Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:51 +0700
Chương [17]: Dương Dương Là A Di Kỳ Quái
Beta: Ddil
Đến 2h sáng cuộc họp mới chấm dứt, mọi người mang theo cơ thể rã rời đứng dậy khỏi bàn họp, Dương Dương sợ bọn họ giữa đêm khuya lái xe về nhà gặp điều gì bất trắc nên đã sớm gọi xe taxi đưa mọi người về nhà, chi phí thuê xe đều do công ty chi trả.
Đợi tất cả mọi người về hết, Dương Dương mới nán lại xem tài liệu, mãi cho tới lúc rạng sáng, cơ thể chống đỡ không nổi gục xuống bàn làm việc nghỉ ngơi.
Từ hôm ở nhà ba trở về, Tòng An có triệu chứng bị sốt, khuôn mặt trắng nõn trước giờ lại trắng bệch không có chút máu, trán nóng hơn so với nhiệt độ bình thường rất nhiều. Hơn nữa, thân nhiệt của trẻ nhỏ lúc nào cũng cao, nhiệt độ nóng như vậy càng khiến Nhan Hâm lo lắng.
Sáng sớm tinh mơ, nàng đã thức dậy nấu cháo rau diếp cá cho Tòng An ăn, sau đó gọi mẹ nhờ bà đưa Tòng An đến bệnh viện khám bệnh, mặt khác nàng cũng bận làm những chuyện khác. Sắp xếp xong mọi thứ thời gian vẫn còn rất sớm.
Nhan Hâm đến công ty vào thời điểm trên đường không có nhiều xe cộ, thành phố đông đúc này vừa mới thức dậy, đột nhiên trở nên rộng thênh thang. Mấy chiếc xe đua thể thao đang lao vút trên đường, lướt qua Nhan Hâm hò hét rồi phóng thẳng.
Nhan Hâm đi vào trong thang máy, lúc này bên trong cũng chỉ có một mình nàng, đến công ty phát hiện cổng công ty đã mở. Phòng làm việc sâu trong cùng vẫn còn sáng đèn.
Nàng nghi ngờ bước vào phòng kinh doanh, bên trong thật lộn xộn, trên bàn làm việc giấy tờ ngổn ngang, còn bày một đống ly café, một người đang gục mặt trên bàn ngủ, nằm trên đống văn kiện giấy tờ.
"Hở?...mấy giờ rồi..." Dương Dương chống tay, con mắt mệt mỏi mở không ra, mí mắt vẫn dính chặt vào nhau, cô hé mắt nhìn vào đồng hồ trên tường.
"Còn hai tiếng nữa mới tới giờ làm." Nhan Hâm nói.
Dương Dương nghe được giọng nói của nàng, còn chưa tin bản thân mình đang tự nói chuyện. Mãi cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Nhan Hâm mới khẳng định giờ phút này người đang đứng trước mặt cô là Nhan Hâm.
Nhan Hâm cầm lấy bảng kê trên bàn, hỏi: "Tối qua cô làm tăng ca tới mấy giờ?"
"Không phải tối qua, chính xác là rạng sáng hôm nay. Vừa mới ngủ chưa được bao lâu, còn em, sao lại đi làm sớm vậy?"
"Tòng An bị sốt, tôi vừa đưa bé đến chỗ mẹ mình, nhờ mẹ đưa bé đến bệnh viện khám bệnh." Nhan Hâm nhìn lên cái tên công ty quen thuộc bên trong bảng kê.
"Tòng An bị sốt à? Không mặc đủ ấm sao?" Dương Dương cảm thấy trẻ con mà sinh bệnh là đáng thương nhất, y tá sẽ mang khẩu trang cầm 1 cây kim tiêm đâm vào cánh tay bọn nhỏ. Một mũi, lại thêm một mũi nữa...Dương Dương ngáp một cái, mới sáng sớm đã nghĩ mấy chuyện như vậy có phải rất biến thái hay không?
