lãng luôn cô ấy, nhưng mà, khi bóng dáng hai người vốn đã từng là người một nhà với anh, đứng ở cửa đưa tiễn như thế này lọt vào tầm mắt, anh phát hiện ra rằng, hai chữ “quên lãng” đó hóa ra chỉ là lừa gạt, không dám nhìn thêm nữa, vội vàng xuống lầu.
Giản Minh dậy rất sớm, chị Phương, giúp việc nhà của La Thế Triết đã dọn dẹp xong nhà cửa, chắc Tô Mạn cũng đã dặn dò từ trước, tất cả mọi việc đừng để Giản Minh bận tâm. Sau khi Đông Đông thức dậy, vẫn còn hơi đau bụng hơn nữa bạn nhỏ này đang vào thời kỳ thay răng, có mấy cái răng đã lung lay, xem ra phải đến bệnh viện một chuyến rồi.
Ăn sáng xong, Giản Minh đưa Đông Đông ra ngoài, trước tiên phải đến một cửa hàng bán điện thoại di động, mua chiếc điện thoại Nokia rẻ nhất, vốn định làm lại sim theo số cũ, có điều nhân viên của cửa hàng đó giới thiệu mấy số mới, chủ yếu là Giản Minh đã nhắm trúng một số điện thoại, trong đó có hai con số 0606[1] nằm liền nhau, giống như đọc hai lần tên của Lăng Lệ vậy, liền làm thủ tục ngưng sử dụng sim cũ, dùng số mới. Ngồi trên xe đến bệnh viện, dọc đường đi, cô có một giấc mơ giữa ban ngày, lần này, cô cũng có cơ hội đứng sau lưng Lăng Lệ, gọi điện thoại cho anh, trong thời gian anh nghe máy, cô sẽ lên tiếng, “Anh Lệ, em là Giản Minh, đây là số điện thoại của em, anh phải nhớ kĩ đấy nhé…”
Đến khoa Nội tiết, Lăng Lệ vẫn chưa đến, các bác sĩ đùa với Giản Minh, “Có phải tối qua đi chơi về khuya quá không?” Đùa đến nỗi Giản Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Còn có cả Đường Nhã Nghiên, nhìn thấy Đông Đông vội vàng khen dễ thương, sau đó tặc lưỡi nói luôn, “Ông Lăng chẳng phải thích trẻ con sao? Lần này chắc ông ấy hài lòng rồi đây.” Bầu không khí không hề nặng nề, không có sự kinh ngạc và chất vấn, hình như mọi chuyện đều xảy ra tự nhiên đến nỗi không thể tự nhiên hơn được nữa, trong lòng Giản Minh cảm thấy vô cùng ấm áp, tràn trề năng lượng sống.
Nhưng người bệnh nằm đầy hành lang lại làm cho Đông Đông sợ hết hồn, “Mẹ, con phải nằm viện sao?”
Giản Minh hứa, “Không đâu, chúng ta không cần nằm viện.” Vội vàng đi lấy số ở Khoa nhi và Nha khoa để khám cho Đông Đông, Bệnh tiêu chảy của Đông Đông không sao, bác sĩ dặn phải ăn thức ăn dễ tiêu là được, còn có những chiếc răng bị lung lay cũng được nhổ ra một cách nhẹ nhàng, mọi việc đều thuận lợi, chỉ có Đông Đông cảm thấy khó chịu khi ở bệnh viện, muốn rời khỏi bệnh viện ngay lập tức, nó đòi đi ăn Pizza Hut.
Chú thích
[1] 0606: phiên âm tiếng Hoa là “ling liu ling liu”, Lăng Lệ phiên âm tiếng hoa là “ling li”.
Bệnh Tình Yêu Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh Bệnh Tình Yêu