Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Quang Nguyen
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 35
Cập nhật: 2020-07-19 20:14:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Bí Mật Hồng Kông
hông may cho Nancy, trong lúc nàng thiếu bình tĩnh, lưỡi dao đã không cắm trúng tim. Hăng máu, Nancy trở nên mạnh mẽ khác thường. Nàng rút dao, đâm tiếp nhát thứ hai.
Xi-lốp nhào xuống đất. Nancy vặn đèn. Nàng muốn chứng kiến tường tận phút cuối cùng trong đời tên thủ lãnh gián điệp Sô-viết.
Con dao ngập lút đến cán còn rung rinh trên vú Xi-lốp, máu đổ trào, những sợi lông đen rậm rạp trên cái ngực nở nang đã nhuộm đỏ.Xi-lốp nghiến răng nắm chuôi dao, giật mạnh.
Nancy biết hắn không còn vùng vẫy được bao lâu nữa. Tuy nhiên, nàng không ngờ hắn vẫn còn đủ sức phóng dao vào người nàng.
Vẻ căm hờn đầy mặt, Xi-lốp dằn từng tiếng:
- Nancy.....mày giết tao...
Nancy cười nửa miệng:
- Mãi đến bây giờ anh mới biết ư?
Tay bịt hai vết thương, tay kia cầm dao, hắn loạng choạng lại gần nàng. Nàng lùi lại, mắt nhớn nhác tìm khí giới.
Xi-lốp rên rỉ:
- Mày trốn đâu cho thoát!
Nancy đã lùi vào sát tường. Xi-lốp hươi dao, toan phóng, song hắn trượt chân, phải vịn lấy giường. Nancy vớ chai huýt-ky trên bàn, giáng giữa đỉnh đầu hắn. Xi-lốp lại ngã. Nhưng chỉ một giây đồng hồ sau. Hắn vùng dậy, mắt đỏ ngầu. Nancy lao ra cửa. Lưỡi dao nhọn hoắt vèo theo, cắm phập vào giữa lưng nàng.
Máu tuôn ồng ộc. Như thường lệ, nàng không cảm thấy đau đớn. Mùi máu làm nàng hăng lên. Nàng nhẩy xổ tới, chĩa móng tay nhọn đâm vào mắt Xi-lốp. Bị tấn công bất thần, hắn tránh không kịp. Một con ngươi bê bết máu dính vào móng tay nàng. Xi-lốp hét thảm thiết như con heo bị thọc huyết. Sau bao năm vùng vẫy dọc ngang, trưởng ty R.U. Xi-lốp đã thiệt mạng hèn hạ dưới tay một thiếu phụ yếu đuối.
Thân thể trần truồng của nạn nhân nằm sóng soài trên mặt đất. Tội nghiệp! Hắn đã bị giết chết trước khi được thỏa mãn dục tình.
Nancy xô cửa. Mang lưỡi dao lút cán trên lưng, nàng tụt xuống hầm. Tên gác đang phì phèo thuốc lá bật dậy, chĩa khẩu tiểu liên:
- Đứng lại.
Nancy gạt mũi súng sang bên. Sức mạnh phi thường của nàng, sức mạnh của ngọn đèn sắp hết dầu, quạt tên gác dập đầu vào tường. Nancy lượm súng, nghiến răng bổ xuống trán hắn. Đến khi sọ của nạn nhân dập nát, chất óc bắn ra tung tóe, nàng mới nghỉ tay.
Nàng lục túi xác chết tìm chìa khóa. Bỗng nhiên, một tấm màn đen che mờ mắt nàng. Nàng lảo đảo lại phòng giam, miệng kêu:
- Văn Bình? Em đây, Nancy dây.
Đến trước xà lim giam Văn Bình, nàng gục xuống. Văn Bình thò tay nắm lấy chìa khóa, vội vàng mở cửa. Thấy mũi dao rung rung trên vai Nancy, chàng hỏi:
- Ai đâm em?
Nàng thều thào:
- Xi-lốp. Em giết hắn... để cứu anh.
Dựa lưng vào cửa sắt, nàng gượng cười thật tươi:
- Xin lỗi anh.
Chàng nắm bàn tay đã lạnh của nàng, giọng đau đớn cùng cực:
- Em làm gì có lỗi.
Nàng thở dài:
- Dầu sao em cũng sắp chết. Máu đã vơi gần hết. Em gửi lời chào anh, chào ông Hoàng.
Nàng nói đúng. Mạch ở cổ tay nàng gần lịm. Da nàng ngày thường xanh tái đã chuyển sang màu xám tro. Trong phút lâm chung, nàng bỗng kiều diễm một cách kỳ lạ.
Văn Bình có cảm giác như hàng chục mũi kim xuyên qua ruột chàng.
Nàng bỏ Sở để theo R.U. song nàng đã lưu lại những kỷ niệm êm đềm, đến nỗi chàng quên hết những lầm lỡ của nàng. Văn Bình bâng khuâng hồi tưởng lại cuộc hội ngộ đầu tiên dưới tiềm thủy đĩnh, và nụ hôn nồng cháy đầu tiên mà chàng tặng cho nàng.
Nancy ứa một giọt nước mắt:
- Anh trả tự do cho Rôdi nhé! Nó còn nhỏ, đừng làm hư đời nó, tội nghiệp.
Sực nhớ ra điều gì, nàng ra hiệu cho chàng cúi sát môi nàng. Giọng nàng đã cắt quãng:
- Anh ơi...Em còn giữ một số tài liệu quan trọng... Cất trong nhà hàng. Anh hỏi Rôdi. Nó cầm chìa khóa. Này anh...
- Em cần dặn gì nữa?
- Không, em mãn nguyện rồi. Em chỉ sợ chết không trối trăng được lời nào với anh.
Hơi thở của cô gái nuốt lửa bị đờm chặn nghẹt. Nàng nói không ra tiếng nữa. Nhìn tròng mắt nàng, Văn Bình đoán biết nàng đang định tiết lộ một điều quan trọng.
Văn Bình chỉ nghe lõm bõm:
- Gô... gô...
Chàng hỏi gặng:
- Gô-mê phải không?
Nancy mỉm cười. Mắt nàng từ từ nhắm lại, như thể buồn ngủ. Một giấc ngủ dài không bao giờ tỉnh. Văn Bình rón rén khiêng nàng lên nhà trên, đặt ngay ngắn trên giường, lấy chăn đắp tới ngực. Lưỡi dao đâm sau lưng được rút ra, gói lại cẩn thận. Chàng muốn giữ con dao oan nghiệt này làm kỷ vật. Mùi Origan tỏa ngát khắp gian phòng. Từ nay Văn Bình không còn được thưởng thức mùi thơm thơm tân kỳ ấy nữa.
Bỗng Vãn Binh cảm thấy lành lạnh ở xương sống. Chàng vốn có giác quan thứ sáu bén nhậy, có thể đoán trước những việc bất thường.
Một tiếng cười ghê rợn rít lên phía sau.
- Chào anh.
Văn Bình quay ra cửa.
- Gô-mê!
Gô-mê đã hiện ra bằng xương, bằng thịt. Văn Bình đã nghe Ru-sô-lốp nhắc đến tên hắn trước khi chết. Trước khi vĩnh biệt cõi đời, Nancy cũng nhắc đến tên Gô-mê. Hẳn Gô-mê phải là tinh hoa của ngành do thám Sô- viết.
