Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Chương 18
B
uổi họp mặt hàng tháng của Hợp tác xã trồng thuốc lá của Willow Cross sắp bắt đầu trong một nhà thờ nhỏ của phái Baptist nằm xa thị trấn vài dặm. Niki mặc quần jean và áo sơ mi, giống người nông dân ở đây, cô nghĩ bụng. Nhưng khi đến nơi cô thấy ngay mình đã nhầm. Đàn ông, đàn bà và trẻ con đều ăn mặc đẹp trong bộ cánh ngày chủ nhật. Cô nói với Kate:
- Tại sao cậu không nói cho mình biết? Tại sao cậu không cho mình biết là áo quần của mình mặc chẳng giống ai?
Kate mỉm cười, cô ấy đang mặc một áo dài vải hoa, bốn mùa vẫn chỉ cái áo đó.
- Mình đã bảo cậu, Niki, đã đến lúc cậu tự học hỏi lấy. Hơn nữa, đây không phải là một buổi trình diễn thời trang. Các nông gia ở đây có thể là hơi tỉnh lẻ, nhưng trừ khi cậu mặc áo lông chim và đồng tiền, còn thì cậu mặc áo quần gì cũng chẳng sao.
- Cám ơn. Vậy mà mình đã tưởng cậu đã theo mình đến đây để mình khỏi làm trò hề.
- Mình đến đây để giúp cậu làm quen với người ta. Ở đây họ kỳ cục với người lạ lắm.
Niki háy Kate một cái. Cô ấy vội vàng nói:
- Ơ kìa, đừng nhìn mình kiểu đó. Dù sinh ra ở đây hay không, đối với cộng đồng các nông gia, cậu vẫn là người lạ.
Giống như hồi xưa còn ở trường tiểu học, Kate nắm tay dẫn Niki đi quanh trong nhà thờ. Cô ta nói với một người đàn bà mặc đồ đen, to béo:
- Bà Clay, tôi xin giới thiệu người bạn cũ của tôi, Niki Sandeman. Cô ấy đang ở ngôi nhà của Martin ở trước đây.
Niki giật nẩy mình khi nghe Kate dùng tên của những người thuê nhà để giới thiệu ngôi nhà của Elle. Cô định nói, nhưng Kate đã bấm tay cô và Niki hiểu ra điều đó có lợi cho cuộc họp này. Người đàn bà nói:
- Chào cô. Cô có bà con gì với gia đình Martin không?
- Không, tôi không có liên hệ gì với họ cả, - Niki đáp.
- Ông bà ấy cũng tốt. Tiếc thay họ phải rời khỏi đây đột ngột quá. Dầu sao, tôi cũng chúc cô may mắn, cô…
- Sandeman, - Niki nhắc và canh chừng xem bà ta có vẻ gì biết cô không.
Nhưng không và cô chắc ở Willow Cross có nhiều nơi Elle Sandeman không nổi tiếng, hoặc ít nhất đã bị quên lãng.
Kate nói liền sau khi người đàn bà đã đi khỏi.
- Mong rằng cậu không phiền lòng, nhưng gia đình Martin đã ở trong ngôi nhà của cậu một thời gian khá lâu trong khi cậu vắng mặt, cho nên dân chúng ở đây đã quen liên hệ ngôi nhà ấy với gia đình Martin. Hơn nữa, cậu đã nói là cậu muốn bắt đầu từ một điểm mới. Nên mình nghĩ, tùy cậu muốn nói gì về quá khứ thì để cậu nói.
Niki gật đầu. Cô hiểu và biết ơn Kate, nhưng cô cảm thấy không yên tâm khi giấu giếm gốc gác của mình như thể thú nhận cô xấu hổ vì mẹ cô.
Kate giới thiệu thêm mấy người. Họ trao đổi với Niki mấy câu nói đùa và chuyện trò, và nếu họ tò mò, họ cũng tỏ ra lễ độ không hỏi cô những câu hỏi khó trả lời.
- Đó là Thomas Clay, ông mục sư.
Ông mục sư loan báo ông bà Jack Conway vừa có hai trẻ sinh đôi, rồi dặng hắng nói:
- Cũng có vài tin buồn. Bà cụ thân sinh của Kenny Tucker qua đời đêm qua. Đám tang sẽ cử hành tại nhà thờ này sáng thứ bảy. Chúng tôi cần người khiêng quan tài, vậy những ai là bạn thân của Kenny, hãy đến gặp tôi sau buổi họp này. Bây giờ tôi nhường lời lại cho Will Rivers.
Cử tọa huýt sáo và giậm chân để hoan hô một người đàn ông cao lớn vừa bước ra khỏi đám đông, từ từ tiến lên bục như thể miễn cưỡng nhận lời và lúng túng vì được hoan hô. Tuy nhiên không phải là nhút nhát, mà Niki nghĩ rằng, chỉ vì anh ta có tính khiêm tốn. Trong khi anh ta đưa hai bàn tay to lớn và mạnh bạo lên cao để lập lại sự im lặng, Niki nhìn kỹ ngoại hình của anh. Anh mặc áo quần đơn giản giống cô và mái tóc nâu sẫm, rậm, thẳng và hơi dài. Hai chân mày rậm làm nổi bật đôi mắt màu nâu đỏ, gần như vàng dưới ánh đèn chiếu vào và anh có một cái mũi dọc dừa, có vẻ quý phái, đôi môi dày mọng. Khuôn mặt anh có vẻ phong trần vì sống nhiều ngoài trời và tuy còn trẻ, ở hai má có những vết nhăn sâu khi anh mỉm cười với đám đông. Mặc dầu, ngồi ở cuối nhà thờ, Niki cũng cảm thấy sức thu hút của anh ta đối với những người ngồi cạnh. Cô hỏi khẽ:
- Ai đấy?
- Cậu cứ chú ý thì sẽ biết, - Kate đáp khẽ.
Anh ta cất tiếng nói:
- Ông mục sư Clay vừa yêu cầu quý vị giúp đỡ một việc. Tôi có bổn phận yêu cầu quý vị một việc khác nữa. Đa số quý vị đã biết về tai nạn xảy ra cho Luke Carson. Các bác sĩ bảo rằng, có lẽ anh ta sẽ bị liệt hai chân, ít nhất trong một thời gian khá lâu. Tôi đang tìm ngừơi tình nguyện để giúp vợ và con trai của Carson trồng cho xong vụ này. Nếu ai không thể rãnh cả ngày, thì xin hãy giúp cho bà Carson một buổi cũng được.
Có tiếng nói lao xao bày tỏ thiện cảm, rồi những nông gia bắt đầu nói chuyên xì xầm với nhau. Kate giải thích với Niki rằng, trong một cộng đồng như thế này, người ta thường giúp đỡ lẫn nhau. Cô ấy nói:
- Cách đó có hiệu quả còn hơn là sự trợ cấp hay bảo hiểm, hay phương thức nào khác do người dân ở thành phố bày ra và có tính cách cá nhân hơn nhiều.
Will lại đưa tay lên:
- Tôi đã nói chuyện với một số bà có lòng tốt ở đây… quý vị biết là ai rồi - Anh mỉm cười và có tiến cười khúc khích nổi lên trong cánh phụ nữ - Chúng tôi sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ và xổ số để lấy tiền giúp gia đình Carson trong bốn tuần nữa, cũng vào tối chủ nhật. Tôi không biết các bà đã định treo những phần thưởng gì, nhưng tôi đã hứa sẽ mua năm cuốn vé - Lại có tiếng cười nổi lên - Tôi hy vọng quý vị sẽ sẵn lòng đóng góp tùy theo khả năng.
Vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm nghị khi nói tiếp:
- Bây giờ tôi xin nói đến việc quan trọng hơn. Tôi xin nói thật đơn giản như thế này. Tất cả chúng ta không ai chờ đợi việc trồng thuốc lá là một công việc nhẹ nhàng, chưa bao giờ như vậy và không bao giờ như vậy. Chúng ta có nhiều kẻ thù tự nhiên, nào là sâu đục thân, nào là sâu hại lá, nào là sương muối, râu xanh và móc đen, nào là những con bọ, cào cào và nhiều loại côn trùng khác. Chúng ta gặp nhiều dịch họa còn hơn là người xưa gặp phải như trong Thánh kinh đã ghi lại! Xin lỗi mục sư Clay, tôi không có ý muốn xúc phạm. Trong nghề trồng thuốc lá này, những thứ đó là một phần trong những tai họa chúng ta luôn luôn chờ đợi. Chúng ta sống với những kẻ thù trong thiên nhiên và cầu nguyện có được một mùa thu hoạch tốt cũng như cha ông chúng ta xưa kia…
Will Rivers bước tới gần mép sâu khấu, móc hai tay vào dây nịt:
- Nhưng đôi khi chúng ta còn phải lo ngại về chuyện khác nữa. Đó là những người bạn của chúng ta, những người mua vụ thu hoạch của chúng ta, những người chế biến thuốc điếu và thuốc nhai, mà thường khi họ bắt đầu tỏ ra không mấy thân thiện. Đôi khi, hình như họ có nhiều tiền hơn cả Chúa - Xin lỗi ông mục sư lần nữa, nhưng hình như không bao giờ họ cho là đủ. Nếu chúng ta muốn có lợi tức, phải chăng muốn có thêm một vài đô la để dành dụm phòng khi mưa gió, họ làm như chúng ta móc túi của họ…
Niki lắng nghe và bị mê hoặc bởi cách thu hút đám đông của Will Rivers bằng lời nói hùng hồn nhưng điềm đạm của anh. Anh ta có thể là một nhà chính trị, một nhà truyền giáo, thậm chí là một diễn viên. Nhưng điều đáng chú ý hơn là Will hình như đang đả kích ngay vào những kẻ thù tự nhiên của cô.
Anh ta nói tiếp:
- Tôi biết tất cả quý vị định đến dự bữa ăn ngoài trời hàng năm của Công ty Hyland. Quý vị thích ăn thịt nướng của họ và uống rượu whisky của họ đãi và nghĩ rằng mọi người đều là bạn cũ lâu đời của nhau. Nhưng các bạn ạ, không phải vậy.
