Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
19. Chiếc Áo Đầm Màu Trắng
T
ết đã qua, vừa bước vào đầu tháng hai là nhiệt độ lại hạ xuống hai mươi dưới không độ. Dương Tử từ trường trở về vừa bước vào nhà đã hí hửng khoe.
- Ngày ba tháng tới đây là lễ Nhi đồng rồi mẹ ạ.
- Ờ.
Hạ Chi thờ ơ đáp, nàng đang bận xoa kem lên những vết nhăn trên mặt.
- Con được cô chọn vào ban vũ.
- Ờ.
Tối qua Tạo vừa cho Hạ Chi biết, tháng tư tới Lâm Tịnh Phu sẽ trở về.
- Mẹ ơi trong buổi lễ, cô bảo tất cả đều phải mặc áo đầm trắng.
- Ờ.
- Mẹ.
- …
- Mẹ may áo trắng cho con nhé?
Hình như Hạ Chi chẳng nghe thấy gì cả. Vết nhăn dưới sống mũi có vẻ to quá phải xoa thật nhiều mới được.
- Mẹ may cho con trước ngày ba tháng ba mẹ nhé?
- Ba tháng ba? May gì chứ?
Trái tim Hạ Chi bị việc Lâm Tịnh Phu trở về chiếm trọn, nàng không để ý đến lời Dương Tử.
Từ lúc biết được Dương Tử là con của Thạch Thổ Thủy, đến nay đã là ba tháng. Sự khăng khít giữa Hạ Chi và đứa con nuôi đã phai nhạt dù ngoài mặt, nhứt là trước mặt Xá và Khởi Tạo, Chi vẫn cố tạo vẻ mật ngọt hàng ngày.
- Mẹ mau quên quá, may chiếc áo trắng cho con mặc trong dịp lễ.
- Ờ, hiểu rồi nhưng kiểu nào chứ?
Hạ Chi đánh tí kem lên trán, nàng nghĩ tới bé Lệ. Áo phải để cho Lệ nó mặc mới xứng hơn. Không đợi Dương Tử lên tiếng. Hạ Chi tiếp.
- Chỉ cần màu trắng là được phải không?
- Dạ không, cô bảo phải có áo đầm trắng, hài và vớ trắng nữa.
- Vậy hả? Thôi được rồi.
Hạ Chi muốn đuổi Dương Tử đi thật nhanh.
- Thế đến hôm đó mẹ đến xem không?
- Cái đó…Để xem nếu rảnh mẹ đi.
Bé Dương Tử bước ra ngoài. Tất cả là lỗi tại Tạo cả. Hạ Chi nghĩ. Tại anh ác độc quá nên anh phải lãnh hậu quả sau này của tôi. Sự thù hằn lại tràn qua tim làm Hạ Chi muốn nghẹt thở.
- Mẹ ơi, đói quá có gì ăn chưa mẹ?
Xá nằm dài trên ghế hỏi Hạ Chi.
- Có mấy cái bánh ngọt mẹ để cho con đấy. Hôm nay sao về trễ thế?
Xá nhìn mẹ với tia mắt hãnh diện.
- Vì chúng con là học sinh lớp năm, lớn rồi phải trang trí sân khấu cho buổi lễ nhi đồng sắp tới chứ?
- Khổ không?
Hạ Chi buột miệng, không biết từ bao giờ tình yêu còn lại tron gia đình Hạ Chi đã trút cả cho thằng con trai duy nhất.
- Hôm đó mẹ đến xem không? Có em con vũ nữa.
Hạ Chi ngập ngừng.
- Đợi đến lúc đấy xem có rảnh không đã.
Xá chẳng để ý đến thái độ của mẹ, cắn miếng bánh, tiếp tục nói.
- Dương Tử nó vũ đẹp lắm mẹ, nhất là lúc nó uốn người xuống, trông dịu làm sao.
- Thế à…
- Ngày hôm nay khi tập lần chót, tất cả đều mặc áo trắng cả, chỉ có Dương Tử.
- …
- Ngày mai Dương Tử cũng phải mặc áo trắng, mẹ làm xong chưa?
- Xong rồi nhưng chưa mang về.
- Sao thế?
- Mẹ bận…
Xá ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.
- Thế mẹ đặt áo nơi nào?
- Vẫn bác Vỏ hôm trước, nơi thường may áo cho con đấy.
Đâu thì Xá không biết, chứ bác Vỏ thì không lạ. Mẹ bận, mẹ chẳng lấy được áo cho Dương Tử. Thế thì…Xá sung sướng khi nghĩ đến cái ngạc nhiên của em.
Ăn xong bánh, Xá bước ra ngoài. Hạ Chi vẫn tiếp tục công việc làm đẹp của mình. Chẳng thể để cho Phu thấy ta xấu, dù đã hơn bảy năm. Đột nhiên Hạ Chi có cảm giác của một người cố ý ngoại tình thật sự.
Xá nhảy lên xe đạp, chạy rút về căn tiệm cách nhà hơn bốn cây số với lòng vui rộn rã. Dương Tử thế nào cũng tròn xoe mắt và cuống quýt với bộ áo mới.
Đến rồi, Xá bỏ xe đạp nằm sát lề, chạy vào mồ hôi đầy trán.
- Tôi là con của bác sĩ Tạo, đến lãnh hàng đặt may.
- Thế à? Ngồi đợi tí nhé.
Cô thợ nhỏ nhẹ nói, xong bước đến lật sổ.
- Hình như gia đình bác sĩ Tạo từ Tết đến giờ chưa có đến đặt may. Nhưng…Cậu chờ tí để tôi hỏi bà chủ xem nhé.
Xá hồi hộp. Chắc có gì lầm lẫn đây, nếu rủi…Mai Dương Tử chẳng có áo mặc thì quê lắm…Nhưng mẹ đã bảo chắc chắn cơ mà?
Một lúc, bà chủ tiệm may và cô thợ bước ra.
- Cậu là con bác sĩ Tạo đấy à?
- Vâng.
- Đến đặt may áo hử?
- Dạ không, đến để lấy áo đặt xong rồi?
- Màu gì?
- Màu trắng.
- Trắng à? Bà chủ tiệm nhíu mày – Hình như từ Tết đến giờ đằng bác sĩ Tạo đâu có đặt hàng?
- Có mà, mẹ cháu bảo…
Bà chủ tiệm lắc đầu.
- Cậu về hỏi lại xem, có lẽ ở nhà may khác rồi đấy, chớ tôi không lầm đâu.
Xá đứng bật dậy, quên cả việc chào bà chủ, nó chạy xuống lầu.
Không lẽ mẹ nói dóc? Mặt nó đỏ gấc lên và lầm lũi đạp nhanh.
Con đường giờ tan sở, xe đông như mắc cửi, những bông tuyết nhẹ lùa theo gió phất vào mặt, Xá mím môi, nước mắt chảy quanh xuống má. Xấu hổ thật. Nghĩ đến hình ảnh đứa em vũ bơ vơ với chiếc áo khác biệt mọi người trên sân khấu, nó buồn muốn khóc.
Tại sao mẹ lại nói dối? Xá đau thắt tim. Ngọn đèn ở ngã tư đã bật đỏ mà nó chẳng hay, cứ lầm lũi đạp tới.
Két! Két! Những tiếng rít của bánh xe trên mặt đường vang lên rồi. Xá có cảm giác như bị người ta hất mạnh, chiếc xe đạp lảo đảo ngã sấp. Xá bàng hoàng tỉnh cơn mơ. Đầu gối nó đau thốn, những tiếng chửi rủa của bác tài xế khiến nó không còn biết đâu nữa, vội đẩy xe vào lề.
Cần lái xe đạp bị cong không còn lái được nữa. Bây giờ Xá thấy không hẳn chỉ chân đau thôi mà đau cả tay nữa. Hú hồn! Suýt tí nữa thì đã toi mạng. Đám đông bu tới, Xá hối hả dẫn xe đi.
Chỉ vì mẹ nói dối mà suýt tí nữa ta đã chết. Xá đau khổ. Lần trước Dương Tử bị người ta ném đá sưng bả vai, thế mà nó vẫn kín miệng, nhưng hôm nay ta không có quyền kín miệng như thế, ta phải nói cho cha biết.
Khổ nhọc lắm, Xá mới tới được nhà, Hạ Chi đứng trong sân nhìn ra.
- Gì thế? Lại đụng xe nữa à? Đã bảo chạy cẩn thận mà, có sao không?
Xá lầm lì dẫn xe vào nhà, nó không nhìn cả mặt Hạ Chi.
- Xe bị hư nhiều thế này, chắc có bị thương. Đưa vết thương mẹ xem.
