Số lần đọc/download: 12861 / 163
Cập nhật: 2016-06-18 07:56:22 +0700
Chương 17
T
in Hoàng Guitar bị bắt chấn động dư luận. Báo chí khen cảnh sát biết phục thiện. Riêng nhật báo “Canh Tân” còn tuyên dương công trạng cảnh sát và khởi đăng một loạt bài tưởng tượng về “cuộc đời sự nghiệp và ái tình của trùm du đãng, vua bắt cóc Hoàng Guitar”. Khắp nơi, người ta bàn tán chuyện gã bắt cóc con nít Hoàng Guitar. Người ta ghê tởm tên khốn nạn, du đãng của Du chột.
Chuyện cũ được khơi lại, tô điểm thêm nhiều tình tiết bỉ ổi. Người ta đào một cái vũng, đổ đầy các chất nhơ bẩn và quăng Hoàng Guitar xuống. Nó ngoi ngóp trong vũng bùn thành kiến, trong sự phán đoán... “vô tư” đến phũ phàng của dư luận. Nhưng nằm ở phòng tạm giữ, Hoàng Guitar không hề biết.
Tại phòng trà “Con Ve”, những con mắt ghen ghét tài năng và sắc đẹp của Chiêu Ly bắt đầu nhìn nàng những tia dao sắc của khinh bỉ. Khiến Chiêu Ly đau khổ. Giàn nhạc về hùa với các cô ca sĩ hạng nhì, hại nàng. Họ chơi nhạc lạc điệu để Chiêu Ly hát sai và khán giả la ó nàng. Gã quản lý vì khách hơn vì nàng. Gã trách móc nàng, ve vãn nàng. Chiêu Ly không có Hoàng Guitar trở nên yếu đuối. Nàng không nín, không chịu đựng nổi dư luận ác nghiệt đối với nàng như Hoàng Guitar.
Nàng yêu Hoàng Guitar và nàng sợ thất nghiệp. Chiêu Ly sẽ rơi xuống vũng bùn nhơ. Nàng ghê tởm bùn nhơ lắm. Nàng bỏ phòng trà, nằm nhà chờ đợi Hoàng Guitar. Nhưng Hoàng Guitar không về sớm.
Những vụ bắt cóc con nít ngưng hẳn từ khi cảnh sát giam Hoàng Guitar, cảnh sát ngạc nhiên và càng tin Hoàng Guitar có chân trong tổ chức bắt cóc con nít. Cảnh sát thẩm vấn nó. Nó khai từ đầu chí cuối những việc nó đã làm sau ngày rời khám lần thứ hai.
Cô bé Diễm Hương được mời tới cảnh sát cuộc trước tiên. Nàng công nhận có gặp Hoàng Guitar và cho biết cảm tình của nàng đối với nó. Nàng nói: “Tôi đã tiếp chuyện với một thanh niên có học chứ không phải một du đãng. Tôi đã từng thấy bọn du đãng đánh anh ấy ở quán tôi làm việc, anh ấy không đánh lại. Bây giờ, tôi mới biết anh ấy là du đãng, từng dính líu vào nhiều vụ bắt cóc con nít. Song tôi tin rằng, anh ấy muốn sống lương thiện”. Cảnh sát không cho Diễm Hương nói thêm. Người thứ hai được mời tới cảnh sát cuộc là người trưởng ban nhạc vũ trường “Mê Ly”. Người này chối biến không hề gặp Hoàng Guitar và nó cũng chẳng hề xin chơi nhạc với bất cứ nhạc công nào trong giàn nhạc của ông ta.
