Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Van Quyen
Upload bìa: Son Le
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
uyết rơi dày khi Kevin Tierney lái xe vào lối vào nhà. Có mấy túi hàng tạp phẩm ở ghế sau, Kevin chộp ly ba túi trong số đó rồi bước về phía cửa. Hắn không nói gì suốt chặng đường từ hiệu làm đầu, chỉ nói vài câu với cô lúc ở cửa hàng tạp hóa. Khi đó, hắn kè kè bên cạnh khi cô liếc nhìn khắp các giá để tìm đồ giảm giá, cố gắng không nghĩ đến cái điện thoại trong túi. Tiền thì eo hẹp và Kevin sẽ nổi điên nếu cô vung tay quá trán. Tiền lãi thế chấp ngốn gần nửa tiền lương của hắn, và các hóa đơn vét lại. Đa phần thời gian, họ phải ăn ở nhà, nhưng hắn lại thích thực đơn kiểu nhà hàng, với một món chính và hai món phụ, đôi khi thêm món xa lát nữa. Hắn không chấp nhận ăn đồ ăn cũ, và rất khó để duy trì bữa ăn giá rẻ đều đặn. Cô phải lên thực đơn cẩn thận, đồng thời cắt các phiếu mua hàng trên tạp chí. Khi Kevin trả tiền mua tạp phẩm, cô đưa tiền làm tóc còn thừa và hóa đơn cho hắn. Hắn đếm tiền để đảm bảo số dư vẫn còn nguyên.
Về nhà, cô chà chà lên hai cánh tay cho ấm. Ngôi nhà cũ kỹ, gió lạnh luồn qua khe cửa sổ và phía dưới cửa chính. Sàn phòng tắm lạnh tới nỗi khiến chân cô đau nhức, nhưng Kevin cứ kêu ca về giá dầu đốt lò sưởi và không bao giờ cho cô điều chỉnh bộ ổn nhiệt. Khi hắn đi làm, cô mặc áo len và quần nỉ trong nhà, nhưng khi hắn về, hắn muốn cô trông thật gợi cảm.
Kevin đặt mấy túi tạp phẩm lên bàn bếp. Cô đặt các túi còn lại bên cạnh các túi của hắn khi hắn đi lại chỗ tủ lạnh. Hắn mở tủ lạnh, lôi ra một chai vodka và mấy viên đá. Hắn thả đá vào một cái cốc rồi rót rượu vào. Khi hắn ngừng rót thì cái cốc đã gần đầy. Để cô lại một mình, hắn đi tới phòng khách, cô nghe thấy tiếng ti vi bật lên và tiếng của kênh ESPN. Người giới thiệu chương trình đang nói về đội bóng bầu dục Patriots, những ván đấu quyết định và những cơ hội dành Siêu Cúp. Năm ngoái, Kevin đã đi xem một trận Patriots đấu; hắn hâm mộ đội này từ khi còn nhỏ.
Katie cởi áo khoác ra và thò tay vào túi áo. Cô nghĩ mình có khoảng hai phút và cô hy vọng chừng đó là đủ. Sau khi lén nhìn vào phòng khách, cô vội vã bước tới bồn rửa bát. Trong cái chạn phía dưới, có một hộp bọt biển hiệu SOS. Cô đặt cái di động xuống đáy hộp rồi lấy các miếng bọt biển phủ lên. Cô đóng tủ lại thật khẽ rồi cầm áo khoác lên, hy vọng mặt mình không bừng đỏ, cầu nguyện hắn không nhìn thấy việc cô làm. Cô hít thở sâu để trấn an bản thân, vắt áo lên cánh tay, mang qua phòng khách tới buồng thay quần áo. Căn phòng như căng ra khi cô bước qua nó, chẳng khác gì một căn phòng được chiếu trong gương của nhà cười ở lễ hội carnival, nhưng cô cố lờ đi cảm giác ấy. Cô biết hắn có khả năng nhìn xuyên thấu cô, đọc được tâm trí cô và biết việc cô vừa làm, nhưng hắn vẫn chưa hề rời mắt khỏi ti vi. Chỉ khi vào lại bếp hơi thở của cô mới bắt đầu chậm lại.
