Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ôm sau, mới sáng ra trời đã lạnh và trở gió. Khi chọn quần áo để đi đến vùng hồ White Bear gặp Jens, Lorna lựa thứ không khác nhiều so với bộ đồ nàng mặc trong mấy lần đến gặp chàng, cũng mầu xanh lam nhạt. Mặc lại bộ đồ thời con gái, Lorna cảm thấy không thích hợp nữa. Tuổi thiếu nữ hồn nhiên, thơ ngây đã qua rồi. Bây giờ nàng đã là người mẹ, từng trải, từng hiểu biết.
Đến gặp Jens hôm nay, Lorna quyết định sẽ là người phụ nữ đấu tranh để giành hạnh phúc. Và cuộc gặp gở với Jens sắp tới sẽ quyết định tương lai cuộc đời nàng.
Ngồi trên tầu, nhìn ra phong cảnh bên ngoài xám xịt, ảm đạm. Lorna thấy nàng không có quyền đầu hàng! Nàng đã tìm được con và bây giờ nàng cần có cha nó. Nàng không có quyền tự ái vặt tình trạng hiểu lầm nhau giữa Jens và nàng kéo dài.
Lorna mường tượng trước cuộc gặp sẽ diễn ra thế nào. Mình sẽ nói gì? Đấy là điều quan trọng nhất! Hình ảnh của đứa con hiện lên trong óc nàng với làn tóc vàng mềm mại, cặp mắt xanh biếc, làn da nỏn nà, những nét tinh tế trên khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên khiến Lorna càng thấy phải kiên quyết đấu tranh đến cùng.
Nàng không được quyền để con nàng không có cha!
Xuống ga Gấu Trắng, Lorna thuê xe ngựa để đến bờ phía Bắc hồ, khu vực Dellwood. Kéo cổ áo lên và chụp mũ xuống, Lorna vẫn thấy tuyết phả vào mặt nàng lạnh buốt. Từ xa nàng thấy xưởng đóng tầu của Jens, bây giờ đã to lớn, với dòng chữ sơn trắng trên cổng vào:
XƯỞNG ĐÓNG TẦU HARKEN
Bên cổng lớn có một cửa vào nhỏ hơn, để chữ "cứ vào".
- Đến nơi rồi thưa cô! - Bác xà ích nói.
- Bác chờ tôi nhé, - Nàng nói.
- Vâng, để tôi buộc con ngựa này rồi tôi sẽ vào.
Từ ngày quen Jens, đã bao nhiêu lần Lorna hồi hộp đứng trước một cánh cửa! Đầu tiên là cánh cửa vào nhà bếp ở biệt thự Rose Point của cha mẹ nàng, rồi đến cánh cửa vào nhà kho ở cuối vườn, nơi dùng làm xưởng để Jens đóng con thuyền Lorna D. Tiếp đến là cánh cửa phòng ngủ của Jens trên tầng áp mái, nơi nàng bao nhiêu đêm lẻn vào ân ái với chàng. Rồi cũng chính cánh cửa này nàng vào mùa hè vừa qua, báo tin chàng biết nàng đã sinh con trai và con nàng đã bị đánh cắp đem đi mất. Cuối cùng là cánh cửa nhà bà cụ mẹ bác đầu bếp Schmitt hôm qua nàng bước vào, trong lòng hồi hộp sắp được gặp con.
Giờ đây Lorna lại đứng trước một cánh cửa, cũng với nổi hồi hộp và sợ hãi. Nàng cảm thấy cuộc gặp sắp tới sẽ quyết định tương lai cuộc đời nàng. Liệu nàng có đánh tan được những nghi ngờ đang ám ảnh Jens không?
Lorna hít một hơi dài như để lấy thêm nghị lực rồi đẩy cánh cửa bước vào. Một mùi quen thuộc khiến nàng nhớ lại bao kỷ niệm: mùi gỗ tươi, mùi gỗ được hơ nóng bằng hơi nước để uốn cong...
Lorna nhìn thấy một con thuyền đã làm gần xong và một con thuyền mới khởi công. Tiếng ai đó huýt sáo một điệu nhạc quen thuộc. Tiếng người trò chuyện vui vẻ. Nàng nhìn thấy sáu người đang vây quanh con thuyền sắp hoàn thành. Một người nhìn thấy nàng nói:
- Jens! Có người tìm anh kìa!