Mặt nhìn mặt, Hoàng Guitar ghê tởm người nhạc trưởng. Nó không thể cãi được. Chỉ còn Chiêu Ly. Không hiểu vì lý do gì Chiêu Ly đã không tới. Người chứng thứ ba vắng mặt. Cảnh sát không muốn mất thì giờ với con ngựa hoang khốn nạn nữa. Họ chẳng thèm mời Chiêu Ly. Hoàng Guitar bị đày vào phòng tạm giữ, chờ điều tra thêm. Không cần áp dụng luật lệ cho một thằng du đãng chó má. Hoàng Guitar nằm trong bóng tối chiến đấu cùng trái tim của nó. Trận chiến thật sôi nổi, mãnh liệt. Trái tim nó luôn luôn chiến thắng. “Tôi nín, tôi nín, tôi nín...”. Từ mùi ẩm mốc, hôi thối ở phòng tạm giữ, Hoàng Guitar ngửi được một mùi thơm ngát. Đó là mùi thơm của đóa hoa tình Diễm Hương. Nàng đã yêu nó, đã nhớ nó. Nàng đã buồn. Nhưng không hề giận nó sai hẹn.
Em yêu dấu, nói theo thi sĩ Nguyễn Bính, em là lầu khuê các anh bướm giang hồ; nói theo ngôn ngữ hôm nay, em là con gái nhà lành, anh là du thủ, du thực. Cuộc đời yên lành của em không ai nỡ làm nổi tung sóng gió. Em hãy trách anh đi, trách thật nhiều... cám ơn em đã yêu thương anh, Diễm Hương. Hoàng Guitar thở dài. Con ngựa hoang muốn hí một tiếng lớn, một tiếng thật lớn cho vọng tới tai Diễm Hương. Nhưng nó mệt mỏi căng thẳng quá. Nó chỉ biết gục đầu xuống gối mường tượng đôi mắt ngời sáng của Diễm Hương khi nhìn nó và khai với cảnh sát rằng “anh ấy muốn sống lương thiện”.
Bên ngoài phòng tạm giữ, những gì đã xảy ra? Một tuần lễ qua rồi Hoàng Guitar vẫn chưa về. Chiêu Ly được gã quản lý phòng trà “Con Ve” bám sát. Dĩ vãng bẩn thỉu của những thằng du đãng bị lôi ra nguyền rũa miệt thị. Chiêu Ly còn được gã quản lý kể nhiều về Hoàng Guitar theo sự tưởng tượng của gã. Gã Khôn ngoan bịa đặt ra những mối tình thác loạn mà hồi còn chơi nhạc ở vũ trường “Mê Ly” Hoàng Guitar đã tạo ra. Gã bịa đặt để kết luận Hoàng Guitar là một tên sở khanh đốn mạt. Chiêu Ly thoạt đầu rất khó chịu. Dần dà, nàng thích nghe nói tới Hoàng Guitar. Và nàng lại đi hát. Gã quản lý ra lệnh cho giàn nhạc. Không ai dám phá nàng. Bản “Em Tôi” nàng trình bày sau một tuần lễ vắng mặt đã được hoan hô nhiệt liệt.
Chiêu Ly buồn, Chiêu Ly đẹp hơn cả bao giờ. Khán giả chiêm ngưỡng sắc đẹp của nàng, mê say tiếng hát của nàng. Con chim xanh của thi sĩ Xuân Diệu “ngứa cổ” rồi, nó quên nó “đến từ rừng núi lạ”, nó quên ai đã dạy nó hát và nó thản nhiên hót. Nó chịu khó đậu trên vai gã quản lý. Một nhạc sĩ khác thay thế chỗ Hoàng Guitar luyện giọng nó. Tiếng hát, cung đàn, sự cổ võ nồng nhiệt, sự chiêu đãi của gã quản lý khiến Chiêu Ly tạm quên những gì đã hứa với Hoàng Guitar. Danh vọng dễ biến con người thành kẻ vô ơn. Đời sống riêng tư của các tài tử màn ảnh là niềm an ủi sự vô ơn của Chiêu Ly. Nàng đã nghĩ “Anh ấy có dĩ vãng đê tiện quá”.
