Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
.T đứng trên ngọn đồi thông, mặt hướng về phía Đông.
Không mặc thêm bất cứ thứ gì ngoài chiếc khố và đôi giày da đanh, gã hút thuốc và nhả khói lên trời, xuống đất và về bốn hướng. Lấy tay che mắt, gã nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời đang lên. Chưa bao giờ, gã nghĩ, chưa bao giờ trong cuộc đời gã cảm thấy quá cô đơn đến vậy. Đã ba ngày trôi qua. Ba ngày ăn chay và thành tâm cầu nguyện.
Ba đêm nhìn lên các vì sao và tự hỏi – tự hỏi các vị thần liệu có đang cười gã. Gã là ai, mà lại hy vọng được chấp nhận? Gã không phải một chiến binh. Gã chưa bao giờ làm việc tốt hay đáng kính trong toàn bộ cuộc đời khốn khổ của mình. Từ từ, gã hạ cánh tay xuống và ngồi lên tấm chăn len xám mà bà gã đã cho. Đó là điều an ủi duy nhất của gã. Gã ngồi trên đó suốt cả ngày và quấn nó quanh người để sưởi ấm ban đêm.
Gã quan sát mặt trời lên cao, trải tầm nhìn rộng dần ra xung quanh, bầu trời trong xanh với những sắc vàng và đỏ. Gã cảm thấy những tia sáng yếu ớt đầu tiên rọi lên gương mặt mình và nghĩ đến ánh nắng sẽ phủ lên dã gã, sắc đỏ thẫm ấm áp thay thế cho sắc vàng.
Nhìn lên mặt trời, gã quên luôn cơn đói cồn cào, quên đi cơn khát thiêu đốt họng. Như thể bị thôi miên, gã nhìn chằm chằm vào mặt trời cho đến khi gã không trông thấy gì khác ngoài ánh vàng chói sáng. Và trong ánh sáng đó, gã nghe thấy giọng nói gọi tên gã. “Tokala.”
“Tôi ở đây.” “Mẹ anh đã đặt tên anh hay đó.”
“Mẹ tôi?” “Hin. Vào cái ngày anh được sinh ra, Sisoka đã kêu gọi các linh hồn, và ta được lựa chọn là người hướng dẫn anh.”
“Ngươi là ai?” “Hãy nhìn vào trái tim anh, người anh em, và anh sẽ thấy ta.”
Trong khoảnh khắc, J.T nhắm mắt lại. Khi gã mở mắt ra lần nữa, một con cáo đang đứng trước mặt gã, tắm mình trong ánh vàng của mặt trời, chiếc ao khoác đỏ tráng lệ của nó dường như lung linh dưới ánh sáng óng ả. “Tôi đã chờ đợi anh tìm kiếm rất lâu rồi,” con cáo nói, có chút chê trách trong giọng nói.
“Tôi không thể tìm ra con đường của riêng mình, cho đến giờ.” “Thật tốt khi cuối cùng anh cũng tìm thấy con đường đúng đắn. Thật sự đúng đắn. Con đường cuộc đời. Đừng rời xa nó lần nữa.” Con cáo cảnh báo, quay đi.
“Đợi đã!” J.T gọi, nhưng quá muộn. Con cáo đã biến mất, bị nuốt chửng bởi ánh mặt trời. Gã ngồi đó một lúc thật lâu, những suy nghĩ lởn vởn trong đầu. Mẹ gã đã cầu nguyện vào cái ngày gã được sinh ra. Sự hiểu biết đó bằng cách nào đó khiến gã cảm thấy mình gần với bà hơn, gần với những người Lakota hơn. Tất cả những năm tháng đã qua, gã nghĩ mình đã luôn cô đơn khi mà gã không thật sự chỉ có một mình. Tất cả những gì gã phải là là cầu xin sự giúp đỡ, và tất cả luôn ở đó.
Khi gã trở về làng đã là xế chiều. Những chiếc lều trại trông thật giống nhau, nhưng cũng thật khác nhau, và gã biết gã đã nhìn chúng qua một đôi mắt mới, đôi mắt của người Lakota. Lều của gã, trên đỉnh được nhuộm đen bởi khói, đứng đó với cửa lều được lật mở chào đón gã về nhà. Gã gật đầu chào khi đi qua những người phụ nữ đang thuộc da, những người đàn ông đang chế tạp tên, lũ trẻ đang vui đùa. Gã hít sâu một hơi, hít vào hương thơm của khói và cây xô thơm cùng ánh mặt trời ấm áp. Bầu trời dường như xanh hơn, cỏ cũng xanh hơn, đất dường như vững chãi hơn bên dưới chân gã. Đó không chỉ là nhận thức của gã đã thay đổi. Bản thân gã cũng đã thay đổi. Gã cảm thấy nhận thức của mình đổi mới rằng gã là ai và là điều gì.
Bước chân gã chậm lại khi Brandy bước ra khỏi lều. Cô dừng lại khi trông thấy gã, và trong khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau và dừng lại. Và rồi cô chạy đến bên gã, với một nụ cười trên môi, hai cánh tay dang rộng. Gã bắt lấy cô và ôm cô thật chặt. Ba ngày không có cô. Dường như là cả cuộc đời. Cô tan chảy trong vòng tay gã, lấp đầy các giác quan của gã. Mái tóc như dải lụa đen. Làn da mịn màng như satin. Gã hít sâu một hơi, hít vào sự ấm áp, mùi hương nữ tính của Brandy và cả sự cô đơn của Brandy.
“Anh nhớ em,” gã nói, giọng khàn khàn. Ý nghĩ đó khiến gã giật mình. Gã chưa bao giờ nhớ bất kỳ ai trong đời. “Em cũng nhớ anh.” Brandy trả lời. Cô nắm lấy tay gã và họ bước vào trong lều, đóng cửa lại. “Anh... anh có thành công công?”
J.T gật đầu. “Kể cho em nghe đi,” cô háo hức nói. “Kể cho em tất cả mọi thứ đi.”
“Để sau.” Gã gạt đám lông thú lên giường và cởi khố. Một nụ cười chậm rãi làm cong khóe môi Brandy khi cô bắt đầu cời quần áo, mọi thứ khác đều bị lãng quên, bị thiêu cháy bởi cái nhìn của J.T. Gã đứng ở chính giữa lều, ánh sáng rọi từ lỗ thông khói phía trên trải quanh gã. Làn da gã mang sắc đồng sẫm, tóc gã giờ đã dài hơn so với lần đầu tiên cô gặp gã, đang phủ quanh vai. Ánh mắt cô di chuyển trên gã, lưu ý đến sự hoàn hảo nam tính của gã, từ đôi vao rộng lớn cho đến cái bụng phẳng, đến đôi chân dài phủ lông của gã. Ý thức về sự cao lớn, cường tráng, cơ bắp của gã khiến cô run lên vì khao khát.
Má ửng hồng, tim đập thình thịch, cô bước khỏi chiếc áo dài và vào vòng tay gã. J.T bế Brandy lên áp vào mình, tràn đầy sự mãn nguyện cũng giống như những điều đã xảy ra khi gã đi tìm kiếm sự thừa nhận.
“Anh chưa bao giờ thật sự nghĩ rằng anh từng thấy bất cứ điều gì như thế,” J.T thừa nhận. “Đôi khi, vào lúc đêm muộn, khi bọn anh chỉ có một mình, mẹ anh sẽ kể về cuộc đời bà. Bà muốn anh biết về sự công nhận và sự chỉ dẫn của linh ảnh.” J.T nhún vai. “Anh đoán là, sâu trong thâm tâm, anh đã luôn nghĩ rằng bà nói quá lên. Em biết đấy, giống như một câu chuyện cổ tích vậy.” “Anh vẫn định sẽ tham gia vào Lễ hội Mặt trời sao?”
“Ừ.” “Em chưa bao giờ được thấy buổi lễ nào cả, nhưng nghe có vẻ... em không biết nữa, man rợ, em nghĩ thế.”
Cô nhìn J.T và hy vọng gã sẽ hiểu. Cô đã luôn tự hào về di sản Crow của mình, tự hào về những phong tục mẹ đã dạy cô, nhưng cô luôn chứng kiến những Lễ hội Mặt trời với những xúc cảm lẫn lộn. “Anh có hơi lo lắng về nó.” J.T thừa nhận.
Thực tế thì, gã còn hơn cả lo lắng. Gã đã từng bị bắn, bị đâm, nhưng nghĩ về việc đứng im để ai đó cố thịt xẻ thịt mình và xiên những que gỗ vào ngực khiến gã bối rối. Gã có thể chịu đựng được sự đau đớn, hay gã sẽ kêu thét như một đứa trẻ, gây nên nỗi xấu hổ trước những người của mẹ mình, trước mặt Wicasa Tankala? Trước mặt Brandy? Tuy nhiên, gã chưa từng có ý định rút lui. Đó là điều gã muốn làm, gã cần phải làm.
