Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 18
M
ột giấc mơ đầy nóng bỏng là chuyện bình thường. Chúng thậm chí là một phương pháp lành mạnh để vượt qua khoảng thời gian cô đơn trong khi chờ đợi một người đồng hành thích hợp.
"Cuộc Sống Tình Dục Bí Mật Của Tôi"
Cho tạp chí Chik
"Thật tốt khi biết rằng anh Kevin cuối cùng đã quyết định dành thời gian với chị. Có lẽ anh sẽ đồng ý với việc tư vấn hôn nhân." Amy vừa xếp những cái bánh mứt dâu tây lên cái đĩa gốm xanh xong và nhìn Molly với vẻ thương hại quen thuộc của cô.
"Chúng tôi không cần tư vấn hôn nhân," Kevin thình lình bước qua cánh cửa với Marmie nũng nịu theo dưới chân mình. Họ mới vừa trở về sau chuyến phiêu lưu du ngoạn của mình, và tóc của anh thì đang rối bù. "Những gì chúng tôi cần là những cái bánh kia. Bây giờ đã là 5 giờ chiều, và các vị khách của chúng ta đang chờ đợi cho bữa trà."
Amy miễn cưỡng di chuyển về phía cửa. "Có thể nếu cả hai anh chị cùng cầu nguyện…”
"Những cái bánh!" Kevin gầm gừ.
Amy cho Molly một cái nhìn rằng cô chỉ muốn làm điều tốt nhất cho cuộc sống không tình dục bất hạnh của Molly. Rồi cô mới bỏ đi.
"Cô nói đúng," anh nói. "Con bé đó thật phiền phức. Tôi nên đưa cho cô cái vết bầm chết tiệt đó.”
Đây là một chủ đề mà Molly chắc chắn không muốn thảo luận đến, và cô tập trung tất cả sự chú ý của mình vào việc bố trí khay trà. Cô đã không có thời gian để thay bộ quần áo nhàu nhĩ của mình hoặc làm thẳng mái tóc rối bù của cô, nhưng cô buộc mình không nhúc nhích khi Kevin bước vài bước tới gần hơn.
“Trong trường hợp cô đang lo lắng, Daph... Tai tôi đã chỉ vừa phục hồi sau những tiếng gào thét đó."
"Anh đã đâm thẳng xuống khu rừng. Và tôi không gào thét." Cô nhấc cái khay lên và đẩy nó vào tay anh. "Tôi chỉ ré lên một chút thôi.”
"Một tiếng ré khủng khiếp. Và chúng ta không bay ở bất cứ chỗ nào gần khu rừng cả.”
"Tôi tin rằng các vị khách nữ của chúng ta đang lo lắng chờ đợi anh đấy."
Anh nhăn nhó và biến mất cùng với Marmie.
Cô mỉm cười. Cô đã không nên ngạc nhiên rằng Kevin là một phi công máy bay nhiều kinh nghiệm, mặc dù cô muốn anh đề cập đến nó trước khi họ bay. Mặc dù cả buổi chiều họ ở cùng nhau, nhưng mọi thứ giữa họ cũng chẳng tốt hơn chút nào. Anh đã không nói một lời nào về cuộc phỏng vấn của anh sáng hôm nay, và cô không thể để mình hỏi trước. Sự kì lạ của anh cũng tăng lên. Một lần cô vô tình đụng vào anh, và anh đã nhảy bật ra xa như thể cô đang làm bỏng anh vậy. Nếu anh không muốn cô ở cùng với anh, vậy thì tại sao anh lại mời cô?
Cô đã biết câu trả lời. Sau cuộc nói chuyện với Lilly, anh không muốn phải ở một mình.
Người phụ nữ mà đã gây ra tình trạng rối bời trong anh đang đi vào bếp qua cửa sau. Sự không chắc chắn được thể hiện rõ trên khuôn mặt bà, và trái tim Molly dường như đồng cảm với bà. Trong suốt hành trình bay trở về khu cắm trại, cô đề cập đến cái tên Lilly nhưng anh liền thay đổi ngay chủ đề.
Cô nhớ những gì anh đã nói trước khi họ rời căn nhà. Đùng một cái tôi phải cảm thấy gắn bó với bà ấy sao? Tôi không làm được! Đó là điểm mấu chốt nhắc nhở rằng Kevin không thích những mối quan hệ gần gũi gắn bó. Cô bắt đầu nhận ra anh giỏi như thế nào trong việc giữ người khác tránh xa mình. Thật kì quặc là Liam Jenner, người ám ảnh với sự riêng tư, lại ít che dấu cảm xúc của mình hơn cả Kevin.
“Cho cháu xin lỗi về con mèo của bác,” Molly nói. “Nó thật là bốc đồng. Kevin cần một ít sôi động.” Cô lần theo các cạnh của cái khay phục vụ. “Cháu muốn anh ấy cảm thấy thích thú với khu cắm trại này để anh ấy sẽ không bán nó đi.”
Lilly gật đầu chậm rãi. Tay cô trượt vào rồi lại bỏ ra khỏi túi áo. Cô hắng giọng. “Kevin có kể cho cô về cuộc nói chuyện của chúng tôi không?”
“Vâng, có.”