Hội ghẻ biết tin Hoàng Guitar lại bị thộp. Nó buồn và sợ. Chắc chắn, người ta sẽ khai thác Hoàng Guitar. “Anh ấy sẽ khai mình là du đãng Du chột thì nguy to”. Hội ghẻ rời sào huyệt. Nó ngong ngóng chờ tin tức. Hội ghẻ chịu khó mua tờ “Canh Tân” nó theo rõi thiên điều tra “Theo chân bọn bắt cóc con nít”. Hội ghẻ hơi mừng. Ra khỏi tù ngục lần này, đố ai cầm chân Hoàng Guitar nổi. “Anh ấy sẽ vui vẻ ở với mình”. Hội ghẻ sung sướng chờ đợi. Nó đã thộn mặt ra khi đọc cái tít lớn:
“Hoàng Guitar bị tống giam chờ ngày ra tòa”. Hội ghẻ chỉ còn cách đi “tắt” cho đàn anh. Nhưng nó chưa kịp đi “tắt” báo chí loan tin những vự bắt cóc con nít tái diễn. Người ta quả quyết đàn em của Hoàng Guitar hành động. Báo chí gay gắt chỉ trích cảnh sát. Những bản án ghê gớm dành sẵn tặng Hoàng Guitar, cảnh sát bủa lưới. Tên đầu não khai hết sự thật trong một cuộc họp báo. Ký giả nhắc tới tên Hoàng Guitar. Tên đầu não lắc đầu, không biết Hoàng Guitar là ai. Nó mới sống ngoài vòng pháp luật mà tên tuổi Hoàng Guitar đã chết từ hơn ba năm nay. Ký giả hỏi nó tại sao thời gian Hoàng Guitar bị nhốt, tổ chức của nó im hơi lặng tiếng. Tên đầu não cho biết chúng bị kẹt “hàng”... Như thế là Hoàng Guitar hàm oan. Trong làng báo, một trận bút chiến xảy ra. Nhật báo “Hy Vọng” tấn công nhật báo “Canh Tân” cái tội “ngậm máu phun người”. Nhật báo “Canh Tân” trả đũa lại, bổ xuống đầu nhật báo “Hy Vọng” tội bênh du đãng, bênh tội ác. Nhật báo “Hy Vọng” tràng giang đại hải về nhân quyền, nhân vị... Cuộc bút chiến giữa hai nhật báo dài ngót một tháng bằng thời gian “chờ xét” để phóng thích Hoàng Guitar. Nó “lỗ vốn” thật sâu đậm, pháp luật không có tiền bồi thường. Báo chí chờ ở cửa khám Chí Hòa chụp hình phỏng vấn nó. Hoàng Guitar nhún vai khinh bạc: “Tôi ghê tởm bọn nhà báo, chẳng có chó gì để nói với các ông, các ông liệu hồn”.
Hoàng Guitar về nhà giám thị Hai. Lần này, giám thị Hai bắt buộc nó phải về tạm nương náu ở nhà mình. Giám thị Hai thương Hoàng Guitar gấp bội. Giám thị Hai đích thân đến cảnh sát cuộc bảo đảm mọi hành vi của nó. Hoàng Guitar nóng lòng gặp Chiêu Ly. Nó muốn đi tìm nàng. Giám thị Hai chiều nó, dẫn nó tới phòng trà “Con Ve”. Đêm ấy, phòng trà đông lắm. Bất cứ phòng trà ca nhạc nào ở Sàigòn cũng phải thuê, bọn du đãng “chì” để chúng giữ an ninh ngăn cản bọn du đãng lưu manh đến chơi quịt và phá quấy. Gã quản lý hay tin Hoàng Guitar trở về đời sống bình thường, sợ Hoàng Guitar sẽ chiếm đoạt lại Chiêu Ly. Một mặt gã giấu diếm Chiêu Ly một mặt gã tung tiền nhờ bọn du đãng “trị” Hoàng Guitar nếu nó lai vãng phòng trà “Con Ve”. Gã quản lý mướn nhà khác cho Chiêu Ly ở. Chiêu Ly lúc này được bao vây bằng vật chất. Bà hoàng của phòng trà hài lòng ngôi vị của mình lắm.
