Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Lisa Kleypas
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3496 / 75
Cập nhật: 2015-12-01 18:36:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 (Kết)
au khi vị khách cuối cùng đã khởi hành,
Aline thay quần áo thoải mái ở nhà và đi đến phòng nơi mọi gia đình sum vầy bên nhau, quăng mình vào chiếc ghế trường kỷ rộng lớn, cô ngồi im nhìn chằm chằm vào vô định trong hàng giờ. Mặc dù đang là mùa hè và không khí ấm áp nhưng cô thấy lạnh trong người và rùng mình bên dưới lớp chăn cô đã phủ lên người mình. Theo yêu cầu của cô, một cô hầu gái đã đi đến đốt lò sưởi trong phòng và mang một tách trà nóng nhưng cô vẫn không thấy khá hơn. Cô nghe thấy các âm thanh người hầu đang dọn dẹp phòng ốc sau khi các vị khách đã rời đi, lau chùi cầu thang, trang viên đang trở lại trạng thái yên lặng sau một bữa tiệc đón khách.
Còn nhiều công việc cô phải làm, xem xét và quản lý và trao đổi công việc với bà Faircloth. Tuy nhiên, dường như không thể vực mình dậy được, Cô cảm thấy mình giống như một chiếc đồng hồ bị hư hỏng, đóng băng và vô dụng. Cô ngủ gật trên ghế trường kỷ cho đến khi ngọn lửa đã tàn và các tia ánh sáng mặt trời đi qua màn cửá sổ được thay thế bởi ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn. Một âm thanh đánh thức cô, và cô miễn cưỡng thức giấc.
Mở mắt ra cô nhìn thấy Marcus đang đi vào phòng. Anh đứng gần lò sưởi, nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là một câu đố mà anh không có lời giải đáp. “ Anh tìm em hả?” cô hỏi với giọng mơ màng. Đấu tranh để ngồi dậy, cô cử động đôi mắt mình. Marcus thắp sáng một bóng đèn tiến lại gần cô
"Bà Faircloth nói với anh rằng em đã không ăn gì trong cả ngày nay. "
Aline cười uể oải. " Em cảm thấy quá mệt mỏi trong người, em sẽ ăn sau”
Anh nhìn cô nghiêm khắc. " Em trông như mới từ địa ngục về."
“Cảm ơn anh" cô chế giễu nói. "Như em đã nói, quá mệt mỏi thôi, vì thế em muốn ngủ một chút "
" Em đã ngủ nguyên trong ngày và điều đó không tốt một chút nào cả”.
" Marcus anh muốn nói em điều gì?" Cô hỏi anh khi anh gây phiền toái cho cô. Anh không trả lời cô, thọc tay trong túi áo khoác anh dường như đang bận tâm suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng, anh liếc nhìn đầu gối cô, ẩn bên dưới những nếp gấp của váy xanh muslin. " Anh muốn hỏi em về nó," anh nói thô lỗ.
"Cái gì cơ?" cô ngạc nhiên hỏi anh.
Anh ra hiệu cứng nhắc về phía chân cô. " Anh muốn nhìn vết sẹo chân em” Aline kinh ngạc nhìn anh. " Vết sẹo?”
“ Đúng.”
Marcus ngồi đối diện cô, khuôn mặt vô cảm. Anh không yêu cầu cô như thế từ trước đến nay. Tại sao bây giờ anh muốn nhìn thấy đôi chân cô? Aline không thể hiểu suy nghĩ của anh, và cô cảm mệt mỏi để tìm hiểu suy nghĩ của anh lúc này. Chắc chắn nó sẽ không gây hại gì khi cô cho anh thấy chúng, cô bắt đầu cởi giầy ra, ngập ngừng để chân gác lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, cô từ từ kéo gấu váy mình lên đến đầu gối. Ngoài cảm xúc nín thở của anh, Marcus không có phản ứng khi nhìn thấy chúng. Cái nhìn đen tối của anh di chuyển nhìn chằm chằm vào các lớp sẹo.
Nhìn khuôn mặt bình thản của anh, Aline không nhận ra rằng cô cũng đang nín thở theo dõi phản ứng anh. "Chúng không đẹp," anh nói. "Nhưng cũng không hoàn toàn là xấu như anh nghĩ." Cẩn thận anh kéo gấu váy cô xuống " Anh cho rằng em đã nghĩ quá sâu sắc về nó trong khi thực tế không nặng nề như vậy”
Aline tò mò quá mức khi nghe anh trai an ủi mình.. Khi còn nhỏ, vì họ ít khi gặp nhau nên tình cảm cũng không thân thiết mấy, nhưng kể từ cái chết của cha, Marcus đã chứng tỏ được mình là một người đàn ông đáng kính trọng và đáng được yêu thương, anh là người đàn ông độc lập mạnh mẽ. Không giống như cô, anh luôn nhìn thẳng vào vấn đề và chấp nhận nó.
"Tại sao bây giờ anh muốn nhìn vết sẹo của em?" cô hỏi.
Anh ngạc nhiên nhìn cô cười lớn. " Anh cảm thấy mình không giúp được gì cho em, trong khi anh có thể ngăn được nó… và anh thấy mình bất lực vì thế anh không muốn nhìn thấy sự thất bại của mình, và bây giờ khi dám thừa nhận nó anh muốn nhìn sự thật”
Cô lắc đầu bối rối. "Trời ơi, Marcus, sao anh có thể tin rằng mình có thể làm được điều đó chứ? Đó không phải là lỗi ở anh, không phải trách nhiệm của anh?”
" Em là người thân của anh," anh thì thầm, " em và Livia … anh sẽ cố gắng hết mình để bảo vệ hai em khỏi bị tổn thương." Aline mỉm cười cảm động sự yêu thương anh dành cho hai chị em cô. Mặc dù, cô biết câu trả lời của anh khi cô hỏi điều này, nhưng anh là người khác giới đầu tiên cô cho nhìn vết sẹo và nôn nóng hỏi anh vấn đề mà cô luôn ấp ủ trong lòng “ Marcus", cô hỏi ngập ngừng, "nếu anh yêu một người phụ nữ, những vết sẹo như thế này có ngăn cản tình yêu của anh không?-"
"Không," anh trả lời giọng vững chắc. "Không, nó không là gì cả"
Aline tự hỏi anh nói thật lòng không. Đó là có thể anh cố gắng để bảo vệ cô. Nhưng Marcus không phải là một người đàn ông nói dối lòng mình. " Em không tin anh sao?" anh nhìn cô hỏi.
Cô nhìn anh khẽ gật đầu. " Em nghĩ rằng anh luôn tìm người phụ nữ hoàn hảo về mặt thể xác sao? Anh ngắm nhìn vẻ đẹp đó giống như bất kỳ người đàn ông khác, nhưng nó hầu như không là yêu cầu trọng yếu. Không công bằng khi anh cũng không hoàn thiện như vậy mà yêu cầu cao đối với người khác"
Aline ngạc nhiên nhìn anh, dáng vẻ mạnh khoẻ, đôi mắt đen thông minh của anh, hàng lông mày đen và đều trên khuôn mặt anh "Anh rất hấp dẫn…" cô nói một cách nghiêm túc. "Có lẽ không phải như Mr Shaw... nhưng rất nam tính."
Anh nhún vai. "Tin anh đi, nó không quan trọng, vì anh không tìm thấy sự trở ngại nào đối vói người phụ nữ cả! Anh đã thông suốt khi nghĩ về vẻ đẹp giữa người đàn ông và người đàn bà, mà ít khi mọi người hiểu điều đó”
Aline cau mày, tự hỏi có phải cô đang bị chỉ trích. " Khó khăn cho em…", Marcus tiếp tục, " khi em nghĩ đến một người phụ nữ lành lặn và cảm thấy xấu hổ khi em so với cô ta, vì thế em luôn che ấu vết sẹo của mình, phải không?”.
Nghiêng đầu chống tay lên thành ghế trường kỷ, Aline lắc đầu. "Em ghét những vết sẹo. Em không bao giờ ước có nó. Và không thể làm gì để thay đổi nó”
"Cũng như McKenna không bao giờ có thể thay đổi nguồn gốc của mình."