Jens đang uốn cong một tấm ván gỗ cùng với Dawin. Chàng ngoái đầu, thấy Lorna đứng phía ngoài, gần cửa.
Một nét ngạc nhiên khó chịu lướt trên mặt chàng và liền sau đó Jens lấy lại được vẻ mặt thản nhiên.
- Cậu làm thay mình một lát, Iver! - Jens nói rồi buông tấm ván đứng lên.
Jens mặc áo dạ đỏ mùa đông, ống tay rộng. Vẫn chiếc quần lao động giống mọi khi. Tóc chàng để dài hơn lần trước nàng gặp, được chàng vắt ra sau tai. Nhìn chàng, Lorna thấy con nàng giống cha như lột. Jens bước ra, đứng lại trước mặt Lorna.
- Chào anh, Jens!
- Chào cô, Lorna! - Jens lạnh lùng đáp, tháo găng tay ướt ra, mắt nhìn nàng rất nhanh rồi quay xuống nhìn bao tay.
- Lẽ ra em không đến, nhưng có việc rất quan trọng.
- Việc gì? - Giọng nói của Jens lộ rõ mối hằn học.
- Em muốn nói chuyện riêng với anh, được không?
- Cô đến đây định nói gì thì nói luôn đi.
- Thôi được. Em đã tìm thấy con.
Jens thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng lại giữ vẻ mặt lạnh lùng ngay:
- Thì sao?
- Thì sao? Anh nghe tin ấy mà chỉ nói như vậy?
- Cô bảo tôi phải nói thế nào?
Cửa ra ngoài mở, bác xà ích bước vào, rồi khép cửa lại.
- Chào! - Bác ta nói.
- Chào! - Jens đáp. - Trong kia có cà phê và bánh đấy, mời bác vào.
Bác xà ích cởi khăn quàng trên cổ, đi vào phía trong. Jens quay sang Lorna.
- Ta vào kia, - Chàng ra lệnh rồi dẫn Lorna vào phòng giấy.
Đó là một căn phòng nhỏ, trên bàn là những tờ giấy vẽ các bản sơ đồ thiết kế. Jens đóng cửa lại, quay sang phía Lorna.
- Cô đã tìm được con. Tốt lắm. Vậy cô muốn tôi phải nói gì nữa?
- Ít nhất anh cũng hỏi xem con ra sao, sức khỏe thế nào, có sướng khổ gì không?
- Chà! Cô lại lên lớp tôi là phải quan tâm đến nó trong khi chính cô tống nó đi!
- Không phải em. Cha mẹ em đánh cắp nó đi cho bác Schmitt nuôi...
- Bác đầu bếp Hulduh Schmitt? - Jens hơi ngạc nhiên.
- Đúng hơn là thuê bác ta nuôi, bởi cha mẹ em hàng tháng gửi tiền cho bác ấy.
- Vậy cô muốn tôi làm gì bây giờ? Đến nhà bác Schmitt và bắt cóc nó về cho cô chăng? Hay vào thành phố Saint Paul dần cho cha cô một trận? Tôi đã làm thế một lần và đã bị họ dần lại cho một mẻ, cô nhớ chứ?
- Em không đòi anh làm gì cả. Em chỉ nghĩ... - Jens ngắt lời giọng căm uất.
- Cô nghĩ tôi sẽ van nài cô cưới tôi rồi đem con về nuôi, dấu tất cả mọi người, dấu tầng lớp thượng lưu quen biết của gia đình cô chứ gì?
Lorna thấy mặt nóng bừng, nàng định ngăn lại nhưng Jens vẫn tiếp tục nói, giọng căm thù:
- Thôi được, vậy cô nghe lời tôi nói đây, cô Lorna Barnett! Tôi không cần ai phải hạ cố lấy tôi. Nếu tôi lấy vợ, tôi cần một phụ nữ chấp nhận tôi vô điều kiện. Chấp nhận tôi đúng như tôi hiện giờ. Tôi không thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng cũng không phải tầng lớp hạ lưu. Hôm tôi đến tu viện tìm gặp cô, tôi đã dâng cô tương lai của tôi, một tương lai đàng hoàng, không có gì khiến cô phải xấu hổ với ai. Tôi tưởng cô sẽ bênh vực tôi, kiên quyết với cha mẹ cô, đấu tranh dành quyền lợi chính đáng của cô mà cũng là của tôi, quyền lợi chính đáng của hai chúng ta. Nhưng không, cô lại cụp đuôi, rên rỉ, nem nép trước cha mẹ cô. Cô lại sợ dư luận phỉ báng cô về tội có thai với tôi. Thôi được. Cô đã từ chối lấy tôi thì bây giờ tôi cũng từ chối lấy cô.