Hoàng Guitar tới vừa lúc Chiêu Ly xuất hiện. Nàng hát đúng bài mong ước của Hoàng Guitar. “Bao giờ anh về gần em cũng đếm: này trăng, này sao, chia nhé em! Trăng sao dâng ý thơ. Mây bay khắp trời, thuyền tình lung linh trong khói sương lam...” Chiêu Ly chỏ tay về bên trái, bên phải ghen tuông, xầm xì. Nàng lại chỏ tay về bên phải và mỉm cười. Khán giả mát ruột. Nàng nổi tiếng quá rồi, Hoàng Guitar nghĩ thầm. Bản “Em tôi” dứt, tiếng vỗ tay vang dậy. Người vỗ tay đầu tiên và sau cùng là Hoàng Guitar. “Nhớ...” đi. Chiêu Ly! Chiêu Ly ngó xuống chỗ người dục mình hát bản “Nhớ...”
- “Nhớ”... của Lê Trạch Lựu!
Chưa ai yêu cầu nàng hát bản “Nhớ...” sau bản “Em tôi” cả. Giọng nói quen thuộc quá. Nàng rụng rời: Hoàng Guitar! Chiêu Ly lùi dần, lùi dần rồi vén tấm màn đỏ chui khuất vào trong. Nàng ngồi trên ghế dành cho các ca sĩ, gục đầu xuống bàn. Gã quản lý lăng xăng chạy, trách nhẹ:
- Khán giả “bis” sao em lại chạy trốn?
Chiêu Ly ngẩng đầu. Gã quản lý thấy khuôn mặt nàng tái mét. Gã cuống quýt:
- Em trúng gió à.
Chiêu Ly lại gục đầu xuống bàn. Gã quản lý lấy dầu nóng xoa cho nàng. Chiêu Ly nức nở. Gã quản lý bối rối:
- Sao em khóc?
Chiêu Ly sợ hãi:
- Anh ấy đã trở về!
Gã quản lý hỏi:
- Ai?
Gã nghiến răng ken két:
- Thằng du đãng Hoàng Guitar à? Nó đã trở về ư?
Gã bước ra ngoài tìm tên trùm anh chị trông coi an ninh của phòng trà “Con Ve” để mặc Chiêu Ly với niềm sợ hãi của nàng. Chiêu Ly không hối hận đã đi theo tiếng gọi danh vọng và tiền bạc, phụ bạc Hoàng Guitar. Nàng sợ cái dĩ vãng du đãng của Hoàng Guitar. Chắc chắn. Hoàng Guitar sẽ “xử” nàng nếu nó biết nàng phản nó. Chiêu Ly đã nghe gã quản lý nói nhiều về Hoàng Guitar, theo gã, Hoàng Guitar đã dùng dao cạo, rạch mặt những con nhân tình qua tay nó. Chiêu Ly rú lên một tiếng hãi hùng, nàng đứng dậy, xách bóp chạy trốn. Đồng nghiệp của nàng chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với nàng. Chiêu Ly thoát khỏi phòng trà bằng lối riêng. Nàng thở dài trên hè phố vắng. Và gọi tắc xi chở về nhà.
Hoàng Guitar nóng mặt vô cùng. Nó muốn băng lên sân khấu và hậu trường kiếm người yêu. Giám thị Hai níu vai nó:
- Chú ngồi yên, đâu có đó. Anh không muốn chúng nó đầy đọa chú nữa.
- Em cần gặp Chiêu Ly.