" Nếu anh đang muốn nói về hai đường thẳng song song, Marcus, nó sẽ không có ý nghĩa với em đâu. Nguồn gốc của McKenna không làm em tránh xa anh ấy. Không có gì làm cho em ngừng yêu và ham muốn anh ấy "Cô dừng lại đột ngột khi cô hiểu được mục đích anh đang đề cập đến
" Em không nghĩ rằng anh ta cũng nghĩ như thế sao?" Anh bất ngờ hỏi ngược lại cô.
“ Em không thể” Cô do dự nói.
" Ôi chúa ơi!, hãy nói cho anh ta sự thật. Đây không phải lúc em giấu diếm vấn đề của mình, hãy trung thực đi!” Anh lớn giọng khi thấy sự bướng bỉnh của cô.
Lời nói của anh làm cô đột ngột trở nên giận dữ. “ Vấn đề này chẳng liên quan gì cả!”
“Ôi chúa ơi!” Marcus nhìn cô ánh mắt mỉa mai. " Em không muốn cho McKenna biết rằng em không hoàn hảo. Đó là gì nếu không phải là sự dối trá?”
"Nó không chỉ đơn giản như vậy"Cô phản đối anh.
Môi anh mím lại vì tức giận. "Có lẽ vấn đề không đơn giản nhưng giải pháp là có thể có, bắt đầu hành xử giống như người phụ nữ trưởng thành đi, và thừa nhận thực tế là em không hoàn toàn hoàn hảo, và biết đâu anh ta sẽ yêu em mà không quan tâm đến nó. "
" Anh không biết gì cả, anh đừng nói nữa"Cô nghẹn ngào, ước muốn được quýnh anh.
Marcus nói dứt khoát. " Hãy đi đến Mc Kenna, Aline. Hoặc anh sẽ tự mình nói cho anh ta biết. "
" Anh không được làm điều đó, anh không có quyền…!" Cô hét lên giận dẽ với anh.
" Anh đã chuẩn bị xe ngựa," Anh nói với cô. " Anh sẽ đi London trong năm phút, cho dù có hoặc em không đi cùng.."
" Ôi chúa ơi"Cô phát rồ với anh, "không bao giờ anh chán khi thấy người khác đang điên lên sao?”
"Thực tế thì không." Anh cười không để ý vể giận dữ của cô.
Aline nhìn chằm chằm vào anh" Lúc trước anh đã bằng mọi cách ngăn cản em và Mc Kenna, tại sao bây giờ lại thay đổi đột ngột đến thế?”
"Bởi vì em đã 31 tuổi và chưa lập gia đình, và anh nhận ra rằng đây l cơ hội duy nhất để anh thoát khỏi em” Marcus nhe răng cười và tránh những cái đấm nhẹ từ cô “ Và anh muốn thấy em hạnh phúc” Anh ôm cô vào trong vòng tay mình. Áp khuôn mặt cô vào vai anh, cô bật khóc.
"Anh đã nghĩ rằng McKenna sẽ làm tổn thương em," Marcus tiếp tục. " Anh muốn bảo vệ em sau tất cả kế hoạch của mình…nhưng đến khi ngày hôm nay khi anh nhìn thấy ánh mắt của Mc Kenna nhìn em anh đã nhận ra rằng hắn ta yêu em thật lòng, và cảm thấy thương hại hắn khi nhận ra em đang làm cậu ta bị tổn thương” Marcus lúng túng chìa khăn tay cho cô. " Cầm lấy này, trước khi em làm dơ áo anh."
Aline buông anh ra và cầm chiếc khăn anh đưa. Cô cảm thấy lo sợ cảm giác như anh đang muốn cô nhảy xuống hố sâu “ Nhưng anh luôn nói với em rằng không muốn chấp nhận rủi ro mà?”
" Đúng vậy" anh trả lời nhẹ nhàng. " Thế nhưng, điều này rất quan trọng đối với em,"
Aline nhìn chằm chằm anh không chớp mắt. Hãy thử khi cô có thể, cô không muốn mình sẽ hối hận sau này. Không còn sự lựa chọn nào khác cả, nhớ đến vẻ mặt đau đớn của anh khi bị cô khước từ như tiếp thêm sức mạnh cho cô muốn đặt cược một lần, hoặc sẽ thôi không hy vọng nữa chứ còn hơn phải đau khổ, day dứt, vọng tưởng….biết đâu cô sẽ tìm được hạnh phúc cho mình. " Được, em sẽ đi cùng anh"Cô nói giọng run rẩy chỉ một chút." Em chỉ cần vài phút để sắp xếp hành lý cho mình”
" Đừng có mà lãng phí thêm thời gian nữa." Anh hấp tấp nắm tay cô kéo đi
" Nhưng em không thể bận đồ này đi ra ngoài được," Cô cố phản ứng với anh.
" Chúng ta đã muộn quá rồi, không kịp thời gian cho em đâu." Anh cương quyết dắt cô đi. Kêu trời lên.
Aline đang cố mang giầy vào chân mình trước sự hấp tấp của anh. "Khoan đã, Marcus, anh phải cho em chút thời gian chứ!"
***************************
Mặc dù Marcus khuyên cô nên cố gắng ngủ trong khi đến London, nhưng Aline đã thức trắng suốt đêm. Cô cảm thấy mình lo lắng đau khổ nghĩ đến việc mình sẽ đến trễ khi tàu The Britannia đã khởi hành chở anh về Mỹ, thời gian trôi đi sự im lặng bị phá vỡ tiếng ngáy ngủ của anh trai cô ngồi đối diện. Kiệt sức, Cô ngủ ngồi, tựa đầu mình vào tấm vải che của cửa kính xe ngựa.
Trong lúc đang mộng mị, cô bị đánh thức khi bàn tay của Marcus đang lay vai cô. "Ưm…?" Cô rên rỉ đẩy anh ra..
“ Thức dậy đi Aline… chúng ta tới bến cảng rồi” Anh lay cô mạnh hơn. Aline bật người lúng túng ngồi dậy trong khi anh đang chỉnh sữa lại quần áo mình. Peter trông có vẻ mệt mỏi nhanh chóng mở cửa xe cho cả hai người, ngay lập tức không khi uyên náo phức tạp và đủ loại mùi hương ập vào tai và mũi cô. Có mùi mồ hôi, than đá, thuốc lá….
Hỗn hợp mùi phức tạp làm cô khó chịu. Tiếng cười đùa, nói chuyện, la hét của những người khuân vác vang vọng… cảnh tượng ồn ào và ầm ĩ làm cô choáng váng khác xa làng quê thanh bình ít người ở Stony Cross.
Quang cảnh bến cảng vô cùng nhộn nhịp, xung quanh những con tàu khác neo đậu rất nhiều, có con tàu vừa cập bến và ngay sau đó một đám đông người đàn ông thân hình vạm vỡ, mồ hôi đầy người đang khuân vác những gói kiện hàng, thùng, bưu phẩm, bưu kiện di chuyển từ tàu đến kho hàng gàn đó. Bên cạnh đó những cần cẩu nặng mấy tấn đang giơ lên và hạ xuống để bốc những kiện hàng lớn và nặng ra khỏi tàu. Công việc ở đây sử dụng sức mạnh lao động chân tay là chủ yếu chưa kể đến sự nguy hiểm có thể xảy ra đối với người phục vụ tại bến cảng này. Cô không thể tin rằng McKenna đã từng sinh sống theo cách này. Bên đầu kia nhà kho chất hàng, một luồng khói đen tỏa ra mù mịt lên bầu trời, cô thấy họ đang đốt thứ gì đó. "Họ đang tiêu huỷ những gói thuốc lá buôn lậu bị phát hiện," Marcus nói với cô khi thấy cô nhìn nơi đó. Nhìn dọc dãy nhà kho đến đầu kia của bến cảng, Aline nhìn thấy những con tàu chạy to lớn và cô không thể biết được con tàu nào đang chuẩn bị khởi hành
" Em không thấy tàu The Britannia?"
Marcus quay đầu tìm kiếm. " Anh sẽ đi tìm McKenna." Aline nhắm mắt cô thật chặt, cố gắng tưởng tượng hình ảnh khuôn mặt của McKenna khi anh nhận thông tin này.
Trong tâm trí cô, anh trông có vẻ rất tồi tệ "Có lẽ em nên đi chuyến tàu khác "Cô đề nghị với anh.