Xá yên lặng tiếp tục bước, Hạ Chi vẫn chưa hiểu.
- Trời tối thế này chạy xe nguy hiểm lắm, lần sau có đi đâu về sớm nhé.
Ném chiếc xe vào xó nhà, Xá lên tiếng.
- Con vừa mới đến tiệm may bác Vỏ.
- Vậy à? Hạ Chi thất sắc – Con đến đó chi vậy?
- Lấy áo cho Dương Tử.
Nói xong, nó lầm lũi, bước vào nhà. Khởi Tạo chưa về, ngoài vết thương ở đầu gối và tay, Xá không còn thấy đau nữa. Dương Tử nhìn anh bông đùa.
- Hôm nay là ngày xui của anh Xá.
Đột nhiên Xá thấy tức giận.
- Mặc tôi!
Dương Tử ngạc nhiên.
- Anh làm gì dữ thế? Đến bác Vỏ có lấy áo hộ em không?
- Lấy không được mới tức đây chứ.
- Sao vậy?
Xá nói to như hét.
- Mẹ nói láo!
Hạ Chi nhìn con ôn tồn.
- Xá, tại sao con lại nặng lời với mẹ như vậy?
Xá quắc mắt, bản tính nóng nảy di truyền của Tạo.
- Bà chủ tiệm may bảo là mẹ chẳng có may!
Hạ Chi bình tĩnh.
- Thế à? Hôm trước mẹ nói với cô gầy gầy trong tiệm rồi, lúc đó không có bà chủ ở đấy, có lẽ cô kia quên rồi đấy.
Xá bán tín bán nghi nhìn mẹ, xong cúi xuống. Nó không tức gì hơn khi nghĩ đến ngày mai, giữa lúc cả lớp Dương Tử đều mặc áo trắng thì Dương Tử không có. Xấu hổ thật. Con của một ông giám đốc bệnh viện to thế này mà chẳng sắm nổi chiếc áo cho con. Xá bực dọc và hứa sẵn sàng đấm vỡ mặt tên nào nói một câu dè bỉu em nó như thế.
Quay sang em, Xá ngạc nhiên khi thấy Dương Tử vẫn thản nhiên.
- Được rồi, không có áo trắng mai con mặc áo khác cũng được.
Dương Tử nói Xá quắc mắt.
- Nhưng tụi nó mặc áo trắng, em mặc áo khác không nhục à?
- Không, em không thấy nhục tí nào cả.
- Nhưng người ta sẽ bảo cha với mẹ hà tiện.
- Nhưng cha mẹ đâu có hà tiện đâu? Mai em sẽ mặc áo đỏ mới, đẹp hơn chúng.
Xá bực dọc những không biết làm gì hơn, Hạ Chi ngồi cạnh yên lặng. Con bé ngoan thế này mà là con kẻ sát nhân được sao? Nàng bàng hoàng nhưng khi nghĩ đến sự trả thù của chồng, bao nhiêu sự thương hại ban nãy lại biến mất.
Sáng hôm sau, bé Dương Tử mặc áo đầm màu đỏ đến trường, nó vẫn vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, Xá nhìn em buồn bã.
- Tội nghiệp, em mặc áo đỏ không mắc cỡ à?
- Không, áo này mẹ may đẹp, em thích mặc áo này hơn.
Xá yên lặng đưa mắt nhìn các cô bé đồng lớp với Dương Tử, chúng nó mặc toàn áo đầm trắng.
Tiếng chuông reo vang, tất cả học sinh đều tụ giữa sân rộng. Sân khấu nằm ở góc sân trải thảm màu đỏ với những búp bê trang trí đầy rẫy. Thầy cô và hiệu trước đến xong phụ huynh học sinh cũng đã an tọa. Thế mẹ có đến không? Xá đưa mắt tìm kiếm, giữa đám đông người không làm sao nó thấy Hạ Chi, thế này thì có lẽ mẹ đã không đến rồi…Xá buồn bã khi nghĩ đến đứa em lạc lõng giữa đám áo đồng phục màu trắng.
Hồi chuồng khai mạc vang lên, màn nhưng mở rộng, một cậu bé khoảng tám tuổi bước ra sân khấu, nhưng có lẽ đám đông ồn quá, làm nó lúng túng chẳng biết nói gì. Tiếng cười ồ từ dưới sân khấu vọng lên, thằng bé sợ hãi chạy vào trong.