- Ôi, anh tưởng đơn giản như vậy sao? Anh tưởng em sung sướng lắm sao? Anh có cái đầu quá to và tự ái quá lớn. Mới thế anh đã cho rằng anh bị xúc phạm! Anh thử sống với những cha mẹ như cha mẹ em xem! Anh thử xoay chuyển họ xem! Anh thử yêu một người không thích hợp và cuối cùng...
- Không thích hợp! Cô nói đúng. Tôi là người không thích hợp với cô.
- Đúng thế. Anh là người không thích hợp! Lorna không ghìm được nữa hét lên. - Và cuối cùng có thai với anh ta! Anh thử suốt ngày này qua ngày khác, nghe bên tai rằng anh đã làm chuyện nhơ nhuốc cho gia đình, cho người thân xem! Anh thử vào sống trong tu viện với những bà sơ đã thoát ly sự đời để thờ phụng Chúa và ngày đêm cầu nguyện Chúa tha tội cho mình xem! Anh thử có hai đứa em gái và thử ngày này sang ngày khác nhận được thư của mẹ anh nói rằng nếu chuyện nhơ nhuốc kia lộ ra thì sẽ làm hỏng tương lai cuộc đời của chúng xem! Chúng sẽ không tìm được tấm chồng nào hẳn hoi nữa. Anh thử đứng vào địa vị của em anh sẽ thấy. Chẳng lẽ cái đầu Na Uy thông minh của anh không sao hiểu rằng một cô gái trong hoàn cảnh như em không dễ dàng gì? Thử đứng vào địa vị em, Harken! Em yêu cầu anh! Và em chỉ yêu cầu có thế thôi!
Càng nói Lorna càng thấy nàng run lên.
Jens dí hai ngón tay vào khoảng dưới mũi nàng:
- Đã hai lần tôi năn nỉ cô lấy tôi! Hai lần! Nhưng cả hai lần đó cô trả lời tôi ra sao, cô nhớ chứ?
Lorna gạt hai ngón tay ấy ra:
- Em đã nói những điều mà hoàn cảnh lúc đó buộc em phải nói.
- Cô từ chối bởi cô thấy nhục nhã phải lấy tôi. Bởi cô khinh tôi là kẻ không xứng đáng với gia đình cô!
- Không phải! - Lorna hét lên - Em nói thế chỉ vì em sợ. Em bị người ta dọa. Em quá sợ!
- Tôi cũng vậy! Tôi sợ! - Jens đập tay vào ngực, chổ trái tim - Chỉ mỗi cái này luôn lên tiếng bênh cô! Tôi chỉ có cái này làm tôi tha thứ cho cô phần nào.
- Ôi, sao anh nhiều tự ái đến thế, Jens? Em đã tìm thấy con chúng mình. Tên nó là Danny! Em tìm thấy bé Danny! Em đã nói với bác Schmitt là em sẽ quay lại đón con đi. Và em nhất định sẽ đón nó về với em, bất kể có anh hay không. Em sẽ nuôi nó và làm việc đó một mình, không cần đến ai hết.
- Khó đấy, nhất là với một cô gái luôn sợ cha sợ mẹ như cô! Một cô gái xưa nay vẫn nấp dưới bóng cha mẹ! Bây giờ cô nói cô tự nuôi con lấy, nhưng đến lúc đó cô sẽ lại tuân theo gậy chỉ huy của cha cô cho mà xem: vì danh dự gia đình Barnett, vì tương lai các em gái, vì đủ thứ và cuối cùng cô lại không dám nữa!
Lorna bước ra cửa, răng nghiến lại. Nàng nói:
- Tôi thấy tôi đã sai lầm mà đến đây!
- Sai lầm của cô là cái lần cô không chịu đáp tầu đến gặp tôi và tiến hành lễ cưới, rồi lần thứ hai là hôm ở tu viện cô không bỏ đấy đi cùng tôi về đây.
Lorna quàng khăn lên cổ, lạnh lùng nói:
- Em cảm thấy choáng váng vì hôm nay mới phát hiện ra là em chẳng hiểu gì về anh hết. Đúng hơn là em chỉ hiểu được một mặt của bản chất anh. Kể ra chỉ riêng một mặt thôi thì chưa nên lấy. Hôm nay em nhận ra anh, anh giống cha em nhiều hơn anh tưởng, và kiểu đàn ông như thế em hoàn toàn không muốn lấy làm chồng.
Nàng bước ra, đóng sập cửa lại.
Jens đứng lặng đi vài giây đồng hồ rồi ngồi phịch xuống ghế nệm. Chàng đăm đăm nhìn vào hình trang trí bằng gỗ cắt trên tường rồi ôm đầu. Đột nhiên Jens ngẩng đầu, vùng dậy, bước nhanh ra cửa sổ nhìn theo bóng Lorna đang bước lên xe ngựa.
Jens quay vào, đấm mạnh tay xuống bàn đến tóe máu:
- Đồ chó đẻ!
Và chàng nhếch mép cười nhìn vào bàn tay rớm máu.
° ° °
Ba tuần liền Jens suy nghĩ căng thẳng. Cuối cùng tình phụ tử đã thắng.
Bác Schmitt ra mở cửa. Jens thấy bác ta không khác một ly nào so với ngày cùng làm việc với chàng dưới bếp nhà Barnett.
- Tôi biết thế nào cậu cũng đến mà.
- Lâu lắm rồi không gặp bác, bác Schmitt.
- Cậu vào đi. Tôi không nghĩ là lại giữ bí mật được lâu chuyện thằng bé.
Jens theo bác Schmitt vào bếp và thấy bác đánh thức đứa trẻ đang ngủ giấc buổi trưa. Vừa nhìn thấy Danny lần đầu, Jens đã trào lên một nổi xúc động không ngờ. Chàng thấy mọi vật xung quanh bừng sáng, như thể nắng bên ngoài rọi vào tất cả gian phòng này. Jens đỡ đứa trẻ trong tay bác Schmitt, nâng nó lên cao, hôn nó. Khi thằng bé khóc, chàng dổ nó. Bởi đang ngủ bị đánh thức, nó tấm tức. Jens ôm con, hôn vào trán nó lần nữa rồi ru nó như phụ nữ ru con.
Jens ở lại suốt buổi chiều, dùng bữa nhẹ với gia đình và chơi với con.
Bác Schmitt nói:
- Chắc mẹ nó cho cậu biết nó ở đây?
- Vâng.
- Tôi tưởng cậu đến sớm hơn thế này kia đấy.
- Tôi nghĩ không biết có nên đến hay không. Bây giờ thì tôi không muốn xa thằng bé nữa.
- Cô ấy cũng nói như vậy lúc ra về.
Jens không đáp, chỉ chăm chú nhìn cặp má sệ và nhẽo của bác đầu bếp già. Schmitt nói thêm:
- Tuần nào cô ấy cũng đến thăm con vào ngày thứ năm.
- Tôi đã lo cô ấy đem con đi rồi. Hôm ấy cô ấy bảo với tôi là sắp đem nó đi.
- Cô ấy muốn nhưng hai mẹ con sống sao nổi. Không có người đàn ông nào tài trợ thì làm sao sống được? Theo tôi, đấy là việc của cậu. Cậu phải cưới cô ấy thôi, Jens Harken.
- Không được, bác ạ. Lorna là con ông chủ trong khi tôi hồi đầu chỉ là thằng giúp việc dưới bếp của ông ta.
Schmitt gật đầu nhưng nét mặt không tin.
- Thằng bé dể thương quá. Tôi mê nó vô cùng. Tôi công nhận tiền của ông bà chủ gửi đều đặn cho tôi làm cuộc sống của tôi dễ chịu hơn, nhưng tôi cũng đủ lương tri để hiểu rằng không cho bé Danny được sống với bố mẹ nó là một tội lớn.
Thứ năm sau, bác Schmitt bảo Lorna:
- Cậu ấy có đến đây.
Lorna không nói gì nhưng vẻ mặt khinh bỉ.
Bác Schmitt nói thêm:
- Cậu ta để lại ít tiền dưới tách cà phê. Tôi có bảo cậu ta rằng cha cô đã chi cho tôi rất rộng rãi nhưng cậu ta vẫn cứ để lại. Tôi nghĩ cô nên cầm lấy hộ tôi.