"Không," anh trai cô trả lời ngay lập tức. " Họ sẽ phải khởi hành muộn và anh sẽ không cho em đi tàu qua Đại Tây Dương đâu ".
" Nhưng em sẽ làm Mc Kenna bị trễ," Cô nói. "Và anh ấy sẽ giết em vì điều đó mất."
Marcus khịt mũi thiếu kiên nhẫn tranh cãi với cô. "Con tàu sẽ khởi hành trong khi anh thảo luận với em điều vô ích này. Em có muốn nói chuyện McKenna hay không? "
“ Oh, có chứ” Cô không dám cãi anh nữa.
" Về ngồi im trên xe ngựa đi. Peter và người lái xe sẽ trông coi em. Và anh sẽ quay lại nhanh thôi. "
"Anh ấy có thể từ chôi không muốn gặp em nữa," Cô do dự nói. " Em đã làm anh ấy bị tổn thương rất nhiều, Marcus."
"Anh ta sẽ đến"Anh trai cô trả lời với niềm tin chắc chắn. " cách này hay cách khác."
Một nụ cười lo lắng trên môi Aline khi nghĩ đến sự khước từ Mc Kenna, nhìn anh trai cô đang sãi bước vội vã như đang xông pha vào trận chiến….Khi đối thủ cao hơn anh một cái đầu.
Quay lại trên xe, Aline đã đẩy bức màn nhung và nhìn chằm chằm ra ngoài qua cửa sổ, xem toán cảnh sát đi lang thang kiểm tra an ninh khu vực bến cảng và đám đông khách đang chuẩn bị khởi hành. Khi chờ đợi, cô bấc giác nhận thấy áo quần mình nhàu nhĩ và mái tóc rối bời xù lên, cô thậm chí không mang giầy một cách lịch sự, thật khó có thể tin được đây là hình ảnh của một quý bà thuộc tầng lớp sang trọng của xã hội, cô nghĩ một cách buồn bã, và cô ngọ nguậy chân mình trong đôi giầy một cách nóng ruột, bồn chồn. Vài phút trôi qua, trong xe trở nên ngột ngạt khó thở, quyết định cô sẽ chờ bên ngoài bến cảng là tốt hơn ngồi trong này.
Cô đập tay lên cánh cửa kêu gọi Peter cùng lúc đó cánh cửa xe được mở ra một cách mạnh mẽ đầy bạo lực, cô cứng người, bàn tay cô còn đang lơ lửng ở không trung,
Mc Kenna xuất hiện ở ngưỡng cửa, như một tượng đồng che ánh sáng mặt trời chiếu rọi trong xe. Anh vươn tay ra nắm chặt bàn tay cô kẹp chặt làm cô cảm giác đau, nhăn nhó cố phản ứng cho anh biết, cô không thể tin rằng người đàn ông khắc nghiệt, mạnh mẽ như vầy lại có thể hôn cô một cách dịu dàng, nhẹ nhàng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh hỏi gắt gao. " Đã đi tới bác sỹ chưa?”
"Cái gì?" Cô nhìn chằm chằm vào anh trong bối rối hoàn toàn. "Tại sao lại bác sĩ?"
McKenna buông tay cô mắt trầm xuống nhìn cô. " Em không bị bệnh gì sao?"
"Không... tại sao anh nghĩ rằng em..." Như hiểu hiểu ra mọi chuyện, Aline nhìn chằm chằm vào anh trai cô, người đang đứng sau lưng Mc Kenna "Marcus! Anh không nên trù ẻo em như thế! "
" Nếu không thì hắn làm sao chạy đến đây được," Marcus nói mà không có một dấu vết của sự ăn năn.
Aline liếc anh một cái nhìn nguyền rủa. Như vấn đề chưa đủ khó khắn hay sao, Marcus thành công trong việc đưa McKenna càng thêm ghét cô.
Không một chút bận tâm, Marcus bước đến Peter cho hai người không gian riêng tư.
" Em xin lỗi", Aline nói với McKenna. "Anh ấy nói anh em bị bệnh vì một lý do là anh ấy muốn em được gặp anh”
McKenna lạnh lùng nhìn cô. " Không còn gì để nói nữa"
"Có"Cô nhấn mạnh. "Anh nói với em ngày trước rằng anh sẽ nói chuyện với em một cách trung thực, hoặc anh sẽ hối tiếc cho phần còn lại của cuộc sống của mình. Và em cũng nghĩ như thế cho dù chỉ hơi muộn một chút. Nhưng em đã đi cả đêm một quãng đường xa đến đây gặp anh, anh có thể cho em giải thích hành động vừa qua của mình được hay không?”
Anh lắc đầu. "Họ đang kéo còi đấy. Nếu tôi không trở lại tàu trong vòng năm phút nữa, tôi sẽ bị lạc những người đi cùng với nhau và giấy tờ tuỳ thân …”
Aline cắn nhẹ môi cô " Vậy thì em sẽ đi với anh."
" Vượt qua Đại Tây Dương mà không mà không mang theo gì cả sao?”
“Đúng.”
Cô mạnh mẽ gật đầu.
McKenna nhìn cô với ánh mắt áp đảo. anh không biểu lộ điều gì ra bên ngoài khuôn mặt lạnh lùng của mình ngay cả khi anh đang suy nghĩ, tự hỏi lòng nếu anh khước từ cô, thì cô sẽ làm gì bây giờ… Và sau đó cô nhận thấy các tĩnh mạch đập rộn ràng dữ dội thái dương của anh.
Hy vọng dâng lên trong cô, anh không thơ ờ cô, anh cố giả vờ lạnh lùng với cô. Có lẽ cô là người duy nhất cảm thấy tự hào khi McKenna luôn hy sinh cho cô. Với khuôn mặt cầu khẩn và giọng nói mềm mại cô nhìn anh nói “ Xin anh, Mc Kenna, nếu anh ghét em và không muốn nhìn thấy em nữa thì anh cứ đi đi, em thề rằng sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa, em chỉ muốn giải thích mọi điều với anh, giải toả những khúc mắt giữa hai ta.”
Một sự im lặng đến sợ hãi, McKenna bạnh hàm siết chặt cho đến khi một cơ má co giật. "Chết tiệt thật!" Anh thốt lên.
Aline vui mừng khi anh không từ chối cô. "Chúng ta sẽ đi đến Marsden Terrace chứ?" Cô thì thầm.
"Không- tôi sẽ không đi khi có anh trai em lơ lửng trước mặt tôi, anh ta sẽ đi Marsden Terrace, trong khi em và tôi sẽ nói chuyện trong phòng của Shaw tại khách sạn Rutledge. "
Aline nghe lời anh không dám tranh luận thêm một từ như sợ anh sẽ đổi ý, Cô gật đầu và truyền đạt lời đến với anh trai cô, nhanh chóng bước theo Kenna.
McKenna hướng dẫn người lái xe chuẩn bị rời khỏi bến cảng thì ngay lập tức Marcus ngồi sau lưng anh, Marcus không đồng ý với kế hoạch của Mc Kenna khi sự việc xa tầm kiểm soát của mình và anh cũng không phản đối kế hoạch của Mc Kenna nên anh chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô. Sự im lặng diễn ra toàn bộ quãng đường từ bến cảng quay về khách sạn
Aline cảm thấy chân cô trở nên khó chịu, đau nhức trở lại. cô ngọ nguậy không ngồi im nhưng hình như không ai quan tâm đến cô, cô nhìn lên khuôn mặt đẹp như tượng của anh và hình dung anh sẽ phản ứng ra sao khi cô cho anh biết vết sẹo của mình. Như thể cảm nhận lo lắng của cô, Marcus cúi người xuống nắm tay cô xiết nhẹ an ủi, khuyến khích cô,
Aline thấy McKenna đang nhìn cử chỉ yêu thương tinh tế của anh trai dành cho mình, anh nhìn từ Marcus và chuyển sang cô “ Cô có thể nói chuyện ngay tại đây cũng được, nếu cô sợ gặp riêng tôi”
Aline ngượng ngùng nhìn anh. " Không…không có gì cả...."
"Được thôi", McKenna chế giễu. " Mong rằng nó không lãng phí thời gian của tôi quá nhiều"
Marcus cứng người vì thái độ của Mc Kenna. " Anh hơi quá đáng rồi đấy!”
" Ổn thôi mà anh", Aline can ngăn, thúc nhẹ khuỷu tay vào bên sườn Marcus. " Anh đã giúp em rất nhiều rồi, Marcus. Tiếp theo em sẽ quản lý được"
Anh trai cô cau mày. " Anh không muốn em đi đến đó, anh không tán thành khi hắn ta muốn nói chuyện với em trong một khách sạn như vậy, sẽ có những tin đồn không hay khi lỡ gặp người quen và….”
" Điều đó lúc này không quan trọng với em", Aline can ngăn anh nói tiếp, tăng áp lực của khuỷu tay vào xương sườn anh, cho đến khi Marcus lầm bầm và im lặng. Sau quãng đường như dài bất tận, cuối cùng họ đã đến khách sạn Rutledge. Bước xuống xe ngựa trong một góc ít có người nhìn đến, lo lắng vì cuộc nói chuyện sắp diễn ra làm cô run rẩy, cô bắt gặp ánh mắt của anh trai giúp cô bình tâm lại khi cô đang bước xuống xe với sự giúp đỡ của Mc Kenna.
“Chờ đã”. Marcus đưa tay về phía Mc Kenna ngăn cản “Tôi có một lời muốn nói với anh. "
Cau hàng lông mày đen rậm của mình, Mc Kenna dừng lại, nhìn vào Marcus lạnh ngắn gọn “ Xin mời”
Marcus nói nhỏ rít vào tai anh không muốn Aline nghe thấy. " Tôi hy vọng rằng tôi không đánh giá nhầm về anh, Mc Kenna, sau cuộc nói chuyện này nếu anh có bất cứ điều gì làm tổn thương em gái tôi thì tôi thề danh dự của mình sẽ làm cuộc sống của anh giống như địa ngục vậy…”
Sự đe doạ của Marcus không làm Mc Kenna sợ hãi khi anh nhếch môi cười mỉa mai, bình thản bước đến Aline anh dìu cô đi vào đại sảnh và gặp người hầu của Gideon Shaw, xuất hiện ở ngưỡng cửa với biểu hiện ngạc nhiên hết cỡ
" Mr McKenna!” anh ta kêu lên," Không phải ngài đang ở trên tàu về Mỹ sao?"
" Không có gì, tôi sẽ đi ngay thôi", McKenna nói cộc lốc. Anh người hầu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
" Ngài tìm ông chủ thì Mr Shaw đang ở văn phòng công ty"
" Không, tôi muốn mượn phòng của Mr Shaw một chút", McKenna nói nhanh " Và không muốn bị người khác quấy rầy!."
Nghe lệnh, người hầu không dám làm trái ý anh “ Vâng, thưa ngài!”
Thô lỗ, McKenna mở cửa phòng và cùng Aline bước vào, căn phòng hào nhoáng với những đồ đạc nội thất đắt tiền trông nó thật sang trọng như một ngôi nhà mini nhỏ, được ốp lát bằng giấy dán tường màu hồng mận mát mắt.. Họ đi đến ngồi xuống bàn ghế nơi phòng khách, tấm màn rèm nhung đã được rũ xuống che ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào căn phòng.
Cảm giác yên tĩnh và thoải mái hơn nhiều khi ở bến cảng giúp Aline thấy sảng khoái. Cắn chặt môi mình, cô ngồi trên một chiếc ghế da lớn.
Sau một lúc do dự, McKenna cũng ngôi lên chiếc ghế gần đó và nhìn cô lạnh lùng. Aline thấy tâm trí mình trở nên trống rỗng. Trong lúc khi đến đây, cô đã nghĩ đến sẽ nói chuyện với anh, giải thích cho anh hiểu, xem xét kỹ từng lời mà cô sẽ nói với anh… thế nhưng lúc này đột nhiên cô không thể nói được gì, cảm thấy môi mình khô khốc vì lo lắng cô làm ẩm nó bằng đầu lưỡi của mình.
McKenna bị hấp dẫn hành động của môi cô" Cô muốn nói chuyện gì?"
Aline hít vào và thở ra từ từ, và xoa trán. “ Vâng, em muốn xin lỗi anh…em chỉ đang bối rối khi không biết bắt đầu từ đâu thôi, em rất mừng vì anh đã cho em có cơ hội giải thích, nhưng điều này khó khăn nhất trong cuộc đời em đã từng làm..”. Tránh nhìn vào anh, cô để mắt mình vào nơi lò sưởi, từ từ cô nói “ Em nghĩ là em đã làm anh bị tổn thương sâu sắc khi đã làm anh tin rằng em coi thường nguồn gốc của anh nhưng không phải như thế đâu anh..” Aline nắm chặt tay mình vào thành ghế. "… nguồn gốc đó thật sự không làm em quan tâm, em mặc kệ anh có phải là một người hầu hay là một doanh nhân giàu có, em muốn sống bên cạnh anh mãi mãi, sẽ làm bất cứ điều gì để đến được với anh…”
Cô không nhìn thấy vẻ mặt anh đang sửng sốt nhìn chằm chằm vào cô, nuốt từng lời cô vào trong ý thức mình “ Em yêu anh, em yêu anh……em luôn luôn yêu anh trong cả cuộc đời này”
Cô nhắm mắt nói run rẩy những lời cô đã ấp ủ trong lòng mấy năm nay.
Không có một tiếng động âm thanh nào, yên tĩnh ngoại trừ tiếng đồng hồ đặt gần đó vang lên tiếng nhịp nhàng đều đặn chỉ giờ và phút, nhưng Aline không quan tâm đến xung quanh cô đang đắm chìm trong ý thức mình để tuôn đầy những lời nói từ đáy lòng “ … Mối quan hệ của em và Lord Sandridge không phải như mọi người đã nghĩ. Bất kỳ sự quan tâm lãng mạn giữa hai chúng em chỉ là trò lừa đảo. Anh ấy không phải yêu em như tình cảm nam nữ mà chính là tình cảm anh trai đối với em gái mình vậy, và em coi anh ấy như anh trai thứ hai của mình, không có gì hơn….” Cô dừng lại lúng túng nói.
"….Khuynh hướng của anh ấy…Quan tâm…Đến người đàn ông khác….Vì thế, anh ấy đề nghị kết hôn với em như để giúp em tránh khỏi người đàn ông khác thôi… Và em đã lợi dụng điều đó để lừa dối anh”
Mở mắt ra Aline nhìn chằm chằm xuống đùi,. Cô cảm thấy run và sợ hãi. Đây là lúc phần khó khăn nhất để nói sự thật với anh, trong khi anh đang giận dữ nhìn cô, im lặng ngấm ngầm một cách dễ sợ "Căn bệnh mà em đã có rất lâu trước đây...", cô cố gắng nói, “…. Em đã nói dối anh, em không bị sốt gì cả… Mà là bị bỏng nặng trong một đám cháy … Khi em đang ở nhà bếp với bà Faircloth, có chảo dầu nóng ở trên lò…Em không nhớ điều gì cả mà chỉ nhớ mình chỉ bị bao vây trong biển lửa, em cố gắng thoát ra cơn nóng khủng khiếp đó và William- em nghĩ là anh biết anh ta, đã cứu sống em khi dập tắt ngọn lửa kinh hoàng đó”
Cô dừng lại để hít một hơi thật dài. cuối cùng cố giữ ổn định cô nói tiếp. " Nhưng đôi chân của em bị phá huỷ rất nặng" Mạo hiểm nhìn McKenna, cô thấy anh không còn dựa lưng vào ghế mà vươn người về phía cô cơ thể của anh căng thẳng các cơ bắp của anh gồng lên như đang chịu đựng và kinh hoàng điều gì đó, đôi mắt của anh màu xanh lá cây hằn lên những tia máu nhìn chằm chằm vào, anh im lặng không nói lời nào. Aline quay mặt đi nếu cô còn nhìn thấy anh thì cô sẽ không có can đảm để mà nói tiếp với anh nữa “ Lúc đó em hôn mê vì quá đau đớn không đủ sức chịu đựng được, chỉ đến khi các bác sỹ đến chích một liều morphine em mới cảm thấy đỡ hơn nhưng tình trạng lúc đó không khả quan lắm.Các vết thương sưng mủ lên và bị nhiễm trùng và bác sỹ khi đó nói em không thể …không thể sống nổi đến một tuần nhưng thật may mắn khi bà Faircloth tìm thấy một người phụ nữ có khả năng chữa bệnh đặc biệt. Lúc đó em không muốn sống nữa khi nhìn thấy chân mình bị như thế em chỉ muốn mình chết đi…. Nhưng bà Faircloth đã đưa cho em những lá thư…” Nhớ tới khoảnh khắc phút giây đó, đối với cô điều đó đã khắc sâu vào trong tim mình, khi nhìn thấy những nét chữ nghuệch ngoạc đó, nó đã cứu cô thoát khỏi tử thần.
"Thư gì?"
Cô nghe McKenna hỏi bằng một giọng chết ngạt.
" là thư anh gửi cho bà Faircloth để... Xin tiền, bởi vì anh muốn trốn khỏi khỏi ông Ilbery. Bà Faircloth đọc lá thư cho em nghe... Và nghe những từ anh gửi đến nó đã làm em khao khát muốn gặp lại anh....Khi anh còn trên cõi đời này thì em luôn luôn muốn mình sẽ còn gặp được anh." Nước mắt tuôn rơi làm cô không kịp kiềm nén lại.
McKenna rên lên một âm thanh khàn khàn. Anh chậm chạp đi tới chỗ cô ngồi quỳ xuống trước mặt cô. "Em không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ trở lại nơi này," cô nhìn anh " Em không muốn anh biết đến vụ tai nạn đó, nhưng khi anh trở về đến Stony Cross, em muốn mình được một lần được ở bên anh, đó sẽ là kỷ niệm đẹp đối với em trong suốt cuộc đời còn lại sau này, vì thế cho nên…” Cô ngập ngừng, đỏ mặt dữ dội. "Đêm hội chợ làng..."
Thở nặng nề, McKenna đặt tay mình dưới gấu váy áo cô muốn nhìn đôi chân cô. Nhanh chóng Aline uốn cong để ngăn chặn anh, nắm cổ tay anh lại “Chờ đã”
McKenna đờ người khi cô phản đối. " Vết sẹo quá xấu xí và tồi tệ", Aline thì thầm. " Nó trải dài khắp đôi chân. Các vết sẹo thắt chặt và co lại nên không dễ gì để mà thẳng đầu gối một cách nhanh nhất được.”
Anh lắng nghe cô nói, sau đó từ từ đưa tay mình mở đôi giầy cô ra cho rớt xuống đất. Aline cảm thấy người buồn nôn khi biết điều tiếp theo anh muốn làm, cố kiềm cơn run rẩy cô vẫn ngồi im nhìn anh đang loay hoay dưới chân cô. Anh khẽ lướt tay mình từ gấu váy lên cặp đùi chân đang run của cô và đi đến phần hàng nút kéo ở bên thắt lưng cô, má cô từ màu trắng chuyển sang màu đỏ hồng khi tay anh đang kéo hàng nút xuống muốn mở quần váy cô ra.
“Cho phép anh…” Anh thì thầm.
Cô trả lời vâng vụng về, nâng cao hông trong khi anh kéo váy qua mông cô, lai váy cô được đẩy xuống tại đỉnh của đùi cô, không khí mát mẻ tiếp xúc với làn da cô. Mồ hôi nhễ nhại tuôn ra khi cô lo lắng sợ sệt, vội vã lấy tay áo lau mình trên mặt và ở môi cô vẫn không bỏ qua hành động nào của anh.
Quỳ trước mặc cô, McKenna giữ một chân đang lạnh đi của cô trong bàn tay ấm áp của mình. Anh nhẹ nhàng xoa xoa những vết hằn hồng hồng xuất hiện trên bàn chân cô “ Em mang giầy khi tai nạn xảy ra?” Anh nói, nhìn chằm chằm vào da nhợt nhạt, mịn màng của chân cô, truy tìm các tĩnh mạch màu xanh.
Mồ hôi cay xè rơi vào mắt cô khi cô chú ý bào mái đầu tóc đen mượt của anh, cô trả lời nhẹ “ Đúng vậy”, giật mình rụt chân khi anh chạm vào mắc các chân cô, cử chỉ của cô khiến tay anh dừng lại
“ Anh làm em đau sao?”
"Không."
Aline lau khuôn mặt mình thêm một lần nữa thở hổn hển chậm chạp tiếp tục nói " Chỉ là... bà Faircloth là người duy nhất được phép chạm vào chân em. Vì thế em hơi sợ khi anh là người đầu tiên chạm vào những vết sẹo đó… Nên em…” Sững người và đau khổ, cô nhìn ngón tay anh xoa xoa những vết sẹo đỏ khô.
"Tại sao anh lại không ở ngay lúc đó chứ?"Anh thì thầm trách cứ mình. " Anh phải ở bên em ngay tai nạn đó"
Aline khóc, khuôn mặt cô đỏ au vì xúc động " Anh luôn ở bên em" Cô dừng một nhịp. "… Ở trong tâm trí em, em đã gọi tên anh và anh đến bên em trong mơ đó…Khi em tỉnh giấc bà Faircloth nói trong cơn hôn mê em luôn gọi tên anh"
Chuyển động tay anh trên chân cô như đóng băng lại, cô thấy vai anh run rẩy như anh đang bị lạnh. Ngưng lại một chút, tay anh tiếp tục dọc theo đùi của cô, xoa đều từ trong ra ngoài quanh những vết sẹo đó. Cô thấy mình hạnh phúc khi anh không ghê tởm mà tránh xa cô, anh dịu dàng sờ lên nó, xúc động làm cô khóc nhiều hơn, như khóc bù cho những tủi hờn chôn chặt mấy năm nay.
"Vì vậy, chính nó là điều ngăn cản hai chúng ta "Anh nói giọng run run. " Đây chính là nguyên nhân em không muốn làm tình trên giường sao, và chính nó nên em từ chối anh, và chính nó anh phải nghe sự thật về cha em không phải do em kể mà chính Livia nói cho anh” Anh hỏi những câu hỏi mà khi anh đã biết chắc câu trả lời. Cô không thốt nổi thành lời, chỉ gật đầu trả lời anh.
McKenna đột ngột nâng người lên bàn tay đặt hai bên thành ghế cô, khuôn mặt anh cách khuôn mặt cô chỉ một khoảng ngắn.
Aline đã nghĩ anh sẽ thương hại, cảm thông, an ủi cô... Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến anh nổi cơn thịnh nộ. Cô đã không mong đợi tia giận dữ cuồng dã trong mắt anh, cái nhăn mặt của một người đàn ông gần như vượt ra ngoài giới hạn của sự tỉnh táo.
" Em nghĩ rằng khi em nói với anh về vết sẹo này thì anh sẽ bận tâm đến nó sao, sẽ rời xa em sao, sẽ không còn muốn kết hôn với em à, em trả lời đi?”
Choáng váng bởi phản ứng của anh, Aline hoảng hốt gật đầu, sợ hãi trước cơn giận dữ của anh.
“Chúa ơi!” Khuôn mặt anh đỏ bừng lên "Nếu tình trạng này đảo ngược, và anh là người mang vết sẹo này? Em sẽ bỏ anh sao? "
"Không!" cô nói không kịp nghĩ.
"Vậy tại sao em lại nghĩ anh như vậy?" anh bực bội nói với cô. Câu hỏi của anh làm cô không thể trả lời, cô thu mình lại trong chiếc ghế to lớn vì kiệt sức.
McKenna nghiêng người về cô, cơn giận dữ của anh xẹp xuống khi nhìn cô, anh nói với giọng đau đớn “ Ôi! Aline…” Anh ôm khuôn mặt cô trong tay mình, nhìn vào cô, cô thấy mắt anh long lanh giọt nước mắt, nó làm cô xúc động tột bậc chăm chú nhìn vào anh “ Em là một nữa của anh!” Giọng anh khàn đi “ Em tại sao lại đối xử với anh như thế này, em đã đặt chúng ta vào địa ngục trong những năm qua với lý do nguyền rủa này sao?”
Rõ ràng anh không hiểu được nỗi sợ hãi của cô, giữa chặt cổ tay anh, miệng cô lắp bắp nhỏ xíu phản đối. McKenna nhìn chằm chằm vào cô khi thấy cô biểu hiện như vậy. " Em muốn nói gì?" một tay anh vẫn ôm gương mặt cô, tay còn lại đang chỉnh tóc loè xoè trước trán cô.
" Có thể… Anh say mê làm tình với em khi không nhìn thấy chúng, nhưng bây giờ khi anh đã nhìn thấy nó, anh sẽ thấy không thoải mái, có khi anh không….” Cô can đảm nói lớn hơn.
McKenna nhìn cô với ánh mắt gườm gườm “ Em nghi ngờ tình yêu của anh sao, tình yêu của anh đối với em chỉ là đam mê thể xác thôi sao?”
Aline vội vàng kéo chiếc váy che đôi chân mình lại, nhẹ nhõm khi nó được giấu kín
" Chân em ghê tởm bởi những vết sẹo này, McKenna."
Anh thốt ra một câu tục tĩu làm cô giật mình, mạnh mẽ anh nâng gương mặt cô sát vào mặt anh, buộc cô phải chú ý nghe những lời anh nói, anh hét lên vì tức giận “ Mười hai năm qua, anh bị tra tấn liên tục, lúc nào cũng không thể yên ổn được, em biết vì sao không?...Anh muốn em đến phát điên trong khi biết điều đó là mộng tưởng, anh muốn em gấp mấy trăm ngàn lần hơn là chú ý đến cái chân này…..Anh muốn mình luôn ở bên trong em từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày, và mỗi ngày trong tuần, muốn mãi mãi…..Anh khao khát em bất kể nơi đâu, bất kỳ lúc nào, vào mỗi đêm niềm khao khát đó nó đốt cháy anh, giày vò anh, hành hạ tâm trí anh không yên nghĩ…Muốn gặp lại em, chạm vào gương mặt xinh đẹp, hôn ngấu nghiến lên đôi môi mê người này, hôn tất cả từng inch làn da em….Em có hiểu được điều đó hay không? Sao em nghi ngờ tình yêu của anh?...” Anh đưa tay mình khẽ lau đi những giọt nước mắt cô tuôn đầy trên gương mặt “ Em biết địa ngục nó như thế nào không?”
“Có” cô khóc nức nở trả lời anh. " Vẫn cố gắng sống khi trái tim đã thuộc về người khác.."
"Không, điều đó chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng anh cả..” Gương mặt anh nhăn nhúm lại vì đau đớn “ Nó còn tồi tệ hơn cái chết “ “ Em xin lỗi?’ giọng cô như bị vỡ vụn ra. " Xin lỗi anh, McKenna"
" Không đủ." Anh hôn những giọt nước mắt đang tuôn rơi như mưa trên khuôn mặt cô, miệng cọ xát nuốt lấy những giọt nước tinh khiết như thể đó là thuốc trị độc cho cơ thể anh “ Mãi mãi không đủ….Em nói rằng em đã sống mà trái tim ở nơi khác vậy còn tâm hồn thì sao? Mỗi ngày và mỗi đêm anh phải sống với một tâm hồn luôn bị giày vò, bị hành hạ, bị đau đớn khôn cùng và luôn luôn tưởng tượng chính em đang làm tình với anh chứ không phải những người phụ nữ tầm thường đó!”
"Không..đừng nói nữa," Cô rên rỉ.
" Anh đã chịu những cực hình như thế ….",Anh tiếp tục quyết liệt, "….mà em lại còn cầm dao đâm vào tim anh khi nói đến địa vị giai cấp của hai ta…..” Anh hôn ngấu nghiến cô như thể muốn cô biết cả giác đau đớn của mình như thế nào, đói khát tấn công môi cô một cách mạnh mẽ, cướp đi hương vị đôi môi ngọt ngào và những giọt nước mắt tinh khiết của cô. Aline đau lòng khi nghe anh nói mình đã làm anh bị tổn thương nặng như thế, đầu óc cô quay cuồng và nóng lên bởi nỗi niềm hối hận và cái hôn khát vọng của anh, anh ôm cô chặt vào người như thể nhẹ tay thì cô sẽ tan biến đi “ Chúa ơi! Những ngày qua thật khủng khiếp cảm giác thế giới quanh mình bỗng dưng tối sầm lại không còn biết phương hướng ở đâu, khổ sở và sợ hãi mãnh liệt khi đã nghĩ mất em hoàn toàn…..Giới hạn chiu đựng đã đến cực đỉnh rồi, đủ rồi…”
Đột nhiên, anh ôm cô trong tay bước ra khỏi chiếc ghế, chơi vơi cô bám chặt lấy anh “ Anh làm gì thế?” Cô thở hổn hển đề phòng nói
" Lên giường!." Anh nói dứt khoát không cho phép cô từ chối. Aline vặn vẹo thân hình và loay hoay muốn thoát khỏi vòng tay anh, cô muốn nói với anh rằng cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng về điều này, họ cần nói chuyện từ từ, giải tỏa hết mọi khúc mắc trước đã chứ không phải …
” Không! Mc Kenna, từ từ đã, chúng ta chưa nói chuyện xong mà. Xin anh! Nghe em nói này, em muốn….”
" Không còn gì để nói nữa cả!." Anh lạnh lùng can thiệp vào lời nói của cô.
“ Em không thể," Cô nói một cách tuyệt vọng. " Em cần một số thời gian. Và hơn nữa... Em hầu như không được ngủ vào đêm qua, và…. "
"Aline", anh nói to hơn, " Cho dù ngay bây giờ trời có sập xuống thì cũng không thể ngăn anh muốn yêu em đâu, không được nói nữa!” Thần trí mơ hồ, cô không thể suy nghĩ được gì nữa, cảm thấy mình đang run lên mồ hôi toát ra trên khuôn mặt cô.
McKenna hôn lên bên má mịn màng của cô dịu dàng nói khi nhận ra cô đang sợ hãi. "Đừng sợ," anh thì thầm. " đừng như thế với anh, em yêu."
Cô không còn biết gì nữa. Thói quen riêng tư và cô lập mình trong mười hai năm qua đang tan chảy ra trong cô. Và biết rằng anh sẽ không cho phép cô rút lui, không cho cô trốn tránh anh nữa. McKenna bế cô vào phòng ngủ với bước đi nhanh nhẹn, lại bên giường anh nhẹ nhàng đặt người cô nằm xuống trên chiếc giường, Aline nhìn trừng trừng vào anh, thở gấp hổn hển.
McKenna với tay mở những hàng nút trên thân quần váy cô, bàn tay anh di chuyển nhanh nhẹn trong chốc lát cô nhìn thấy nó rơi xuống sàn nhà, sau đó McKenna đẩy thân áo váy cô qua đầu, lúc này Aline hoàn toàn hiện ra trước mắt anh như bức tượng thần venus, quyến rũ và ngọt ngào, nhưng cô không hiểu được tác động của thân thể mình đến với anh mà chỉ ngượng ngùng và xấu hổ đưa tay che những bộ phận quan trọng của cơ thể mình. McKenna để tay mình chu du một cách thong thả trên da dẻ trắng mịn của cô, khởi đầu từ khuôn mặt đang đỏ bừng, men theo chiếc cổ xinh xắn, lướt xuống thung lũng đôi bờ ngực vun đầy, xuống chiếc eo thon mảnh mai đang run lên….mát-xa nhẹ nhàng thân thể cô, thì thầm vào tai cô những lời âu yếm nhớ thương, dịu dàng làm cô thoải mái bằng những lời yêu thương của anh, lùa các ngón tay vào tóc cô làm bung mái tóc mềm mại óng ả cô ra, cúi người xuống vùi mặt anh vào mái tóc cô hít thật sâu mùi hương quen thuộc của cô. Nâng khuôn miệng cô đến với đôi môi nóng rực của anh, Mc Kenna mãnh liệt hôn lên đôi môi cô với nụ hôn dài, sâu và ẩm ướt, nụ hôn của anh buộc cô mở miệng ra để anh có thể thọc lưỡi vào trong cho đến khi cô đáp trả lại anh, đam mê mút lẫn nhau. Bàn tay anh lướt xuống lưng và mông tròn trịa của cô, nâng người cô lên anh muốn cô đến gần mình, vật khuấy động của anh đang bị kích thích phồng to lên bên trong lớp quần, thúc nhẹ cố ý về phía cô để chứng minh sự say mê nóng bỏng của anh đối với cô, tiếng rên rỉ nấc nghẹn của cô bị anh nuốt hết vào trong miệng mình như thể muốn toàn bộ cô hoà tan trong người anh.Không cho cô thời gian để suy nghĩ,
McKenna trượt ngón tay anh vào bên trong mềm mại của cô một cách lười biếng chậm chạp, niềm hoan lạc trở thành một nhịp điệu điên cuồng chảy tràn qua các tĩnh mạch của cô không ngừng lại được, tiếng cô ngân nga trong cổ
“ Ưm, …Ưm…”
Cơ thể cô chuyển động theo nhịp điệu ngón tay anh, đung đưa thân hình như muốn ngón tay anh vào sâu hơn nữa vào bên trong, cô muốn anh, muốn anh lấp đầy cô bên trong, nhập cơ thể hai người thành một không thể tách rời. ước muốn không thể nói thành lời mà chỉ thể hiện cho anh biết bằng ngôn ngữ cơ thể mình.
McKenna suýt nữa không kiểm soát được khi thấy phản ứng cơ thể cô với ngón tay anh, ma sát càng nhanh hơn, đi vào và đi ra tốc độ nhanh hơn, hơi thở anh cũng trở nên nặng nề hơn, miệng anh trở lại với môi cô, lưỡi quấn lấy lưỡi trong cơn đam mê tình ái. Aline cảm thấy cơ thể mình thắt chặt, tim đập rộn ràng, niềm sung sướng đến gần như muốn nhấn chìm cô trong khoái lạc “ Mc Kenna, vào trong em đi, em cần anh, ngay bây giờ…”
Không theo như ý muốn cô, McKenna buông môi cô ra đồng thời cũng rút nhanh ngón tay ở phía dưới cô khi khoái cảm đã bắt đầu lên tới đỉnh “
Chưa được, cưng ơi!” Anh thì thầm, trong khi cô rùng mình dữ dội.
" Em muốn anh", cô nói nhỏ hầu như không có khả năng nói.
Ngón tay ẩm ướt của anh lần theo mạch máu của cổ họng cô “Anh biết, và khi anh cuối cùng cho phép em rời khỏi giường, em sẽ hiểu chính xác là anh cần em đến bao nhiêu. tất cả các cách mà anh muốn yêu em... để em hoàn toàn thuộc về anh mãi mãi "
McKenna vẫn ăn mặc đầy đủ, dựa trên cơ thể trần truồng của cô, mái đầu anh hạ xuống, và cô cảm thấ môi anh chạm vào đầu gối mình. Đó là nơi cô không muốn ai quan tâm đến nó, các vết sẹo xấu xí nhất của cô. Cả người cứng lại, Aline phản đối và cố gắng lăn ra khỏi anh.
McKenna bắt lại cô một cách dễ dàng, nắm chặt lấy hông cô trong tay anh. Anh ép chặt cô dưới nệm, trong khi miệng anh lang thang trở lại đầu gối cô.
"Anh không cần phải làm điều đó", Aline co rúm người lại nói. " Em tin anh, không có cần phải chứng minh thêm nữa đâu!"
" Thôi nào, nằm im Aline", McKenna nói dịu dàng, tiếp tục hôn chân cô, chấp nhận vết sẹo của cô. Anh chạm vào cô ở khắp mọi nơi, tay vuốt ve, mơn trớn vùng da bị tổn thương của cô. "Đó là tất cả các quyền", anh thì thầm “ Anh yêu em! Yêu tất cả mọi inch trên cơ thể em. " Ngón tay cái của anh trêu đùa trên bụng run rẩy của cô, và anh mon men đến làn da mỏng manh bên trong đùi của cô. "Mở chân ra cho anh," Anh thì thầm, "Mở ra nào", Anh gọi, những nụ hôn mượt mạo hiểm cao hơn.
Rên rỉ, cô khẽ khàng mở rộng chân hơn, cảm thấy ham muốn tăng lên một lần nữa. McKenna tìm đến nụ hoa của cô qua lớp lông quăn bảo vệ nơi riêng tư của cô, vạch hai bên mép môi âm đạo cô ra….anh từ từ thúc lưỡi mình đi vào bên trong cô. Aline cảm thấy cơ thể của mình biến dạng, tất cả mọi giác quan, tất cả các nhận thức đều tập trung, vào nơi lưỡi anh đang liếm mút giữa hai chân cô.
Hơi thở McKenna phả nhẹ trên da thịt ẩm ướt của cô, như đang bị hành hạ giày vò cô nắm chặt nắm đấm lại và không ngừng lắc đầu, âm thanh cầu xin trong cổ họng cô ngân lên. Không thể nghĩ được nữa khi cô cảm nhận anh đưa ba ngón tay mình làm căng ra bên trong mềm mại chật hẹp của cô, không thở nổi, cô không thể làm gì được ngoài trân người cảm nhận từng đợt từng đợt cơn lũ khoái cảm đang ập đến mình, lưỡi và ngón tay anh thay nhau công kích cô, lúc nhanh, lúc chậm, lúc mạnh bạo, lúc dịu dàng…..cho đến khi cô không thể kiềm được nữa, bên trong co giật từng cơn, cô đã đạt đến cao trào khoái cảm.
Trong khi cô nằm thở hổn hển trên giường, McKenna đứng lên và nhún vai cởi quần áo của anh, cái nhìn của anh bị khóa trên cơ thể mê người của cô. Anh cởi quần áo trước mặt cô, thả rơi từng chiếc để lộ một thân hình rắn rỏi cơ bắp toàn thân và dải lông ngực mềm mại bao phủ ngực anh. Rõ ràng, cơ thể cao to lớn của anh thể hiện một sức mạnh kinh người, toát lên một tinh thần mạnh mẽ không dễ bị khuất phục bất cứ điều gì, và cơ thể đó mê hoặc người khác bởi những nét đẹp khỏa khắn cứng cáp về đường dài của cơ bắp và cơ gân, bề rộng của đôi vai. Anh là một người đàn ông làm cho một người phụ nữ cảm thấy an toàn, và cũng làm cho người phụ nữ cảm thấy bị ấp đảo, sợ hãi..
Quay lại với cô, McKenna trượt một bàn tay lớn phía sau cổ cô và toàn thân bao trùm lên thân hình cô, đặt một chân vào giữa hai đùi cô mở rộng nó ra.. Hơi thở của Aline nghẹn lại khi cảm giác thân thể trần truồng của anh đang chạm vào làn da mình….bàn tay, mái tóc, bề rộng tuyệt đẹp của ngực, và bộ phận khuấy động nóng bỏng và cứng ngắc đang ép vào cô. McKenna nắm đùi phải cô, điều chỉnh cẩn thận đầu gối cô để giữ cho các vết sẹo không gây đau đớn cho cô. Yêu thương, cô nhấc bàn tay vuốt ve khuôn mặt đẹp của anh, khám phá nét đôi mắt đang tối lại vì ham muốn, chiếc mũi cao, đôi môi đang mím chặt vì kiềm chế.
Những khoảnh khắc thật dịu dàng, ngọt ngào, nước mắt cô tràn ra "McKenna...em không bao giờ dám mơ ước về điều này."
Mê say nhìn cô, anh hạ trán mình lên trán cô, cả hai thở hổn hển hít lấy mùi hương của đối phương “ hãy chạm vào anh nữa đi em yêu…” Anh nói thô lỗ. " Hàng ngàn đêm dài, anh mơ ước được làm tình với em. Không có người đàn ông trên trái đất này rất ghét mặt trời nhanh mọc như anh cả. " Anh cúi hôn đôi môi cô, cổ họng, đi xuống đôi vú tròn trịa trắng mịn của cô. Anh vuốt ve núm vú của cô bằng lưỡi của mình, tắm ướt nụ hoa nhô lên cứng ngắc của cô và khi cô run lên phản ứng, anh di chuyển mình vào bên trong cô một cách dễ dàng. Cả hai đều thở sâu, hổn hển ở thời điểm kết hợp lại với nhau, vật nóng cứng của anh thâm nhập vào nơi non mềm mại ướt át của cô, bao chặt lấy anh không cho anh một chỗ nào trốn thoát, rít lên vì sung sướng anh như muốn mình mãi mãi bị chôn vùi trong cô, hạnh phúc ngọt ngào làm cả hai không thể thốt thành lời, khẽ khàng vận động cơ thể theo quy luật của ái ân.