Văn Bình tỏ vẻ ngạc nhiên vì Gô-mê đối với chàng không xa lạ. Chàng đã gặp hắn tuần trước trong khách sạn Pen, khi chàng bị Xi-lốp bắt hụt.
Chàng mở cửa phòng một du khách có cái tên dễ gọi là Sì-mít. Sì-mít xưng là công dân Mỹ, và là y sĩ chuyên chữa bệnh ung thư. Chàng đã bỏ thuốc mê vào rượu cho Sì-mít ngủ say. Ngờ đâu, Sì-mít lại là Gô-mê. Ở Pen, Sì-mít vụng về, đần độn chừng nào, hiện giờ hắn lại nhanh nhẹn, khôn ngoan chừng nấy...
Trên tay Gô-mê lắc lư khẩu M.41, loại tiểu liên bắn dễ trúng đích, do Nga sô chế tạo riêng cho khinh quân và nhân viên do thám hành động.
Hắn dằn giọng:
- Phải, tôi là Gô-mê. Gô-mê, không phải Sì-mít.
Văn Bình nhún vai:
- Chào anh. Chỉ tiếc là chúng mình biết nhau quá muộn. Giá ở Pen, chúng mình thử tài nhau, thì giờ đây đã tiết kiệm được nhiều thời giờ và xương máu.
Gô-mê nói:
- Ha ha, tôi cũng tiếc như anh. Thú thật tôi không ngờ kẻ đánh lừa tôi trong đêm ấy lại là anh. Khi anh đi rồi, tôi mới biết.
Văn Bình cười:
- Tôi cũng tưởng anh là bác sĩ Sì-mít. Thôi, chúng mình cùng hòa nhé!
Gô-mê hướng nòng súng vào ngực Văn Bình:
- Khá khen sự bình tĩnh của anh! Nhưng lần này, anh không thoát nổi đâu. Trước hết, yêu cầu anh quay lưng. Rồi đi ra trước. Anh đừng nghĩ thế phản công vô ích. Với khẩu M.41 này, bắn tệ đến mấy cũng trở nên đáng sợ. Vả chăng tôi lại là tay thiện xạ.
Văn Bình nói:
- Xin anh cho tôi một phút. Tôi muốn chào Nancy lần cuối.
Gô-mê đáp:
- Được. Anh đã may mắn mua chuộc được Nancy.
- Nàng theo tôi. Anh không nhục ư?
Gô-mê thúc khẩu tiểu liên vào lưng Văn Bình:
- Liệu hồn. Tôi rất ghét lối nói hỗn xược.
Văn Bình không thể cướp súng, vì một khẩu tiểu liên M.41 khác đã lù lù tiến tới.
Gô-mê ra lệnh:
- Còng tay hắn lại.
Cái mơ-nốt sáng loáng được luồn vào cườm tay chàng. Chàng bị đẩy ra xe, chiếc Rolls đen sì, cao lêu nghêu, bên trong lót vải đen. Chàng không ngờ bên trong khu cổ thành lụp xụp lầy lội, lại có những con đường khá rộng, đủ cho xe Rolls lưu thông thoải mái.
Văn Bình bị điệu ra bằng cửa hông. Tứ phía hoàn toàn im lìm. Hình như dân đạo tặc đã được lệnh nín thở trước sự hoành hành của R.U.
Mới đầu là một con đường nhỏ, hai bên nhà cửa xơ xác và những đống rác cao hơn đầu người. Tài-xế phải chạy thật chậm để khỏi cán phải những con chó mực án ngữ giữa đường.
Nhưng chỉ mấy phút sau, lối đi ngoằn ngoèo nhường chỗ cho con đường rải đá khang trang bò lên giốc. Trời tối om, tài-xế lại không mở đèn pha nên Văn Bình không nhận định được phương hướng, tuy nhiên chàng đoán là xe đang chạy về phía Shatin.
Một tràng pháo ròn rã từ xa vọng lại. Người Tàu vốn ưa đốt pháo, không những để đón xuân mà còn để tiễn đưa người chết hoặc ăn mừng cưới xin nữa. Văn Bình nói với Gô-mê:
- Quái, gần sáng mới đốt pháo. Chắc là giờ hoàng đạo. Giờ làm lễ hợp cẩn của đôi vợ chồng trẻ.
Gô-mê nhổ phì nước bọt qua cửa xe:
- Đúng. Đây là tiếng pháo đánh dấu lễ hợp cẩn. Nhưng là lễ hợp cẩn giữa sự sống và sự chết. Uổng ghê, nếu có pháo trong xe, tôi đã sẵn sàng đốt để ô-voa anh.
Văn Bình nói:
- Hân hạnh. Tôi cứ tưởng gián điệp R.U làkẻ khát máu. Nếu các anh đốt pháo tiễn tôi sang bên kia thế giới, thì còn gì bằng...Tôi nhờ anh chuyển lời cảm tạ của tôi đến Lê-ô-nít...
Gã tài-xế buông ra tiếng tức giận:
- Đồ điên!
Văn Bình trêu tức thêm:
- Hừ, Lê-ô-nít mới là đồ điên. Đồ điên mới thu dụng hạng người ăn nói thô bỉ như anh.
Gã tài xế toan gây sự, song Gô-mê đã quát tiếng Nga bảo im. Năm phút
sau, chiếc Rolls ra đến đường lớn. Tài-xế lái loanh quanh một hồi rồi tiến vào một tòa biệt thự xây trên mỏm đá chênh vênh, nhìn xuống biển.
Gió khơi thốc lên vù vù......
° ° °
Xe hơi đậu giữa sân. Văn Bình bị lôi xuống. Mùi vỏ sò tanh tưởi xông vào mũi chàng. Xa xa, thủy triều vỗ núi đá ầm ầm.
Gô-mê dí súng đưa Văn Bình lên gác. Đi trước thỉnh thoảng, Văn Bình lại dừng bước, với ý định quật ngã Gô-mê đoạt súng.
Gô-mê dặn chàng:
- Anh đừng mong hạ được tôi, phương chi trong tay tôi còn khẩu tiểu liên M. 41 nữa.
Gô-mê nói đúng. Văn Bình khó mà có hy vọng thoát khỏi làn đạn của khẩu M.41. Chàng bèn lẳng lặng lên cầu thang. Dưới ánh điện sáng quắc, Văn Bình lặng người mấy tích tắc đồng hồ. Trong một căn phòng trang hoàng ảm đạm, từ riềm cửa đến bàn ghế đều một màu đen bóng, Văn Bình nhận thấy một người đàn ông lớn tuồi, trán hói, cằm vuông có đôi mắt sáng như diện.
Gã đàn ông nghiêm nghị này mặc bộ âu phục màu đen. Cà vạt hắn cũng màu đen. Cái bật lửa hắn mân mê trong tay cũng màu đen. Cái bút máy găm ở túi vét-tông cũng màu đen.
Tuy mới gặp lần đầu, Văn Bình đã biết tên hắn. Hắn là Lê-ô-nít, giám đốc Viễn đông vụ R.U. Hình Lê-ô-nít được dán trong cuốn an-bom đặc biệt của ông Hoàng, kèm theo lời chú thích "thủ lãnh do thám quan trọng của Nga sô, giỏi võ, đa mưu, tính tình hung ác, thường tra tấn nạn nhân bằng cách nhốt vào xà-lim đầy chuột đói và kiến lửa, mặc dầu vẻ mặt và giọng nói hiền lành. Gặp hắn bất cứ ở dâu và khi nào, nhân viên của Sở phải hạ sát bằng được"..
Dẫu chưa ngắm ảnh hắn trong an-bom của Sở, Văn Bình vẫn biết hắn là Lê-ô-nit,căn cứ vào màu đen ảm đạm hắn mặc trên người. Các tay do thám cừ khôi trên thế giới đều biết Lê-ô-nít nghiện màu đen, một màu đen thê lương, thích hợp với khuôn mặt lạnh lùng và nghề nghiệp sát nhân ghê gớm.
Thấy Văn Bình, hắn đứng dậy, nhìn chàng bằng cặp mắt nửa hoài nghi,
nửa đắc thắng:
- Z.28 đấy ư? Bây giờ mới có cơ hội gặp anh. Chắc anh đã biết tôi là Lê-ô-nít.
Văn Bình nhìn trả, dáng điệu bình thản, Lê-ô-nít đã già, không còn những nét thanh xuân trên mặt song hồi trẻ hắn cũng không lấy gì làm khôi ngô. Nếu là đàn bà, Văn Bình yêu Fu-Chun hơn Lê-ô-nít. Thế mà Lê-ô-nít đã cướp mất người yêu trong mộng của Fu-Chun.
Đột nhiên, chàng cảm thấy nóng gáy. Liếc sang bên, chàng bắt gặp một thiếu phụ tuyệt đẹp.
Thân hình nàng đều đặn như tượng thần Vệ nữ Hy-lạp. Thân hình độc nhất vô nhị này chàng đã có diễm phúc ôm chặt vào lòng. Dư vị của đêm hạnh phúc trong khách sạn hẻo lánh đột nhiên bùng dậy trong tâm can của chàng. Chàng ngây người như bị thôi miên.
Lúc chàng bị giải vào trong phòng, thiếu phụ ngồi trên đi-văng kê sát tường, khuất sau cái độc bình Giang tây cao hơn đầu người, rườm rà cây lá xanh biếc nên nàng không nhìn ra chàng. Suốt đời, có lẽ chàng không bao giờ quên được cái áo nàng đang mặc áo bằng sợi kim tuyến, vàng óng ánh, may trễ ngực phô bày cái ức trắng như tuyết, và nửa trên mũm mĩm của hai trái tuyết lê, báu vật vô tiền khoáng hậu mà chàng từng được chiêm ngưỡng chán chê dưới ánh đèn nê-ông đêm ấy.
Nàng từ từ quay lại.
Mặt nàng đang hồng hào bỗng tái dần, tái dần, Văn Bình thu nghị lực để khỏi thốt lên một tiếng sửng sốt. Tuy nhiên, tiếng lí nhí này vẫn buột khỏi cổ họng:
- Bét-ty.
May thay, cả Gô-mê lẫn Lê-ô-nít đều không nghe tiếng.
Phải, chính nàng là Bét-ty, vũ nữ có sắc đẹp nghiêng nước, nghiêng thành của cái tiệm nhảy thượng lưu Métro. Bét-ty, người đã theo lệnh Fu-Chun rủ chàng về phòng ngủ, sẵn sàng hiến thân cho chàng nhưng đến khi gặp chàng lại yêu chàng thật sự, yêu chàng say đắm. Bét-ty, người mang bí số Z.44 trong tổ chức Biệt vụ của ông Hoàng. Biệt vụ là cơ quan bí mật gồm toàn nữ nhân viên tài sắc vẹn toàn. Ông Hoàng dùng nàng thâm nhập tổ chức Quốc Tế Tình báo Sở ở Hồng Kông, và nàng đã phỉnh gạt được con cáo già do thám Fu-Chun.
Và giờ đây, nàng ngồi cạnh Lê-ô-nít. Tại sao nàng lại ngồi với Lê-ô-nít? Nàng bị R.U.bắt? Không có lý. Vì nàng có dáng điệu khoan thai, gần như kiêu căng, chứng tỏ nàng được Lê-ô-nít biệt đãi.
Hay nàng là nhân viên R.U.? R.U. đã dùng nàng để phỉnh gạt Fu-Chun và phỉnh gạt luôn cả ông Hoàng, bộ óc điệp báo có một không hai của thế kỷ thứ 20?
Đầu óc Văn Bình rối beng. Dầu bị họng súng đe dọa, chàng quyết chuyển bại thành thắng để tìm ra sự thật. Nếu không có hy vọng sống sót, chàng sẽ đem tàn lực ra giết nàng. Chàng sẽ bóp nát cái cuống họng trắng hồng ấy. Chàng sẽ tỏ cho địch biết Z.28 không phải là kẻ đam mê tửu sắc.
Dưới đèn, con hồ ly tuyệt sắc đã toát ra một sức quyến rũ đến mê hồn.
Bét-ty uyển chuyển đứng dậy.
Ôi, cái áo kim tuyến của nàng mới hấp dẫn làm sao! Tuy nàng mặc áo, chàng có cảm tưởng là nàng không mặc gì hết. Vì làn vải kim tuyến dính sát da thịt, bụng nàng thót lại một cách gợi cảm và bộ ngực tròn trĩnh bung ra như tháchthức với trời đất. Mớ tóc mềm mại của nàng được búi hất thành cái đuôi ngựa vắt vẻo, tạo ra cho nàng cái hình dáng lả lướt dật dờ của Suzie Wong trên màn bạc.
Tuy nhiên, nàng đẹp hơn Suzie nhiều. Dầu giận nàng, ghét nàng đến có thể xé ra làm trăm mảnh. Văn Bình vẫn mất cả tự chủ, như lạc vào mê hồn trận.
Cái nhìn khác thường của Bét-ty làm Lê-ô-nít giật mình. Hắn quay về phía Văn Bình bằng cặp mắt dò xét. Linh tính bén nhạy của một thủ lãnh do thám giàu kinh nghiệm chiến trận thức dậy trong đầu hắn. Hắn xô ghế.
Song Bét-ty đã cất giọng ngọt ngào:
- Ai đấy?
Gô-mê đáp:
- Z.28. Cô không biết ư?
Nàng tiến lại gần Văn Bình:
- Hừ, Z.28! Đáo để thật.
Lê-ô-nít mỉm cười;
- Tặng Z.28 cho cô đấy. Hắn đẹp trai không cô?
Bét-ty lại ngồi xuống đi-văng, vắt chân chữ ngũ, dáng dấp kiêu ngạo. Nàng khoan thai mở xắc lấy thỏi son tô lại làn môi. Đôi môi cong cớn và nũng nịu này đã hôn nhiều lần vào môi Văn Bình.
Và cái miệng thơm tho hiền hòa ấy đã nhiều lần thỏ thẻ với chàng:
- Anh ơi, em yêu anh lắm!
Bây giờ, đôi môi, cái miệng đáng yêu ấy lại bắt bồ với địch.
Bất thần..một giọng đanh thép cất lên:
- Lê-ô-nít, Gô-mê đứng yên!
Đó là tiếng nói của Bét-ty. Ai cũng đinh ninh nàng cất thỏi son vào ví da. Ngờ đâu nàng rút súng giấu trong xắc ra và chĩa vào hai thủ lãnh do thám Sô-viết.
Khẩu súng cán ngà trạm trổ tinh vi trong tay nàng bắn bằng đạn nhỏ, thứ giành cho phụ nữ. Đối với người dày công tập luyện như Bét-ty, nó là một khí giới ghê gớm.
Gô-mê chôn chân trên đất. Phản ứng bất ngờ của ngưòi đẹp giáng xuống như tiếng sét. Lê-ô-nít tròn mắt, da mặt hơi tái.
Bét-ty quát:
- Quay lưng lại, giơ tay lên?
Hai thủ lãnh R.U. tuân lệnh răm rắp. Lê-ô-nít còn trần trừ một giây:
- Bét-ty? Cô có lường được hậu quả tai hại của việc cô đang làm không?
Bét-ty cười ròn:
- Sao lại không, thưa ông?
- Vẻ khôi ngô của hắn đã làm cô mờ mắt. Cô hãy nghĩ lại bổn phận.
- Ông giám đốc Bét-ty ơi, ông nên giành lời khuyên ấy cho nhân viên R.U. trung thành...
- Thì từ hồi nào đến giờ, cô vẫn là nhân viên trung thành. Chính tôi đã gửi giấy khen ngợi cô. Chính tôi đã cất nhắc cô. Và cũng chính tôi đưa cô về Liên-sô để dự lớp huấn luyện cao cấp và nghỉ xả hơi.
- Ha ha, ông giám đốc, bé cái lầm rồi ông ơi... tôi chỉ giả đò trung thành với ông, cũng như giả đò trung thành với Fu-Chun. Minh chủ thật sự và duy nhất của tôi từ nhiều năm nay là ông Hoàng...
- Lão Hoàng, trời ơi, chúng mình bị lừa!
Bét-ty ung dung nói:
- Phải, các ông đã bị lừa, lừa từ đầu đến cuối. Các ông phái Nancy đi nhận tài liệu trên khắp châu Á, chính tôi mật báo cho ông Hoàng biết. Khi Y-von đội lốt Nancy đến Cửu Long, chính tôi mật báo cho Fu-Chun. Cám ơn các ông đã tạo điều kiện cho tôi hành dộng. Các ông muốn thủ tiêu Fu-Chun, nên định mượn tay ông Hoàng. Ngờ đâu, ông Hoàng muốn thế.
Gô-mê nói:
- Nếu cô cần tiền, bao nhiêu tôi cũng sẵn sàng. Sau này, tôi cam kết sẽ không làm khó dễ cho cô.
Bét-ly cười to hơn:
- Ông tưởng tôi lãnh lương của ông là trung thành với ông được sao? Ông đừng quên Fu-Chun cũng trả tôi rất nhiều tiền. Tôi chỉ trung thành với ông Hoàng. Từ ngữ gián điệp gọi người như tôi là tam trùng. Hạng điệp viên này nguy hiểm lắm.
Lê-ô-nít chen vào:
- Tôi yêu cầu cô nghĩ lại.
Bét-ty chắt lưỡi:
- Thật ra, tôi không có ý định uy hiếp các ông. Mục đích của tôi là đi Mạc tư khoa, tới đường Strelenska Ulitsa, để gặp tướng Gru-bo. Có đúng không, ông Gô-mê? Đáng tiếc, nếu được sang Nga hoạt động với tướng Gru-bo để rồi phá tan hệ thống gián điệp của các ông thì sung sướng biết mấy!
Gô-mê nghiến răng kèn kẹt.
Bét-ty nói:
- Các ông đừng sốt ruột làm gì nữa, vô ích. Nội đêm nay, tôi sẽ mời hai ông xuống tàu ngầm. Bây giờ, tôi yêu cầu hai ông cộng tác với tôi, vì sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều. Ông Gô-mê chìa khóa còng đâu?
Bét-ty nhìn Văn Bình bằng luồng mắt trìu mến. Cái nhìn đằm thắm của nàng làm chàng xấu hổ. Một phút trước, chàng đã ngờ vực nàng một cách bất công. Sau bao năm hoạt động chàng tự hào có tài xét người không bao giờ sai. Té ra, chàng trật lất. Chàng còn thua Bét-ty xa quá.
Chàng đáp lại bằng nụ cười tha thiết. Cặp mắt mơ màng của nàng dường như ngầm nói với chàng là Bét-ty đang nghĩ đến cái đêm ân ái thần tiên. Và nàng cũng đang mường tượng đến một ngày mai, khi mà công tác đã hoàn thành, hai người sẽ khoác tay nhau giữa cảnh đất trời man mác, ngắm làn sóng nhấp nhô ngoài khơi... Rồi nàng ngước mặt cho chàng hôn...Rồi hai người ôm chặt nhau mặc cho ngọn gió man mát từ chân trời thổi lại, tò mò mơn man da thịt...Rồi hai người tựa lan can con thuyền dật dờ trên biển má kề môi, như đôi vợ chồng mới cưới, đang hưởng tuần trăng mật...
Bét-ty từng hẹn chàng "chừng nào tái ngộ em xin mời anh dự tuần trăng mật... ẩm thực với em; Đến Hồng Kông mà không thưởng thức những món ăn quốc tế tại những nhà hàng quốc tế thì thật uổng".
Thật vậy, đến Hồng Kông không thể không đến tiệm ăn độc đáo cao chót vót, tọa lạc ở tầng thứ 25, từ từ quay tròn, một giờ quay đúng một vòng, ngồi cạnh cửa kính không che riềm ngắm quang cảnh núi non, bến tàu, mà ăn cá lờn bơn Ma-cao nấu cam và sò Úc châu...Như kêu món ngỗng quay độc nhất vô nhị của tiệm Yung-kee kèm theo vi cá nấu 4 kiểu khác nhau, kiểu nào cũng khoái khẩu. Thèm đồ tôm cá thì đã có đầu bếp Thượng Hải chính cống. Ăn cua lột nước ngọt nấu lối Thượng Hải thì thiết tưởng ít món nào sánh bằng. Những lúc tâm hồn giá lạnh thì ghé nhà hàng Tứ xuyên nhậu nhẹt thật nhiều chất cay với món cá chiên bất hủ.
Văn Bình kể tên một lô nhà hàng và món ăn cho nàng nghe. Song nàng đã bác thẳng tay:
- Đến Hồng Kông mà ăn cơm Tàu thì dĩ nhiên phải ngon nhưng hơi nhàm, ăn cơm Tây mà ngon thì mới đại quý. Cơm Tây nhẹ bụng, thích hợp với tình yêu thơ mộng, anh hiểu không?
Chàng nôn nóng hỏi "Tiệm nào hả em?" thì nàng cười:
- Tiệm.. em, nghĩa là do em nấu mời anh.
Chàng kinh ngạc, nàng bèn giải thích:
- Anh yêu em, em vào bếp chắc anh sẽ ăn ngon miệng. Vả lại, em nấu đúng...cẩm nang, bít-tết thì như nhà hàng Cựu kim sơn, ở đường Bắc kinh, còm-măng thịt bò từ tận tiểu bang Ai-ô-oa qua, còn chiên bít-tết thì chiên như nhà hàng Jimmy, nghĩa là mặt sống, mặt chín, khách ăn mặt chín trước, còn mặt kia đầu bếp bưng vào rán lại, trời ơi, ngon hết chỗ nói...