- Không. Anh ấy đưa cho bác kia mà.
- Tôi đã nhận tiền của cha cô, tôi không thể nhận thêm của người khác, như thế là không đúng đắn. Đây, cô cầm hộ cho...
Bác ta giúi vào tay Lorna.
- Cô cầm lấy.
Lorna giận dữ nhìn mấy tờ giấy bạc trong tay bác Schmitt. Cơn giận trào lên cổ họng nàng. Gã Na Uy này đúng là đồ ngu ngốc! Anh ta dám nhét số tiền này vào vấn đề chỉ dính dáng đến nàng. Nhưng nói vậy thôi, đấy cũng là đồng tiền chân thành.
Nàng quay đi, nhưng bác Schmitt vẫn nhét vào túi nàng.
- Anh ấy đến đây hôm nào?
- Thứ ba.
- Có bảo sẽ trở lại không?
- Cậu ta bảo thứ Ba này lại đến.
o O o
Thứ Ba sau, Jens đến. Bác Schmitt nói:
- Tôi đã trả lại tiền của cậu cho cô ấy.
- Đấy là tiền tôi đưa để dùng cho đứa bé, - Jens nói.
- Thật à? Tôi không biết. Nhưng cô Lorna cầm mất rồi.
Lần này Jens lại đặt mấy tờ giấy bạc nữa, nhiều hơn lần trước dưới tách cà phê.
Suốt nửa sau mùa đông năm ấy, hai người đến đây đều đặn. Một vào thứ Ba, một vào thứ Năm. Bác Schmitt thấy thương tình cả hai, họ không sao hàn gắn được mâu thuẩn để về chung sống thành đôi vợ chồng.
Sang tháng Tư, Lorna vẫn tiếp tục tổ chức một ngăn cho thuê sách ở thư viện nàng vẫn đến mượn, bằng tiền của Jens mà nàng không biết dùng làm gì.
Sang tháng Năm, dân giầu có lại lục tục kéo đến nhà nghỉ của họ trong vùng hồ White Bear. Hôm trước ngày gia đình Barnett chuyển đến biệt thự mùa hè Rose Point, thấy con đường sẽ xa thêm nhiều dặm, Lorna quyết định đến thăm con một lần cuối cùng.
Lorna đã quen đến đây và mỗi lần đến nàng không cần gỏ cửa, đi thẳng vào trong, chỉ chào một câu:
- Chào cả nhà!
Lần này khi đi qua phòng khách bên ngoài, Lorna nghe thấy tiếng máy giặt đang chạy, nàng nghĩ chắc Schmitt đang giặt, nàng có gọi cũng không nghe thấy.
Lorna bước thẳng xuống bếp, thấy Jens đang bế con, trong lúc bác Schmitt giặt quần áo.
Tim nàng đập mạnh. Nàng bước đến:
- Ôi, - Nàng đỏ mặt nói - Em không biết anh đến.
- Tôi tưởng thứ Năm cô mới đến?
- Đúng thế, nhưng gia đình em ngày mai dọn vào hồ White Bear, sợ đường xa quá em không đến đây được nhiều, cho nên hôm nay tranh thủ.
Im lặng, Jens hình như cũng đỏ mặt. Lorna nhìn Jens bế con và càng thấy hai cha con giống nhau quá. Cũng tóc vàng. Cũng mắt xanh, cùng cái miệng nhỏ, cũng những nét như thế trên khuôn mặt.
Đứa trẻ nhìn thấy mẹ reo lên mừng rỡ:
- Mẹ! Mẹ!
Nó vội vã tụt khỏi tay cha, chìa tay về phía mẹ. Nàng đặt xắc xuống sàn, tươi cười chạy lại đở con trên tay cha nó.
- Ôi, con tôi! Con yêu quý của mẹ...
Nàng hôn lên hai má nó rồi ôm con quay tròn, không biết đến ai nữa. Hai bà con bà chủ nhà nhìn nàng. Schmitt nói:
- Bé nhớ mẹ ghê lắm. Suốt từ lúc cô về thứ Năm tuần trước đến giờ, lúc nào cũng gọi mẹ.
- Con nói "Mẹ" đi nào.
- Mẹ! - Đứa trẻ nhắc lại.
- Mẹ có quà cho con đây! Xem này! - Nàng ngồi xuống bàn bếp, đặt Danny trên đùi, lấy trong xắc ra một gói. Nàng cởi dây buộc. Đứa trẻ chồm lên nắm vào giấy bọc và dây buộc.
- Khoan, ngồi yên để mẹ cởi đã.
Nhưng đứa bé háo hức quá vẫn cứ túm lấy gói quà. Lorna lúng túng, Jens bước đến cứu:
- Để tôi bế con cho cô dễ làm.
Lúc Jens nhấc đứa trẻ ra khỏi đùi Lorna, nàng ngẩng đầu lên và bốn mắt gặp nhau. Một luồng điện chạy qua cơ thể nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lorna kịp nhận thấy Jens vừa cạo râu nhẵn nhụi. Nàng thấy cả cặp mắt xanh biếc, cái miệng nhỏ tinh tế của chàng. Lần đầu tiên hai người cùng chia xẻ sự chăm sóc đứa con.
Trong khi đó bác Schmitt vẫn quay cần máy giặt nghe lạch xạch đều đặn.
Jens dịu dàng nói:
- Cô mở ra, - Rồi chàng nói với con trai: - Xem mẹ đem quà gì đến cho con kìa.
Nghe thấy Jens gọi mình là "Mẹ", Lorna run bàn tay và đỏ gò má. Cuối cùng nàng đã cởi được dây buộc, và lấy ra một con gấu trắng tinh có hai mắt đen bóng làm bằng hai chiếc khuy.
Bé Danny hớn hở chồm đến đòi chơi. Jens bèn trả con cho Lorna. Đứa bé ngắm nghía con gấu bằng vải trắng tinh, reo lên:
- Bup! Duh!
Nó ôm con gấu, trong lúc cả cha mẹ nó đều nhìn nó.
- Em mua con gấu bằng số tiền của anh đấy, - Lorna nói, mắt cúi xuống - Anh không phản đối chứ?
- Tất nhiên là không?
- Trước đây em chưa mua thứ quà gì cho con.
- Tôi cũng vậy.
Lorna rất muốn nhìn Jens nhưng lại sợ. Mặt nàng vẫn ửng đỏ. Hai người chăm chú nhìn vào đứa con, trong lúc bác Schmitt vẩn quay đều đều máy giặt.
Bây giờ Lorna mới sực nhớ:
- Bác để tôi quay đỡ bác một lúc, Schmitt.
- Không, cô chơi với con đi, mặc tôi. Sắp xong rồi.
- Sao bác lại thế? Bác giặt quần áo trẻ con chứ gì. Để tôi làm cho. Ít nhất thì việc đó tôi cũng có thể làm được cho nó.
Lorna đưa đứa trẻ cho Jens, bỏ mũ, chạy ra chổ máy giặt. Bác Schmitt bưng chậu đến. Lát sau quần áo đã giặt xong. Lorna hỏi:
- Tôi đem phơi nhé.
- Ấy, để tôi! Cô mặc quần áo đẹp thế kia. Mà ướt hết cả rồi kia kìa.
Lorna nhìn xuống váy:
- Hơi một chút không sao! Tôi muốn phơi quần áo cho bé Danny.
- Nếu vậy cũng được. Cô phơi đi. Cặp kẹp quần áo ở cuối tủ kia kìa.
Lorna ôm chậu quần áo, tránh cặp mắt của Jens đang nhìn nàng, chạy ra sân sau. Trời đang nắng đẹp. Bầu trời không một gợn mây. Ra ngoài này Lorna mới cảm thấy thoải mái và thở được nhẹ nhõm. Cuộc gặp hôm nay đúng là ngẩu nhiên, không hề bên nào có dụng ý. Ba người, lẽ ra thành một gia đình, nhưng mỗi người mỗi nơi!
Lorna đặt chậu quần áo xuống, lấy chiếc áo trẻ con xinh xắn. Từ thủa nhỏ, chưa bao giờ nàng phơi quần áo lên dây. Ở nhà nàng, đấy là công việc của đầy tớ. Nhưng nàng đã nhìn thấy họ làm và bây giờ nàng cố nhớ lại để làm cho chu đáo. Lorna cảm thấy dễ chịu. Gió thổi tung bay làn tóc nàng và trong tay nàng là quần áo của con nàng.
Lorna phơi đến cái áo thứ ba thì Jens bước ra sân sau. Thấy chàng đến gần, nàng bèn quay lưng lại, cúi xuống lấy chiếc quần nhỏ xíu của Danny. Lúc Lorna ngẩng đầu lên, nàng thấy chàng đứng ngay bên cạnh, đưa tay nắm sợi dây phơi.
Lorna giũ chiếc quần và phơi lên dây.
Một lúc sau, Jens lên tiếng:
- Tuần nào em cũng đến đây à?
- Bác Schmitt kể cho anh nghe rồi còn gì.
- Tôi thường đến vào thứ Ba, nhưng thứ Ba này tôi lại phải đến Duluth...
Lorna im lặng Jens nói tiếp:
- Một người ở đó đặt đóng một chiếc thuyền.
Lorna vẫn im lặng.
Lorna phơi thêm một chiếc quần trẻ con nữa lên dây. Jens làm như không nhìn nàng. Cuối cùng chàng bỏ trò giả vờ ấy, nhìn thẳng vào hình dáng nghiêng của Lorna, lúc này đang giơ cao hai tay để kẹp một chiếc cặp vào dây phơi. Cặp vú nàng to hơn lúc chưa sinh con. Cặp môi và miệng nàng trông đẹp hơn hồi chàng mới quen nàng, trông đằm thắm hơn nhiều.
Jens nhìn Lorna và thấy bây giờ nàng mới thật là đàn bà, không còn là cô gái nông nổi, có phần ngốc nghếch thủa nào. Gió thổi tung tóc nàng và một số lọn tóc rủ xuống cằm. Một chiếc áo trẻ con chạm vào đầu và nàng nghiêng đầu tránh để bước qua. Jens nghĩ đến đứa con đang ở trong bếp với Schmitt. Đứa con của hai người.
- Chưa bao giờ anh thấy một đứa trẻ xinh xắn, kháu khỉnh như đứa bé này.
- Nó càng lớn càng giống anh.
- Giống thế nào?
- Cũng sẽ cứng đầu như anh!
- Người Na Uy là như thế, - Jens cau mày, không biết đối đáp ra sao. Cuối cùng chàng nói: - Lorna... Đúng là quái quỷ!
- Quái quỷ sao? Hay anh không bằng lòng thấy em đem đi số tiền anh đưa bác Schmitt?
- Không phải chuyện ấy!
- Vậy chuyện gì mà bảo em quái quỷ?
- Chịu! Ở nhà có biết em đến đây thăm con không?
- Không. Họ tưởng em đến thư viện mượn sách.
- Thấy không? Cô vẫn chưa dám công khai mọi thứ với họ. Cô vẫn bị áp đảo. Cô vẫn bị động với gia đình cô.
- Vậy anh bảo em phải làm thế nào?
- Không bảo gì cả, - Jens nói rồi đi về phía nhà, - Không gì cả.
Lorna đá chiếc chậu sang bên cạnh, đuổi theo Jens.
- Quái quỷ là anh ấy, Jens Harken! - Nàng túm cổ áo Jens giữ lại, - Anh đừng có quay lưng lại với em!
Jens ngạc nhiên quay đầu lại. Lorna đang đứng chống tay lên sườn, mắt quắc lên nhìn chàng. Nhưng đồng thời Jens cũng thấy cặp mắt nâu của nàng long lanh nước mắt. Chưa bao giờ chàng thấy Lorna đẹp như lúc này.
- Anh hỏi gì thì hỏi đi! - Nàng quát - Hỏi đi, gã đàn ông Na Uy cứng đầu kia!
Nhưng Jens không hỏi gì. Cô ta còn chưa cần đến mình hơn cần đến bố mẹ cô ta thì mình hỏi cô ta làm gì? Có thể cô ta vẫn yêu mình, mà rõ ràng là như thế, chỉ qua thái độ của cô ta mình biết. Nhưng yêu mà coi bố mẹ hơn người yêu thì thứ con gái như thế mình không cần.
- Bao giờ cô chống lại cha mẹ cô. Khi đó tôi mới nói.
- Em không thể như thế. Nguyên nuôi em với thằng Danny anh cũng chưa đủ sức kia mà.
- Nếu vậy thì cô cứ hòa thuận với cha mẹ cô.
- Không đời nào.
- Thế thì chịu rồi. Chúng ta bị kẹt rồi.