Nhan Hâm nói: "Ba của Tòng An đang bận nhiều việc, không có tâm trí mà chăm sóc Tòng An, tôi đang cân nhắc trong khoảng thời gian này sẽ đưa bé về lại nhà mình."
Thế nhưng mọi chuyện không dễ dàng như Nhan Hâm nghĩ, Tòng An tuy mang họ của nàng, nhưng người bên kia cũng không đồng ý cho đứa bé trở về, hơn nữa nghĩ đến việc nàng độc thân, bọn họ lại sợ Nhan Hâm chăm sóc đứa bé không tốt, lại càng không đồng ý buông tay.
Nếu như ba của Tòng An có thể chăm sóc tốt cho Tòng An thì không có vấn đề gì, nhưng bây giờ anh ta đã có tình yêu mới, dần dần quên mất sự tồn tại của Tòng An, khiến cho người làm mẹ như nàng đau lòng không ngớt.
Nhan Hâm nghĩ tới việc đó vẻ mặt đăm chiêu, như một con thuyền một mình lênh đênh ngoài biển khơi bao la rộng lớn.
Dương Dương theo bản năng muốn cầm tay nàng, không để nàng thất thần như vậy.
Dương Dương đứng dậy, phần hông truyền đến một cảm giác đau nhức. Cô cắn răng chầm chậm đứng thẳng dậy, nói: "Tôi thật sự già rồi, mới thức thâu đêm có mấy hôm đã chịu không nổi, đúng là tuổi trẻ đã bay đi mất rồi."
Nhan Hâm nói: "Ngày nào cô cũng bận rộn như vậy sao? Tôi nhớ rõ công ty đã tích luỹ được một lượng khách hàng đáng kể trong quý này rồi mà, về mặy này làm gì còn có áp lực."
"Mấy hôm trước đúng thật không có áp lực gì, nhưng người trong công ty đó lại tự mình chạy đơn, áp lực theo đó mà đến, vì việc này, tôi đã theo đuổi bản hợp đồng này cả một tháng trời, điều kiện cũng đã thoả thuận xong rồi, tên đó lại tự ý kí hợp đồng với công ty khác."
Dương Dương giận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay cô chống vào hông rồi vặn qua vặn lại, cơ thể giống như máy móc lâu ngày không được tra dầu mỡ mà hoạt động không được linh hoạt.
Nhan Hâm nói: "Cô có thể nói chuyện với giám đốc bên đó."
"Tôi đã nhờ người trung gian hẹn gặp giám đốc của Trung Nhuận, giám đốc cũng đứng về phía chúng ta, nhưng người nọ lại là thân thích của tổng giám đốc, tổng giám đốc giao toàn quyền xử lí cho anh ta. Cho nên giám đốc cũng hết cách, nói lần sau nhất định sẽ ưu tiên cho chúng ta." Dương Dương lắc đầu, đối với chuyện này không còn hi vọng. Những gì có thể cô đều đã cố gắng làm, nhưng thành sự tại thiên, giờ chỉ biết thắp hương cầu Phật mà thôi.
Nhan Hâm nói: "Tổng giám đốc của Trung Nhuận rất thích sưu tầm rượu quý."
"Tôi cũng từng nghe nói qua, nhưng như thế có thể nói lên được điều gì?" Dương Dương không hiểu vì sao Nhan Hâm lại nói chuyện này.
"Cuối tuần này ông sẽ mời người đến thưởng thức rượu ở nhà máy rượu."
"Làm sao cô biết?" Dương Dương tin những gì Nhan Hâm nói không phải giả. Nhưng thông tin này nàng ấy lấy từ đâu?
"Bởi vì người được mời đến là tôi." Nhan Hâm đáp.
Quan hệ xã hội nhất định là một mạng lưới to lớn, mỗi một người đặt trong cái mạng lưới đó đều sống trong một mối quan hệ xã hội. Một số nguyền rủa các mối quan hệ đó, một số lại được hưởng lợi từ nó. Thích hoặc ghét nó, xã hội là như vậy, không vì một ai mà thay đổi được.
Dương Dương nhờ mối quan hệ để gặp được Tổng giám đốc của công ty đối tác, không phải ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc mà hiện tại hai người đang ngồi đối diện thưởng thức rượu vang thượng hạng, nói đến những đề tài không liên quan tới công việc.
Ánh mắt Dương Dương dừng lại trên người Nhan Hâm, lần này là Nhan Hâm thay cô nối sợi dây này, bắc cây cầu này, cô cảm ơn Nhan Hâm, rồi lại cảm thấy bản thân mình như đang lợi dụng Nhan Hâm.
Vốn dĩ tuyệt đối không thể đem tình cảm và lợi ích lên trên bàn cân được. Dương Dương thầm nghĩ sau này cô khó có thể đối mặt với Nhan Hâm.
Nhan Hâm gọi tổng giám đốc công ty Trung Nhuận là bác, người nọ khuôn mặt hiền hậu, nếu không phải Dương Dương đã biết trước biểu hiện của ông ấy trên thương trường thì sẽ nghĩ trên đời này còn có một doanh nhân hoà nhã như vậy sao.
Tần Nhạc Đạt đối với người Nhan Hâm đưa tới tỏ vẻ rất hứng thú: "Hâm Hâm nhất định xem cháu là người bạn tốt nhất, bằng không sẽ không đưa tới nơi này. Ta đã chứng kiến Hâm Hâm lớn lên, nó được nuôi dưỡng tính tình như một đại tiểu thư, không phải một người vô cùng hợp ý sẽ không thể tiếp cận được."
Dương Dương nhìn về phía Nhan Hâm, ánh mắt như đang hỏi, có đúng vậy không?
Nhan Hâm cầm lấy chiếc ly, mượn việc uống rượu để tránh ánh mắt dò hỏi của Dương Dương.
Tần Nhạc Đạt nói tiếp: "Ở công ty không ai ưa Nhan Hâm, đúng không?"
Nhan Hâm nhẹ giọng phản đối: "Đại bá, sao bác lại hạ thấp giá trị của cháu thế?"
Dương dương nói: "Ai mà không yêu Nhan Hâm được chứ ạ, mọi người đều yêu quý cô ấy." Tỉ như Dương Dương này, chỉ một buổi tối đã yêu Nhan Hâm rồi.
Nhan Hâm đọc được ý tứ trong câu nói của Dương Dương, khuôn mặt hơi nóng lên, cũng không biết có phải do rượu hay không nữa.
Tần Nhạc Đạt cùng Dương Dương nói chuyện rất lâu, chủ đề đều xoay quanh Nhan Hâm, là thâm giao với Nhan gia bao năm, Tần Nhạc Đạt cực kì hiểu rõ chuyện của Nhan Hâm. Dương Dương cũng nhờ ông mà moi được chút thông tin về quan hệ của Nhan Hâm, sau đó trong lòng đã ráp lại được một Nhan Hâm hoàn chỉnh.
Dương Dương tạm thời rời khỏi đi vào toilet. Tần Nhạc Đạt nói với Nhan Hâm: "Cô gái này là giám đốc Dương lúc trước đã đến đàm phán với công ty ta, ta nhớ không lầm chứ?"
Trong mắt Tần Nhạc Đạt hiện lên sự lọc lõi của một người làm kinh doanh. Ông không phải một con mèo ngoan ngoãn, dịu dàng, trên thương trường đã tôi luyện được một con mắt nhìn người. Ông có ấn tượng rất sâu sắc đối với giám đốc Dương, ngoài sự hiểu biết sâu sắc cùng sự quyết đoán của cô, chủ yếu cô còn có khuôn mặt xinh đẹp mê đắm lòng người, cả hai hoà cùng nhau càng biến thành một người đáng chú ý.
Nhan Hâm đáp: "Vâng."
"Cháu mang cô ấy đến đây cũng không phải để giới thiệu bạn cháu cho ta, đại bá đoán không sai chứ?"
Nhan Hâm biết không thể gạt được đại bá: "Kì thật dạo gần đây cô ấy liên tục liên lạc với bác, bản hợp đồng đã được thoả thuận chỉ còn thiếu mỗi con dấu, kết quả có người đơn phương huỷ bỏ giao ước, cùng người công ty khác kí hợp đồng."
"Ồ? Có việc này sao? Cấp dưới không nói cho ta biết, ta cũng không nắm rõ. Chờ ta đi tra cứu chuyện này. Ta vẫn luôn nói với bọn họ, tiền có thể kiếm ít cũng được, quan trọng là chữ tín phải đặt lên hàng đầu."
Nhan Hâm nói: "Cảm ơn đại bá."
"Việc này có gì phải cảm ơn, không nên khách sáo như vậy. Theo ta thấy, giám đốc Dương là một người không tầm thường, nhìn dáng vẻ ban nãy của cô ấy, rõ ràng trong bụng rất gấp rút, nhưng cũng cố chịu đựng không nói một câu nào về công việc."
"Về mặt này, cô ấy quả thực rất xuất sắc."
Tần Nhạc Đạt mỉm cười, nói: "Thật hiếm thấy, người có thể được Nhan Hâm đại tiểu thư khen ngợi rất ít, có thể chỉ có một thôi."
Dương Dương trang điểm xong rồi cùng Nhan Hâm rời khỏi nơi đó.
Tần Nhạc Đạt cũng đang chuẩn bị rời khỏi, ông gọi người tới nhà máy sản xuất rượu, ngoài nói những chuyện liên quan tới rượu ra còn muốn bọn họ tìm giúp ông một tài xế lái xe.
Nhân viên mỉm cười nói: "Tần tiên sinh không cần dặn dò việc khác, tài xế đã được gọi từ trước, hiện đang chờ ngoài cổng."
Đã có người chuẩn bị sẵn từ trước thay ông rồi, Tần Nhạc Đạt biết được sau đó liền khen ngợi người này chu đáo.
Dương Dương và Nhan Hâm sớm đoán được không thể tự mình lái xe về nên đã gọi taxi chờ ở bên ngoài. Lúc về Dương Dương còn mang theo mấy chai rượu, nếu như cuộc gặp gỡ lần này có hiệu quả, cô hẳn phải mở mấy chai rượu ăn mừng mới được.
Nhan Hâm uống một chút rượu, hai má đã ửng đỏ, tay nàng đặt trên đầu gối, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dương Dương khẽ nói: "Cảm ơn em đã giúp đỡ." Câu nói như phủ một lớp mù tạt trên lưỡi khiến cảm xúc Dương Dương lẫn lộn.
Nhan Hâm đáp: "Tôi làm vì công ty. Cho nên cô cảm ơn tôi một lần là đủ rồi, không cần phải lặp đi lặp lại."
"Em không muốn tôi cũng không nói nữa." Dương Dương nói thêm: "Là đồng nghiệp với em bao nhiêu năm tôi lại không biết em với Tần tổng lại có mối thâm giao như vậy."
"Cô có nói cho tôi biết những mối quan hệ của cô không?" Nhan Hâm vặn lại.
Dương Dương sững người, hiểu được ý tứ trong câu nói của nàng, cười thầm, đáp: "Quả thực sẽ không."
Dương Dương chợt cảm thấy tâm tình tốt hẳn lên, cô nheo mắt khẽ hát, hát theo lời bài hát đang phát trên radio trong xe, tài xế lén nhìn vào gương chiếu hậu, còn nghĩ người đằng sau phê thuốc đang bay.
Hết Chương 17