Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Kidnapped
Dịch giả: Đỗ Minh Đạo
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hiep Manh Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 410 / 22
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Trong Rừng Lehermore
ầu tiên Alan nằm nghỉ, sau đó anh đứng dậy đi ra bìa rừng ngó ngang một chút rồi quay lại và ngồi xuống:
— Thế nào, David? – Anh nói – Vừa rồi là một cuộc đi săn hoang dại.
Tôi không trả lời cũng không nhìn lên.
Tôi vừa mới là nhân chứng của một vụ giết người, vừa mới nhìn thấy một người cao lớn, khỏe mạnh và vui vẻ trong vòng một giây đã bị thổi tắt ánh sáng sự sống như thế nào. Cái khoảnh khắc đáng nhớ đó còn nóng hổi trong tôi, nhưng đó chính là một phần suy nghĩ của tôi. Một con người mà tôi biết Alan rất căm thù đã bị giết và đúng lúc đó Alan đang ẩn mình giữa những gốc cây gần đây và bị đám lính đuổi bắt. Phát đạn được anh ta bắn ra hay bắn theo lệnh của anh thì cũng vậy thôi. Như tôi biết, người bạn độc nhất của tôi trên mảnh đất hoang đã này đã nợ nhiều máu. Tôi thấy rợn người trước mặt anh ta, tôi không thể nhìn thẳng vào mặt anh. Tôi thà ở lại trên hòn đảo lạnh cóng dưới mưa còn hơn ở đây, trong rừng được che phủ, bên cạnh một kẻ giết người.
— Cậu còn kiệt sức à? – Anh ta hỏi.
— Không. – Tôi không trả lời, vẫn giấu mặt trong bụi – Không, tôi không còn kiệt sức nữa và tôi cũng có thể nói được. Alan, anh và tôi, chúng ta phải chia tay thôi. Tôi rất mến anh, nhưng con đường của anh không phải là con đường của tôi và cũng không phải con đường theo ý Chúa. Tôi có thể nói gì hơn nữa? Chúng ta phải chia tay thôi.
— Tôi sẽ không chia tay với cậu, David ạ, nếu không có nguyên nhân thúc ép – Alan nói rất nghiêm túc. – Nếu cậu tin là đã biết một chút gì đó chống lại danh dự của tôi thì ít ra, vì tình bạn của chúng ta, hãy nói cho tôi biết sự thật. Còn nếu cậu không thích tôi nữa thì bản thân tôi phải xem cậu có xúc phạm đến tôi không.
— Alan, thế là thế nào? – Tôi nói – Anh biết quá rõ là con người tên là Campbell nằm trong vũng máu ở dưới kia.
Anh ta yên lặng một lúc rồi nói:
— Đã có lần nào cậu nghe chuyện về người đàn ông và những vật thế tốt chưa?
— Với những vật thế tốt anh muốn nói đến phù thủy và các nàng tiên? Không, – Tôi nói – Và tôi cũng không muốn nghe.
— Tuy thế, nếu cậu cho phép, ngài Balfour ạ, tôi vẫn kể cho cậu nghe: Người đàn ông này bị mắc cạn ở một mỏm đá trên biển, nhưng trên mỏm đá đó những vật thế tốt đang nghỉ trên đường đi Irland. Mỏm đá có tên là Skyerryvore và nằm ở gần Klippen, nơi chúng ta mắc cạn. Lúc đó hình như người đàn ông này đang khóc lóc cay đắng và mong muốn được nhìn lại đứa con nhỏ của mình một lần nữa, làm cho cuối cùng vua của những vật thế tốt động lòng thương anh ta, cử đội quân của mình ra đi mang đứa trẻ tới đó trong một cái túi và đặt bên cạnh người đàn ông khi đó đang ngủ. Khi thức dậy, người đàn ông nhìn vào cái túi bên mình, trong đó có một vật gì đó đang động đậy. Đó, cậu cũng thấy đấy là một con người luôn luôn nhìn mọi thứ xung quanh là xấu xa nhất. Vì vậy mà, để an toàn, anh ta đã đâm thanh gươm vào cái túi trước khi mở nó ra. Và sau đó anh ta đã có được đứa con đã chết của mình. Và bây giờ, thưa ngài Balfour, tôi thấy hình như ngài rất giống người đàn ông kia.
— Anh tin rằng bàn tay anh không nhúng vào vụ này chứ? – Tôi kêu to lên và đứng đậy.
— Trước hết hãy để một người bạn nói cho ngài rõ, thưa ngài Balfour of Shaws – Alan đáp – rằng tôi luôn luôn tránh giết một người quý tộc ở đây, trên quê hương chúng tôi và qua đó làm phiền cho chiến hữu của tôi. Ngoài ra cậu đã gặp tôi không có gươm, không có súng chỉ có mỗi chiếc cần câu.
— Đúng như vậy. – Tôi thừa nhận.
— Và bây giờ – Alan nói tỉếp trong khi anh lấy con dao găm ra, đặt lên tay theo một cách riêng – và bây giờ tôi thề trước thanh thép thiêng liêng này rằng tôi không hề liên quan gì đến việc này dù chỉ trong ý nghĩ.
— Cảm ơn chúa – Tôi nói lớn và chìa tay về phía anh.
Anh ta làm như không nhìn thấy.
— Quá ồn ào xung quanh một lão Campbell này. – Alan nói – Và những việc như tôi biết, không phải là hiếm.
— Anh không nên quở trách tôi như thế, Alan, – Tôi nói – bởi vì chắc anh nhớ đã nói gì với tôi ở trên tàu. Nhưng mà cuối cùng thì thử thách và tội lỗi không phải là một. Và vì vậy tôi cũng cảm ơn Chúa về việc này. Tất cả chúng ta có thể rơi vào thử thách, nhưng không bao giờ được giết chết một người một cách dã man. – Tôi ngừng lại và không thể nói tiếp. Sau khi nghỉ một lúc, tôi hỏi – Anh có biết anh ta là ai không? Anh biết người đàn ông mặc áo măng tô đen chứ?
— Tôi không thể nhớ lại màu sắc của cái măng tô, nhưng tôi nghĩ nó màu xanh. – Alan nói hài hước.
— Đen hoặc xanh chỉ là một. Anh biết người này chứ? – Tôi hỏi.
— Điều này thì tôi không thể thề, – Alan trả lời – thậm chí anh ta chạy qua ngay bên cạnh tôi, nhưng hình như tạo hóa muốn có sự tình cờ là đúng lúc đó tôi phải cài lại quai dép.
— Alan, anh có thể thề là anh không biết anh ta? – Tôi kêu lên, nửa buồn cười, nửa bực bội về sự né tránh của anh.
— Không thể ngay bây giờ, David ạ, nhưng tôi có trí nhớ tuyệt vời nó giúp tôi quên rất nhanh một việc gì đó.
— Nhưng tôi thấy một điều rất chính xác là anh đã hướng sự chú ý của tụi lính Áo đỏ vào anh và vào tôi.
— Điều đó có thể đúng. – Alan nói – và tất cả mọi người đứng đắn đều làm như vậy. Cuối cùng thì hai chúng ta đều không dính dáng đến chuyện này.
— Vì thế càng có nhiều lý do để xa chạy cao bay đi. Vì hai chúng ta đã bị nghi oan! Kẻ vô tội cần phải thấy trước vấn đề so với người vô tội.
— Tại sao vậy, David – Anh phản đối – Người vô tội luôn luôn còn khả năng được trắng án trước tòa. Nhưng cái cậu đã nổ súng đáng lẽ tốt nhất là ẩn trong bụi thạch thảo, và những người chưa bao giờ gặp khó khăn nào thì cần quan tâm đến người gặp hiểm nguy. Đó là tinh thần tôn giáo chân chính. Nếu câu chuyện xảy ra khác đi và cái cậu và tôi không nhìn rõ mặt cần ẩn náu trong ủng của chúng ta – trường hợp này có thể xảy ra lắm chứ, thì tôi nghĩ là chúng ta phải cứu anh ta bằng cách lái sự chú ý của tụi lính Áo đỏ phía mình.
Sau khi Alan ca xong bài diễn văn, tôi chịu thua, không cãi với anh ta nữa, suốt thời gian đó trông anh ngây thơ, tự tin vào điều mình nói và biểu hiện sự sẵn sàng hy sinh cho những gì anh coi là trách nhiệm của mình làm cho tôi thấy im lặng là hơn. Tôi nhớ lại lời ngài Henderland khi ông cho rằng bản thân chúng ta có thể học hỏi ở những người cao nguyên hoang dã này. Và bây giờ, ở đây tôi thấy có gì đó làm tôi thấy thân thiết. Khái niệm về trách nhiệm và đạo đức của Alan tuy có hơi kỳ nhưng anh ta sẵn sàng hy sinh đời mình cho nó.
— Alan ạ, tuy tôi không có một tinh thần công giáo chân chính như vậy vì quan điểm của tôi khác, nhưng như thế tốt rồi và hây giờ tôi đề nghị ta bắt tay nhau một lần nữa.
Anh đưa cả hai tay ra cho tôi và nói rằng tôi đã làm cho anh mê mẩn và anh có thể tha thứ cho tôi tất cả. Sau đó anh trở nên rất nghiêm nghị và nói rằng bây giờ chúng tôi không còn thời gian nữa mà phải biến ngay khỏi nước này vì anh là một người ngoài vòng pháp luật và hiện nay Appin giống như một phòng nhỏ dốc ngược, mỗi người dân cần phải nhận được mặt anh, Alan Breck, một cách chính xác, còn tôi thì phải chạy trốn cùng anh vì tôi bị coi là có liên quan đến vụ giết người.
— Ồ, – Tôi nói, định cho anh một bài học nhỏ – tôi không có lý do để sợ hãi tòa án ở quê hương.
— Cậu nói, cứ như đây là quê của cậu không bằng, – Anh bác lại – làm như ở đây, đất nước của Stuart, cậu sẽ được đưa ra tòa ấy.
— Nhưng đây cũng là Scotland mà. – Tôi đáp.
— Cậu bé ạ, thỉnh thoảng tôi ngạc nhiên vì cậu đấy. – Alan nói – một tên Campbell đã bị giết. Như vậy sẽ xử án ở Inverara. Ngồi xử án là mười lăm tên Campbell và ở ghế công tố sẽ là kẻ to mồm nhất trong đó – tên công tước – về sự công bằng, David ạ, về sự công bằng thì khắp nơi trên thế giới này như nhau thôi. Nó sẽ được tạo ra giống như cái luật mà tên Cáo đỏ đã gặp phải trên đường đi trước đó.
Điều Alan nói đã làm tôi sợ đôi chút, tôi phải thừa nhận như vậy và chắc tôi sẽ còn sợ nhiều hơn nếu lúc đó tôi biết rằng Alan nói gần sự thật như thế nào. Thực tế anh chỉ nói quá ở một điều: Trên ghế xử án sau này chỉ có mười một tên Campbell mà thôi. Nhưng vì số còn lại cũng là tay chân của công tước nên chẳng có gì khác nhau cả. Thế mà lúc đó tôi đã bực mình khi anh đã nói không công bằng về công tước vùng Argyle, mặc dù thuộc Đảng Whig nhưng là một quý tộc thông minh, ngay thẳng.
— Tất nhiên, – Alan nói – tay này thuộc phe Whig và tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng anh ta không phải là thủ lĩnh giỏi của phe đảng. Phe cánh sẽ nghĩ gì nếu một tên Campbell bị bắn chết mà không ai bị buộc tội khi thủ lĩnh của họ lại là trụ cột của tòa án?
— Tôi thường nhận thấy là, – sau một lúc nghỉ, Alan nói tiếp – những người ở đồng bằng không có một chính kiến rõ ràng về công bằng và bất công.
Về điều này thì tôi bắt buộc phải cười thật to và rất đỗi ngạc nhiên là Alan cũng phấn khởi đồng tình.
— Không, không, David ạ – Anh nói – chúng ta đang ở đây, trên cao nguyên và nếu tôi yêu cầu cậu chạy trốn thì hãy theo lời khuyên của tôi và hãy làm sao biến khỏi đây nhanh nhất. Thật là vất vả khi ta phải ngồi ẩn náu trong rừng, chịu đựng đói khát ở đó. Nhưng sẽ còn khốn khổ hơn nếu bị tụi Áo đỏ trói lại và ném vào nhà giam.
Tôi hỏi anh là chúng tôi cần chạy đi đâu và khi anh trả lời “về đồng bằng” thì tôi đồng ý theo anh vì trong thực tế tôi dần dần hết kiên nhẫn. Tôi muốn cuối cùng phải quay về quê hương và tính sổ với ông bác mình. Ngoài ra, Alan quan niệm một cách bướng bỉnh rằng trong vấn đề này sẽ hoàn toàn không công bằng nếu tôi bắt đầu sợ là sự việc sẽ diễn ra đúng như vậy. Trong các cách chết tôi ngán nhất là cái giá treo cổ. Tôi hình dung cái thiết bị này với một sự rõ ràng hiếm thấy, đã có lần tôi thấy một tấm ảnh về kiểu hành hình này. Dù sao thì sự tưởng tượng này càng làm tôi hết hứng làm quen với tòa án.
— Chúng ta phải tìm mọi cách, Alan ạ. Tôi cùng đi với anh.
Anh yên lặng một chút rồi đáp.
— Nhưng cậu phải biết rõ việc này không phải là chuyện chơi. Sẽ có những đêm cậu phải ngủ trên mặt đất ẩm ướt. Cậu thường xuyên phải mong cái dạ dày lép kẹp. Chỗ ngủ đêm hôm của cậu không khá hơn của con gà rừng. Cậu sẽ phải sống như một con thú bị săn đuổi. Trong khi ngủ, cậu không được rời con dao găm khỏi tay, cậu bé ạ, trước khi chúng ta tới đích cậu sẽ nhiều lần lảo đảo đầu gối đấy. Tôi nói với cậu tất cả điều này trước khi chúng ta lên đường vì tôi hiểu khá rõ về cuộc sống này. Nhưng nếu cậu hỏi còn cách nào khác không thì câu trả lời của tôi là “không”. Hoặc là cậu phải chạy trốn cùng tôi qua rừng núi hoặc bị treo lủng lẳng dưới giá treo cổ.
— Thế thì việc lựa chọn đâu có khó khăn. – Tôi nói và chìa tay cho anh.
— Được, và bây giờ chúng ta ngó lại tụi Áo đỏ một lần nữa. – Alan nói và dẫn tôi ra bìa rừng.
Qua khe hở giữa các thân cây chúng tôi có thể nhìn thấy toàn cảnh một sườn núi, tới tận Loch Linnhe. Đây là vùng đất hoang dã, những mỏm đá nhô lên cao, giữa là những đám thạch thảo và các bụi dương liễu. Ở xa hơn nữa, ở Balachulish, xuất hiện những bóng lính Áo đỏ nhỏ xíu, lúc chỗ này, lúc chỗ khác, lúc trên sườn núi, lúc dưới thung lũng. Bóng chúng ngày càng nhỏ dần. Bây giờ không nghe thấy tiếng reo “hu ra” nữa, tôi nghĩ bởi vì chúng cần sức để thở và phần còn lại cho những mục đích khác. Bọn chúng vẫn đang lần theo dấu chân chúng tôi, có lẽ chúng nghĩ là sắp tóm được chúng tôi.
Alan cười khi anh quan sát tụi Áo đỏ.