- Anh yêu tôi! Anh đừng chối rằng anh không yêu tôi!
- Vấn đề không phải ở chổ đó, mà ở chổ cô có yêu tôi hay không?
- Lại còn không? Anh không thấy à? Chính tôi chủ động trước. Chính tôi vào bếp tìm anh! Chính tôi xuống nhà kho gặp anh! Chính tôi chủ động lên tầng ba chui vào phòng anh!
- Đó là trước khi cô có thai. Từ ngày cô có thai, cô giấu tất cả mọi người, cô giấu tôi với tất cả những người cô quen biết. Đến nay cô vẫn còn cố giấu. Tôi làm sao tin được là bây giờ cô vẫn yêu tôi?
- Anh không thấy sao? Đến thăm con mà tôi cũng phải lén lút chỉ vì tôi không có chồng.
- Đến nay cô vẫn chưa biết cô phải làm gì hay sao?
- Ngoài việc đứng đây và làm như một con ngốc! Không đâu!... Tôi không biết! Tôi không biết tôi phải làm gì bây giờ.
Jens không nhịn được cười. Tình thế họ lúc này thật nực cười nhưng trông Lorna mới đẹp làm sao: nàng đứng trên mặt đất bẩn thỉu, tóc tung bay theo gió và hai gò má đỏ rực. Ôi, lạy Chúa, sao mình không thể tiến thêm ba bước, ôm lấy tấm thân tuyệt vời kia, hôn lên đôi môi đầy quyến rủ kia và nói: "Ta hãy đem bé Danny về và cùng chung sống với nhau"!
Nhưng nếu mình làm thế thì rồi sẽ ra sao? Lại phải dối trá, lại phải dấu diếm ư? Chắc chắn cô ta sẽ yêu cầu mình tuyên bố với mọi người rằng đây là con nuôi.
Không Jens thầm nghĩ, một là cô ta công khai với tất cả mọi người về tình yêu giữa hai đứa, về chuyện đã ngủ với nhau mặc dù chưa kịp cưới. Hai là thôi quên cô ta đi!
Nhưng Jens vẫn đứng đó, nhăn răng ra cười. Bởi Lorna đẹp quá. Trông cô hấp dẩn quá, ngon lành quá. Cô lại vừa thú nhận yêu chàng và tự xỉ vả cô ta rằng cô ta đã ngốc! Cô ta vẫn mê mình.
- Anh cười gì?
- Cười cô!
- Vậy thì thôi đi!
- Câu ấy cô nói chứ không phải tôi. Nếu như cô thấy cô là con ngốc thì đúng đấy.
Giận quá, Lorna ném một cái cặp quần áo vào trán Jens. Cái cặp rơi xuống đất.
- Ái - Jens kêu lên, quay lại nhìn Lorna - Tại sao cô ném tôi? - Chàng xoa trán.
- Bây giờ thì cha mẹ tôi có bảo tôi lấy anh, tôi cũng không lấy nữa.
Jens quay vào nhà, nhưng đi được một bước chàng đứng lại, thả tay xuống:
- Cả tôi và cô đều biết chuyện đó không đời nào xẩy ra, cho nên quan hệ giữa chúng ta vẩn trở lại như trước khi gặp nhau ở đây! - Jens đi tiếp và khi đến gần cửa vào nhà, chàng dừng lại nói thêm: - Tôi khuyên cô là cứ đến đây vào thứ Năm như cũ.
Lorna giận quá ném một cái cặp quần áo nữa. Chiếc cặp ném trượt, sượt qua vai Jens, rơi xuống đất trước mặt chàng, Jens quay phắt lại, hai người quắc mắt nhìn nhau căm thù.
- Hãy người lớn hơn Lorna! - Jens nói rồi bình thản đi vào nhà, bỏ mặc Lorna đứng trơ một mình trên sân.
Khi cánh cửa vào bếp đã đóng lại, Lorna không ghìm được nữa. Nước mắt nàng trào ra xối xả. Nàng dùng ống tay quệt nước mắt, trở lại phơi nốt chiếc áo trẻ con cuối cùng trong chậu. Lúc này toàn thân nàng rung lên trong cơn khóc tủi thân. Nàng cầm chiếc áo trẻ con ướt trong tay, không đủ sức phơi lên dây nữa. Nàng ngồi xuống, ôm hai đầu gối khóc nức nở...
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim