That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Văn Thái
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
82 đột nhiên nhớ ra rằng cả mặt sàn chỉ có một khe hở đủ rộng đút ngón tay cái, tuy người đóng đã tích thêm một thanh tre để kín, lâu ngày, thanh tre lại nên khe hở còn sót lại. Làm khe hở này, cây xanh lọt xuống đất chăng? Mà dưới đất toàn là cỏ đài nước bồn, bây giờ hãy tìm cây phêa trong đêm tối mới thật đau khổ vô cùng!
982 người đi vì sợ hãi. Chỉ sơ ý một chút mà hậu quả này sẽ xảy ra! Bây giờ, phải xuống dưới đất tìm kiếm cây cối. Nghĩ vậy, anh ta trố mắt ra nhìn quanh, yên tai nghệ ngóng thật kỹ về phía chòi cảnh bảo vệ, khi yên trí không có gì khác bình thường mới bước xuống thang tre, một tay cẩn thận bước xiềng lên cao cho từ va chạm thành tiếng.
Đến đất, 982 thăm dò từng bước chân, đi đi lại lại trên đám cỏ, một tay vẫn buông cao sợi xiềng, tay kia rờ phổi tung trên cỏ, quyến rũ như người mù kiếm cây gậy. Mười phút đã trôi qua mà không thấy cây cân nhắc đâu, thật nguy hiểm vô cùng! 982 vừa phải. Anh ngửng kiếm, xem lại những cử chỉ của mình từ lúc bỏ rơi xuống sàn, đi lên ống nước tre nuôi nước, treo ống tre, rờ kiếm chiếc trôia...Không có lý do nào!
Một ý nghĩ nghĩ nẩy ra ở đầu. 982 lại leo lên ngồi đúng chỗ vừa rồi.
Anh đút ngón tay lọt qua khe hở theo lòng ống tre đóng tích vào mặt dưới sàn, rồi "à" một tiếng vang trong cổ bể. Sau đó cây xanh đã lọt vào khe hở, bên dưới hãy rút tre như ở giữa lòng rỗng sối.
982 khuyến khích, dùng cây bụi xe đạp móc ra. Cây gậy đây, trong tay đây rồi. Sợ vô ý làm rớt, anh ta gài cây bụi lên thoải mái nguy hiểm ngay bên cạnh đầu cây cột tre cho dễ kiếm rồi thở hắt tiếp tiếp tục a mắt xiềng. Mất mười phút vô ích và kinh hoàng!!
Một lúc sau, khi cánh tay đã mệt mỏi và hai hàm răng cũng ê dại vì kích vào nhau lấy sức thêm cho cánh tay, 982 đã cắt tóc sợi xiềng từ khoen sắt. Anh ta nhẹ nhàng đặt sợi xiềng trên bọc quần áo rồi đi lại vài bước, cân não căng thẳng trước kết quả đầu tiên, mặt nóng đứng như gần bếp lửa mùa Đông. Tình thế thực sự nghiêm trọng. Bước sang giai đoạn hai. Anh ta đếm trên đốt ngón tay, dưỡng sinh:
- Cây đườngsa.
- Côn Đảo.
- Cây căm.
- sợi xiềng.
Có tất cả thứ bốn, thứ thứ bốn phải nhớ mang theo nguy hiểm vào rừng cho người ở lại. Trong vòng thứ bốn, ban quản trị chỉ được nhận một lần cũng là lần tò mò phạm tội nguy hiểm.
Bây giờ, lấy Cơm cháy, Màu dao găm ra, cột quần áo lại làm một trận chiến, rồi xuống tận...
Tay không phải là một mảnh, 982 lại góc tối, móc con dao găm trong ống tre ra gài vào lưng quần, rồi đốt hết những miếng đốt bọc riêng vào một mảnh vải, chiến thắng kỹ năng. Anh ta vét không còn hạt sen nào bện trong ống tre. Thế là hết, không còn gì bỏ quên ở trang hoàng vương nữa.