Aline đưa tay mình bấu chặt vào lưng McKenna, trong khi anh trượt bàn tay mình xuống đôi mông cô, kéo cô áp chặt vào cơ thể mình, đôi môi tham lam hôn cô ngấu nghiến
"Đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu của anh, em nhé!," Anh thở gấp nói khi cả hai cố gắng để hít không khí..
Cô rùng mình thèm khát với mỗi cú thúc mạnh mẽ của anh, thì thầm ngoan ngoãn qua môi anh “ Vâng, em tin anh, em tin….”
McKenna run lên vì câu nói của cô "Không có gì trong cuộc sống anh quan trọng hơn em cả. Em là tất cả những gì anh muốn... anh cần... và đó sẽ không bao giờ thay đổi. "
Anh rên rỉ một cách khắc nghiệt khi cao điểm cao trào cả hai đang tới. "Thiên Chúa ơi... nói với anh đi em... cho anh biết..."
" Vâng, anh yêu", Aline thì thầm khi hiểu điều anh muốn. “Em yêu anh, em yêu anh mãi mãi!” Niềm hạnh phúc trào ra trong người cô khi cuối cùng cô đã có can đảm nói lời yêu anh sau những năm để kín trong lòng mình.
Cả hai run lên cùng nắm tay nhau đi qua cơn thác lũ đi đến thiên đường hạnh phúc đắm say của cả hai….
Sau cuộc làm tình, Aline mệt mỏi im lặng nhìn McKenna dịu dàng sử dụng một khăn bông mềm mại lau khuôn mặt ướt đãm mồ hôi và nước mắt của cô và khăn khác lau rửa nơi vùng kín vẫn đang còn run rẩy của cô.
Nhắm mắt vì kiệt sức trước sự âu yếm thương yêu của anh, cô khẽ nói “ Em mệt quá, mệt quá đi, Mc Kenna.
"Ngủ đi, tình yêu của anh," Anh thì thầm, vuốt lại mái tóc mềm mại của cô, nâng đầu cô tựa lên bàn tay rắn chắc của mạnh “ Anh sẽ mãi mãi ở bên em..”
" Anh cũng ngủ đi," Cô nói uể oải, mặt áp sát vào khuôn ngực ấm áp của anh..
"Không." McKenna mỉm cười và đặt một nụ hôn mềm mại vào thái dương của cô. Giọng anh khàn khàn " Anh sẽ nhìn em ngủ, để tin chắc rằng điều hạnh phúc này không phải là đang trong giấc mơ.”
Vào cuối buổi chiều ngày đó khi Gideon trở về phòng mình tại Rutledge. Anh cảm thấy mình rất mệt mỏi, mặt tái xanh đi, và muốn nổi cáu, mong ước có một chai rượu có thể làm dịu mình. Thay vào đó, anh đang cố uống một ly cà phê thơm trong tay, không biết đây là ly thứ mấy trong ngày nữa.
Rít một điếu thuốc cho đến khi mùi thơm của điếu xì gà làm anh muốn buồn nôn đi. Đó là một kinh nghiệm mới, anh sẽ làm mình kiệt sức bằng cà phê và thuốc lá, để không còn muốn thưởng thức loại gì khác nữa, vì cà phê và thuốc lá tính ra nghiện còn tốt hơn là nghiện rượu nhiều. Và anh cũng đã quen dần với điều đó.
Bước vào khách sạn, Gideon ngay lập tức được người hầu của mình cung cấp một thông tin đáng ngạc nhiên.
"Sir... có vẻ như là ngài McKenna đã không khởi hành đi New York như dự kiến, ngài đang ở đây cùng với một người phụ nữ. "
Gideon nhìn người hầu như thể anh đang gặp quái vật vậy.Như không thể hiểu anh ta đang nói gì, xem xét các thông tin một lúc lâu, anh cau mày và tay cọ xát cằm mình nói nghi ngờ. " Người phụ nữ đó là Lady Aline?"
Người hầu gật đầu cùng một lúc. "Tôi sẽ bị nguyền rủa mất thôi," Gideon nói nhẹ nhàng, một nụ cười chậm trên môi. "Họ vẫn còn ở đây sao?"
“ Vâng." Anh ta lại gật đầu nói.
Gideon mở rộng thành một nụ cười như anh đang suy đoán về điều bất ngờ của thông tin này. "Vì vậy, cuối cùng anh ta đã có những gì anh ta muốn," Anh thì thầm than vãn. " Anh ta sẽ dẫn cô ấy đi cùng, chỉ còn tôi chịu trận ở nơi đây”
“ Vâng, thưa sir.” Người hầu thông cảm với anh.
Tự hỏi bao lâu McKenna muốn rời khỏi phòng mình, Gideon do dự đi đến phòng ngủ và dừng lại ở cửa, lắng nghe tiếng động ở bên trong. Khi không nghe được âm thanh gì anh chán nản quay đi thì có tiếng nói vang lên trong phòng gọi anh.
“ Shaw à? " Mc Kenna hỏi.
Thận trọng Gideon mở cửa ra nhẹ nhàng vàthò đầu vào phòng. Anh thấy McKenna đang tựa lưng trên khung giường, ngực rám nắng của anh tương phản với chiếc chăn giường trắng lấp lánh. Không thể nhìn thấy Lady Aline ngoại trừ thấy được mái tóc nâu sẫm của cô thấp thoáng trong chăn..
Cô đang ngủ tựa đầu vào ngực Mc Kenna ngủ mê man trong vòng tay bảo vệ của anh ta.
" Bị lỡ chuyến tàu rồi à?" Gideon hỏi nhỏ với anh.
"Phải", McKenna nói. " Tôi suýt nữa thì đã quay đi điều quan trọng nhất đối với mình"
Gideon nhìn chằm chằm vào Mc Kenna, ấn tượng bởi sự khác biệt trong anh ta. McKenna nhìn trẻ hơn và hạnh phúc hơn, Gideon chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như thế này khi vào lúc này, với một nụ cười thoải mái trên môi và mớ tóc hỗn loạn rơi trên trán anh ta.
Dường như, Lady Aline bị khuấy động, giấc ngủ bị gián đoạn bởi âm thanh của tiếng nói họ, McKenna uốn cong người bao trùm lấy cô thì thầm dịu dàng ru cô ngủ lại.
Trong quá khứ trước đây, Gideon đã nhìn thấy McKenna với phụ nữ trong hoàn cảnh hoang dâm hơn nhiều. Nhưng khi đó không có hình ảnh mặt anh dịu dàng như vậy và hình như anh ta còn đang đỏ mặt lên nữa. Gideon khoái trá nghĩ thầm.
" Ôi!" Gideon nói thẳng thừng, " Nếu anh đã không thể rời phòng này thì tôi nên đi tìm cho mình một căn phòng khác thôi, nếu không phải là Lady Aline thì tôi đã tống cổ anh ra ngoài rồi..”
"Tới Marsden Terrace", McKenna nhìn Shaw đề nghị với tia nhìn nghịch ngợm trong mắt. Cái nhìn của anh trở lại ngay lập tức trên khuôn mặt đang ngủ của Lady Aline, như thể anh không thể rời mắt khỏi cô ấy nhiều hơn một vài giây. "Westcliff đang ở đó chào đón anh."
"Oh, thật là hay quá đi mất," Gideon trả lời chua chát. "Anh ấy và tôi có thể có một cuộc thảo luận dài về lý do tại sao tôi chấp nhận sống ở địa ngục này vì em gái của anh ta. Trong khi, có thể Livia đã quên tất cả về tôi trong vòng sáu tháng đó. "
"Tôi nghi ngờ điều anh nói đấy", McKenna nói, và nhe răng cười. "Đừng từ bỏ hy vọng. Không có gì là không thể, tôi là điều minh chứng ấy đây"
Again The Magic (Tiếng Việt) Again The Magic (Tiếng Việt) - Lisa Kleypas Again The Magic (Tiếng Việt)