Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Chương 17
C
ả nhà đang ngồi nơi bàn ăn và Juliette đã vặn tiếng radio đang phát nhạc Nam Mỹ lên to hết cỡ. Nàng lấy một cái nĩa gõ gõ lên một cái đĩa theo tiết tấu nhạc, một âm thanh gắt, lảnh lói. Bên nàng, Christian gõ phớt mấy ngón tay lên bàn để đối âm.
Ngồi đối diện nàng là Antoine, anh đang xem xét các tài khoản trên sổ cái, vừa đọc vừa xướng to các con số lên, cố át tiếng ổn xung quanh, để đầu óc có thể ghi nhớ rõ. Michel ngồi trong một góc, hai tay giữ một súc len giang rộng ra cho bà Tardieu cuộn tròn dần lại để đan.
Từ khi ký hợp đồng với Carradine đến giờ đã mấy tuần trôi qua. Bề ngoài thì chẳng có gì thay đổi trong gia đình Tardieu, trừ có chuyện Antoine về ở nhà, trừ chuyện Antoine giờ cầm chịch cả nhà. Juliette đã sống qua mấy tuần đó trong cơn mê mụ, cố dìm những suy nghĩ của mình đi bằng âm nhạc, bằng tiếng ồn, bằng bất cứ cái gì, chỉ nhận thức được phần nào về những gì đang diễn ra quanh nàng. Duy chỉ Michel mới có thể đưa nàng ra khỏi tình trạng đờ đẫn này.
Làm sao họ lại có thể đui mù đến thế được? Juliette đột nhiên cảm thấy sốt ruột với cùng những nếp quen lặp đi lặp lại này, nàng liền gõ nĩa thật mạnh lên đĩa khiến cho cái đĩa vỡ thành năm mảnh. Nàng nhìn xuống, giật thót vì tiếng động và vì việc mình đã làm.
“Bộ mới toanh đó!” bà Tardieu gào lên. Bà buông phứt cuộn len xuống cái giỏ để bên cạnh rồi tiến lại xem xét tổn thất vừa xảy ra, lượm các mảnh lên và tặc lưỡi. “Để coi có gắn lại được không. Sao mà con làm gì cũng không để mắt nhìn gì hết vậy chớ? Lúc nào cũng cha cha với lại cha cha.” Bà Tardieu đặt cái đĩa vỡ lên quầy bar và tắt phụp radio.
“Vợ em tối nay cứ bồn chà bồn chồn,” Antoine đang lui cui với cuốn sổ liền ngước lên. “Em phải trông nom cô ấy cho kỹ; hiểu không.”
Juliette nặng nề đứng dậy khỏi bàn, tiến lại chỗ Michel. Nàng lấy súc len ra khỏi tay anh mà đặt vào giỏ của bà mẹ, để lên trên cuộn len tròn, đoạn ngồi lên đầu gối chồng.
Nàng nâng mặt Michel lên trong hai tay mình, song nói với Antoine. “Anh ấy biết cách trông nom em. Anh hoàn toàn không phải lo chuyện ấy. Thậm chí chả cần để tâm làm gì.”
Nàng luồn tay vào trong sơ mi của Michel và cúi đầu xuống để hôn lên chỗ hõm nơi cổ anh. Antoine đã đặt cuốn sổ xuống, nhìn họ hờ hững. Juliette nhìn anh với vẻ đắc thắng, đoạn hôn môi chồng và thì thầm, đủ to để người khác cũng nghe, “Anh trông nom em rất tốt vào các buổi tối. Vào các buổi tối tụi mình chưa bao giờ chán cả.”
“Nè nè,” Christian xen vào. “Xem anh chị đang làm cái gì kìa. Có trẻ nhỏ ở đây đó nha.”
Juliette rời khỏi lòng Michel rồi uể oải duỗi người. “Chắc mình đi ngủ thôi.” Nàng lại duỗi người rồi đi ra khỏi phòng, cẩn thận chuyển trọng lượng cơ thể từ chân này sang chân kia để cho cặp hông nàng đong đưa ngúng nguẩy, biết rằng cả ba anh em đều đang dõi mắt nhìn theo nàng.
Đến chân cầu thang nàng quay lại. “Chúc cả nhà ngủ ngon.”
Antoine đã lại cúi đầu vào cuốn sổ, còn Christian ngồi lúng túng nơi bàn. “Michel,” Antoine nói bằng giọng hung hăng. “Em còn đợi cái quái gì nữa? Nghe lời mời rồi chớ, phải không?” Anh bắt đầu lẩm nhẩm các con số vừa đủ mình nghe.
Antoine lắng nghe tiếng chân bước trên lầu một hồi, đoạn đóng sập cuốn sổ lại và trèo lên cầu thang, đứng ngoài cửa phòng Michel mà do dự một thoáng. Anh gõ cửa.
“Vào đi,” giọng là của Juliette.
Antoine chầm chậm mở cửa ra. Quần áo Michel được vắt gọn gàng trên một lưng ghế và anh đang cài cúc áo pijama. Juliette đã nằm trên giường, kéo chăn đến vai. Khá rõ một điều là nàng gần như trần truồng bên dưới tấm chăn, đang ôm chặt vào đường viền thân thể nàng bởi nàng siết chặt nó dưới nách còn hai tay thì để trên chăn, duỗi dọc hai bên. Juliette xoay mình về phía khác khi Antoine vào, nhấc hông lên đầy khiêu khích dưới chăn và ngọ nguậy hai chân. Antoine không thể không hít mạnh một hơi. Đoạn anh cau mày nói với Michel:
“Em biết không, có một chuyện buồn cười đang diễn ra ở xưởng thuyền. Anh không tin lão đốc công già. Anh phát hiện được vài chỗ nhầm trong sổ sách.”
“Anh có chắc không?” Michel vừa hỏi vừa lại gần ông anh. “Anh có bằng chứng không?”
Antoine gật. “Có. Anh muốn em sáng sớm mai đi với anh chừng một tiếng, ta sẽ kiểm kê hàng trước khi đám công nhân khác - kể cả tay đốc công - tới.”
Michel thở dài. “Được rồi; nếu anh đã chắc thế.”
Juliette xoay mình lại trên giường, tấm chăn hơi trễ xuống. Antoine lùi ra khỏi khung cửa. “Chúc ngủ ngon,” anh vừa nói vừa đóng chặt cửa sau lưng mình.
Ngay khi then cửa đóng lại đánh cách, nhưng trước khi tiếng bước chân của Antoine đi xa, Juliette đã nói với Michel, “Này, anh còn chưa sẵn sàng hay sao vậy hả? Em phải chờ anh suốt đêm chắc?”
Juliette đá tung tấm chăn ra rồi đứng dậy khỏi giường, chìa cả hai tay về phía Michel. Anh hôn hai lòng bàn tay nàng và mỉm cười với nàng.
“Anh cười cái gì?”
“Anh đâu có cười. Chỉ là anh hạnh phúc. Chỉ cần nhìn em như vầy là anh hạnh phúc” Anh lại gần hơn.
Juliette giật tấm chăn ở trên giường lên mà giơ ra như một tấm màn. Nàng lại gần anh rồi lấy chăn quấn cả hai người lại. “Giờ thì anh hết thoát được rồi,” nàng nói.
“Anh không nghĩ đến chuyện cố thoát đâu.” Anh đẩy nàng về phía giường rồi cả hai cùng đổ kềnh xuống trên mép chăn kéo lê trên sàn, cùng ngã vật xuống chiếu, Michel ở trên. Anh ghì nàng ở đó trong một thoáng bằng toàn bộ sức lực anh khiến Juliette phải cắn vào cổ anh không thương tiếc.
“Ối! Đau!”
Nàng hôn lên những dấu răng đang mờ dần đi.
“Thế tốt hơn.”
Michel gỡ tấm chăn ra rồi dùng một tay nâng đầu nàng dậy, kéo toàn thân thể nàng gần lại anh. “Thế này còn tốt hơn nữa,” anh lẩm bẩm.
Antoine chống cùi chỏ nhỏm người trên giường, nhìn những quân bài trên tay mình, nhưng không thấy chúng. Anh rít một hơi thuốc dài, muốn cho khói đốt cháy phổi mình. Anh phà khói qua lỗ mũi rồi chuyển tư thế, khiến cho các lò xo kêu cót két. Nhưng tiếng cót két không át đi được những âm thanh mềm mại ở phòng bên, những tiếng cười khúc khích ngắn và trong của Juliette.
“Nè, anh có chơi hay không đó?” Christian hỏi ông anh. Cậu đang ngồi trên sàn dưới chân giường, chỉ có đầu và vai cậu nhô lên trên chiếu.
Antoine dúi một bàn chân mang tất vào cậu. “Được rồi, được rồi.”
“Nghe như họ đang chơi trò gì vui lắm đây” Christian hất đầu về phía phòng bên.
Các giọng nói và tiếng cười im bặt. Antoine căng tai ra nghe, làm các lá bài rơi xuống giường.
“Nè, em thấy tay của anh rồi nha,” Christian cảnh báo anh. “Đến lượt anh đi mà, nhớ không?”
Tiếng tặc lưỡi của Michel từ phòng bên vọng sang, rồi thì tiếng xê dịch. Antoine ném một lá bài ra. Nó rơi xuống sàn. Christian lượm nó lên, ném một lá của mình ra rồi lấy một lá mới từ trong xấp bài. Antoine lượm lá của mình lên vẻ không hào hứng tí nào.
“Thế nếu đây là Monte Carlo thì sao? Hay Cannes? Chơi kiểu này thì tới giờ anh mất sạch cái xưởng thuyền rồi.”
“Ờ?
“Nè, bên kia họ thôi nói chuyện rồi. Em đoán là họ có việc hay hơn để làm,” Christian nháy mắt.
“Ồ, im mồm mà chơi đi.” Antoine cố gắng tập trung vào các lá bài.
“Sao anh lại thế?”
“Tối nay đừng giỡn với anh, Christian. Em phải thấy là anh chả có lòng dạ nào để giỡn... Cái chuyện dưới xưởng thuyền kia,” Antoine nói thêm.
“Hẳn rồi, hẳn rồi” Cậu gom các lá bài lại. “Chuyện chính là ở phòng bên kia kìa.” Christian đứng dậy cúi người lên giường. “Nè, anh không cần phải kể hết ra cho em nghe đâu, em thấy được mà.”
“Cái gì?” Antoine châm một điếu thuốc khác.
“Tác động chị ấy gây ra cho anh. Juliette” Christian thở dài. “Nói gì thì nói; em cũng là đàn ông mà.”
“Chưa đâu nhóc à, chưa đâu.”
“Đừng cố đánh trống lảng. Chị ấy sinh ra là để cho anh. Em thấy được điều đó. Nhưng anh có là thằng đầu đất thì mới phải đợi ông em mình lấy chị ấy rồi mới hiểu ra điều đó.”
Cánh tay Antoine vung lên toan đét cậu em, nhưng cậu đã hụp người tránh được. “Câm đi, đồ lẻo mép.”
“Giờ mới nổi ba máu sáu cơn lên vì chuyện đó thì hơi bị trễ rồi bạn già ơi. Ráng giống như em đi. Nín lặng mà chịu đựng. Mỉm cười.”
“Được rồi, được rồi. Đừng giảng cho tao. Ra khỏi đây ngay.”
Christian nhún vai. “Được thôi, nhưng anh chả giấu được đâu. Anh không thể để cho nó âm ỉ bên trong mãi mãi được.”
Antoine đi lại phía cửa sổ mở tung tấm mành mành ra. Anh thấy như bị ngạt thở. Anh ném phứt điếu thuốc lên cát. “Ra khỏi đây.”
“Anh nợ em hai ngàn bốn trăm franc.”
“Mình chơi ăn tiền hay sao?”
“Ha. Anh biết quá rõ là mình chơi ăn tiền mà. Giờ anh thua thì anh lại hỏi.”
“Mày sẽ được phần mày thắng, quân chơi bài hút máu người. Giờ để cho tao yên đi, Lạy Chúa.”
Christian mở cửa đi ra ngoài, rồi lại thò đầu vào trong phòng. “Đừng quên là hai ngàn bốn trăm franc đó nha.” cậu nói, nhấn mạnh từng chữ.
Antoine lượm một quyển sách nơi tủ quần áo lên ném về phía cửa. Christian cười ha hả phía bên kia cửa. “Nhắm vậy mà cũng nhắm! Chúc ngủ ngon!” cậu nói.