“Nó không thành công gì cho lắm.”
“Nhưng cũng không phải hoàn toàn thất bại.”
Tim bà đập loạn một nhịp và hi vọng xuất hiện trên gương mặt bà. “Tôi cũng hi vọng vậy.”
“Bóng bầu dục đơn giản hơn nhiều so với một mối quan hệ.”
Lilly gặt đầu và nghịch chiếc nhẫn của bà. “Ta nợ cháu một lời xin lỗi, đúng chứ?"
“Vâng, bác có.”
Khoảnh khắc nụ cười của Lilly tràn đầy sự thấu hiểu "Ta đã không công bằng. Ta biết điều đó."
“Bác nói rất đúng.”
“Ta rất lo cho nó.”
“Với những tổn thương mà người nữ thừa kế hung ác có thể gây cho cảm xúc mong manh của anh ấy, phải không?”
Lilly nhìn xuống Roo, con chó đang đi ra từ dưới gầm bàn. “Giúp ta với Roo. Cô ấy làm ta sợ kìa.”
Molly cười.
Lilly mỉm cười nhưng sau đó lại nghiêm trang trở lại. “Ta xin lỗi đã đánh giá sai cháu, Molly. Ta biết cháu quan tâm nó, và ta không tin cháu có ý định làm tổn thương nó.”
Molly nghi ngờ ý kiến của Lilly sẽ thay đổi nếu bà biết tình cảnh đằng sau cuộc hôn nhân của họ. Chỉ có lời hứa của cô với Kevin giữ cô không nói ra sự thật. “Trong trường hợp bác không nhận ra, cháu đứng về phía bác. Và cháu nghĩ Kevin cần bác trong cuộc đời của anh ấy.”
“Cháu không biết điều đó có ý nghĩa với ta đến thế nào đâu.” Bà nhìn chằm chằm ra phía cửa. “Ta sẽ đến dùng bữa trà.”
“Bác chắc chứ? Các vị khách sẽ vây kín bác đấy.”
“Ta sẽ xử lý được.” Bà sửa lại tư thế đứng thẳng. “Ta ẩn nấp thế là đủ rồi. Chồng cháu sẽ phải chấp nhận ta cách này hay cách khác thôi.”
“Thật tốt.”
Lúc Molly đến phòng khách với khay bánh và các ấm trà, thì Lilly đang trò chuyện vui vẻ với các vị khách, những người đang vây kín bà. Ánh mắt bà chứa đầy cảm xúc mỗi khi bà nhìn vào Kevin, nhưng anh luôn né tránh nhìn lại. Nó làm anh tin rằng bất kì tín hiệu nào được gửi về phía bà cũng sẽ bằng cách nào đó bẫy anh lại.
Tuổi thơ của Molly đã dạy cô hãy cẩn thận với những người không mở lòng, và sự cẩn trọng của anh làm cô chán nản. Nếu cô thông minh, cô sẽ thuê một chiếc xe và lái trở về Chicago vào mỗi tối.
Một người phụ nữ lớn tuổi đến từ Ann Arbor, người mà đăng kí phòng rất sớm ngày hôm đó xuất hiện ngay bên khủy tay cô. “Tôi nghe nói cô viết sách trẻ em.”
“Không nhiều lắm đâu,” cô trả lời rầu rĩ, nghĩ về một loạt các bản thảo cô tới giờ vẫn chưa hoàn thành và tấm séc thanh toán nợ thế chấp cô sẽ không thể viết được.
“Chị tôi và tôi luôn luôn muốn viết những cuốn sách cho trẻ em, nhưng chúng tôi đã bận đi du lịch đến nỗi dường như chưa thể tìm thấy thời gian để viết.”
“Cần nhiều yếu tố để viết một cuốn sách cho trẻ em hơn là chỉ có thời gian,” Kevin nói đằng sau cô. “Nó không dễ như người khác thường nghĩ.”
Molly giật mình, cô gần như đánh rơi cái khay bánh.
“Những đứa trẻ muốn một câu chuyện hay,” anh nói. “Chúng muốn được cười hay cảm thấy sợ hãi hay tìm hiểu được một vài thứ gì đó, những thứ mà không phải bị đẩy xuống cổ họng chúng. Đó là những điều mà Molly đang làm với những cuốn sách của cô ấy. Ví dụ nhé, trong cuốn Daphne Chạy Trốn…” Anh đang mô tả chính xác đến kì lạ kỹ thuật mà Molly sử dụng để chinh phục được độc giả của mình.
Một lúc sau, khi anh xuất hiện ở nhà bếp, cô mỉm cười với anh.
“Cảm ơn đã bảo vệ cho sự nghiệp của tôi. Tôi rất cảm kích.”
“Đó là những kẻ ngốc.” Anh gật đầu về phía phần bánh nướng cô chuẩn bị cho bữa sáng hôm sau. “Cô không cần phải nấu quá nhiều. Tôi đã nói với cô là tôi có thể đặt hiệu bánh trong thị trấn làm.”
“Tôi biết. Tôi thích việc này.”
Cái nhìn của anh trôi dạt đến phần vai trần và cái ren yếm phía trên. Anh đã nán lại đủ lâu làm cô cảm thấy như thể anh đang trượt những ngón tay của mình trên làn da cô vậy. Một tưởng tượng ngớ ngẩn, cô nhận ra, còn anh thì nỗ lực chộp lấy cái lọ bánh quy nơi cô vừa bỏ những cái còn sót lại vào. "Cô dường như thích thú với mọi thứ xung quanh đây. Cái gì đã xảy ra với những kí ức tồi tệ của những năm cắm trại hè rồi?”
“Đây là cách tôi muốn một mùa cắm trại hè diễn ra.”
“Buồn tẻ và nhiều người già à?” Anh cắn một miếng bánh. “Cô có sở thích hơi lạ nhỉ.”
Cô không muốn tranh luận với anh về nó. Thay vào đó, cô hỏi câu hỏi mà cô đã trì hoãn cả buổi chiều nay. “Anh đã không nói một điều gì về buổi phỏng vấn sáng nay của anh cả.”
Anh cau có. "Họ không biết nhiều như tôi muốn. Gã đầu tiên có thể là một đầu bếp giỏi, nhưng anh ta đã say xỉn khi đến phỏng vấn. Và người phụ nữ tôi đã phỏng vấn đưa ra rất nhiều hạn chế nếu cô ta nhận việc đến nỗi cô ta gần như vô dụng.”
Tinh thần của Molly tăng vọt, và chỉ bị nhấn chìm khi anh nói tiếp.
“Tôi có một ứng viên phỏng vấn vào chiều mai, nhưng, bà ta có vẻ rất tuyệt lúc nói trên điện thoại. Bà ta thậm chí không thèm quan tâm đến cuộc phỏng vấn hôm Chủ nhật. Tôi nghĩ chúng ta có thể huấn luyện bà ấy vào thứ Hai và trễ nhất là rời khỏi đây vào thứ chiều thứ Tư.”
“Hoan hô,” Cô nói rầu rĩ
“Đừng có nói với tôi là cô sẽ rời khỏi giường sau 5h30 sáng đấy?"
Amy đang cười khúc khích ở hành lang. "Troy, không!"
Cặp vợ chồng mới cưới đang tiến hành kiểm tra trước khi họ rời đi. Mỗi buổi chiều, sau bữa trà họ đều trở về căn hộ của họ, Molly khá là chắc chắn họ sẽ nhảy ngay lên giường và tạo ra nhiều tiếng ồn ào trước khi họ phải trở về khu B&B vào buổi tối.
“Thật may mắn cho chúng ta làm sao,” Molly lẩm bẩm. “Bây giờ chúng ta có thể nhận được buổi lên lớp về việc thiếu thốn tình dục từ cả hai bọn họ.”
"Thật là địa ngục." Không một cảnh báo nào, Kevin nắm lấy cô, đẩy cô dựa vào tủ lạnh, và ấn miệng mình lên cô.
Cô biết chính xác việc anh đang làm. Và trong khi việc này có thể là tốt hơn so với ý tưởng vết bầm của cô, thì nó vẫn chứa rất nhiều sự nguy hiểm.
Bàn tay tự do của anh giữ lấy chân cô bên dưới đầu gối và nâng nó lên. Cô vòng nó qua hông anh và cuộn tay mình ôm lấy anh. Cánh tay còn lại của anh luồn xuống dưới áo cô và bao phủ lấy ngực cô. Như thể là anh có quyền làm việc đó vậy.
Tất cả điều đó chỉ là một màn diễn. Cô đã nói với bản thân mình điều đó khi anh tách môi cô ra và trượt lưỡi mình vào trong miệng cô. Anh cảm thấy như thể bằng cách nào đó anh thuộc về nơi đây, một phần bên trong cô, và cô muốn hôn anh mãi mãi.
Cánh cửa nhà bếp bật mở, nhắc nhở cô rằng họ đang có nhân chứng. Trong đó, tất nhiên, là điểm mấu chốt. Kevin lùi lại một vài inch, thậm chí không đủ xa để làm mát lại đôi môi anh. Đôi mắt anh không hề rời khỏi miệng cô, và anh vẫn giữ bàn tay mình trên ngực cô.
“Đi đi.”
Một hơi thở hổn hiển từ Amy. Một tiếng thịch ở cửa. Những âm thanh vội vã rời đi.
“Tôi – tôi đoán chúng ta đã cho họ thấy,” Molly thở ra ngay dưới miệng anh.
“Tôi đoán vậy,” anh lập lại. Và sau đó anh bắt đầu hôn cô lần nữa.
“Molly, Ta – Oh! Xin lỗi…”
Một tiếng thịch khác ở cửa. Tiếng bước chân vội vã rời đi, lần này là Lilly.
Kevin lẩm bẩm nguyền rủa. "Chúng ta cần phải ra khỏi đây."
Giọng nói của anh nhắc cô đến lần cô nghe thấy anh nói ở cuộc phỏng vấn trên ti vi rằng anh hứa sẽ quyên góp cho Green Bay. Anh thả chân Molly ra. Bàn tay anh trượt miễn cưỡng ra khỏi ngực cô.
Cô buộc bản thân phải trở về từ nơi cô không được phép ở. “Tôi thực sự không nghĩ rằng–"
“Không nghĩ thêm gì nữa, Molly. Tôi là chồng em, chết tiệt, và bây giờ là lúc em nên bắt đầu hành xử giống một người vợ.”
“Giống một– Ý anh là–”
Nhưng Kevin bản chất là một người đàn ông hành động, và anh đã nói chuyện đủ. Nắm lấy cổ tay cô, anh kéo cô đến cửa sau.
Cô không thể tin được điều đó. Anh bắt buộc cô__
Tình dục cưỡng ép!
Oh, jeez…Hãy đấu tranh chống lại! Nói không với anh!
Cô biết chính xác từ chương trình Oprah phụ nữ sẽ nên làm gì trong tình huống này. La hét hết sức có thể, cuối thấp xuống mặt đất, và đá kẻ tấn công mạnh nhất có thể. Oprah đã giải thích rằng cách này không chỉ có lợi thế chứa nhiều bất ngờ, mà nó còn hữu dụng với cơ thể thấp và không có sức mạnh của người phụ nữ.
La hét. Cuối thấp. Đá mạnh
“Không,” Cô thì thầm
Kevin không nghe thấy. Anh đang kéo cô băng qua khu vườn và dọc theo con đường chạy dài giữa khu nhà và con hồ. Đôi chân dài của anh ăn ngốn mặt đất như thể chúng đã làm khi anh cố gắng đánh bại tiến còi mãn cuộc. Cô có thể đã vấp ngã nếu như anh không siết chặt cô đến như vậy.
La hét. Cuối thấp. Đá mạnh. Và tiếp tục la hét. Cô nhớ lại phần đó. Bạn nên tiếp tục la hét trong suốt thời gian bạn thực hiện những cú đánh.
Ý tưởng cuối sát xuống mặt đất thật thú vị. Phản trực giác, nhưng nó rất khôn ngoan. Phụ nữ không thể cạnh tranh với đàn ông khi xét đến sức mạnh phần trên cơ thể, nhưng nếu kể tấn công nam đang đứng và người phụ nữ đã cuối xuống…Một thế phòng thủ tốt, và đá nhanh vào những nơi yếu điểm…Nó chắc chắn hiệu quả.
“Um, Kevin…”
“Giữ im lặng đi, hay tôi thề có chúa là tôi sẽ có em ngay tại đây.”
Đó, nó chính xác là Tình dục cưỡng ép.
Ơn Chúa.
Molly quá mệt mỏi để nghĩ ngợi, quá mệt mỏi để đấu tranh chống lại những thứ cô rất muốn. Cô biết đó là sự phản ánh tệ hại của tính cách cẩn trọng của cô, cô cần hiểu rằng quyết định này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Ngay cả nếu xem Kevin là kẻ cưỡng bức. Nhưng ở tuổi 27 cô chưa phải là người phụ nữ mà cô muốn trở thành. Người phụ nữ như dự định của cô. Khi cô 30, cô hoàn toàn chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm về đời sống tình dục của chính mình. Nhưng bây giờ cô cho phép anh làm điều đó.
Họ dậm thình thịch, thình thịch xuống con đường, băng qua căn nhà ‘Chúa Jesu Toàn năng’, băng qua căn ‘con thuyền Noah’. Và căn ‘Hoa Lily trên cánh đồng’ đang nằm ngay phía trước mặt.
Cô nhắc nhở bản thân về những thiếu sót của Kevin khi là một người tình và thề rằng cô sẽ không nói một lời nào với anh về chúng, không cả trong lẫn sau đó. Anh không phải là một người có bản tính ích kỉ. Làm sao anh có thể biết được màn dạo đầu khi anh có tất cả những phụ nữ sẵn sàng phục vụ anh? Những tưởng tượng nóng bỏng trong đêm sẽ bị cướp đi khỏi giấc ngủ của cô, rồi cuối cùng sẽ phai mờ trong ánh sáng chói chang khắc nghiêt của thực tế.
“Vào trong.” Anh giật mở cánh cửa căn nhà và đẩy cô vào.
Cô không có sự lựa chọn trong tình huống này. Không có sự lựa chọn nào cả. Anh to lớn hơn, khỏe mạnh hơn, có khả năng sử dụng bạo lực bất cứ lúc nào.
Ngay cả đối với người giàu trí tưởng tượng thì nó cũng hơi quá đáng.
Cô ước anh để cho cô đi, nhưng cô thích cái cách anh giữ chặt bàn tay mình trên hông cô. Và ánh mắt anh trông thật đe dọa.
“Em sẽ không bắt đầu đưa tôi một điều vớ vẩn nào về việc này nữa, được không?”
Điều này đặt ra một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu cô nói có, anh sẽ lùi lại. Nếu cô nói không, cô sẽ đưa anh sự cho phép để làm một số việc mà cô biết cô nên chống lại.
May mắn thay, anh đã không còn tức giận nữa. “Bởi vì tôi muốn phát bệnh với nó rồi! Chúng ta không còn trẻ con nữa. Chúng ta là những con người trưởng thành, khỏe mạnh và chúng ta ham muốn lẫn nhau.”
Tại sao anh không dừng nói và chỉ cần lôi cô vào phòng ngủ? Nếu không phải là tóc, thì ít nhất cũng là cầm tay.
“Tôi đã mang theo tất cả các biện pháp tránh thai cần thiết nên chúng ta chỉ cần…”
Nếu anh chỉ cần mang theo một khẩu súng và chĩa nó về phía cô nếu cô không nằm xuống đó và để anh làm những điều anh muốn. Trừ khi cô muốn làm nhiều thứ hơn là chỉ nằm đó.
“Bây giờ, Tôi đề nghị em lê cặp mông nhỏ nhắn của mình vào thẳng phòng ngủ!”
Những lời hoàn hảo, và cô yêu cái cách anh chỉ ngón tay về phía cửa, nhưng biểu hiện trong đôi mắt anh đã bắt đầu trông bớt giân dữ hơn nhưng thay vào đó là sự thận trọng. Anh dường như đã sẵn sàng để quay trở lại.
Cô vội vã đến phòng ngủ. Cô không thể làm nhiều thứ với việc này, không thể để cho nó quá quan trọng. Cô là một nô lệ xinh đẹp bị buộc phải dâng hiến mình cho người đàn ông tàn nhẫn (nhưng tuyệt đẹp), người mà sỡ hữu cô. Một cô gái nô lệ, người cần trút bỏ quần áo trước khi anh đánh bại cô!
Cô đã cởi áo ngoài ra vì thế cô đang đứng trước anh với áo ngực và quần short, cái mà không thực sự ngắn nhưng nó là cái quần harem lụa mỏng. Cái quần Harem anh sẽ xé toạc nó ra khỏi cơ thể cô nếu cô không cởi chúng ra.
Cô cúi đầu xuống và đá đôi dép của cô ra. Sau đó cô kéo cái quần hareem – trượt qua chân cô và đá chúng sang một bên. Rồi cô nhìn lên, cô thấy ông chủ của mình đang đứng ở cửa phòng ngủ, một biểu hiện say mê trên khuôn mặt của anh, như thể anh không thể tin được nó lại dễ đến như vậy. Ha! Thật là quá dễ cho anh! Anh nhìn một cách chăm chú!
Cô chỉ còn mặc mỗi áo ngực vào quần lót. Nâng cằm mình lên, cô nhìn bướng bỉnh vào anh. Anh có thể sỡ hữu cơ thể cô, nhưng cô sẽ không cho anh tâm hồn mình.
Anh di chuyển về phía cô, lấy lại sự tự tin của mình. Tất nhiên là anh tự tin. Cô cũng sẽ tự tin nếu cô có một đội quân bảo vệ đứng ngay ngoài cửa, sẵn sàng để xử một cô gái nô lệ không chịu phục tùng cái chết nếu cô ta không ngừng phản kháng.
Anh dừng lại trước cô và chiếu tia nhìn xuống, đôi mắt xanh lá của anh chà xát khắp cơ thể cô. Nếu cô có thể bỏ phần trên cơ thể mình ra, anh sẽ xé nó ra với con dao găm của mình…không, với răng của anh!
Anh đốt cháy da cô với đôi mắt độc đoán đó. Sẽ thế nào nếu cô không làm anh hài lòng? Một ông chủ tàn nhẫn thì đòi hỏi từ cô nhiều hơn chỉ là sự đơn giản phục tùng. Anh đòi hỏi sự hợp tác! Và (cô chỉ vừa nhớ ra) anh đã tuyên bố rằng người bạn thân nhất của cô, một nô lệ gái yếu đuối Melissa, sẽ bị tra tấn đến chết nếu anh không hài lòng. Không cần biết nó sẽ hủy hoại đi tự trọng của cô, cô cần phải làm anh hài lòng!
Để bảo vệ Mellisa.
Cô nâng cánh tay của mình lên và ôm lấy đôi quai hàm tuyệt đẹp của anh trong bàn tay mình, cố gắng liều lĩnh làm thoải mái con người tàn nhẫn này. Cô nghiêng người về phía trước và ép đôi môi thơ ngây của mình lên đôi môi hung bạo của anh – hung bạo…ngọt ngào.
Cô thở dài và trêu chọc anh với đầu lưỡi của mình. Khi anh mở miệng mình, cô liền xâm lược. Cô còn có thể làm điều gì khác được khi cô phải cứu lấy cuộc sống bất hạnh của Melissa?
Bàn tay anh vuốt ve khắp lưng trần cô, di chuyển lên chỗ cái móc áo ngực của cô. Da cô run lên. Cái móc bật mở ra.
Anh nắm chặt vai cô và tiếp tục hôn cô. Sau đó anh kéo mạnh cái áo ngực của cô ra và vứt nó sang một bên.
Miệng anh rời khỏi miệng cô. Quai hàm anh cọ vào má cô. “Molly…”
Cô không muốn là Molly. Nếu cô là Molly, cô phải túm lấy quần áo của mình và mặc chúng vào đúng vị trí, bởi vì Molly sẽ không tự hủy hoại mình như vậy.
Cô chỉ là một cô gái nô lệ, và cô cúi đầu phục tùng khi anh lùi lại và nhìn xuống bộ ngực trần của cô, bây giờ đang phơi bày trước cặp mắt săn mồi màu ngọc lục bảo của anh. Cô run rẩy và chờ đợi. Vải áo cọ vào nhau kêu sột soạt khi anh kéo cái áo thun của mình qua đầu và vứt nó sang một bên. Cô nhắm mắt lại khi anh kéo cô sát vào anh, ngực anh ấn vào ngực trần không còn bảo vệ của cô.