Một nông gia trong số cử tọa lên tiếng:
- Này Will, tất cả chúng tôi đều biết anh là người có đầu óc và chúng tôi coi trọng lời nói của anh. Nhưng theo tôi, chúng ta không ai muốn chọn lúc này để tranh chấp với Công ty thuốc lá. Chúng ta cần họ cũng giống như họ cần chúng ta. Họ là người có tiền và thế lực. Họ là người bênh vực chúng ta ở Washington để chúng ta giữ được những món trợ cấp.
Lại có tiếng rầm rì đồng ý.
Will gật đầu và nói:
- Tôi hiểu ý anh nói, Hark. Có lẽ đôi khi tất cả chúng ta và có vẻ như là đại gia đình, nhưng trong đó có một số bà con vơ vét hết cho mình mà không ngaạ ngùng. Nếu họ thoát được, không phải đền tội.
Niki càng nghe càng chú ý. Cô càng có lý do để ngờ vực gia đình Hyland và bây giờ hình như một số người khác cũng nghĩ như vậy. Will nói tiếp:
- Tôi muốn nhắc đến lịch sử thời cha tôi và ông tôi còn sống và trường hợp đó có thể xảy ra lại nếu chúng ta không coi chừng. Hồi năm 1900 có một tập đoàn độc quyền về thuốc lá, cũng như những tập đoàn về dầu lửa và sắt thép. Lá thuốc tốt nhất lúc đó có giá từ bảy đến chín xu một cân Anh, nhưng tập đoàn chỉ trả giá ba xu một cân với ông nội tôi. Vậy thì ông nội tôi không bán với giá ấy. Ông cùng một số người trồng thuốc lá khác liên kết với nhau và lập ra một tổ chức như của chúng ta bây giờ. Các bạn có biết tập đoàn đó đã làm gì không? Họ đã chia để trị giá bằng cách trả cho một số người mười hai xu một cân! Anh nghĩ xem Hark! Bọn lưu manh ấy đã trả giá cao nhất trong lịch sử, chỉ để cho những người trồng trọt thấy ai là ông chủ!
Anh nói tiếp:
- Rồi thì Tòa án Tối cao giải tán cái tập đoàn độc quyền thuốc lá, cũng như trước đó tập đoàn này đã làm cho hiệp hội những người trồng trọt tan rã. Nhưng việc đó không làm thay đổi lối suy nghĩ của các công ty hay phương thức làm ăn của họ. Trong cuộc đại khủng hoảng cha tôi đã phải bán bớt đất đai để khỏi phá sản như nhiều nông gia khác. Nhưng các công ty thì vẫn phây phây. Mẹ kiếp, người dân thường có thể đói, nhưng không ngưng hút thuốc. Rồi Roosevelt cho chúng ta hưởng trợ cấp về giá, mặc dầu công ty đã ra sức ngăn chặn việc ấy. Gia đình của anh và gia đình tôi đã sống được nhờ trợ cấp ấy. Chúng ta vẫn còn hoạt động được ngay cả lúc các nhà băng đang sai áp những nông trại bỏ không trong nước, nhưng nếu chúng ta không cẩn thận, các bạn ạ, tôi thấy chúng ta sẽ gặp khó khăn và tôi sẽ cho các bạn biết lý do.
Anh ta ngừng nói một lúc để tăng sự hấp dẫn của điều anh sắp nói.
- Trước đây, dù giá cả biến động, chúng ta vẫn luôn luôn an toàn. Thuốc điếu của Mỹ trước đây luôn luôn làm bằng thuốc lá Mỹ. Thuốc lá Mỹ tốt nhất, trước đây cũng như bây giờ. Nhưng bây giờ các công ty bắt đầu nhập thuốc lá từ những nơi như Brasil và Zimbabwe. Thuốc lá ở đó bây giờ tốt hơn hồi xưa nhiều.
Anh ta ngừng nói, như để điều anh vừa tiết lộ ngấm vào đầu óc mọi người.
- Sự thật là chúng ta không thể cạnh tranh được với thuốc lá nước ngoài, vì nó được trồng trong những điều kiện người làm công như những nô lệ, nhất là khi các công ty dầu hỏa đã đẩy giá xăng cho máy móc của chúng ta và phân bón lên cao. Chúng ta phải ngăn chặn việc đó - trong lúc này!
Có nhiều tiếng nói cất lên từ nhiều phía:
- Bằng cách nào?
- Chúng ta phải làm gì?
- Ý anh thế nào, Will?
Will mỉm cười, nói:
- Tôi vui mừng vì các bạn đã hỏi tôi. Điều chúng ta phải làm là bắt đầu làm âm lền trước khi vấn đề ấy trở nên tồi tệ hơn. Phải gởi những kiến nghị, phải nói chuyện với những chính khách ở Washington. Đa số bị các công ty mua chuộc, nhưng vẫn còn vài người bênh vực giới nông dân. Chúng ta sẽ nói cho các báo chí và đài truyền hình biết và thúc đẩy họ đăng những thiên phóng sự về lý do tại sao thuốc lá trồng ở nước ngoài rẻ hơn của chúng ta.
Một trong những nông gia già hơn cả lẩm bẩm:
- Có vẻ rắc rối đấy. Nghe như là anh muốn thọc tay vào một tổ ong vò vẽ, Will Rivers. Và tôi sợ rằng chả đem lại cho chúng ta điều gì tốt cả.