- Cô ấy sẽ ra đây nếu cô ấy chưa quên chú. Chú sốt ruột, làm ồn ào. Nhỡ có kẻ mê cô ấy nổi cơn ghen, đánh chú thì dẫu chú phải, cảnh sát vẫn bảo chú trái. Vì chú là kẻ vừa ở tù ra, vì chú là cựu du đãng.
Hoàng Guitar nuốt nước bọt ực một cái. Nó nghe lời giám thị Hai. Tay chân nó run lẩy bẩy. Tim nó đập mạnh. Đôi mắt nó mở căng đến muốn rách ra. Gã quản lý phòng trà “Con Ve” đã lôi tên trùm du đãng vào. Gã chỉ chỏ về phía Hoàng Guitar:
- Nó ngồi đó với một thằng. Chắc nó yêu cầu Chiêu Ly hát. Thằng ấy là Hoàng Guitar, cậu biết không?
- Tôi biết tiếng.
- Liệu cậu hạ nổi nó không?
- Một mình tôi đủ “luộc” nó.
- Tôi muốn chắc ăn.
- Thì thêm vài thằng đàn em tôi nữa.
- Tôi tặng các cậu năm ngàn riêng.
- Xong rồi.
- Bây giờ tôi cho tên nhạc trưởng hỏi ai đã yêu cầu Chiêu Ly hát bài “Nhớ...” Nếu có tiếng đáp, đúng là nó đấy.
- Ông định “xử” nó ra sao?
- Đánh nhừ tử và lôi khỏi phòng trà. Rồi cậu cấm nó không được lai vãng tới đây hay quấy rầy Chiêu Ly.
Trùm du đãng của “băng” Xóm Chùa hé cửa ra vào búng ngón tay. Ba thằng đàn em nó chạy vô. Và bốn tay du đãng Xóm Chùa lững thững bước tới, vây quanh bàn của Hoàng Guitar. Trên sân khấu, người nhạc trường đi ra đứng trước “mi cô” sau khi chơi xong một bản nhạc vui.
- Thưa quý vị, ông quản lý muốn biết vị nào vừa yêu cầu ca sĩ Chiêu Ly hát bài “Nhớ...” của Lê Trạch Lựa?
Hoàng Guitar đứng lên:
- Tôi.
Một thằng du đãng vỗ vai giám thị Hai, lễ phép:
- Thưa ông, có người cần gặp ông ngoài kia.
Giám thị Hai chỉ mới kịp ngạc nhiên. Một thế chặt mãnh liệt giáng trúng gáy ông ta. Giám thị Hai gục ngay. Những trái đấm mưa xuống mặt Hoàng Guitar nhanh như chớp. Hoàng Guitar không đủ thì giờ phản ứng hay nghiến răng thầm nói “tao nín”. Tiếng ly tách đổ vỡ. Gã quản lý xuất hiện trên sân khấu. Gã trấn an khán giả:
- Xin quý khách hãy bình tĩnh. Nhân viên an ninh cảnh cáo tên du đãng khét tiếng Hoàng Guitar. Nó mới ở tù ra, tới đây, toan làm loạn và phá quấy ca sĩ khả ải Chiêu Ly của quý khách.
Một sự bất bình nôi lên trong phòng trà. Tất cả về phe Chiêu Ly.
- Đánh bỏ mẹ thằng du đãng khốn nạn đó đi!
- Lôi cổ nó ra!
- Cắt gân nó!
Gã quản lý cám ơn khán giả và nói:
- Chúng tôi lãnh ý quý khách.
Du đãng Xóm Chùa lôi Hoàng Guilar và giám thị Hai ra khỏi phòng trà. Chúng vác hai cái xác vào một ngõ hẻm gần đó. Đổ nước lên mặt Hoàng Guitar cho nó tỉnh, trùm du đãng Xóm Chùa điểm mặt Hoàng Guitar:
- Hôm nay tụi tao không có “hứng” con ạ, các bố cấm con không được lai vãng nơi này, cấm con không được gặp ca sĩ Chiêu Ly nữa. Con cãi lời lần sau bố bịt mắt buông sông.
Hoàng Guitar muốn biết rõ kẻ thù. Nó khúm núm:
- Tôi nghe lời anh rồi.
Trùm du đãng Xóm Chùa hài lòng:
- Con ngoan lắm. Con nhiều án quá, thời Du chột đã chết, thời này là thời của Hiếu sẹo Xóm Chùa, con biết clura?
- Tôi biết.
- Về đi xúc rác, con nhé! Bỏ nghề dao búa đi!
Hoàng Guitar chưa hỏi mà Hiếu sẹo đã xưng danh. Hiếu sẹo đá trúng bụng Hoàng Guitar một cú đau điếng. Con ngựa hoang ngất đi. Bọn du đãng Xóm Chùa bỏ hai cái xác nằm bất động trong con ngõ hẻm tối thui. Chúng kéo nhau đi ăn mừng chiến thắng.
Một lúc lâu, giám thị Hai tỉnh dậy. Ông ngạc nhiên thấy mình nằm trên một vũng nước. Ông nhớ ngay chuyện gì đã xảy ra. Giám thị Hai vùng dậy. Ông đụng phải Hoàng Guitar đang cựa quậy, đau đớn. Giám thị Hai đỡ Hoàng Guitar ngồi lên. Hai người dựa lưng vào bức tường.
- Tụi nó nhầm, hả chú?
- Không, nó không nhầm anh ạ!
- Tụi nào đó?
- Xóm Chùa. Nó đánh anh đau không?
- Một cú thôi.
- Nó chỉ nhằm em.
- Thù cũ à?
- Chúng nó cấm em lai vãng khu vực này.
Hoàng Guitar giấu chuyện Chiêu Ly. Hai con người với hai dĩ vãng khủng khiếp vừa ăn đòn một trận không lấy gì làm hiển hách. Giám thị Hai tức giận:
- Bọn Xóm Chùa, tao chờ tụi bay!
Hoàng Guitar vỗ vai giám thị Hai:
- Chỉ vì em.
Giám thị Hai an ủi nó:
- Anh hiểu chú nhưng chú hãy nghĩ đến anh, đến tương lai, chú đừng quên chuyện đêm nay.
Hoàng Guitar mím môi để khỏi bật ra tiếng khóc:
- Em không, quên hình ảnh anh trên vũng bùn nhơ.
Hai người dìu nhau ra đường. Hoàng Guitar nói:
- Để anh chứng kiến cho rõ mà thương em, tin em.
Giám thị Hai nghiến răng ken két:
- Bao giờ anh cũng tin chú.
- Cám ơn anh.
- Chú đói không?
- Không?
- Mình đến bót cảnh sát gần đây.
- Làm gì?
- Tới trình rõ nội vụ đề chúng nó hết cách hại chủ. Tôi đoán ra uẩn khúc rồi. Thằng chó má nào mê vợ chú, âm mưu loại chú khỏi đời nàng. Chú đồng ý chứ?
- Tại sao chúng nó biết em tới?
- Con vợ ca sĩ của chú phản chủ. Nghe giọng chú nó biết liền.
Giám thị Hai bình phẩm:
- Cái bọn xướng ca vô loài, chú còn ham tiếc gì nữa. Bọn nó bất nghĩa lắm. Nghèo nàn thì vợ chồng có nhau, yêu thương nhau. Giàu sang thì tìm đường phụ bạc nhau. Chú nghĩ thế nào mà lại lấy ca sĩ làm vợ?
Hoàng Guitar thẫn thờ:
- Em đưa nàng từ vũ trường ra phòng trà. Em dạy nàng hát vì không muốn nàng đi nhảy.
Giám thị Hai cười nhạt:
- Gái nhảy hay ca sĩ phòng trà thì cũng cá mè một lứa. Chú muốn cai mộng nghệ sĩ của chú thành anh khuyên chú lấy một con vợ khôn ngoan. Anh sẽ lo cho chú vụ này.