Lễ hội Mặt trời kéo dài mười hai ngày. Người Lakota tổ chức nó mỗi năm trong suốt mùa trăng tròn[27]. Bốn ngày đầu là dành cho lễ hội. Trong thời gian này, tất cả mọi người để tụ họp, và các khu vực cắm trại được chẩn bị. Phụ nữ sẽ đi tìm cành cây để dựng 4 cột lều. Như một nghi lễ may mắn, báo hiệu điềm lành trong tình yêu. Wicasa Tankala đi quanh trại, tìm kiếm những cá nhân xứng đáng được tham gia vào buổi lễ. Tatanka Ohilika được chọn làm biểu tượng của Hunter, Tatanka Sapa được bổ nhiệm là Singer, hai chiến binh J.T không biết được chọn làm Digger. Một vài phụ nữ đức hạnh được chọn là người chặt cây gỗ Gòn thiêng để phục vụ lễ hội. Một số trinh nữ được lựa chọn là vũ công. J.T quan sát tất cả với chút sợ hãi. Một cảm giác mạnh mẽ của sự đoàn kết, thống nhất trong phả hệ lâu đời đã được thiết lập. Những người đàn ông và phụ nữ chưa lập gia đình hướng những ánh nhìn tò mò tới nhau. Những bà mẹ để mắt một cách thận trọng đến những đứa con của họ.
Với mỗi ngày trôi qua, sự căng thẳng của J.T lại tăng lên. Gã lắng nghe một vài người già nói chuyện về nghi lễ, về sự đau đớn, và tự hỏi liệu gã có đủ tự chủ để chịu đựng nó. Nghĩ về tiếng la hét của sự hèn nhát trước những người này khiến sự lo lắng của gã khôn nguôi. Vào đêm cuối, gã rời lều và lang thang xuống phía sông. Ngồi xổm xuống, gã nhìn chằm chằm vào màn nước tối. Gã chưa bao giờ cầu nguyện trong đời. Trước khi đến đây, gã luôn dựa vào sức mạnh của bản thân.
“Giúp tôi, Wakan Tanka,” gã thì thầm. “Đừng để tôi mang đến sự xấu hổ cho bản thân hay cho mẹ tôi.” Phải có niềm tin, J.T. Niềm tin vào bản thân anh. Tin vào điều anh tin tưởng...
J.T ngước nhìn lên, hy vọng sẽ thấy thiên thần hộ mệnh của mình. Thay vào đó, gã chỉ trông thấy linh ảnh chỉ đường của mình đứng bên kia bờ sông, chiếc áo khoác đỏ dày của nó tỏa sáng như một ngọn lửa sống động. “Phải có niềm tin, Tokala.” Con cáo nói, giọng nó nghe từa tựa như giọng Gideon. “Phải có niềm tin.”
Với một cái vẫy đuôi, con cáo bỏ đi. Vào sáng ngày thứ năm, J.T ôm lấy Brandy trong vòng tay một lúc lâu. Đã đến lúc gã phải đi đến lều lớn được chuẩn bị cho những người tham gia Lễ hội Mặt trời. Gã ôm lấy cô thật chặt, hấp thu tình yêu của cô vào mình để tiếp thêm cho gã sự can đảm và sức mạnh.
“Brandy, anh...” Ánh mắt gã kiếm tìm mắt cô. “Hãy cầu nguyện cho anh, được chứ?” Brandy gật đầu, cổ họng cô đột ngột nghẹn lại muốn khóc. “Anh có thể làm được mà.”
Gã hôn cô lần cuối, sau đó rời lều mà không nhìn lại. Brandy đứng ở cửa, nước mắt lăn dài trên má khi cô nhìn gã bước đi. Thật khó tin là cô lại có thể yêu gã nhiều đến thế. Trong vài tuần qua, mọi ý nghĩ, mọi giấc mơ đều về J.T. Cô tự hỏi làm cách nào một người đàn ông lại có thể chuẩn bị tinh thần để cơ thể bị đâm? Làm cách nào anh có thể chịu đựng được nỗi đau đớn? Làm cách nào cô có thể chịu đựng được?
Cô dành nhiều thời gian trong bốn ngày sau đó cùng với Tasina Luta, bà đã nói với cô rằng Wicasa Tankala là pháp sư được chọn sẽ chịu trách nhiệm giám sát người tham gia. Đó là một vinh dự lớn. Tasina Luta kể về chồng bà đã tham gia Lễ hội Mặt trời và vinh dự đến thế nào, bà đã từng được chọn là vũ công nhảy trong buổi lễ của ông. Không một ai còn coi ông là wasichu sau lần đó, bà nói, không một ai kể cả cha mẹ bà, những người không tán thành việc bà kết hôn với một người da trắng.
Bốn ngày qua là ngày của đấng tối cao. Trong ngày đầu tiên, các khu trại chính thức của buổi lễ được dựng lên. Một thân cây tròn lớn được dựng ở trung tâm khu trại. Vòng ngoài thân cây được bao phủ bằng các tán lá cây cung cấp bóng mát cho những người giúp tiến hành buổi lễ; bên trong vòng tròn thông thoáng. Căn lều thiêng, là nơi người làm lễ sẽ nhận được những chỉ dẫn cuối cùng, được tái sinh.
Trong khi lều thiêng được dựng lên, Tatanka Ohilika đến giám sát cây gỗ Gòn sẽ được sử dụng làm cột trụ chính trong Lễ hội Mặt trời. Cái cân được coi là kẻ thù, và Tatanka Ohilika là thợ săn[28]. Khi một cái cây phù hợp được tìm thấy, thông điệp sẽ được chuyển cho Wicasa Tankala. Đêm đó sẽ có Vũ hội Trâu rừng, trong đó bao gồm một đám rước tôn vinh Trâu rừng và Gió xoáy, những thứ che chở cho các gia đình và tình yêu. Một người Mơ Trâu sẽ giám sát cả sự kiện. Ông ta sẽ nhảy điệu vũ của trâu rừng và ban phước cho suốt lễ hội. Ngày thứ hai của buổi lễ dành cho việc bắt giữ kẻ thù, nhưng việc đầu tiên là họ phải được Wicasa Tankala cùng một thầy cúng tẩy rửa sạch linh hồn ma quỷ. Sau khi xong xuôi, những người phụ nữ chọn một cái cây để làm kẻ thù. Họ thực hiện ba lần, mỗi lần đều báo cáo rằng kẻ thù vẫn chưa được tìm thấy. Đến lần thứ tư, họ sẽ tìm thấy cái cây được Tatanca Ohilika đánh dấu bằng sơn đỏ. Những người phụ nữ bao quanh cái cây và buộc dây da xung quanh đó. Việc ‘bắt giữ’ sau đó sẽ được báo cáo lại cùng sự vui mừng khôn xiết. Brandy quan sát mọi việc, ngạc nhiên rằng cô đang thật sự ở đó, rằng bản thân đang tham gia vào một lễ hội diễn ra từ một trăm năm trước. Cô không thật sự hiểu hết mọi sự, nhưng cô cũng tham gia tìm kiếm và cũng là một phần của những người bao quanh thân cây. Một dòng suối nằm giữa khu trại và cái cây được tìm kiếm, đám rước dừng lại ở đó trong khi Wicasa Tankala tẩy sạch linh hồn ma quỷ trong nước.
Khi họ đến cái cây, bốn chiến binh sẽ ở đó tượng trưng cho sự chống cự của cây gỗ Gòn. Sau đó Wicasa Tankala lệnh cho cái cây sẽ bị giết chết. Mỗi người phụ nữ đều được đến lượt mình để chặt cái cây. Khi cái cây sẵn sàng bị đốn, một phụ nữ vinh dự sẽ đảm nhận việc chặt nhát cuối cùng. Cái cây ngã xuống. Những người phụ nữ gom lại những cành cây như một hình thức để chống lại linh hồn quỷ ám. Sau đó, một vài người đàn ông trẻ sẽ ở lại để bảo vệ thân cây khỏi pháp sư trừ tà hay những người đàn ông sẽ tham gia trong Vũ hội mặt trời.
Khi cây cột được mang đến trại, nó sẽ được sơn màu đỏ ở phía tây, xanh lam về phía bắc, xanh lá ở phía đông và vàng ở phía nam. Những mảnh da của Iya và Gnaske được gắn lên mỗi nhánh của cây cột, biểu trưng cho bộ phận sinh dục. Một bó mười sáu ống thuốc, một mũi tên dành để săn trâu, và một cây cọc để cột ngựa. Cây cột đã được trải qua bốn bước, bốn là con số linh thiêng, sau đó nó được chôn xuống hố. Brandy lắng nghe cẩn thận những điều Tasina Luta giải thích, biết ơn bà ngoại J.T đã nói bằng tiếng Anh để cô có thể hiểu những điều đang diễn ra.
Cuối cùng, các chiến binh sẽ nhảy điệu múa của chiến tranh, bắn mũi tên thiện ác lên các nhánh cây, cho đến khi chúng rơi xuống đất và bị những người tham gia hành lễ giẫm lên. Cuối ngày là thời khắc để chuẩn bị cho người tham gia buổi lễ. Những dây da sống được nối vào thân cây thánh mà ở đó người hành lễ sẽ bị buộc chặt. Brandy đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm vào những sợi dây, cố tưởng tượng ra cảnh J.T ở đó, ngực nhuốm máu và gã đang căng lên bên dưới những sợi dây trói vào cột.
Đêm đó, sau khi tất cả đã quay về lều để nghỉ ngơi, các pháp sư bắt đầu ban phước cho những người hành lễ. Tasina Luta đã nói với cô rằng người đàn ông sẽ đi lên ngọn đồi gần đó để đón bình minh của mặt trời, họ sẽ cầu nguyện cho một ngày tươi xanh và kêu gọi đấng tối cao cho họ sức mạnh tới các vũ công. Họ sẽ hỏi xin sự khôn ngoan.
Brandy suy nghĩ về tất cả những gì cô được học trong đêm đó. Suy nghĩ cuối cùng của cô là nguyện cầu cho J.T có đủ sức mạnh và sự can đảm để chịu đựng nỗi đau sắp tới. J.T đứng trong hàng ngũ những ứng viên khác, chờ đến lượt mình. Bốn ngày chuẩn bị đã qua, và gã đang kiên nhẫn chờ đợi, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Gã hít sâu một hơi khi Wicasa Tankala vẽ lên mặt mình. Vị pháp sư già tặng gã một nụ cười khẽ và rồi, cầu nguyện nho nhỏ, ông vẽ lên tay và chân gã bằng màu đỏ và xanh, vai được sơn xọc xanh. Và rồi một thầy lang sẽ vẽ một con cáo màu đỏ, biểu tượng tinh thần của J.T lên ngực gã. Khi tất cả ứng viên đều đã được chuẩn bị, Wicasa Tankala rời khỏi lều mang theo một hộp sọ trâu được trang trí. Những người tham gia sẽ theo ông ta từ lều thiêng qua một lùm cây nhỏ. Bên trong đó, Wicasa Tankala sẽ đặt hộp sọ trâu lên bàn thờ đối diện với cây cột của buổi vũ hội.
Giờ thì mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh. Brandy vội vã tiến về phía lùm cây, ánh mắt cô tìm kiếm J.T. Cô tìm thấy gã đang đứng gần cuối hàng. Giống như tất cả những người tham gia khác, gã mặc một chiếc váy dài màu đỏ, cánh tay và bắp chân được quấn bằng lông thỏ, một chiếc vòng lông trên cổ với mặt hình hoa hướng dương biểu trưng. Gã cầm một nháy cây bên phía tay phải, một vòng hoa của cây xô thơm đặt trên đầu. Khi tất cả đã vào vị trí, Wicasa Tankala đem sự hòa hợp vào trong lều bằng ánh sáng và đi xuyên qua toàn bộ chỗ lều trại, trong khi phụ tá của ông sẽ thắp một ngọn lửa trên chiếc sọ trâu đặt trên bàn thờ, trong đó họ đã thêm cỏ ngọt vào để làm sạch căn lều. Mỗi ứng viên được đưa cho một chiếc vòng bằng liễu xanh, tượng trưng cho bầu trời, biểu tượng của bốn hướng và một chiếc còi cánh đại bàng bọc trong lông nhím, một đầu được trang trí bằng chiếc lông đuôi đại bàng. J.T gật đầu với bà ngoại, sau đó giữ chặt ánh mắt trên gương mặt Brandy khi Wicasa Tankala đến đứng trước mặt gã. Gã nín thở khi người thầy cúng nắm lấy các bắp thịt trên ngực gã và đâm vào ngực gã.
m thanh và hình ảnh xoay tròn nhanh trong tâm trí J.T: sự thương cảm và khích lệ ánh lên trong mắt Brandy, màu đỏ máu của chính gã đang nhỏ giọt xuống ngực, bài hát thách thức trên môi các ứng viên khác. J.T mong mỏi sẽ đến lúc họ tự trải nghiệm nỗi đau của chính họ, nhưng gã khóa chặt nó bên trong mình. Gã rùng mình khi Wicasa Tankala đâm vào mình lần thứ hai. Cơn đau đốt cháy xuyên qua gã khi chiếc xiên được đâm vào, sau đó gã bị buộc vào chiếc cột của vũ hội bằng một chiếc dây da dài, một phần của chiếc cây thiếng.
Wicasa Tankala ra hiệu cho các ca sĩ bắt đầu hát chậm, bài hát bắt đầu mở màn cho điệu vũ. J.T liếc nhìn Brandy một lúc thật lâu, và rồi gã bắt đầu nhảy, ánh mắt gã hướng lên trên, thẳng phía mặt trời. Gã lại là một đứa trẻ sơ sinh lần nữa, bất lực và dễ bị tổn thương. Chiếc dây da đang trói gã vào cây cột giống như một chiếc dây rốn đang trói gã vào cùng mẹ mình, vào Mặt trời. Gã nhìn chằm chằm vào gương mặt Người, đánh mất mình trong nụ cười ấm áp tỏa nắng của Người. Gã nhảy để làm Người hài lòng, cầu xin sự tha thứ cho tội lỗi của mình. Trong toàn bộ cuộc đời gã, gã chưa từng thuộc về bất cứ nơi nào, nhưng giờ đây đất dưới chân đang thuộc về gã. Mồ hôi tứa ra cùng máu gã đang nuôi dưỡng nó, và gã không còn là một kẻ lang thang nữa.
Dần dần, gã nhận thức được âm nhạc đã dừng lại. Trong sự giải lao ngắn ngủi, Brandy đến bên gã. Cô lau mồ hôi trên gương mặt và ngực gã, lén lút đưa gã một ngụm nước mát. Đôi mắt cô đang mỉm cười với gã, cô nắm lấy cánh tay gã và bóp nhẹ, và rồi cô quay trở lại chỗ của mình. Khi âm nhạc bắt đầu lần nữa, lần này nhanh hơn, mạnh hơn. J.T kéo căng dây buộc, gồng mình khi chiếc xiên đang xé thịt mình, đây là lúc gã đang ra khỏi tử cung, là lúc bắt đầu đối mặt với sự sống. J.T nhìn chằm chằm vào mặt trời. Mồ hôi túa ra trên cơ thể, những vết thương đau nhói trên lồng ngực. Tim gã đập dồi theo nhịp trống, giống như tiếng đập của trái đất, tiếng đập của sự sống. Vết đâm đau đớn xuyên qua gã. Máu chảy tràn trên ngực ngã. Nâng chiếc còi lên môi gã hét lên đau đớn, tiếng còi như những nốt nhạc buồn vui lẫn lộn trôi trong gió. Và cũng giống như sự chăm sóc dịu dàng của một người mẹ, mặt trời đang bao bọc gã trong vòng tay, sự ấm áp dịu dàng của người xoa dịu nỗi đau của gã.
Gã nhìn xoáy vào ánh vàng của mặt trời, và gã trông thấy con cáo đỏ đang bước xuống một con đường bụi bặm. nó dừng lại khi đến gần một cái bẫy. Con cáo liếc nhìn qua vai và J.T trông thấy một con chồn đang lẩn trong bóng tối. Hai sinh vật nhìn chằm chằm nhau trong một lúc lâu và rồi, một cách cố ý, con cáo đặt đầu vào bẫy và để bản thân hòa cùng người bạn đời của mình trong sự giải thoát.
J.T rên rỉ sâu trong họng khi gã cảm thấy nỗi buồn và nỗi đau sâu sắc của con cáo, và rồi gã trông thấy ánh sáng trắng chói chang bao bọc hai con vật. “Không!” J.T lảo đảo lùi lại, lùi xa khỏi viễn ảnh, thở hổn hển khi những chiếc xiên được rút ra khỏi cơ thể.
“Không, không.” Gã khóc nức nở khi quỳ xuống. Brandy đến bên gã, ôm lấy gã trong vòng tay. “Nó kết thúc rồi, J.T” cô thì thầm dịu dàng. “Kết thúc rồi.”
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)