Cơn chấn động quét qua làn da nhạy cảm khi anh bắt đầu hôn nhấm nháp cô, xung quanh cổ họng cô, sau đó xuống dưới ngực cô, cái mà không còn thuộc về cô nữa. Chúng là của anh. Từng phần của cơ thể cô thuộc về anh! Đầu gối cô trở nên yếu đuối và cô không thể đứng thẳng được. Cô muốn điều này rất nhiều, nhưng cô cần phải giữ những tưởng tượng tuyệt vọng của mình.
Ông chủ… Cô gái nô lệ... Để cho anh làm những gì anh muốn. Không được căm giận anh… Để anh– Ôi, đúng thế– mở rộng đường đi của nụ hôn lên xương sườn cô, đến rốn cô, dạ dày cô, lướt trên xương hông cô trong khi ngón tay cái của anh nắm lấy cái chun dàn hồi trên quần lót của cô.
Tập trung! Hãy hình dung một đôi môi tàn nhẫn! Những ánh nhìn độc đoán! Một hình phạt đáng sợ cho cô gái nô lệ sẽ phải trả nếu cô không dễ dàng mở chân mình ra để cho anh có thể trượt tay mình vào giữa chúng. Ông chủ tàn nhẫn của cô… Người chủ độc ác của cô...
“Có một cô thỏ trên quần lót của em.”
Ngay cả một bộ óc sáng tạo nhất cũng không thể tưởng tượng được họ cùng nhau cười trong bóng tối này. Cô nhìn trừng trừng anh, sau đó cảm thấy không dễ chịu một chút khi một người trong số họ vẫn còn mặc một cái quần khaki trong khi người còn lại chỉ mặc mỗi cái quần lót màu xanh da trời có hình một cô thỏ.
“Nếu vậy thì sao?”
Anh đứng thẳng và chà xát các ngón tay của mình trên mặt trước của chiếc quần lót và làm cô rùng mình khi anh cho cô thỏ một cái vỗ nhẹ. “Chỉ rất tuyệt vời.”
“Chúng là quà của Phoebe. Một điều bất ngờ.”
“Chúng chắc chắn làm anh bất ngờ.” Anh hôn cổ cô trong khi anh tiếp tục vỗ nhẹ cô thỏ của cô. “Chúng là những cái duy nhất?”
Cô hít vào. “Có…có thể có một cài cái.”
Anh trượt cánh tay còn lại xuống phần dưới của cô và mát xa chúng. “Em có một chú lửng bảnh bao nào trên đó không?”
Cô có. Benny, với một cái mặt nạ nhỏ dễ thương. “Anh có thể dừng… nói chuyện… và tập trung vào… ahh… xâm chiếm.”
“Xâm chiếm?” Anh trượt một ngón tay bên dưới cái chun co dãn.
“Đừng để tâm.” Cô thở dài ra khi anh mơn trớn. Oh, thật là độc ác. Cô mở rộng chân mình ra cho anh tiến vào nơi anh muốn.
Và anh thì muốn tiến đến mọi nơi.
Trước khi cô biết, quần lót của cô đã biến mất, cùng với quần áo của anh, và họ đang khỏa thân trên chiếc giường của cô, không đủ kiên nhẫn để kéo tấm chăn xuống.
Trò chơi của họ trở nên nghiêm túc quá sớm. Anh nắm chặt vai cô và nâng cô lên phía trên anh – một vị trí của người phục vụ. Cô ngọ nguậy trên cơ thể anh, ôm đầu anh trong tay mình, và hôn lại anh, hi vọng anh có thể chậm lại.
“Em thật ngọt ngào…” anh thì thầm trong miệng cô.
Nhưng anh đã không thể phân tâm. Anh nắm lấy mặt sau của đầu gối cô và kéo chúng ôm lấy hông anh. Nó sắp đến. Cô cố gắng chuẩn bị giữ thăng bằng cho cú đâm của anh và cắn môi để mình không hét lên với anh để giữ thời gian của anh, để khỏi thất vọng, và dừng hành động như thể trọng tài vừa thổi còi cảnh báo còn hai phút!
Cô đã tự hứa với mình rằng cô sẽ không thất vọng, nhưng thay vào đó cô lại cắm răng mình vào cơ bắp ở vai anh.
Anh tạo ra một âm thanh trầm khàn đục có thể là do đau đớn hoặc thỏa mãn, và việc tiếp theo mà cô biết là cô đang nằm trên lưng mình và anh đang nằm lơ lửng phía trên cô, đôi mắt màu xanh lá xấu xá.
“Vậy là cô thỏ muốn chơi rắn hả?”
Với 200 pound cơ bắp? Oh, tôi không nghĩ như vậy.
Cô bắt đầu nói với anh cô chỉ đang cố gắng để đánh lạc hướng anh để anh không thực hiện một cách nhanh chóng, nhưng anh đã trói chặt cổ tay cô vào nhau và tấn công xuống ngực cô.
Ahhhh …. Đó là tra tấn. Đau đớn. Còn tệ hơn cả đau đớn. Làm thế nào mà một cái miệng có thể gây ra nhiều tàn phá đến như vậy? Và cô không bao giờ muốn dừng nó lại.
Anh mơn trớn đôi môi mình trên bờ dốc của ngực cô. Anh ngậm vào núm vú cô, di chuyển sang núm bên kia, nơi anh cũng làm điều tương tự. Sau đó, không cảnh báo trước, anh bắt đầu mút mạnh__
Cô cong người quằn quại bên dưới anh, nhưng anh vẫn không chịu thả hai cánh tay của cô ra, nơi chúng đang bị giam cầm bởi một tay anh. Để cánh tay còn lại của anh được tự do lang thang.
Chúng đang di chuyển từ ngực xuống đến bụng, sau đó xuống thấp hơn, trượt xuyên qua các lọn tóc xoăn. Nhưng có vẻ như anh đang bị khiêu khích bởi vì anh nhanh chóng di chuyển vào bên trong đùi cô.
Chúng mở ra.
Anh nán lại nơi mà anh muốn.
Cô cong người quằn quại, cố gắng buộc những ngón tay trêu người kia tránh xa khỏi đùi cô và những phần khác trên cơ thể cô nơi mà đang run lên dữ dội đến nỗi cô nghĩ cô có thể chết.
Anh không nhận ra điều đó. Anh quá bận rộn dày vò cô, quá bận rộn chơi đùa với ngực cô. Cô đã nghe nói rằng phụ nữ có thể đạt được cực khoái chỉ từ những việc này, nhưng cô đã không tin nó.
Cô đã sai.
Làn sóng đó tràn qua người cô một cách bất ngờ, ầm ầm mạnh mẽ xuyên qua cô, và liệng cô lên thẳng bầu trời. Cô không nhớ mình có la lên, nhưng cô nghe thấy âm thanh vọng lại và biết rằng cô đã có.
Anh chậm lại. Cô rùng mình dưới ngực anh, thở vào anh, cố gắng để hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với cô.
Anh vuốt ve vai cô. Anh hôn dái tai cô. Hơi thở thì thầm của anh cù vào mái tóc cô. “Hơi nhanh, phải không?"
Cô xấu hổ. Sắp xếp lại ý thức. Ngoại trừ việc nó đang cảm thấy rất tốt, và hoàn toàn bị bất ngờ. "Một tai nạn," cô nói xoay xở. "Và bây giờ đến lượt anh."
"Ồ, Anh không vội...", Anh nhặt lên một lọn tóc của cô, và hít nó. "Không giống như một số người."
Mồ hôi óng ánh trên làn da anh, và cái cách anh thúc ép vào đùi cô đã nói cho cô biết rằng anh đang cần vội vàng hơn là anh muốn thừa nhận. Một sự vội vàng rất lớn. Thật hài hước… cô đã không nhớ gì về anh. Không hoàn toàn. Cô nhớ nó thật đau đớn. Và bây giờ cô nghĩ về nó, đã có thời điểm cô nghĩ mình thật nhỏ bé.
Không có khoảng thời gian nào thích hợp hơn bây giờ để tìm ra sự thật đó.
Cô trườn lên phía trên anh.
Anh kéo cô trở lại. Nán lại ở góc miệng cô. Khi nào anh mới chịu tiến hành phần tra tấn kia?
“Tại sao em không chỉ cần nằm đó và nghỉ một lúc?” anh thì thầm.
Nghỉ? “Oh, Tôi chắc chắn không ––”
Anh giữ lấy vai cô, ghì chặt ngón tay anh ở nách cô, lại tiếp tục trượt những nụ hôn của mình xuống. Chỉ lúc này anh mới tiếp tục.
Trước khi đưa tay xuống đầu gối cô, đẩy chúng ra xa. Tóc anh sượt qua đùi trong cô, làm làn da nhạy cảm của cô run lên. Và sau đó anh dày vò cô với miệng mình.
Mút một cách nhẹ nhàng... đẩy vào ngọt ngào... Cô không thể thở được. Cô giữ lấy đầu anh, cầu xin. Hông cô oằn lên khi những đợt sóng cao bắt được cô một lần nữa.
Lần này khi cô bình tĩnh lại, anh không trêu chọc cô nữa. Thay vào đó, anh nắm lấy cái bao cao su mà cô đã quên, nới lỏng cơ thể mình với cô, và nhìn xuống với đôi mắt màu xanh lá của mình. Da anh nóng rực bên dưới bàn tay cô, và tia sáng buổi chiều muộn tràn xuyên qua cửa sổ đổ lên người anh lấp lánh như vàng nóng chảy. Cô cảm thấy cơ bắp anh run rẩy ngay bên dưới lòng bàn tay cô khi nỗ lực kìm lại đã trở thành quá sức với anh. Tuy vậy, anh đã cho cô tất cả thời gian trên thế giới này.
Cô giang ra… mở rộng để chấp nhận anh.
Anh lấp đầy cô một cách chậm rãi, hôn cô, mơn trớn cô. Cô yêu anh vì sự quan tâm nhẹ nhàng anh đang làm, và một cách từ từ, cơ thể cô đón nhận anh.
Nhưng ngay cả khi anh chôn vùi toàn bộ mình, anh cũng không đâm nhanh vào cô. Thay vào đó, anh đang đâm vào nhẹ nhàng và chậm rãi.
Thật tuyệt, nhưng nó vẫn chưa đủ, và cô nhận ra rằng cô không muốn anh kiềm chế mình lâu hơn nữa. Cô muốn anh tự do và hoang dã. Cô muốn anh hưởng thụ cơ thể cô, sử dụng nó để thỏa mãn anh. Quấn chân mình xung quanh anh, cô ôm ghì lấy anh và thúc giục anh tiến lên.
Sợi dây xích anh trói buộc mình liền bị đứt. Anh đâm sâu vào. Cô rên rỉ và đón nhận những cú thúc của anh. Cảm giác giống như bị đốt cháy trong ngọn lửa của các giác quan. Anh quá lớn đối với cô, quá mạnh mẽ, quá dữ dội… Hoàn hảo tuyệt đối.
Mặt trời đốt bỏng rát hơn cho đến khi chúng phát nổ. Họ cùng nhau bay vào một không gian tinh thể rực rỡ.
Anh không bao giờ muốn làm tình với một người phụ nữ có một cô thỏ trên chiếc quần lót của mình. Nhưng sau cùng, có rất nhiều điều về việc làm tình với Molly diễn ra khác hẳn so với bất kì kinh nghiệm anh nào đã có. Sự nhiệt tình của cô, sự rộng lượng của cô... Tại sao anh phải ngạc nhiên?
Kevin trượt tay mình vòng qua hông cô và nghĩ về việc nó tuyệt đến như thế nào, mặc dù lúc đầu cô đã hành động rất kì lạ, gần như là cô đã cố gắng thuyết phục mình sợ hãi anh. Anh nhớ lại cái cách cô đứng trước mặt anh trong áo ngực và quần lót thỏ của mình, ngẩng cao đầu và vai. Nếu một lá cờ Mỹ được vẫy đằng sau cô, thì cô trông giống như một poster tuyển dụng rất gợi cảm của Marine Corps.[85]
Cô cử động trong vòng tay anh và khịt mũi vào ngực anh, đào bới rúc vào giống như một trong những người bạn trong cuốn truyện của cô. Nhưng dù cho khịt mũi, hay đào bới, hay quần thỏ thì từng inch trên người Molly đều là phụ nữ.
Và anh đang gặp rắc rối lớn. Trong một buổi chiều, anh đã xóa bỏ tất cả mọi thứ anh cố gắng làm để chối bỏ cô.
Cô trượt tay mình từ ngực đến bụng anh. Lúc này những tia sáng chiếu lên tóc cô với ánh đỏ lấp lánh giống như một trong những cái bánh cô làm ngày hôm qua. Anh buộc mình phải nhớ tất cả các lý do làm anh phải cố gắng để giữ khoảng cách với cô, bắt đầu với thực tế rằng không lâu nữa cô sẽ không còn là một phần của cuộc đời anh, điều mà có thể làm bực mình chị gái cô, người sẽ là bà chủ của đội bóng anh sự định sẽ cùng dành siêu cúp năm nay.
Anh không thể nghĩ về tất cả các cách mà bà chủ đội bóng sẽ gây khó dễ, ngay cả với cầu thủ ngôi sao của mình, không phải bây giờ. Thay vào đó, anh nghĩ đến bao nhiêu đam mê được khóa bên trong cơ thể phụ nữ nhỏ nhắn giỏi ngụy biện này, người mà phải và không phải vợ anh.
Cô khịt mũi một lần nữa. “Anh không phải là một bức tượng bán thân. Ý em là, khi là một người tình."
Anh vui vì cô không thể thấy nụ cười của anh, bởi vì đưa cho cô bất kì lợi thế nhỏ nhất nào đều có nghĩa là anh sẽ chấm dứt việc bơi trong hồ với quần áo trên mình. Anh quyết định trêu chọc. “Thật xúc động. Anh có thể lấy cái khăn tay được chứ?”
“Em chỉ có ý là – well, sau lần cuối cùng…”
“Đừng kể với anh.”
“Nó chỉ để so sánh thôi.”
“Trong tình huống đó––"
“Em biết là nó không công bằng. Anh đang ngủ. Và không hề muốn. Em đã không quên điều đó.”
Anh kéo cô vào gần hơn và nghe thấy chính mình nói, “Có lẽ bây giờ là lúc quên nó đi.”
Đầu cô ngẩng lên, và cô nhìn vào anh với hàng nghìn cảm xúc trên gương mặt cô, hi vọng là một trong số đó. “Ý anh là gì?”
Anh vuốt ve phía sau cổ cô. “Ý anh là, chuyện đã qua rồi. Hãy quên nó đi. Và em đã được tha thứ.”
Đôi mắt cô rướm nước. “Ý anh là thế, đúng không?”
“Ý anh là thế.”
“Oh, Kevin… em –”
Anh cảm nhận được những gì cô sắp nói, và anh đang trong tâm trạng không muốn nói chuyện nữa, vì vậy anh bắt đầu làm tình lại với vô.