Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Sài Gòn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1634 / 23
Cập nhật: 2015-07-17 10:28:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 -
hủy ngồi xếp giúp Phi những bộ quần áo mới vào valị Buổi tối cuối cùng của Phi đó. Phi nghe nôn nao như nghẹn cổ - Không nói - không cười- không la hét ồn ào được nửạ Nhớ căn gác này hết sức. Nhớ cái giường này hết sức. Nhớ chị Thảo, chị Quỳnh, nhớ Thủy quá đi Thủy ơị
- Mai Vân Phi về nhà chồng rồi!
Thảo chợt nói, chợt lên tiếng, Quỳnh nhỏ nhẹ.
- Chị Thảo khỏi kịp ngày Vân Phi đi lấy chồng, mừng ghê!
Thảo nằm dài lười biếng trên mặt giường, khuôn mặt xanh xao sau lần hụt chết - Đôi mắt mệt mỏị Thảo cười gượng:
- Dù không khỏi cũng phải cố khỏi để dự đám cưới con Phi chứ. Tao là chị lớn, dĩ nhiên tao phải có bổn phận vui chung với nó. Con gái chỉ có một lần nàỵ
Thủy quay mặt vào tường thút thít khóc. Phi nhìn Thủy và nước mắt cũng chảy dài không chận kịp. Thôi, từ nay không còn những cãi vả ồn ào - không còn những ríu rít nhau đi dạo phố. Không còn những buổi tối châu đầu vào nhau chế diễu lẫn nhau - Không còn những đêm sợ ma đứa này chui sang mùng đứa kia ngủ "ké" - Không còn những buổi sáng lùa nhau dậy tranh nhau hộp phấn, thỏi son trang điểm trước. Buổi chiều dành nhau phòng tắm - Lùa nhau dọn nhà. Thôi, từ nay Phi giao lại kỷ niệm những ngày con gái cho Thủy, Thảo, Quỳnh. Phi giao lại những ồn ào phá phách cho những người con gái ở lạị Tối nay còn được ngủ trong căn phòng ồn ào hơi con gáị Tối nay còn được nằm vùi đầu trên gối riêng, chăn riêng. Tối mai Phi sẽ thành một người cô độc nhất. Nhìn mỏi mờ con mắt cũng chỉ thấy một người thân là chồng mình. Là người đàn ông của những ngày là tình nhân thì quá quên thuộc. Nhưng của những ngày làm chồng thì cũng quá mới mẻ như những người bên họ nhà chồng mà thôị Buổi sáng thức giấc Vân Phi sẽ từ một Vân Phi ngoan hiền bé bỏng biến thể thành một người đàn bà. Vân Phi sẽ mang tên chồng và quên dần tên con gáị Người ta sẽ không còn gọi Phi bằng cô Phi - bé Phi nữạ Mà mọi người sẽ gọi Phi bằng tên họ của chồng. Bà Hoàng - Bà Nguyễn Nghi Hoàng. Như thế là Phi mất dần tên Phi - Tên con gái Bố Mẹ âu yếm đặt chọ Chị em âu yếm gọi nhau suốt thời con gáị Phi bỗng thấy tiếc nuối nghẹn ngàọ
- Phi ơi, mai mốt Phi có bị bên chồng bắt nạt thì Phi về đây ở nha Phị
Thủy dặn dò một cách ngô nghê. Quỳnh thấy thương Thủy lạ, Thủy còn nhỏ quá, Thủy dại khờ quá, Quỳnh cười buồn:
- Chưa gì Thủy đã dụ dỗ rồị Đừng nói nhảm thế Mẹ nghe Mẹ la cho nghe Thủỵ
Thủy chùi nước mắt nói:
- Em nói thật chứ. Tại Phi hiền quá, dễ bị bắt nạt quá nên em sợ - Em lo cho Phị
Thảo bảo:
- Coi bộ thằng Hoàng hiền, ngoan và biết thương vợ.
Thủy cãi:
- Anh Hoàng hiền nhưng biết đâu gia đình anh Hoàng dữ. Em cứ tưởng tượng họ hàng nhà chồng ai cũng có hai cái răng nanh to tướng.
Thảo cười dài:
- Thủy nói thế con Phi nó buồn đấỵ
Quỳnh nói:
- Cho Thủy lấy chồng chắc hôm trước, hôm sau là Thủy làm vua cả họ bên chồng quá.