Hoàng Guitar im lặng. Lần thứ nhất trong đời, Hoàng Guitar biết thế nào là thất tình. Mất người yêu là mất tất cả. Nỗi sầu đùn lên mắt con ngựa hoang. Nỗi sầu đau thất tình gấp ngàn lần đòn thù đòn tra tấn. Không, Chiêu Ly không phụ bạc nó. Nàng yêu nó còn hơn nó yêu nàng. Chiêu Ly không phản bội nó. Nó đã phản bội nàng, tình nguyện ra trình diện khi nàng khăng khăng không cho nó đi.
- Chú nghĩ gì đấy?
- Không.
- Tôi biết con vợ ca sĩ của chú đẹp lắm.
Hoàng Guitar vẫn im lặng. Hai người đã tới bót cảnh sát. Giám thị Hai trình rõ sự việc với người cảnh sát trực. Ông đưa chứng minh thư do Tổng Nha Cải Huấn cấp cho cảnh sát coi.
Ông nhấn mạnh vì ông bảo lãnh Hoàng Guitar nên cần khai báo để tránh oan uổng cho kẻ vừa mới rời ngục tù. Nhờ vậy, Hoàng Guitar không bị phiền lụy, dù quản lý phòng trà “Con Ve” cũng tới bót trình cớ và vu vạ Hoàng Guitar phá hoại công việc làm ăn của phòng trà. Cảnh sát tin giám thị Hai, xếp vụ này vào hồ sư lưu trữ.
Ở bót cảnh sát ra, Giám thị Hai gọi xích lô máy về nhà mình. Chưa quá mười hai giờ, Hoàng Guitar định tắm rửa, thay quần áo rồi đi kiếm Chiêu Ly. Nhưng giám thị Hai phải nặng lời bắt nó ở nhà. Đêm ấy, Hoàng Guitar không ngủ. Để nhớ Chiêu Ly. Tình nó trao gửi Chiêu Ly chưa trọn vẹn. Nó hối hận đã không dạy Chiêu Ly “Nhớ...” Hoàng Guitar không thể quên một buổi sáng trong vườn Địa Đàng, E Và. Chiêu Ly đã xúi dục A Đông Hoàng ăn trái cấm.
Trái cấm trong vườn Địa Đàng Tình Ái của Chiêu Ly và Hoàng Guitar là trái táo vỏ hồng thắm như má Chiêu Ly và mật ngọt như môi nàng. Hoàng Guitar đã thưởng thức trọn vẹn trái-táo-Chiêu-Ly chưa hề có một vết bấm móng tay. E Và Chiêu Ly thở nhẹ vào tai A Đông Hoàng “còn nguyên vẹn, tặng anh đó”. E Và yêu dấu, em mới cho anh trái táo tình yêu, em chưa cho anh trái tim tình yêu của em. Có phải thế không? Có phải thế không, Chiêu Ly? Trái tim em còn nguyên vẹn, anh muốn vậy, để được em ôm chặt vào lòng thở nhẹ vào tai anh. “Vâng, trái tim em cũng còn nguyên vẹn. Em vẫn dể dành, chờ anh về tặng anh đó”. Em không phản bội anh, không đời nào em phản bội anh.
- Có phải thế không?
Giám thị Hai đặt tay lên trán Hoàng Guitar nói với vợ:
- Chú ấy sốt, chắc chúng nó đánh chú ấy tàn nhẫn lắm.
Chợt nhớ ra một điều, giám thị Hai bảo vợ:
- Chẳng hề gì đâu, đắp chăn cho chú ấy đi. Ái tình hành hạ thằng nhỏ đấy.
Ông ta mỉm cười:
- Mẹ kiếp, thế mà ở tù nó dám thề sống với mình nó chưa yêu ai.
Hoàng Guitar đã ngủ thiếp.