— Ôi chao, – Anh nói – bọn chúng sẽ mệt như chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ. Thế này thì chúng ta còn có thể ngồi một lát, David ạ. Chúng ta sẽ ăn một chút, thở lấy hơi, thỉnh thoảng làm một ngụm trong chai của tôi. Sau đó chúng ta sẽ đi về Aucharn, về nhà một người họ hàng của tôi tên là James of Glens, ở đó, tôi cần lấy lại quần áo, vũ khí và số tiền cần thiết cho chúng ta sắp tới. Và sau đó, David, cậu bé của tôi ạ, chúng ta sẽ kêu to: “Chúc may mắn” và chúng ta nhảy vào rừng.
Chúng tôi ngồi xuống, ăn và uống. Trước mặt chúng tôi là mặt trời đang lặn chiếu trên một phong cảnh bao la, hoang dại và gần như không người – một vùng mà tôi và bạn tôi sẽ phải vượt qua.
Trong lúc nghĩ và sau đó trên đường tới Aucharn, chúng tôi kể cho nhau nghe chuyện phiêu lưu của mình. Tôi chỉ muốn nhắc lại những điều đặc biệt và quan trọng nhất mà Alan đã kể cho tôi khi đó.
Sau khi tàu bị vỡ ra và nước tràn vào, Alan chạy vội ra lan can, còn nhìn thấy tôi lần cuối, anh còn thấy tôi chộp được cái cột buồm rồi mất hút, và vì vậy mà anh còn một chút hy vọng là tôi có thể cũng dạt được vào bờ an toàn. Vì thế anh đã để lại lời nhắn nhủ và chỉ dẫn dọc đường cho tôi và việc đó đã dẫn tôi đến vùng Appin không lành này, có lẽ là để trừng phạt những tội lỗi của tôi.
Trong khi đó những người trên tàu đã kéo được chiếc thuyền kèm vào hai hoặc ba người đã nhảy được xuống đó thì một con sóng lớn, ghê gớm hơn con sóng thứ nhất lại tràn tới, đẩy con tàu lên khỏi mỏm đá và chắc khoan nó đến tận đáy nếu nó không được một vách đá giữ lại. Đầu tiên nó giữ chặt mũi tàu, phần lái cắm xuống nước, nhưng sau đó đầu lái nhô lên không khí và mũi tàu ngập trong nước, nước như từ một cái đập tràn chảy vào cái khoang chắn thứ nhất.
Trong khi kể, mặt Alan trở nên tái mét như nhớ lại một sự kiện trên tàu: hai thủy thủ đang nằm bất lực trong buồng, khi thấy nước tràn vào và chắc rằng con tàu sẽ chìm vĩnh viễn, đã kêu khóc một cách thảm thiết làm cho đám người trên boong vắt chân lên cổ nhào vào chiếc thuyền kèm và chèo đi. Họ chui ra khỏi con tàu hai trăm ell thì một đợt sóng hùng vĩ thứ ba ập tới. Nhưng cánh buồm của con tàu rách nát trong nháy mắt, trông như con tàu muốn đuổi theo chiếc thuyền kèm, nhưng sau đó thành tàu hai bên đổ sụp và con tàu chìm xuống như có một cánh tay khổng lồ kéo nó xuống vực sâu. Dòng thác trên tàu Covenant of Dyart chấm dứt.
Ell: đơn vị đo chiều dài, bằng 113 cm
Nỗi kinh hoàng về tiếng kêu gào của những người còn sót lại trên tàu còn vẳng đến tai làm tất cả mọi người như hóa đá, họ chèo thuyền vào bờ trong câm lặng. Nhưng ngay sau khi họ đặt chân lên bờ, Hoseason thức dậy như trong chuyện cổ tích. Ông ta ra lệnh cho thủy thủ bắt giữ Alan. Họ ngần ngại và không thích cái lệnh này. Nhưng bây giờ Hoseason như một con quỉ thật sự, hắn ta gào thét đám thủy thủ: Alan có một mình, hắn có món tiền lớn trong người và hắn lại chịu trách nhiệm về vụ đắm tàu và những cái chết của chiến hữu, tức là họ có thể trả thù ngay bây giờ và trở nên giàu có. Không có một mỏm đá nào làm hậu thuẫn cho Alan và mình anh phải đối chọi với bảy kẻ tấn công. Theo lệnh Hoseason, tụi thủy thủ kéo thành hàng định bắt anh từ phía sau.
— Đúng lúc đó – Alan kể – lúc đó người đàn ông nhỏ nhắn, tóc đỏ, tôi quên mất tên ông ta là gì…
— Riach – Tôi nói.
— Đúng, đúng Riach. – Alan nhắc lại – Ông ta nhảy vào cuộc. Ông ta nhảy vào đám người kia hỏi là họ không sợ phải ra tòa và bị phạt à, rồi ông giải thích cho họ: Trời ạ, tôi sẽ hỗ trợ cho người cao nguyên này… Cái con người nhỏ bé, tóc đỏ này không phải là một tay tồi – Alan tiếp tục câu chuyện – Ông ta còn giữ được trong người dấu vết của lương tâm.
— Đúng vậy. – Tôi nói đối với tôi, ông ta cũng luôn dễ thương theo cách của mình.
— Và ông ấy đối với Alan cũng vậy. – Bạn tôi nói – Và anh bạn ạ, tôi thấy anh ta hành động rất đúng đắn. Cậu biết không, David, việc mất tàu buồm và tiếng kêu gào của những người chết đuối khốn khổ đã tác động vào con người này khá mạnh. Có lẽ đó là duyên cớ sự sẵn sàng giúp đỡ của ông ta.
— Có thể như vậy, – Tôi đáp – nhưng mà lúc đầu khi anh lên tàu, ông ấy cũng thèm tiền như những người khác. Nhưng hãy kể tiếp cho tôi, Hoseason đã phản ứng về hành động của Riach như thế nào?
— Tôi nhớ là hắn ta hành động rất tồi tệ. Người tóc đỏ nhỏ bé kêu tôi phải chạy trốn ngay. Tôi nhận ra đó là cách tốt nhất và tôi chạy. Lần cuối cùng tôi nhìn lại thấy đám người dồn lại trên bờ biển vung tay, cãi vã nhau vì bất đồng.
— Anh muốn nói gì vậy?
— Họ đang đấm đá nhau và tôi nhìn thấy một thủy thủ ngã gục xuống, cũng như một số quần đùi rời khỏi chủ nhân. Lúc đó tôi không thể dừng lại lâu vì ở mỗi góc của đảo Mull đều có một vài tên Campbell và chắc chúng sẽ không vui vẻ gì với một người như tôi. Nếu không, tôi đã chờ ở đó xem cậu ra sao và sẽ quan tâm đến cái ông nhỏ bé tóc đỏ ấy.
Thật tức cười khi Alan luôn nói “người đàn ông nhỏ bé” mặc dù anh không cao lớn hơn Riach bao nhiêu.
— Vì thế mà tôi quyết định đi khỏi đó – Alan kết thúc câu chuyện – và gặp ai trên đường tôi cũng kêu lên là có một chiếc tàu đắm ở Sund, và cậu phải biết là vì thế nào mà không ai dừng lại và hỏi xem tôi là ai. Cậu nên thấy là lúc đó họ đều vắt chân lên cổ để chạy thật nhanh ra bãi biển. Khi tới đó họ sẽ thấy đã bị tôi đánh lừa, đã chạy phí sức, chẳng được cái gì. Việc đó với một tên Campbell thì tốt thôi. Tôi muốn nói đó là một chuyện đùa thực sự của con tàu, được sáng tạo ra để trêu tức phe Campbell là nó đã chìm với toàn bộ của cải trên đó và không bị mắc cạn, bởi vì nếu nói xác con tàu bị đánh dạt vào bờ, tụi vô công rồi nghề tham lam sẽ lục lọi khắp bờ biển và sẽ tìm thấy cậu.
Bắt Cóc Bắt Cóc - Robert Louis Stevenson Bắt Cóc