Will quay qua ngay mặt ông ta và nghiêm trang nói:
- Tôi không thể nào bảo đảm là không có rắc rối hoặc là chúng ta có thể thắng các nhà sản xuất trong việc này, bác John ạ. Nhưng tôi muốn nhắc bác một điều là xưa kia đã có một người rất thông minh nói rằng: "Tốt hơn, chúng ta nên đoàn kết với nhau như bó đũa, nếu không muốn bị bẻ gảy từng chiếc". Người nói câu đó là Ben Jamin Franklin, các bạn ạ và lúc đó ông ta đang nói với một số người khác đang lo sợ chưa dám ký vào tờ Tuyên ngôn Độc lập. Vậy thì tất cả chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra khi những người ấy quyết định đoàn kết với nhau. Tôi yêu cầu các bạn cũng làm như họ… và phát động cuộc chống đối này.
Trong khi Will bước xuống bục. Niki để ý thấy tiếng hoan hô dè dặt hơn trước, nhưng anh ta hình như không bối rối. Anh bắt đầu len lỏi giữa các nông gia, bắt tay họ và rõ ràng anh ta tìm kiếm sự ủng hộ đối với lập trường của anh ta.
Niki biết rất ít về đoạn lịch sử Will đã nói, nhưng cô như bị thôi miên bởi câu chuyện ấy và sẵn sàng tin rằng dòng họ Hyland đã luôn luôn tỏ ra vô lương tâm trong công việc cũng như trong đời sống cá nhân của họ.
Một lát sau, bà Clay loan báo nước giải khát đang được dọn lên. Người ta bắt đầu đứng quanh một cái bàn kê tạm phủ vải đỏ. Trên bàn có một cái liễn đựng nước trái cây, một bình cà phê và nhiều bánh làm ở nhà. Will Rivers vừa rót cho mình một tách cà phê thì Niki và Kate đến gần. Niki nôn nóng muốn nói chuyện với anh ta để biết nhiều hơn về lập trường của những nhà nông. Nhưng một toán ba người phụ nữ đã ập tới, người nào cũng cầm một khay bánh, giành nhau mời anh ta. Kate nói với Niki:
- Cậu đã hỏi anh ấy là ai. Cậu đã bắt đầu nghĩ ra chưa? Đối với nhiều cô chưa chồng ở Willow Cross, anh ta là người độc thân, có thể lập gia đình với họ. Cậu có muốn không?
- Có, nhưng không phải theo cách đó. Có lẽ anh ta là người nói cho mình biêt, nếu mình sai lầm vì dính líu trong việc trồng trọt lúc này…
- Cậu sẽ khó gặp một mình anh ta để thảo luận những việc như thế, trừ khi cậu làm được một món bánh nào đó thật đặc biệt để mời anh ta ăn.
Hai cô ăn bánh và uống nước chanh. Niki liếc mắt quan sát và thấy Will ăn hết những miếng bánh do các cô gái mời một cách rất ga lăng và đối với mỗi người, anh ta đều có một lời khen kèm theo một nụ cười thật tươi trè.
Bỗng Will tách ra khỏi nhóm người hâm mộ anh đi về phía hai cô. Anh ta chìa tay ra và nói:
- Kate, rất mừng gặp lại cô. Tôi định cảm ơn cô đã giữ hộ cậu bé Clifton trong khi mẹ nó nằm bệnh viện. Tôi thấy cô dẫn theo người láng giềng mới nhất của chúng ta.
Kate cười lớn và giới thiệu hai người với nhau, rồi nói:
- Tin tức ở đây loan đi nhanh quá, Will ạ. Niki muốn trồng thử cây thuốc lá. Tôi đã nghĩ rằng anh có thể là người giúp cô ấy thuê một ít nhân công có kinh nghiệm.
- Luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ láng giềng, nhưng có lẽ tôi phải xem qua khu đất ấy để biết sẽ cần những gì - Will nói.
- Niki có lẽ thật sự biết ơn việc đó, phải không Niki? Kate nói ra trước, làm như sợ rằng cô bạn của mình nói trật chìa.
- Có chứ! Niki nói.
Cô và Will ngừng nói và quan sát nhau một lúc. Cũng như cô, anh ta không để lộ ra ngoài phản ứng nào cả. Cuối cùng, anh nói:
- Ngày mai tôi có thể ra ngoài ấy, nhưng phải thật sớm mới được.
- Đồng ý. Tôi sẽ chờ anh vào khoản chín giờ, - Niki đáp.
Will cười ầm lên.
- Thật dễ thấy cô mới vào nghề nông. Ở đây sớm thường có nghĩa là lúc mặt trời mới ló dạng ở chân trời vào khoảng năm giờ rưỡi sáng. Nhưng bởi vì cô còn chưa quen, tôi sẽ đến hơi trễ. Cô thức dậy được vào khoảng… bảy giờ không?
- Tôi sẽ gặp ông bất cứ giờ nào ông hẹn, ông Rivers - Niki đáp.
Will mỉm cười với cô.
- Cha tôi xưa kia là người được gọi bằng ông Rivers. Còn tôi thì thường được gọi bằng Will.
- Vậy thì, Will.
Anh đưa tay ra và cô bắt lấy. Cô để ý thấy cái bắt tay của anh mạnh và cương quyết, không có vẻ là nhường cho đàn bà.
Một nhóm đàn ông đến gần, hình như muốn đấu khẩu với Will. Anh ta quay lại và nói chuyện với họ. Kate kéo Niki đi và nói:
- Thế là cậu yên tâm. Will trồng thuốc lá từ hồi còn nhỏ. Anh ta giỏi lắm. Nếu anh ta chịu trông nom cậu, thì rất tốt cho cậu.
- Mình không cần anh ta chăm nom. Mình chỉ cần anh ta khuyên một đôi lời.
- Cái đó thì tùy cậu, nếu cậu muốn thế. Nhưng mình thấy cậu đã gây được một ấn tượng mạnh ở anh ta và anh ta sẽ ra sức giúp cậu.
- Làm sao cậu biết?
- Thì anh ta chịu dời lại một giờ rưỡi để cho cậu ngủ thêm đấy.
Khi đồng hồ báo đánh thức Niki lúc sáu giờ rưỡi sáng cô vẫn còn tự nhủ, cô không quan tâm dù Will Rivers nghĩ gì về cô, miễn là anh ta giúp cô thật nhiều ý kiến về trồng thuốc lá.
Nhưng cô trải trên bàn ở bếp một trong vài cái khăn bàn còn lành lặn, rồi bắt đầu làm mấy cái bánh cam thơm phức theo công thức của mẹ cô để lại.
Cô chế một bình cà phê mới, mùi thơm sực nức trong nhà bếp. Sau đó cô ăn mặc thật kỹ lưỡng, chọn một cái áo len màu xanh mềm mại để mặc với cái quần jean và kẻ mi mắt.
Gần đúng bảy giờ, cô nghe có tiếng bánh xe chạy trên đường vào nhà. Nhìn qua cửa sổ, cô thấy có một bánh xe tải thắng gấp đậu lại.
Trong ánh sáng ban mai, Will thậm chí trông còn bảnh trai hơn đêm qua. Mái tóc màu nâu đậm của anh ánh lên màu đỏ dưới ánh nắng. Cặp mắt màu vàng của anh long lanh đầy nhựa sống và toàn thân anh toát ra một nghị lực mạnh mẽ trong khi anh đi. Niki nghĩ bụng, cô chưa từng gặp người đàn ông nào có vẻ đàn ông như vậy.
Anh ta nhận lời mời của cô, vừa ăn sáng vừa nói chuyện và ngồi vào bàn ở trong bếp. Niki rót cà phê vào tách của anh và nói:
- Mời anh dùng cái bánh. Đây là loại bánh Pháp.
- Thật à? Bánh làm ở Pháp à? Tôi chưa bao giờ được tiếp đón nồng hậu như thế này, thưa bà. Cứ tưởng tượng những cái bánh này được gởi qua tận đây từ một chỗ ở gần nước Nga…!
- Bánh này do tôi làm. Và nước Pháp không phải ở gần…
Niki ngừng nói để quan sát miệng cười của anh ta và tia mắt long lanh của anh, cô ý thức mình đã ngu xuẩn. Cô nói:
- Xin lỗi, tôi không có ý định lên mặt với anh.
- Không sao, Niki. Tôi chỉ muốn cho cô biết rằng những người trồng thuốc lá không phải là đều ở xứ sở thuốc lá. Tôi cũng đã sống một thời gian ở Pháp cách đây mấy năm sau khi tốt nghiệp đại học. Tôi đã đích thân ăn một cái bánh như thế này hồi tôi ở khu Tả Ngạn (Wiki: La Rive Gauche tức Tả ngạn Paris là khu vực bờ nam sông Seine trong thành phố Paris. Ở đoạn này sông Seine chảy từ đông sang tây, chia đôi Paris. Hữu ngạn Paris tức Rive Droite ở bờ bắc và Tả ngạn là bờ nam sông.)
Lúng túng vì mình đã hớ, Niki lặng thinh và nhớ lại Kate đã la rầy cô biết chừng nào, vì cô đã nhận định về người khác mà không đủ yếu tố về họ.
Will tiếp tục nói chuyện một cách thoải mái:
- Có một điều tôi cần biết để giúp cô đặt kế hoạch trồng trọt. Để bắt đầu, cô có biết phần diện tích trồng trọt được phân chia cho Judd Martin, có phải là hết diện tích đất của cô không?
- Phân chia? Để làm gì? - Cô hỏi.
Anh ta đang nhúng cái bánh vào tách cà phê, phải ngừng tay và nhìn sững cô, như không tin được lỗ tai của mình khi nghe cô nói. Cuối cùng, anh nói:
- Để thi hành trợ cấp giá bán. Cô muốn nói cô không biết gì về việc đó hay sao?
- Không, tôi không biết. Thật tình mà nói, tôi không biết chút ít gì về trồng trọt. Vì vậy tôi đã nhờ anh đến đây. Đề xem anh có chữa được sự ngu dốt không ai bằng của tôi hay không.
Anh ta toét miệng cười:
- Được rồi, đến phiên tôi xin lỗi vì đã nói sỗ sàng quá. Tuy nhiên tôi không quen làm thầy giáo. Chẳng là không có nhiều người miền Bắc vào miền này trồng thuốc lá. Nhất là những người đẹp đáng lẽ ra thích hợp với thời trang các tạp chí hơn.
- Tôi không phải là người miền Bắc, tôi sinh ra ở đây.
- Thế à? Ủa vậy thì bắt đầu được rồi. Có lẽ cô đã có một ít hiểu biết về trồng trọt ngay trong máu. Và tôi sẵn sàng chỉ thêm một ít. Để ít nhất đáp lại thịnh tình của cô đã mời tôi cái bánh rất ngon…
Anh ta nháy mắt cô và cô mỉm cười đáp lại.
Cô biết mình đang thủ thế nhiều quá, trong khi Will Rivers quyến rũ và dễ thương và anh ta biết vậy nên rất thoải mái. Niki quyết tâm không để mình giống như các cô giá đẹp ở đây thèm muốn anh ta. Ngoài ra, cô còn giữ cho mình để khỏi rơi vào cảnh ngộ của mẹ cô và bà ngoại cô.
Will đẩy tách cà phê qua một bên và bắt tay vào việc. Anh nói:
Chúng ta sẽ bắt đầu như thế này. Toi sẽ tìm xem diện tích được phân chia cho cô là bao nhiêu và tôi sẽ tìm kiếm cho cô một số tài liệu của Bộ Nông nghiệp ấn hành, để cô nghiên cứu cho biết. Trong khi chờ đợi, chỉ cần biết thế này. Người trồng thuốc lá nào muốn được hưởng chương trình trợ cấp đểu được phân chia một diện tích để trồng trọt. Cô có thể trồng lấy hoặc cho mướn đất. Rồi nếu cô không bán được với giá xuýt xoát với giá đã được ấn định trong cuộc bán đấu giá, thì hợp tác xã thuốc lá sẽ giữ thuốc giùm cô trong nhà kho, những lá thuốc tốt nhất có thể giữ từ năm đến mười năm cho đến khi bán được đúng giá. Trong khi chờ đợi, cô được nhà nước cho vay tiền không hoàn lại. Cô hiểu chưa, hay tôi phải nói lại lần nữa?
- Tôi hiểu. Tôi thiếu kinh nghiệm, chứ không phải ngu đần.
- Tôi không bao giờ nói thế.
Will ngần ngừ một chút, rồi hỏi:
- Cô có phiền không, nếu tôi khuyên cô một điều với tư cách là láng giềng… và điều này không phải là nghề trồng trọt?
Niki miễn cưỡng gật đầu.
- Tôi thấy hình như cô có một gánh nặng gì trên vai. Cô hãy cẩn thận. Niki, điều đó có thể gây trở ngại cho cô. Bây giờ cho phép tôi hỏi một câu nghiêm túc…
Niki trân cứng người lại và chắc chắn anh ta sắp hỏi chuyện riêng tư của cô, tìm hiểu quá khứ của cô.
Will hỏi tiếp:
- Cô có chắc chắn cô muốn trồng trọt khu đất này không? Có thể cô đã nghĩ lại sau khi nghe tôi phát biểu tối hôm qua. Nhiều thanh niên trong thời buổi này bỏ đồng ruộng ra thành phố làm việc trong các nhà máy. Cuộc sống ở đây không dễ dàng. Niki, ngay cả khi ta đã quen, ngay cả trong khi được mùa.
- Tôi chắc chắn. Tôi chắc chắn tôi muốn thử.
Will đứng dậy, cầm cái tách đến chậu rửa chén để rửa. Niki nghĩ thầm, không biết ai đã dạy cho anh ta cử chỉ đó.
Anh nói:
- Tốt lắm, vậy là giải quyết xong. Bây giờ ta hãy đi xem qua khu đất, để tôi biết rõ hơn cô cần gì.
Hai người đi ra ngoài. Niki đi sau một bước trong khi ra chiếc xe tải nhẹ. Anh mở cửa xe và giữ lại cho Niki ngồi vào ghế. Trong khi lái xe trên các con đường băng ngang sở đất của cô, Will nhìn ra các cánh đồng, thỉnh thoảng làu bàu trng miệng, nhưng không bày tỏ ý kiến. Khi đã xem xong toàn thể nông trại, Will lái xe đưa Niki trở về nhà. Họ ngồi lại trong bếp và anh nói:
- Không đến nỗi xấu lắm, mặc dù vụ thuốc trong năm nay không thu hoạch và cây để lại ngoài đồng cho thối. Nhưng cô có thể chuẩn bị để trồng lại. Có nghĩa là phải dọn quang trước khi đốt những cây khô.
Niki không hiểu lời khuyên này có nghĩa là gì, nhưng cô không hỏi. Thấy vẻ mặt của cô, Will mỉm cười và tự động giải thích:
- Ta phải giết sạch côn trùng trong đất trước khi trồng, những loại côn trùng như cô đã nghe tôi nói tối hôm qua đấy. Để giết chúng, có thể dùng nước sôi hay chất hóa học, nhưng đa số những nhà nông xung quanh đây chỉ đốt lửa trên đất sau vụ thu hoạch.