Thủy ngước đôi mắt long lanh nhìn Quỳnh mím môi:
- Em không lấy chồng. Em ở nhà với Bố Mẹ ở với Bố Mẹ sướng như Công Chúa nhỏ. Lấy chồng khổ như con bé lọ lem. Lấy chồng bị lệ thuộc vào họ hàng nhà chồng đến quên cả gia đình, chị em. Lấy chồng bị dòm ngó, bị... làm dâụ Bị tước quyền con gái, bị quay cuồng giữa sự lạnh lùng đáng sợ của họ hàng bên chồng. Em chả thèm.
Thảo bảo Thủy:
- Gớm, mai Phi về nhà chồng,tối nay Thủy đem một lô cái "bị" ra dọa dẫm thế liệu Phi có còn dám lấy chồng nữa không?
Phi lịm người trong từng câu nói tiếng cười của mọi người - Dám hay không dám thì cũng lỡ rồi, muộn rồị Tiếc nuối gì thì chả còn níu kéo lại được nữạ Phi muốn trùm chăn ngủ vùi cho đến sớm mai - Cho đến lúc rời xa đám con gái để không phải nghe, phải nhìn. Phi trốn hình ảnh mệt nhọc, buồn phiền của chị Thảo, Phi trốn ánh mắt Quỳnh, nụ cười ngơ ngác của Thủỵ Phi trốn hình ảnh buồn rầu của Mẹ. Ánh mắt âu yếm của Bố. Ôi! Tất cả là kỷ niệm, tất cả là của mình suốt thời con gái bỗng chốc bay biến, bỗng chốc phải rời xạ Hoàng ơi! Anh xui em dứt bỏ tình ruột thịt, chị em. Anh xui em rời xa Bố Mẹ. Anh xui em đốt đi mười tám năm làm con gái ồn ào để về với anh - Để làm dâu giữa những khuôn mặt lạ. Liệu họ hàng anh - Gia đình anh có bắt nạt em như lời Thủy nói hay không? Liệu anh có bỏ bê em khi em bắt đầu già nua, xấu xí không? Liệu anh có chông mắt đứng nhìn em vất vả lôi thôi mái tóc biếng chải, nụ cười kém tươi vì con cái đầy đàn không? Liệu mỗi lần chị Thảo, Quỳnh, Thủy đến thăm em về nhà phải nhăn nhó thương cảm cho em không? Em lo quá đi Hoàng - Em sợ quá đi - Em mà bị gia đình chồng bắt nạt em sẽ bỏ anh về làm con gái sống bừa bãi ồn ào với chị, với em. Với sự thương yêu thành thật nhất của gia đình. Em sẽ trở về nằm thoải mái trên chiếc giường nhỏ để cãi nhau, tán dóc, đùa phá với chị Thảo, Quỳnh, Thủy rồi ngủ vùi để sáng mai lại tiếp tục như sáng hôm quạ Những ngày tháng êm đềm cứ đều đều tiếp nối như thế mãị Không còn phải có sự hiện diện của đàn ông chen vàọ Người đàn ông lúc đó sẽ bị thừa - sẽ bị lạc lõng vô duyên bên những tiếng cười phá phách của đám con gáị Đó Hoàng! Thủy nó dọa dẫm em - em dọa dẫm lại anh. Vì em đang lo, đang sợ, đang muốn khóc ở đâỵ
Quỳnh tắt đèn sớm cho mọi người đi ngủ. Mẹ vừa lên bảo tụi con gái:
- Chị em chúng mày làm gì mà lục đục hoài thế? Đi ngủ đi, sáng mai dậy sớm để sửa soạn cho Phị
Quỳnh nói vâng ạ! Chờ Mẹ xuống nhà dưới, Quỳnh tắt đèn chui vào mùng. Thảo nằm lả người không lên tiếng nổị Quỳnh thao thức nghĩ đến Tuấn - Đến anh Sơn - Đến Khanh. Đám cưới Phi anh Sơn không về được. Tuấn đã gởi quà cho Phi và cho... Quỳnh.
Tuấn bảo cho Quỳnh huởng ké. Thế nghĩa là saỏ Quỳnh huởng "ké" để Quỳnh mau lấy chồng như Vân Phi đó phải không? Bất giác Quỳnh muốn nói một câu ngô nghê dại khờ như Thủy " Quỳnh không muốn lấy chồng, Quỳnh muốn làm con gái đời đời sống bên gia đình, huởng tình thương của Bố Mẹ..."
Bầy Con Gái Bầy Con Gái - Dung Sài Gòn Bầy Con Gái