He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Công Viên Rùa
ason thấy một cái ghế nằm ở góc chuồng ngựa, cậu bèn chộp lấy và kéo nó tới chỗ móc treo yên ngựa. Đó là một chiếc yên ngựa kiểu Anh bằng da tối màu và nặng trịch như thể thuộc từ một tấn da, phủ vải và bàn đạp khiến tay cậu run lẩy bẩy và suýt đánh rơi nó xuống đất. Cậu nghiến răng bước xuống khỏi ghế, lại gần Ariadne.
Cô ngựa nhìn cậu nhóc tò mò.
Từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng kêu leng keng, giống tiếng thùng kim loại lăn tròn, nhưng Jason chẳng quan tâm, cậu đặt chiếc yên xuống đất.
“Cháu hãy thắng yên ngựa đi!” Jason lẩm bẩm bắt chước giọng điệu ông Leonard Minaxo. “Cứ như thể dễ lắm ấy...”
Ariadne thở phì phò, Jason thận trọng lùi lại một bước bởi lẽ cô ngựa to gấp bốn lần cậu bé.
“Được rồi, Ariadne, giờ thì tao cần sự hợp tác của mày...” Cậu bé nhẹ nhàng nói.
Cô ngựa tiến lại gần cậu. Jason hít thở thật sâu và, với một cú liệng, cậu quăng chiếc yên lên lưng Ariadne. Bàn đạp kêu leng keng.
“Mình làm được rồi!” Cậu bé reo lên và vuốt ve cổ Ariadne. “Giỏi lắm, cô bạn to lớn.”
Cậu cài khóa dưới bụng Ariadne, chỉnh lại bàn đạp và kéo tất cả các sợi dây nhỏ mà cậu thấy cần phải kéo.
Đến lúc ấy, ông Leonard Minaxo xuất hiện ở lối vào chuồng ngựa.
“Thế nào rồi?”
Jason ra khỏi chuồng với cô ngựa đã được thắng yên.
“Chúng ta có ít thời gian lắm, mau lên nào.” Người gác hải đăng nói.
Cậu dắt Ariadne ra khỏi chuồng, liếc mắt kiểm tra thật nhanh yên ngựa rồi nới lỏng đai yên.
“Cháu thắng tệ lắm phải không?” Jason hỏi.
“Không, chuẩn rồi.” Người đàn ông trả lời. “Nhưng giờ ta chưa cần đến nó đâu.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Ta sẽ buộc nó vào kia.” Ông Leonard giải thích.
Ở phía sau ngôi nhà có một chiếc xe độc mã với hai thùng kim loại chất ở trên.
Người gác hải đăng nhấc bổng chiếc yên ngựa ra khỏi lưng Ariadne chỉ bằng một tay và thay nó bằng sợi dây mảnh đỡ thanh kéo của xe độc mã.
“Ơ hay! Nếu không cần thì vì cớ gì ông lại bảo cháu thắng yên?” Jason vặc lại.
“Không cần cho Ariadne. Cần cho ta.”
Jason há hốc miệng nhìn ông trân trân mà chẳng hiểu gì cả.
“Ta phải xem liệu cháu có biết làm những thứ cháu không biết làm không.” Ông Leonard cười giải thích. “Và liệu cháu có thực sự giỏi như người ta đồn hay không.”
“Ai đồn ạ?”
“Lên đi.”
Ariadne phi nước đại và kéo cỗ xe lao như tên bắn trên con đường sỏi. Jason cuộn mình lại trên sàn gỗ bên cạnh ông Leonard Minaxo, hai thùng kim loại xóc nảy lên xuống ở phía sau.
“Chúng ta đang vận chuyển thứ gì đấy ạ?” Cậu bé hỏi khi họ hướng về phía ngôi làng.
“Cháu vẫn giữ con dao mà ta đã đưa chứ?”
“Tất nhiên là cháu có, nhưng cháu vừa hỏi ông một câu khác mà.” Jason nhắc lại.
Ông Minaxo giơ bàn tay phải ra.
“Đợi chút, thuyền trưởng. Cháu cầm lấy dây cương đi.”
Theo bản năng Jason chộp lấy hai dải dây da mảnh.
“Cháu phải làm gì ạ?” Cậu bé lo sợ hỏi.
“Giữ lấy chúng, thế thôi.”
“Ôi quỷ thật! Quỷ thật!” Cậu nhóc rên rỉ khi đứng dậy từ trên sàn.
“Con dao ở đâu?”
“Ở thắt lưng ạ.” Jason phát âm rõ từng từ, đôi mắt cậu mở to nhìn đường.
Ông Leonard rút dao ra, xoay người về phía những cái thùng và cắt một đầu dây đang buộc chúng vào nhau. Sau đó ông lắc lắc hai thùng chứa kim loại và thắt lại dây, buộc chúng chặt hơn.
“Giờ ta thấy ổn hơn rồi.” Ông đút dao vào trong một cái cọc chèo tìm thấy dưới sàn. “Đi lại với con dao ở thắt lưng không phải là ý tưởng hay.” Ông nói thêm và ngồi lại vào chỗ của mình.
Ngay khi ông Minaxo cầm lại dây cương, Jason đổ cái rầm xuống cạnh ông.
“Ui da!” Cậu bé xuýt xoa. “Nó chạy nhanh thật...”
Họ phi nước kiệu dọc theo những khúc cua của con đường lớn, hai chiếc thùng phía sau không còn xóc lên nữa.
“Hắc ín.” Một lúc sau ông Leonard nói.
“Gì cơ ạ?”
“Ta nói là chúng ta đang chở hai thùng hắc ín.”
“Và chúng ta làm gì với hai thùng hắc ín ạ?”
“Mang chúng tới Công viên Rùa.”
“Công viên Rùa ở đâu ạ?” Jason hét lớn để át đi tiếng ồn từ bánh xe độc mã.
“Ở phía bên kia Kilmore Cove. Nhưng đừng lo...” Ông Leonard kéo dây cương bên trái, hướng cỗ độc mã rẽ vào một con đường đất nhỏ mà cho đến trước lúc đó dường như nó hoàn toàn vô hình. “Ariadne và ta biết một con đường tắt.”
Bọn họ đi như bay phía sau ngôi làng, bám theo ngọn đồi bao quanh vịnh Kilmore Cove, chỗ nhà ga cũ. Họ băng qua những đường ray và khi tới gần trường học, họ hướng về phía ngọn đồi và bắt đầu leo lên con đường mòn. Cây cối càng lúc càng um tùm và chỉ trong chốc lát, họ đã phi giữa những hàng cây cao vút cành lá rậm rạp trên con đường mòn, cỏ cào loạt xoạt phía dưới cỗ xe độc mã.
Họ chạy nước kiệu qua một cổng vòm bằng sắt phủ đầy những cành cây thân leo, tới một khu đất rộng được những thân bách cao vút và một khu rừng kín đặc các loại cây lạ lùng nhất canh chừng.
“Công viên Rùa.” Ông Minaxo giới thiệu trong lúc điều khiển ngựa đi chậm lại và nhìn quanh.
“Thứ gì đây ạ? Trông nó như bị bỏ hoang vậy.”
“Đúng là thế đấy. Khi được thiết kế gần hai thế kỷ trước, nó hẳn phải là một công viên bách thảo khổng lồ, có thể chứa cây cối của cả thế giới. Nhưng sau khi người tạo ra khu này qua đời, dần dà nó bị bỏ bê. Và giờ thì cây cối được trồng đã hòa cùng với cây cối mọc tự nhiên, có lẽ công viên này còn đẹp hơn rất nhiều so với chính nó một trăm năm trước. Hoặc, ít ra đây là ấn tượng của ta.”
“Ai đã thiết kế ra nó ạ?” Jason hỏi, cậu bé bị mê hoặc bởi sự hùng vĩ của những loài cây khổng lồ, những vạt dây leo và cả những bụi cây dại um tùm xâm chiếm con đường mòn.
“Nó là ý tưởng của một vị tổ tiên của ta... của dòng họ Moore, một người đam mê thực vật.”
“Của một vị tổ tiên của ông hay của dòng họ Moore?” Jason truy hỏi.
Ông Leonard quay ra cười nhếch mép với cậu bé.
“Cháu chẳng để lọt điều gì nhỉ? Ta nhầm, là của một vị tổ tiên dòng họ Moore. Ông ấy tên là Raymond Moore và là cụ cố của Ulysses Moore, hoặc đại loại thế.”
“Ý ông là tổ tiên của dòng họ Moore đã sống ở Kilmore Cove ạ?”
“Nếu không thì ở đâu chứ?”
“Cháu cứ nghĩ là ngôi nhà đã bị bỏ hoang và ngài Ulysses... à ngài Moore chỉ bắt đầu sống ở đó khi ông ấy chuyển tới đây.”
“Thật ra thì mọi chuyện đã diễn ra như vậy. Nhưng ngôi nhà luôn thuộc về dòng họ Moore. Nó bị ông nội của Ulysses bỏ hoang, rồi ông ấy đã quyết định chuyển về đây sống.”
Jason cố nhớ ra gương mặt ông nội của ngài Ulysses trong số những bức tranh xếp đầy cầu thang Biệt thự Argo. Hiện lên trong đầu cậu bé là bức chân dung một người đàn ông đạo mạo vận đồ kiểu thợ săn.
Trong khi đó, ông Leonard điều khiển cỗ độc mã dọc theo con đường mòn và băng qua một đồng cỏ, ở chính giữa có một công trình kỳ quái. Đó là ba con rùa đứng gần nhau.
“Quỷ tha ma bắt!” Jason thốt lên khi nhìn thấy chúng.
“Quỷ tha ma bắt cái gì?”
“Ba con rùa ạ!” Jason đáp.
Đó cũng chính là ba con rùa được khắc trên đá ở cửa hang của vách Salton Cliff.
Ông Leonard giật dây cương.
“Giống y những con rùa trên Cánh cửa Thời gian.” Ông nói.
“Làm sao ông biết về...” Jason trợn tròn mắt.
“Có lẽ ta mới phải đặt cho cháu câu hỏi đó.” Người gác ngọn hải đăng cắt ngang.
Người anh họ của Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ có một cửa hàng đóng giày ở mặt trước đường cái, còn mặt sau được sửa thành xưởng sửa chữa tàu và ô tô từ một nhà kho chứa cá. Trong không gian từng một thời bị choán bởi những khúc cá ngừ và cá voi, người anh họ đã xếp gọn ghẽ hàng tạ lốp xe, thân thuyền, bánh lái, bộ giảm thanh và cửa xe ô tô.
Ông ta có dáng người thấp béo, đầu hói và không bao giờ nói ra tên mình. Ông ta xem xét chiếc mô tô của Manfred trong khoảng mười phút mà không cần phải lại gần nó. Sau đó, ông ta luồn hai ngón tay cái qua dây đeo quần và kéo chúng thành hai hình vòng cung, chỉnh lại cái tăm nằm giữa hai môi như một cái đầu ngắm bắn và nổ ra phán quyết cuối cùng của mình:
“Thực sự là tôi không có loại lốp này.”
Manfred nắm chặt nắm đấm trong túi quần, cố gắng che giấu cơn giận.
Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ thấy mình có nghĩa vụ phải can thiệp vào việc này. Ông xắn cái quần len lên và nói:
“Không là thế nào? Anh có cả nghìn cái lốp ở đây mà!”
Người anh họ không hề nao núng. Ông ta đưa một bàn tay bóng nhẫy xoa cái đầu hói và nói rành rọt:
“Hàng nghìn, nhưng không phải loại này. Đây là một chiếc mô tô xa xỉ, loại khủng. Anh chỉ có lốp cho xe bình thường. Tin tôi đi sếp, nếu muốn thay những cái lốp này anh phải đến tận Bristol. Hoặc London. Nói chung là một thành phố lớn.”
Manfred không nói gì.
“Nếu anh muốn, tôi có thể viết cho anh tên của kiểu lốp anh cần, nhưng sau đó anh phải tự đi kiếm chúng.”
“Anh không thể đặt mua à?” Fred xen vào.
“Với cả đống việc đang phải làm ư? Khônggg. Anh không làm được đâu. Nghe tôi đi, sếp. Đó là cách nhanh nhất. Nếu anh không biết phải để xe ở đâu thì tôi có thể giữ hộ đến khi anh tìm được lốp thì thôi. Nhưng cái vật ở kia...”
“Nó là một chiếc Bọ cát.” Manfred nói qua kẽ răng.
“Phải, phải rồi, chiếc Bọ cát thì anh mang đi cho.”
Anh họ của Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ đưa cho gã một mẩu giấy nhỏ có viết tên loại lốp mà gã phải tìm.
Manfred thống nhất sẽ gửi chiếc mô tô ở xưởng trong một tuần, sau đó gã lên chiếc Bọ cát với ý định rời đi càng sớm càng tốt. Gã phải tới Bristol và quay về Ngôi nhà Gương trước khi Oblivia bước ra từ cánh cửa đó.
“Mong anh thứ lỗi cho cách cư xử của anh họ tôi.” Fred lại gần chiếc Bọ cát của Manfred và bắt đầu nói. “Nhưng trong công việc, anh ấy rất giỏi.”
Manfred thấy không cần thiết phải nhấn mạnh rằng gã cũng rất giỏi khi còn làm việc trong thế giới ngầm London.
“Và rõ ràng là ở Kilmore Cove này có rất ít xe mô tô.” Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ nói thêm.
Manfred chẳng có tâm trạng nào để trò chuyện, hắn loay hoay khởi động bộ điều khiển.
“Thậm chí là, nếu nói chính xác thì, chỉ có một chiếc.” Fred nói tiếp. “Nhưng nó không thực sự là mô tô... Nó có chỗ ngồi ở bên hông, anh biết không?”
“Không hẳn. Nhưng tôi không nghĩ là mình quan tâm đến nó lắm.”
“Mô tô thuyền, chính là nó! Người chủ cũ của Biệt thự Argo từng có một chiếc.”
Chỉ cần nghe thấy cái tên của ngôi nhà nằm trên đỉnh vách đá là tay của Manfred đã cứng đờ.
“Ông ấy quả là kiểu người cá biệt,” Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ nói tiếp. “Anh có hình dung được không, hôm nay một cậu nhóc đã tới hỏi tôi ông ấy mất khi nào. Và liệu ông ấy thực sự đã chết hay chưa.”
“Sao cơ?” Manfred nhướn mày.
“Cậu bé muốn xem giấy tờ,” Fred tiếp tục. “Nhưng bởi chết ở biển, nên ông ấy vẫn chưa chết một cách chính thức và...” Người đàn ông cười khúc khích. “Chúng ta vẫn nghĩ rằng ông ta đã chết khô rồi, nhưng có thể ngược lại, ông ta đang sống ở đây, trong làng này!”
Manfred tì hai tay lên vô-lăng.
“Phải rồi. Nhưng ở một ngôi làng nhỏ như thế này chắc mọi người sẽ nhận ra ông ta ngay thôi.”
“Xin lỗi, nhưng bằng cách nào mới được chứ? Chưa ai từng tận mắt nhìn thấy mặt ông ta! Có khi tôi lại chính là ông ta, người chủ cũ của Biệt thự Argo ấy chứ! Ha ha ha!”
“Phải rồi...” Manfred nhìn Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ đang đứng dưới chân chiếc Bọ cát của gã. “Thằng nhóc đó là ai? Thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch tóc đỏ à?”
“Phải, chính nó. Banner. Anh biết nó à?”
“Có... Nó đi một mình? Hay với một con bé?”
Fred nghĩ ngợi một lát. Ông đã đưa Rick ra tận cửa văn phòng và thấy cậu bé lên xe đạp mà chẳng có ai khác đi cùng.
“Không. Nó đi một mình, bằng xe đạp.”
Manfred nhớ rằng đã từng chạm trán thằng nhóc có mái tóc đỏ hai hôm trước, khi nó đang đạp xe lên Biệt thự Argo. Suýt thì gã đâm trúng thằng bé. Và gã cũng suýt đâm trúng thằng bé cả ngày hôm sau, khi đang đi mô tô trước khi chuyển hướng tới Ngôi nhà Gương. Lần ấy thì thằng nhóc không đi một mình. Chúng có hai đứa. Hoặc có thể là ba.
“Nếu người chủ cũ của ngôi nhà vẫn còn sống... thì rất nhiều điều sẽ được giải đáp.” Manfred lẩm bẩm.
Đó chắc chắn sẽ là một tin sốt dẻo cho cô chủ của gã. Một tin đáng đăng ở trang nhất. Đáng được viết bằng chữ to đậm nét, tầm cỡ như tin Maradona ghi bàn bằng tay ở cúp bóng đá thế giới!
Nói chung là một tin quan trọng.
Ý tưởng ấy ngay lập tức gợi cho gã một điều khác. Hôm nay chắc là ngày của những ý tưởng.
Gã ló mặt khỏi vô-lăng và hỏi:
“Nghe này, nhân tiện nói về những kẻ lập dị... Liệu anh có tình cờ thấy một gã đi xe bán tải màu xám trong thành phố không?”
Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