Niki gật đầu. Will nói:
- Tôi không hiểu được, vì sao Gudd Martin đã bỏ đi một cách hấp tấp như vậy. Tôi chắc cô không biết gì về việc đó, phải không?
- Tôi biết rằng họ không trả được tiền thuê nên phải dọn đi. Việc phá hoại đất đai so với tình trạng ngôi nhà của họ để lại…
Will cau mày:
- Kỳ lạ thật, tôi dám cá rằng Gudd trả nổi công nợ. Dĩ nhiên gia đình Martin đã qua một lúc khó khăn cách đây vài năm. Nhưng sau hết, tôi nghe họ làm ăn khá. Thế rồi tự nhiên họ bỏ đi. Có người nói rằng cô con gái của Gudd đang bị rắc rối ở Baltimore, nhưng tôi không để ý đến các tin đồn ấy cho lắm.
Có vẻ như đã biết được Niki không có tin tức gì khác về gia đình Martin, anh nói:
- Vậy làm sao cô mướn được chỗ này?
Niki chỉ do dự một tích tắc và quyết định nói thật:
- Không phải là tôi mướn. Tôi là chủ sở đất này - xưa kia nó là của mẹ tôi.
Vầng trán của Will cau lại trong khi anh cố nhớ lại. Cuối cùng anh nói:
- Khoan đã, tôi có nghe nói gì đấy về chỗ này. Có phải là đã có…
Niki ngắt lời anh:
- Phải, mẹ tôi đã bị giết ở đây. Phải, mẹ tôi là tình nhân của H.D Hyland.
Đôi mắt màu nâu của Will chớp nhanh:
- Như tôi đã nói lúc này, tôi thấy hình như cô có một gánh nặng trên vai. Có lẽ đó là lý do chính đáng. Nhưng cũng không phải vì thế mà cô xét đoán những người cô không biết. Tôi chia buồn về cái chết của mẹ cô. Còn về việc kia, tôi nghĩ rằng đó là việc của bà.
- Những người khác ở xung qunah đây không nhìn việc đó với cặp mắt như vậy! Họ làm cho bà cảm thấy như là một… - Niki không nói ra được danh từ xấu xí ấy, nhất là đối với một người đàn ông cô mới quen - Làm tôi cũng bị lây. Nhiều người ở đây coi chúng tôi như là rác rưởi.
Will ngó xuống, gần như đích thân nhận một phần đáng trách của việc đó.
- Ồ, chưa hề có ai buộc tội chúng tôi ở đây là những người phóng khoáng - Anh ngước lên nhìn - Nhưng tại sao cô lại muốn trở về đây nếu cô bị đối xử như vậy?
- Bởi vì tôi chưa sẵn sàng để cho sở thuế tịch thu ngôi nhà của mẹ tôi. Có vẻ như chỉ còn cách trồng cây thuốc lá để giữ được ngôi nhà.
- Nghe cô nói hình như câu chuyện có thể là dài dòng hơn, nhưng thôi được rồi… chuyện đó không dính dáng gì đến tôi.
Anh chồm qua bàn và nói:
- Không phải là tôi muốn xen vào chuyện của người khác, Niki. Tôi nghĩ rằng, có lẽ cô nên có một người bạn, để nói chuyện với họ, vì cô chẳng khác nào một người lạ ở đây.
- Tôi đã quen là một người lạ.
- Có lẽ đó là sai lầm đầu tiên của cô.
Niki đổi đề tài:
- Tôi sẽ cần một số người làm công ở đây. Kate đã nói rằng anh có thể giúp tôi trong việc này. Anh giúp được không?
Anh ta mỉm cười đáp:
- Thuốc lá là một loại cây trồng đòi hỏi sự săn sóc, Niki. Có thể xem như là phái nữ, cần được người ta chú ý đến mỗi ngày. Nếu bỏ nó một mình, ta sẽ có thể phải hối tiếc.
Niki ngoảnh mặt đi, để lộ sự mất kiên nhẫn. Cô cần sự giúp đỡ, cần tên những lao động để mướn, chứ không cần nghe giảng bài. Will vẫn nói tiếp:
- Điểm quan trọng, Niki, là cô phải cam kết sự thật và giữ vững sự cam kết. Bằng không, cô có thể nhanh chóng mất toi số tiền nào bỏ ra để đầu tư.
- Tôi về đây là để ở luôn. Tôi đã cam kết.
- Chỉ mới một phần. Tôi muốn nói với cô rằng, nếu cô muốn một người nào làm việc ở đây và chăm sóc cây trồng, cô phải cho người ấy có quyền lợi trong đó, bằng cách chia lợi nhuận, thay vì trả tiền công cho họ.
- Cách nào cũng được, miễn là tôi giữ được ngôi nhà.
Will gật đầu:
- Được rồi, Mathew Parker có thể rảnh, tôi sẽ hỏi anh ta. Và đứa con trai của Lem Hansen cần có việc làm. Nó hơi ngớ ngẩn một chút, nhưng miễn là có ai khác điểu khiển nó, nó giúp việc cho cô đáng đồng tiền cô trả cho nó.
Anh ta ngừng nói và nhìn qua cô dưới đôi mày rậm. Niki có cảm giác anh ta đang đắn đo trước khi muốn nói thêm. Cuối cùng anh nói:
- Có một người đàn ông tên là Jim Dark, sẽ là một người đốc công tốt cho cô.
Niki cảm thấy có chữ "nhưng" theo sau và chờ. Quả nhiên nó đến.
- Jim mới ra tù được vài tuần… Anh ta đang làm những việc lặt vặt đấy đó. Tôi đã hứa sẽ tìm cách giúp anh ta. Cô nghĩ sao về một người từng bị tù?
Niki bắt đầu lắc đầu. Nhưng rồi cô nhớ lời dạy của Helen là đừng tin vào các "nhãn hiệu" và nghĩ đến việc chính mình cũng đã bị xét đoán như thế nào và cả Elle, hai mẹ con cũng đã sống trong một loại nhà tù.
- Jim Dark đã phạm tội gì?
Will nhìn thẳng mắt cô:
- Anh ta đã giết chết một người đàn ông khác.
Niki há hốc miệng.
- Anh muốn tôi mướn một kẻ giết người à?
- Jim không phải là kẻ cố ý giết người. Luật pháp xem đó tội ngộ sát và Tòa đã cho Jim tự bào chữa là ở trong trường hợp bị tấn công có động lực. Tôi cho rằng đó là trường hợp tự vệ khi anh ta bị người khác tấn công. Nếu cuộc đánh lộn không xảy ra trong quán rượu, thì có lẽ Jim đã được miễn tố hoàn toàn - Will nhún vai - Tôi nghĩ rằng cô có thể có đầu óc phóng khoáng hơn nhiều người. Có lẽ tôi lầm…
Niki giận anh ta đã cố làm cho cô có cảm nghĩ mình có lỗi chỉ vì cô dè dặt khi mướn một người tội phạm đã có án. Trời đất, cô sống ở nhà này một mình. Bộ anh ta tối dạ hay sao, hay anh ta muốn thử cô?
- Will, tôi ở đây một mình…
- Tôi hiểu cô dè dặt là phải.
Anh đẩy ghế lui, chuẩn bị ra về.
- Anh nghĩ rằng chỉ có người ấy làm đốc công được cho tôi…?
- Không phải. Nhưng tôi nghĩ rằng Jim là người giúp cô tốt nhất. Không có điều gì về trồng thuốc lá mà anh ta không biết. Anh ta thông minh và siêng năng, anh ta có đầu óc biết suy nghĩ. Anh ta đã vào hội cai rượu khi ở tù và đã bỏ rượu ít nhất từ một năm nay.
- Ở trong tù anh ta không có cách gì chọn lựa.
- Ngay ở đấy cũng có thể chọn lựa.
- Được rồi, nhưng nếu anh ta bắt đầu uống lại thì sao?
- Con người không phải là cái máy mà có bảo hành, Niki. Nhưng tôi đã quen Jim rất lâu và theo tôi, anh ta sẽ không làm cô thất vọng. Nhưng tại sao cô không tự mình gặp anh ta để tự mình thấy? Nếu cô vẫn chưa chắc chắn, cô hãy mướn anh ta vài hôm để dọn quang đồng ruộng của cô. Không nghĩa vụ nào cả. Không sợ mất mát gì cả. Nếu cô quyết định tiếp tục mướn anh ta, cô có thể tin cậy ở tôi, tôi sẽ trông coi cho cô.
- Làm như anh có câu trả lời cho mọi việc.
- Không đâu, không phải cho mọi việc. Thí dụ tôi không biết cô có chịu đến dự buổi khiêu vũ quyên tiền giúp gia đình Carson hay không - và tôi muốn nghe câu trả lời.
- Tôi chưa quyết định.
- Đó không phải là câu trả lời tôi muốn. Nếu cô quyết định đến dự, tôi sẽ thích thú được gặp cô ở đấy. Và bây giờ tôi phải trở về làm việc.
Anh và Niki đi ra đến cửa nhà, rồi vẫy tay chào. Anh ra về sau khi hứa sắp xếp để cô gặp Jim Dark.
Anh chàng mới to gan làm sao. Cô nghĩ bụng trong khi đi vào nhà. Và kiêu ngạo nữa. Cô thu lượm những đồ đạc đã ăn sáng và dằn mạnh vào chậu rửa chén bát, mạnh đến nỗi một cái đĩa bị vỡ làm đôi. Anh ta thậm chí đã không mời cô dự buổi khiêu vũ để giúp gia đình Carson, như một người đàn ông bình thường. Không, anh ta chỉ muốn giữ tấm thiệp mời dự khiêu vũ của anh để dành cho những phụ nữ chưa chồng ở hợp tác xã. Chẳng phải là cô đã nhận lời mời đâu, không có hy vọng gì trong chuyện đó. Nhưng điệu bộ, suy đoán tự nhiên của anh ta coi như cô sẽ bằng lòng sung vào đội đàn bà con gái hâm mộ anh ta… thật không thể chịu nổi.
Thế nhưng cô vẫn mắc nợ Will, vì anh giúp cô bắt đầu trồng trọt lại nông trang của cô… đó là giả sử rằng cô sẽ không bị người đốc công do anh ta giới thiệu giết chết.