Số lần đọc/download: 5411 / 19
Cập nhật: 2016-05-15 03:49:22 +0700
Chương 19
T
in Hoàng Vũ trở lại lớp làm thầy trò Nhã Yên vui như hội. Buổi chiều thứ hai, sau khi học xong tiết cuối, họ kéo nhau xuống căn tin "làm" ngay một chầu... chanh muối.
Các cô cậu cứ nhao nhao hỏi Hoàng Vũ mãi một câu:
- Cậu làm thế nào mà thuyết phục được mẹ vậy? Nói cho bọn mình nghe đi, biết đâu sau này sè có dịp áp dụng?
Hoàng Vũ nhìn Nhã Yên mỉm cười:
- Các bạn hỏi cô kìa. Tất cả là do cô cả đó!
- Đúng không cô? Vậy mà cô kín như bưng chẳng nói trước. Nếu không bọn mình sẽ đãi Hoàng Vũ một chầu "nhậu"... cóc, ổi! - Hòa nói.
Phúc đưa tay ra hiệu cho mọi người:
- Các bạn im lặng đi, nghe cô kể chuyện kìa!
Ngày nào cũng vậy, khi bước vào lớp chủ nhiệm Nhã Yên đều đưa mắt tìm kiếm một gương mặt quen thuộc, một nụ cười lém lỉnh của Hoàng Vũ nhưng đều thất vọng. Hôm nay đã là cuối tuần, có nghĩa là Hoàng Vũ đã không được đi học tiếp.
Nhã Yên vừa dắt xe ra cổng trường vừa nghĩ cách tìm gặp Hoàng Vũ thì một cậu bé khoảng chín mười tuổi đến trước mặt cô nói:
- Thưa cô, có người nhờ em trao cô thư này.
Nhã Yên cầm lấy tờ giấy học trò xếp tư ngay ngắn. Cô chưa kịp cảm ơn thì cậu bé vụt chạy đi. Nhã Yên dựng xe vào một gốc cây bên đường chăm chú đọc:
Kính thưa cô!
"Trước hết em thành thật xin lỗi vì đã phụ lòng tin của cô, của các bạn. Thưa cô, cho đến nay em vẫn chưa thuyết phục được mẹ, hay nói đúng hơn là chưa thuyết phục nổi dượng em. Mẹ và dượng bảo em nghỉ học (chủ yếu là dượng) nhưng em đã từ chối và quyết định bỏ nhà ra đi. Có lẽ cô không đồng ý việc làm nông nỗi này nhưng thưa cô, em không còn cách nào khác. Thật tình em chỉ muốn hù dọa để mẹ và dượng nghĩ lại chứ không hề có ý xấu, nhưng hiện nay vẫn chưa có gì sáng sủa... em đang ở nhà một người bạn, số nhà... đường... Đây là địa chỉ an toàn nhất mà mẹ và dượng không hề biết. Cô cố gắng tìm cách nào đó để giúp em nghe cô. Em muốn trở lại trường, em rất nhớ bạn bè... "
Nhã Yên đọc đi đọc lại lá thư của Hoàng Vũ mà nghe lòng xốn xang khó tả. Cậu bé đã đặt trọn niềm tin ở Nhã Yên vậy mà đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để giúp nó. Phải chăng cô có quá nhiều chuyện để bận tâm? Nhã Yên lắc đầu cố xua đi những điều phiền muộn và lên xe đạp chầm chậm về nhà. Chiều cuối tuần thành phố nhộn nhịp hẳn với từng đoàn người, xe qua lại. Vậy mà Nhã Yên vẫn thấy trống vắng. Cô không thể nào không nghĩ đến Hạo Thiên. Cú điện thoại vào nửa đêm hôm ấy làm Nhã Yên suy nghĩ rất nhiều. Và cô nghe thấy trong giọng nói của Hạo Thiên có điều gì đó bất ổn. Nhã Yên đem tâm sự đó nói với Thế Hùng, nhưng anh chàng đã thẳng thắn phản đối:
Chị đúng là giàu óc tưởng tượng, chuyện bình thường như vậy mà cứ suy diễn lung tung để rồi "tực giác" mang tặng người ta giấc ngủ của mình.