Màn vũ của bé Dương Tử nằm ở phần đầu chương trình. Nghĩ đến chiếc áo đỏ của em, Xá lại bứt rứt, rồi đứng dậy và chạy vào hậu trường.
- Thưa cô…
Xá ngập ngừng gặp vị giáo viên dạy vũ.
- Ồ, anh Dương Tử đây mà, gì đó em.
- Dạ…Dạ…em con hôm nay mặc áo đỏ…Em rất tiếc là…
Xá nói không được nữa vì những giọt nước mắt đã chảy xuống má.
- Làm gì em lại khóc? Đó là lỗi tại tôi, vì lúc đầu tôi bảo mấy em đó là để kỷ niệm ngày lễ nhi đồng hôm nay mấy em tốt nhất là mặc áo trắng chớ đâu có bảo là bắt buộc.
- Nhưng…Nhưng mà…
Xá chưa kịp nói hết câu, thì Dương Tử ở đâu chạy đến.
- Anh đừng buồn, em không có gì mắc cớ đâu.
Xá gật đầu, dụi mắt.
Màn vũ của Dương Tử đến, tim Xá đập mạnh, nó cắn nhẹ lấy đôi môi thu hết can đảm nhón lên sân khấu, nhưng đôi tai lắng nghe lời bình phẩm chung quanh.
Đám vũ sinh bước ra sân khấu, thật bất ngờ giữa đám nữ sinh áo trắng chiếc áo màu đỏ lại nổi bật hơn cả. Những điệu múa nhịp nhàng và đẹp của cô em gái làm Xá thấy hãnh diện đỏ mặt. Có tiếng xầm xì chung quanh Xá.
- Con bé mặc áo đỏ đẹp quá!
- Em của thằng Xá đấy.
- Nhưng đẹp hơn nó nhiều.
- Học giỏi nữa.
Xá sung sướng với những lời ca tụng dành cho em, bao nhiêu sự lo âu ban nãy mất hết, lũ con trai ngồi sau lưng Xá lại lên tiếng.
- Con bé dễ thương quá!
- Vậy mày cưới làm vợ đi!
- Nói bậy!
Những lời bông đùa của bạn cùng trường không làm Xá giận, nhưng đột nhiên có tiếng nói.
- Con nhỏ đó là con nuôi đó!
Xá bàng hoàng.
- Sao mày biết?
- Mẹ tao bảo, mày nhìn xem nó đâu giống ông bà bác sĩ Tạo.
Thật vậy sao? Xá há hốc miệng, đưa mắt nhìn lên sân khấu cũng vừa lúc Dương Tử và đám vũ sinh bắt đầu chào khán giả.
Đứng cách cổng một khoảng ngắn đón Dương Tử, dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, tuyết bắt đầu tan rã, Xá cảm thấy vết thương nơi đầu gối qua lại bắt đầu đau. Đúng rồi, vì Dương Tử là con nuôi nên mẹ chẳng làm áo cho nó. Xá nghĩ. Ông bà chủ thợ may lúc nào cũng mong có khách hàng thì không thể nào quên được, chắc chăn mẹ nói dối! Xá buồn bực.
- Anh!
Dương Tử từ trong lớp trông thấy Xá chạy ra.
- Em nhảy đẹp lắm.
Thật hở anh, vậy thì sướng quá!
Xá gầm mặt xuống.
- Chiếc áo đỏ của em cũng đẹp.
Gương mặt Dương Tử rạng rỡ.
- Mẹ có đến không anh?
- Mẹ hả? Xá làm bộ ngó quanh rồi nhún vai. Quan khách đông quá anh chẳng nhìn thấy mẹ.
Mắt Dương Tử nhìn lên trời, đột nhiên nó nói.
- Ồ, con diều kìa anh!
- Hử.
Xá nhìn lên, nó ngạc nhiên sao Dương Tử không buồn. Đầu gối lại đau nhói, nó dừng lại.
- Chân anh lại nhức nữa à?
- Ừ.
- Để em cõng anh cho nhé?
Xá cười to.
- Khùng à? Anh nặng thấy mồ em làm sao cõng được.
Quanh qua khúc quanh, dưới lùm cây tòng. Xá và Dương Tử cũng nhìn thấy Tử Thăng.
- Chào dì ạ.
Tử Thăng xoa đầu Dương Tử.
- Dương Tử nhảy đẹp lắm nhé.
Dương Tử tròn mắt ngây thơ.
- Dì cũng có đến xem nữa à?
Tử Thăng gật đầu, nắm tay hai đứa cháu bước đi, thái độ yên lặng của Xá khiến Thăng ngạc nhiên.
- Xá sao thế?
- Không sao cả.
- Sao con đi khập khiễng thế kia, chân đau à?
- Không đau, nhưng…buồn quá.
- Anh bảo em nhảy đẹp sao anh lại buồn?
- Không phải chuyện đó, em nhảy đẹp anh mừng lắm.
Tử Thăng cười xòa.
- Con người sao tham lam quá vậy? Người ta chỉ cần gặp một chuyện vui là vui sốt ngày, chớ có đợi chờ, con không thấy dì lúc nào cũng vui cả sao?
- Nhưng mà…
Tử Thăng nhìn thằng bé đang trưởng thành.
- Xá, nếu con đánh rơi một trăm đồng con thấy sao?
- Buồn vì mất tiền.
- Còn Dương Tử.
- Không biết, con chưa hề có số tiền to như vậy. Thuở xưa có lần con đánh rơi mười đồng.
- Lúc đó con nghĩ thế nào?
- Con nghĩ là kẻ nhặt được chắc mừng lắm.
- Con không buồn à?
- Không, nếu người nhặt được là bác ăn xin.
Xá phản kháng.
- Nhưng em đã mất mười đồng.
Dương Tử vẫn ngây thơ.
- Vâng, nhưng em có thể xin mẹ mười đồng khác.
Tử Thăng nhìn hai đứa bé, lòng lâng lâng niềm vui.
- Xá nếu con mất tiền, theo dì thì con không nên buồn, vì có buồn tiền mất cũng chẳng thể trở lại, chỉ thua thiệt cho chính mình thôi.
- Dạ.
- Nếu mất mười đồng phải sung sướng bằng mười lần, mất một trăm phải sung sướng hơn trăm lần. Con chỉ cần nghĩ. May quá ta chỉ mất có một trăm chứ không mất hai trăm, hoặc là kẻ nhặt được nếu là một kẻ đói sắp chết thì họ phải mừng lắm. Một trăm đồng mà cứu được cả một mạng sống thì…Con không lấy thế làm vui sao?
Mắt Xá đăm đăm nhìn về phía trước.
- Thưa dì, thế nếu chân con đau thì con phải tự nhủ là. Ồ! May quá, tay ta chẳng hề gì à?
- Phải.
- Vậy thì, nếu…Con nói nếu đấy nhé. Nếu con biết được mình là con nuôi thì con phải an ủi mình thế nào?
Lời của Xá khiến Tử Thăng bàng hoàng thằng bé này đã khám phá ra sự thật.
- Tại…Tại sao con lại nghĩ vậy? Con…con nào có phải là con nuôi đâu?
- Vâng, vì vậy con mới bảo là nếu.
Tử Thăng liếc nhanh về phía Dương Tử, con bé có vẻ say sưa nhìn theo những cánh diều trên bầu trời, nó không chú ý gì đến câu chuyện của hai người lớn hơn nó.
- Nếu…Nếu thật sự có chuyện đau lòng như vậy thì…Thì để suy nghĩ xem.
Đôi mày Xá nhíu lại.
- Suy nghĩ một mình thôi à?
- Nếu gặp chuyện quan trọng vượt ngoài khả năng giải quyết của chính mình thì ta phải nhờ đến thầy giáo, đến cha mẹ và những người lớn hơn.
Tử Thăng bối rối, chưa bao giờ thấy mình ngu như vậy. Gặp trường hợp đó phải giải quyết thế nào? Tử Thăng bâng khuâng, nghĩ đến lần bỏ nhà ra đi của Dương Tử. Sống ở nhà nàng cả buổi trời mà chẳng ai thèm đến rước, tội thật!
Lời của Xá làm Tử Thăng lo âu. Gia đình của Tạo đang sóng gió? Không, không thể có chuyện như vậy. Hạ Chi đúng mực vợ hiền. Hạnh phúc không thể nào gây đổ một cách vô cớ như vậy.
- Cánh diều mất tiêu rồi dì ơi.
Tiếng của bé Dương Tử đánh thức Tử Thăng, Xá đang yên lặng đột ngột lên tiếng.
- Nếu không ai giải quyết được cả, thì thế nào? Có cần phải cầu trời không? Nhưng ông trời ở đâu mà Xá chẳng bao giờ thấy cả thế hở dì?