Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 16 - Chiếu Tướng
N
gay khi cánh cổng của cửa hiệu đồng hồ mở ra, cả ba đứa bước vào bên trong. Sau lưng chúng, bóng chiều dần buông. Con ngõ vàng ruộm màu nắng. Ở bên trong cửa hàng, trái lại, mọi thứ đều chìm trong bóng tối.
Qua ánh sáng lọt vào từ cửa, Jason, Julia và Rick nhìn ra ngay một đống bừa bộn khủng khiếp.
Jason để cho cậu bạn vào trước, còn Rick cố gắng tìm cách kết nối khung cảnh đó với khung cảnh nó từng nhìn thấy cùng bố mình.
Cửa hiệu chỉ có một căn phòng duy nhất, chạy xung quanh phòng là những chiếc kệ để đồng hồ. Những chiếc đồng hồ, dù bằng sắt hay khảm trai, bằng vàng hay ngà voi, đều bất động như một đàn chim dừng chân nghỉ ngơi. Những cỗ máy của chúng im lìm và không nhúc nhích. Mặt đồng hồ trông như những gương mặt kinh ngạc, với khuôn miệng được khắc họa bằng kim đồng hồ, vài cái đang cười, những cái khác lại mang vẻ ủ rũ.
Ngăn kéo của quầy đều bị kéo tung ra, giống như có người đã ghé qua lục lọi chúng: giấy dán tường để lót ngăn kéo bị rạch nát bằng dao. Giấy tờ và dây chun vương vãi trên mặt sàn hệt như một bãi chiến trường ngổn ngang. Máy thu ngân in biên lai mua hàng nghiêng hẳn sang một bên và úp vào tủ kính.
Ngăn cách giữa căn phòng và xưởng phía sau là một tấm rèm tối màu mà Rick vẫn còn nhớ. Nó vén rèm sang một bên và dùng mắt để mò mẫm trong bóng tối. Tình trạng phía sau cửa hiệu cũng không hề khá khẩm hơn.
Bọn trẻ tới cánh cửa may mắn mà ai đó đã trổ nó ra trước đó không lâu, và chúng mở nó để lấy thêm chút ánh sáng cho cửa hiệu.
“Bừa bộn quá...” Julia nói. “Có kẻ đã khoắng sạch chỗ này.”
Những công cụ chuẩn xác và những bộ phận tinh vi mà người thợ đồng hồ thường sử dụng cho công việc của mình vương vãi khắp nơi, những chiếc tủ ngăn kéo cũng bị mở tung. Một bộ sưu tập đĩa hát bị lôi khỏi túi bảo vệ và vỡ thành nhiều mảnh vương vãi khắp sàn.
Tuy vậy, trong những tủ kính nhỏ vẫn còn phần lớn những đồ vật do ông Peter chế tạo ra: những chiếc đồng hồ được trang trí tinh xảo, một bàn cờ với vài quân cờ, một chiếc đồng hồ báo thức để bàn đầy oai vệ, một chiếc đèn bàn làm bằng một sợi xích được hàn trên chính nó.
“Chúng đã lục lọi ngăn kéo, làm vương vãi những tờ giấy, đập vỡ đĩa hát... nhưng chúng không hề động đến những chiếc đồng hồ và những đồ vật quý giá nhất,” Julia thì thào. “Chắc chắn chúng không tìm những vật có giá trị.”
“Có lẽ chúng đã tìm thấy thứ cần tìm... nên bỏ qua những thứ còn lại,” Jason đặt giả thiết.
Rick vẫn chưa lên tiếng. Cậu đi tới đi lui quanh cửa hiệu rồi đứng một mình hồi lâu để lặng ngắm đống thảm kịch kia.
“Bọn khốn nạn...” Cậu nhóc thốt lên sau khi tìm được chút sức lực để nói ra. “Đầu tiên chúng phá hoại cửa hiệu của ông ấy, rồi đến ngôi nhà. Mà để tìm cái gì cơ chứ?”
Jason và Julia lắc đầu. Quả thực chúng vẫn chưa biết được điều đó.
“Ông Nestor đã đúng khi nói rằng việc Oblivia đến Kilmore Cove đúng là một sai lầm khủng khiếp,” Julia thốt lên. “Cô ta đã phá hoại sự bình yên của nơi này! Cô ta làm đảo lộn cuộc sống của bác Biggles vốn đang rất yên bình với những con mèo và Cánh Cửa Thời Gian. Cô ta còn đang phá tan tành Ngôi Nhà Gương... Đó đúng là những gì mình căm ghét: tính xấu xa và thói phá hoại, mà chẳng có mục đích cụ thể nào.”
“Mục đích thì có,” Rick càu nhàu nói. “Mục đích của cô ta quá rõ ràng còn gì. Đó là nắm quyền kiểm soát Kilmore Cove và những Cánh Cửa Thời Gian.”
“Bọn mình về nhà thôi,” Jason đề nghị.
Rick dừng lại trước một chiếc tủ kính nhỏ, rồi đột nhiên nó nhận ra một thứ.
“Các cậu, lại đây xem này!” Nó lẩm bẩm gọi hai đứa kia.
“Gì vậy?”
“Jason, cậu còn giữ quân cờ mà bọn mình tìm thấy sau bức tranh của bà Penelope Moore chứ?”
Cậu nhóc thọc tay vào túi quần.
“Tất nhiên!” Cậu thốt lên và lôi ra từ trong túi quân cờ kỳ lạ. “Tại sao cậu lại hỏi vậy?”
“Bởi vì nó thuộc về bàn cờ này,” Rick nói và chỉ cho hai đứa bạn thứ để trong tủ kính.
Trước mắt chúng là một bàn cờ vua khá lớn, cao khoảng mười xen-ti-mét và được làm từ hai loại gỗ khác nhau, một loại sáng màu và một loại tối màu. Một vài quân được xếp trên những ô cờ, trông rất giống với quân cờ Jason đã giữ trong túi cả ngày hôm đó.
“Có thể nào lại như vậy?” Julia thốt lên.
“Ông bà Moore và ông Peter Dedalus từng quen biết nhau sao?” Jason đánh bạo hỏi.
“Nhưng một quân cờ thì có tác dụng gì đằng sau một bức tranh nhỉ?”
Rick lắc đầu.
“Cái này thì mình chịu.”
Quân cờ trong tay chúng là một quân hậu. Một quân hậu màu trắng. Và quân trắng tất nhiên đang ở thế bất lợi trước những quân đen.
“Quân hậu đen vẫn còn,” Jason đưa quân cờ của mình lại gần bàn cờ và quan sát.
Rick lắc đầu.
“Tốt hơn hết bọn mình không nên chạm vào thứ gì cả,” cậu đề nghị. “Đây là một ván cờ đang dở dang. Và quân hậu của bọn mình đã bị loại...”
Jason và Julia quan sát vị trí của những quân cờ khác trên bàn cờ.
“Cờ vua không phải sở trường của mình,” Jason thở dài nói sau đó một lúc.
Cậu nhóc không hoàn toàn chân thật: Jason rất mạnh khi chơi nước cờ ngắn. Nhưng nếu phải tính toán nhiều hơn hai nước liên tiếp, não của cậu sẽ bị kích thích quá mức và đối thủ thường sẽ đánh bại cậu luôn.
“Đến lượt ai đi nhỉ?” Julia thì hỏi.
“Làm sao bọn mình biết được,” Rick trả lời.
“Theo cậu, ai đang chơi ván cờ này?”
“Các cậu nghĩ sao về khả năng Peter Dedalus đấu với... Ulysses Moore? Quân hậu của chúng ta màu trắng. Nên có lẽ ông Peter đang cầm quân đen.”
Jason quan sát lại thế cờ.
“Bọn mình sẽ dành toàn bộ phần còn lại của buổi chiều để nghiên cứu ván cờ tẻ nhạt này ư? Mình nhắc các cậu nhớ rằng chúng ta vẫn còn một danh sách những điều bí ẩn cần giải đáp, và nó còn lâu mới kết thúc và...”
Thế nhưng, cô chị lại không hề thấy ván cờ này tẻ nhạt một chút nào.
“Chẳng phải thật hấp dẫn khi nghĩ rằng ở đây thời gian dường như ngưng lại sao? Bọn mình đang có mặt tại một ván cờ bắt đầu từ nhiều năm trước. Và nó đã bị gián đoạn.”
Jason thở hắt ra.
“Đúng thế, và có lẽ tốt hơn nên để nó lại như vậy.”
“Buộc phải thế thôi...” Julia gật đầu đồng ý. “Bọn mình cũng chẳng biết đến lượt ai đi.”
“Theo mình đến lượt quân trắng,” Rick nói chen vào.
“Sao cậu chắc chắn như vậy?”
Cậu nhún vai.
“Mình không dám chắc, nhưng mình tin rằng ông Peter Dedalus sẽ không thể biến mất khỏi Kilmore Cove mà chưa đi nước cờ cuối cùng của mình.”
“Vậy sao?” Jason thốt lên. “Vậy thì, ông ấy không tỉnh táo lắm! Bởi nếu mình là quân trắng, mình sẽ đi quân mã này và...”
Khi Jason nhấc quân mã lên, cả bàn cờ bắt đầu rung chuyển.
“Jason!” Cô chị hoảng hốt gọi giật cậu lại. “Em vừa làm gì vậy?”
Jason cầm quân mã trong tay, trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
“Em vừa làm gì cơ?!”
Bàn cờ bắt đầu kêu tích tắc một cách chậm rãi.
“Jason! Hãy đặt quân mã về vị trí cũ ngay lập tức!” Julia hét lên. “Em vừa kích hoạt một thứ gì đó!”
Rick ngăn Jason lại trước khi cậu kịp đặt quân mã trở lại chỗ cũ.
“Không, khoan đã! Không phải thế. Bây giờ cậu không thể đặt nó trở lại được nữa. Cậu hãy đi nước cờ của mình.”
Jason nuốt nước miếng.
“Nghĩa là sao?”
Bàn cờ bắt đầu kêu tích tắc lớn hơn.
“Mình tin cậu vừa tái khởi động ván đấu Jason ạ. Và bây giờ bàn cờ đang bắt cậu phải chơi. Tiếng tích tắc này có thể là một loại đồng hồ tính giờ. Cố lên, hãy đi nước cờ của cậu đi. Cậu muốn đặt quân mã ở đâu?”
Jason căng thẳng nghiên cứu thế cờ, cậu cố gắng nhớ lại xem mình muốn đi nước cờ đó gì.
“Mình... mình chưa từng giỏi chơi cờ vua, nhưng... theo mình... nếu đặt nó ở đây...” Cậu nhóc lắp ba lắp bắp và đột nhiên trở nên phân vân, chúng ta sẽ chiếu tướng.
Cậu đặt quân mã xuống và bàn cờ ngừng kêu tích tắc.
“Em chắc chứ?” Julia hỏi.
“Khá chắc.”
Ngắm nước cờ mình vừa đi, Jason đột nhiên có cảm giác băn khoăn khó chịu.
Bàn cờ rung chuyển, như thể ở bên trong nó có một loạt máy móc bé tí đã được kích hoạt.
Bọn trẻ lùi lại một bước và tiến sát về phía cánh cửa ra vào để phòng xa.
Rồi lần lượt từng quân cờ đều đổ hết về một phía. Và từ trong thân của bàn cờ mở ra một ngăn kéo nhỏ.
“Cậu đã đúng Jason. Chiếu tướng!” Rick nói và tiến lại chỗ bàn cờ.
Bên trong ngăn kéo nhỏ có vật gì đó.