Cô mở các túi tạp phẩm ra, vẫn cảm thấy choáng váng nhưng biết mình phải cư xử bình thường. Kevin thích nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, đặc biệt là bếp và phòng tắm. Cô cho pho mát và trứng vào những ngăn riêng trong tủ lạnh. Cô lấy rau củ từ ngăn kéo ra, lau sạch ngăn rồi cho rau mới xuống dưới. Cô để ra ngoài một ít đậu côve và tìm thấy mươi củ khoai tây đỏ trong một cái giỏ trên nóc chạn để thức ăn. Cô để một quả dưa chuột lên quầy bếp, cùng với rau diếp xoăn và một quả cà chua để làm xa lát. Món chính là bít tết ướp thái lát.
Cô cho bít tết vào nước ướp từ hôm trước: vang đỏ, nước cam, nước ép bưởi, muối và tiêu. A xít trong nước trái cây làm mềm thịt và khiến hương vị đậm đà hơn. Thịt để trong cái âu nhỏ đặt ở ngăn dưới cùng của tủ lạnh.
Cô cho chỗ thực phẩm còn lại vào tủ, đảo những thứ cũ hơn lên trên, rồi gấp các túi ni lông lại để xuống dưới bồn rửa bát. Từ một ngăn kéo, cô lấy ra một con dao; cái thớt đặt dưới lò nướng bánh, cô liền lấy ra đặt xuống bên cạnh bếp ga. Cô cắt khoai tây làm đôi, chỉ đủ cho hai người họ ăn. Cô cho dầu vào khay nướng bánh, bật lò lên, rồi trộn khoai tây với rau mùi, muối, tiêu và tỏi. Khoai tây sẽ được cho vào lò trước bít tết và chốc nữa cô sẽ phải hâm lại món này. Bít tết cần được nướng kỹ.
Kevin thích món xa lát hắn dùng phải được thái hạt lựu thật đẹp mắt, ăn cùng pho mát xanh bóp vụn, bánh mì nướng và nước xốt của Ý. Cô cắt cà chua làm đôi và cắt một phần tư quả dưa chuột rồi gói phần còn lại trong túi nhựa đựng nước xốt và cho vào tủ lạnh. Khi mở cửa tủ, cô để ý thấy Kevin đang đứng trong bếp ngay phía sau cô, dựa lưng vào vách cửa dẫn vào phòng ăn. Hắn tu một hơi dài hết sạch cốc vodka và tiếp tục quan sát cô, hắn hệt như ma xó.
Hắn đâu biết cô đã rời khỏi hiệu làm đầu, cô tự nhắc mình. Hắn đâu biết cô đã mua điện thoại di động. Nếu biết thì hắn đã nói gì đó. Nếu biết thì hắn đã làm gì đó.
“Tối nay có bít tết à?” cuối cùng hắn hỏi.
Cô đóng tủ lạnh và tiếp tục đi đi lại lại, cố tỏ ra bận rộn, nhấn chìm nỗi sợ hãi. “Vâng,” cô đáp. “Em vừa bật lò thôi, nên phải đợi mấy phút nữa. Em cho khoai tây vào trước rồi.
Kevin nhìn cô chòng chọc. “Tóc cô đẹp đấy,” hắn nói.
“Cảm ơn anh. Cô ấy thạo nghề lắm.”
lại chỗ cái thớt. Cô bắt đầu thái cà chua thành lát dài.
“Đừng to quá,” hắn nói, hất cằm về phía cô.
“Vâng,” cô nói. Cô mỉm cười khi hắn lại bước tới tủ đá. Katie nghe thấy tiếng những viên đá rơi vào cái cốc.
“Lúc làm tóc cô nói chuyện gì đấy?”
“Không nhiều. Chuyện phiếm thôi. Anh biết các thợ làm đầu thế nào rồi đấy. Họ toàn nói chuyện trên trời dưới biển.”
Hắn lắc lắc cốc. Cô nghe thấy tiếng đá lạnh va lanh canh vào cốc thủy tinh. “Cô có nói về tôi không?”
“Không,” cô đáp.
Cô biết hắn không thích thế, và hắn gật đầu. Hắn lấy chai vodka ra và đặt xuống trên quầy bếp bên cạnh cái cốc rồi đi tới sau lưng cô. Hắn đứng, quan sát qua vai cô khi cô thái cà chua. Những miếng nhỏ, không to hơn hạt đậu. Cô cảm thấy hơi thở của hắn trên cổ cô và cố không co rúm lại khi hắn đặt tay lên hông cô. Biết mình phải làm gì, cô đặt con dao xuống và quay lại với hắn, quàng tay quanh cổ hắn. Cô hôn hắn, hơi ấn đầu lưỡi vì biết hắn muốn cô làm thế, và chỉ nhận ra cái tát giáng xuống khi cô cảm thấy má đau điếng. Bỏng rát và đỏ ngầu. Buốt nhói. Như ong đốt.
“Có biết cô làm phí phạm cả buổi chiều của tôi không hả!” hắn quát vào mặt cô. Hắn túm chặt hai cánh tay cô, bóp mạnh. Miệng hắn vẹo vọ, mắt hắn vằn lên những tia máu. Cô ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của hắn, nước bọt bắn lên mặt cô. “Ngày nghỉ duy nhất của tôi mà cô lấy đi làm cái đầu chết băm chết vằm của cô ở tận trung tâm thành phố thế à! Rồi lại còn mua với chả bán!”
Cô vùng vẫy cố thoát ra, cuối cùng hắn cũng thả cô đi. Hắn lắc đầu, cơ hàm giần giật. “Có bao giờ cô ngừng lại mà suy nghĩ rằng hôm nay tôi muốn được nghỉ ngơi chưa? Rằng hãy để tôi yên trong cái ngày nghỉ duy nhất này?”
“Em xin lỗi,” cô nói, đưa tay ôm má. Cô không nói rằng đầu tuần cô đã hỏi hắn hai lần xem hôm nay đi làm đầu có được không, cũng không nói rằng hắn chính là kẻ bắt cô đổi hiệu làm đầu vì không muốn cô kết bạn kết bè. Không muốn bất kỳ ai biết chuyện nhà họ.
“Em xin lỗi,” hắn nhại. Hắn nhìn cô trân trân rồi lại lắc đầu. “Chúa ơi,” hắn nói. “Cô thấy nghĩ được cho ai khác ngoài bản thân cô nó khó lắm à?”
Hắn với tay ra, cố vồ lấy cô, cô liền quay người, cố bỏ chạy. Hắn đã lù lù ngay đó, cô chẳng có chỗ nào để đi. Hắn ra đòn nhanh và mạnh, cú đấm như trời giáng, thoi vào thắt lưng cô. Cô thở hồng hộc, trước mắt chợt tối sầm lại, cảm thấy như thể vừa bị một con dao băm thành từng mảnh. Cô đổ sụp xuống sàn, cật buốt nhói như thiêu, cơn đau dội xuống chân và ngược lên sống lưng. Mọi thứ xung quanh chao đảo, và khi cô cố đứng dậy, mọi cử động chỉ càng khiến cô đau đớn hơn.
“Sao lúc nào cô cũng ích kỷ thế không biết!” hắn nói, đứng sừng sững bên cạnh cô.
Cô không nói gì. Không thể nói gì. Không thở nổi. Cô cắn chặt môi cố để không gào lên và thầm hỏi không biết ngày mai mình có đi tiểu ra máu không. Vết đau như dao cạo rạch thẳng vào các dây thần kinh, nhưng cô không khóc vì như thế chỉ càng khiến hắn điên tiết hơn.
Hắn vẫn đứng nhìn xuống cô, rồi thở hắt ra chán ghét. Hắn cầm cái cốc không và chai vodka rồi đi ra khỏi bếp.
Phải mất gần một phút cô mới lấy được đủ sức để đứng dậy. Khi bắt đầu thái cà chua tiếp, tay cô run lẩy bẩy. Phòng bếp lạnh ngắt mà lưng cô thì đang đau dữ dội, chỗ đau nhói lên theo từng nhịp tim đập. Tuần trước, hắn đá thụi vào bụng cô mạnh tới nỗi cô nôn mửa suốt cả đêm. Cô ngã gục xuống sàn thì hắn liền nắm cổ tay cô lôi dậy. Vết thâm trên cổ tay cô vẫn còn hằn những vết ngón tay. Bàn tay của quỷ dữ.
Nước mắt cứ thế chảy xuống má, cô phải liên tục đổi chân trụ để giữ cho cơn đau không bùng phát trong khi thái nốt chỗ cà chua. Cô thái cả dưa chuột. Thành những miếng nhỏ. Cả rau diếp nữa, thái rồi cắt. Đúng cách hắn muốn. Cô đưa mu bàn tay gạt nước mắt và lê bước tới tủ lạnh. Cô lôi ra một gói pho mát xanh rồi tìm bánh mì trong tủ ly tách.
Tr phòng khách, hắn lại cất giọng.
Lò đã sẵn sàng, cô đặt khay nướng lên rồi chỉnh thời gian. Khi hơi nóng bốc lên mặt, cô nhận thấy da thịt mình vẫn đau nhói, nhưng cô nghĩ chắc hắn không để lại dấu vết trên đó. Hắn biết chính xác độ mạnh cần thiết khi ra đòn, cô tự hỏi không biết hắn học được điều đó ở đâu, phải chăng đó là điều gã đàn ông nào cũng biết, hay có những lớp học bí mật với những ông thầy chuyên dạy những điều như thế. Hay phải chăng chỉ có Kevin mới vậy.
Vết đau ở lưng cuối cùng cũng bắt đầu giảm bớt. Cô lại thở đều được. Gió thổi qua khe cửa sổ và bầu trời chuyển sang tối sẫm. Tuyết phất nhẹ vào kính. Cô lén nhìn ra phòng khách, thấy Kevin ngồi trên đi văng, cô đi tới dựa lưng vào quầy bếp. Cô cởi một chiếc giày ra và xoa bóp các ngón chân, cố làm cho máu lưu thông, cố làm ấm bàn chân. Cô làm tương tự với bàn chân kia rồi lại đi giày vào.
Cô rửa rồi cắt đậu côve, đổ ít dầu ô liu vào chảo rán. Cho bít tết vào vỉ nướng xong, cô bắt đầu xào đậu. Cô lại cố không nghĩ đến chiếc điện thoại ở dưới bồn rửa bát.
Cô đang lấy khay nướng ra khỏi lò thì Kevin quay vào bếp. Hắn cầm cốc rượu đá cạn phân nửa. Mắt hắn đã đờ đẫn. Chắc phải bốn năm cốc rồi. Cô chẳng biết nữa. Cô đặt cái khay lên bếp.
“Một chút nữa là xong thôi,” cô nói, giọng đều đều, vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô đã nhận ra rằng nếu cô tỏ ra tức giận hay bị tổn thương thì chỉ càng khiến hắn nổi điên thêm. “Em làm xong món bít tết nữa là bữa tối sẵn sàng rồi.”
“Anh xin lỗi,” hắn nói. Hắn hơi chao đảo.
Cô mỉm cười. “Em biết. Không sao đâu mà. Mấy tuần này khó khăn quá. Anh đã phải làm việc rất nhiều.”
“Quần jean mới à?” Giọng hắn sền sệt.
“Không,” cô nói. “Chỉ là lâu rồi em không mặc thôi.”
“Trô.”
“Cảm ơn anh,” cô nói.
Hắn tiến một bước về phía cô. “Em đẹp lắm. Em biết anh yêu em đúng không nào?”
“Em biết.”
“Anh không muốn đánh em đâu. Chỉ vì nhiều khi em thiếu suy nghĩ quá.”
Cô gật đầu, nhìn đi chỗ khác, cố nghĩ ra việc gì đó để làm, cô cần giữ cho mình bận luôn tay luôn chân, rồi sực nhớ mình phải bày bàn. Cô đi tới cái chạn gần bồn rửa bát.
Cô đang với tay lấy đĩa thì hắn bước tới sau lưng, xoay người rồi kéo sát cô lại gần phía hắn. Cô hít sâu rồi thở dài ra vẻ thỏa mãn, vì cô biết hắn muốn cô tạo ra những âm thanh như thế. “Em cũng phải nói em yêu anh đi chứ,” hắn thì thào. Hắn hôn má cô, cô bèn vòng tay quanh người hắn. Cô cảm nhận thấy hắn ấn vào cô, biết điều hắn đang muốn.
“Em yêu anh,” cô nói.
Tay hắn mò mẫm trên ngực cô. Cô chờ đợi cái siết mạnh, nhưng không có. Thay vì thế, hắn xoa bóp nhẹ nhàng. Dù cô không hề muốn, núm vú cô bắt đầu săn lại và cô căm ghét điều đó nhưng không thể cưỡng được. Hơi thở hắn nóng hổi. Đầy mùi rượu.
“Trời, em đẹp quá. Em vẫn luôn xinh đẹp kể từ lần đầu anh gặp em.” Hắn ấn mạnh hơn vào cô và cô có thể cảm thấy hắn. “Khoan hẵng đặt bít tết vào,” hắn nói. “Bữa tối chờ một lát cũng được.”
“Em tưởng anh đang đói.” Cô làm ra giọng như đang cợt nhả.
“Giờ anh đang đói cái khác kia,” hắn thì thào. Hắn cởi khuy rồi lôi tuột áo sơ mi của cô ra rồi trượt xuống khóa quần cô.
“Đừng ở đây,” cô nói, ngửa đầu ra sau, để hắn tiếp tục hôn cô. “Trong phòng ngủ được không?”
“Trên bàn thì sao? Hay trên quầy bếp nhé?”
“Làm ơn đi, anh yêu,” cô thì thào, đầu ngửa ra sau khi hắn hôn cổ cô. “Thế này không lãng mạn lắm đâu.”
“Nhưng gợi tình,” hắn nói.
“Nhỡ ai đi qua cửa sổ thấy chúng ta thì sao?”
“Em chẳng vui gì cả,” hắn nói.
“Làm ơn đi anh,” cô lại nói. “Vì em được không? Anh biết anh làm em nóng bỏng trên giường ra sao rồi đấy.”
Hắn hôn cô một cái nữa, tay lướt xuống áo lót của cô. Hắn mở móc trước cái áo lót; hắn không thích áo lót cài móc phía sau. Cô thấy gió lạnh trong bếp lùa trên ngực; thấy vẻ dâm dục trên gương mặt hắn khi hắn nhìn chòng chọc lên đó. Hắn liếm môi rồi dẫn cô vào phòng ngủ.
Gần như điên lên ngay khi họ vào đến buồng ngủ, hắn kéo quần cô qua hông rồi xuống mắt cá chân. Hắn vầy vọc ngực cô, cô cắn môi khỏi bật ra tiếng hét, rồi cả hai ngã xuống giường. Cô thở hổn hển, rên rỉ và gọi tên hắn, cô biết hắn muốn mình làm những việc như thế, vì cô không muốn hắn điên tiết, vì cô không muốn hắn tát hay đấm đá cô, vì cô không muốn hắn biết đến cái điện thoại. Thắt lưng cô vẫn đau buốt nhưng thay vì kêu la thì cô rên rỉ, nói những điều hắn muốn cô nói, vật lộn với hắn cho tới khi người hắn bắt đầu co giật. Xong việc, cô đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo vào và hôn hắn, rồi cô trở lại bếp để làm cho xong bữa tối.
Kevin trở lại phòng khách uống thêm vodka rồi đi tới bàn ăn. Hắn nói chuyện với cô về công việc và rồi lại đi xem ti vi trong khi cô lau dọn bếp. Sau đó, hắn muốn cô tới ngồi bên cạnh hắn cùng xem ti vi nên cô làm thế, cho tới khi cuối cùng cũng đến giờ đi ngủ.
Trong phòng ngủ, hắn ngáy khò ngay lập tức, chẳng biết gì về những giọt nước mắt lặng lẽ của Katie, chẳng hề biết rằng cô căm ghét hắn, căm ghét chính bản thân mình. Chẳng hề biết về khoản tiền cô lén gom góp suốt gần một ăm trời hay hộp thuốc nhuộm tóc cô đã bỏ vào xe chở hàng hôm đi siêu thị một tháng trước rồi giấu trong tủ quần áo, chẳng biết gì về cái di động giấu trong cái chạn phía dưới bồn rửa bát trong bếp. Chẳng biết gì về việc chỉ mấy ngày nữa thôi, nếu mọi chuyện diễn ra như cô mong đợi, hắn sẽ không bao giờ còn nhìn thấy cô hay đánh được cô một lần nào nữa.
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên