No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Mary Balogh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: More Than A Mistress
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
nh đến vào quá nửa đêm, rất lâu sau khi Jane đã từ bỏ ý định trông ngóng, dẫu vậy cô vẫn còn thức, đi đi lại lại từ căn phòng nhỏ tới phòng ăn rồi phòng khách, cảm thấy rất bất an. Cô đang đứng trong căn phòng nhỏ, nhìn bức tranh anh vẽ cô, hai cánh tay vòng ôm quanh người, thì nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách ngoài cửa trước. Cô vội chạy ra đón anh, cầm theo luôn một giá nến. Nhưng cô huy động hết lòng tự trọng để bước thật khẽ vào sảnh. Sau này cô lấy làm mừng vì sự dè dặt ấy. Anh mặc áo choàng dài đen tuyền. Anh bỏ mũ lụa và thong thả tháo găng tay trước khi quay sang nhìn cô. Khi anh làm thế, Jane thấy mình đang nhìn vào Công tước Tresham - con người xa lạ trong quá khứ. Công tước Tresham đen tối, lạnh lùng, bất cần, và chắc chắn đang nồng nặc hơi men. Cô nở nụ cười. “Lên lầu!” Anh ra lệnh với vẻ kiêu ngạo lạnh lùng kèm theo cái hất đầu nhẹ về phía cầu thang.
“Vì sao?” Cô cau mày. Anh nhướng mày và nhìn cô như nhìn một con sâu dưới gót giày.
“Vì sao ư?” anh dịu dàng hỏi. “Vì sao ư, Jane? Ta tình cờ nhầm địa chỉ chăng? Nhưng chìa khóa của ta tra vừa ổ. Đây chẳng phải ngôi nhà ta nuôi nhân tình sao? Ta đến để tận hưởng sự phục dịch của nhân tình. Ta cần một cái giường để làm chuyện đó cho thoải mái và cô ta trên cái giường đó. Cái giường thì ở trên lầu, ta tin thế.” “Ngài say rồi!” Cô nói, lãnh đạm không kém gì anh.
“Say ư?” Anh ra chiều ngạc nhiên. “Nhưng không quá say để tìm được đường đến nhà nhân tình. Không quá say để trèo lên cầu thang tới giường cô ta. Không quá say để cứng lên đâu, Jane.” Cô đỏ mặt trước sự tục tĩu của anh và nhìn anh trân trân trong lúc trái tim nặng như chì đến độ không tan vỡ nổi. Nhưng cô biết nó sẽ tan vỡ, ngay khi đêm nay kết thúc. Ngu xuẩn! Ôi, ngu xuẩn, khi cô không những đem lòng yêu anh, mà còn mơ tưởng rằng anh cũng yêu cô.
“Lên lầu!” Một lần nữa anh ra lệnh, và rồi gật gù. “À, ta đã nhận ra nguyên nhân cô trì hoãn. Ta quên nói cảm phiền. Phiền cô đi lên gác hộ, Jane. Phiền cô cởi hết váy áo và kẹp tóc ra khi tới đó. Phiền cô nằm ngửa ra giường để ta có thể sử dụng dịch vụ của cô. Phiền cô tuân thủ hợp đồng giữa chúng ta!” Giọng anh lạnh hơn cả băng đá, đôi mắt đen sẫm như màn đêm.
Cô không có lý do hợp lý nào để từ chối anh. Thỏa thuận của họ chưa từng có điều khoản anh phải yêu cô trước khi cô trao tình cảm cho anh. Nhưng đột nhiên cô cảm thấy mất phương hướng như thể một tuần - tuần lễ quý giá nhất đời cô - vừa bị xóa sạch không còn vết tích. Như thể nó chỉ tồn tại trong giấc mơ của cô. Như thể anh chưa bao giờ trở thành người đồng hành của cô, bạn cô, người yêu cô, bạn tâm giao của cô. Tất cả đã an bài, cô chỉ là nhân tình của anh.
Jane xoay người và đi trước anh lên cầu thang, giá nến giơ cao, tim như hóa đá. Không, không phải thế. Một tảng đá làm gì có cảm xúc. Cô chớp mắt ngăn những giọt lệ. Anh sẽ không được thấy dù chỉ một dấu hiệu yếu đuối ở cô. Không bao giờ!
“Ta đến đây, Jane,” một hồi lâu sau anh cất tiếng, đứng trong phòng ngủ của cô, vẻ mặt khó dò đọc nổi - ngoại trừ có điều gì đó toát lên từ vẻ ngà say và nguy hiểm đáng sợ, “để giải khuây với nhân tình, em định mua vui cho ta thế nào đây?” Một lần nữa cô cảm tưởng như tuần lễ vừa rồi không hề tồn tại. Tất nhiên nếu vậy cô ắt sẽ không thấy có gì đặc biệt xúc phạm trong lời lẽ của anh. Không có gì xúc phạm trong đó cả. Cô không được phản ứng như thể nghĩ rằng nó tồn tại. Cô phải quên đi tuần vừa qua. Nhưng cô ngập ngừng quá lâu.
“Em không tình cờ bị đau đầu đấy chứ, Jane?” Giọng anh đậm chất mỉa mai. “Hay em đến kỳ?” Kỳ kinh nguyệt của cô còn mấy ngày nữa là tới, và cô vẫn canh cánh một nỗi lo về nó. Nhưng cô sẽ không bận tâm trước khi buộc phải lo. Ngay từ đầu cô đã biết hậu quả của mối quan hệ này. Có một điều khoản trong hợp đồng giải quyết vấn đề những đứa trẻ.
“Hay em chỉ đang tìm cớ thoái thác ta đêm nay?” Anh hỏi, nom nguy hiểm hơn bao giờ hết với cặp mắt nheo lại chĩa vào cô. “Em có định thi hành đặc quyền của mình, Jane, và bảo ta cút xuống địa ngục không, hả nỗi thèm khát không được thỏa mãn của ta?” “Không, đương nhiên là không.” Cô bình tĩnh nhìn anh. “Em sẽ vui lòng hầu hạ ngài, thưa ngài. Xét cho cùng em còn nghĩ ngợi mơ tưởng và dự định được chuyện gì khác trong suốt những giờ phút dài dằng dặc khi ngài không ở đây?”
“Chí ít cũng thật yên lòng khi biết được,” vừa nói anh vừa bước về phía cô và chiếc giường, “rằng cái lưỡi hỗn xược của em không hề mất, Jane. Chắc chắn ta sẽ không thích em nằm ngoan ngoãn và phục tùng. Giờ thì, em nghĩ được những lạc thú nào để dành cho ta?” Cô đã học được một số kỹ năng trong một tuần rưỡi qua. Cô học được cách không tỏ ra xấu hổ về bản năng giới tính của cô hoặc của anh. Rõ ràng anh thực sự đang đợi cô mua vui cho mình. Anh đứng sừng sững bên cạnh giường, hai tay chắp sau lưng, và nhướng mày nhìn cô. Nó gây ra không ít ngỡ ngàng và rõ ràng là khó hiểu với những gì cô mong đợi trong lần gặp gỡ kế tiếp của họ.
Cô chậm chạp cởi váy áo, trêu ngươi anh bằng những mảng sáng tối của làn da trần, từng chút từng chút một. Cô gấp gọn từng món lại rồi xoay người đặt lên một chiếc ghế. Khi đã hoàn toàn khỏa thân, cô đưa hai tay lên lần lượt gỡ từng chiếc kẹp trên mái tóc cho đến khi nó đổ xuống như thác nước quanh mình. Cô mỉm cười. Xét cho cùng đêm qua cô đã làm anh lúng túng – nếu đó là toàn bộ nguyên do cho sự thay đổi đột ngột này. Anh vẫn mặc nguyên áo choàng, nhưng đã hất nó qua vai. Anh không định che giấu chỗ phồng lên đang kéo căng mặt vải chiếc quần ống túm. Song anh không hề nhúc nhích. Nét mặt giữ nguyên vẻ bình thản.
Cô tháo những chiếc khuy ở cổ anh và để chiếc áo choàng rơi xuống sàn sau lưng anh. Nhưng trong lúc làm thế cô cọ vào anh và phát hiện ra một điều trước nay không biết – rằng có gì đó thật gợi tình trong việc khỏa thân bên cạnh một người ăn mặc đầy đủ.> “Ngài ngồi xuống đi,” cô mời anh, chỉ vào chiếc giường.
Anh nhướng mày, nhưng vẫn ngồi xuống mép giường, chân choãi rộng, chống hai tay ra sau lưng, dồn trọng lượng lên hai cánh tay. “Em đang học những bài học xấu xa mà ta chưa hề dạy em, Jane,” anh nói, nhìn cô cởi khuy chiếc quần ống túm và giải phóng anh khỏi sự giam cầm. “Em đang ấp ủ điều gì cho ta vậy? Trò chơi bằng miệng sao?”
Bằng bản năng cô biết anh ám chỉ điều gì. Và mặc dù trong thâm tâm cô nghĩ nó thật ghê tởm, song cơ thể cô lại biết không phải thế. Dẫu vậy cô không tin mình có thể làm được. Chưa phải bây giờ. Chưa cho đến khi họ có thể đến với nhau như hai người yêu nhau chứ không phải như một người đàn ông và nhân tình. Cô nắm lấy anh bằng cả hai tay, mơn trớn anh, vuốt ve anh trong lúc anh quan sát việc làm của cô bằng đôi mắt nheo lại. Rồi cô quỳ trên anh, đặt anh nơi lối vào của mình, và hạ người xuống. Cô rướn thẳng người, sống lưng hơi cong ngả về sau, những ngón tay bám vào mặt vải sa tanh trên vai áo vét của anh. Cô nhìn vào mắt anh.
“Tốt lắm, Jane,” anh nói. “Rất thú vị.” Nhưng anh vẫn không cử động. Anh đã dài và cứng bên trong cô, nhưng anh không cử động. Cô có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở anh. Anh đã dạy cô tư thế chủ động. Cô từng làm điều đó trước đây khi anh nằm dài trên giường và cô nghiêng người phía trên anh. Và anh đã phối hợp cùng cô, từng bước một. Họ đã cùng nhau lên đến tột đỉnh khoái cảm.
Đêm nay anh ngồi im phăng phắc và nhìn cô bằng đôi mắt sẫm đen đầy nguy hiểm. Cô đã trơn mượt, ẩm ướt và nhức nhối khao khát. Cô không muốn gì hơn là cảm thấy anh phản ứng lại ngoài sự cương cứng đơn thuần, để anh dẫn cô đi hết con đường. Nhưng anh sẽ không làm thế. Có một sự u ám trong anh mà dường như cô không thể nào thắp sáng. Cô nghĩ anh vẫn đang giày vò cả mình lẫn cô, vì chuyện mà hẳn anh xem như một sự phơi bày nhục nhã tối hôm qua.
Cô vẫn dồn trọng lượng lên hai đầu gối và bắp chân. Và cô bắt đầu chuyển động. Không như những lần trước, những thớ thịt bên trong thắt lại rồi giãn ra theo nhịp điệu nâng lên và xuống. Có một sự dè dặt nhất định trong những lần trước, một sự kiềm chế nhất định không cho đam mê vượt lên và thống trị - ít nhất là cho đến những giây cuối cùng. Lần này cô chuyển động không hề dè dặt, những bắp thịt bên trong thả lỏng, không có rào cản nào khi cô điều khiển nhịp điệu ái ân. Sống lưng cô uốn cong hơn nữa, đầu cô ngửa ra sau, mắt cô nhắm nghiền, hai tay chống lên hai đầu gối anh. Cô cố gắng bày tỏ với anh bằng cơ thể mình rằng cô quan tâm, rằng cô sẽ không từ chối bất cứ điều gì ở anh khi anh cần cô. Và bất chấp tâm trạng kỳ lạ, u ám của anh, cô cảm thấy anh thực sự cần cô.
Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua, anh vẫn cứng và bất động để mặc cô làm gì thì làm. Nhưng khi ham muốn đã trở thành nỗi nhức nhối, và sự nhức nhối ấy không khác gì đau đớn thì cuối cùng - ôi, tạ ơn Trời - hai tay anh đưa lên hông cô và bất ngờ dữ tợn kẹp chặt ở đó. Nhịp điệu và toàn bộ sự kiềm chế của cô vỡ tan khi anh dồn dập thúc vào trong cô, xé toang rào cản mà cô đã cố tình không dựng lên. Cô có thể nghe thấy tiếng nức nở của mình như đang nghe một ai khác từ khoảng cách rất xa. Cô nghe thấy tiếng gầm gừ của anh khi đạt cực khoái và cảm thấy luồng hạt giống của anh phun trào nóng bỏng trong mình. Hòa hợp, ôi, sự hòa hợp hạnh phúc. Giờ anh sẽ được an ủi. Họ sẽ nằm bên nhau, ấm áp, thỏa mãn, và trò chuyện. Cô sẽ trấn an anh và anh sẽ trở lại là Jocelyn thay vì Công tước Tresham cay độc và nguy hiểm.
Ngày mai cô sẽ có thể thổ lộ những bí mật đen tối> Jane đang thở hổn hển, ẩm ướt và ớn lạnh vì đổ mồ hôi. Cô vẫn ngồi trên anh, đôi chân mở rộng và tê cứng. Anh vẫn dấn sâu trong cô. Cô ngẩng đầu và cười mơ màng với anh.
“Vô cùng thú vị, Jane,” anh nhấn giọng. “Em đang dần thành thạo trong nghề rồi đấy. Em bắt đầu xứng đáng với từng xu được trả.” Anh nhấc cô khỏi người mình, xoay người cô để cô nằm sõng xoài trên giường, rồi đứng dậy cài lại cúc quần. Như thể anh vừa hất một xô nước lạnh vào cô.
“Và ngài, tất nhiên,” cô nói, “luôn là bậc thầy của lăng mạ mập mờ. Em hoàn toàn hiểu rõ đây là việc em được trả tiền để làm. Ngài không cần nhắc cho em nhớ chỉ bởi ngài đã hạ thấp sự phòng vệ của mình tối qua và xấu hổ vì đã kể cho em những điều sâu kín.” Cô kéo chăn lên che người, chợt cảm thấy mình trần trụi hơn bao giờ hết. “Em cảm thấy bị lăng mạ, Jane,” anh hỏi cô, “vì được khen là rất thành thạo trên giường sao? Ta không thường buông lời khen đó đâu, em biết đấy.” Anh khoác áo choàng lên vai.
“Em cảm thấy bị lăng mạ,” cô nói với anh, ngồi dậy và ôm tấm chăn che ngực, “vì ngài không cần thiết hạ thấp em, thưa ngài, bằng câu nói về sự thành thạo và tiền lương này. Em bị lăng mạ vì ngài cảm thấy bẽ mặt khi bộc bạch tâm can với em chỉ vì em là phụ nữ và thêm nữa lại là tình nhân của ngài. Em tưởng chúng ta đã trở thành bạn bè - và bạn bè thường nói chuyện với nhau. Họ giãi bày tâm sự với người kia, chia sẻ những bí mật sâu kín nhất và những vết thương ăn sâu nhất. Em đã lầm. Em không nên quên rằng ngài trả lương cho chuyện này.” Cô khoát tay chỉ vào chiếc giường. “Và giờ em mệt rồi. Em đã làm việc vất vả để kiếm sống. Ngài đi mạnh giỏi, thưa ngài. Tạm biệt.” “Bạn bè thường tâm sự với nhau ư, Jane?” Anh đang nhìn cô chăm chú, đôi mắt sẫm lại. Cô thoáng rùng mình sợ hãi. Cô ngỡ anh sắp cúi xuống và túm lấy cô. Thay vào đó anh chỉ đột ngột cúi đầu chào, đầy vẻ tôn kính mỉa mai và sải bước khỏi phòng.
Jane cảm thấy lạnh cóng, run rẩy và chưa bao giờ thấy cô đơn, buồn bã như lúc này.
Trên đường trở về ngôi nhàở quảng trường Grosvenor, tâm trạng của Jocelyn cực kỳ u ám. Giờ thì anh hoàn toàn khinh bỉ bản thân - chí ít cũng là cảm giác thỏa mãn quen thuộc. Anh cảm thấy như mình đã cưỡng hiếp cô - tuy anh không tiếp cận cô theo cái cách anh đã quen với những nhân tình trước đây. Và anh khinh miệt cô. Cô không được cho anh đến gần mình đêm nay, nhưng trên thực tế cô đã phục vụ anh như một gái điếm hạng sang lành nghề. Anh ghét cô vì đã ru ngủ anh vào niềm tin rằng anh đã tìm được một người bạn, một người tâm giao, cũng như một đối tác tuyệt hảo trên giường. Không biết vì sao cô đã xui khiến anh hạ thấp tất cả hàng rào phòng thủ, để chia sẻ với cô mọi điều bí mật nhất. Chẳng biết sao anh không thấy cô nhận nhưng không trao lại cái gì ngoài cơ thể, vì không hề có sự hai chiều trong quan hệ của họ.
Cô đã nhận sự tin tưởng của anh, nhưng lại giấu mình thật kỹ đằng sau vị trí nhân tình và cái tên giả Jane Ingleby. Vậy mà cô dám lên lớp anh về bản chất của tình bạn chân chính. Cô đã có được tất cả ở anh, thậm chí cả tình yêu mà anh vẫn nghĩ mình không thể có nữa.
Anh ghét cô vì đã lừa gạt anh tới chỗ hy vọng rằng rốt cuộc thì đời vẫn đáng sống. Vì đã khiến anh lột bỏ tất cả sự che chở của lớp kén cứng rắn mà anh đã sống trong đó mười năm. Anh ghét cô.
Thậm chí anh không thể nghĩ về cô với cái tên Sara. Cô là Jane.
Nhưng Jane Ingleby không tồn tại. Anh hài lòng với cái đầu bắt đầu nhức lúc về gần đến nhà. Nếu may mắn, sáng mai rượu sẽ làm anh quên hết mọi thứ.
Từ vị trí trong góc khuất của một ô cửa tối om bên kia đường, Mick Boden căng mắt quan sát, đầu tiên là Công tước Tresham sải bước dọc con đường, rồi đến ánh sáng trên chỗ hẳn là phòng ngủ của ngôi nhà phụt tắt. Ngôi nhà rõ ràng là một cái tổ uyên ương - Công tước đã đi vào bằng chìa khóa riêng, ở lại đủ lâu cho một hoặc hai cuộc mây mưa trong căn phòng mà ánh đèn xuất hiện ngay sau khi ông ta đến, và rồi Công tước đi bộ về nhà, nom khá thỏa mãn với chính> Đó là một ngày dài. Không có lý do gì để quanh quẩn ở lại thêm nữa. Rất ít khả năng cô nhân tình sẽ nhô ra khỏi nhà để nhìn theo người yêu của mình, hoặc thậm chí hiện ra bên khung cửa sổ vì chưa vẫy chào tạm biệt.
Nhưng sẽ có lúc cô ta phải bước ra - có thể là ngày mai để đi dạo hoặc mua sắm. Tất cả những gì y cần là nhìn lướt qua cô ta. Sau đó y sẽ biết cô nàng xinh xắn của Công tước có thể là tiểu thư Sara Illingsworth, tên giả Jane Ingleby không. Linh tính mách bảo cho Mick Boden về người phụ nữ sống trong ngôi nhà, và trong suốt một năm làm thám tử Bow Street y đã biết nên tin vào linh cảm của mình. Y sẽ quay lại vào sáng mai, Mick quyết định, và theo dõi ngôi nhà cho đến khi cô gái bước ra ngoài. Tất nhiên y có thể điều một nhân viên làm công việc nhàm chán đó, vì còn nhiều hướng điều tra khác y nên bám theo, nhưng y có một sự tò mò và cả chút kính trọng đối với người phụ nữ trong hành trình tìm kiếm dài dặc và nản lòng này. Y muốn là người đầu tiên nhìn thấy, và người đầu tiên bắt giữ cô ta.
Tin Em Và Yêu Em Tin Em Và Yêu Em - Mary Balogh Tin Em Và Yêu Em