Mặc dù Thế Hùng có lý nhưng Nhã Yên vẫn tin vào giác quan cảm nhận của mình hơn, cô thấp thỏm chờ tin Hạo Thiên. Không có anh Nhã Yên thấy ngày như dài hơn và mọi cảnh vật chung quanh đều buồn tẻ giống như cô hiện giờ.
Mải nghĩ đâu đâu mà thoáng chốc Nhã Yên đã về đến nhà. Nhưng lạ thay cánh cửa ngoài hôm nay không đóng lại mà mở toang, và dưới gốc cây mận là chiếc D D màu đỏ chói. Ai nữa đây? Nhã Yên giật mình nhận ra người đang ngồi trong nhà cô lúc này là Hoàng Dung.
- Chào chị - Nhã Yên lên tiếng trước.
- Tôi đến gặp cô về chuyện của Hoàng Vũ - Hoàng Dung vào thẳng vấn đề - Cô nghĩ sao về việc Hoàng Vũ bỏ nhà ra đi?
Cách nói chuyện của Hoàng Dung không mấy làm cho Nhã Yên hài lòng, nhưng biết làm thế nào được:
- Theo chị tôi phải làm gì đây?
Hoàng Dung nói mà không cần suy nghĩ:
- Cô phải chịu một phần trách nhiệm, vì cô đã làm cho Hoàng Vũ bị tổn thương, nó tự ái vì bạn bè, với mọi người...
- Tại tôi tất cả ư? - Nhã Yên tròn mắt - Thế mà tôi lại nghĩ khác. Tôi cho rằng thằng bé bỏ nhà ra đi vì chị buộc nó phải nghỉ học để ở nhà buôn bán đó chứ?
Hoàng Dung giật thót như kiến ngồi trên chảo nóng:
- Cô... cô cũng biết chuyện đó nữa à? Nhưng nó học kém, nó thích được nghỉ học...
Nhã Yên lắc đầu:
- Nếu chị nói vậy chứng tỏ chị chẳng hiểu chút nào về con trai mình cả. Chị không quan tâm đến nó, thậm chí cũng chẳng biết nó cần gì ở chị nữa. Điều tệ hại nhất là gì chị biết không? - Mắt Nhã Yên ánh lên tia lửa giận - Chị đã mua hạnh phúc của mình bằng chính cuộc đời và tương lai của thằng con trai chị đó.
- Không! - Hoàng Dung quắc mắt - Những điều lượm lặt của cô về tôi hoàn toàn sai rồi - Tôi không phải là thứ mà mang con ra làm vật thí nghiệm. Cô chưa từng trải qua cuộc sống gia đình nên làm sao có thể hiểu và biết được những gì mà tôi đã từng nếm. Tuy nhiên tôi đến đây không phải để tranh luận với cô về cuộc sống mà là Hoàng Vũ kìa. Tôi tin là hiện giờ cô biết nó ở đâu?
Nhã Yên cảm thấy buồn cười vì phát hiện ra giữa suy nghĩ và lời nói của Hoàng Dung hoàn toàn mâu thuẫn nhau. Nhã Yên bắt bẻ:
- Chính tôi là người hỏi câu ấy mới đúng chứ vì lúc nãy chị đã không bảo rằng Hoàng Vũ bỏ học, bỏ nhà đi vì tôi xúc phạm nó là gì?
Hoàng Dung ngớ ra, ú ớ. Vai kịch mà cô ta đang đóng quả là khó. Cùng một lúc Hoàng Dung phải thủ hai vai. Người mẹ thương con và người vợ yêu chồng. Vai nào cũng quan trọng cả. Cái gì mà cô phải trả ở đây chính là sự tồn tại của đứa con trai. Từ trước đến giờ Hoàng Dung quen sống lệ thuộc và cô buộc phải làm theo mệnh lệnh của chồng, bằng không sẽ mất tất cả. Hoàng Dung van vỉ:
- Nhã Yên tôi van cô, cô nói đi Hoàng Vũ con tôi hiện ở đâu?
- Còn một điều nữa chị nói luôn đi?
- Điều gì?
- Điều mà người ta yêu cầu chị thực hiện với tôi ấy? - Nhã Yên muốn nhắc đến Hải Yến.
- Đủ rồi Nhã Yên! - Hoàng Dung không chịu được sự nhạy bén của Nhã Yên - Cô đừng buộc tôi phải nói những điều không hay ho.
Nhã Yên phần nào hiểu được tâm trạng phức tạp của người đàn bà này. Cô nhìn Hoàng Dung thương hại:
- Đối với tôi chị đừng bao giờ mang cái "người ta" ra mà dọa. Đó là điều thứ nhất. Còn chuyện Hoàng Vũ, chị không cần tìm kiếm làm gì, thằng bé sẽ trở về nhà nếu như chị không bắt nó nghỉ học.
- Tôi không thể tự quyết định việc này.
- Vậy thì chị cũng phải biết mình cần làm gì chứ?
Mắt Hoàng Dung ánh lên một tia buồn rất lạ:
- Được rồi, nghe cô tôi sẽ thuyết phục "ông ấy" Bao giờ được tôi sẽ báo cho cô ngay.
Hoàng Dung đứng dậy chào từ giã. Sau một phút ngập ngừng cô ta dúi vào tay Nhã Yên một gói giấy nhỏ.
- "Người ta" nhờ tôi mang đến cho cô!
Nhã Yên thừa biết "người ta" ấy là ai rồi. Vấn đề là chỉ cần tìm hiểu bên trong gói giấy kia. Nếu như đứng trước mặt Hoàng Dung, Nhã Yên tỏ ra bản lĩnh bao nhiêu thì khi đối diện với chính mình cô lại lúng túng bấy nhiêu.
Bị ám ảnh bởi gói giấy trong tay, Nhã Yên nôn nao muốn mở ra xem. Cô vào phòng và khép cửa lại. Phải đứng im để trấn an con tim bất trị của mình một lúc nhưng Nhã Yên cũng không khỏi hồi hộp, cô run run, gói giấy từ từ mở ra...
Trời đất Nhã Yên buông mình ngồi phịch xuống ghế. Trước mặt cô là một xấp hình của Hạo Thiên cùng với một cô gái. Tay Nhã Yên khẻ động đậy, mắt cô cắm vào từng tấm hình một. Tất cả hồng huyết cầu như dồn cả lên mặt. Nhã Yên mở trừng đôi mắt. Rồi tự nhiên nhắm nghiền lại. Cô ngả người ra sau một chút. Khuôn mặt Nhã Yên không còn đỏ nữa mà tái đi. Những câu hỏi hóc búa liên tục hiện ra trong đầu: Hải Yến gởi những tấm hình này đến đây nhằm mục đích gì? Cô gái trong ảnh là ai? Hạo Thiên quen với cô ta lâu chưa? Chụp hình chung thế này chứng tỏ hai người có quan hệ thân thiết lắm! Ý nghĩ ấy làm Nhã Yên khổ sở không ít. Hình như cô đang cắn nhẹ môi. Vẫn biết trước đây Hạo Thiên có nhiều bạn bè, nhưng đối diện với sự thật, chính mắt nhìn thấy, chỗ tim Nhã Yên không khỏi nhức nhối, cô cảm thấy mình bị chạm tự ái.
Nhã Yên nhìn lại những tấm hình để xác định thời gian xuất hiện của nó. Vài chỗ trong hình bị nhòe đi, cùng với trang phục và gương mặt trẻ măng của Hạo Thiên. Nhã Yên đoán chắc rằng cô gái kia hẳn là người yêu đầu đời của anh. Dù chủ trương không ghen với quá khứ của Hạo Thiên nhưng nụ cười và ánh mắt chan chứa tình yêu của hai người trong ảnh cứ như là những mũi kim nhỏ chạm vào tim làm Nhã Yên rát tạt. Thế mới biết giữa ý nghĩ và lời nói hãy còn là một khoảng cách khá xa.
Nhã Yên gói kỹ tập ảnh ép vào giữa một quyển sách. Cô tự nhủ: "hãy quên đi và xem như chưa bao giờ nhìn thấy nó"...
- Cô, sao cô buồn vậy. Cô kể chuyện Hoàng Vũ cho bọn em nghe đi cô?
Nhã Yên giật mình sực tỉnh khỏi vùng ký ức vừa tràn về. Cô cười gượng lắc đầu:
- Những chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa các em, chỉ biết rằng hiện tại ta đang có Hoàng Vũ. "Hãy quên đi những gì đáng quên và chỉ nhớ những gì đáng nhớ".
Suốt tuần nay rồi, ngày nào cũng mưa. Những hạt mưa bay bay ngoài trời.
Nhã Yên ngồi trên bàn, hai tay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Mưa đang phủ một lớp màn mỏng che lấy cảnh vật. Mấy ngày qua Nhã Yên gần như không bước chân sang "Vườn Nhớ". Ngoài giờ đi dạy, cô nhốt mình trong phòng riêng, làm một việc gì đó để giết thời gian.
Lại mưa, mưa liên tục, mưa dai dẳng, mưa rỉ rả, mưa làm ẩm thắp cả không gian rộng lớn. Mưa gợi nhớ bao kỷ niệm buồn vui lẫn lộn. Lần đầu tiên Nhã Yên thấm thía thế nào là buồn. Vậy mà những hạt mưa vẫn vô tình rơi càng làm tăng thêm sự trống vắng trong cô.
Thời gian lặng lẽ trôi, những hạt mưa bên ngoài không còn trông thấy rõ. Nhã Yên ngồi đấy, đôi mắt thất thần nhìn ra ngoài trời nhưng hình như cô không trông thấy gì cả ngoài hình ảnh Hạo Thiên đang nhảy múa trước mặt Nhã Yên nhớ anh quay quắt. Hạo Thiên, tại sao anh lại đi Nha Trang đúng vào thời điểm. Ôi! anh làm sao biết được những gì đã xảy ra cho em. Tình yêu và thử thách. Sao anh không nói trước với em rằng Hải Yến yêu anh? Anh thừa biết Hải Yến là người thế nào rồi vậy mà anh không ngăn chặn. Anh để mặc cho chị ta làm mưa làm gió... Em ích kỷ quá phải không anh? Nhưng biết làm sao được khi em cũng chỉ là một cô gái yếu đuối.
Hạo Thiên, Hạo Thiên anh ở đâu? Anh có nghe em gọi không? Trời ơi, chắc là em nhớ anh đến chết mất! Hạo Thiên, anh làm sao biết được rằng nếu không vì yêu anh có lẽ em đã ngã quỵ ngay lần đầu tiên khi bị Hải Yến xúc phạm. Em không biết mình phải chịu đựng tình trạng này đến bao giờ. Em có lỗi gì đâu chứ? Hay đây chính là cái giá mà em phải trả khi từ chối tình yêu của Huy Tùng?
Anh biết không. Hải Yến vẫn chưa buông tha em. Hôm qua chị ấy lại đến đây và đòi em đưa đi gặp mặt dì Thanh. Nhưng em làm sao biết được chỗ ở của dì ấy. Vả lại cả tuần nay dì Thanh có đến đây đâu! Chính điều đó đã làm cho Hải Yến điên tiết, chị ấy đã khẳng định là chính em và dì Thanh toa rập đánh cắp đồ trong "Vườn Nhớ" rồi trốn biệt. Một sự vu khống trắng trợn phải không anh? Cái khổ nhất đối với em lúc này là không còn khóc được nữa.
Nhắm mắt lại, Nhã Yên vẫn còn trông thấy Hạo Thiên, hình ảnh anh rõ môn một, với cặp mắt to và nụ cười quyến rũ. Hình như anh đang chạy thật nhanh để đến với cô. Hạo Thiên anh đấy ư? Ôi! Em vui biết chừng nào khi thấy anh trở lại. Lần đầu tiên em biết thế nào là nỗi nhớ!
- Nhã Yên, Nhã Yên!
Nhã Yên mở choàng mắt, lắng nghe tiếng ai đó gọi tên mình. Không phải mẹ, không phải Thế Hùng. Ai vậy?
Nhã Yên mở cửa bước ra ngoài. Cô reo lên:
- A! dì Thanh. Mấy hôm nay dì đi đâu mất vậy? - Chợt Nhã Yên khựng lại khi thấy bên cạnh dì Thanh còn một người nữa - Ủa, ông là...
- Ông Luật... người quen của dì, và cũng là ông thầy thuốc rắn mà có lần cháu đã gặp.
- Cháu nhớ rồi - Nhã Yên kéo ghế mời dì Thanh và ông Luật - Để cháu gọi mẹ ra nhé?
Ông Luật khoát tay:
- Cháu cứ để cho mẹ nghỉ. Ông và bà Thanh đến đây chủ yếu là muốn nhờ cháu tìm cách cho chúng ta gặp mặt ông bà chủ khu vườn này!
- May quá, cháu cũng định nói với dì Thanh điều đó! ông Trần Vĩnh có dặn là khi nào dì đến hãy gọi điện cho ông!
Mắt ông Luật và bà Thanh cùng sáng lên. Hai người nhìn nhau gật đầu cười như ngầm cảm ơn cô gái tốt bụng. Gọi điện xong, Nhã Yên trở lại ghế ngồi nói:
- Xong rồi, ông bà Vĩnh bảo sẽ đến ngay.
Bà Thanh xiết chặt tay Nhã Yên xúc động:
- Cảm ơn cháu. Nhã Yên! Từ khi gặp cháu dì thấy cuộc sống mình bắt đầu có ý nghĩa. Dì nghĩ là... - Dì Thanh chưa nói hết câu thì cửa xịch mở, Hải Yến ùa vào như một cơn lốc.
- Rồi rồi nhé, cô trả lời với tôi thế nào về việc này, Nhã Yên?
Nhã Yên rời khỏi ghế, lại đứng trước mặt Hải Yến như ngăn chặn không cho cô ta bước thêm nữa:
- Tôi không hề nói dối chị. Sự thật là dì Thanh vừa mới đến đây! Nhưng ngay bây giờ hai người này là khách của tôi, tôi không cho phép ai được quấy rầy họ.
Hải Yến khoanh tay trước ngực, cười mỉa:
- Lại thêm một kẻ lạ mặt nữa đến đây! Được rồi, các người cứ tự nhiên chia chác với nhau, tôi sẽ đợi.
Nhã Yên mím môi nén cơn giận đang tràn lên tới cổ.
- Chị tồi đến thế là cùng!
Nói xong Nhã Yên định quay đi thì Hải Yến đã nắm tay cô giữ lại, nghiến răng nói:
- Cô nói ai tồi. Tôi hay cô? Đúng rồi, tôi tồi vì không để yên cho những kẻ ăn cắp chứ gì?
- Cô... cô nói ai ăn cắp? - Bà Huệ Thu xuất hiện bất ngờ làm Nhã Yên tái mặt.
- Tôi nói con gái bà đó. Cô ta đã móc nối với người ta ngoài để lấy trộm toàn bộ đồ đạc quý giá trong nhà tôi. Còn người đàn bà ngồi đằng kia kìa - Hải Yến chị bà Thanh - Họ là phe cánh với nhau. Lợi dụng lúc trời mưa không ai để ý, họ lẻn đến đây để chia phần...
- Chị im đi - Nhã Yên hét lên - Mẹ... mẹ, không phải như vậy đâu, chị ta đã nói dối... Thế Hùng em đỡ mẹ cho chị...
Bà Huệ Thu lảo đảo vì bị xúc động mạnh trong khi Nhã Yên và Thế Hùng loay hoay đỡ bà thì dì Thanh và ông Luật ngớ ra không biết gì. Hải Yến quay sang tấn công bà Thanh.