Món ăn ngon ở đâu không thấy, chỉ nghe nàng mô tả và ngắm cái miệng duyên dáng của nàng, chàng cũng đã thèm rệu nước miếng.
Nhưng tuần trăng mật ấy đang trở thành một hứa hẹn cuốn theo chiều gió.
- Văn Bình!
Mải bâng khuâng theo dĩ vãng, chàng không nghe tiếng xô cửa, và tiếng kêu của Bét-ty. Chàng chỉ kịp nhảy tréo sang bên.
Một tràng tiểu liên bắn lia lịa vào hai người. Tên tài xế của Gô-mê đứng nghênh ngang trên ngưỡng cửa, mặt bừng hừng sát khí, khẩu súng đen ngòm bốc khói trên tay.
Hắn giơ súng, sửa soạn bóp cò tiếp, Văn Bình đang đứng xa, dầu phi thân nhanh như chớp cũng không có hy vọng đoạt súng. Trong phút hỗn độn, tính mạng như sợi chỉ mảnh treo chuông, chàng mới nhận chân được tài ba siêu đẳng của Bét-ty.
Nàng hơi nhăn mặt, có lẽ bị tên tài-xế bắn trúng. Song khẩu tiểu liên nguy hiểm không làm nàng nao núng. Nàng chĩa súng giữa mặt tên tài-xế, nhả đạn.
Tên tài-xế loạng choạng rồi ngã xuống. Bắn xong tên tài-xế, Bét-ty quay về phía Lê-ô-nít. Viên giám đốc Viễn đông vụ R.U. đang lúi húi mở ngăn kéo.
Viên đạn kêu dẹt một tiếng nhẹ. Lê-ô-nít ôm cánh tay lảo đảo. Song hắn vẫn gắng gượng phóng chạy ra hành lang. Bét-ty nhắm lưng hắn bắn theo. Lê-ô-nít nghiêng mình tránh. Viên đạn cắm vào bả vai. Nhưng hắn đã thoát được ra ngoài, nhảy xuống cầu thang.
Trong khi ấy, Gô-mê nhào xuống đi-văng. Văn Bình biết hắn định lấy súng, giấu dưới cái gối đen. Chàng bèn phi thân tới.
Bét-ty cũng nhanh không kém. Nàng xoay nửa vòng nhắm ngực Gô-mê bóp cò. Gô-mê nằm ngửa trên đi-văng chờ chết. Nhưng nòng súng chỉ phát ra tiếng "cách" khô khan.
Viên đạn bị thối.
Bàn tay của Gô-mê luồn dưới gối nắm được khẩu súng. Đó là khẩu Tô-ka-rếp, loại súng lục của Nga kềnh càng, tiếng nổ thật lớn. Văn Bình biết Gô-mê sẽ bắn Bét-ty trước tiên nên lăn xả lại.
Chàng hy vọng giữ được hắn trong một tích tắc, hầu Bét-ty có thời giờ gạt viên đạn thối, hoặc nếu tình hình trở nên nguy hiểm, chàng sẽ lấy thân làm mộc đỡ đạn cho nàng.
Nhưng định mạng đã an bài, Văn Bình không sao cưỡng nổi. Chàng vướng chân bàn và ngã chúi. Hai tay chàng bị xích cứng vào nhau nên chàng đã có phản ứng vụng về.
Viên đạn của Gô-mê được bắn ra với tiếng ồn điếc tai. Với loại súng trận Tô-ka-rếp, thiện xạ như Gô-mê chỉ cần một phát là hạ được địch thủ.
Văn Bình không biết Bét-ty trúng đạn ở đâu. Chàng cũng quên bả vai chàng bị một viên đạn tiểu liên xuyên qua. Mùi máu làm chàng cuồng say, chàng húc đầu vào bụng Gô-mê. Hắn quay mũi súng song hắn chưa kịp lảy cò thì đã bị chàng xô ngã.Tuy vậy, hắn vẫn nắm chặt khẩu Tô-ka-rếp.
Văn Bình phóng ngọn cước kinh hồn vào cườm tay cầm súng của hắn. Ngọn cước tiếp theo làm hắn mất thăng bằng. Gô-mê đành buông khẩu Tô-ka-rếp. Song hắn đã kịp thời bắt chân Văn Bình, dùng một thế khóa nhu đạo cực hiểm để bẻ gẫy.
Gô-mê mất súng, cuộc xung đột trở nên ngang tài ngang sức. Mặc dầu hai tay bị còng, Văn Bình vẫn tin thắng được Gô-mê.
Văn Bình rún người, đẩy hắn chúi vào tường. Chàng đè lên ngực hắn,
giáng hai tay bị còng xuống. Hắn đảo người thật nhanh, khiến Văn Bình trượt đòn. Gô-mê lượm súng. Văn Bình đá mạnh vào tay hắn.
Xương ngón tay bị dập nát, hắn rút tay lại. Văn Bình nâng gối, Gô-mê bị đánh trúng vú phải gập người làm đôi. Văn Bình bồi thêm miếng đòn như trời giáng vào sườn, Gô-mê khuỵu xuống.
Chàng chạy ra cửa sổ. Dưới vườn vọng lên tiếng động cơ xe hơi. Văn Bình nhấc khẩu tiểu liên. Chiếc Rolls Royce cao lều nghều vừa ra khỏi ga-ra. Chàng không nhìn thấy người lái, song đoán chắc là Lê-ô-nít.
Tacata... Tacata...
Chàng trổ tài thiện xạ, bắn đón đầu, một loạt đạn trúng mui xe, ngay chỗ tài xế ngồi. Chàng không ngờ chiếc Rolls được chế bằng thép dày, đạn bắn chiến xa mới đủ sức xuyên thủng. Như hòn đá ném thia lia trên mặt nước, những viên đạn đồng bé bỏng chỉ tổ gãi ngứa mui xe rồi trượt ra ngoài, Văn Bình chĩa miệng súng xuống bánh xe.
Tacata.....
Cũng như lần trước, chàng thất bại hoàn toàn. Loại lốp xe này được đúc bằng cao su riêng, dầu bị đạn vẫn không xì hơi 1. Trong nháy mắt, chiếc Rolls vọt qua cổng, biến vào màn đêm mù mịt.
Giám đốc Viễn đông vụ R.U. Lê-ô-nít đã chạy thoát.
Gô-mê chồm dậy lúc nào Văn Bình không biết. Đến khi nghe tiếng kêu thất thanh của Bét-ty, chàng mới nhớ ra, vội vàng quay lại:
- Kìa anh.
Chàng nhoài ngay trên đất, đồng thời bóp cò. Vận đen vẫn chưa chịu buông tha chàng...Lại tiếng "cạch" quái ác. Khẩu M-41 vừa cạn đạn. Trong khi ấy, Gô-mê lăm lăm khẩu côn 12. Bắn gần, loại súng này công phá như súng trận. Một viên đạn, không cần chạm chỗ hiểm, đủ làm nạn nhân mất thăng bằng và bổ ngửa.
Đoàng...Phát thứ nhất vèo qua đầu chàng, đốt cháy một mảng tóc khét lẹt. Nếu chàng không nhanh chân, hòn chì kinh khủng này đã chẻ mặt chàng làm đôi.
Gô-mê nã phát thứ nhì trúng ngực chàng.
Bét-ty rú lên:
- Trời ơi!
Nàng bưng mặt để khỏi chứng kiến cái chết của người đàn ông mà nàng
yêu tha thiết. Nàng không thể biết chàng mặc áo gi-lê chắn đạn. Viên đạn 12 ly đã bị lưới ni-lông cản lại. Chàng không bị hề hấn, nhưng vì tầm đạn quá gần nên chàng bị xây xẩm mặt mày.
Gô-mê há hốc miệng sửng sốt khi thấy Văn Bình vẫn đứng trơ trơ. Hắn tưởng là bắn trật ra ngoài. Đến lúc hắn khám phá ra sự thật thì đã muộn.
Văn Bình không cho Gô-mê có đủ thời giờ nổ phát thứ ba. Vì biết chàng mặc áo hộ giáp hắn sẽ bắn giữa mặt, chàng sẽ hết hy vọng thoát chết. Như con vượn chuyền cành, chàng vụt lại gần Gô-mê và trong nháy mắt, hai cổ tay chàng bổ xuống đánh văng khẩu côn 12..
Hai tay còng tréo nghiễm nhiên biến thành khí giới lợi hại. Gô-mê nhăn nhó, cố với khẩu súng nhưng Văn Bình đã phóng ngọn độc cước ác liệt. Phép đánh của chàng trầm tĩnh và nguy hiểm, không hổ danh điệp viên số một của ông Hoàng.
Mất súng, Gô-mê xoay ra nhu đạo. Hắn sử dụng võ Nhật điềm đạm, quy củ và sắc bén. Phát atémi nào của hắn cũng giáng mạnh như lưỡi tầm sét. Tuy nhiên, tài nghệ tuyệt luân của địch không làm Văn Bình e sợ. Trên bước đường lưu lạc, chàng đã quất sụm nhiều tay cao thủ hơn Gô-mê.
Hai người quấn lấy nhau. Nặng cân hơn, Gô-mê ôm chàng quật qua vai xuống đất. Rồi hắn đè lên ngực chàng. Hắn nghiến răng quét atémi ngang họng chàng. Bản tâm của hắn là đánh nát yếu huyệt murasamê. Bị độc thủ này, Văn Bình sẽ chết tức khắc.
Song chân chàng đã khều được đầu hắn. Chàng thụt cổ, nẩy tung người, hất ngược thật mạnh. Gô-mê ngã sóng soài, cổ chân bị trẹo, hắn gắng gượng mới đứng nổi. Văn Bình hươi còng phang xuống như búa tạ.
Khuôn mặt trắng trẻo của Gô-mê trở thành một đống thịt nhầy nhụa. Cái còng sắt đập nát sống mũi. Chàng có ấn tượng là mặt Gô-mê bị vạt phân nửa bằng dao bén. Gô-mê quằn quại rồi lịm dần trên vũng máu.
Hốt hoảng, Văn Bình ngồi dậy. Vì chàng nhớ đến Bét-ty. Bồ hôi vã ra đầy mình chàng. Bét-ty dựa lưng vào tường, da mặt tái xanh, tỏ ra mất máu khá nhiều. Chàng đỡ nàng nằm trên nền phòng. Nàng rên đau:
- Em chết mất, anh ạ.
Văn Bình nghiên cứu những vết thương của nàng. Nàng bị cả thảy ba viên đạn. Phát nặng nhất xuyên ngực, có lẽ làm gãy xương sống nên nàng không thể cử động. Chàng suy nghĩ rất nhanh.Chở ngay nàng đến bệnh viện, may ra có hy vọng cứu sống.
Thấy chàng ngó quanh quất, Bét-ty hỏi:
- Anh tìm điện thoại phải không? Hồi nãy em đã cắt dây.
- Tại sao em có mặt ở đây?
- Ông Hoàng ra lệnh cho em theo Lê-ô-nít về Mạc tư khoa. Tình báo R.U. rất tin cậy em. Sợ anh biết, hỏng việc, em phải bắn anh bằng đạn thuốc mê. Em đinh ninh một thời gian nữa, hoàn thành công tác, chúng mình sẽ được tái ngộ. Ngờ đâu... mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Không ngờ anh bị Xi-lốp bắt...Bất đắc dĩ, em phải xuất đầu lộ diện. Em yêu anh không thể đứng nhìn anh chết... Mai kia, nếu gặp ông Hoàng, anh tạ lỗi giùm em. Vì em không làm tròn nhiệm vụ.
Văn Bình không để ý đến lời nàng nói nữa. Chàng đang nghĩ cách cứu nàng. Bàn tay chàng vuốt tóc nàng:
- Em đừng nói nữa kẻo mệt. Để anh đưa em đi bệnh viện.
Bét-ty cười đau đớn:
- Vô ích. Đến đó thì em đã chết. Vả lại, em không muốn phản gián Hồng Kông điều tra phiền phức.
Văn Bình van vỉ:
- Đừng làm vậy, anh khổ sở lắm. Anh có bổn phận chữa chạy cho em. Xương sống em bị đạn, anh không dám cõng em. Em chịu khó nằm ở đây một lát anh sẽ về ngay. Anh đến nhà thương gần đây, gọi xe Hồng thập tự.
- Không được đâu. Em cần nói chuyện với anh.
- Hẹn em khi khác. Mất máu thế này rất nguy hiểm.
- Bề nào em cũng chết. Còn vài ba phút nữa để bàn công việc... công việc mà ông Hoàng...
- Ông Hoàng..em đừng nhắc đến tên ông Hoàng nữa. Vì ông Hoàng đa sự nên em mới bị nạn. Anh đã ngấy đến tận cổ...
Bét-ty mở cặp mắt to đen láy:
- Bậy nè...đừng giận ông Hoàng, anh ơi...Thoạt đầu, ông Hoàng giữ em trong vòng bí mật. Vì như anh đã rõ, nhân viên ở đây không còn ai. Hoạt động bí mật, em có thể giúp Sở được nhiều hơn. Em phải xuất đầu lộ diện là do hoàn cảnh bất khả kháng. Cũng như Nancy...ông Hoàng nhốt nàng trong tàu ngầm. Y-von đội lốt lên đảo hoạt động. Khốn nỗi...Y-von bị Fu-Chun phăng ra chân tướng. Xi-lốp lại biết mặt Nancy. Sự hiện diện của Xi-lốp đã đảo lộn mọi dự tính...
Văn Bình nắm tay nàng:
- Anh hiểu rồi. Nhưng bây giờ không phải là lúc bào chữa cho ông Tổng giám đốc. Anh đi đây...
Nàng gọi giật:
- Thong thả đã anh ơi. Em muốn hỏi anh dứt khoát điều này. Em chết đi, anh có thương tiếc em không?
Văn Bình lặng người. Đàn bà thường lẩm cẩm như vậy. Đàn bà sa vào lưới tình thường lẩm cẩm đến độ ngô nghê. Trời cũng không hiểu nổi. Nàng biết chàng là người tình của thiên hạ song nàng vẫn đòi cái quyền được giành trọn trái tim của chàng, dẫu chỉ là giành trọn trong phút chốc rồi buông lơi, hoặc chỉ là giành trọn trong giấc mộng.