982 đặt bọc cơm cháy vào giữa giải khăn vải rồi, liền kề giải quyết khăn quanh bụng như mấy người thiếu nữ quê hoàng hầu bao. Anh bỏ cây mộc, sợi xiềng, mấy cái quần áo vào trong bao tải, dùng dây cột chặt chẽ theo chữ thập. Lúc đó, 982 mới cảm thấy hai tay lực dây chạy cầm cận. Mồ hôi mồ hôi trên lông mày, trong người lại thấy lớn lạnh, 982 rùng rợn mình vài lần như sắp lên cơn lạnh.
Double dép cao su đã mang vào chân. Gan bàn chân anh cũng rên rỉ mồ hôi. Một chiếc túi xách bọc quần áo, một chiếc tay cầm dao và tàa. Bỏ ống tre và chiếc nón lá, thôi bỏ lại. Hai tấm mảnh ghép được đặt cạnh nhau, đặt cột trụ. 982 thì thầm: Thế là xong! Trong cuộc phẫu thuật anh ta hiện lên hình ảnh Hợi, người có sức lực nhất phục vụ giúp anh ta vượt ngục đêm nay. Giờ phút được giải phóng, 982 thấy thương và mang ơn Hợi vô cùng.
- Cây bụi, con dao, cây bụi, sợi xiềng bốn thứ đủ cả! Cơ sở cháy trong ống tre đã sạch sẽ không còn một hột nào. Yên trí không để lại dấu vết nào!
982 lần tay rờ ngứa tượng (đựng xanh sống và cơm cháy) vòng quanh bụng. Chắc chắn không sợ hãi nhưng bình phồng cả một bên, 982 thót lại, xoay khoảng khăn bông qua cạnh bên trái.
Thế là xong hết. 982 ngồi thụp xuống, dáo dác nhìn xung quanh hai ba lượt, nguy kỹ về nhà tiểu công nghệ, trại ngủ, lấy hết tinh thần suy tai nghe khắp mọi hướng. Sương mù xuống thật dầy, bóng tối đã hoàn toàn ngự trị nên đen thui được chỉ định. Không còn một ánh sáng nào. 982 Im lặng xuống thang, tim đập như trống làng, hai chân muốn chạy.
Đến chân thang, anh ta quay mặt lại hàng trước, lom khom bắt đầu bước, đếm thầm:
- Một...hai...ba...
Rồi đếm 30 bước chân. Theo ước lượng, nhiều nhất cũng chỉ 32 bước chân là phải tới bên hàng rào. 982 lối tay ra phía trước như người mù đường. Nhưng đếm đến 32 bước rồi 33, 34, 35...38 cũng chưa gặp hàng rào. 982 phóng khoáng, ngồi thụt xuống, suy nghĩ. Có lẽ đi trật tự đường, đi vòng quanh nên không gặp hàng rào. Trời tối thui, trố mắt nhìn cũng không thấy đầu ngón tay. 982 sự nhớ lại một nhận xét anh đã đọc trong một bài nghiên cứu về cơ học, cho rằng: "Những người thuận tay phải khi bị lạc trong rừng thường có xu hướng đi quẹo về bên tay phải trong khi thuận tay trái thì có xu hướng ngược lại".
- Có thế chăng?
982 bằng bàn tay ra trước mặt ống hút hơi thở qua bên trái...Bỗng có cảm giác như cỏ dưới chân nước và cao hơn, rồi...đập phải cản! Đây rồi, hàng rào nứa đây rồi, 982 khuyến khích quá, nghe ngóng động tĩnh, vẫn yên tĩnh hoàn toàn. Đặt bọc quần xuống cỏ, anh ta rờ lên rào chắn một cây nứa cho chắc dạ là đúng, rồi thám hiểm trên khoảng đất dưới chân. Gài cây hồnga thật kỹ vào thắt lưng cho rơi rớt lần nữa, 982 cầm hoa dao ấn mạnh xuống đất coi cứng, mềm ra sao. Mùa này, trời còn mưa phùn nên đất mềm và ẩm ướt.
982 yên tĩnh, khởi sự đào đất liền. Trong trang trí, anh ta định đào một lỗi tròn lớn bằng cái cân ở phía bên này rào sâu khoảng 40 phân, rồi đào mé bên kia rào một lỗi tương đương để làm nội cái lỗi "chó chui". Sau đó, 982 sẽ đào van vát từ lỗi ra xa phía ngoài một chút xíu nhặt chỗ dưới xuống mà lách mình chui xuống dưới rào chắn.
thiết kế áo quần ngay bên cạnh. 982 luôn tay đào và vét đất. Khuyến khích, dao phải gạch đá hay đá đá, bật ra tiếng "cách". Nhưng không sao, chòi lính cảnh vệ xa nơi đây tới 60 thước, dễ gì phát giác được.
Đào xuống sâu, đất lép nhép như đất bùn.
982 khiêm tốn tay trong lỗ ước lượng đường kính. Đã đủ rộng và đủ sâu. Bây giờ 982 quỳ xuống đào rộng sang bên kia. Lưỡi dao không dài quá một gang, bản dao lại thu gọn nên đào rất chậm.
Đã thế, dao lại không có khả năng quản lý, khó cầm. Nhưng dù sao, còn hơn phải dùng cây hay mảnh sành, còn khó khăn và mất thì giờ gấp bao lần nữa. Chắc chắn đã được tìm kiếm!
Cống 12 phút sau, 982 đi xuống chui thử, gần được! Cần đào van vát ra phía ngoài thêm một chút nữa. Công việc này chưa qua một năm đã xong.
982 tự ốc "đủ chui rồi", cầm bọc quần lọt qua bên kia rào. Rờ tay vào bụng Kiểm soát lại, cây cối còn đây. Yên trí, 982 nằm ngửa cho hai cẳng chân qua trước rồi tuồn tăng dần. Tới khúc ruột, anh vẫn nằm ngâm, nhích dần từng chút một...Hai cánh tay đã đặt lên mặt đất sinh vật và mát lạnh. Anh biết đã lọt vào con đường chạy nhỏ giữa hai hàng rào, sử dụng riêng cho nhân viên trại đi tuần.
982 ý tứ nhẹ nhàng ngồi lên, yên tĩnh góc bên phải bên trái con đường "tử thần", rồi xách bọc đồ đến sát viền hàng rào thứ hai. Anh ta dây chuyền, số tiền đất mềm khởi đào đào một lỗi như vừa rồi. Đất bên này hạn chế đá, khó đào hơn. Nhưng 982 không sợ. Dù sao cũng còn gần hai tiếng đồng hồ nữa, trăng 19 tới 10 giờ mới mọc, dư thì giờ.
982 trả thù bong bong đất lỗ rỗng và đá. Công việc này có lẽ khó khăn là vì làm việc ban đêm mò mẫm trong bóng tối, chứa đựng dù có ánh sáng thì không có ý nghĩa gì đối với nhà tù của trại giam cộng sản. Anh ta liên tục tay nghỉ mệt một phút, đưa xuống tay lên hôi vì mồ hôi vào mắt làm cho xót xa. Rồi lại trả răng tiếp tục đào, nghĩ thầm:
- Đào ghi chú một nửa phía bên kia rào chắn là được tự làm. Dũng ơi! Chạy lên!!
982 gọi tên mình để tự hào hứng thêm hái mỗi lần phải mạo hiểm.
Rồi nhoài mình xuống đất lia nhung dao dưới chân rào, qua mé bên kia. Từng lở đất lở rơi xuống đáy lỗ. Anh ta sân khấu xuống vốc đất bỏ ra bên ngoài. Lát sau, 982 đưa bọc quần áo qua mé bên kia trước, rồi nằm ngửa đưa trước hai cẳng nhân, tới mình, tới đầu. Tiểu qua hết không khó khăn. 982 Nhẹ nhàng ngồi lên:
- Thế là thoát! Con cảm tạ Trời Phật giúp tìm đường thoát.
Trong lòng xin chào như mở cờ nhưng 982 cảm thấy có mấy cây bạch âm ấm trên má. Đúng vậy, anh ta phấn khởi đến ánh mắt nước mắt vì đã vượt qua phân nửa khó khăn, một nửa đoạn trường.
Sực nghĩ đến Hợi, anh ta tự nhắc nhở để kiểm tra lại, cây bụi và khung xiềng ở trong bọc. Cây ngang ngang. Con dao cầm trên tay. Đủ hết!
Không quay lại nhìn về phía trại lửa lần cuối, 982 bọc quần quần, một tay cầm con dao làm vũ khí tự vệ, hướng về phía cây rừng. Bóng tối đặc quanh mình. Nhưng 982 vẫn đang bước từng bước...
Nhìn lại phía sau, nhìn về phía sau, chỉ có màu đen tối. Trại Đầm Đùn đã chìm mất dạng. 982 hồi hộp tưởng đâu như vừa rời khỏi địa ngục, trên đường trở về dương thế.
Bước dò được một lát, 982 đã nhận được đất dưới chân giảm bớt nghề giúpm. Rồi mặt đất bằng cách Hỏa hoạn như anh đang đi trên một con đường mòn hòi. Khơi khởi động thầm 982 còn đang tự do đi săn bước chân sau một cái vũng, may mắn nhà một vòng, bọc quần áo cánh bảo mất chỉ còn con dao đấm trong tay.
Mình mẩy đau nhừ, ê ẩm, anh ta nén cái đau, tò mò trên mặt đất vẫn không tìm thấy quần bó.
- Thôi, chờ đợi thời gian lên mới được bọc đồ và đường đi. ta tìm cách hỗ trợ một lát.
Khi đó, 982 mới tìm thấy khô cổ và hai cánh cánh tay tỏa mệt mỏi. Anh ta nhìn lên. Nền trời ẩn vài ngôi sao và chân trời phía Đông đã hơi sang sáng. Sắp xếp lại. Như vậy, anh đã tính sai thời gian dùng vào việc đào đào hơn nửa tiếng đồng hồ. Nhưng còn có thể. Nơi cư trú mà chưa thoát ra ngoài hàng rào trại mới thật là... ổn định!
Lát sau, màn đêm đã tối dần, anh nhận được một bóng mờ bụi cây cao um trên nền trời. Như vậy, gần đây có một cây cổ thụ lớn. Đúng rồi, mấy bữa trước, ngồi trong vương phong vương ra, anh vẫn thấy tàn một cây cổ thụ vượt lên cao từ rừng cây. Nếu thế, chưa đi xa trại bao súng. Chưa quá 500 size.
982 đá phải một thứ gì đó. Anh ta vui mừng khi nhận ra bọc quần áo, bấm lên liền, rồi bước về phía trước nhưng không hoàn hảo đi mau, sợ lọt xuống khe hay vượt thì thật là nguy hiểm.
- Kiếm một cành cây làm thuốc chống mù người lại tốt và nguy hiểm. Trong khi trăng chưa lên, đi xa được quãng nào, tốt quãng đó.
Những khu thưa cây, đường đi tìm thấy mờ, 982 nhọn về phía Đông, vầng sáng đã chứng tỏ ở chân trời. Đang đứng. 982 quyết định thiết lập nghỉ, chờ trăng lên...
Cuồng 982 cảm thấy rờn bên...Vì Trại Đầm Đùn kinh khủng quá, anh chỉ có ý kinh khủng nên chưa thấy đi một mình vào rừng là việc nguy hiểm và đáng sợ vô cùng. Lúc này, hết sợ hãi giam cộng sản lại bắt đầu thấy sợ nhiều thứ khác, sợ thú dữ, sợ đi một mình trong rừng đêm, sợ ma quỷ...Bao nhiêu người đã bỏ chết trong rừng và trở thành thành linh ma bóng quỷ...để tự trần tình, 982 yên tĩnh:
- Ma quỷ cũng không nguy hiểm bằng giám thị, cảnh vệ Trại Đầm Đùn. Không "đi" đến đâu! Không có gì đáng sợ!
982 nói đúng hoàn toàn: Ma quỷ không hành hạ người, không đánh người lòi khung da, không bắt khát đói, khát khao không cung cấp "ra bai" vô tận. Vì vậy, đi đêm trong rừng không có gì đáng sợ đối với người tù phong vương vượt ngục.
Anh ta chuẩn bị tinh thần như vậy rồi lần đến bên một gốc cây lớn, rễ mọc sâu từ mặt đất như mình con trăn, ngồi dựa vào thân cây, ôm hành lý trước bụng, rstring thẳng chân cho thoải mái thoảig lát đi nữa. Anh lấy làm lạ vì còn bị cùm ở phong vương tưởng tượng lúc ra bên ngoài sẽ cào đầu mà chạy, bất kể kể tối tăm. Vậy mà lúc này anh lại bình tĩnh ngồi nghỉ yên đường hoàng chờ trăng lên...Cho hay tưởng tượng với thực tế khác nhau rất nhiều.
Tuần trăng hạ cấp cao dần. Ánh trăng bạch bạc đã lọt vào khu rừng, từng mảng sáng rải rác xung quanh nơi ngồi nghỉ. Anh mộc đôi khoen sắt còn đeo nơi cổ chân. Bùng nổ được bét từ đầu gối trở xuống. Nhưng công việc cần làm ngay là chạy cho xa Đầm Đùn. Những cảnh thường ngày ở trại giam hiện ra trước mắt.
982 như người tỉnh giấc mơ, Bé đật đứng lên tiếp tục đi theo con đường mòn nho nhỏ, tiến vào rừng thưa.
Cứ đi như thế được hơn tiếng đồng hồ vượt qua một quãng đường nhẹ hơn một cây số, 982 mới kiếm gốc cây, ngồi nghỉ, vì đã mệt và đói bụng.
Sự nhớ đến "ruột tượng" Bình, 982 Chạy kiểm soát lại. Chết rồi, Thanh Long cuốn ngang Bụng xuống xẹp, mất hơn nửa chừng. Anh ta trả lời giây lát rồi nhanh chóng người ra vì tiếc và lo. Thì ra khi cào té "ruột tượng" bị bung ra, bình sống theo rời vãi gần hết.
982 kiếm sợi dây leo buộc chặt nơi khăn rằn Bình về phía khác cho khỏi chẩy. May thay, vốc cơm cháy còn nguyên nhờ nhưng như khăn nữa bao kín.
982 Cần tiền nhìn bề rộng. Nơi anh đang đứng vẫn là khu rừng thưa, đi không cần len cốt bao nhiêu. Nhưng phía trước chỉ tìm thấy đen ngòm, thải cây xà phòng quá, ánh trăng không lọt xuống mặt đất. Đi nữa cũng sợ và nguy hiểm. Lại mệt mỏi rồi. Chi bằng kiếm cây leo lên ngồi nghỉ, mai sớm sẽ tính.
Nghĩ vậy, 982 trang hiện ẩn qua đêm. Tuy trăng đã lên cao mà rừng phía trước còn tối lắm, chưa rõ quá hai chiều kích thước. 982 thoáng thấy có ánh trăng loang loáng trên nền tảng đá gần đấy.
Đó là một vũng nước đọng trong một hõm đá, 982 không cảm ơn, giảm xuống uống mấy hơi đã khát rồi nước rửa mặt cho sạch. Mặt anh lấm be bét đất, cát vì đào lỗ và chui qua hàng rào., 982 kiếm một thân cây thẳng, khá cao, dấu dép cao su trong bụi, leo lên chac ba ngồi cho chốt vàng. Anh cắm con dao và cây gậya vào cành cây kế bên, sợ ngủ quên té xuống dao xoc vào người. Trước đây đã có người làm gỗ, từ trên cây té xuống, bị đập bụng chết liền.
Không biết nghĩ sao, 982 lại leo lên một cây cao hơn nữa, tới 6 thước. Như vậy không sợ hãi hoặc thú vị khác. 982 Xem lại trong những công việc vừa qua từ lúc cắt xiềng, chui qua lỗi "chó chui" rồi đến đây. Lúc này, ở trại giam vũ trụ đã sáng sủa, nếu người lính cảnh báo đi tuần trên con đường nhỏ giữa hai hàng rào tất cả sẽ phát giác hầm ngục phục vụ. Như thế, có thể sớm tinh sương sương cảnh vệ sẽ di chuyển theo.
Trống 982 đánh thình thịch. Anh mường tượng đến vẻ mặt thù hận, độc ác, để giả vờ lũ giám thị và cảnh bảo vệ mà phát nguyền. Nhưng trong rừng có trăm đường khác nhau, biết anh trốn đâu mà tìm?
- Dù sao, ta vẫn có hy vọng thoát...Không sợ!
Chỉ sợ không được hoa quả hay thức ăn bỏ vào miệng để có sức chạy nữa. Gần mới trở về nỗi sợ hãi nhất.
982 suy nghĩ vẫn còn thở rất lâu, sau mệt quá kiếm thế ngồi cho chắc rồi rải đi như chết. Lúc anh giật mình mở mắt, trăng đã ở giữa đỉnh cao.
982 nghe rào rào phía sau xa như có tiếng chân chạy trên lá khô. Rồi gió ào ào trên ngọn cây. 982 lấm lét nghệ ngóng nhìn trước ngó sau, bất giác kéo cành lá đài che lên mình cho kín.
Trong cái yên tĩnh thăm rừng rừng, có tiếng gà eo giáp vẳng được trao lại. Anh ta thầm nghĩ:
- Nơi đây, gần Bản của người Mường, Mán hay sao mà lại nghe tiếng gà gáy? Nếu thế, phải thêm một plugin mới được. Kẻo sáng ra, dân địa phương thấy tung tích ta thì nguy.
Thì ra đối với người vượt ngục, cái cảm tưởng chung là lúc nào, nơi nào cũng thấy có "kẻ thù" ở gần.
Chợt anh sừng lại sắt ở cổ chân. Cái đồ quỷ này người tiền tố đã bị quỷ ám rồi còn gì nữa!
982 co chân lên, lấy sơn mài cây đanh ri-vê đóng vào khoen sắt. Anh tính mài mòn mài mòn rồi kiếm cách "độ" cho tốc độ thoát ra khỏi khoen. Chà, khoen sắt làm máy hỗ trợ rướm máu cổ chân mà anh không lưu ý. Trong rừng vắng, tiếng sáo soèn soẹt nghe bắt người. Chỉ một lát, hai mũ đang ri-vê mòn hết.
982 ngước nhìn vũ trụ mong đợi giải quyết rồi thâm xuống đất sau khi liệng bọc đồ và côn dao.
Nửa giờ sau, 982 loay hoay bằng cây mịna và con dao, lấy được hai chiếc khoen ra. Cổ chân anh ta đã bị lỗi chẩy máu. Anh nước bọt ra đầu ngón tay bôi lên vết thương xây dựng theo thói quen vẫn thường xuyên xảy ra ở trại giam.
Bỏ kho sắt rồi, 982 phấn khích quá phấn khích và cảm thấy chân tay nhẹ tênh tênh, chỉ muốn chạy một vòng cho sảng khoái. Để phi tang, anh đào lỗ nhỏ dưới gốc cây, bỏ hai khoen sắt xuống, chân đất. Thế là xóa thêm một dấu vết tội phạm, cái dấu vết khó xóa nhất! Mừng ơi là mừng!
Quá nửa đêm về sáng, trời lạnh hồn. Thời gian đang ở cuối Xuân. 982 mở bao bọc quần áo ra thay và nhân thể tiêu luôn sợi dây xiềng, sợi dây sắt này không có công dụng gì khi 982 đi trốn, tốt hơn hết là tiêu ade cho mất tang chứng.
982 mở bọc, lấy bộ quần áo còn lành lặn thay, lúc đó mới nhớ ra vẫn còn mặc quần "không đũng".
982 bận chiếc áo cánh dài tay, quần còn đủ hai ống dài, rất may trên đấm và lưng áo chưa trong "số tù"! Anh ta ngắm nghía cây bụi xe một cách lưu tha rồi ngồi xuống xuống đào lỗi, bỏ sợi xiềng cùng cây bụi xuống đất, lấy Gothic chân đi lên mặt đất mấy cái cho ốm. chăm sóc quần áo lúc này nhẹ nhàng, chỉ còn một bộ đồ rách với bộ đồ mới thay ra, mấy mảnh giẻ với chiếc bao tải, cầm cũng gọn.
Vòng trăng trôi lênh đênh trên trời xám nhạt. 982 cứ nhìn theo trăng đi về phía Tây-Bắc mà anh ước vọng là vùng Chi Nê, Nho Quan. Lúc này, trăng đã từ phía trước tỏa sáng, bóng anh về sau lưng. Khi trăng mới mọc, còn thấy bóng mình ngã dài phía trước, cũng cô độc độc, bây giờ bóng mình cũng không thấy nữa. 982 đã được nghe đồng cảnh kể chuyện có nhiều người trốn trong rừng nhiều ngày, đi mãi mất phương hướng quay lại vòng quay trở lại nơi mình khởi hành mà không biết để đến nỗi đau bắt lại. Vì vậy, 982 hết sức chú ý đến phương hướng, luôn luôn trăng làm đích.
982 lũi đi xa hơn cây số nữa, hai bên cây đào thêm đài, cỏ gianh nhiều bát canh cao đến lót, con đường mòn biến mất lúc nào. Anh biết, đã bắt đầu tiến vào rừng nước hoặc đã lộn đường. dừng chân suy tính.
Bên cạnh 982 đã tìm thấy nhiều mảng sáng ở phía trước mặt, những mảng sáng đó liên tục thành một độ dài dễ vỡ và luôn thay đổi vị trí. Nhìn kỹ mới biết là con sói, 982 mã cỏ tiến lên ngũ bước nữa, tự hỏi:
- Nên vượt qua con dốc hay dừng lại ở đây, dự kiến ​​sáng sủa hay?
Anh ta lại bên bờ biển, nhìn dây mảnh giòng nước sâu bạc đang róc rách, rồi vén quần một chân xuống, coi nông sâu ra sao. Nước lạnh như châm kim.
982 hoàng một rễ cây mọc ra rìa nước, nước ngập cả cánh chân xuống cũng không thấy đáy. Giữa dòng, tất cả sâu, phải mới được. Chiều ngang con dốc 8 thước, chỉ dăm bãi biển là philip qua bờ biển, không khó khăn. Khôi phục, đang vào mùa Xuân nên nước không bao nhiêu.
Sau khi suy nghĩ, 982 quyết định ở lại bên cạnh này, sớm mai sẽ rõ địa điểm sẽ tính năng. Anh quay trở lại kiếm một cây nhiều chạc để ngồi dựa lưng nghỉ qua đêm, và dựa vào cành cao hơn mặt đất lục, bảy thước cố định vàng, lỡ ra cọp tới cũng không nguy hiểm.
Nghĩ đến cọp, 982 sự nhớ vùng này có cọp, tù nhân đi làm rừng đã thường gặp vết chân cọp trên mặt đất ẩm ẩm. Nghe nói trước đây sáu tháng một tù nhân trốn vào rừng nhân đi làm củi, đã yên tâm bắt. Hồi bị giam ở Việt Bắc, 982 đã nghe nhiều chuyện xoa dịu bắt giam ăn thịt, lúc này nhớ lại thấy Cơn. Câu chuyện kỳ ​​lạ dưới đây anh nhớ nhất:
Cũng là một đêm trăng sáng, một người trốn khỏi trại giam cộng sản ở giữa rừng leo một ngọn đồi trọc để vượt qua kia là vùng thung lũng. Sườn dốc dốc và khá dài, người tù ngã mình về phía trước để leo cho dễ dàng, đăm đăm nhìn xuống lối đi tránh những chướng ngại, đầu óc mê suy nghĩ. Gió thổi vù vù hai bên tai. Leo lên đỉnh đồi, người dừng lại định mức nạp năng lượng để hỗ trợ lấy lại sức lực. Bất ngờ thay, khi đó anh ta đã đứng ngay gần đuôi một ông "kễnh" mà không biết.
Thì ra có một con cọp đang nằm dài trên một đá đóng phiu, say mê view trăng lên. Những người ở miền rừng núi cho rằng thoải mái ngắm trăng khi đã không có mục tiêu. Thực sự không có gì hùng tráng bằng cảnh tượng hoàng sơn lâm, nằm dài trên bảo vệ đá cảnh vũ trụ lên, rồi nhìn bao quát toàn bộ khu vực phía dưới cánh tay trong phạm vi sinh sát của cọp. Khi đó cọp có vẻ hiền lành và...mơ mộng như bất cứ một loại thú rừng hiền lành nào.
Trường hợp của người nội thật là tiến lưỡng nam. Tiến lên cũng chết, lùi lại cũng chết mà ngồi dí ở đó chờ đến lúc cọp đi khỏi -mà chắc chắn nó đã đi- cũng nguy hiểm không giá trị. Đúng là trống cộng cộng tìm kiếm con sơn lâm. Trong lúc vừa sợ hãi, vừa mạnh lĩnh vực tuyệt vọng, lại thêm cơn hoang mang, người tù túng ức chế lên một tiếng trảm thù cả cộng đồng cọp, đồng thời nhẩy lên vồ mạnh vào thoải mái. Cọp đang mơ mộng lim dim ngắm trăng, bất ngờ là một vật gì đó vồ hạ bộ kèm theo một tiếng hét long nguy hiểm nguy hiểm, giật mình đến thót một cái mất tinh thần băng xuống bên kia sườn núi, chạy biến vào rừng.
Người này đã thoát chết một cách lạ lùng.
Từ trên chac cây cao, 982 phun lửa suy nghĩ rồi nhìn mắt nhìn xung quanh từ phía dưới chân. Ở đó, những khoảng sáng trăng nhỏ nho nhỏ chây chờn, lúc xa lúc đang chạy lại gần. 982 nhìn kỹ, lại thấy có nhiều bảo vệ trên mặt đất đột biến. Anh ta kỳ vọng đó là những sinh vật nhỏ như đất sâu có mang chất lân tinh nên phát quang trong tối.
Một cơn gió lốc trên ngọn cây rừng. Cành lá nghiền rung động. Nhiều tiếng răng lược, thân cây kèn thoải mái vào nhau bên cạnh kia. 982 dự đoán gần đây có nhiều bụi giang hay nứa nên mới có những tiếng ken ở bên cạnh người như vậy. Liệu còn phải sống chui sống trong rừng bao nhiêu ngày nữa? Rồi lấy lương thực ở đâu ra rút cơn đói khát đủ sức khỏe cả trăm cây? Trời tạnh đã rồi, rồi mưa gió giông làm sao đây?
Anh ta thấy gian nguy mỗi lúc nhiều, khi trước ở vương phong vương không dự phòng được hết. Giả sử có hai, ba người trốn cùng một lúc với nhau, còn dễ dàng bàn tính và cố tâm hơn. Chó một thân một lang thang, lũ lũi trong rừng lớp thì khao khát, lớp lo gặp thú dữ, khi phải tránh né bộ đội, dân quân du kích, dân làng...Khó lòng quá!
Tuy không giải tự động nhưng 982 cũng nhận thấy không còn kim quyết và vững tâm như lúc sắp trốn khỏi trại giam...
Trại Đầm Bùn Trại Đầm Bùn - Trần Văn Thái Trại Đầm Bùn