Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
13 năm chưa thể quên tình đầu
G
iá như thời gian quay trở lại, giá như ngày xưa tôi đừng thích chinh phục thì hôm nay có lẽ đã có cuộc sống tốt hơn, không phải một mình đối diện với 4 bức tường sau khi đi làm về.
13 năm trước, tôi gặp và quen em trong một dịp tình cờ rồi nhanh chóng nhận ra rằng đây là một nửa của nhau. Chúng tôi có khoảng thời gian thật đẹp trong 2 năm, rồi bởi bản tính thích chinh phục, tôi và em xa nhau.
Chia tay lần đầu tiên, 3 tháng sau chúng tôi quay lại. Em vẫn yêu tôi như trước. “Ngựa quen đường cũ”, tôi và em lại chia tay. Sau lần chia tay thứ 2, tôi nhận ra yêu em thật nhiều nhưng đã quá muộn. Tôi quyết định rời Việt Nam làm lại từ đầu để hy vọng có thể quên được em.
Trước ngày đi tôi nói cho em biết “Em là người tôi yêu”, em trả lời “Anh không yêu em, anh chỉ yêu bản thân thôi”. Hành trang rời Việt Nam là câu nói của em và số tiền ít ỏi lận lưng cùng cái đầu trống rỗng về kiến thức nhưng lại chứa đầy kỷ niệm về em.
Năm đầu tiên xa quê hương, tôi như bị hành xác vì không thể nguôi nỗi nhớ em. Một ngày trung bình tôi chỉ ngủ khoảng 3 tiếng, còn lại làm việc và học. Để quên em, tôi không ngại ngần làm việc và lao đầu vào học với tất cả sự tập trung và sức lực hiện có, mỗi khi rảnh rỗi lại vào mạng và theo dõi tin tức của em từ blog. Thời gian này, tình cờ em cũng biết tôi dõi theo, em an ủi, động viên tôi rất nhiều. Chúng tôi quay lại với nhau, tình cảm có lẽ không còn như ngày đầu.
Sau một thời gian dài không liên lạc vì cần tập trung để ôn thi đại học, năm đó tôi đã 24 tuổi, em nói chia tay vì tìm được một nửa thích hợp. Tôi suy sụp, chìm mình vào bia rượu, sau đó tự hỏi: “Mục đích mình rời Việt Nam là gì”, tôi lại tiếp tục gượng dậy để cố gắng.
Vào đại học, tôi từ chối một vài lời tỏ tình, cố gắng hạn chế giao tiếp với người khác phái trong suốt khoảng thời gian này. 5 năm sau, tôi ra trường với tấm bằng kỹ sư hệ thống, được nhận vào làm ở một tập đoàn lớn tại nước sở tại, nghĩ mình đã quên được em thật sự sau chừng ấy năm. Có lẽ thành thói quen, tôi chỉ biết đến công việc và học tập, ngày nghỉ cuối tuần hoặc ngày lễ tôi vẫn tiếp tục ngồi ở nhà bồi bổ kiến thức. Sau 3 năm miệt mài cố gắng, tôi lên được cấp bậc quản lý dự án tại nơi mình làm việc.
Đầu năm nay, tôi nhận được lệnh từ cấp trên về Việt Nam hoàn thành dự án đang bị trễ (công ty tôi có chi nhánh tại Việt Nam). Trước khi tiếp nhận dự án, tôi yêu cầu phải thêm 2 người để kịp hoàn thành tiến độ, không cần thành viên phải có kiến thức cao thâm, chỉ cần người có tinh thần làm việc cao và nền tảng kiến thức cơ bản tốt, tôi giao việc tuyển người lại cho phía Việt Nam phụ trách. Ngày về nhận lại dự án từ người khác, tôi như không tin vào mắt mình, trong những thành viên đó lại có em. Em cũng nhận ra tôi sau hơn 10 năm không gặp.
Giờ em có một gia đình êm ấm cùng 2 thiên thần nhỏ, tôi biết được những điều đó trong lần giới thiệu bản thân ở ngày đầu gặp mặt. Tiến độ dự án bị trễ khá nhiều nên tôi yêu cầu mọi thành viên giúp sức với tất cả khả năng của họ. Trong một vài phân đoạn phụ trách, cũng có khi em bị lỗi nhưng tôi cố tình lờ đi, sau khi mọi thành viên về, mình tôi ngồi lại sửa cho em.
Một vài lần em nhận ra tôi đã sửa, em yêu cầu tôi phải để cho em tự tay hoàn thành những việc đó. Tôi đồng ý, nhưng vì công đoạn em phụ trách khá khó khăn nên nhiều hôm lại về trễ hơn mọi người. Lẽ dĩ nhiên, theo quy định của công ty tôi quản lý dự án phải về sau cùng nên chúng tôi ngồi lại trong văn phòng khá rộng rãi.
Những lần ngồi lại làm việc chung đó, nhìn em chăm chú vào màn hình, đôi khi gọi điện bảo chồng sẽ về trễ, hay nghe những gì em nói với thiên thần nhỏ của mình làm con tim tôi đập mạnh. Em đấy, là em của tôi 13 năm trước, em đang ngồi đó nhưng giữa chúng tôi lại có một khoảng cách không thể xóa được.
10 năm xa xứ, tôi nghĩ đã quên em nhưng giờ nhận ra mình vẫn nhớ. Người con gái từng bị tôi làm tổn thương đang ngồi đó cùng tôi hoàn thành dự án, cố gắng hết sức mình vì công việc và vì gia đình nhưng khuôn mặt vẫn rạng ngời hạnh phúc. Nhìn em, tôi lại mơ tưởng về điều không thể xảy ra, mơ ngày chúng tôi cùng sánh bước bên nhau với 2 thiên thần nhỏ. Bao nhiêu lần tôi đã cố gắng xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu mà vẫn không thể.
Dự án của tôi còn 2 tháng, có nghĩa chúng tôi sẽ làm cùng 2 tháng nữa. Làm thế nào để tôi thôi nghĩ về em? Với tôi, đó là một bài toán khó, một dự án mà chính tôi tự biết không thể hoàn thành. Trong những lần đi chơi cuối tuần với tất cả thành viên trong nhóm, em dẫn theo hai thiên thần nhỏ của mình. Nhìn hai đứa bé vui chơi, nhìn em chăm sóc chúng, tôi lại mơ về điều không thể xảy ra.
Em nói với tôi hãy lập gia đình để tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, tôi chỉ cười mà không thể nói: “Mơ ước lớn nhất của đời anh là được cùng em tận hưởng điều đó”.
Viết bài này không phải tôi khoe thành tích đã đạt được sau nhiều năm cố gắng, càng không phải để em biết tôi vẫn yêu sau chừng đó năm, chỉ để mong nhẹ đi những gì đã theo tôi suốt chừng ấy năm. Có lẽ về một mặt nào đó, tôi đã đạt được một thành tích nhất định, còn về tình cảm tôi đã đánh mất tất cả.
Giá như thời gian quay trở lại, giá như ngày xưa tôi đừng thích chinh phục thì hôm nay có lẽ đã có cuộc sống tốt hơn, không phải một mình đối diện với 4 bức tường sau khi đi làm về, không phải cố gắng tập trung để không nghĩ về em nữa. Phải, giá như…
HellAngel