Chàng quỳ xuống hôn môi nàng. Chàng không muốn đáp không hay có. Vì chàng nghĩ rằng đáp cách nào cũng là giả dối.
Bét-ty nhắm nghiền mắt, sung sướng. Rồi nàng mở choàng mắt, cặp mắt tuyệt đẹp:
- Thôi, anh đi được rồi. Sau khi em chết, anh nên đến viếng mộ Y-von.
Văn Bình tái mặt:
- Y-von chết rồi ư?
- Vâng. Trong phút lâm chung. Y-von đã tâm sự với em. Chị ấy yêu anh và rất kính anh. Anh biết nghĩa trang người Tàu công giáo gần Aberdeen không? Có lần em đã nói với anh thì phải. Em mai táng Y-von tại đó. Em quen người gác. Anh đến hỏi ông ta và ông ta sẽ dẫn anh lại mộ. Anh Văn Bình ơi!
Văn Bình chết lặng vì đau đớn.
Bét-ty nói tiếp:
- Anh khấn trước mộ Y-von và khấn luôn cho cả em, anh nhé. Đừng quên em của anh, anh Văn Bình nhé!
Văn Bình choáng váng như vừa bị đánh vào gáy. Trong vòng một giờ đồng hồ, chàng mất ba người bạn gái. Cả ba đều yêu chàng. Chàng vừa nghe những lời lâm chung của Nancy. Chàng lại vừa nghe những lời lâm chung của Bét-ty và được tin Y-von đã chết.
Bét-ty quặn đau, ngoẹo đầu sang bên. Như kẻ mất hồn, Văn Bình chạy như bay xuống nhà. Chàng hy vọng tìm được y sĩ hoặc bệnh viện còn mở cửa. Xuống đến sân, chàng mới nhớ là chưa kịp chào nàng. Bản tính điềm tĩnh, không bao giờ hấp tấp, mà khi ấy chàng luống cuống đâm nhào vào bụi hoa hồng, gai sắc đâm chàng chảy máu...
Chàng vọt lên chiếc xe đua thấp lè tè. Trong khi cho máy nổ, bất giác chàng nhìn ra vườn. Trời tờ mờ sáng. Gió biển thổi từng hồi phần phật....
Mắt chàng dừng lại ở một khóm hoa hồng ngả nghiêng trước gió. Hồi còn nhỏ, cậu bé Văn Bình thường dậy rất sớm, giữa lúc trời còn tờ mờ như sáng nay, lang thang ngoài vườn trồng đầy hoa hồng. Cậu bé thích hoa hồng chẳng phải vì cánh hoa mịn màng, và màu hoa diễm lệ, mà vì trong khóm hoa hồng có nhiều dế mèn.
Buổi tối, cậu bé lại làm nũng mẹ, không chịu ngủ. Mẹ phải rũ chiếu, quạt mùng, và ngồi bên cạnh khẽ ru:
- Hồng nào hồng chẳng có gai...
Lớn lên thành điệp viên tài ba, thành người đàn ông khôi ngô được phụ nữ yêu thương. Văn Bình mới hiểu nổi triết lý sâu xa nằm trong câu hát ru con tầm thường của mẹ....Hồng nào hồng chẳng có gai...người đàn bà nào nặng lòng yêu chàng cũng lưu lại vết gai đau xót....
Chàng gài số hai, phóng như mũi tên. Con đường trước mặt tràn ngập trong sương mù lành lạnh.
Đột nhiên một tiếng nổ long trời lở đất nổi lên.
Xe đang ngon trớn, chàng vội thắng gấp. Nhĩ tai chàng như bị xé rách. Mặt đường dưới chân chàng rung rung, và tòa biệt thự nguy nga phía sau như bị trận động đất dữ dội nhấc bổng rồi giáng xuống, dập lan từng mảnh vụn.
Một thanh sắt lớn vèo qua mặt chàng. Nhanh như cắt, chàng phóng người xuống đường. Thanh sắt đen sì quật trúng mui xe làm kính chắn gió vỡ nát. Ngôi nhà đã sụp đổ hoàn toàn. Tầng lầu, nơi chàng vừa tâm sự với Bét-ty, biến mất như trong cơn ác mộng.
Một tiếng nổ lớn nữa. Rồi lửa bốc đỏ ối. Gió biển bỗng gia tăng sức mạnh, đá sỏi bay mù trời. Trong chốc lát tòa biệt thự chìm ngập trong lò lửa khổng lồ.
Văn Bình chết sững nhìn đám cháy. Chàng không biết phải làm gì nữa. Bét-ty đã hóa thành cây đuốc. Tấm thân nõn nà ấy sắp thành than...
Luồng mắt sáng rực của nàng đột nhiên hiện ra trước mặt chàng. Linh tính tai nạn xảy ra, nàng đã giục chàng xuống đường. Có lẽ nàng biết Lê-ô-nít gài mìn nổ biệt thự. Sống, nàng trao thân cho chàng. Chết, nàng vẫn yêu chàng say đắm. Nàng muốn chàng sống nên yêu cầu chàng lái xe ra bệnh viện.
Văn Bình rưng rưng nước mắt. Chàng đã chứng kiến nhiều cảnh thịt rơi, máu chảy, nên lòng chàng đã rắn lại như đá. Tuy nhiên trái tim bằng đá ấy bỗng trở lại rung động như mọi người.
Hồi kèn chữa lửa reo vang trong sương sớm.
Đầu óc quay cuồng, Văn Bình lảo đảo lên xe....
° ° °
Sáng hôm ấy, nhiều người trên đảo Hồng Kông đã rợn tóc gáy khi thấy một chiếc xe đua sơn đen phóng với tốc độ tự tử qua những con đường dích dắc.
Ngồi trước vô-lăng, dáng điệu bơ phờ, vẻ mặt hốc hác, là một thanh niên vạm vỡ, khôi ngô trên 30. Quần áo chàng lấm đất và rách nát, mớ tóc rối tung, râu ria mọc tua tủa như người hàng tuần chưa cạo. Nếu không có cặp mắt sáng quắc phóng ra tia lửa cương nghị, người ta tưởng lầm chàng sắp đâm xe xuống biển.
Say sưa với tốc độ, chàng quên hẳn vết thương trên vai. Xe hơi mỗi lúc một phóng nhanh như con quái vật bị thương nặng đang chạy trốn. Máu tuôn xối xả ướt đẫm áo sơ-mi và chảy xuống đệm xe.
Chàng tắt máy trước nghĩa trang gần Aberdeen. Tứ phía đìu hiu, mùi nhang thơm quyện trong gió sớm. Tìm kiếm một lát, chàng dừng trước một ngôi mộ mới đắp, chưa mọc cỏ, trên dựng tấm bia cẩm thạch, đề chữ:
Dưới đây yên nghỉ
Y-von
Hưởng dương 25 tuổi
Mang theo nỗi đau đớn vô tận của 28 và 44.
Văn Bình ngồi bệt xuống cỏ ướt. 28 và 44 là bí số của chàng và Bét-ty trong Sở Mật vụ. Phải, chàng thanh niên đau khổ này là Tống Văn Bình, tức Z.28, một trong các điệp viên lỗi lạc nhất trên thế giới.
Chàng ngồi bất động như thế rất lâu. Mặt trời đã lên cao ở hướng đông, quang cảnh Aberdeen trải rộng trước mắt chàng như tấm thân xiêu vẹo và bệnh hoạn của cô gái lầu xanh về chiều.
Aberdeen là một trong những khu thật đẹp về ban đêm. Ngược lại ban ngày chỉ thấy sự nghèo đói, buồn phiền và xơ xác.
Chàng lâm râm khấn vái giờ lâu. Rồi chàng thất thểu ra về trên những lối đi đẫm sương. Người gác tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy vết thương của chàng.
Chàng gượng cười biếu y 20 đô-la.
Người gác hỏi chàng, giọng lo lắng:
- Ông vừa bị tai nạn xe hơi? Kìa, máu ra nhiều quá! Ông vào đây nằm nghỉ, tôi gọi điện thoại mời y sĩ.
Văn Bình xua tay:
- Cám ơn. Tôi chỉ bị sây sát xoàng.
Người gác vật nài:
- Mặt ông đã tái...Tôi sợ ông hết máu.
Văn Bình mỉm cười:
- Không hề gì đâu. Nếu ông cho phép, tôi xin nhờ điện thoại của ông một phút.
Chàng lẳng lặng tiến đến máy điện thoại treo trong phòng gác. Chàng quay số một bin-đinh ở Cửu Long, yêu cầu được nói chuyện vói phòng 16, phòng của tham vụ Hoàng Dung. Giờ này hắn còn mơ màng giấc điệp nên chuông reo inh ỏi một hồi, hắn mới với ống nghe.
Giọng Hoàng Dung ồ ồ, ngái ngủ:
- Vâng, tôi đây, chào anh. Khổ quá...ông Hoàng dặn...
- Dặn anh không nên tiếp xúc thẳng với tôi chứ gì? Chẳng sao. Tôi có việc nhờ anh thu xếp.
- Chừng nào?
- Ngay bây giờ.
- Đêm qua, tôi bận công vụ đến gần 3 giờ. Vừa chợp mắt thì anh dựng dậy. Nếu có thể, xin anh...
- Không được. Anh phải đi lập tức. Lái xe đến cái nhà ngủ cũ kỹ, quét vôi đỏ, ở cuối đường Chatham. Số nhà...
- Để làm gì?
- Lên lầu, anh dùng chìa khóa giả mở cửa phòng số 8.
- Trời ơi, tôi là viên chức ngoại giao, tôi không thể làm cái việc đào tường khoét vách.
- Phòng này tôi thuê, và trả tiền hậu hĩ. Không ai phiền hà anh đâu. Trong phòng có một thiếu nữ, tên là Rôdi. Anh chích thuốc giải mê cho nàng tỉnh dậy, chở nàng về nhà và trao cho nàng 5.000 đô-la Mỹ.
- 5.000 mỹ-kim, số tiền quá nhiều tôi không có sẵn trong tay.
- Anh tạt qua nhà băng rút tiền. Nhớ chưa?
- Vâng, tôi nhớ. Thưa anh..theo lệnh ông Hoàng tôi đã mua vé máy bay. Ông Hoàng vừa đánh điện gọi anh về Sài gòn.
- Cám ơn. Anh để tôi nói nốt. Sau khi đưa tiền cho cô Rôdi anh gửi một bức khẩn điện cho ông Hoàng, trình rằng tôi còn ở Sở 10 ngàn mỹ-kim tiền thưởng, chưa lãnh. Số tiền ấy xin ông Hoàng bỏ vào trương mục cho bé Hồng, con gái của Y-von, nữ nhân viên của ta. Thế thôi.
- Vâng, tôi sẽ làm theo lệnh của anh. Thế bao lâu nữa, anh về?
- Chắc còn lâu. A, còn điều này nữa. Trong bức khẩn điện, xin anh hãy ghi thêm câu này "Trời đã tối ".
- "Trời đã tối "?
- Phải. Chào anh.
Văn Bình buông máy điện thoại. Chàng thở phào, tâm thần nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ hết ưu tư. "Trời đã tối" là ám ngữ có nghĩa là "Tôi đệ đơn từ chức lên ông kể từ hôm nay".
Chàng quyết định vĩnh biệt ông Hoàng. Vĩnh biệt Sở Mật vụ. Vĩnh biệt cuộc sống vào sinh ra tử mà chàng say mê không tính toán từ bao năm nay...
° ° °
Nguời gác nghĩa trang chép miệng nửa thương hại nửa sửng sốt khi thấy Văn Bình rồ máy, phóng xe vun vút.
Văn Bình sang số, tống ga như máy. Chàng chỉ biết lái xe, không biết sẽ đi đâu. Trời Hồng Kông đột nhiên tối sầm. Một trận cuồng phong từ khơi thổi lại. Rồi mưa đổ xuống như thác. Chiếc xe đua quên kéo mui lao mình vào trong giông tố.
Văn Bình không để ý đến trời mưa. Chàng như rời khỏi thực tại để sống với kỷ niệm. Chàng nhớ đến Y-von nằm ngủ tấm tức dưới ba tấc đất. Bệnh ung thư tàn bạo đã cướp đoạt cuộc sống tràn trề hy vọng của nàng. Đồng thời cướp đoạt mối tình của chàng...
Chàng nhớ đến Nancy, cô gái nuốt lửa sóng soài trên đất, lưỡi dao ngập lưng, cặp mắt đen láy mở rộng, cố gắng thu lấy hình ảnh yêu thương của Văn Bình lần chót....
Chàng nhớ đến Bét-ty, người bạn đường tài sẵn vẹn toàn gặp gỡ đêm nào tại vũ trường Métro. Trước khi chết, nàng còn cười với chàng. Từ nay trên cõi thế Văn Bình sẽ khó tìm thấy nụ cười nào như vậy nữa.....
Y-von chết. Nancy chết. Bét-ty chết. Cả ba đều đẹp như tranh vẽ. Cả ba đều yêu chàng, cả ba đều chết để cho chàng sống...
Xe hơi vẫn phóng nhanh. Trong chớp mắt những kỷ niệm Hồng Kông lần lượt diễu qua màn ảnh thần kinh hệ. Đây là Cửu Long với thi thể Bét-ty tan thành tro dưới trận lửa phũ phàng. Đây là đỉnh Peak cao ngút, đứng trên nhìn xuống con người trần tục nhất cũng cảm thấy lâng lâng thanh khiết. Đây là Wanchai, khu ăn chơi. Đây là Aberdeen nơi an nghỉ ngàn năm của Y-von.
Và đây là trường bay Kaitak, nơi hò hẹn của kẻ giang hồ, phiêu bạt.
Từ nay Văn Bình sẽ ra đi, ra đi mãi mãi.....
Chàng ra đi, ôm chặt bên lòng những Bí Mật Hồng Kông........
1. Cố Tổng thống Pháp De Gaulle cũng có một chiếc DS.19 tương tự. Nhờ vỏ lốp đặc biệt, ông đã thoát chết trong một vụ phục kích của phe khủng bố OAS gần Ba-lê......
Z.28 Bí Mật Hồng Kông Z.28 Bí Mật Hồng Kông - Người Thứ Tám Z.28 Bí Mật Hồng Kông